Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 589: Quà Sinh Nhật
Đại Quả Lạp
16/05/2024
Sau khi Lạc Dạ Thần đi, Tiêu Hề Hề tiếp tục đắc ý mà ăn dưa hấu.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói.
“Nếu Anh Vương thật sự làm theo lời nàng nói, nhất định sẽ bị đánh.”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói: “không có việc gì, hắn da dày thịt béo, có thể chịu đánh.”
“Ai da dày thịt béo?”
Tiêu Hề Hề theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu chàm đi đến.
Nam tử thân hình cao, tướng mạo bình thường, dưới càm còn có ba sợi râu.
Hình dạng của hắn rất lạ mặt, nhưng âm thanh lại rất quen thuộc.
Tiêu Hề Hề lập tức liền nghe ra, kinh ngạc hỏi: “Hàng Thêm Tiền, ngươi như thế nào biến thành như vậy?”
Bùi Thiên Nghi đen mặt lại nói: “Đừng gọi ta Hàng Thêm Tiền!”
Tiêu Hề Hề đạp đất chạy tới, đưa tay muốn bóp mặt của hắn, hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi có phải dùng Dịch Dung Thuật hay không? Nhanh để cho ta nhìn một chút, cái Dịch Dung Thuật này là làm sao vậy?”
Bùi Thiên Nghi thấy móng vuốt của nàng dính nước dưa hấu, nhướng mày, lập tức dời hai bước sang bên cạnh, ghét bỏ mà nói.
“Ta thật vất vả mới làm xong mặt, ngươi đừng đụng ta.”
Tiêu Hề Hề hậm hực thu hồi móng vuốt: “quỷ hẹp hòi.”
Bùi Thiên Nghi hướng Thái tử chắp tay.
“Bái kiến Thái Tử Điện Hạ.”
Lạc Thanh Hàn đã ăn xong dưa hấu, hắn lấy khăn, chậm rãi lau sạch sẽ ngón tay, tùy ý hỏi.
“Ngươi ăn mặc bộ dạng này, là dự định vào thành sao?”
Bùi Thiên Nghi: “Đúng vậy, ta muốn vào thành đi tìm hiểu một chút tin tức, xem Tần Trọng cùng Tây Lăng Vương bên kia có động tĩnh gì không?”
Lạc Thanh Hàn: “Một mình ngươi làm được không? Có cần ta phái mấy người cho ngươi hay không?”
Bùi Thiên Nghi: “Không cần, một mình ta là được rồi.”
Lạc Thanh Hàn đoán được hắn hẳn là giúp mình thám thính, thức thời không có hỏi nhiều, tiện tay lấy ra một chồng ngân phiếu, bỏ lên trên bàn.
“Ta bây giờ bị kẹt ở trong Hoàng Lăng, khả năng giúp đỡ ngươi có hạn, số tiền này ngươi cầm lấy trước đi, còn dùng đến, không đủ lại nói với ta.”
Bùi Thiên Nghi nở nụ cười, từ trong thâm tâm nói: “Đa tạ Thái Tử Điện Hạ thương cảm.”
Hai tay của hắn cầm chồng ngân phiếu, nghĩ thầm cùng người thông minh giao tiếp thật thoải mái, cũng không cần hắn nói thêm cái gì, đối phương liền có thể đoán được ý đồ của hắn.
Thật sự là hắn muốn tự mình đi thám thính tin tức, nhưng khơi thông nhân mạch, thu xếp quan hệ cũng cần tốn hao, hắn từ Huyền môn ra ngoài tiền bạc đã không còn nhiều, Thái tử cho hắn số tiền kia xem như hiểu hắn khẩn cấp.
Tiêu Hề Hề nói: “Ngươi trở về thuận đường mang cho ta chút đồ ăn.”
Bùi Thiên Nghi đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
“Ta muốn ăn đậu hủ, còn có điểm tâm Tô Hương đường.”
“Được, khi trở về mang cho ngươi.”
......
Bùi Thiên Nghi đi đến buổi chiều ngày thứ hai mới về Hoàng Lăng.
Trong tay hắn mang theo bao lớn bao nhỏ, nhìn không giống như là đi tìm hiểu tin tức, ngược lại giống như đi bán hàng rong.
Hắn đem đống bao bố bỏ lên trên bàn.
“Đây là điểm tâm ngươi muốn, mua cho ngươi hạt vừng đường, đậu hủ rất khó mang, liền không có mua, về sau ca dẫn ngươi đi vào trong thành ăn.”
Tiêu Hề Hề nhìn những đồ ăn ngon trước mặt, nuốt nước miếng, dùng sức gật đầu: “ừ!”
Bùi Thiên Nghi lại lấy ra hai khối vải vóc, ướm trên người nàng khoa tay múa chân.
“Ta thuận đường đi dạo phường vải, nhìn thấy hai khối vải màu sắc rất thích hợp với ngươi, ngươi xem một chút có thích hay không? Sau này ta làm cho ngươi hai cái váy, vừa vặn hai ngày nữa chính là sinh thần của ngươi, y phục này liền xem như quà sinh nhật của ngươi.”
Tiêu Hề Hề cười cong mắt: “Thật cảm tạ sư huynh!”
Bùi Thiên Nghi nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống đầu của nàng.
“Bình thường gọi ta Hàng Thêm Tiền, có chỗ tốt liền gọi ta sư huynh, ngươi thật đúng là thực dụng.”
Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, nghe được bọn họ nói chuyện, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Hề Hề.
“Nàng ngày sinh thần là lúc nào?”
Tiêu Hề Hề: “Mùng một tháng sáu.”
Lạc Thanh Hàn yên lặng tính một chút, còn có thời gian chín ngày.
Trong lòng của hắn có chút bất mãn, ngày sinh của nàng sư phụ nàng và sư huynh đều biết, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu không phải là Bùi Thiên Nghi bỗng nhiên nhắc tới, hắn cũng không biết sắp tới sinh nhật nàng.
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “Nàng tại sao không nói với ta?”
Tiêu Hề Hề: “Người cũng không hỏi ta.”
Lạc Thanh Hàn: “Vậy nàng cũng nên nhắc nhở sớm một chút.”
Trong lòng Tiêu Hề Hề kỳ thực là không muốn nói tới chuyện sinh nhật, dù sao qua một lần sinh nhật, liền mang ý nghĩa ngày nàng ra đi ngày một tới gần.
Bất quá, mọi người nguyện ý vì nàng chúc mừng sinh nhật, là xuất phát từ hảo tâm, nàng không muốn cự tuyệt.
Tiêu Hề Hề cười híp mắt hỏi: “Vậy bây giờ người đã biết, định đưa ta quà sinh nhật gì?”
Lạc Thanh Hàn đang muốn mở miệng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng đoạt trước nói.
“Đừng nói trước! Phải giữ bí mật để tạo bất ngờ, chờ ngày sinh nhật ta, đem lễ vật đưa cho ta, như vậy mới có cảm giác vui mừng.”
Bùi Thiên Nghi nói: “Sớm biết ngươi thích bí ẩn, ta sẽ không đem những thứ này cho ngươi xem.”
Tiêu Hề Hề cười an ủi.
“Không có việc gì, coi như bây giờ ta thấy, nhưng còn chưa có nhìn thấy thành phẩm. Ngươi có thể đợi ngày sinh nhật ta, đem quần áo làm xong đưa cho ta, như vậy cũng vẫn sẽ có cảm giác vui mừng.”
Bùi Thiên Nghi lúc này mới hài lòng.
Sau đó hắn lại cùng Thái tử nói tin tức mình tìm hiểu được.
“Mấy chức quan quan trọng bên trong Cấm vệ quân đều bị đổi người, trong đó chức thống lĩnh cấm vệ quân là Trung Vũ tướng quân Tiêu Lăng Phong tiếp nhận.”
Tiêu Hề Hề thật bất ngờ: “Cha ta thăng chức?”
Bùi Thiên Nghi tự tiếu phi tiếu nói: “Đúng vậy, tuy chỉ là từ tứ phẩm thăng làm chính tứ phẩm, nhưng thống lĩnh cấm vệ quân là chức quan thực quyền, rất nhiều người cướp bể đầu đều không giành được vị trí này, cha ngươi coi như là nhặt được món hời lớn.”
Tiêu Hề Hề: “Nếu chức quan quan trọng như vậy, hoàng đế tại sao phải đem nó cho cha ta? Cho tâm phúc của hắn không tốt hơn sao?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói.
“Phụ hoàng làm như vậy, mặt ngoài là muốn hướng ta lấy lòng, trên thực tế là muốn dò xét ta.”
Tiêu Hề Hề ngày càng mê man: “Thăm dò?”
Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói.
“Phụ hoàng có lòng nghi ngờ rất nặng, vẫn luôn đối với ta đề phòng.
Lúc phụ hoàng bị hành thích trong tết Đoan Ngọ, hẳn đã liệt ta vào danh sách nghi phạm. Tiết Đoan Ngọ lúc phụ hoàng gặp chuyện, trong lòng của hắn hẳn là đem ta liệt vào một trong các đối tượng hoài nghi.
Dù sao chỉ cần hắn chết, ta liền có thể thuận lý thành chương kế thừa hoàng vị.
Động cơ giết người của ta thật sự là quá đầy đủ.
Đáng tiếc hắn không có chứng cứ, bắt không được nhược điểm của ta.
Mà chúng ta lại ở trong Hoàng Lăng, hắn nghĩ thử ta một chút đều không tiện.
Thế là hắn chủ động đưa ra cục thịt mỡ, dùng cái này dò xét thái độ của ta.
Chức thống lĩnh cấm vệ quân chính là khối thịt mỡ kia.
Cấm vệ quân quan hệ đến an nguy bản thân của phụ hoàng, chỉ cần Tiêu tướng quân có động tay động chân, liền có thể nguy hiểm đến an toàn tánh mạng của Phụ hoàng.
Nếu ta thật sự đối với hắn mang ý đồ xấu, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội thật tốt này.
Một khi ta động thủ, Phụ hoàng liền có thể bắt tại trận.
Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều lấy được, chờ đợi ta, chính là vạn kiếp bất phục.”
Tiêu Hề Hề nghe, trong lòng phát lạnh.
Rõ ràng là thân sinh phụ tử, giữa hai người lại không có nửa điểm ôn hoà.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói.
“Nếu Anh Vương thật sự làm theo lời nàng nói, nhất định sẽ bị đánh.”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói: “không có việc gì, hắn da dày thịt béo, có thể chịu đánh.”
“Ai da dày thịt béo?”
Tiêu Hề Hề theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu chàm đi đến.
Nam tử thân hình cao, tướng mạo bình thường, dưới càm còn có ba sợi râu.
Hình dạng của hắn rất lạ mặt, nhưng âm thanh lại rất quen thuộc.
Tiêu Hề Hề lập tức liền nghe ra, kinh ngạc hỏi: “Hàng Thêm Tiền, ngươi như thế nào biến thành như vậy?”
Bùi Thiên Nghi đen mặt lại nói: “Đừng gọi ta Hàng Thêm Tiền!”
Tiêu Hề Hề đạp đất chạy tới, đưa tay muốn bóp mặt của hắn, hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi có phải dùng Dịch Dung Thuật hay không? Nhanh để cho ta nhìn một chút, cái Dịch Dung Thuật này là làm sao vậy?”
Bùi Thiên Nghi thấy móng vuốt của nàng dính nước dưa hấu, nhướng mày, lập tức dời hai bước sang bên cạnh, ghét bỏ mà nói.
“Ta thật vất vả mới làm xong mặt, ngươi đừng đụng ta.”
Tiêu Hề Hề hậm hực thu hồi móng vuốt: “quỷ hẹp hòi.”
Bùi Thiên Nghi hướng Thái tử chắp tay.
“Bái kiến Thái Tử Điện Hạ.”
Lạc Thanh Hàn đã ăn xong dưa hấu, hắn lấy khăn, chậm rãi lau sạch sẽ ngón tay, tùy ý hỏi.
“Ngươi ăn mặc bộ dạng này, là dự định vào thành sao?”
Bùi Thiên Nghi: “Đúng vậy, ta muốn vào thành đi tìm hiểu một chút tin tức, xem Tần Trọng cùng Tây Lăng Vương bên kia có động tĩnh gì không?”
Lạc Thanh Hàn: “Một mình ngươi làm được không? Có cần ta phái mấy người cho ngươi hay không?”
Bùi Thiên Nghi: “Không cần, một mình ta là được rồi.”
Lạc Thanh Hàn đoán được hắn hẳn là giúp mình thám thính, thức thời không có hỏi nhiều, tiện tay lấy ra một chồng ngân phiếu, bỏ lên trên bàn.
“Ta bây giờ bị kẹt ở trong Hoàng Lăng, khả năng giúp đỡ ngươi có hạn, số tiền này ngươi cầm lấy trước đi, còn dùng đến, không đủ lại nói với ta.”
Bùi Thiên Nghi nở nụ cười, từ trong thâm tâm nói: “Đa tạ Thái Tử Điện Hạ thương cảm.”
Hai tay của hắn cầm chồng ngân phiếu, nghĩ thầm cùng người thông minh giao tiếp thật thoải mái, cũng không cần hắn nói thêm cái gì, đối phương liền có thể đoán được ý đồ của hắn.
Thật sự là hắn muốn tự mình đi thám thính tin tức, nhưng khơi thông nhân mạch, thu xếp quan hệ cũng cần tốn hao, hắn từ Huyền môn ra ngoài tiền bạc đã không còn nhiều, Thái tử cho hắn số tiền kia xem như hiểu hắn khẩn cấp.
Tiêu Hề Hề nói: “Ngươi trở về thuận đường mang cho ta chút đồ ăn.”
Bùi Thiên Nghi đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
“Ta muốn ăn đậu hủ, còn có điểm tâm Tô Hương đường.”
“Được, khi trở về mang cho ngươi.”
......
Bùi Thiên Nghi đi đến buổi chiều ngày thứ hai mới về Hoàng Lăng.
Trong tay hắn mang theo bao lớn bao nhỏ, nhìn không giống như là đi tìm hiểu tin tức, ngược lại giống như đi bán hàng rong.
Hắn đem đống bao bố bỏ lên trên bàn.
“Đây là điểm tâm ngươi muốn, mua cho ngươi hạt vừng đường, đậu hủ rất khó mang, liền không có mua, về sau ca dẫn ngươi đi vào trong thành ăn.”
Tiêu Hề Hề nhìn những đồ ăn ngon trước mặt, nuốt nước miếng, dùng sức gật đầu: “ừ!”
Bùi Thiên Nghi lại lấy ra hai khối vải vóc, ướm trên người nàng khoa tay múa chân.
“Ta thuận đường đi dạo phường vải, nhìn thấy hai khối vải màu sắc rất thích hợp với ngươi, ngươi xem một chút có thích hay không? Sau này ta làm cho ngươi hai cái váy, vừa vặn hai ngày nữa chính là sinh thần của ngươi, y phục này liền xem như quà sinh nhật của ngươi.”
Tiêu Hề Hề cười cong mắt: “Thật cảm tạ sư huynh!”
Bùi Thiên Nghi nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống đầu của nàng.
“Bình thường gọi ta Hàng Thêm Tiền, có chỗ tốt liền gọi ta sư huynh, ngươi thật đúng là thực dụng.”
Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, nghe được bọn họ nói chuyện, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Hề Hề.
“Nàng ngày sinh thần là lúc nào?”
Tiêu Hề Hề: “Mùng một tháng sáu.”
Lạc Thanh Hàn yên lặng tính một chút, còn có thời gian chín ngày.
Trong lòng của hắn có chút bất mãn, ngày sinh của nàng sư phụ nàng và sư huynh đều biết, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu không phải là Bùi Thiên Nghi bỗng nhiên nhắc tới, hắn cũng không biết sắp tới sinh nhật nàng.
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “Nàng tại sao không nói với ta?”
Tiêu Hề Hề: “Người cũng không hỏi ta.”
Lạc Thanh Hàn: “Vậy nàng cũng nên nhắc nhở sớm một chút.”
Trong lòng Tiêu Hề Hề kỳ thực là không muốn nói tới chuyện sinh nhật, dù sao qua một lần sinh nhật, liền mang ý nghĩa ngày nàng ra đi ngày một tới gần.
Bất quá, mọi người nguyện ý vì nàng chúc mừng sinh nhật, là xuất phát từ hảo tâm, nàng không muốn cự tuyệt.
Tiêu Hề Hề cười híp mắt hỏi: “Vậy bây giờ người đã biết, định đưa ta quà sinh nhật gì?”
Lạc Thanh Hàn đang muốn mở miệng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng đoạt trước nói.
“Đừng nói trước! Phải giữ bí mật để tạo bất ngờ, chờ ngày sinh nhật ta, đem lễ vật đưa cho ta, như vậy mới có cảm giác vui mừng.”
Bùi Thiên Nghi nói: “Sớm biết ngươi thích bí ẩn, ta sẽ không đem những thứ này cho ngươi xem.”
Tiêu Hề Hề cười an ủi.
“Không có việc gì, coi như bây giờ ta thấy, nhưng còn chưa có nhìn thấy thành phẩm. Ngươi có thể đợi ngày sinh nhật ta, đem quần áo làm xong đưa cho ta, như vậy cũng vẫn sẽ có cảm giác vui mừng.”
Bùi Thiên Nghi lúc này mới hài lòng.
Sau đó hắn lại cùng Thái tử nói tin tức mình tìm hiểu được.
“Mấy chức quan quan trọng bên trong Cấm vệ quân đều bị đổi người, trong đó chức thống lĩnh cấm vệ quân là Trung Vũ tướng quân Tiêu Lăng Phong tiếp nhận.”
Tiêu Hề Hề thật bất ngờ: “Cha ta thăng chức?”
Bùi Thiên Nghi tự tiếu phi tiếu nói: “Đúng vậy, tuy chỉ là từ tứ phẩm thăng làm chính tứ phẩm, nhưng thống lĩnh cấm vệ quân là chức quan thực quyền, rất nhiều người cướp bể đầu đều không giành được vị trí này, cha ngươi coi như là nhặt được món hời lớn.”
Tiêu Hề Hề: “Nếu chức quan quan trọng như vậy, hoàng đế tại sao phải đem nó cho cha ta? Cho tâm phúc của hắn không tốt hơn sao?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói.
“Phụ hoàng làm như vậy, mặt ngoài là muốn hướng ta lấy lòng, trên thực tế là muốn dò xét ta.”
Tiêu Hề Hề ngày càng mê man: “Thăm dò?”
Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói.
“Phụ hoàng có lòng nghi ngờ rất nặng, vẫn luôn đối với ta đề phòng.
Lúc phụ hoàng bị hành thích trong tết Đoan Ngọ, hẳn đã liệt ta vào danh sách nghi phạm. Tiết Đoan Ngọ lúc phụ hoàng gặp chuyện, trong lòng của hắn hẳn là đem ta liệt vào một trong các đối tượng hoài nghi.
Dù sao chỉ cần hắn chết, ta liền có thể thuận lý thành chương kế thừa hoàng vị.
Động cơ giết người của ta thật sự là quá đầy đủ.
Đáng tiếc hắn không có chứng cứ, bắt không được nhược điểm của ta.
Mà chúng ta lại ở trong Hoàng Lăng, hắn nghĩ thử ta một chút đều không tiện.
Thế là hắn chủ động đưa ra cục thịt mỡ, dùng cái này dò xét thái độ của ta.
Chức thống lĩnh cấm vệ quân chính là khối thịt mỡ kia.
Cấm vệ quân quan hệ đến an nguy bản thân của phụ hoàng, chỉ cần Tiêu tướng quân có động tay động chân, liền có thể nguy hiểm đến an toàn tánh mạng của Phụ hoàng.
Nếu ta thật sự đối với hắn mang ý đồ xấu, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội thật tốt này.
Một khi ta động thủ, Phụ hoàng liền có thể bắt tại trận.
Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều lấy được, chờ đợi ta, chính là vạn kiếp bất phục.”
Tiêu Hề Hề nghe, trong lòng phát lạnh.
Rõ ràng là thân sinh phụ tử, giữa hai người lại không có nửa điểm ôn hoà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.