Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 739: Thật Là Đau!

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Phấn tùng hương mang theo mùi thơm đậm đà bay về phía vũ cơ.

Đôi mắt của vũ cơ bị bao phủ bởi bột phấn , thị lực của nàng ta bị ảnh hưởng.

Tô Tài Nhân thừa cơ lôi kéo Quý phi bị thương nhanh chóng trốn thoát.

Vũ cơ lần theo tiếng bước chân đuổi mấy bước, vung vẩy đoản đao trong tay.

Nhưng mà trong điện ngoại trừ Quý phi và Tô Tài Nhân ra, còn có những tiếng bước chân của người khác, giữa sự hỗn loạn ồn ào, nàng ta nhanh chóng mất đi khả năng phân biệt phương hướng.

Lúc này đội cấm vệ cuối cùng cũng chạy đến.

Nhìn thấy số lượng lớn cấm vệ xông vào trong điện, hai vũ cơ biết ám sát đã thất bại, vô lực xoay chuyển.

Các nàng lập tức không chút do dự dùng đao tự cắt cổ mình.

Chờ Tiêu Lăng Phong đuổi tới hiện trường, hai vũ cơ đã tắt thở.

Tiêu Lăng Phong vẻ mặt nghiêm túc, hỏi thăm tình hình xong lập tức sai người khiêng thi thể của hai vũ cơ xuống, kiểm tra kỹ lưỡng xem có tìm được manh mối gì không, đồng thời ra lệnh cho người trông chừng tất cả vũ cơ và nhạc công trong cung điện.

Hắn đi đến trước mặt Quý phi , quỳ một chân trên đất thỉnh tội.

“Là thần vô năng, không phát hiện bên trong vũ cơ có lẫn thích khách trà trộn.”

Tiêu Hề Hề hữu khí vô lực tựa ở trên giường, trên cánh tay phải máu me đầm đìa, nửa bên tay áo cũng đã thấm đẫm máu.

Nàng hiện tại không tâm tình truy cứu trách nhiệm, suy yếu nói.

“Không nên đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, để tránh gây nên kinh hãi không cần thiết.”

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng sát thủ xuất hiện trong lúc "thiên cẩu nuốt mặt trời", nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chỉ trích.

Tiêu Lăng Phong cẩn thận nói: “thần sẽ tận lực đem việc này đè xuống, nhưng vừa rồi tiếng la của Tiểu Vũ cô nương rất lớn, lại thêm lính cấm vệ đột nhiên điều động, chắc hẳn bên trong hành cung đã có không ít người biết được chuyện thích khách .”

Tiêu Hề Hề: “ngươi cố gắng hết sức, những thứ khác chờ Hoàng thượng trở lại hẵng nói.”

“Vâng.”

Tiêu Lăng Phong đứng lên, mang theo đội cấm vệ lui ra ngoài.

Phương Vô Tửu rất nhanh liền mang theo hòm thuốc chạy đến.

Hắn quét một vòng trong điện, để những người không liên quan đều đi ra ngoài.

Cảnh Phi, Lý Phi, Tô Tài Nhân, Thiệu Lương Nhân đều bị cung kính mời ra ngoài.

Sắc mặt của bốn người đều không dễ nhìn.

Nhất là Tô Tài Nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt, trông như đang sợ hãi.

Trong điện.

Bảo Cầm cẩn thận giúp Quý phi đem ống tay áo cắt bỏ, lộ ra vết thương máu chảy dầm dề.

Tiểu Vũ bưng tới một chậu nước ấm, đem khăn thấm ướt, vắt khô, giúp Quý phi lau vết máu xung quanh vết thương.

Phương Vô Tửu cẩn thận xem xét vết thương, cau mày nói.

“Vết thương tương đối sâu, cũng may không có làm bị thương gân cốt.”

Hắn lại hỏi Tiêu Hề Hề một vài vấn đề, xác định nàng chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có triệu chứng nào khác.



Xem ra trên tên không có độc.

Nhưng xét thấy hề hề thể chất đặc thù, cũng có khả năng là mũi tên có độc, nhưng không phải kịch độc, cho nên đối với Hề hề không có tác dụng gì.

Việc này xem xét từ đầu đến cuối.

Phương Vô Tửu mở hòm thuốc lấy ra kim khâu cùng cùng chỉ trắng.

Tiêu Hề hề vừa nhìn thấy kim chỉ, da đầu tê dại, vội vàng nói: "Vết thương nhỏ như vậy không cần khâu lại đâu?"

Phương Vô Tửu từ nhỏ thích nghiên cứu y thuật, Tiêu Hề Hề không hiểu y thuật, nhưng chưa ăn qua thịt heo không có nghĩa là chưa nhìn qua heo chạy? Nàng đem kiến thức mình biết được ở xã hội hiện đại mấy loại trị liệu ngoại khoa thường gặp nói cho hắn, trong đó bao gồm cả khâu lại vết thương.

Sau khi Khâu lại, vết thương sẽ không dễ nứt ra, có thể nhanh chóng khép lại.

Phương Vô Tửu dựa theo đó, chính mình nghiên cứu chế tạo ra kim khâu cùng chỉ Tang bạch bì chuyên dùng để khâu vết thương.

Tang bạch bì có thể làm thuốc, chế thành sợi tơ , dùng khâu lại vết thương, có thể được cơ thể người hấp thụ, không cần cắt chỉ.

Nhưng thời đại này phối thuốc mê chưa phát triển, khâu lại vết thương chỉ có thể dùng sức mạnh.

Loại đau này, suy nghĩ một chút đều cảm thấy rung động.

Phương Vô Tửu vừa xỏ kim vừa nói.

"Vết thương của ngươi tương đối sâu, phải khâu lại."

Tiêu Hề Hề tính toán trốn về sau: “ta không muốn, ta sợ đau.”

Phương Vô Tửu: "Giữ nàng lại."

Bảo Cầm cùng Tiểu Vũ một người giữ vai của nàng, không để nàng trốn.

Tiêu Hề Hề vừa đá chân điên cuồng, vừa hoảng sợ kêu to.

“Ta không muốn khâu vết thương a a a!”

Phương Vô Tửu: “đừng ép ta đem ngươi trói lại.”

Tiêu Hề Hề ngừng đá chân, bắt đầu ngao ngao khóc lớn.

Phương Vô Tửu mặc kệ nàng khóc, dùng lửa đốt đao lại đổ rượu đem kim khâu cùng vết thương trừ độc , bắt đầu khâu vết thương lại.

Tổng cộng có mười hai mũi khâu.

Vì tận lực giảm bớt đau đớn cho Tiêu hề hề, Phương Vô Tửu khâu rất nhanh.

Dù vậy, Tiêu Hề Hề vẫn đau đến chết đi sống lại, nước mắt ào ào chảy ra.

Phương Vô Tửu giúp nàng băng bó vết thương,chậm rãi nhẹ giọng an ủi.

“Đừng khóc, đã tốt rồi.”

Tiêu Hề Hề khóc nấc lên: “ô ô ô, thật là đau!”

Phương Vô Tửu nhìn nàng khóc đến đáng thương như vậy, cảm thấy rất đau lòng.

“Ngươi ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ liền hết đau.”

Vết thương của Tiêu Hề Hề vẫn còn đau, nàng làm sao có thể ngủ được?

Nàng hai mắt đẫm lệ mà nhìn Phương Vô Tửu, thút tha thút thít theo sát hắn thương lượng.



"Ta đã khâu, cũng đừng cho ta uống thuốc, được không?"

Phương Vô Tửu sờ sờ đầu của nàng, ngữ khí vô cùng ôn nhu: “không thể nha.”

Tiêu Hề Hề ngay lập tức khóc to hơn.

Tiểu Vũ bưng chậu nước đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Tài Nhân còn đứng ở dưới hiên, không khỏi bước chân dừng lại.

“Tài tử tại sao còn không trở về?”

Mấy phi tần khác đều đã về, chỉ có Tô Tài Nhân là không rời đi.

Nàng vẫn đứng dưới hiên.

Tiếng khóc của phi tần trong điện lọt vào tai nàng, khiến tâm tình nàng dao động.

Lúc này, nàng nhìn thấy Tiêu Vũ trong tay bưng một cái chậu, trong chậu tất cả đều là huyết thủy, đỏ đến chói mắt.

Nàng nhịn không được đỏ cả vành mắt, vội vàng hỏi.

“Ta không yên lòng, cho nên ở chỗ này chờ, thương thế của Quý phi Nương Nương như thế nào?”

Tiểu Vũ Thấy nàng quan tâm Quý phi như vậy, thái độ cũng hòa hoãn lại: “Phương thái y đã giúp Quý phi Nương Nương băng bó kỹ vết thương, vết thương có chút sâu, cũng may không có làm bị thương gân cốt.”

Không có thương tổn gân cốt, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến hành động bình thường của Quý phi.

Tô Tài Nhân hơi yên lòng một chút.

"Có thể làm phiền ngươi chuyển lời giúp ta được không? Ta muốn vào xem Quý phi Nương Nương.”

Tiểu Vũ: “người chờ một chút."

Nàng đem chậu nước giao cho một tiểu cung nữ, quay người đi vào trong điện.

Tiếng khóc của Tiêu Hề Hề đã dần ngừng lại.

Nàng tựa ở trên giường, hai con mắt vừa đỏ vừa sưng, khắp khuôn mặt là nước mắt, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng, mỗi lần nấc lên, thân thể nhỏ nhắn của nàng lại run lên bần bật.

Nghe Tiểu Vũ nói Tô Tài Nhân muốn gặp nàng, Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói.

“Ngươi để cho nàng trở về, ta bây giờ ai cũng không gặp.”

Trông nàng bộ dạng thế này, nếu người ngoài nhìn thấy chắc cười chết mất.

Nàng mới không cần tự mình làm mất mặt!

Tiểu Vũ phúc phúc thân, đi ra ngoài điện.

Tô Tài Nhân vội vàng chào đón.

“Quý phi Nương Nương nói thế nào?”

Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói: “Quý phi Nương Nương bây giờ không thoải mái, không muốn gặp người, hay là người trở về trước đi."

Tô Tài Nhân rất thất vọng, nhưng cũng không có dây dưa nữa.

“Vậy ta ngày khác trở lại, ngươi chiếu cố Quý phi Nương Nương cho tốt, có gì cần dùng đến ta, cứ nói với ta.”

“Hảo.”

Tiểu Vũ phúc phúc thân, cung tiễn Tô Tài Nhân rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook