Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 731: Ngươi Về Sau Cẩn Thận Một Chút!
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Bộ Sênh Yên may mắn thoát một kiếp.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng lúc này nàng cũng không tránh khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi một côn đó nếu đánh thật, nàng nửa cái mạng đều phải bỏ ở nơi này.
Một màn này dọa sợ rất nhiều người.
Lạc Dạ Thần cũng không để ý tới cổ vũ nữa, gấp gáp vội vàng xông vào sân bóng.
Những người khác nhao nhao xuống ngựa, hướng Anh Vương phi cùng tĩnh Vương đi tới, mồm năm miệng mười hỏi thăm bọn họ thế nào? Có cần gọi thái y hay không?
Lạc Duyên Chi xuống ngựa, che lấy cổ tay bị thương, cười khổ nói.
“Thật sự là có lỗi với Đại Hoàng tẩu, ta vừa rồi cố đuổi theo cầu, không nghĩ tới ngươi đứng bất động ở đây, ta thiếu chút nữa thì làm bị thương ngươi......”
hắn chưa kịp nói hết câu đã bị Lạc Dạ Thần đấm ngã.
Không đợi Lạc Duyên Chi đứng lên, Lạc Dạ Thần lại nhào tới hung hăng đạp hai cước.
“Hỗn trướng vương bát đản! Ngươi không có mắt sao? Anh Vương phi lớn như vậy ở nơi đó, ngươi thế mà không nhìn thấy? Ngươi mắt bị mù sao? Nếu mù, vậy thì dứt khoát đừng dùng nữa, ta bây giờ liền móc ra cho ngươi!”
Lạc Duyên Chi lúc này mới phản ứng lại, tức giận trong lòng, đang muốn đánh trả, Triệu Hiền liền mang theo hơn mười cấm vệ rảo bước xông tới.
nhóm Cấm vệ đứng giữa ngăn cách hai vị vương gia, không để bọn hắn lại có cơ hội động thủ.
Lúc này kiêu dương quận chúa cũng chạy tới.
Nàng nhìn thấy tĩnh vương nửa bên mặt sưng, khóe miệng chảy máu, nhất thời liền phát hỏa.
mặt của Tĩnh vương đẹp như thế , nếu bị biến dạng thì thật là tổn thất lớn!
Kiêu dương quận chúa tức giận trừng mắt nhìn Anh Vương.
“Ban ngày ban mặt ngươi lại dám đánh người, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?!”
Lạc Dạ Thần không chút nào yếu thế, tức giận trừng mắt lại với nàng.
“Bản vương không chỉ muốn đánh hắn, còn muốn đánh chết hắn! Các ngươi thả ta ra, ta hôm nay nhất định phải đánh chết cái tên khốn mù lòa hung ác này!"
Triệu Hiền hướng hắn chắp tay: “Hoàng thượng vẫn còn đang nhìn, mong rằng vương gia cho Hoàng thượng mặt mũi, không nên náo loạn nữa.”
Bộ Sênh Yên lúc này đã từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần.
Chung quanh còn rất nhiều người nhìn, việc này thật sự làm ầm ĩ lên, sắc mặt mọi người đều không dễ coi.
Bộ Sênh Yên nhỏ giọng nói.
"Quên đi, chúng ta đi thôi.”
Lạc Dạ Thần liếc mắt nhìn trên khán đài hoàng đế đang ngồi, hít sâu một hơi, cắn răng nói.
"Được, vì Hoàng thượng, ta hôm nay không cùng tên tiểu vương bát đản này chấp nhặt.”
Hắn chỉ vào Lạc Duyên Chi, hung tợn cảnh cáo nói.
“Ngươi về sau cẩn thận chút!”
Trận đấu ngựa cầu cứ như vậy qua loa kết thúc.
Đến cuối cùng song phương cũng không phân thắng bại.
Bất quá so với kết quả của trận bóng, mọi người rõ ràng quan tâm đến tranh chấp giữa Anh Vương và Tĩnh Vương hơn.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Vương hắn quá bốc đồng, xông lên đánh người bừa bãi, người bị đánh lại chính là đệ đệ ruột của mình, thực sự quá đáng.
Cũng có một số ít người cảm thấy Anh Vương làm như vậy cũng có thể hiểu được, dù sao Anh Vương phi đã xảy ra chuyện, hắn nóng nảy nóng nảy ra tay cũng là nhân chi thường tình.
Chỉ có Tiêu Khải Minh cùng Tiêu Tri Lam không thèm để ý hai vị vương gia mâu thuẫn, bọn hắn chỉ nghĩ đến chuyện của Quý phi .
Hai người đi theo phụ thân trở về chỗ ở.
Tiêu Khải Minh nhịn không được hỏi: “cha, Quý phi nàng cùng tỷ tỷ......”
Tiêu Lăng Phong nghe lời này liền biết nhi tử muốn hỏi cái gì, không đợi nhi tử hỏi xong đánh liền ngắt lời của hắn.
“Quý phi là Quý phi, tỷ tỷ ngươi là tỷ tỷ của ngươi, hai người không thể so sánh, các ngươi đừng nghe những người khác nói bậy.”
Tiêu Khải Minh hậm hực gục đầu xuống.
Tiêu Tri Lam mím môi dưới, nhỏ giọng hỏi: “tỷ tỷ còn có thể trở về sao?”
Tiêu Lăng Phong thở dài: “ta cũng không biết.”
Hắn vốn cho là thái tử đối với tiêu trắc phi sủng ái, chờ thái tử đăng cơ cầm quyền , sau đó, tiêu trắc phi coi như không thể làm hoàng hậu, ít nhất cũng có thể làm sủng phi. Nếu tiêu trắc phi vận khí tốt, lại sinh cho hoàng đế tiểu Hoàng tử, ngày sau tiền đồ càng vô hạn hơn.
Đến lúc đó Tiêu gia cũng có thể thơm lây.
Lại không nghĩ rằng, tiêu trắc phi bỗng nhiên biến mất.
Nàng chỉ là một nữ tử, tay trói gà không chặt, muốn đơn độc ở bên ngoài sinh tồn nhất định cực kỳ gian khổ.
Này cũng đã một năm rồi, vẫn không có tin tức gì.
Chắc hẳn nàng là dữ nhiều lành ít.
Tiêu Lăng Phong trong lòng rất khó chịu.
Không chỉ vì mất đi con gái, cũng bởi vì Tiêu gia đã mất đi một con đường thăng tiến.
Tuy bây giờ hoàng đế đối với Tiêu gia không tệ, nhưng không có tiêu trắc phi bên cạnh, quá khứ tình cảm cũng không biết còn có thể duy trì bao lâu.
Nếu là Tiêu gia có thể lại xuất một sủng phi giống tiêu trắc phi liền tốt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Phong nhịn không được nhìn về phía Tiêu Tri Lam.
Tiêu Tri Lam năm nay đã mười ba tuổi, chừng hai năm nữa liền cập kê , một khi cập kê, nàng chính là một đại cô nương.
Nhận thấy ánh mắt của phụ thân mình,, Tiêu Tri Lam không khỏi cảm thấy không thoải mái, nàng vô thức cúi đầu, tránh ánh mắt của phụ thân.
Tiêu Lăng Phong: “trở về thay quần áo khác, ăn mặc thật tốt một chút, buổi tối còn phải đi dự tiệc.”
Tiểu nữ nhi việc này gấp không được, chờ về nhà , còn phải bàn bạc với Tiết thị mới được.
Hoàng đế cùng Quý phi trở lại Phi Quế điện.
Hai người vừa ngồi xuống, liền nghe tĩnh vương cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn biết hắn là vì cái gì mà đến, nhẹ nhàng nói.
"Cho hắn vào đi."
Rất nhanh Lạc Duyên Chi liền tiến vào.
Trên mặt của hắn đã bôi thuốc, vết sưng đỏ đã tiêu tan một chút, chỉ còn lại một vết bầm tím.
Hắn hướng hoàng đế cùng Quý phi hành lễ, cười khổ giải thích nói.
“Hoàng thượng, Thần Đệ vừa rồi quá gấp .
Sợ bại bởi một nữ nhân trên mặt mũi không dễ nhìn.
Cho nên toàn bộ tâm trí đều đặt ở trái cầu.
Thần Đệ không có chú ý tới Anh Vương phi ở đây, càng không có nghĩ tới nàng sẽ đứng ở nơi đó bất động.
Thần Đệ nếu biết sẽ làm bị thương đến nàng, Thần Đệ chắc canh sẽ không vung cơ về phía nàng ấy.
Bệ hạ nhất định phải tin tưởng Thần Đệ!
Thần Đệ coi như dù hiếu thắng thế nào, cũng không đối với hoàng tẩu hạ độc thủ.”
Lạc Thanh Hàn đạm thanh nói: “sự thực là như thế nào, trong lòng chính ngươi hiểu rõ, lần này không có xảy ra chuyện là may mắn, hy vọng ngươi về sau có thể nhận được giáo huấn, tự giải quyết cho tốt.”
Lời này nghe tựa hồ có thâm ý khác.
Lạc Duyên Chi vốn là trong lòng có quỷ, nghe vậy thì càng chột dạ.
Nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ giả vờ áy náy hối tiếc.
“Lần này là Thần Đệ sai, Thần Đệ sẽ đi tới Anh Vương cùng Anh Vương phi nói xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn lại nói: “ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt bọn hắn lúc này, nếu là trẫm, cũng không cam đoan Anh Vương phát điên lên sẽ làm ra chuyện gì.”
bên trong cặp mắt đào hoa của Lạc Duyên Chi hiện lên vẻ khổ sở: “Đại Hoàng huynh lần này thật sự bị chọc giận rồi.”
Lạc Thanh Hàn không muốn nhìn hắn làm bộ làm tịch, lạnh lùng nói: “vô luận như thế nào, lần này là ngươi đã làm sai trước, lần này săn bắn ngươi cũng không cần tham gia , nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về vương phủ đi, bế môn hối lỗi một tháng.”
Cứ như vậy bị đuổi trở về, Lạc Duyên Chi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng đối phương là hoàng đế, hoàng đế nói chính là thánh chỉ, không ai có thể chống lại.
Lạc Duyên Chi cho dù trong lòng không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
“Thần Đệ tuân mệnh.”
Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng hắn rời đi, nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng.
Lạc Thanh Hàn bên cạnh nhìn về phía nàng.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng lúc này nàng cũng không tránh khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi một côn đó nếu đánh thật, nàng nửa cái mạng đều phải bỏ ở nơi này.
Một màn này dọa sợ rất nhiều người.
Lạc Dạ Thần cũng không để ý tới cổ vũ nữa, gấp gáp vội vàng xông vào sân bóng.
Những người khác nhao nhao xuống ngựa, hướng Anh Vương phi cùng tĩnh Vương đi tới, mồm năm miệng mười hỏi thăm bọn họ thế nào? Có cần gọi thái y hay không?
Lạc Duyên Chi xuống ngựa, che lấy cổ tay bị thương, cười khổ nói.
“Thật sự là có lỗi với Đại Hoàng tẩu, ta vừa rồi cố đuổi theo cầu, không nghĩ tới ngươi đứng bất động ở đây, ta thiếu chút nữa thì làm bị thương ngươi......”
hắn chưa kịp nói hết câu đã bị Lạc Dạ Thần đấm ngã.
Không đợi Lạc Duyên Chi đứng lên, Lạc Dạ Thần lại nhào tới hung hăng đạp hai cước.
“Hỗn trướng vương bát đản! Ngươi không có mắt sao? Anh Vương phi lớn như vậy ở nơi đó, ngươi thế mà không nhìn thấy? Ngươi mắt bị mù sao? Nếu mù, vậy thì dứt khoát đừng dùng nữa, ta bây giờ liền móc ra cho ngươi!”
Lạc Duyên Chi lúc này mới phản ứng lại, tức giận trong lòng, đang muốn đánh trả, Triệu Hiền liền mang theo hơn mười cấm vệ rảo bước xông tới.
nhóm Cấm vệ đứng giữa ngăn cách hai vị vương gia, không để bọn hắn lại có cơ hội động thủ.
Lúc này kiêu dương quận chúa cũng chạy tới.
Nàng nhìn thấy tĩnh vương nửa bên mặt sưng, khóe miệng chảy máu, nhất thời liền phát hỏa.
mặt của Tĩnh vương đẹp như thế , nếu bị biến dạng thì thật là tổn thất lớn!
Kiêu dương quận chúa tức giận trừng mắt nhìn Anh Vương.
“Ban ngày ban mặt ngươi lại dám đánh người, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?!”
Lạc Dạ Thần không chút nào yếu thế, tức giận trừng mắt lại với nàng.
“Bản vương không chỉ muốn đánh hắn, còn muốn đánh chết hắn! Các ngươi thả ta ra, ta hôm nay nhất định phải đánh chết cái tên khốn mù lòa hung ác này!"
Triệu Hiền hướng hắn chắp tay: “Hoàng thượng vẫn còn đang nhìn, mong rằng vương gia cho Hoàng thượng mặt mũi, không nên náo loạn nữa.”
Bộ Sênh Yên lúc này đã từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần.
Chung quanh còn rất nhiều người nhìn, việc này thật sự làm ầm ĩ lên, sắc mặt mọi người đều không dễ coi.
Bộ Sênh Yên nhỏ giọng nói.
"Quên đi, chúng ta đi thôi.”
Lạc Dạ Thần liếc mắt nhìn trên khán đài hoàng đế đang ngồi, hít sâu một hơi, cắn răng nói.
"Được, vì Hoàng thượng, ta hôm nay không cùng tên tiểu vương bát đản này chấp nhặt.”
Hắn chỉ vào Lạc Duyên Chi, hung tợn cảnh cáo nói.
“Ngươi về sau cẩn thận chút!”
Trận đấu ngựa cầu cứ như vậy qua loa kết thúc.
Đến cuối cùng song phương cũng không phân thắng bại.
Bất quá so với kết quả của trận bóng, mọi người rõ ràng quan tâm đến tranh chấp giữa Anh Vương và Tĩnh Vương hơn.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Vương hắn quá bốc đồng, xông lên đánh người bừa bãi, người bị đánh lại chính là đệ đệ ruột của mình, thực sự quá đáng.
Cũng có một số ít người cảm thấy Anh Vương làm như vậy cũng có thể hiểu được, dù sao Anh Vương phi đã xảy ra chuyện, hắn nóng nảy nóng nảy ra tay cũng là nhân chi thường tình.
Chỉ có Tiêu Khải Minh cùng Tiêu Tri Lam không thèm để ý hai vị vương gia mâu thuẫn, bọn hắn chỉ nghĩ đến chuyện của Quý phi .
Hai người đi theo phụ thân trở về chỗ ở.
Tiêu Khải Minh nhịn không được hỏi: “cha, Quý phi nàng cùng tỷ tỷ......”
Tiêu Lăng Phong nghe lời này liền biết nhi tử muốn hỏi cái gì, không đợi nhi tử hỏi xong đánh liền ngắt lời của hắn.
“Quý phi là Quý phi, tỷ tỷ ngươi là tỷ tỷ của ngươi, hai người không thể so sánh, các ngươi đừng nghe những người khác nói bậy.”
Tiêu Khải Minh hậm hực gục đầu xuống.
Tiêu Tri Lam mím môi dưới, nhỏ giọng hỏi: “tỷ tỷ còn có thể trở về sao?”
Tiêu Lăng Phong thở dài: “ta cũng không biết.”
Hắn vốn cho là thái tử đối với tiêu trắc phi sủng ái, chờ thái tử đăng cơ cầm quyền , sau đó, tiêu trắc phi coi như không thể làm hoàng hậu, ít nhất cũng có thể làm sủng phi. Nếu tiêu trắc phi vận khí tốt, lại sinh cho hoàng đế tiểu Hoàng tử, ngày sau tiền đồ càng vô hạn hơn.
Đến lúc đó Tiêu gia cũng có thể thơm lây.
Lại không nghĩ rằng, tiêu trắc phi bỗng nhiên biến mất.
Nàng chỉ là một nữ tử, tay trói gà không chặt, muốn đơn độc ở bên ngoài sinh tồn nhất định cực kỳ gian khổ.
Này cũng đã một năm rồi, vẫn không có tin tức gì.
Chắc hẳn nàng là dữ nhiều lành ít.
Tiêu Lăng Phong trong lòng rất khó chịu.
Không chỉ vì mất đi con gái, cũng bởi vì Tiêu gia đã mất đi một con đường thăng tiến.
Tuy bây giờ hoàng đế đối với Tiêu gia không tệ, nhưng không có tiêu trắc phi bên cạnh, quá khứ tình cảm cũng không biết còn có thể duy trì bao lâu.
Nếu là Tiêu gia có thể lại xuất một sủng phi giống tiêu trắc phi liền tốt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Phong nhịn không được nhìn về phía Tiêu Tri Lam.
Tiêu Tri Lam năm nay đã mười ba tuổi, chừng hai năm nữa liền cập kê , một khi cập kê, nàng chính là một đại cô nương.
Nhận thấy ánh mắt của phụ thân mình,, Tiêu Tri Lam không khỏi cảm thấy không thoải mái, nàng vô thức cúi đầu, tránh ánh mắt của phụ thân.
Tiêu Lăng Phong: “trở về thay quần áo khác, ăn mặc thật tốt một chút, buổi tối còn phải đi dự tiệc.”
Tiểu nữ nhi việc này gấp không được, chờ về nhà , còn phải bàn bạc với Tiết thị mới được.
Hoàng đế cùng Quý phi trở lại Phi Quế điện.
Hai người vừa ngồi xuống, liền nghe tĩnh vương cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn biết hắn là vì cái gì mà đến, nhẹ nhàng nói.
"Cho hắn vào đi."
Rất nhanh Lạc Duyên Chi liền tiến vào.
Trên mặt của hắn đã bôi thuốc, vết sưng đỏ đã tiêu tan một chút, chỉ còn lại một vết bầm tím.
Hắn hướng hoàng đế cùng Quý phi hành lễ, cười khổ giải thích nói.
“Hoàng thượng, Thần Đệ vừa rồi quá gấp .
Sợ bại bởi một nữ nhân trên mặt mũi không dễ nhìn.
Cho nên toàn bộ tâm trí đều đặt ở trái cầu.
Thần Đệ không có chú ý tới Anh Vương phi ở đây, càng không có nghĩ tới nàng sẽ đứng ở nơi đó bất động.
Thần Đệ nếu biết sẽ làm bị thương đến nàng, Thần Đệ chắc canh sẽ không vung cơ về phía nàng ấy.
Bệ hạ nhất định phải tin tưởng Thần Đệ!
Thần Đệ coi như dù hiếu thắng thế nào, cũng không đối với hoàng tẩu hạ độc thủ.”
Lạc Thanh Hàn đạm thanh nói: “sự thực là như thế nào, trong lòng chính ngươi hiểu rõ, lần này không có xảy ra chuyện là may mắn, hy vọng ngươi về sau có thể nhận được giáo huấn, tự giải quyết cho tốt.”
Lời này nghe tựa hồ có thâm ý khác.
Lạc Duyên Chi vốn là trong lòng có quỷ, nghe vậy thì càng chột dạ.
Nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ giả vờ áy náy hối tiếc.
“Lần này là Thần Đệ sai, Thần Đệ sẽ đi tới Anh Vương cùng Anh Vương phi nói xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn lại nói: “ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt bọn hắn lúc này, nếu là trẫm, cũng không cam đoan Anh Vương phát điên lên sẽ làm ra chuyện gì.”
bên trong cặp mắt đào hoa của Lạc Duyên Chi hiện lên vẻ khổ sở: “Đại Hoàng huynh lần này thật sự bị chọc giận rồi.”
Lạc Thanh Hàn không muốn nhìn hắn làm bộ làm tịch, lạnh lùng nói: “vô luận như thế nào, lần này là ngươi đã làm sai trước, lần này săn bắn ngươi cũng không cần tham gia , nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về vương phủ đi, bế môn hối lỗi một tháng.”
Cứ như vậy bị đuổi trở về, Lạc Duyên Chi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng đối phương là hoàng đế, hoàng đế nói chính là thánh chỉ, không ai có thể chống lại.
Lạc Duyên Chi cho dù trong lòng không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
“Thần Đệ tuân mệnh.”
Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng hắn rời đi, nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng.
Lạc Thanh Hàn bên cạnh nhìn về phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.