Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 733: Say Rượu
Đại Quả Lạp
17/05/2024
“Buổi chiều nhờ có bệ hạ xuất thủ tương trợ, thần phụ mới có thể toàn thân trở ra, phần ân cứu mạng này thần phụ khắc trong tâm khảm, sau này nhất định kiệt lực báo đáp.”
Nói xong Bộ Sênh Yên liền đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Mặc dù người xuất thủ cứu nàng là Triệu Hiền, nhưng nàng biết, nếu không có hoàng đế hạ lệnh, Triệu Hiền sao có thể cứu nàng vào thời khắc mấu chốt?
Lạc Dạ Thần cũng nói câu cảm tạ.
Trên người hắn còn bị thương, không uống được rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Lạc Thanh Hàn giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm, xem như đáp lại.
Hắn vốn tính tình lạnh nhạt, có thể phản ứng như vậy đã là rất cho mặt mũi rồi.
Lạc Dạ Thần nhịn không được lặng lẽ nhìn Quý phi.
Vừa vặn Quý phi cũng đang nhìn hắn.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, cả hai đều giật mình.
Tiêu Hề Hề nhếch khóe miệng, đôi mắt cong mỉm cười.
Lạc Dạ Thần nhìn thấy nụ cười của nàng, không khỏi có chút sững sờ.
Trước kia hắn nhìn xa không thấy rõ, hiện tại đứng gần nhìn lại, phát hiện Quý phi quả nhiên cùng tiêu trắc phi giống nhau đến mấy phần, nhất là dáng vẻ nàng cười lên, rất giống tiêu trắc phi.
Khó trách hoàng đế sủng nàng.
Tiêu Hề Hề cười nói: “Anh Vương cùng Anh Vương phi nhìn rất xứng đôi, hai người chắc hẳn có thể đầu bạc răng long, ân ái một đời.”
Bộ Sênh Yên nghe vậy cũng không e lệ, tự nhiên hào phóng nói: “ cảm ơn Lời tốt lành của nương nương.”
Hai vợ chồng trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Tâm trạng của Lạc Dạ Thần rất phức tạp.
Hắn đã từng rất đố kị ghen tị với việc Lạc Thanh Hàn có thể có được giang sơn, nhưng bây giờ xem ra Lạc Thanh Hàn thực sự có những khó xử của riêng mình, thật vất vả liều sống liều chết leo lên hoàng vị, kết quả nữ nhân yêu mến bỗng nhiên không còn, bây giờ luân lạc tới mức chỉ có thể dựa vào một thế thân để được an ủi.
Thực sự là đáng thương nha!
Lạc Dạ Thần không khỏi cảm thấy có chút may mắn, mặc dù bỏ lỡ ngai vàng nhưng lại cưới được một Vương phi xinh đẹp!
Bây giờ hắn mỗi ngày đều có Vương phi làm bạn, tháng ngày trải qua thật tươi đẹp.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Vương phi bên cạnh , thâm tình chậm rãi nói.
“Vương phi, may mắn trước đây ta cưới ngươi.”
Bộ Sênh Yên nhìn về phía hắn: “ngươi lại điên cái gì vậy?”
Lạc Dạ Thần câm nín...
Vương phi cái gì cũng tốt, chính là không dịu dàng lắm.
Bộ Sênh Yên đột nhiên hỏi: “ngươi buổi chiều kêu những lời kia là từ chỗ nào học được?”
nàng rất hiểu bản tính của tên này, mặc dù hắn luôn tỏ ra mình là nam nhân đội trời đạp đất, nhưng thực ra dung lượng não của hắn rất có hạn, không nghĩ ra được nhiều lời buồn nôn như vậy.
Lạc Dạ Thần nhớ tới chuyện này, thần sắc trở nên cổ quái.
“Là Quý phi dạy ta.”
Bộ Sênh Yên bất ngờ: “Quý phi? Ngươi từ khi nào cùng Quý phi qua lại ?”
Lạc Dạ Thần: “ta căn bản sẽ không biết nàng, trước đó, ta chưa từng nói lời nào với nàng trước đó."
Bộ Sênh Yên: “vậy nàng vì sao lại giúp ngươi?”
Lạc Dạ Thần bĩu môi: “ai biết được? Có lẽ là nàng muốn thừa cơ lôi kéo chúng ta nha.”
Bộ Sênh Yên không cảm thấy như vậy.
Hậu cung phi tần lôi kéo triều thần là điều tối kỵ.
Quý phi dù được sủng ái, cũng sẽ không ngay trước hoàng đế mặt đi hướng Anh Vương lấy lòng.
Lạc Dạ Thần gắp thức ăn cho vào miệng, hàm hồ nói: “bất quá nói đi cũng phải nói lại, Quý phi dạy ta nói những lời kia, có chút giống với phong cách hành xử của tiêu trắc phi."
Cũng là ngoài dự liệu, lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Bộ Sênh Yên lộ ra vẻ mặt suy tư.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía vị trí hoàng đế cùng Quý phi, bắt gặp Quý phi đang gắp thức ăn cho hoàng đế, hoàng đế thần sắc trên mặt nhàn nhạt, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hắn lại ăn hết đồ ăn mà Quý phi gắp cho hắn.
Quý phi thỉnh thoảng còn tiến tới cùng hoàng đế nói mấy câu, hoàng đế mỗi lần đều sẽ yên tĩnh lắng nghe, không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.
Hai người chung đụng được cực kỳ tự nhiên, lại có một chút ấm áp giản dị mà chỉ những cặp đôi dân gian mới có.
Nhìn thật không giống như là chỉ biết nhau trong hai tháng.
Sau khi vợ chồng Anh Vương trở về chỗ ngồi , lần lượt có người đứng dậy hướng hoàng đế cùng Quý phi mời rượu.
Lạc Thanh Hàn chỉ là ngẫu nhiên cầm chén rượu lên nhấp một hớp, hầu hết thời gian hắn thậm chí không thèm cầm ly rượu.
Dù sao lấy thân phận của hắn ở đây, cho dù hắn không uống cũng không ai dám nói cái gì.
Tiêu Hề Hề đối với ăn uống luôn luôn là ai đến cũng không cự tuyệt.
Mặc kệ ai mời nàng rượu, nàng cũng đều uống cạn một chén.
thái độ Nàng rộng rãi hào sảng như vậy, giành được hảo cảm của không ít người.
Đợi cho tiệc rượu kết thúc, Tiêu Hề Hề đã say đến có chút mơ hồ.
Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ đỡ nàng đứng dậy.
Lạc Thanh Hàn bảo ngự trù đi chuẩn bị canh giải rượu.
Cảnh Phi ân cần hỏi: “Quý phi Nương Nương say thành dạng này, đêm nay sợ là không thể phục vụ Hoàng thượng? Nếu không thì thiếp thân an bài cho Hoàng thượng phi tần khác phục vụ người nha?”
Nghe vậy, cách đó không xa mấy vị phi tần đều nhìn về phía bên này, trong mắt ẩn chứa chờ mong.
Tô Tài Nhân vốn muốn đi, lại phát hiện tất cả mọi người không đi, nàng ở thời điểm này một mình rời đi lộ ra quá mức thất thố, không thể làm gì khác hơn, đành phải âm thầm lui bước.
Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Cảnh Phi, thấy nàng một bộ hiền lương đại độ, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bởi vì bản thân đã trải qua, nên hắn vô cùng chán ghét cảm giác bị người khác sắp đặt.
Trước đó hắn là thái tử, bất lực phản kháng, chỉ có thể nhịn.
Bây giờ hắn đã trở thành hoàng đế, hắn cũng không cần phải chịu đựng nữa?
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi: “an bài phi tần thị tẩm từ trước đến nay là chuyện của hoàng hậu , lúc nào đến phiên ngươi một phi tần nho nhỏ nhúng tay? Hay là ngươi cảm thấy mình có đủ tư cách làm hoàng hậu?"
Lời nói này cực không khách khí, chỉ còn kém chỉ vào mũi Cảnh Phi mắng nàng xen vào việc của người khác, tự cho là đúng.
Cảnh Phi sững người tại chỗ.
Nàng giống như là bị người trước mặt mọi người cho một bạt tai, trên mặt nóng bừng.
Cảm xúc xấu hổ mạnh mẽ bao trùm, để cho nàng xấu hổ giận dữ muốn chết.
nàng không dám nhìn biểu cảm của những người khác vào lúc này.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, nghẹn ngào nói.
“Thiếp thân chỉ là muốn giúp bệ hạ phân ưu mà thôi, tuyệt đối không có ý tranh đoạt vị trí Hoàng hậu, nếu bệ hạ cho rằng thần thiếp xen vào việc của người khác, có thể nói rõ ràng, thần thiếp về sau sẽ cũng không tiếp tục quản nữa. "
Nói xong nàng liền che mặt rời đi.
Thiệu Lương Nhân nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo hướng Cảnh Phi đã rời đi.
Lý Phi đối với kết quả này không ngạc nhiên chút nào.
Nàng lười biếng đứng lên, đối với diêu Tiệp dư nói.
"Chúng ta trở về đi."
“Vâng.”
Hai người bọn họ vừa đi, Tô Tài Nhân cũng đứng lên cáo từ.
Nghiêm Tài Nhân nhìn Quý phi cùng hoàng đế rời đi, tất cả những hy vọng vừa nhen nhóm đều vô ích, chỉ có thể ôm hận rời đi.
Sau khi trở lại Phi Quế điện, các cung nữ phục vụ Quý phi thay quần áo rửa mặt.
Tiêu Hề Hề sau khi uống say đặc biệt không an phận, nàng cố ý đem nước tắm tạt vào các cung nữ, chọc các cung nữ dở khóc dở cười.
Thật vất vả phục vụ nàng tắm rửa xong, các cung nữ quần áo đều ướt hơn phân nửa.
Bảo Cầm bảo các nàng xuống thay quần áo.
Tiêu Hề Hề đi vào phòng ngủ, nhìn thấy hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên giường đọc sách, lập tức hất tay Bảo Cầm , chạy nhanh đến ôm lấy hoàng đế.
“Tiểu bảo bối, nhanh để tỷ tỷ hôn một cái...”
Lạc Thanh Hàn câm nín....
Bảo Cầm bị dọa đến suýt chút nữa hồn phi phách tán, hận không thể đập đầu vào tường.
Tiểu tổ tông của ta, ngài biết ngài đang nói cái gì không?!
Nói xong Bộ Sênh Yên liền đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Mặc dù người xuất thủ cứu nàng là Triệu Hiền, nhưng nàng biết, nếu không có hoàng đế hạ lệnh, Triệu Hiền sao có thể cứu nàng vào thời khắc mấu chốt?
Lạc Dạ Thần cũng nói câu cảm tạ.
Trên người hắn còn bị thương, không uống được rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Lạc Thanh Hàn giơ ly rượu lên, nhấp một ngụm, xem như đáp lại.
Hắn vốn tính tình lạnh nhạt, có thể phản ứng như vậy đã là rất cho mặt mũi rồi.
Lạc Dạ Thần nhịn không được lặng lẽ nhìn Quý phi.
Vừa vặn Quý phi cũng đang nhìn hắn.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, cả hai đều giật mình.
Tiêu Hề Hề nhếch khóe miệng, đôi mắt cong mỉm cười.
Lạc Dạ Thần nhìn thấy nụ cười của nàng, không khỏi có chút sững sờ.
Trước kia hắn nhìn xa không thấy rõ, hiện tại đứng gần nhìn lại, phát hiện Quý phi quả nhiên cùng tiêu trắc phi giống nhau đến mấy phần, nhất là dáng vẻ nàng cười lên, rất giống tiêu trắc phi.
Khó trách hoàng đế sủng nàng.
Tiêu Hề Hề cười nói: “Anh Vương cùng Anh Vương phi nhìn rất xứng đôi, hai người chắc hẳn có thể đầu bạc răng long, ân ái một đời.”
Bộ Sênh Yên nghe vậy cũng không e lệ, tự nhiên hào phóng nói: “ cảm ơn Lời tốt lành của nương nương.”
Hai vợ chồng trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Tâm trạng của Lạc Dạ Thần rất phức tạp.
Hắn đã từng rất đố kị ghen tị với việc Lạc Thanh Hàn có thể có được giang sơn, nhưng bây giờ xem ra Lạc Thanh Hàn thực sự có những khó xử của riêng mình, thật vất vả liều sống liều chết leo lên hoàng vị, kết quả nữ nhân yêu mến bỗng nhiên không còn, bây giờ luân lạc tới mức chỉ có thể dựa vào một thế thân để được an ủi.
Thực sự là đáng thương nha!
Lạc Dạ Thần không khỏi cảm thấy có chút may mắn, mặc dù bỏ lỡ ngai vàng nhưng lại cưới được một Vương phi xinh đẹp!
Bây giờ hắn mỗi ngày đều có Vương phi làm bạn, tháng ngày trải qua thật tươi đẹp.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Vương phi bên cạnh , thâm tình chậm rãi nói.
“Vương phi, may mắn trước đây ta cưới ngươi.”
Bộ Sênh Yên nhìn về phía hắn: “ngươi lại điên cái gì vậy?”
Lạc Dạ Thần câm nín...
Vương phi cái gì cũng tốt, chính là không dịu dàng lắm.
Bộ Sênh Yên đột nhiên hỏi: “ngươi buổi chiều kêu những lời kia là từ chỗ nào học được?”
nàng rất hiểu bản tính của tên này, mặc dù hắn luôn tỏ ra mình là nam nhân đội trời đạp đất, nhưng thực ra dung lượng não của hắn rất có hạn, không nghĩ ra được nhiều lời buồn nôn như vậy.
Lạc Dạ Thần nhớ tới chuyện này, thần sắc trở nên cổ quái.
“Là Quý phi dạy ta.”
Bộ Sênh Yên bất ngờ: “Quý phi? Ngươi từ khi nào cùng Quý phi qua lại ?”
Lạc Dạ Thần: “ta căn bản sẽ không biết nàng, trước đó, ta chưa từng nói lời nào với nàng trước đó."
Bộ Sênh Yên: “vậy nàng vì sao lại giúp ngươi?”
Lạc Dạ Thần bĩu môi: “ai biết được? Có lẽ là nàng muốn thừa cơ lôi kéo chúng ta nha.”
Bộ Sênh Yên không cảm thấy như vậy.
Hậu cung phi tần lôi kéo triều thần là điều tối kỵ.
Quý phi dù được sủng ái, cũng sẽ không ngay trước hoàng đế mặt đi hướng Anh Vương lấy lòng.
Lạc Dạ Thần gắp thức ăn cho vào miệng, hàm hồ nói: “bất quá nói đi cũng phải nói lại, Quý phi dạy ta nói những lời kia, có chút giống với phong cách hành xử của tiêu trắc phi."
Cũng là ngoài dự liệu, lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Bộ Sênh Yên lộ ra vẻ mặt suy tư.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía vị trí hoàng đế cùng Quý phi, bắt gặp Quý phi đang gắp thức ăn cho hoàng đế, hoàng đế thần sắc trên mặt nhàn nhạt, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hắn lại ăn hết đồ ăn mà Quý phi gắp cho hắn.
Quý phi thỉnh thoảng còn tiến tới cùng hoàng đế nói mấy câu, hoàng đế mỗi lần đều sẽ yên tĩnh lắng nghe, không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.
Hai người chung đụng được cực kỳ tự nhiên, lại có một chút ấm áp giản dị mà chỉ những cặp đôi dân gian mới có.
Nhìn thật không giống như là chỉ biết nhau trong hai tháng.
Sau khi vợ chồng Anh Vương trở về chỗ ngồi , lần lượt có người đứng dậy hướng hoàng đế cùng Quý phi mời rượu.
Lạc Thanh Hàn chỉ là ngẫu nhiên cầm chén rượu lên nhấp một hớp, hầu hết thời gian hắn thậm chí không thèm cầm ly rượu.
Dù sao lấy thân phận của hắn ở đây, cho dù hắn không uống cũng không ai dám nói cái gì.
Tiêu Hề Hề đối với ăn uống luôn luôn là ai đến cũng không cự tuyệt.
Mặc kệ ai mời nàng rượu, nàng cũng đều uống cạn một chén.
thái độ Nàng rộng rãi hào sảng như vậy, giành được hảo cảm của không ít người.
Đợi cho tiệc rượu kết thúc, Tiêu Hề Hề đã say đến có chút mơ hồ.
Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ đỡ nàng đứng dậy.
Lạc Thanh Hàn bảo ngự trù đi chuẩn bị canh giải rượu.
Cảnh Phi ân cần hỏi: “Quý phi Nương Nương say thành dạng này, đêm nay sợ là không thể phục vụ Hoàng thượng? Nếu không thì thiếp thân an bài cho Hoàng thượng phi tần khác phục vụ người nha?”
Nghe vậy, cách đó không xa mấy vị phi tần đều nhìn về phía bên này, trong mắt ẩn chứa chờ mong.
Tô Tài Nhân vốn muốn đi, lại phát hiện tất cả mọi người không đi, nàng ở thời điểm này một mình rời đi lộ ra quá mức thất thố, không thể làm gì khác hơn, đành phải âm thầm lui bước.
Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Cảnh Phi, thấy nàng một bộ hiền lương đại độ, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bởi vì bản thân đã trải qua, nên hắn vô cùng chán ghét cảm giác bị người khác sắp đặt.
Trước đó hắn là thái tử, bất lực phản kháng, chỉ có thể nhịn.
Bây giờ hắn đã trở thành hoàng đế, hắn cũng không cần phải chịu đựng nữa?
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi: “an bài phi tần thị tẩm từ trước đến nay là chuyện của hoàng hậu , lúc nào đến phiên ngươi một phi tần nho nhỏ nhúng tay? Hay là ngươi cảm thấy mình có đủ tư cách làm hoàng hậu?"
Lời nói này cực không khách khí, chỉ còn kém chỉ vào mũi Cảnh Phi mắng nàng xen vào việc của người khác, tự cho là đúng.
Cảnh Phi sững người tại chỗ.
Nàng giống như là bị người trước mặt mọi người cho một bạt tai, trên mặt nóng bừng.
Cảm xúc xấu hổ mạnh mẽ bao trùm, để cho nàng xấu hổ giận dữ muốn chết.
nàng không dám nhìn biểu cảm của những người khác vào lúc này.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, nghẹn ngào nói.
“Thiếp thân chỉ là muốn giúp bệ hạ phân ưu mà thôi, tuyệt đối không có ý tranh đoạt vị trí Hoàng hậu, nếu bệ hạ cho rằng thần thiếp xen vào việc của người khác, có thể nói rõ ràng, thần thiếp về sau sẽ cũng không tiếp tục quản nữa. "
Nói xong nàng liền che mặt rời đi.
Thiệu Lương Nhân nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo hướng Cảnh Phi đã rời đi.
Lý Phi đối với kết quả này không ngạc nhiên chút nào.
Nàng lười biếng đứng lên, đối với diêu Tiệp dư nói.
"Chúng ta trở về đi."
“Vâng.”
Hai người bọn họ vừa đi, Tô Tài Nhân cũng đứng lên cáo từ.
Nghiêm Tài Nhân nhìn Quý phi cùng hoàng đế rời đi, tất cả những hy vọng vừa nhen nhóm đều vô ích, chỉ có thể ôm hận rời đi.
Sau khi trở lại Phi Quế điện, các cung nữ phục vụ Quý phi thay quần áo rửa mặt.
Tiêu Hề Hề sau khi uống say đặc biệt không an phận, nàng cố ý đem nước tắm tạt vào các cung nữ, chọc các cung nữ dở khóc dở cười.
Thật vất vả phục vụ nàng tắm rửa xong, các cung nữ quần áo đều ướt hơn phân nửa.
Bảo Cầm bảo các nàng xuống thay quần áo.
Tiêu Hề Hề đi vào phòng ngủ, nhìn thấy hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên giường đọc sách, lập tức hất tay Bảo Cầm , chạy nhanh đến ôm lấy hoàng đế.
“Tiểu bảo bối, nhanh để tỷ tỷ hôn một cái...”
Lạc Thanh Hàn câm nín....
Bảo Cầm bị dọa đến suýt chút nữa hồn phi phách tán, hận không thể đập đầu vào tường.
Tiểu tổ tông của ta, ngài biết ngài đang nói cái gì không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.