Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 895: Ngàn Vàng Khó Mua
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Đợi đến ngày thứ tư.
Trần Tiệp Dư ngoài ý muốn phát hiện má nàng lại đỏ lên!
nàng nhìn mình trong gương, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị ai bôi một lớp phấn đỏ thật dày, rất đáng sợ!
Lập tức mặt của nàng lại bắt đầu ngứa, so với lúc mới bắt đầu nhất còn ngứa hơn rất nhiều.
Nàng nhịn không được gãi gãi khuôn mặt, không cẩn thận liền cào nát gương mặt .
Nhu Cúc cùng một cung nữ khác nhanh chóng giữ chặt tay của nàng, ngăn nàng cào vào mặt mình.
Rất nhanh thái y đã nghe tin chạy đến.
Thái y xem xét khuôn mặt của Trần Tiệp Dư, nhất thời liền bị sợ hết hồn.
“Người, sao mặt của người lại thế này?"
Trần Tiệp Dư tức hổn hển: “lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi không phải nói chừng ba bốn ngày, mặt của ta liền có thể khỏi hẳn sao? vì sao mặt của ta không những không có khỏi hẳn, mà lại trở nên nghiêm trọng hơn?"
Thái y cẩn thận kiểm tra cho nàng một phen, trong lòng đã một ý tưởng.
Hắn xoát xoát viết xuống một toa thuốc, hai tay đưa tới.
“trên mặt Người hẳn là dùng cái gì không nên dùng, cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ. Tóm lại Người trước tiên dựa theo toa thuốc này uống ba ngày, nếu còn chưa chuyển biến tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Nói xong, Hắn đeo hộp thuốc rời đi.
Hắn làm thái y nhiều năm như vậy, đối với một chút thủ đoạn ngầm trong cung đã tập mãi thành thói quen.
mặt của Trần Tiệp Dư lại đổi thành như vậy, tám chín phần là bị người hại.
Thái y không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Hắn chỉ làm việc nằm trong phận sự, những thứ khác đều không liên quan gì đến hắn .
Ở trong cung, nếu muốn sống được lâu, điểm quan trọng nhất chính là làm nhiều nói ít, không cần nhiều xen vào chuyện bao đồng.
Trần Tiệp Dư còn không có ngốc đến không có thuốc chữa, nàng cũng đã biết là mình bị người hãm hại.
Nàng lập tức cho người lấy tất cả những thứ mà nàng đã sử dụng trong hai ngày qua ra , kiểm tra từng thứ một.
Cuối cùng tra ra là thuốc cao nàng dùng để bôi lên mặt đã bị người động tay.
bên trong thuốc cao có thêm một vị dược liệu có thể khiến làn da ngứa ngáy thối rữa .
Trần Tiệp Dư muốn tra ra là ai hạ thủ?
Nàng trước tiên từ người bên cạnh tra được, nhưng vô luận nàng tra như thế nào, đều không thể tra ra cái gì nữa.
Bức đến nỗi, khiến những người xung quanh nàng cảm thấy phẫn uất lòng sinh oán hận , dần dần xa cách nàng.
Trần Tiệp Dư không muốn ăn thua thiệt.
Nàng muốn đi cầu hoàng đế vì mình làm chủ, lại bị cáo tri hoàng đế đã đi lâm uyển nghỉ mát , người không có ở trong cung.
Nàng cắn răng nói: “vậy thì đi cầu Quý phi Nương Nương, nàng trông coi công việc vặt trong cung, bây giờ ta bị người hại, nàng nên vì ta chủ trì công đạo!”
Nhu Cúc tiểu tâm dực dực nói: “Quý phi Nương Nương bồi hoàng đế lên lâm uyển , cũng không ở trong cung.”
Mấy ngày nay Trần Tiệp Dư một mực ở trong Bình tâm điện, không dám ra ngoài, sợ lại bị bỏng nắng, bên ngoài phát sinh chuyện gì nàng hoàn toàn không biết gì cả, không nghĩ tới hoàng đế cùng Quý phi đều xuất cung đi nghỉ mát .
Trần Tiệp Dư chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác: “vậy thì đi tìm Cảnh Phi...... Không, Cảnh Phi đã không còn, liền đi tìm Lý Phi, cũng không được, Lý Phi cũng đã xuất cung , kia Lao phi...... Quên đi, coi như ta không có nhắc tới nàng."
Bình thường không có chú ý, lúc này tỉ mỉ nghĩ lại, nàng mới phát hiện trong cung cao vị phi tần người thì đã chết, người thì đã đi, người thì bệnh tật, chỉ còn lại một Quý phi bình an vô sự.
Như có loại suy nghĩ tỉ mỉ cảm giác nghĩ lại mà sợ.
Trần Tiệp Dư không dám nghĩ quá sâu.
Nàng truy vấn: “bây giờ trong cung là ai là chủ sự?”
Nhu Cúc: “là Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư.”
Trần Tiệp Dư bĩu môi, hiển nhiên là đối với hai người kia không để vào mắt.
Bàn về lý lịch cùng xuất thân, hai người này đều không bằng nàng đâu.
Nếu như nàng không bị hạ phân vị, bây giờ nàng chính là phi tần trong hậu cung gần với Quý phi nhất, Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư thấy nàng còn phải cung kính hành lễ, nói không chừng nàng còn có thể có được tư cách quản lý cung vụ.
Nghĩ đến đây, Trần Tiệp Dư càng khó chịu hơn.
Sớm biết như vậy, trước đây nàng sẽ không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh chạy tới trước mặt hoàng đế làm càn!
Nhưng mà ngàn vàng khó mua sớm biết.
Việc đã đến nước này, dù nàng có hối hận thế nào cũng chẳng ăn thua gì.
Nàng chỉ có thể cho người đi mời Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư tới, để hai người này hỗ trợ tra một chút, xem rốt cuộc là ai ở trong bóng tối mưu hại nàng.
thời điểm Nhìn thấy Mẫn Tiệp Dư, Trần Tiệp Dư cảm thấy rất khó chịu.
Trước đây thời điểm Mẫn Tiệp Dư vẫn chỉ là tài tử, ở trong sảnh phụ bình tâm điện , cùng trần uyển nghi là hàng xóm, bị trần uyển nghi khi dễ rất thảm, suýt chút nữa thì mất mạng.
Bây giờ thời gian mới trôi qua nửa năm, Tô Tài Nhân liền đã đổi thành Mẫn Tiệp Dư, mà trần uyển nghi lại trở thành Trần Tiệp Dư.
Giữa hai người chênh lệch đã được san bằng.
Bây giờ Trần Tiệp Dư cũng đã không thể giống như trước đây khi dễ Mẫn Tiệp Dư, thậm chí còn phải mời Mẫn Tiệp Dư giúp mình chủ trì công đạo.
Trần Tiệp Dư cho là Mẫn Tiệp Dư sẽ nhân cơ hội này để gây khó dễ cho mình.
Nhưng mà Mẫn Tiệp Dư giống như đã triệt để quên đi những ân oán ban đầu, hoàn toàn không có ý tứ làm khó dễ nàng , từ đầu tới cuối cũng là một thái độ công tư phân minh , khiến cho người tìm không ra nửa điểm sai lầm.
Điều này khiến Trần Tiệp Dư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư cùng nhau điều tra chuyện này.
Cuộc điều tra này kéo dài trong mười ngày.
Vẫn Như cũ không thể tra ra kết quả gì.
Nhưng trên mặt Trần Tiệp Dư các triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nàng uống rất nhiều thuốc, từ đầu đến cuối vẫn không thấy hiệu quả.
Thái y cũng đổi thuốc mấy lần, nhưng vẫn vô dụng.
So với hoàng cung, bên trên lâm uyển xác thực mát mẻ hơn rất nhiều, buổi tối Tiểu Hề Hề có thể ngủ thoải mái, nửa đêm cũng không bị đánh thức bởi vì nóng.
Nàng rất Thích nơi này, về sau mỗi mùa hè đều muốn tới đây nghỉ mát.
Lạc Thanh Hàn mỗi ngày vẫn phải giải quyết rất nhiều chính vụ.
Vô số tấu chương đã được vận chuyển từ nội các đến hành cung , dâng lên hoàng đế.
Khi Hắn bận làm việc, Tiêu Hề Hề lại vội vàng vui chơi giải trí.
Thỉnh thoảng khi không quá bận rộn, Lạc Thanh Hàn sẽ mang tiêu Hề Hề đi săn trong rừng.
Bọn hắn bắt được con mồi mang về hành cung, chế biến thành các món ăn, ăn đến Tiêu Hề Hề miệng đầy dầu mỡ rất là khoái hoạt.
Trong nháy mắt đến sinh nhật của Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn hôm nay cố ý lui lại mọi chuyện cần thiết, tập trung bồi tiếp tiêu Hề Hề ăn uống vui đùa.
Chờ đến lúc chạng vạng tối, hắn theo thường lệ nấu một bát mì trường thọ cho tiêu Hề Hề.
Đại khái là bởi vì kinh nghiệm nấu mì đã tăng lên nhiều, tay nghề của hắn tiến triển không ít, còn biết dùng canh gà nấu mì, nấu ra một tô mì rất thơm.
Tiêu Hề Hề không chỉ có đem mì ăn hết, cả nước đều ăn sạch sẽ.
Nàng hướng Lạc Thanh Hàn giơ ngón tay cái lên.
“ nhấn Like cho trù nghệ của người!”
Lạc Thanh Hàn hơi hơi nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ nhàn nhạt.
Tiêu Hề Hề rất nhanh lại đem ngón tay cái thu lại, sau đó lại để bàn tay mở ra, duỗi tay đến trước mặt hắn .
“Quà sinh nhật của ta đâu?”
Lạc Thanh Hàn vỗ hai bàn tay.
Rất nhanh Thường công công liền đi vào, trong tay hắn còn mang theo một chiếc lồng trúc.
Hắn đem chiếc lồng để dưới đất, mở cửa nhỏ ra, một con mèo béo màu cam chui ra khỏi đó.
Nó đầu tiên là meo meo kêu hai tiếng, tiếp đó quen cửa quen nẻo nhảy đến trên đùi tiêu Hề Hề, lại nhảy đến trên bàn.
Nó thăm dò đi nhìn vào trong chén của tiêu Hề Hề, lại phát hiện trong chén rỗng tuếch, đồ ăn đều bị tiêu Hề Hề ăn sạch, một chút cặn bã đều không lưu cho nó.
Quýt mèo phát ra âm thanh meo meo không hài lòng.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc hỏi: “đây chính là lễ vật của người đưa cho ta?"
Lạc Thanh Hàn gật đầu: “ân.”
Tiêu Hề Hề: “nó sẽ không chính là mèo mập trong Hoàng Lăng kia chứ?”
Lạc Thanh Hàn: “chính là nó.”
Trần Tiệp Dư ngoài ý muốn phát hiện má nàng lại đỏ lên!
nàng nhìn mình trong gương, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị ai bôi một lớp phấn đỏ thật dày, rất đáng sợ!
Lập tức mặt của nàng lại bắt đầu ngứa, so với lúc mới bắt đầu nhất còn ngứa hơn rất nhiều.
Nàng nhịn không được gãi gãi khuôn mặt, không cẩn thận liền cào nát gương mặt .
Nhu Cúc cùng một cung nữ khác nhanh chóng giữ chặt tay của nàng, ngăn nàng cào vào mặt mình.
Rất nhanh thái y đã nghe tin chạy đến.
Thái y xem xét khuôn mặt của Trần Tiệp Dư, nhất thời liền bị sợ hết hồn.
“Người, sao mặt của người lại thế này?"
Trần Tiệp Dư tức hổn hển: “lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi không phải nói chừng ba bốn ngày, mặt của ta liền có thể khỏi hẳn sao? vì sao mặt của ta không những không có khỏi hẳn, mà lại trở nên nghiêm trọng hơn?"
Thái y cẩn thận kiểm tra cho nàng một phen, trong lòng đã một ý tưởng.
Hắn xoát xoát viết xuống một toa thuốc, hai tay đưa tới.
“trên mặt Người hẳn là dùng cái gì không nên dùng, cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ. Tóm lại Người trước tiên dựa theo toa thuốc này uống ba ngày, nếu còn chưa chuyển biến tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Nói xong, Hắn đeo hộp thuốc rời đi.
Hắn làm thái y nhiều năm như vậy, đối với một chút thủ đoạn ngầm trong cung đã tập mãi thành thói quen.
mặt của Trần Tiệp Dư lại đổi thành như vậy, tám chín phần là bị người hại.
Thái y không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Hắn chỉ làm việc nằm trong phận sự, những thứ khác đều không liên quan gì đến hắn .
Ở trong cung, nếu muốn sống được lâu, điểm quan trọng nhất chính là làm nhiều nói ít, không cần nhiều xen vào chuyện bao đồng.
Trần Tiệp Dư còn không có ngốc đến không có thuốc chữa, nàng cũng đã biết là mình bị người hãm hại.
Nàng lập tức cho người lấy tất cả những thứ mà nàng đã sử dụng trong hai ngày qua ra , kiểm tra từng thứ một.
Cuối cùng tra ra là thuốc cao nàng dùng để bôi lên mặt đã bị người động tay.
bên trong thuốc cao có thêm một vị dược liệu có thể khiến làn da ngứa ngáy thối rữa .
Trần Tiệp Dư muốn tra ra là ai hạ thủ?
Nàng trước tiên từ người bên cạnh tra được, nhưng vô luận nàng tra như thế nào, đều không thể tra ra cái gì nữa.
Bức đến nỗi, khiến những người xung quanh nàng cảm thấy phẫn uất lòng sinh oán hận , dần dần xa cách nàng.
Trần Tiệp Dư không muốn ăn thua thiệt.
Nàng muốn đi cầu hoàng đế vì mình làm chủ, lại bị cáo tri hoàng đế đã đi lâm uyển nghỉ mát , người không có ở trong cung.
Nàng cắn răng nói: “vậy thì đi cầu Quý phi Nương Nương, nàng trông coi công việc vặt trong cung, bây giờ ta bị người hại, nàng nên vì ta chủ trì công đạo!”
Nhu Cúc tiểu tâm dực dực nói: “Quý phi Nương Nương bồi hoàng đế lên lâm uyển , cũng không ở trong cung.”
Mấy ngày nay Trần Tiệp Dư một mực ở trong Bình tâm điện, không dám ra ngoài, sợ lại bị bỏng nắng, bên ngoài phát sinh chuyện gì nàng hoàn toàn không biết gì cả, không nghĩ tới hoàng đế cùng Quý phi đều xuất cung đi nghỉ mát .
Trần Tiệp Dư chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác: “vậy thì đi tìm Cảnh Phi...... Không, Cảnh Phi đã không còn, liền đi tìm Lý Phi, cũng không được, Lý Phi cũng đã xuất cung , kia Lao phi...... Quên đi, coi như ta không có nhắc tới nàng."
Bình thường không có chú ý, lúc này tỉ mỉ nghĩ lại, nàng mới phát hiện trong cung cao vị phi tần người thì đã chết, người thì đã đi, người thì bệnh tật, chỉ còn lại một Quý phi bình an vô sự.
Như có loại suy nghĩ tỉ mỉ cảm giác nghĩ lại mà sợ.
Trần Tiệp Dư không dám nghĩ quá sâu.
Nàng truy vấn: “bây giờ trong cung là ai là chủ sự?”
Nhu Cúc: “là Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư.”
Trần Tiệp Dư bĩu môi, hiển nhiên là đối với hai người kia không để vào mắt.
Bàn về lý lịch cùng xuất thân, hai người này đều không bằng nàng đâu.
Nếu như nàng không bị hạ phân vị, bây giờ nàng chính là phi tần trong hậu cung gần với Quý phi nhất, Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư thấy nàng còn phải cung kính hành lễ, nói không chừng nàng còn có thể có được tư cách quản lý cung vụ.
Nghĩ đến đây, Trần Tiệp Dư càng khó chịu hơn.
Sớm biết như vậy, trước đây nàng sẽ không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh chạy tới trước mặt hoàng đế làm càn!
Nhưng mà ngàn vàng khó mua sớm biết.
Việc đã đến nước này, dù nàng có hối hận thế nào cũng chẳng ăn thua gì.
Nàng chỉ có thể cho người đi mời Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư tới, để hai người này hỗ trợ tra một chút, xem rốt cuộc là ai ở trong bóng tối mưu hại nàng.
thời điểm Nhìn thấy Mẫn Tiệp Dư, Trần Tiệp Dư cảm thấy rất khó chịu.
Trước đây thời điểm Mẫn Tiệp Dư vẫn chỉ là tài tử, ở trong sảnh phụ bình tâm điện , cùng trần uyển nghi là hàng xóm, bị trần uyển nghi khi dễ rất thảm, suýt chút nữa thì mất mạng.
Bây giờ thời gian mới trôi qua nửa năm, Tô Tài Nhân liền đã đổi thành Mẫn Tiệp Dư, mà trần uyển nghi lại trở thành Trần Tiệp Dư.
Giữa hai người chênh lệch đã được san bằng.
Bây giờ Trần Tiệp Dư cũng đã không thể giống như trước đây khi dễ Mẫn Tiệp Dư, thậm chí còn phải mời Mẫn Tiệp Dư giúp mình chủ trì công đạo.
Trần Tiệp Dư cho là Mẫn Tiệp Dư sẽ nhân cơ hội này để gây khó dễ cho mình.
Nhưng mà Mẫn Tiệp Dư giống như đã triệt để quên đi những ân oán ban đầu, hoàn toàn không có ý tứ làm khó dễ nàng , từ đầu tới cuối cũng là một thái độ công tư phân minh , khiến cho người tìm không ra nửa điểm sai lầm.
Điều này khiến Trần Tiệp Dư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẫn Tiệp Dư cùng Diêu Tiệp dư cùng nhau điều tra chuyện này.
Cuộc điều tra này kéo dài trong mười ngày.
Vẫn Như cũ không thể tra ra kết quả gì.
Nhưng trên mặt Trần Tiệp Dư các triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nàng uống rất nhiều thuốc, từ đầu đến cuối vẫn không thấy hiệu quả.
Thái y cũng đổi thuốc mấy lần, nhưng vẫn vô dụng.
So với hoàng cung, bên trên lâm uyển xác thực mát mẻ hơn rất nhiều, buổi tối Tiểu Hề Hề có thể ngủ thoải mái, nửa đêm cũng không bị đánh thức bởi vì nóng.
Nàng rất Thích nơi này, về sau mỗi mùa hè đều muốn tới đây nghỉ mát.
Lạc Thanh Hàn mỗi ngày vẫn phải giải quyết rất nhiều chính vụ.
Vô số tấu chương đã được vận chuyển từ nội các đến hành cung , dâng lên hoàng đế.
Khi Hắn bận làm việc, Tiêu Hề Hề lại vội vàng vui chơi giải trí.
Thỉnh thoảng khi không quá bận rộn, Lạc Thanh Hàn sẽ mang tiêu Hề Hề đi săn trong rừng.
Bọn hắn bắt được con mồi mang về hành cung, chế biến thành các món ăn, ăn đến Tiêu Hề Hề miệng đầy dầu mỡ rất là khoái hoạt.
Trong nháy mắt đến sinh nhật của Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn hôm nay cố ý lui lại mọi chuyện cần thiết, tập trung bồi tiếp tiêu Hề Hề ăn uống vui đùa.
Chờ đến lúc chạng vạng tối, hắn theo thường lệ nấu một bát mì trường thọ cho tiêu Hề Hề.
Đại khái là bởi vì kinh nghiệm nấu mì đã tăng lên nhiều, tay nghề của hắn tiến triển không ít, còn biết dùng canh gà nấu mì, nấu ra một tô mì rất thơm.
Tiêu Hề Hề không chỉ có đem mì ăn hết, cả nước đều ăn sạch sẽ.
Nàng hướng Lạc Thanh Hàn giơ ngón tay cái lên.
“ nhấn Like cho trù nghệ của người!”
Lạc Thanh Hàn hơi hơi nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ nhàn nhạt.
Tiêu Hề Hề rất nhanh lại đem ngón tay cái thu lại, sau đó lại để bàn tay mở ra, duỗi tay đến trước mặt hắn .
“Quà sinh nhật của ta đâu?”
Lạc Thanh Hàn vỗ hai bàn tay.
Rất nhanh Thường công công liền đi vào, trong tay hắn còn mang theo một chiếc lồng trúc.
Hắn đem chiếc lồng để dưới đất, mở cửa nhỏ ra, một con mèo béo màu cam chui ra khỏi đó.
Nó đầu tiên là meo meo kêu hai tiếng, tiếp đó quen cửa quen nẻo nhảy đến trên đùi tiêu Hề Hề, lại nhảy đến trên bàn.
Nó thăm dò đi nhìn vào trong chén của tiêu Hề Hề, lại phát hiện trong chén rỗng tuếch, đồ ăn đều bị tiêu Hề Hề ăn sạch, một chút cặn bã đều không lưu cho nó.
Quýt mèo phát ra âm thanh meo meo không hài lòng.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc hỏi: “đây chính là lễ vật của người đưa cho ta?"
Lạc Thanh Hàn gật đầu: “ân.”
Tiêu Hề Hề: “nó sẽ không chính là mèo mập trong Hoàng Lăng kia chứ?”
Lạc Thanh Hàn: “chính là nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.