Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 846: Ngươi Xong
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Quý phi thoạt nhìn là không cẩn thận đem quyển sách kia hủy , nhưng trong lòng Lao phi đã nhận định là Quý phi cố ý!
Nàng chính là cố ý hủy đi quyển sách kia !
Bởi vì nàng chột dạ, nàng lo lắng bị thăm dò ra, cho nên mới vào lúc đó làm đổ chén trà.
Sau khi Lao phi tiễn phi tần khác xong, ngồi một mình ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt không thể đọc rõ nét chữ, thần sắc biến ảo khó lường.
Nàng cơ hồ có thể xác định, Quý phi cùng tiêu trắc phi chính là cùng là một người.
Nhưng mà vì sao?
vì sao tiêu trắc phi bỗng nhiên rời đi?
Sau khi rời đi lại lấy một thân phận mới, một lần nữa trở lại bên cạnh hoàng đế ?
Trong này chắc chắn cất giấu bí mật không muốn người khác biết.
Lao phi cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện liên quan đến Tiêu trắc phi.
Nàng nhớ kỹ tiêu trắc phi trước khi rời đi, chỗ cuối cùng nàng ở lại là Vị Ương cung.
Vị Ương Cung là nơi hoàng đế sống.
Lúc đó thịnh vĩnh đế còn sống, là hắn đem tiêu trắc phi lưu lại bên trong Vị Ương Cung.
Thế nhưng sau khi thịnh vĩnh đế băng hà, tiêu trắc phi cũng biến mất.
Trong cung đã từng có người hoài nghi giữa hai cái này có liên hệ.
Nhưng bởi vì không có chứng cứ, lại thêm tiêu trắc phi đã chẳng biết đi đâu, nghĩ tra cũng không có chỗ điều tra, chuyện này chỉ có thể bỏ qua.
Nếu như tiêu trắc phi quả thật không thẹn với lương tâm, nàng hoàn toàn có thể quang minh chính đại trở về.
Nhưng mà nàng lại lựa chọn thay hình đổi dạng, lấy một thân phận hoàn toàn mới để trở về.
Nàng làm như vậy, đã chứng minh một điều.
nàng chột dạ.
Bởi vì tâm hư, cho nên không dám hiển lộ chân thân, chỉ có thể che dấu thân phận.
trong lòng Lao phi dần dần xuất hiện một ý niệm to gan.
Trước kia thịnh vĩnh đế băng hà, có lẽ thật sự cùng tiêu trắc phi có quan hệ.
Giả thiết thịnh vĩnh đế băng hà cũng không phải là tự nhiên ốm chết, mà là có người cố ý, như vậy thì Tiêu trắc phi có vai trò gì trong chuyện này?
Nàng là người biết chuyện? Hoặc là đồng lõa?
Vô luận là loại nào, đều đủ để cho nàng vạn kiếp bất phục.
Lao phi càng nghĩ càng thấy hãi hùng khiếp vía, đồng thời còn sinh ra một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Đôi mắt nàng dần sáng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách đã bị nhàu nát, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ngươi xong đời rồi.”
Sau khi Trở lại Vân Tú cung, Bảo Cầm lập tức cho người mang tới quần áo sạch sẽ, hầu hạ Quý phi thay quần áo.
thần sắc Tiêu Hề Hề như thường, dường như không để chuyện vừa xảy ra ở Huyền Vũ cung chuyện để ở trong lòng.
Nhưng mà trong lòng Bảo Cầm lại có cảm giác lo sợ bất an.
Chờ thay xong quần áo, Bảo Cầm bảo những người khác đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và Quý phi.
Bảo Cầm khẩn trương hỏi: “nương nương, vừa rồi Lao phi là cố ý thăm dò Người, nàng không phải đã hoài nghi thân phận của Người chứ?”
Tiêu Hề Hề: “nàng không phải hoài nghi, nàng hẳn là chắc chắn thân phận của ta có vấn đề.”
Bảo Cầm càng gấp : “vậy làm sao bây giờ? Nếu nàng đi ra ngoài nói hươu nói vượn, thân phận của Người chẳng phải sẽ không che giấu được nữa sao?”
Tiêu Hề Hề: “nếu là nàng đi ra ngoài nói hươu nói vượn còn tốt, dù sao nàng không có chứng cứ rõ ràng, hết thảy đều là suy đoán của nàng, ta hoàn toàn có thể trả đũa nói nàng ác ý hãm hại, ta sợ nàng ấy sẽ giữ im lặng, chuẩn bị một kế hoạch lớn.”
Bảo Cầm hạ giọng: “nếu không thì chúng ta tiên hạ thủ vi cường?”
Tiêu Hề Hề: “trước tiên cùng hoàng đế thương lượng một chút đã.”
Nàng lại lần nữa đi ra ngoài, ngồi xa giá đi ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn lúc này đang ở trong ngự thư phòng cùng Lệ Khinh Ngôn thương lượng chuyện cải cách thuế .
Sau khi liên tục cải tiến và điều chỉnh trong thời gian này, nội dung cụ thể của cải cách thuế đã được hoàn thiện.
cải cách thuế dù sao cũng không phải là việc nhỏ, muốn trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn phổ biến ra ở trong nước cơ hồ là chuyện không thể nào, cho nên bọn hắn dự định trước tiên chọn một địa điểm, làm địa điểm thử nghiệm cải cách thuế.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng chọn phượng Dương Quận.
Một mặt là phượng Dương Quận cách thành Thịnh Kinh không quá xa, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, một mặt khác là phượng Dương Quận mới vừa gặp tuyết tai, dân chúng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, sau khi cải cách thuế áp dụng xuống, có thể giảm bớt gánh nặng, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không tin được quan viên địa phương của phượng Dương Quận, hắn sợ những quan viên kia cùng hào cường thế gia địa phương âm thầm cấu kết, cố ý muộn chuyện cải cách thuế đào hố.
Cho nên hắn tính toán phái người tin cẩn đi một chuyến phượng Dương Quận, giám sát quan viên nơi đó áp dụng cải cách thuế
Lệ Khinh Ngôn chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này.
Hắn chưa lập gia đình, còn độc thân, trong nhà phụ thân phụ mẫu cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, lại có bọn nô bộc chiếu cố, không cần hắn lo lắng, hắn hoàn toàn có thể yên lòng đi nơi khác công tác.
Quan trọng nhất là, hắn có thể nhờ vào đó tránh né thôi thúc kết hôn.
Mặc dù bây giờ Thái Hoàng Thái Hậu đã dọn đi thái miếu, tạm thời sẽ không đem chủ ý đánh tới trên người hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút sợ, sợ hoàng đế ngày nào đó bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện lập gia đình.
Hắn tạm thời thật sự chưa có gặp được đối tượng thích hợp, lại không muốn bị giục cưới, dứt khoát trốn ra ngoài, thanh tịnh!
Vì để cho Lệ Khinh Ngôn có thể thuận tiện làm việc, Lạc Thanh Hàn còn tạm thời tăng thêm cho hắn chức quan Giám Sát Ngự Sử, như vậy hắn có thể càng thêm danh chính ngôn thuận kiểm tra quan viên phượng Dương Quận nơi đó.
Nghe nói Quý phi tới, Lạc Thanh Hàn nói với Lệ Khinh Ngôn .
“Hôm nay liền đến đây thôi, ngươi sau khi trở về thu thập một chút, ngày mai liền xuất phát đi.”
Lệ Khinh Ngôn chắp tay đáp ứng: “Vâng.”
Hắn ra khỏi ngự thư phòng, ở cửa đụng phải Quý phi.
Quý phi lúc này mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, ống tay rộng, vạt áo dài kéo về phía sau, kim trâm cài tóc ở bên tóc mai nhẹ nhàng lay động, nổi bật lên chiếc cổ càng thêm trắng nõn thon dài.
Nàng mỉm cười với Lệ Khinh Ngôn .
“Lệ thị lang.”
Lệ Khinh Ngôn hướng nàng chắp tay thi lễ: “vi thần bái kiến Quý phi Nương Nương.”
ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng ở trên mặt hắn một lát, đột nhiên hỏi.
“Ngươi gần đây có phải dự định đi xa nhà hay không?”
Lệ Khinh Ngôn có chút ngoài ý muốn: “nương nương từ đâu biết được chuyện này?”
chuyện Đi phượng Dương Quận công tác là hắn vừa mới quyết định, trừ hắn và hoàng đế ra không có người nào biết, Quý phi làm thế nào mà biết được? Cái này thật kì quái.
Tiêu Hề Hề không có trả lời vấn đề này, mà chỉ mỉm cười.
Vừa vặn Thường công công đi ra mời nàng đi vào, nàng liền gật đầu với Lệ Khinh Ngôn một cái, sau đó đi ngang qua hắn.
Lệ Khinh Ngôn đưa mắt nhìn nàng tiến vào ngự thư phòng, trong lòng vẫn là cảm thấy kỳ quái như cũ.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ gặp vài lần, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy vị Quý phi này cùng tiêu trắc phi rất tương tự, không chỉ là dung mạo, còn có giọng nói, cùng với phong cách đối nhân xử thế.
Nếu không phải trước đây tiêu trắc phi trước khi đi nói với hắn những lời kia, để hắn xác định tiêu trắc phi đích thật là không còn ở nhân thế , hắn sẽ hoài nghi vị Quý phi này thật sự là tiêu trắc phi.
Lệ Khinh Ngôn lắc đầu, vứt bỏ những những suy nghĩ không thiết thực trong đầu, sải bước đi xuống bậc thang.
Trong ngự thư phòng.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh án thư.
Trên thư án chất đầy tấu chương, số lượng mặc dù rất nhiều, nhưng cũng không có lộn xộn chút nào, tất cả đều bày ra chỉnh chỉnh tề tề.
Giống như cảm giác đối với Lạc Thanh Hàn, mỗi giờ mỗi khắc cũng là đoan chính chỉnh tề.
Trong tay Lạc Thanh Hàn còn một bản tấu chương đang mở ra.
Nhưng hắn không nhìn tấu chương, mà là nghiêng đầu nhìn Tiêu Hề Hề hỏi.
"Sao đột nhiên lại tới đây?"
Nàng chính là cố ý hủy đi quyển sách kia !
Bởi vì nàng chột dạ, nàng lo lắng bị thăm dò ra, cho nên mới vào lúc đó làm đổ chén trà.
Sau khi Lao phi tiễn phi tần khác xong, ngồi một mình ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt không thể đọc rõ nét chữ, thần sắc biến ảo khó lường.
Nàng cơ hồ có thể xác định, Quý phi cùng tiêu trắc phi chính là cùng là một người.
Nhưng mà vì sao?
vì sao tiêu trắc phi bỗng nhiên rời đi?
Sau khi rời đi lại lấy một thân phận mới, một lần nữa trở lại bên cạnh hoàng đế ?
Trong này chắc chắn cất giấu bí mật không muốn người khác biết.
Lao phi cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện liên quan đến Tiêu trắc phi.
Nàng nhớ kỹ tiêu trắc phi trước khi rời đi, chỗ cuối cùng nàng ở lại là Vị Ương cung.
Vị Ương Cung là nơi hoàng đế sống.
Lúc đó thịnh vĩnh đế còn sống, là hắn đem tiêu trắc phi lưu lại bên trong Vị Ương Cung.
Thế nhưng sau khi thịnh vĩnh đế băng hà, tiêu trắc phi cũng biến mất.
Trong cung đã từng có người hoài nghi giữa hai cái này có liên hệ.
Nhưng bởi vì không có chứng cứ, lại thêm tiêu trắc phi đã chẳng biết đi đâu, nghĩ tra cũng không có chỗ điều tra, chuyện này chỉ có thể bỏ qua.
Nếu như tiêu trắc phi quả thật không thẹn với lương tâm, nàng hoàn toàn có thể quang minh chính đại trở về.
Nhưng mà nàng lại lựa chọn thay hình đổi dạng, lấy một thân phận hoàn toàn mới để trở về.
Nàng làm như vậy, đã chứng minh một điều.
nàng chột dạ.
Bởi vì tâm hư, cho nên không dám hiển lộ chân thân, chỉ có thể che dấu thân phận.
trong lòng Lao phi dần dần xuất hiện một ý niệm to gan.
Trước kia thịnh vĩnh đế băng hà, có lẽ thật sự cùng tiêu trắc phi có quan hệ.
Giả thiết thịnh vĩnh đế băng hà cũng không phải là tự nhiên ốm chết, mà là có người cố ý, như vậy thì Tiêu trắc phi có vai trò gì trong chuyện này?
Nàng là người biết chuyện? Hoặc là đồng lõa?
Vô luận là loại nào, đều đủ để cho nàng vạn kiếp bất phục.
Lao phi càng nghĩ càng thấy hãi hùng khiếp vía, đồng thời còn sinh ra một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Đôi mắt nàng dần sáng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sách đã bị nhàu nát, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ngươi xong đời rồi.”
Sau khi Trở lại Vân Tú cung, Bảo Cầm lập tức cho người mang tới quần áo sạch sẽ, hầu hạ Quý phi thay quần áo.
thần sắc Tiêu Hề Hề như thường, dường như không để chuyện vừa xảy ra ở Huyền Vũ cung chuyện để ở trong lòng.
Nhưng mà trong lòng Bảo Cầm lại có cảm giác lo sợ bất an.
Chờ thay xong quần áo, Bảo Cầm bảo những người khác đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và Quý phi.
Bảo Cầm khẩn trương hỏi: “nương nương, vừa rồi Lao phi là cố ý thăm dò Người, nàng không phải đã hoài nghi thân phận của Người chứ?”
Tiêu Hề Hề: “nàng không phải hoài nghi, nàng hẳn là chắc chắn thân phận của ta có vấn đề.”
Bảo Cầm càng gấp : “vậy làm sao bây giờ? Nếu nàng đi ra ngoài nói hươu nói vượn, thân phận của Người chẳng phải sẽ không che giấu được nữa sao?”
Tiêu Hề Hề: “nếu là nàng đi ra ngoài nói hươu nói vượn còn tốt, dù sao nàng không có chứng cứ rõ ràng, hết thảy đều là suy đoán của nàng, ta hoàn toàn có thể trả đũa nói nàng ác ý hãm hại, ta sợ nàng ấy sẽ giữ im lặng, chuẩn bị một kế hoạch lớn.”
Bảo Cầm hạ giọng: “nếu không thì chúng ta tiên hạ thủ vi cường?”
Tiêu Hề Hề: “trước tiên cùng hoàng đế thương lượng một chút đã.”
Nàng lại lần nữa đi ra ngoài, ngồi xa giá đi ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn lúc này đang ở trong ngự thư phòng cùng Lệ Khinh Ngôn thương lượng chuyện cải cách thuế .
Sau khi liên tục cải tiến và điều chỉnh trong thời gian này, nội dung cụ thể của cải cách thuế đã được hoàn thiện.
cải cách thuế dù sao cũng không phải là việc nhỏ, muốn trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn phổ biến ra ở trong nước cơ hồ là chuyện không thể nào, cho nên bọn hắn dự định trước tiên chọn một địa điểm, làm địa điểm thử nghiệm cải cách thuế.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng chọn phượng Dương Quận.
Một mặt là phượng Dương Quận cách thành Thịnh Kinh không quá xa, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, một mặt khác là phượng Dương Quận mới vừa gặp tuyết tai, dân chúng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, sau khi cải cách thuế áp dụng xuống, có thể giảm bớt gánh nặng, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không tin được quan viên địa phương của phượng Dương Quận, hắn sợ những quan viên kia cùng hào cường thế gia địa phương âm thầm cấu kết, cố ý muộn chuyện cải cách thuế đào hố.
Cho nên hắn tính toán phái người tin cẩn đi một chuyến phượng Dương Quận, giám sát quan viên nơi đó áp dụng cải cách thuế
Lệ Khinh Ngôn chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này.
Hắn chưa lập gia đình, còn độc thân, trong nhà phụ thân phụ mẫu cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, lại có bọn nô bộc chiếu cố, không cần hắn lo lắng, hắn hoàn toàn có thể yên lòng đi nơi khác công tác.
Quan trọng nhất là, hắn có thể nhờ vào đó tránh né thôi thúc kết hôn.
Mặc dù bây giờ Thái Hoàng Thái Hậu đã dọn đi thái miếu, tạm thời sẽ không đem chủ ý đánh tới trên người hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút sợ, sợ hoàng đế ngày nào đó bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện lập gia đình.
Hắn tạm thời thật sự chưa có gặp được đối tượng thích hợp, lại không muốn bị giục cưới, dứt khoát trốn ra ngoài, thanh tịnh!
Vì để cho Lệ Khinh Ngôn có thể thuận tiện làm việc, Lạc Thanh Hàn còn tạm thời tăng thêm cho hắn chức quan Giám Sát Ngự Sử, như vậy hắn có thể càng thêm danh chính ngôn thuận kiểm tra quan viên phượng Dương Quận nơi đó.
Nghe nói Quý phi tới, Lạc Thanh Hàn nói với Lệ Khinh Ngôn .
“Hôm nay liền đến đây thôi, ngươi sau khi trở về thu thập một chút, ngày mai liền xuất phát đi.”
Lệ Khinh Ngôn chắp tay đáp ứng: “Vâng.”
Hắn ra khỏi ngự thư phòng, ở cửa đụng phải Quý phi.
Quý phi lúc này mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, ống tay rộng, vạt áo dài kéo về phía sau, kim trâm cài tóc ở bên tóc mai nhẹ nhàng lay động, nổi bật lên chiếc cổ càng thêm trắng nõn thon dài.
Nàng mỉm cười với Lệ Khinh Ngôn .
“Lệ thị lang.”
Lệ Khinh Ngôn hướng nàng chắp tay thi lễ: “vi thần bái kiến Quý phi Nương Nương.”
ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng ở trên mặt hắn một lát, đột nhiên hỏi.
“Ngươi gần đây có phải dự định đi xa nhà hay không?”
Lệ Khinh Ngôn có chút ngoài ý muốn: “nương nương từ đâu biết được chuyện này?”
chuyện Đi phượng Dương Quận công tác là hắn vừa mới quyết định, trừ hắn và hoàng đế ra không có người nào biết, Quý phi làm thế nào mà biết được? Cái này thật kì quái.
Tiêu Hề Hề không có trả lời vấn đề này, mà chỉ mỉm cười.
Vừa vặn Thường công công đi ra mời nàng đi vào, nàng liền gật đầu với Lệ Khinh Ngôn một cái, sau đó đi ngang qua hắn.
Lệ Khinh Ngôn đưa mắt nhìn nàng tiến vào ngự thư phòng, trong lòng vẫn là cảm thấy kỳ quái như cũ.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ gặp vài lần, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy vị Quý phi này cùng tiêu trắc phi rất tương tự, không chỉ là dung mạo, còn có giọng nói, cùng với phong cách đối nhân xử thế.
Nếu không phải trước đây tiêu trắc phi trước khi đi nói với hắn những lời kia, để hắn xác định tiêu trắc phi đích thật là không còn ở nhân thế , hắn sẽ hoài nghi vị Quý phi này thật sự là tiêu trắc phi.
Lệ Khinh Ngôn lắc đầu, vứt bỏ những những suy nghĩ không thiết thực trong đầu, sải bước đi xuống bậc thang.
Trong ngự thư phòng.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh án thư.
Trên thư án chất đầy tấu chương, số lượng mặc dù rất nhiều, nhưng cũng không có lộn xộn chút nào, tất cả đều bày ra chỉnh chỉnh tề tề.
Giống như cảm giác đối với Lạc Thanh Hàn, mỗi giờ mỗi khắc cũng là đoan chính chỉnh tề.
Trong tay Lạc Thanh Hàn còn một bản tấu chương đang mở ra.
Nhưng hắn không nhìn tấu chương, mà là nghiêng đầu nhìn Tiêu Hề Hề hỏi.
"Sao đột nhiên lại tới đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.