Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 545: Nàng Rất Quan Trọng Đối Với Ta
Đại Quả Lạp
15/05/2024
Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề vào lòng.
Ôm đặc biệt dùng sức.
Tiêu Hề Hề bị ghìm đến sắp hít thở không thông, nàng nhanh chóng vỗ xuống lưng Thái tử, khó khăn nhắc nhở.
"Đừng dùng sức như thế, ta là người, không phải khối gỗ."
Lạc Thanh Hàn thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ tư thế ôm nàng không chịu buông.
Hắn hỏi "Tại sao hôm qua nàng lại bị nhốt trong rương sắt? Còn bị dìm xuống sông?"
Bắt đầu từ hôm qua, hắn đã điều tra chuyện này, bây giờ đã tra ra chút manh mối, nhưng hắn vẫn muốn nghe bản thân nàng giải thích.
Tiêu Hề Hề tựa ở trong ngực hắn, thuận tiện điều chỉnh một chút tư thế, để cho mình thoải mái hơn chút.
"Chuyện này nói rất dài dòng, hôm qua ta tại Sướng Thính các gặp được tam sư huynh ..."
Nàng bắt đầu kể một lượt từ lúc gặp Tam sư huynh.
Lạc Thanh Hàn "Ý nàng là Hoàng hậu và Tây Lăng vương có gian tình?"
Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.
Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, Lạc Thanh Hàn nhất định sẽ hoài nghi, nhưng người nói là Tiêu Hề Hề, hắn đối với Tiêu Hề Hề là trăm phần trăm tín nhiệm, tất nhiên nàng nói như vậy, vậy chuyện này nhất định là sự thật.
Lạc Thanh Hàn "Nàng vừa mới biết được chuyện Tây Lăng vương và Hoàng hậu có gian tình, sau đó liền bị người khác dìm xuống sông, thời gian quá trùng hợp."
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn "Người nghi ngờ Tây Lăng vương và Hoàng hậu muốn gϊếŧ ta sao?"
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng có thể tính ra hung thủ là ai không?"
Tiêu Hề Hề "Hung thủ là để người khác động thủ, chính hắn cũng không trực tiếp lộ diện, ta không tính ra hung phạm là ai, trừ phi để cho ta tận mắt thấy hung thủ. Nếu không thì, người an bài một chút, để cho ta cùng Tây Lăng Vương gặp một lần, ta sẽ nhìn ra manh mối..."
Lạc Thanh Hàn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt "Không được."
"Tại sao?"
"Nếu Tây Lăng vương thật sự là hung thủ gϊếŧ nàng, hắn ta biết nàng chưa chết nhất định sẽ có chuẩn bị trước, nếu nàng chủ động đi gặp hắn ta, chẳng khác nào thả dê vào miệng cọp."
Tiêu Hề Hề "Người có thể cùng ta đi gặp hắn, dẫn theo nhiều người hẳn là không có vấn đề."
Lạc Thanh Hàn "Tây Lăng Vương không ngốc, chúng ta mang theo nhiều người như vậy đi gặp hắn, hắn chắc chắn sẽ không lộ diện, hắn nếu muốn trốn đi, có rất nhiều lý do."
Tiêu Hề Hề nhìn hắn chằm chằm "Người tựa hồ đã nhận định Tây Lăng Vương là hung thủ?"
"Hắn có động cơ gây án, đồng thời còn có năng lực gây án, về thời gian lại trùng hợp như vậy... hiềm nghi của hắn ta quá lớn."
Tiêu Hề Hề lại nghĩ đến chủ ý "Hay là ta đi hỏi Đại sư huynh thử? Không chừng ta có thể moi được tin gì đó từ huynh ấy."
Lạc Thanh Hàn "Lỡ như hắn nhân cơ hội ra tay với nàng thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Hề Hề rất có lòng tin "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa nếu như hắn thật muốn động thủ với ta, ta chẳng lẽ muốn giơ tay chịu trói sao? Nói về thân thủ, Đại sư huynh chưa chắc là đối thủ của ta. Huống chi nếu huynh ấy động thủ với ta, có nghĩa là huynh ấy chột dạ, chứng tỏ Tây Lăng vương rất có khả năng là hung thủ thực sự. Bất kể tính toán thế nào, ta đều cảm thấy cuộc mua bán này rất có lời, đáng giá thử một lần!"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Hề Hề bị hắn nhìn thật không tự tại.
"Người làm gì nhìn ta như vậy a? Ta nói có cái gì không đúng sao?"
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng thuộc gì?"
Tiêu Hề Hề không chút nghĩ ngợi thốt ra "Ta thuộc về người."
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn không để ý đối phương thổ lộ lời tâm tình, lạnh lùng nói "Ta còn tưởng nàng cầm tinh con mèo, có chín mạng, không chết được, nên mới dám điên cuồng tìm chết như vậy."
Tiêu Hề Hề rụt cổ "Ta thật sự cảm thấy cái chủ ý này không tệ lắm."
Lạc Thanh Hàn nắm cằm của nàng, nghiêm túc cảnh cáo.
"Tây Lăng Vương bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, ngươi trung thực đợi bên trong Thanh Ca Điện cho ta, điều dưỡng thân thể thật tốt, chỗ nào cũng không được đi"
Tiêu Hề Hề hít vào một hơi "Người nhẹ tay một chút, cằm ta sắp bị người bóp nát rồi."
Lạc Thanh Hàn thả lỏng ngón tay, thấy trên cằm nàng có vết đỏ.
Hắn cúi đầu xuống, ở trên cằm nàng hôn một chút, lại ở trên môi của nàng hôn một chút.
Tiêu Hề Hề lui về sau "Ta vừa mới ngủ dậy, còn chưa rửa mặt xúc miệng."
Lạc Thanh Hàn "......"
Bầu không khí trong nháy mắt im lìm.
Lạc Thanh Hàn buông nàng ra, gọi cung nữ vào hầu hạ nàng rửa mặt.
Tiêu Hề Hề ôm bụng đói la hét.
Bảo Cầm bưng một nồi cháo kê thơm lừng bước vào.
Lạc Thanh Hàn cầm bát cháo, tự mình đút cho Tiêu Hề Hề.
Có kinh nghiệm cho nàng ăn cơm trước đó, bây giờ trình độ của Lạc Thanh Hàn đã tăng lên không ít.
Hắn đút từng muỗng cháo cho Tiêu Hề Hề.
Rất thuận lợi đem cả bát cháo đều ăn xong.
Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng, vẫn chưa thỏa mãn "Nếu bỏ thêm chút thịt heo xé nhỏ và trứng bắc thảo thì càng ngon hơn."
Cháo trứng muối thịt nạc, nghĩ thôi đã thấy ngon rồi!
Lạc Thanh Hàn hỏi "Còn muốn ăn nữa không?"
Tiêu Hề Hề gật đầu nói có.
Lạc Thanh Hàn lại múc thêm cho nàng một chén cháo nữa.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi "Hôm qua làm sao người biết ta ở dưới sông?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Có người thông tri ta."
Tiêu Hề Hề tò mò "Là ai?"
"Không biết, người đó ẩn thân rất kỹ, ta một chốc không tra được."
Tiêu Hề Hề nhấp một hớp cháo, lại hỏi "Hôm qua vở kịch còn chưa diễn hết, người đã rời Sướиɠ Thính Các, Thái hậu không tức giận chứ?"
Lạc Thanh Hàn "Không có, lão nhân gia trước giờ không thích quản những chuyện nhỏ nhặt này."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp "Hôm qua ta đi tìm nàng, nữ quan bên cạnh Thái hậu đột nhiên tới tìm, nói Thái hậu muốn gặp ta, thời gian quá trùng hợp. Ta nghi ngờ có người cố ý trước mặt Thái hậu nhắc đến ta, giật dây Thái hậu vào lúc đó đem ta kêu đi, cố ý khiến ta không thể đi cứu nàng."
Sự chú ý của Tiêu Hề Hề rơi vào một chuyện khác.
"Hôm qua Thái hậu gọi người tới, người chẳng lẽ không đi sao?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Lúc đó ta vội đi cứu nàng, làm sao có thời gian đi gặp Thái hậu? Cuối cùng chỉ đành để Anh Vương thay thế ta đi bồi Thái hậu."
Tiêu Hề Hề thật ngoài ý liệu "Người vì ta mà đắc tội Thái hậu, ta ở trong lòng người từ lúc nào quan trọng như vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Ta từng nói, nàng đối với ta mà nói rất trọng yếu."
Tiêu Hề Hề "Quan trọng đến mức nào? So với giang sơn còn trọng yếu hơn sao?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi lại "Nếu ta nói quan trọng hơn giang sơn, nàng tin không?"
Tiêu Hề Hề cười nói "Không tin."
Lạc Thanh Hàn không nói tiếp, lặng lẽ đút cháo cho nàng.
Chờ ăn no bụng, nàng cảm thấy buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái.
Lạc Thanh Hàn đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng đắp kín mền.
"Nàng ngủ đi."
Tiêu Hề Hề rúc vào trong chăn ấm, hé mắt nhìn hắn, lười biếng hỏi "Người không ngủ sao?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng ngủ trước, ta đợi chút nữa còn có chuyện khác phải làm, chờ hết bận ta sẽ ngủ."
Tiêu Hề Hề "Người đừng ngủ muộn quá, thức khuya dễ bị hói đầu."
"Ừm, ta đã biết."
Ôm đặc biệt dùng sức.
Tiêu Hề Hề bị ghìm đến sắp hít thở không thông, nàng nhanh chóng vỗ xuống lưng Thái tử, khó khăn nhắc nhở.
"Đừng dùng sức như thế, ta là người, không phải khối gỗ."
Lạc Thanh Hàn thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ tư thế ôm nàng không chịu buông.
Hắn hỏi "Tại sao hôm qua nàng lại bị nhốt trong rương sắt? Còn bị dìm xuống sông?"
Bắt đầu từ hôm qua, hắn đã điều tra chuyện này, bây giờ đã tra ra chút manh mối, nhưng hắn vẫn muốn nghe bản thân nàng giải thích.
Tiêu Hề Hề tựa ở trong ngực hắn, thuận tiện điều chỉnh một chút tư thế, để cho mình thoải mái hơn chút.
"Chuyện này nói rất dài dòng, hôm qua ta tại Sướng Thính các gặp được tam sư huynh ..."
Nàng bắt đầu kể một lượt từ lúc gặp Tam sư huynh.
Lạc Thanh Hàn "Ý nàng là Hoàng hậu và Tây Lăng vương có gian tình?"
Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.
Lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, Lạc Thanh Hàn nhất định sẽ hoài nghi, nhưng người nói là Tiêu Hề Hề, hắn đối với Tiêu Hề Hề là trăm phần trăm tín nhiệm, tất nhiên nàng nói như vậy, vậy chuyện này nhất định là sự thật.
Lạc Thanh Hàn "Nàng vừa mới biết được chuyện Tây Lăng vương và Hoàng hậu có gian tình, sau đó liền bị người khác dìm xuống sông, thời gian quá trùng hợp."
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn "Người nghi ngờ Tây Lăng vương và Hoàng hậu muốn gϊếŧ ta sao?"
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng có thể tính ra hung thủ là ai không?"
Tiêu Hề Hề "Hung thủ là để người khác động thủ, chính hắn cũng không trực tiếp lộ diện, ta không tính ra hung phạm là ai, trừ phi để cho ta tận mắt thấy hung thủ. Nếu không thì, người an bài một chút, để cho ta cùng Tây Lăng Vương gặp một lần, ta sẽ nhìn ra manh mối..."
Lạc Thanh Hàn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt "Không được."
"Tại sao?"
"Nếu Tây Lăng vương thật sự là hung thủ gϊếŧ nàng, hắn ta biết nàng chưa chết nhất định sẽ có chuẩn bị trước, nếu nàng chủ động đi gặp hắn ta, chẳng khác nào thả dê vào miệng cọp."
Tiêu Hề Hề "Người có thể cùng ta đi gặp hắn, dẫn theo nhiều người hẳn là không có vấn đề."
Lạc Thanh Hàn "Tây Lăng Vương không ngốc, chúng ta mang theo nhiều người như vậy đi gặp hắn, hắn chắc chắn sẽ không lộ diện, hắn nếu muốn trốn đi, có rất nhiều lý do."
Tiêu Hề Hề nhìn hắn chằm chằm "Người tựa hồ đã nhận định Tây Lăng Vương là hung thủ?"
"Hắn có động cơ gây án, đồng thời còn có năng lực gây án, về thời gian lại trùng hợp như vậy... hiềm nghi của hắn ta quá lớn."
Tiêu Hề Hề lại nghĩ đến chủ ý "Hay là ta đi hỏi Đại sư huynh thử? Không chừng ta có thể moi được tin gì đó từ huynh ấy."
Lạc Thanh Hàn "Lỡ như hắn nhân cơ hội ra tay với nàng thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Hề Hề rất có lòng tin "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa nếu như hắn thật muốn động thủ với ta, ta chẳng lẽ muốn giơ tay chịu trói sao? Nói về thân thủ, Đại sư huynh chưa chắc là đối thủ của ta. Huống chi nếu huynh ấy động thủ với ta, có nghĩa là huynh ấy chột dạ, chứng tỏ Tây Lăng vương rất có khả năng là hung thủ thực sự. Bất kể tính toán thế nào, ta đều cảm thấy cuộc mua bán này rất có lời, đáng giá thử một lần!"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Hề Hề bị hắn nhìn thật không tự tại.
"Người làm gì nhìn ta như vậy a? Ta nói có cái gì không đúng sao?"
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng thuộc gì?"
Tiêu Hề Hề không chút nghĩ ngợi thốt ra "Ta thuộc về người."
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn không để ý đối phương thổ lộ lời tâm tình, lạnh lùng nói "Ta còn tưởng nàng cầm tinh con mèo, có chín mạng, không chết được, nên mới dám điên cuồng tìm chết như vậy."
Tiêu Hề Hề rụt cổ "Ta thật sự cảm thấy cái chủ ý này không tệ lắm."
Lạc Thanh Hàn nắm cằm của nàng, nghiêm túc cảnh cáo.
"Tây Lăng Vương bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, ngươi trung thực đợi bên trong Thanh Ca Điện cho ta, điều dưỡng thân thể thật tốt, chỗ nào cũng không được đi"
Tiêu Hề Hề hít vào một hơi "Người nhẹ tay một chút, cằm ta sắp bị người bóp nát rồi."
Lạc Thanh Hàn thả lỏng ngón tay, thấy trên cằm nàng có vết đỏ.
Hắn cúi đầu xuống, ở trên cằm nàng hôn một chút, lại ở trên môi của nàng hôn một chút.
Tiêu Hề Hề lui về sau "Ta vừa mới ngủ dậy, còn chưa rửa mặt xúc miệng."
Lạc Thanh Hàn "......"
Bầu không khí trong nháy mắt im lìm.
Lạc Thanh Hàn buông nàng ra, gọi cung nữ vào hầu hạ nàng rửa mặt.
Tiêu Hề Hề ôm bụng đói la hét.
Bảo Cầm bưng một nồi cháo kê thơm lừng bước vào.
Lạc Thanh Hàn cầm bát cháo, tự mình đút cho Tiêu Hề Hề.
Có kinh nghiệm cho nàng ăn cơm trước đó, bây giờ trình độ của Lạc Thanh Hàn đã tăng lên không ít.
Hắn đút từng muỗng cháo cho Tiêu Hề Hề.
Rất thuận lợi đem cả bát cháo đều ăn xong.
Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng, vẫn chưa thỏa mãn "Nếu bỏ thêm chút thịt heo xé nhỏ và trứng bắc thảo thì càng ngon hơn."
Cháo trứng muối thịt nạc, nghĩ thôi đã thấy ngon rồi!
Lạc Thanh Hàn hỏi "Còn muốn ăn nữa không?"
Tiêu Hề Hề gật đầu nói có.
Lạc Thanh Hàn lại múc thêm cho nàng một chén cháo nữa.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi "Hôm qua làm sao người biết ta ở dưới sông?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Có người thông tri ta."
Tiêu Hề Hề tò mò "Là ai?"
"Không biết, người đó ẩn thân rất kỹ, ta một chốc không tra được."
Tiêu Hề Hề nhấp một hớp cháo, lại hỏi "Hôm qua vở kịch còn chưa diễn hết, người đã rời Sướиɠ Thính Các, Thái hậu không tức giận chứ?"
Lạc Thanh Hàn "Không có, lão nhân gia trước giờ không thích quản những chuyện nhỏ nhặt này."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp "Hôm qua ta đi tìm nàng, nữ quan bên cạnh Thái hậu đột nhiên tới tìm, nói Thái hậu muốn gặp ta, thời gian quá trùng hợp. Ta nghi ngờ có người cố ý trước mặt Thái hậu nhắc đến ta, giật dây Thái hậu vào lúc đó đem ta kêu đi, cố ý khiến ta không thể đi cứu nàng."
Sự chú ý của Tiêu Hề Hề rơi vào một chuyện khác.
"Hôm qua Thái hậu gọi người tới, người chẳng lẽ không đi sao?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Lúc đó ta vội đi cứu nàng, làm sao có thời gian đi gặp Thái hậu? Cuối cùng chỉ đành để Anh Vương thay thế ta đi bồi Thái hậu."
Tiêu Hề Hề thật ngoài ý liệu "Người vì ta mà đắc tội Thái hậu, ta ở trong lòng người từ lúc nào quan trọng như vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Ta từng nói, nàng đối với ta mà nói rất trọng yếu."
Tiêu Hề Hề "Quan trọng đến mức nào? So với giang sơn còn trọng yếu hơn sao?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi lại "Nếu ta nói quan trọng hơn giang sơn, nàng tin không?"
Tiêu Hề Hề cười nói "Không tin."
Lạc Thanh Hàn không nói tiếp, lặng lẽ đút cháo cho nàng.
Chờ ăn no bụng, nàng cảm thấy buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái.
Lạc Thanh Hàn đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng đắp kín mền.
"Nàng ngủ đi."
Tiêu Hề Hề rúc vào trong chăn ấm, hé mắt nhìn hắn, lười biếng hỏi "Người không ngủ sao?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng ngủ trước, ta đợi chút nữa còn có chuyện khác phải làm, chờ hết bận ta sẽ ngủ."
Tiêu Hề Hề "Người đừng ngủ muộn quá, thức khuya dễ bị hói đầu."
"Ừm, ta đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.