Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 816: Nàng Có Thể Làm Hoàng Hậu
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Ngọc Lân Vệ lập tức bắt đầu động thủ, mở miệng của tên bắt cóc này từng người một, thực sự tìm thấy túi độc trong miệng của bọn hắn.
Muốn Giấu túi độc trong miệng không phải chuyện đơn giản, trước hết phải nhổ một cái răng, sau đó nhét túi độc vào.
Người bình thường tuyệt đối làm không được một bước này.
người Có thể làm được cái trình độ này, ngoại trừ tử sĩ, cũng chỉ có sát thủ chuyên nghiệp.
Tiêu Hề Hề nhìn Diệp tiên sinh mặt xám như tro, không nhanh không chậm hỏi.
“Bọn hắn gọi ngươi là đại đương gia, tử sĩ bình thường là sẽ không xưng hô như thế với thủ lĩnh, ta đoán các ngươi hẳn là sát thủ chuyên nghiệp đi.
Trên giang hồ tổ chức có thể nuôi được nhiều sát thủ như vậy, ta chỉ biết một cái, chính là huyết Vũ Lâu.”
Lạc Dạ Thần vừa nghe đến ba ch huyết Vũ Lâuữ, nhất thời liền nhảy dựng lên.
“Lần trước trong am ni người ám sát bản vương , chính là sát thủ huyết Vũ Lâu, nợ cũ còn không có tiêu tan, các ngươi lại còn dám đối với bản vương ra tay? Các ngươi là ăn gan trời sao?!”
Diệp tiên sinh nói không ra tiếng.
Trên thực tế, ngay cả khi hắn muốn nói chuyện, hắn cũng không thể phát ra âm thanh.
Tiêu Hề Hề ngắm nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh đây không có người ở, là một nơi giấu người tốt.
Nàng chỉ chỉ bên cạnh cửa sau, phân phó nói.
“Các ngươi đem đám thổ phỉ này đều nhốt vào trong kho hàng, đừng cho bọn hắn chết, cũng không cần để người ta biết bọn hắn ở đây.”
Thượng Khuê chắp tay đáp: “Vâng!”
Ngọc Lân Vệ đem đám thổ phỉ kia từng cái kéo vào trong kho hàng.
Lạc Dạ Thần không hiểu: “ngươi vì sao không trực tiếp đem bọn hắn giao cho quan phủ xử trí?”
Tiêu Hề Hề: “trong quan phủ giao thiệp rắc rối phức tạp, nếu muốn đem đám thổ phỉ kia đưa vào quan phủ, có thể không đến một ngày, bọn hắn liền sẽ lặng yên không một tiếng động chết ở trong đại lao.”
Lạc Dạ Thần đột nhiên giật mình: “ngươi nói trong quan phủ có đồng phạm của bọn bắt cóc sao?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu: “không nhất định là đồng bọn.”
tin tức Anh Vương cùng Quý phi đã bình an thoát hiểm rất nhanh liền truyền đến tai hoàng đế.
tảng đá lớn Lạc Thanh Hàn treo ở trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.
Chỉ cần Hề Hề bình an vô sự, tất cả đều dễ nói chuyện.
Triệu Hiền quỳ một chân xuống đất, cung kính nói.
“Quý phi Nương Nương nói nàng còn có chút chuyện muốn làm, có thể tối nay mới trở lại, thỉnh bệ hạ đừng lo lắng.”
Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày: “nàng ở nơi nào?”
Nếu đã thoát hiểm , nàng vì sao còn không hồi cung? Nàng còn muốn ở bên ngoài tới khi nào?
Triệu Hiền: “nương nương người đang ở trong một cái tiểu viện ở thành tây, Thượng Khuê mang theo Ngọc Lân Vệ bảo hộ bên cạnh nương nương, phương diện an toàn không có vấn đề.”
Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn hỏi “nàng còn nói cái gì không?”
Triệu Hiền: “nương nương nói muốn thỉnh Phương thái y đi qua giúp một chút, khẩn cầu bệ hạ cho phép.”
trong lòng Lạc Thanh Hàn có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đợi lúc chạng vạng tối, Thái Hoàng Thái Hậu cho người mời hoàng đế đến Trường Nhạc cung, để hắn bồi mình dùng bữa tối.
Nói là dùng bữa tối, kỳ thực Thái Hoàng Thái Hậu muốn nhân cơ hội giới thiệu Lục Tâm Dao cho hoàng đế nhận biết.
Chỉ xét về tướng mạo, Lục Tâm Dao không có gì để bàn, mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt ngấn nước , da thịt trắng noãn tinh tế tỉ mỉ, như búp bê sứ xinh đẹp tinh xảo, lại thêm chú tâm ăn mặc qua, càng là mười phần mỹ mạo.
Nhưng nàng từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở khuê phòng, gần như không đi ra ngoài, cùng ngoại giới tiếp xúc càng ít đến đáng thương.
Rõ ràng là đích tiểu thư phủ Quốc công, nhưng nàng thậm chí còn nhút nhát hơn rất nhiều khuê nữ của những người bình thường.
Nàng tính tình dạng này nói dễ nghe một chút là đơn thuần ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là nhát gan.
Trước đây thời điểm tuyển tú, phủ Quốc công chuẩn bị hai nữ hài vừa độ tuổi chờ gả, nhưng tới lúc đó Lục Tâm Dao bị lưu lại phủ Quốc công, không có Được đưa vào trong cung tham gia tuyển tú, chủ yếu nguyên nhân chính là vì Lục Tâm Dao gan nhỏ.
So sánh qua, một Lục gia cô nương khác còn lớn mật hơn rất nhiều, cho nên nàng Được đưa vào cung, trở thành Lục Tiệp Dư.
Nhưng mà thành cũng tiêu hà bại cũng tiêu hà, nàng chính là gan quá lớn, hữu dũng vô mưu, rất nhanh liền tìm đường chết .
Lục Tâm Dao biết mình lần này tiến cung mục đích là cái gì, trong lòng của nàng khẩn trương cực kỳ, nhất là lúc hoàng đế nhìn về phía nàng, nàng liền toàn thân phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Thái Hoàng Thái Hậu giới thiệu xong thân phận của nàng , để cho nàng rót chén trà cho hoàng đế.
Lục Tâm Dao bước tới, vươn đôi tay run rẩy, run rẩy cầm lấy ấm trà, rót trà cho hoàng đế.
Bởi vì tay của nàng run quá lợi hại, nước trà tùy theo, tràn ra ngoài.
Nàng cuống quít móc khăn tay, muốn đi lau nước trà tràn ra, nhưng động tác của nàng quá lớn, ống tay áo rộng quét qua chén trà làm nó rơi xuống, trực tiếp đổ trà lên người hoàng đế.
Lục Tâm Dao bị dọa đến hoa dung thất sắc, bình trà trong tay theo đó rớt xuống đất, bộp một tiếng vỡ nát, nước trà chảy đầy đất.
Vạt váy của nàng cũng bị nước trà làm ướt, nàng sợ tới mức vội vàng lui về sau, chân vừa mới giẫm lên mặt đất bị nước trà làm ướt, trượt chân, cả người rướn về lúc trước, lao thẳng về phía hoàng đế!
Một màn này khiến tất cả mọi người tại chỗ đều sợ ngây người.
Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu đã từng chứng kiến qua không ít cảnh tượng hoành tráng cũng phải mở to mắt.
Bà chỉ là muốn để Lục Tâm Dao cùng hoàng đế gặp mặt một lần, biết nhau một chút, không muốn cho Lục Tâm Dao vừa thấy mặt đã trực tiếp nhào vào người hoàng đế nha.
Trước mặt nhiều người như vậy ôm ấp yêu thương, danh tiếng của Lục Tâm Dao còn cần hay không?!
Ngay thời điểm Lục Tâm Dao sắp bổ nhào vào trong ngực Lạc Thanh Hàn , Lạc Thanh Hàn đưa tay lên, tay áo bày mang theo gió dùng sức đẩy Lục Tâm Dao liên tiếp lui về .
Lục Tâm Dao dưới chân lảo đảo một cái, chật vật té lăn trên đất.
Mặt đất lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng lại cứng rắn, ngã xuống rất đau.
Lục Tâm Dao vốn vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lúc này lại thêm bị té như vậy, trong đầu nàng cuối cùng một dây cung răng rắc một tiếng căng đứt .
Nàng oa một tiếng khóc lên!
Khổng Nữ Sử đi tới phía trước nâng đỡ Lục Tâm Dao , vừa ôn nhu an ủi nàng đừng khóc, vừa đỡ nàng đi căn phòng cách vách thay quần áo.
Sau khi mọi người rời khỏi, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn cười như không cười nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Bà biết Lục Tâm Dao nhát gan, nhưng không nghĩ tới có thể nhát đến như thế.
Lúc này mới có chút chuyện nhỏ, thế mà lại khóc lên, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy khóc.
mặt mũi Lục gia đều vứt sạch!
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt hoà giải.
“Tâm Dao tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy gặp hoàng đế, khó tránh khỏi khẩn trương chút, trở về ai gia sẽ dạy nàng thật tốt .”
Lạc Thanh Hàn: “Hoàng Tổ Mẫu thật sự cảm thấy nàng có thể làm hoàng hậu sao?”
Vừa mới tận mắt thấy Lục Tâm Dao trước mặt mọi người khóc lớn, Thái Hoàng Thái Hậu thật sự là nói không nên lời, “nàng có thể làm hoàng hậu sao” câu nói này.
Nhưng đối mặt với vẻ mặt như đang xem trò cười của hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu không đành lòng nhận thua.
Bà mím môi dưới: “Tâm Dao dù không tốt, ít nhất cũng so với nam Phượng công chúa càng thích hợp làm hoàng hậu hơn.”
ánh mắt Lạc Thanh Hàn chìm xuống.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy hắn như vậy, liền biết chính mình đoán trúng tâm tư của hắn.
Thật sự là hắn muốn cho nam Phượng công chúa làm hoàng hậu.
Muốn Giấu túi độc trong miệng không phải chuyện đơn giản, trước hết phải nhổ một cái răng, sau đó nhét túi độc vào.
Người bình thường tuyệt đối làm không được một bước này.
người Có thể làm được cái trình độ này, ngoại trừ tử sĩ, cũng chỉ có sát thủ chuyên nghiệp.
Tiêu Hề Hề nhìn Diệp tiên sinh mặt xám như tro, không nhanh không chậm hỏi.
“Bọn hắn gọi ngươi là đại đương gia, tử sĩ bình thường là sẽ không xưng hô như thế với thủ lĩnh, ta đoán các ngươi hẳn là sát thủ chuyên nghiệp đi.
Trên giang hồ tổ chức có thể nuôi được nhiều sát thủ như vậy, ta chỉ biết một cái, chính là huyết Vũ Lâu.”
Lạc Dạ Thần vừa nghe đến ba ch huyết Vũ Lâuữ, nhất thời liền nhảy dựng lên.
“Lần trước trong am ni người ám sát bản vương , chính là sát thủ huyết Vũ Lâu, nợ cũ còn không có tiêu tan, các ngươi lại còn dám đối với bản vương ra tay? Các ngươi là ăn gan trời sao?!”
Diệp tiên sinh nói không ra tiếng.
Trên thực tế, ngay cả khi hắn muốn nói chuyện, hắn cũng không thể phát ra âm thanh.
Tiêu Hề Hề ngắm nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh đây không có người ở, là một nơi giấu người tốt.
Nàng chỉ chỉ bên cạnh cửa sau, phân phó nói.
“Các ngươi đem đám thổ phỉ này đều nhốt vào trong kho hàng, đừng cho bọn hắn chết, cũng không cần để người ta biết bọn hắn ở đây.”
Thượng Khuê chắp tay đáp: “Vâng!”
Ngọc Lân Vệ đem đám thổ phỉ kia từng cái kéo vào trong kho hàng.
Lạc Dạ Thần không hiểu: “ngươi vì sao không trực tiếp đem bọn hắn giao cho quan phủ xử trí?”
Tiêu Hề Hề: “trong quan phủ giao thiệp rắc rối phức tạp, nếu muốn đem đám thổ phỉ kia đưa vào quan phủ, có thể không đến một ngày, bọn hắn liền sẽ lặng yên không một tiếng động chết ở trong đại lao.”
Lạc Dạ Thần đột nhiên giật mình: “ngươi nói trong quan phủ có đồng phạm của bọn bắt cóc sao?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu: “không nhất định là đồng bọn.”
tin tức Anh Vương cùng Quý phi đã bình an thoát hiểm rất nhanh liền truyền đến tai hoàng đế.
tảng đá lớn Lạc Thanh Hàn treo ở trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.
Chỉ cần Hề Hề bình an vô sự, tất cả đều dễ nói chuyện.
Triệu Hiền quỳ một chân xuống đất, cung kính nói.
“Quý phi Nương Nương nói nàng còn có chút chuyện muốn làm, có thể tối nay mới trở lại, thỉnh bệ hạ đừng lo lắng.”
Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày: “nàng ở nơi nào?”
Nếu đã thoát hiểm , nàng vì sao còn không hồi cung? Nàng còn muốn ở bên ngoài tới khi nào?
Triệu Hiền: “nương nương người đang ở trong một cái tiểu viện ở thành tây, Thượng Khuê mang theo Ngọc Lân Vệ bảo hộ bên cạnh nương nương, phương diện an toàn không có vấn đề.”
Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn hỏi “nàng còn nói cái gì không?”
Triệu Hiền: “nương nương nói muốn thỉnh Phương thái y đi qua giúp một chút, khẩn cầu bệ hạ cho phép.”
trong lòng Lạc Thanh Hàn có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đợi lúc chạng vạng tối, Thái Hoàng Thái Hậu cho người mời hoàng đế đến Trường Nhạc cung, để hắn bồi mình dùng bữa tối.
Nói là dùng bữa tối, kỳ thực Thái Hoàng Thái Hậu muốn nhân cơ hội giới thiệu Lục Tâm Dao cho hoàng đế nhận biết.
Chỉ xét về tướng mạo, Lục Tâm Dao không có gì để bàn, mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt ngấn nước , da thịt trắng noãn tinh tế tỉ mỉ, như búp bê sứ xinh đẹp tinh xảo, lại thêm chú tâm ăn mặc qua, càng là mười phần mỹ mạo.
Nhưng nàng từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở khuê phòng, gần như không đi ra ngoài, cùng ngoại giới tiếp xúc càng ít đến đáng thương.
Rõ ràng là đích tiểu thư phủ Quốc công, nhưng nàng thậm chí còn nhút nhát hơn rất nhiều khuê nữ của những người bình thường.
Nàng tính tình dạng này nói dễ nghe một chút là đơn thuần ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là nhát gan.
Trước đây thời điểm tuyển tú, phủ Quốc công chuẩn bị hai nữ hài vừa độ tuổi chờ gả, nhưng tới lúc đó Lục Tâm Dao bị lưu lại phủ Quốc công, không có Được đưa vào trong cung tham gia tuyển tú, chủ yếu nguyên nhân chính là vì Lục Tâm Dao gan nhỏ.
So sánh qua, một Lục gia cô nương khác còn lớn mật hơn rất nhiều, cho nên nàng Được đưa vào cung, trở thành Lục Tiệp Dư.
Nhưng mà thành cũng tiêu hà bại cũng tiêu hà, nàng chính là gan quá lớn, hữu dũng vô mưu, rất nhanh liền tìm đường chết .
Lục Tâm Dao biết mình lần này tiến cung mục đích là cái gì, trong lòng của nàng khẩn trương cực kỳ, nhất là lúc hoàng đế nhìn về phía nàng, nàng liền toàn thân phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Thái Hoàng Thái Hậu giới thiệu xong thân phận của nàng , để cho nàng rót chén trà cho hoàng đế.
Lục Tâm Dao bước tới, vươn đôi tay run rẩy, run rẩy cầm lấy ấm trà, rót trà cho hoàng đế.
Bởi vì tay của nàng run quá lợi hại, nước trà tùy theo, tràn ra ngoài.
Nàng cuống quít móc khăn tay, muốn đi lau nước trà tràn ra, nhưng động tác của nàng quá lớn, ống tay áo rộng quét qua chén trà làm nó rơi xuống, trực tiếp đổ trà lên người hoàng đế.
Lục Tâm Dao bị dọa đến hoa dung thất sắc, bình trà trong tay theo đó rớt xuống đất, bộp một tiếng vỡ nát, nước trà chảy đầy đất.
Vạt váy của nàng cũng bị nước trà làm ướt, nàng sợ tới mức vội vàng lui về sau, chân vừa mới giẫm lên mặt đất bị nước trà làm ướt, trượt chân, cả người rướn về lúc trước, lao thẳng về phía hoàng đế!
Một màn này khiến tất cả mọi người tại chỗ đều sợ ngây người.
Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu đã từng chứng kiến qua không ít cảnh tượng hoành tráng cũng phải mở to mắt.
Bà chỉ là muốn để Lục Tâm Dao cùng hoàng đế gặp mặt một lần, biết nhau một chút, không muốn cho Lục Tâm Dao vừa thấy mặt đã trực tiếp nhào vào người hoàng đế nha.
Trước mặt nhiều người như vậy ôm ấp yêu thương, danh tiếng của Lục Tâm Dao còn cần hay không?!
Ngay thời điểm Lục Tâm Dao sắp bổ nhào vào trong ngực Lạc Thanh Hàn , Lạc Thanh Hàn đưa tay lên, tay áo bày mang theo gió dùng sức đẩy Lục Tâm Dao liên tiếp lui về .
Lục Tâm Dao dưới chân lảo đảo một cái, chật vật té lăn trên đất.
Mặt đất lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng lại cứng rắn, ngã xuống rất đau.
Lục Tâm Dao vốn vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lúc này lại thêm bị té như vậy, trong đầu nàng cuối cùng một dây cung răng rắc một tiếng căng đứt .
Nàng oa một tiếng khóc lên!
Khổng Nữ Sử đi tới phía trước nâng đỡ Lục Tâm Dao , vừa ôn nhu an ủi nàng đừng khóc, vừa đỡ nàng đi căn phòng cách vách thay quần áo.
Sau khi mọi người rời khỏi, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn cười như không cười nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Bà biết Lục Tâm Dao nhát gan, nhưng không nghĩ tới có thể nhát đến như thế.
Lúc này mới có chút chuyện nhỏ, thế mà lại khóc lên, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy khóc.
mặt mũi Lục gia đều vứt sạch!
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt hoà giải.
“Tâm Dao tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy gặp hoàng đế, khó tránh khỏi khẩn trương chút, trở về ai gia sẽ dạy nàng thật tốt .”
Lạc Thanh Hàn: “Hoàng Tổ Mẫu thật sự cảm thấy nàng có thể làm hoàng hậu sao?”
Vừa mới tận mắt thấy Lục Tâm Dao trước mặt mọi người khóc lớn, Thái Hoàng Thái Hậu thật sự là nói không nên lời, “nàng có thể làm hoàng hậu sao” câu nói này.
Nhưng đối mặt với vẻ mặt như đang xem trò cười của hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu không đành lòng nhận thua.
Bà mím môi dưới: “Tâm Dao dù không tốt, ít nhất cũng so với nam Phượng công chúa càng thích hợp làm hoàng hậu hơn.”
ánh mắt Lạc Thanh Hàn chìm xuống.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy hắn như vậy, liền biết chính mình đoán trúng tâm tư của hắn.
Thật sự là hắn muốn cho nam Phượng công chúa làm hoàng hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.