Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 663: Nam Nguyệt Vương

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Phương Vô Tửu dịch những lời của Tiêu Hề Hề phiên dịch thành ngôn ngữ Nam Nguyệt .

Việt Cương sau khi nghe xong, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Hắn hoài nghi hai kẻ ngoại lai này là cố ý tới cảnh cáo mình, nhưng hắn không có chứng cứ.

canh rắn Làm thơm ngát được bưng lên bàn, Việt Cương trong lòng khó chịu, không có khẩu vị chút nào.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu khẩu vị lại rất tốt.

Hai người ăn đến say sưa ngon lành.

Việt Cương vốn là muốn dò xét một chút hai người này sâu cạn, từ kết quả nhìn, hai người này thực lực so với hắn dự đoán còn lợi hại hơn.

Cho dù trong lòng của hắn không thống khoái, cũng vẫn phải nhịn xuống.

Ăn uống no đủ, Việt Cương tự mình mang theo Phương Vô Tửu cùng Tiêu Hề Hề rời trại, tùy hành còn có một chi hai mươi người, cùng đi tới Đại Nguyệt trại.

Đại Nguyệt trại là lớn nhất trong ba mươi hai trại ở Nam Nguyệt, đồng thời cũng là chỗ Nam Nguyệt vương ở.

Một đoàn người đi xuyên qua khu rừng rậm rạp.

Nam Nguyệt nhiều chướng khí, bọn hắn đi qua chỗ có chướng khí.

Việt Cương xem như người bản Địa, từ nhỏ đã uống thuốc đặc trị, cơ thể đối với mấy cái chướng khí sinh ra kháng tính.

Nhưng Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu là người ngoài, khi họ lần đầu tiên tiếp xúc với chướng khí này, Việt Cương cũng không nhắc nhở bọn hắn muốn làm các biện pháp đề phòng, theo lý thuyết bọn hắn hẳn là sẽ xuất hiện phản ứng trúng độc mới đúng.

Nhưng mà hai người này lại như không có chuyện gì, vẫn như cũ chạy như bay, tốc độ không chậm hơn đám người Việt Cương.

Việt Cương thấy thế, trong lòng càng ngày càng đối với lai lịch hai người này cảm thấy kinh nghi bất định, lúc đối mặt với bọn hắn cũng càng thêm chú ý cẩn thận.

Năm ngày sau, bọn hắn thuận lợi đến Đại Nguyệt trại.

Có thể là bởi vì Nam Nguyệt vương bệnh nặng, toàn bộ Đại Nguyệt trại bầu không khí đều vô cùng căng thẳng.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra, Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu cuối cùng đã gặp được Nam Nguyệt vương trong truyền thuyết.

Khi nhìn thấy Nam Nguyệt vương, Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên.

Nàng vốn cho là Nam Nguyệt vương hẳn là một nam tử, không nghĩ tới lại là một nữ tử, hơn nữa còn là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.

Nam Nguyệt vương nhìn bộ dáng hơn ba mươi tuổi, mặc trên người quần áo có thêu Ngũ Thải Phượng Hoàng, vòng eo tinh tế, trên cái cổ trắng noãn mang theo tầng tầng lớp lớp vòng cổ, đầu đội tơ bạc chế thành tinh xảo tán hoa.

Nàng mặc dù đã không tính là trẻ tuổi, nhưng trên thân lại có nét quyến rũ trưởng thành độc đáo ở độ tuổi của mình.

Mặc dù Nàng ấy bị bệnh nặng, trông rất phờ phạc, mặt không còn chút máu, nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù có bệnh cũng vẫn xinh đẹp.

Nhưng kỳ quái là, trên người nàng cũng không nhìn thấy hình xăm nào.

Việt Cương quỳ một chân trên đất, cúi đầu chào.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu không quỳ xuống, họ cúi đầu trước Nam Nguyệt vương theo cách của Đại Thịnh .

Nam Nguyệt vương dựa vào trên giường êm, ánh mắt nhìn quanh ba người họ , nhẹ nhàng nói điều gì đó.

“Miễn lễ.”



Nói lại là tiếng phổ thông Đại Thịnh , lại phát âm cực kỳ tiêu chuẩn, một điểm khẩu âm cũng không có.

Việt Cương hiểu sơ đơn giản một chút ngôn ngữ Đại Thịnh, trong đó liền bao gồm cả từ "miễn lễ".

Hắn đứng lên, dùng ngôn ngữ Nam Nguyệt giới thiệu lai lịch của Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu .

Nam Nguyệt vương khẽ gật đầu, dùng tiếng Nam Nguyệt nói.

“Cảm phiền ngươi cố ý tìm tới hai người này chữa bệnh cho ta, đoạn đường này khổ cực, ngươi xuống trước nghỉ ngơi đi.”

Việt Cương khom người một cái, một mực cung kính lui xuống.

Nam Nguyệt vương nhìn xem Tiêu Hề Hề Hòa Phương Vô Tửu, hỏi bằng tiếng phổ thông ngôn ngữ Đại Thịnh.

“Hai người các ngươi hẳn không phải là lang trung vân du bốn phương? Thật xa mà chạy tới Nam Nguyệt là có chuyện quan trọng gì?”

Lời này hỏi được tuyệt không khách khí.

Còn kém chỉ vào cái mũi của bọn hắn chất vấn bọn hắn đến cùng có gì ý đồ?

Những Nam Nguyệt bình dân có lẽ rất dễ bị lừa, nhưng Nam Nguyệt vương cũng không thể lừa gạt.

Phương Vô Tửu cũng không giấu diếm, thản nhiên trả lời.

“Thực không dám giấu giếm, chúng ta là phụng gia sư chi mệnh, đưa một thứ cho người.”

Nam Nguyệt vương hơi hơi nhíu mày: “sư phụ các ngươi là ai?”

Phương Vô Tửu: “Huyền Cơ Tử.”

Nam Nguyệt vương chợt vừa nghe đến ba chữ này, trên mặt trong nháy mắt sững sờ.

Trong nháy mắt đó đầu óc của nàng giống như là trống không.

Nàng rất mau hồi thần, mặt mũi xinh đẹp tái nhợt hiện lên vẻ tức giận.

“Tên kia còn chưa có chết sao?!”

Tiêu Hề Hề ngây dại.

Theo lý thuyết nhìn thấy hậu bối cố nhân tới chơi, không phải là nên cao hứng sao?

Nhưng bộ dạng Nam Nguyệt vương này là hận khi thấy Huyền Cơ Tử còn chưa chết, phản ứng là chuyện gì xảy ra?

Phương lão cẩu không hổ là Phương lão cẩu, lúc này vẫn như cũ rất ổn, một chút cũng không hoảng hốt.

“Gia sư bây giờ hết thảy mạnh khỏe, hắn còn để chúng ta thay hắn hướng người gửi lời thăm hỏi.”

Nam Nguyệt vương cười lạnh: “trước kia hắn đi tiêu sái như vậy, tự nhiên là mọi chuyện đều tốt, sợ là hắn còn có đến mấy cái nhi tử rồi? Hắn trải qua trôi chảy, bây giờ còn có mặt mũi hỏi ta có sao không? Ngươi nhìn ta dạng này, ngươi cảm thấy ta có được khỏe hay không?!”

Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, nàng nói xong liền che ngực ho khan kịch liệt.

Cuối cùng là ho ra một ngum máu tươi!

Bọn thị nữ thấy thế đều bị dọa sợ, cuống quít cho người đi mời lang trung.

Phương Vô Tửu chủ động nói: “ta biết y thuật, nếu không để cho ta xem cho Nam Nguyệt vương xem sao?”

Bọn thị nữ không dám làm chủ, đều nhìn Nam Nguyệt vương.



Nam Nguyệt vương suy yếu phun ra ba chữ.

“Không cần, lăn!”

Thế là Phương Vô Tửu cùng Tiêu Hề Hề liền bị thị nữ trừng mắt mắt lạnh lẽo mà đuổi ra ngoài.

Rất nhanh lang trung vội vã chạy đến.

Trong phòng một hồi rối loạn.

Lúc này không có người có tâm tư đi quản Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, hai người cứ như vậy đứng ở cửa bên ngoài chờ.

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng hỏi: “đại sư huynh, sư phụ cùng Nam Nguyệt vương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì Nam Nguyệt vương sau khi nghe đến tên sư phụ , sẽ tức giận như vậy?”

Phương Vô Tửu thở dài.

“Cụ thể ta không tinh tường.

Ta chỉ biết sư phụ trước kia nhận được nhiệm vụ sư môn , chính là lấy đi một kiện bảo bối Nam Nguyệt trân quý nhất.

Lúc đó sư phụ còn có mấy sư huynh đệ, nhưng cuối cùng chỉ có sư phụ thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn mang theo món bảo bối kia trở lại Huyền môn, thuận lợi tiếp nhận chức chưởng môn, sau đó lập lời thề, đời này sẽ không lại vào Nam Nguyệt nữa.”

Tiêu Hề Hề liên tưởng đến vừa rồi Nam Nguyệt vương kịch liệt phản ứng, trong đầu lập tức hiện ra một thiên 30 vạn chữ cẩu huyết ngược tình cảm lưu luyến sâu sắc ngôn tình văn.

“Chẳng lẽ là sư phụ trước kia vì hoàn thành nhiệm vụ, cố ý lừa gạt cảm tình Nam Nguyệt vương?

Sau khi Hắn hoàn thành nhiệm vụ lấy được bảo bối chỉ định, liền bỏ rơi Nam Nguyệt vương , không chút lưu tình trở lại Huyền môn tiếp nhận chức chưởng môn.

Hắn sở dĩ thề đời này không vào Nam Nguyệt Quốc, cũng là bởi vì chột dạ áy náy, không dám đối mặt với Nam Nguyệt vương.

Mà Nam Nguyệt vương vẫn luôn nhớ kỹ chuyện trước kia bị lừa gạt , đến nay nhớ tới hắn còn hận nghiến răng nghiến lợi.

Trời xanh ơi!

Nghĩ như vậy, sư phụ nhất định chính là cặn bã tra nam, cặn bã nha!”

Phương Vô Tửu dở khóc dở cười nhìn nàng.

"ngươi nên đọc ít truyện thôi."

Tiêu Hề Hề từ trong ngực lấy ra túi thơm màu xanh da trời, lo lắng nói.

“Đây chính là tín vật đính ước của hai người bọn hắn.

Sư phụ để ta đem nó cho Nam Nguyệt vương, Nam Nguyệt vương hận hắn như vậy, còn có thể nhận lấy nó sao?

Nàng ấy sợ rằng nhìn thấy thứ này, Nàng ấy sẽ lại tức giận đến thổ huyết?"

Phương Vô Tửu: “giữa bọn hắn ân oán hẳn là không như ngươi nghĩ đơn giản như vậy, chờ sau đó ngươi đem túi thơm đưa cho Nam Nguyệt vương, có thu hay không chính là chuyện của nàng, chúng ta chỉ làm hết sức mà thôi.”

Tiêu Hề Hề gật gật đầu: “cũng chỉ có thể như vậy.”

Nguyên lai tưởng rằng có sư phụ cùng Nam Nguyệt vương có giao tình, chuyến này hẳn là rất thuận lợi, nhưng bây giờ xem ra, là nàng nghĩ quá lạc quan .

Kế tiếp chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook