Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 872: Môi Hở Răng Lạnh

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Sau khi Đổng Minh Xuân vào cung, báo cáo kết quả điều tra của mình với hoàng đế.

đám sơn phỉ tập kích Lệ Khinh Ngôn đích thật là sát thủ giả trang, mà chúng cũng không phải là sát thủ bình thường, bọn hắn tất cả đều là tử sĩ được huấn luyện đặc biệt.

Chủ nhân của bọn hắn là Vương giai.

Vương giai là gia chủ hiện tại của Vương gia.

Trước kia thời điểm Tần gia còn cường thịnh, họ Vương chỉ đứng sau họ Tần.

Bây giờ Tần gia bị diệt, họ Vương đương nhiên trở thành gia tộc số một trong toàn thành Thịnh Kinh.

Đồng thời Vương gia trước mắt cũng là gia tộc nắm giữ điền sản ruộng đất số lượng nhiều nhất .

Một khi luật thuế mới được thực thi, số thuế mà nhà họ Vương cần nộp là vô cùng lớn.

Rất rõ ràng, Vương gia không muốn giao số tiền kia, bọn hắn không hi vọng luật thuế mới được thực thi thuận lợi.

Thế là xảy ra chuyện Lệ Khinh Ngôn bị tập kích.

Đổng Minh Xuân nộp bằng chứng thu thập được cho hoàng đế.

Hắn đã làm những gì Hắn nên làm, quyết định cuối cùng phụ thuộc vào hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói: “tuyên vương giai yết kiến.”

Không lâu sau, vương giai đã tới rồi.

Hắn bây giờ hơn 70 tuổi, ở thời cổ đại này, tuổi trung bình chỉ có năm mươi, hắn thực sự đã coi là lớn tuổi.

Tóc của hắn đã hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, chòm râu dài bạc trắng thẳng đứng trên ngực, dáng người đã hơi khom , nhưng tinh thần nhìn coi như không tệ.

Hắn bước qua ngưỡng cửa thật cao, đi vào ngự thư phòng, cung cung kính kính thi lễ với hoàng đế một cái.

“Vi thần bái kiến bệ hạ.”

Hắn từng được thịnh quang đế khâm điểm Thám hoa lang, vô luận là tài hoa hay là đức độ, cũng là nhân trung long phượng.

Về sau vào Hàn Lâm Viện, từ thất phẩm biên tu từng bước một đi lên trên, cuối cùng bái nhập nội các, trở thành võ anh điện Đại học sĩ.

Nhưng cho dù đã vào nội các, hắn vẫn luôn bị Tần Liệt áp chế.

Mãi cho đến khi Tần gia diệt vong, Tần Liệt chết, Vương giai lúc này mới có cơ hội trở mình.

Thời điểm huy hoàng nhất trong cuộc đời Hắn có lẽ là khoảng thời gian sau khi Tần Liệt qua đời.

Về sau tân đế đăng cơ, hắn nhìn ra tân đế không phải là một người dễ đối phó, liền chủ động từ chức Các Thần . Tân đế muốn giữ hắn lại hai lần, thấy hắn đã quyết định đi, cũng đồng ý thỉnh cầu của hắn, mặt khác lại cho hắn chức thái sư.

Thái sư phụ trách dạy bảo hoàng đế học vấn, nhìn địa vị cao thượng, nhưng mà cũng không có thực quyền, chỉ là hư chức mà thôi.



Lạc Thanh Hàn lười nhác cùng hắn nói nhảm, trực tiếp cho người đem những chứng cớ kia đặt tới trước mặt Vương Giai.

Vương giai dường như đối với cái này sớm đã đoán trước.

Đối mặt với bằng chứng như núi, hắn không có chút nào kinh ngạc, thậm chí còn bất đắc dĩ cười một cái.

“Từ lúc bệ hạ còn là thái tử, liền một tay lật đổ Tần gia, có thể thấy bệ hạ đối với thế gia cũng không có hảo cảm.

Cho nên sau khi bệ hạ đăng cơ , vi thần lập tức liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, chủ động từ quan, hy vọng dùng cái này có thể bảo toàn bản thân cùng Vương gia.

Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là thất sách.

Kỳ thực thời điểm vi thần quyết định hạ thủ đối với Lệ Khinh Ngôn , cũng đã dự liệu lần này có thể không có cách nào toàn thân trở ra.

Nhưng vi thần là người trong cuộc, có một số việc không thể không đi làm, xin bệ hạ thứ lỗi.”

Trước đây thời điểm Tần gia bị tiêu diệt , hắn còn âm thầm chê cười Tần Liệt quá ngu, bây giờ phong thủy luân chuyển, đến phiên hắn ở vị trí này, hắn phát hiện rất nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ.

Ai không muốn một lòng vì nước vì dân, có thể lưu danh thiên cổ thuần thần đâu?

Nhưng người sống ở trên đời này, cũng không phải chỉ lẻ loi một mình.

Hắn có phụ mẫu vợ con huynh đệ tỷ muội, còn có toàn bộ tộc nhân và bằng hữu.

Những người này hình thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ, bao bọc Hắn trong đó, tránh không được, trốn không thoát, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi: “ngươi biết ám sát mệnh quan triều đình là tội danh gì không?”

Vương giai cười khổ phun ra bốn chữ: “chém đầu cả nhà.”

Sau đó hắn lại nói tiếp: “Nhưng Lệ Khinh Ngôn cũng không chết, ám sát không thành công, vi thần chỉ có thể coi là ám sát không thành, hẳn là không đến mức chém đầu cả nhà.”

Lạc Thanh Hàn: “cho dù không phải chém đầu cả nhà, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.”

Vương giai: “vi thần cam nguyện chịu chết.”

Nói được đến mức này, đã không còn gì để nói nữa.

Lạc Thanh Hàn tại chỗ cách chức thái sư của vương giai , sai người đem hắn nhốt vào đại lao Hình bộ , chờ ngày hành quyết.

Ngày kế tiếp tảo triều, có không ít quan viên đứng ra vì vương giai cầu tình, hi vọng có thể miễn cho vương giai tội chết.

Nhưng đều bị hoàng đế bác bỏ.

Các thế gia ở Thịnh Kinh bàng hoàng.

Vương gia là đệ nhất thế gia, vương giai lại là gia chủ Vương gia, mang ý nghĩa hắn chính là nhân vật chuẩn mực của nhiều thế gia hôm nay.

Bây giờ cái cọc tiêu này đã ngã xuống, những thế gia còn lại chỉ cảm thấy môi hở răng lạnh.



Đầu tiên là Tần gia, sau đó là Lục gia, bây giờ lại đến phiên Vương gia.

Kẻ tiếp theo xui xẻo là ai đây?

Vô luận bên ngoài có bao nhiêu mưa gió, hậu cung từ đầu đến cuối vẫn bình lặng không lay động.

Lý Phi hôm nay theo thường lệ thua sạch tất cả tiền.

Nàng tức giận bất bình mà hét lên: “không có tiền, không chơi!”

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi: “tiền thù lao ngươi còn lại bao nhiêu?”

Vừa nhắc tới đề tài này, Lý Phi càng thêm tức giận.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “ tiền thù lao tất cả đều tiến vào túi của Người, một lượng bạc cũng không còn sót lại!”

Tiêu Hề Hề: “vậy ngươi lại muốn trở về viết bản thảo kiếm tiền sao?”

Lý Phi nội tâm bi phẫn, không muốn nói chuyện.

Bên cạnh diêu Tiệp dư lại lộ ra vẻ hâm mộ.

“Lý Phi tỷ tỷ còn có thể dựa vào viết bản thảo kiếm tiền, thật tốt!”

Gia cảnh của nàng xuất thân cũng không bằng Lý Phi, nhà mẹ đẻ có thể ủng hộ cho nàng phi thường nhỏ, nàng ngày bình thường cũng chỉ có thể dựa vào tiền tiêu vặt để sinh hoạt, trong tay có chút túng quẫn.

Cho nên nàng thật sự rất hâm mộ Lý Phi, có thể tự mình kiếm tiền, kiếm được tiền muốn tiêu xài như nào liền xài như thế nào, thật thoải mái nha!

Tiêu Hề Hề thuận thế nhìn về phía diêu Tiệp dư, đề nghị: “ngươi cũng có thể viết bản thảo kiếm tiền nha.”

Diêu Tiệp dư lại nhanh chóng khoát tay: “không nên không nên, thϊếp thân không có đầu óc như Lý Phi tỷ tỷ, viết ra sách truyện căn bản không cách nào nhìn.”

Nàng không phải không có thử viết sách truyện, nhưng viết sách truyện cũng cần một chút thiên phú.

nàng thật sự không có thiên phú bịa chuyện lắm, mỗi lần viết truyện đều thấy khô khan nhạt nhẽo, đừng nói là cho người khác xem mà chính nàng cũng thấy nhàm chán.

Tiêu Hề Hề đề nghị: "ngươi phải viết những gì ngươi giỏi. Nếu ngươi thích nói chuyện phiếm, thì hãy viết một số bản thảo liên quan đến bát quái. Tuy nhiên, loại bản thảo này phải xem trong thời gian có hạn, không thể in nó thành một cuốn sách giống như sách truyện."

Diêu Tiệp dư vừa mới sinh đi ra một tia hi vọng, lại nghe Quý phi nói lời phía sau, lại một lần nữa vụt tắt.

Nàng cười khổ, quả nhiên không phải mỗi người đều có thể giống Lý Phi , dựa vào viết bản thảo kiếm tiền.

Lúc này Tiểu Vũ bưng đồ ăn đi vào.

Có trà sữa đá viên, dưa hấu ướp lạnh, cùng với sữa bò cùng hoa quả đông lạnh làm thành kem.

thời điểm Lý Phi nhìn thấy bát kem nhỏ, thì rất kinh ngạc, không biết nên ăn như thế nào.

Thẳng đến khi trông thấy Quý phi dùng thìa bạc xúc ăn, Lý Phi mới làm theo bộ dáng của nàng, cũng dùng thìa bạc xúc từng miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, băng đá lành lạnh, vô cùng đậm đà hương vị sữa bò, còn có vị ngọt hoa quả, cực kỳ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook