Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 955: Phong Hồi Lộ Chuyển
Đại Quả Lạp
17/05/2024
những thứ quần áo này vốn là Lệ Khinh Ngôn lễ vật chuẩn bị đính hôn, chúng được đặt làm riêng theo dáng người của Vân Khả Tâm, Vân Khả Tâm mặc vào vừa vặn phù hợp, mặt khác vị dáng người phụ nhân nở nang kia mặc cũng có chút chật, nhưng là so với mặc y phục ướt vẫn tốt hơn.
Lệ Khinh Ngôn để tùy tùng đốt đi lửa, để cho Vân Khả Tâm cùng phụ nhân kia có thể ngồi ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm.
Có một chiếc nồi sắt đặt trên bếp lửa, khi nước nóng trong nồi sôi lên, Lệ Khinh Ngôn múc hai bát ra, thêm chút đường, đưa cho các nàng.
“Uống chút đồ nóng xua đi hàn khí.”
hai tay Vân Khả Tâm bưng bát, uống từng ngụm nhỏ nước đường nóng hổi.
Lệ Khinh Ngôn ôn nhu hỏi: "Còn muốn nữa sao?"
Vân Khả Tâm lắc đầu.
Lệ Khinh Ngôn biết nàng không thể nói chuyện, liền nhìn về phía phụ nhân kia hỏi.
“Xin hỏi ngươi là?”
Phụ nhân kia: “ta họ Dư, ở nhà đứng hàng lão tam, ngươi kêu ta tam nương là được rồi.”
Nàng dừng một chút lại nói tiếp: “chúng ta lúc trước gặp mặt qua, chính là lúc ngươi và Khả Tâm thành hôn, ta đi uống rượu mừng của các ngươi, tiệc tùng nhiều quá, ngươi hẳn là không nhớ rõ."
Lệ Khinh Ngôn thật sự không nhớ rõ.
Thành thân đêm đó, người trong trại cơ hồ đều tới, số lượng thực sự rất nhiều, nhốn nháo hò hét, lại thêm hắn lúc đó một lòng chỉ nhớ đến chuyện chạy trốn, cũng không để ý tới khách mời tới uống rượu mừng.
Tiêu Lăng Phong đi tới, ngồi xuống bên đống lửa.
Bởi vì hắn mặc nhung trang, bên hông còn mang theo bội kiếm, Vân Khả Tâm cùng dư tam nương đều có chút sợ hãi.
Vân Khả Tâm nhích lại gần bên cạnh Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn nắm chặt tay của nàng, ôn nhu trấn an nói,
"Đừng sợ, đây là Tiêu tướng quân, hắn sẽ không thương tổn ngươi."
Tiêu Lăng Phong phối hợp nở một nụ cười thân thiện.
Vân Khả Tâm gắt gao sát bên Lệ Khinh Ngôn, ôm cánh tay của hắn, giống như là người rơi xuống nước ôm khúc gỗ trôi dạt cứu mạng.
Lệ Khinh Ngôn vốn muốn Vân Khả Tâm cùng Dư tam nương nghỉ ngơi nữa một lát, đợi các nàng tâm tình bình phục chút, lại hỏi thăm đại phúc trại bị tàn sát như thế nào.
Kết quả đều không chờ bọn hắn hỏi, Dư tam nương liền một hơi đem kể hết tất cả những gì nàng ấy biết.
“Ba ngày trước, trại chúng ta bỗng nhiên tới một nhóm người, có chừng hơn mười người, tất cả đều mang theo binh khí.
Bọn hắn tự xưng là lính đào ngũ trốn khỏi chiến trường.
Bọn hắn không thể trở về nhà, sợ bị bắt lấy chặt đầu, cho nên bọn hắn muốn lưu ở đại phúc trại sinh hoạt.
Trại chủ không đồng ý, hắn cảm thấy đám người này cũng không phải là người lương thiện, sợ đám người này sẽ mang đến nguy hiểm cho thôn dân.
Đám người kia vẫn rất dễ nói chuyện, trại chủ không muốn, bọn hắn coi như bỏ qua.
Nhưng bọn hắn biểu thị muốn ở trong trại ở một đêm, chờ trời sáng lại rời đi.
Yêu cầu này cũng không quá đáng, hơn nữa trại chủ cũng không muốn cùng bọn hắn huyên náo quá căng, liền gật đầu đồng ý.
ai biết......"
Nói đến đây, Dư tam nương dường như là nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, sắc mặt của nàng ấy ngày càng tái nhợt.
Cảm xúc của Vân Khả Tâm đã bị lây nhiễm, cơ thể nàng không khỏi run lên lần nữa.
Lệ Khinh Ngôn vươn tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi nàng.
“Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho người khác tổn thương ngươi.”
Vân Khả Tâm rúc vào trong ngực của hắn, hai tay niết chặt nắm lấy vạt áo của hắn.
Nàng bây giờ không còn cái gì nữa, nàng chỉ có hắn.
Dư tam nương dừng lại một hồi lâu, vừa mới tiếp tục nói.
Thanh âm của nàng trở nên nghẹn ngào.
“Ngày đó ta ở bờ sông giặt quần áo, không cẩn thận làm rơi một chiếc bông tai.
Thẳng đến ban đêm lúc rửa mặt, ta mới phát hiện thiếu một cái khuyên tai.
Đó là gia chủ đưa cho ta tín vật đính ước, với ta mà nói rất trọng yếu.
Ta sợ hôm sau đi tìm khuyên tai liền không còn nữa, nhưng ta không dám ra ngoài vào ban đêm một mình.
Vừa vặn chủ nhà ngày đó bệnh, không có cách nào bồi ta đi ra ngoài.
ta chỉ có thể nhờ Khả Tâm sống bên cạnh giúp đỡ.
Khả Tâm cùng nương của nàng rất sảng khoái mà đáp ứng.
Ba người chúng ta xách theo đèn lồng, rời trại lúc đêm.
Chúng ta đi ra bờ sông, sau rất nhiều nỗ lực, mới tìm được chiếc khuyên tai bị mất.
Chúng ta dọc theo đường cũ trở về trại......”
Bóng đêm thâm trầm, ba người đi bộ trên đường về nhà.
Bởi vì tìm được khuyên tai trân quý, Dư tam nương tâm tình phi thường tốt, cước bộ rất là nhẹ nhàng, trên mặt một mực tươi cười, thỉnh thoảng còn sờ khuyên tai nhét vào trong ngực một chút.
Chu thị dặn dò: “vật trân quý như vậy, về sau nên bảo quản thật tốt, tuyệt đối đừng để mất nữa”.
Dư tam nương dùng sức gật đầu: “ta đã biết, về sau ta ngoại trừ những dịp quan trọng, sẽ không mang đôi khuyên tai này nữa, miễn cho lại bị mất. Lần này thật sự rất đa tạ các ngươi, muộn như vậy còn bồi ta đi tìm khuyên tai, đến mai các ngươi đừng làm cơm trưa , tới nhà của ta ăn cơm, ta mời các ngươi ăn gà quay!”
Chu thị cười nói: “Chúng ta đều là hàng xóm, giúp nhau là lẽ thường, bình thường nhà các ngươi cũng thường xuyên giúp đỡ chúng ta."
Vân Khả Tâm không thể nói, nàng ấy chỉ có thể lắng nghe các nàng trò chuyện, cũng thật vui vẻ.
Nàng bây giờ đang búi tóc phụ nhân, như một phụ nhân đã có gia đình.
Cho dù nàng và Lệ Khinh Ngôn không có viên phòng, nhưng bọn hắn đã bái thiên địa, đó chính là vợ chồng nghiêm chỉnh, thân phận của nàng tự nhiên cũng liền từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ.
3 người vừa đi vừa nói, mắt thấy cũng đã đến trại , lại ngoài ý muốn phát hiện trong trại ánh lửa ngút trời!
Các nàng đều bị biến cố bất thình lình dọa sợ.
Dư tam nương vắt chân lên cổ muốn chạy trở về.
Người nhà của nàng cũng đều ở trong trại!
Chu thị lại kéo nàng lại.
“Trong trại có thể có nguy hiểm, ngươi cùng Khả Tâm ở lại nơi này trước đi.
Ta một mình trở về xem.
Nếu không có nguy hiểm, ta sẽ quay lại tìm các ngươi.
Nhưng nếu như ta vẫn không trở lại, liền mang ý nghĩa trong trại vô cùng nguy hiểm.
Các ngươi tuyệt đối không nên trở về, chính mình tìm một chỗ trốn đi.”
Dư tam nương không muốn.
Nhưng Chu thị lại nhiều lần khẩn cầu.
Nàng chủ yếu là vì nữ nhi.
Khả Tâm không biết nói chuyện, dù gặp phải nguy hiểm cũng không có cách nào lên tiếng, bên người nàng nhất định phải có người bồi tiếp mới được.
Nàng lại không thể để Dư tam nương một mình trở về, như thế quá không tốt.
Cuối cùng nàng chỉ có thể tự trở về tìm hiểu tình huống, để Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm ở lại tại chỗ.
Dư tam nương không lay chuyển được Chu thị, miễn cưỡng đáp ứng ở lại với Vân Khả Tâm.
Các nàng đưa mắt nhìn Chu thị vội vã trở về.
Các nàng cũng không biết, lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt.
Chu thị một đi không trở lại.
Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm ngồi xổm ở trong bụi cỏ, một mực chờ đến hừng đông, cũng không nhìn thấy Chu thị quay lại.
Các nàng rất muốn trở về xem chuyện gì xảy ra, nhưng lại bởi vì Chu thị căn dặn, không dám tùy tiện hành động.
Cuối cùng các nàng nghe vẫn theo Chu thị an bài, quyết định tìm một chỗ trốn đi.
Các nàng đầu tiên là ở trong một sơn động phụ cận né một ngày, tiếp đó lại đổi địa phương khác né một đêm, đói bụng rồi cũng chỉ có thể dựa vào quả dại cùng rau dại để thỏa mãn cơn đói.
Thẳng đến vừa rồi, các nàng phát hiện có quan binh lục soát trong núi, các nàng sợ bị phát hiện, cuống quít nhảy vào trong sông, rất nhanh liền bị quan binh vớt lên.
Vốn dĩ các nàng cho là mình xong đời, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, các nàng thế mà gặp Lệ Khinh Ngôn!
Tiêu Lăng Phong nghe xong Dư tam nương kể lại, nhịn không được cảm khái một câu.
“May mắn các ngươi không có trở về.”
Như lúc đó các nàng đều đi về, bây giờ chắc chắn đã trở thành một trong những xác chết cháy thành than kia.
Lệ Khinh Ngôn để tùy tùng đốt đi lửa, để cho Vân Khả Tâm cùng phụ nhân kia có thể ngồi ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm.
Có một chiếc nồi sắt đặt trên bếp lửa, khi nước nóng trong nồi sôi lên, Lệ Khinh Ngôn múc hai bát ra, thêm chút đường, đưa cho các nàng.
“Uống chút đồ nóng xua đi hàn khí.”
hai tay Vân Khả Tâm bưng bát, uống từng ngụm nhỏ nước đường nóng hổi.
Lệ Khinh Ngôn ôn nhu hỏi: "Còn muốn nữa sao?"
Vân Khả Tâm lắc đầu.
Lệ Khinh Ngôn biết nàng không thể nói chuyện, liền nhìn về phía phụ nhân kia hỏi.
“Xin hỏi ngươi là?”
Phụ nhân kia: “ta họ Dư, ở nhà đứng hàng lão tam, ngươi kêu ta tam nương là được rồi.”
Nàng dừng một chút lại nói tiếp: “chúng ta lúc trước gặp mặt qua, chính là lúc ngươi và Khả Tâm thành hôn, ta đi uống rượu mừng của các ngươi, tiệc tùng nhiều quá, ngươi hẳn là không nhớ rõ."
Lệ Khinh Ngôn thật sự không nhớ rõ.
Thành thân đêm đó, người trong trại cơ hồ đều tới, số lượng thực sự rất nhiều, nhốn nháo hò hét, lại thêm hắn lúc đó một lòng chỉ nhớ đến chuyện chạy trốn, cũng không để ý tới khách mời tới uống rượu mừng.
Tiêu Lăng Phong đi tới, ngồi xuống bên đống lửa.
Bởi vì hắn mặc nhung trang, bên hông còn mang theo bội kiếm, Vân Khả Tâm cùng dư tam nương đều có chút sợ hãi.
Vân Khả Tâm nhích lại gần bên cạnh Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn nắm chặt tay của nàng, ôn nhu trấn an nói,
"Đừng sợ, đây là Tiêu tướng quân, hắn sẽ không thương tổn ngươi."
Tiêu Lăng Phong phối hợp nở một nụ cười thân thiện.
Vân Khả Tâm gắt gao sát bên Lệ Khinh Ngôn, ôm cánh tay của hắn, giống như là người rơi xuống nước ôm khúc gỗ trôi dạt cứu mạng.
Lệ Khinh Ngôn vốn muốn Vân Khả Tâm cùng Dư tam nương nghỉ ngơi nữa một lát, đợi các nàng tâm tình bình phục chút, lại hỏi thăm đại phúc trại bị tàn sát như thế nào.
Kết quả đều không chờ bọn hắn hỏi, Dư tam nương liền một hơi đem kể hết tất cả những gì nàng ấy biết.
“Ba ngày trước, trại chúng ta bỗng nhiên tới một nhóm người, có chừng hơn mười người, tất cả đều mang theo binh khí.
Bọn hắn tự xưng là lính đào ngũ trốn khỏi chiến trường.
Bọn hắn không thể trở về nhà, sợ bị bắt lấy chặt đầu, cho nên bọn hắn muốn lưu ở đại phúc trại sinh hoạt.
Trại chủ không đồng ý, hắn cảm thấy đám người này cũng không phải là người lương thiện, sợ đám người này sẽ mang đến nguy hiểm cho thôn dân.
Đám người kia vẫn rất dễ nói chuyện, trại chủ không muốn, bọn hắn coi như bỏ qua.
Nhưng bọn hắn biểu thị muốn ở trong trại ở một đêm, chờ trời sáng lại rời đi.
Yêu cầu này cũng không quá đáng, hơn nữa trại chủ cũng không muốn cùng bọn hắn huyên náo quá căng, liền gật đầu đồng ý.
ai biết......"
Nói đến đây, Dư tam nương dường như là nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, sắc mặt của nàng ấy ngày càng tái nhợt.
Cảm xúc của Vân Khả Tâm đã bị lây nhiễm, cơ thể nàng không khỏi run lên lần nữa.
Lệ Khinh Ngôn vươn tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng an ủi nàng.
“Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho người khác tổn thương ngươi.”
Vân Khả Tâm rúc vào trong ngực của hắn, hai tay niết chặt nắm lấy vạt áo của hắn.
Nàng bây giờ không còn cái gì nữa, nàng chỉ có hắn.
Dư tam nương dừng lại một hồi lâu, vừa mới tiếp tục nói.
Thanh âm của nàng trở nên nghẹn ngào.
“Ngày đó ta ở bờ sông giặt quần áo, không cẩn thận làm rơi một chiếc bông tai.
Thẳng đến ban đêm lúc rửa mặt, ta mới phát hiện thiếu một cái khuyên tai.
Đó là gia chủ đưa cho ta tín vật đính ước, với ta mà nói rất trọng yếu.
Ta sợ hôm sau đi tìm khuyên tai liền không còn nữa, nhưng ta không dám ra ngoài vào ban đêm một mình.
Vừa vặn chủ nhà ngày đó bệnh, không có cách nào bồi ta đi ra ngoài.
ta chỉ có thể nhờ Khả Tâm sống bên cạnh giúp đỡ.
Khả Tâm cùng nương của nàng rất sảng khoái mà đáp ứng.
Ba người chúng ta xách theo đèn lồng, rời trại lúc đêm.
Chúng ta đi ra bờ sông, sau rất nhiều nỗ lực, mới tìm được chiếc khuyên tai bị mất.
Chúng ta dọc theo đường cũ trở về trại......”
Bóng đêm thâm trầm, ba người đi bộ trên đường về nhà.
Bởi vì tìm được khuyên tai trân quý, Dư tam nương tâm tình phi thường tốt, cước bộ rất là nhẹ nhàng, trên mặt một mực tươi cười, thỉnh thoảng còn sờ khuyên tai nhét vào trong ngực một chút.
Chu thị dặn dò: “vật trân quý như vậy, về sau nên bảo quản thật tốt, tuyệt đối đừng để mất nữa”.
Dư tam nương dùng sức gật đầu: “ta đã biết, về sau ta ngoại trừ những dịp quan trọng, sẽ không mang đôi khuyên tai này nữa, miễn cho lại bị mất. Lần này thật sự rất đa tạ các ngươi, muộn như vậy còn bồi ta đi tìm khuyên tai, đến mai các ngươi đừng làm cơm trưa , tới nhà của ta ăn cơm, ta mời các ngươi ăn gà quay!”
Chu thị cười nói: “Chúng ta đều là hàng xóm, giúp nhau là lẽ thường, bình thường nhà các ngươi cũng thường xuyên giúp đỡ chúng ta."
Vân Khả Tâm không thể nói, nàng ấy chỉ có thể lắng nghe các nàng trò chuyện, cũng thật vui vẻ.
Nàng bây giờ đang búi tóc phụ nhân, như một phụ nhân đã có gia đình.
Cho dù nàng và Lệ Khinh Ngôn không có viên phòng, nhưng bọn hắn đã bái thiên địa, đó chính là vợ chồng nghiêm chỉnh, thân phận của nàng tự nhiên cũng liền từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ.
3 người vừa đi vừa nói, mắt thấy cũng đã đến trại , lại ngoài ý muốn phát hiện trong trại ánh lửa ngút trời!
Các nàng đều bị biến cố bất thình lình dọa sợ.
Dư tam nương vắt chân lên cổ muốn chạy trở về.
Người nhà của nàng cũng đều ở trong trại!
Chu thị lại kéo nàng lại.
“Trong trại có thể có nguy hiểm, ngươi cùng Khả Tâm ở lại nơi này trước đi.
Ta một mình trở về xem.
Nếu không có nguy hiểm, ta sẽ quay lại tìm các ngươi.
Nhưng nếu như ta vẫn không trở lại, liền mang ý nghĩa trong trại vô cùng nguy hiểm.
Các ngươi tuyệt đối không nên trở về, chính mình tìm một chỗ trốn đi.”
Dư tam nương không muốn.
Nhưng Chu thị lại nhiều lần khẩn cầu.
Nàng chủ yếu là vì nữ nhi.
Khả Tâm không biết nói chuyện, dù gặp phải nguy hiểm cũng không có cách nào lên tiếng, bên người nàng nhất định phải có người bồi tiếp mới được.
Nàng lại không thể để Dư tam nương một mình trở về, như thế quá không tốt.
Cuối cùng nàng chỉ có thể tự trở về tìm hiểu tình huống, để Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm ở lại tại chỗ.
Dư tam nương không lay chuyển được Chu thị, miễn cưỡng đáp ứng ở lại với Vân Khả Tâm.
Các nàng đưa mắt nhìn Chu thị vội vã trở về.
Các nàng cũng không biết, lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt.
Chu thị một đi không trở lại.
Dư tam nương cùng Vân Khả Tâm ngồi xổm ở trong bụi cỏ, một mực chờ đến hừng đông, cũng không nhìn thấy Chu thị quay lại.
Các nàng rất muốn trở về xem chuyện gì xảy ra, nhưng lại bởi vì Chu thị căn dặn, không dám tùy tiện hành động.
Cuối cùng các nàng nghe vẫn theo Chu thị an bài, quyết định tìm một chỗ trốn đi.
Các nàng đầu tiên là ở trong một sơn động phụ cận né một ngày, tiếp đó lại đổi địa phương khác né một đêm, đói bụng rồi cũng chỉ có thể dựa vào quả dại cùng rau dại để thỏa mãn cơn đói.
Thẳng đến vừa rồi, các nàng phát hiện có quan binh lục soát trong núi, các nàng sợ bị phát hiện, cuống quít nhảy vào trong sông, rất nhanh liền bị quan binh vớt lên.
Vốn dĩ các nàng cho là mình xong đời, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, các nàng thế mà gặp Lệ Khinh Ngôn!
Tiêu Lăng Phong nghe xong Dư tam nương kể lại, nhịn không được cảm khái một câu.
“May mắn các ngươi không có trở về.”
Như lúc đó các nàng đều đi về, bây giờ chắc chắn đã trở thành một trong những xác chết cháy thành than kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.