Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 35: Phu thê
Đại Quả Lạp
27/03/2022
Đến khi hoàng đế nghe tin đi tới Tiêu Phòng Điện, Ninh phi đã bị đánh đến mức hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, phía sau lưng xiêm y ướt đẫm máu, thê thảm đến nỗi khiến người khác không nỡ nhìn.
Hoàng đế lập tức sai người nâng Ninh phi dậy.
"Đưa nàng hồi Yên Vũ Cung, cho gọi thái y tới xem."
Lưu công công cung kính đáp: "Vâng."
Hắn tự mình dẫn đoàn người đưa Ninh phi về Yên Vũ Cung.
Tần hoàng hậu đứng dậy hành lễ, động tác chuẩn mực như được đo bằng thước, làm người nhìn không tìm ra nửa điểm sai sót.
"Thần thiếp bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Ninh phi phạm điều gì sai? Nàng vì sao phải phạt trượng nàng ấy?"
Tần hoàng hậu lạnh lùng hỏi lại: "Nàng ta hạ độc mưu hại Thái Tử, chẳng lẽ không nên phạt sao?"
"Nàng nói lời này là có ý gì?"
Tần hoàng hậu đem sự tình nói lại một lần, cung nữ Trân Châu cầm khăn lụa tiến lên, bên trong vẫn là ngọc truỵ hình tròn kia.
Hoàng đế không rõ ngọc trụy kia từ đâu ra, nhưng ông biết, Hoàng Hậu không phải người sẽ nói dối về vụ việc mà chỉ cần ra lệnh tra sẽ minh bạch.
Hoàng đế trầm giọng nói: "Mặc dù ngọc trụy này là của Ninh phi thật, nhưng cũng không thể chứng minh chính nàng ta xui khiến Đàm Hoa hạ độc mưu hại Thái Tử, chân tướng còn chưa điều tra rõ, nàng liền động thủ với Ninh phi, không sợ mang tai tiếng sao?"
Tần hoàng hậu nhàn nhạt nói: "Nếu bệ hạ cảm thấy cách làm của thần thiếp có nửa điểm bất công, người có thể phế bỏ ngôi vị Hoàng Hậu của thần thiếp, đem thần thiếp biếm vào lãnh cung."
"Nàng!"
Hoàng đế hiển nhiên là vô cùng giận dữ, trừng mắt về phía Hoàng hậu, trong ánh mắt như toát ra tia lửa.
"Nàng đừng tưởng rằng trẫm không dám động đến nàng!"
Tần hoàng hậu mở hai tay ra: "Thần thiếp luôn ở chỗ này, người nếu thấy thần thiếp không vừa mắt, lúc nào cũng có thể động thủ."
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: "Nàng chờ đấy cho trẫm!"
Nói xong liền nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.
Tần hoàng hậu không chút hoang mang mà khom mình hành lễ: "Thần thiếp cung tiễn bệ hạ."
Chờ hoàng đế đi xa, Trân Châu lúc này mới từ trên mặt đất lổm ngổm bò dậy, cẩn thận mà khuyên nhủ: "Hoàng hậu nương nương, người hà tất phải làm như vậy? Người cùng bệ hạ kết tóc phu thê, chỉ cần người cùng bệ hạ đem sự tình nói rõ ràng, bệ hạ chắc chắc sẽ đứng về phía người."
"Kết tóc phu thê?" Tần hoàng hậu như là nghe được ý châm biếm, cười nhẹ, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
Người cùng Hoàng đế, từ đầu đến cuối không hề có thứ gọi là tình cảm phu thê.
Trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có.
...
Tin Ninh phi bị đánh nhanh chóng truyền đi khắp trong cung.
Bảo Cầm hoa tay múa chân kể lại sự tình, sống động như tận mắt chứng kiến.
Nàng thấy chủ tử vẫn cắn hạt dưa, hoàn toàn không có ý tứ gì, không thể không chủ động mở miệng.
"Tiểu chủ, sao người không nói lời nào?"
Tiêu Hề Hề hỏi lại: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
Bảo Cầm kích động mà nói: "Đối mặt với sự tàn khốc của tranh đấu nơi hậu cung, người chẳng lẽ không có khích lệ, nỗ lực tranh sủng, đoạt được vị trí thái tử phi sao? Người chỉ khi trở thành thái tử phi, tương lai mới có khả năng trở thành Hoàng Hậu. Chỉ có thành Hoàng Hậu, người mới không rơi vào tình cảnh đáng thương như Ninh phi vậy."
"Ninh phi đáng thương chỗ nào?"
"Người bị đánh thành như vậy, còn chưa đủ đáng thương sao?"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói: "Bà ấy là tự làm tự chịu, nếu bà ấy không có nảy sinh tâm tư, sẽ không chọc Hoàng Hậu bất mãn, càng sẽ không phải nhận lấy mấy đòn trượng như vậy. Cho nên mới nói, vẫn là làm một con cá mặn tốt nhất, cái gì cũng không phải nghĩ, cái gì cũng không cần phải tranh, chỉ cần thoải mái dễ chịu mà nằm ở đây ăn no mặc ấm đến cuối đời là được."
Bảo Cầm hận không thể khiến sắt không thành thép, chủ tử nhà nàng thật sự là không biết cố gắng gì hết!
Đúng lúc này, Lạc Thanh Hàn cất bước đi đến.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện đem Tiêu Hề Hề cùng Bảo Cầm giật nảy mình, hai người vội vàng hạ gối hành lễ.
Lạc Thanh Hàn ý vị thâm trường mà nhìn Tiêu Hề Hề, hỏi.
"Nàng vào Đông Cung, chính là để ăn no đến cuối đời?"
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, phía sau lưng xiêm y ướt đẫm máu, thê thảm đến nỗi khiến người khác không nỡ nhìn.
Hoàng đế lập tức sai người nâng Ninh phi dậy.
"Đưa nàng hồi Yên Vũ Cung, cho gọi thái y tới xem."
Lưu công công cung kính đáp: "Vâng."
Hắn tự mình dẫn đoàn người đưa Ninh phi về Yên Vũ Cung.
Tần hoàng hậu đứng dậy hành lễ, động tác chuẩn mực như được đo bằng thước, làm người nhìn không tìm ra nửa điểm sai sót.
"Thần thiếp bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Ninh phi phạm điều gì sai? Nàng vì sao phải phạt trượng nàng ấy?"
Tần hoàng hậu lạnh lùng hỏi lại: "Nàng ta hạ độc mưu hại Thái Tử, chẳng lẽ không nên phạt sao?"
"Nàng nói lời này là có ý gì?"
Tần hoàng hậu đem sự tình nói lại một lần, cung nữ Trân Châu cầm khăn lụa tiến lên, bên trong vẫn là ngọc truỵ hình tròn kia.
Hoàng đế không rõ ngọc trụy kia từ đâu ra, nhưng ông biết, Hoàng Hậu không phải người sẽ nói dối về vụ việc mà chỉ cần ra lệnh tra sẽ minh bạch.
Hoàng đế trầm giọng nói: "Mặc dù ngọc trụy này là của Ninh phi thật, nhưng cũng không thể chứng minh chính nàng ta xui khiến Đàm Hoa hạ độc mưu hại Thái Tử, chân tướng còn chưa điều tra rõ, nàng liền động thủ với Ninh phi, không sợ mang tai tiếng sao?"
Tần hoàng hậu nhàn nhạt nói: "Nếu bệ hạ cảm thấy cách làm của thần thiếp có nửa điểm bất công, người có thể phế bỏ ngôi vị Hoàng Hậu của thần thiếp, đem thần thiếp biếm vào lãnh cung."
"Nàng!"
Hoàng đế hiển nhiên là vô cùng giận dữ, trừng mắt về phía Hoàng hậu, trong ánh mắt như toát ra tia lửa.
"Nàng đừng tưởng rằng trẫm không dám động đến nàng!"
Tần hoàng hậu mở hai tay ra: "Thần thiếp luôn ở chỗ này, người nếu thấy thần thiếp không vừa mắt, lúc nào cũng có thể động thủ."
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: "Nàng chờ đấy cho trẫm!"
Nói xong liền nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.
Tần hoàng hậu không chút hoang mang mà khom mình hành lễ: "Thần thiếp cung tiễn bệ hạ."
Chờ hoàng đế đi xa, Trân Châu lúc này mới từ trên mặt đất lổm ngổm bò dậy, cẩn thận mà khuyên nhủ: "Hoàng hậu nương nương, người hà tất phải làm như vậy? Người cùng bệ hạ kết tóc phu thê, chỉ cần người cùng bệ hạ đem sự tình nói rõ ràng, bệ hạ chắc chắc sẽ đứng về phía người."
"Kết tóc phu thê?" Tần hoàng hậu như là nghe được ý châm biếm, cười nhẹ, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc.
Người cùng Hoàng đế, từ đầu đến cuối không hề có thứ gọi là tình cảm phu thê.
Trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có.
...
Tin Ninh phi bị đánh nhanh chóng truyền đi khắp trong cung.
Bảo Cầm hoa tay múa chân kể lại sự tình, sống động như tận mắt chứng kiến.
Nàng thấy chủ tử vẫn cắn hạt dưa, hoàn toàn không có ý tứ gì, không thể không chủ động mở miệng.
"Tiểu chủ, sao người không nói lời nào?"
Tiêu Hề Hề hỏi lại: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
Bảo Cầm kích động mà nói: "Đối mặt với sự tàn khốc của tranh đấu nơi hậu cung, người chẳng lẽ không có khích lệ, nỗ lực tranh sủng, đoạt được vị trí thái tử phi sao? Người chỉ khi trở thành thái tử phi, tương lai mới có khả năng trở thành Hoàng Hậu. Chỉ có thành Hoàng Hậu, người mới không rơi vào tình cảnh đáng thương như Ninh phi vậy."
"Ninh phi đáng thương chỗ nào?"
"Người bị đánh thành như vậy, còn chưa đủ đáng thương sao?"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói: "Bà ấy là tự làm tự chịu, nếu bà ấy không có nảy sinh tâm tư, sẽ không chọc Hoàng Hậu bất mãn, càng sẽ không phải nhận lấy mấy đòn trượng như vậy. Cho nên mới nói, vẫn là làm một con cá mặn tốt nhất, cái gì cũng không phải nghĩ, cái gì cũng không cần phải tranh, chỉ cần thoải mái dễ chịu mà nằm ở đây ăn no mặc ấm đến cuối đời là được."
Bảo Cầm hận không thể khiến sắt không thành thép, chủ tử nhà nàng thật sự là không biết cố gắng gì hết!
Đúng lúc này, Lạc Thanh Hàn cất bước đi đến.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện đem Tiêu Hề Hề cùng Bảo Cầm giật nảy mình, hai người vội vàng hạ gối hành lễ.
Lạc Thanh Hàn ý vị thâm trường mà nhìn Tiêu Hề Hề, hỏi.
"Nàng vào Đông Cung, chính là để ăn no đến cuối đời?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.