Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 937: Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên quay người, nhìn thấy Bùi Thiên Nghi cùng Văn Cửu Thành đang đứng cách đó không xa.

Hắn chỉ gặp qua Bùi Thiên Nghi, đối với Văn Cửu Thành cảm thấy rất lạ lẫm, ánh mắt không khỏi dừng lại trên thân Văn Cửu Thành chốc lát.

Văn Cửu Thành chắp tay thi lễ: “tại hạ họ Văn, tên Cửu Thành, là nhị sư huynh của hề hề.”

Nguyên lai Bọn hắn đều là huynh đệ của hề hề.

sắc mặt Lạc Thanh Hàn dịu đi một chút, hắn khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

Có Bùi Thiên Nghi cùng Văn Cửu Thành dẫn đường, Lạc Thanh Hàn rất thuận lợi tìm được nơi ở của Tiêu Hề Hề.

Lạc Thanh Hàn khe khẽ gõ cửa.

Một lát sau cửa mở.

Nhưng mà mở cửa cũng không phải là hề hề, mà là Sở Kiếm.

Lạc Thanh Hàn nhíu mày nhìn hắn: “ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”

Sở Kiếm là bởi vì lo lắng an toàn của sư tỷ, cho nên cố ý cho người kê thêm một chiếc ghế dài trong phòng của sư tỷ, buổi tối liền chịu đựng ngủ trên chiếc ghế này, như này chỉ cần sư tỷ có bất kỳ dị động, hắn lập tức liền có thể phát hiện.

Lúc này nhìn thấy một nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng đứng ngoài cửa, Sở Kiếm không khỏi nhíu mày.

“Ngươi là người nào? Hơn nửa đêm tới chỗ này làm gì?”

Lạc Thanh Hàn thấy hắn không coi mình là người ngoài càng cảm thấy bất mãn.

Chẳng lẽ tiểu tử này thừa dịp hắn không có ở đây, câu được hề hề?!

Thẳng đến khi Bùi Thiên Nghi cùng Văn Cửu Thành đến đây, sự lúng túng không quen biết mới được giải quyết.

Sở Kiếm biết được đối phương là phu quân của sư tỷ, vội vàng xin lỗi: “thực sự xin lỗi, ta không biết ngài chính là hoàng đế, ta vừa rồi ngữ khí có chút hung hăng, hy vọng ngài chớ cùng ta chấp nhặt.”

Lạc Thanh Hàn theo bậc thang đi xuống dưới, khoát khoát tay biểu thị không có chuyện gì.

Hắn thực sự muốn gặp được hề hề, không có tâm tư cùng những người này hàn huyên.

Sở Kiếm nhìn ra tâm tư của hắn, thấp giọng nhắc nhở: "Sư tỷ đã ngủ rồi, đi vào xin nhỏ giọng một chút."

Lạc Thanh Hàn gật đầu: “ân.”

Sở Kiếm nghiêng người tránh sang một bên.

Lạc Thanh Hàn nhanh chân đi vào trong nhà.

Mượn ánh nến, hắn liếc mắt liền thấy đượ Tiêu Hề Hềc ngủ ở trên giường nhỏ.

Tiêu Hề Hề lúc này đang ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dày rủ xuống, đôi môi anh đào hơi hé mở, một cái chân từ trong chăn vươn ra, bàn chân nhỏ gác lên mép giường.

Nàng không biết là đã mơ thấy gì, trong miệng còn đang nhỏ giọng thầm thì.

“Ăn đi, ngươi ăn đi.”

Lạc Thanh Hàn thả nhẹ bước chân, từng bước một đi qua.

Hắn ở bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt hề hề một lúc.

Nàng không có chết, nàng còn sống.

Thật tốt.



Lạc Thanh Hàn nắm mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng nhét vào trong chăn, lại giúp nàng đem chăn mền nhấc lên, che lại lồng ngực của nàng.

Tiêu Hề Hề mở mắt.

Ánh mắt của nàng tình cờ bắt gặp Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn nao nao.

Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, hì thấy Tiêu Hề Hề lại nhắm mắt.

Nàng nhỏ giọng lầu bầu: “ta tại sao lại nằm mơ?”

Lạc Thanh Hàn đưa tay phải ra, ngón trỏ cong lên, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi của nàng.

“Ngươi không có nằm mơ.”

Tiêu Hề Hề cảm nhận được xúc cảm chân thật, đây không phải đang nằm mơ!

Nàng lập tức lại mở mắt ra, thẳng tắp nhìn về phía Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn cúi người, hôn lên trán nàng một cái: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi."

Một câu đơn giản, trong nháy mắt liền khơi gợi lên tất cả ủy khuất trong lòng tiêu hề hề.

Nàng trực tiếp liền oa một tiếng khóc lớn lên!

“Ô ô ô! Ngươi biết Úc Cửu đó biến thái như thế nào không?

Hắn đâm kim vào cơ thể ta , xé quần áo của ta.

Ta vì từ trong tay hắn trốn ra, thiếu chút nữa thì đã thành một phế nhân!

Còn có bọn cướp kia, bọn hắn một cái tiếp một cái, âm hồn bất tán mà quấn lấy ta.

Ta kém một chút liền bị bọn hắn mang đi.

Ta khi đó liền nhớ ngươi như thế nào không tới cứu ta, ô ô ô, ngươi như thế nào không tới cứu ta?”

Lạc Thanh Hàn bị nàng khóc đến chân tay luống cuống.

Mãnh liệt tự trách cùng đau lòng cơ hồ đem hắn lý trí bao phủ hoàn toàn, hốc mắt của hắn cũng đỏ lên.

Hắn nâng mặt của nàng lên, cúi đầu hôn mi mắt nàng, một lần lại một lần mà lặp lại nói.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta."

Tiêu Hề Hề khóc đến nấc lên.

Nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, làm sao lại trở nên khóc nháo như thế?

Rõ ràng chuyện đều đã qua, vì cái gì còn ở nơi này vừa khóc vừa gào?

Nhưng nàng không thể khắc chế được mà muốn khóc lớn một hồi.

“Ta vốn là không muốn lại cố gắng, ta muốn từ bỏ, dù sao người sớm muộn đều phải chết , ta hà tất hành hạ chính mình như thế? Nhưng ta không nỡ bỏ ngươi, ta không bỏ được ngươi, ô ô ô!”

Lạc Thanh Hàn nếm được nước mắt của nàng, mặn mặn, còn mang theo một chút chát chát.

Hắn dọc theo gương mặt hướng xuống hôn, hôn đến trên môi nàng.

Tiếng khóc của Tiêu Hề Hề dần dần ngừng lại, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt vạt áo của hắn, giống như là sợ mình buông lỏng tay, hắn sẽ biến mất.



Ngoài cửa, Bùi Thiên Nghi, Văn Cửu Thành, Sở Kiếm yên lặng đứng một lát.

Chờ không tiếp tục nghe được tiếng khóc , sư huynh đệ 3 người mới rời đi.

Lạc Thanh Hàn hôn ôn nhu lại khắc chế, phảng phất là đang nâng niu một vật quý giá mà lại dễ vỡ, sợ mình hơi dùng sức, liền sẽ đem bảo bối trong ngực làm hỏng mất.

Hắn thoáng lui về sau chút, dùng đầu ngón tay lau đinước mắt trên khóe mắt của tiêu hề hề, âm thanh khàn khàn nói.

“Đừng khóc.”

Nhìn nàng khóc, hắn cảm giác lòng của mình giống như là bị người từng đao xẹt qua, đau đến không cách nào nói rõ.

Tiêu Hề Hề dùng sức hít mũi một cái, đôi mắt đẫm lệ, nhìn đáng thương cực kỳ.

Trong thanh âm của nàng vẫn mang theo tiếng nức nở: “trên người ngươi như thế nào lại có mùi vị lửa than? Ngươi có phải muốn mang ta đi ăn đồ nướng hay không?”

Lạc Thanh Hàn: ...

Vì cái gì vào lúc lãng mạn như này, ngươi vẫn không quên ăn?

Tiêu Hề Hề cố ý tiến tới, dán trước ngực của hắn lại dùng sức ngửi ngửi: “không có gia vị cùng hương vị thịt, chỉ có mùi vị lửa than, hẳn không phải là đồ nướng, ngươi đến cùng đã làm gì?”

Lạc Thanh Hàn: “ta hôm nay gặp Úc Cửu , suýt chút nữa bị hắn phóng hỏa thiêu chết.”

Tiêu Hề Hề mở to hai mắt: “ngươi cũng đã gặp tên biến thái chết tiệt đó!"

Lạc Thanh Hàn: “bất quá hắn cũng không chiếm được tiện nghi, bị ta bắn một tiễn, hẳn là bị thương không nhẹ.”

Tiêu Hề Hề: “các ngươi không bắt được hắn sao?”

Lạc Thanh Hàn: “Không có.”

Dường như là cảm thấy câu trả lời này quá mất mặt, hắn lại lập tức bổ sung thêm một câu nữa.

“Ta lần sau nhất định sẽ bắt được hắn, đem hắn chém thành trăm mảnh, trút giận cho ngươi."

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu: “ân, nhất định không bỏ qua cho hắn!”

Tên biến thái chết tiệt đó đã khiến nàng đau khổ như vậy, sau này có cơ hội nhất định phải làm cho hắn đẹp mắt!

Tiêu Hề Hề giật mình, tràn ngập mong đợi hỏi.

“Ngươi mới vừa nói ngươi bắn hắn bị thương, hiện trường có còn sót lại vết máu của hắn hay không?”

Lạc Thanh Hàn: "Hẳn là có, nhưng ngọn núi kia bị cháy rất nghiêm trọng, chỉ sợ là tìm không thấy vết máu."

mặt Tiêu Hề Hề lộ vẻ thất vọng.

Nếu có vết máu của Úc Cửu, nàng có thể dùng vết máu đó để bói toán, tìm được tung tích của Úc Cửu.

Lạc Thanh Hàn không biết là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nói.

“Ngươi chờ một chút.”

Hắn đi nhanh ra khỏi phòng, gọi Triệu Hiền tới.

Hai người thì thầm vài câu trước cửa.

Khi Lạc Thanh Hàn trở lại, hắn cầm một mảnh vải dính máu trên tay.

Hắn đem vải đưa tới: “ vết máu phía trên này, hẳn là Úc Cửu lưu lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook