Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 995: Tam Công Chúa Cảm Thấy Sở Kiếm Như Thế Nào?

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Trong tửu quán náo nhiệt, có bốn người ngồi quanh một cái bàn trong góc.

Theo thứ tự là Sở Kiếm, Y Mỹ, Phương Vô Tửu, cùng với Văn Cửu Thành.

Y Mỹ biểu lộ vô cùng cứng ngắc.

Nàng hạ thấp giọng hỏi.

“Ngươi không phải nói mời ta ăn cơm sao?"

Vì cái gì còn có những người khác nha?!

Sở Kiếm cũng không phát giác được sự bất mãn trong lòng tiểu công chúa nên gật đầu.

“Đúng nha, đêm nay ta mời khách, các ngươi muốn ăn cái gì cũng được."

Phương Vô Tửu giống như cười mà không cười: “thật sự cái gì cũng được sao?”

Sở Kiếm nhanh chóng ngang nhiên xông qua, hạ giọng đối với hai sư huynh nói.

“Ta bổng lộc có hạn, cầu hai vị giơ cao đánh khẽ, đừng gọi món đắt quá."

Nói xong hắn còn cố ý hướng hai người chắp tay, một bộ dáng tội nghiệp .

Văn Cửu Thành nhìn Tam công chúa một mặt mất hứng mím môi bên cạnh một chút , tiếp đó lại nhìn tiểu sư đệ vô tri vô giác một chút, khóe miệng hơi hơi dương lên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của quần chúng ăn dưa xem kịch hay.

Hắn cười hỏi: “tiểu sư đệ hôm nay làm sao bỗng nhiên nghĩ đến muốn mời khách ăn cơm vậy?”

Sở Kiếm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “ta Hiện tại kiếm được tiền, liền muốn chiêu đãi các sư huynh ăn bữa cơm, đáng tiếc tam sư huynh ra ngoài làm việc, nếu không còn có thể náo nhiệt hơn một chút."

Hắn thật sự cảm thấy mời tam công chúa một mình dùng bữa có chút đường đột, dù sao cô nam quả nữ cũng nên chú ý tránh hiềm nghi, cho nên cũng gọi đại sư huynh cùng nhị sư huynh đi ra ngoài.

Nhiều người náo nhiệt chút, tâm tình Tam công chúa hẳn là cũng có thể tốt hơn một chút.

Nghĩ tới đây, Sở Kiếm lại nhìn về phía Tam công chúa, dùng tiếng phổ thông đại thịnh nói.

“Vị này là Đại sư huynh của ta, hắn đang làm việc ở thái y viện, công chúa điện hạ đã từng gặp hắn, mặt khác vị này là nhị sư huynh của ta, hắn bây giờ làm việc tại toà báo. Bọn hắn đều là người rất tốt, công chúa điện hạ về sau có chuyện gì khó khăn, không chỉ có thể nói với ta, cũng có thể cùng bọn hắn nói.”

Sau khi nói xong hắn lặng lẽ kéo lại ống tay áo đại sư huynh.

Phương Vô Tửu buông chén trà, hỗ trợ phiên dịch, đem lời tiểu sư đệ nói dịch sang ngôn ngữ thiên đảo quốc.

Tâm trạng của Y Mỹ không tốt lắm.

Nguyên lai tưởng rằng là hai người hẹn hò, không nghĩ tới cuối cùng đã biến thành bốn người liên hoan.

Đáng hận hơn chính là, Sở Kiếm kẻ ngu này lại còn cảm thấy dạng này rất tốt!

Y Mỹ nghe Phương Vô Tửu phiên dịch xong, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Nguyên lai Phương thái y là sư huynh của Sở cấm vệ."

Sở Kiếm bỗng nhiên giống như là chợt nhớ tới cái gì, đứng bật lên.

“Các ngươi gọi món ăn trước, ta đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại."



Nói xong hắn liền vội vã chạy ra bên ngoài.

Y Mỹ kêu hắn một tiếng, nhưng hắn lại không nghe được.

Trong nháy mắt, hắn biến mất không tung tích.

Nụ cười trên khuôn mặt Y Mỹ cuối cùng đã biến mất.

Nàng cúi đầu, nhìn tay của mình chỉ giữ im lặng.

Chỉ cần là người có mắt, đều có thể nhìn ra lòng của nàng lúc này suy sụp đến mức nào, chớ đừng nhắc tới Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành là hai người thông minh.

Bọn hắn trao đổi ánh mắt lẫn nhau một cái.

Văn Cửu Thành mỉm cười mở miệng, ngữ khí vô cùng ôn hòa.

“Tam công chúa cảm thấy Sở Kiếm như thế nào?”

Hắn dùng chính là ngôn ngữ của thiên đảo quốc, giọng hoàn hảo rõ ràng, phát âm vô cùng tiêu chuẩn.

Y Mỹ hơi sửng sốt, dường như là đối với việc hắn cũng sẽ nói ngôn ngữ của thiên đảo quốc cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nàng bị nội dung câu hỏi của hắn hấp dẫn lực chú ý.

Nàng lặng lẽ nắm chặt ống tay áo của mình, quay mặt sang hướng khác, dùng ngữ khí bình thản nói.

“Chẳng ra sao cả.”

Văn Cửu Thành ngày bình thường luôn ăn mặc như một thư sinh, nhìn nhã nhặn tinh tươm.

Trên thực tế hắn cũng đích xác rất thích đọc sách.

Trước đó khi đi học tại huyền môn, hắn là một đồ đệ nghiêm túc nhất, cho dù là tan học ra về, hắn cũng vẫn ôm sách vở không rời mắt, hoàn toàn không giống, sư muội chỉ có thể lười biếng ngủ gà ngủ gật, hay tiểu sư đệ ưa thích nghịch ngợm phá phách, là loại học sinh tốt các lão sư thích nhất này .

Nhưng hắn khác Phương Vô Tửu và Lạc Thanh Hàn là thiên phú học bá .

Phương Vô Tửu đọc sách là vì gϊếŧ thời gian, Lạc Thanh Hàn đọc sách là vì phong phú tự thân.

Văn Cửu Thành đọc sách cũng không phải vì đạt tới cái mục đích gì, hắn đọc sách cũng chỉ là bởi vì đơn thuần thích đọc sách mà thôi.

Vô luận là âm thanh nhẹ khi lật trang sách, hay mùi mực thoang thoảng tỏa ra từ trang sách, hay cảm giác đắm chìm trong đó khi đọc một cuốn sách.

Đều để hắn cảm thấy vạn phần mê muội.

Nói trắng ra là, hàng này chính là một con mọt sách!

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao, sau khi hắn đi tới thịnh kinh sẽ chạy tới Nhật báo thịnh kinh làm việc, hắn thích loại không khí cùng văn tự làm bạn.

tàng thư bên trong Huyền môn đã sớm bị Văn Cửu Thành xem đến mấy lần, rất nhiều sách bị hắn đọc đi đọc lại nhiều lần, có thể nhớ trôi chảy nội dung bên trên.

Trong này tự nhiên cũng bao hàm một số sách ngôn ngữ ít gặp.

Nếu bàn về hiểu rõ đối với ngôn ngữ của thiên đảo quốc, Văn Cửu Thành thậm chí còn sâu sắc hơn Phương Vô Tửu.

Lúc này hắn dùng ngôn ngữ của thiên đảo quốc vô cùng tiêu chuẩn nhẹ nhàng nói.



“Kỳ thực Sở Kiếm là một người rất đơn thuần, thời điểm hắn đối tốt với một người , hoàn toàn sẽ không nghĩ tới chuyện khác, chỉ toàn tâm toàn ý đối đãi với người đó. Nói ví dụ như bây giờ, hắn đối với Tam công chúa liền rất tốt, có phần khiến Tam công chúa cảm thấy khẩn trương, còn cố ý kéo hai người chúng ta ra ngoài cùng đi.”

Mặc dù đôi mắt của Y Mỹ đang nhìn đi chỗ khác nhưng đôi tai của nàng ấy luôn vểnh cao.

Nàng đem lời Văn Cửu Thành nói một chữ không sót thu vào trong tai.

Nhưng nàng nghe được Văn Cửu Thành nói xong lời cuối cùng, nàng không khỏi quay mặt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Hắn cố ý gọi các ngươi tới, chẳng lẽ không phải bởi vì chê ta vướng bận, không muốn cùng ta ở một mình sao?"

Nghe vậy Phương Vô Tửu nhịn không được bật cười.

Y Mỹ giống con mèo con xù lông, lập tức liền trợn tròn mắt.

“Ngươi cười cái gì?”

Phương Vô Tửu cười, không nhanh không chậm nói.

“Công chúa điện hạ hiểu lầm.

nếu Sở Kiếm chê ngươi vướng bận, căn bản cũng sẽ không đi tìm ngươi.

Hắn đại khái có thể cách thật xa, đối với những gì ngươi trải qua cũng không thèm để ý tới.

Nhưng hắn cũng không có làm như vậy.

Hắn chẳng những không có cùng ngươi giữ khoảng cách, còn chủ động tới gần ngươi, an ủi ngươi, khoác quần cho ngươi, còn mời ngươi ăn cơm.”

Y Mỹ càng nghe khuôn mặt càng hồng.

Chờ Phương Vô Tửu nói xong, mặt nàng cũng đã hồng đến mang tai .

Nàng buông tay áo nhàu nhĩ, lúng túng nói.

“Hắn chính là thích xen vào việc của người khác.”

Phương Vô Tửu mỉm cười nói: “hắn cũng không phải chuyện của ai cũng quản, còn phải xem người.”

Y Mỹ cố gắng hết sức để giữ cho khuôn mặt bình tĩnh, khiến mình trông giống như một công chúa, nhưng khóe miệng nàng lại bất giác hơi hơi dương lên.

Thấy nàng như vậy, Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành nhìn nhau cười một cái.

Tiểu nhị hỏi bọn hắn muốn ăn gì?

Y Mỹ đối với nơi này hết thảy đều rất lạ lẫm, hoàn toàn không biết ăn gì ngon ăn gì không ngon, lúc Phương Vô Tửu hỏi nàng muốn ăn cái gì , nàng nhỏ giọng nói.

“Ta đều có thể, các ngươi tùy ý gọi.”

Nàng dừng một chút lại bổ túc một câu: “ta không ăn thịt dê bò.”

Văn Cửu Thành biết thiên đảo quốc lấy ngư nghiệp làm chủ, liền hỏi: “cá có thể chứ?”

Y Mỹ gật đầu nói có thể.

Văn Cửu Thành liền hỏi tiểu nhị có loại cá gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook