Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 710: Thẻ Người Tốt

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Lạc Thanh Hàn biết rằng không dễ để sống sót qua kiếp nạn, nhưng khi hắn tận tai nghe Tiêu Hề Hề sử dụng hóa thân cổ liều mạng như thế nào, hắn vẫn cảm thấy đau đớn không thể nói nên lời trong lòng.

Khi hắn mắng nàng là tên lường gạt, thật tình không biết nàng đang liều mạng muốn trở về bên cạnh hắn.

Cách nhau một năm gặp lại, nhìn lúc ở chung bình thản như nước, hết thảy mọi thứ đều rất tự nhiên.

Nhưng trên thực tế, đây đều là nàng đem hết toàn lực mới tranh thủ được kết quả.

Những lời của Fang Wu vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

“tính cách Hề Hề ngươi rất rõ ràng, nàng đối với cái gì cũng không để bụng, nhưng vì có thể trở lại bên cạnh ngươi, nàng đã cố gắng hết sức, nàng đối với ngươi là chân thành, hy vọng ngươi đối với nàng cũng như thế.”

Lạc Thanh Hàn nhịn không được đem tiêu Hề Hề ôm càng chặt hơn.

Tiêu Hề Hề cảm giác mình sắp bị ghìm chết .

Nàng nhanh chóng vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, khó khăn nói.

“Bệ hạ, ngươi buông tay, ta thở không nổi."

Lạc Thanh Hàn lúc này mới thả lỏng một chút.

Hắn thấp giọng nói: “xin lỗi, ta vừa rồi có chút kích động.”

Tiêu Hề Hề ngửa đầu nhìn hắn, không hiểu hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Lạc Thanh Hàn cụp mắt xuống, nhìn vào mắt nàng , đột ngột hỏi một câu.

"Tại sao?"

Tiêu Hề Hề không rõ ràng cho lắm: “hả?”

Lạc Thanh Hàn: "Phương Vô Tửu đã nói với ta tất cả những trải nghiệm của ngươi trong một năm qua, bao gồm cả việc ngươi liều mạng nuốt hóa thân cổ, hắn nói ngươi liều mạng như vậy, vì chính là có thể trở lại bên cạnh ta, tại sao muốn cố gắng như vậy? Vì sao cần phải trở lại bên cạnh ta?”

Tiêu Hề Hề thầm mắng Phương lão cẩu như thế nào nói nhiều như vậy, hắn thực sự đã nói với Hoàng đế mọi thứ rồi sao.

Bị ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn như thiêu đốt, nàng rất không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

"Còn có thể vì cái gì? Chẳng phải cuộc sống trong cung quá thoải mái sao, không chỉ đồ ăn thức uống còn có người hầu hạ. Hơn nữa, hiện tại mạng của ta đều gắn liền với người, nếu không ở bên cạnh người, ta sẽ chết, để tồn tại, ta chỉ có thể quay lại với người."

Lạc Thanh Hàn. Lý do đầy đủ, không cách nào phản bác.

Hắn không từ bỏ mà hỏi: “giả thiết ngươi không cần chờ ở bên cạnh ta cũng có thể sống, vậy ngươi còn trở về tìm ta không?”

Tiêu Hề Hề không chút do dự đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đương nhiên!"

Lạc Thanh Hàn trong lòng vui mừng: "Vì sao?"

Tiêu Hề Hề: “bởi vì ngươi là người tốt nha, ta thích ở bên một người tốt như người."



Lạc Thanh Hàn: lại được đánh dấu, thẻ người tốt đã đến!

Hắn không muốn thẻ người tốt, liền truy vấn: “nhưng trên đời, người tốt không chỉ có mình ta, tại sao nàng phải chọn ta?"

Tiêu Hề Hề: “bởi vì người có duyên với ta nha, có câu nói rất hay, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, mặc kệ về sau xảy ra chuyện gì? Để cho ta suy nghĩ một chút...”

Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy những lời tiếp theo sẽ không phải là lời tốt đẹp gì, vừa định mở miệng để cho nàng đừng nói nữa, nàng liền bỗng nhiên vỗ đùi, hưng phấn mà kêu lên.

“Ta nhớ ra rồi! Ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, ngươi xấu ta mù đến vĩnh viễn!”

Lạc Thanh Hàn suýt ngạt khí....

Tiêu Hề Hề thấy hắn sắc mặt không thích hợp, nhanh chóng nói.

“Bệ hạ đừng nóng giận, ta vừa rồi cùng người đùa giỡn, kỳ thực người dáng dấp đặc biệt đẹp đẽ, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của người, ta đã cảm thấy hôm nay lại có thể ăn nhiều một bát cơm!”

Lạc Thanh Hàn mặt không thay đổi nhìn nàng: “ngươi muốn nói ta cực kỳ giống cải bắp sao?”

Tiêu Hề Hề điên cuồng lắc đầu: “không phải không phải! Ta muốn nói người tú sắc khả xan!”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh: “a!”

Tiêu Hề Hề: “nếu không thì ta hát một bài coi như bồi tội?”

Lạc Thanh Hàn Lập tức đứng dậy, muốn đi ra ngoài.

Tiêu Hề Hề nhào tới ôm lấy eo của hắn: “người ra ngoài làm gì?”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi không phải muốn ca hát sao?”

Tiêu Hề Hề: “cho nên?”

Lạc Thanh Hàn: "Cho nên ta đành phải đứng ở bên ngoài, miễn cho người ta lầm tưởng ta đánh ngươi."

Tiêu Hề Hề: Tiếng hát của nàng khó nghe như vậy sao?!

Mặc Họa gõ cửa phòng, cắt đứt hoàng đế cùng Quý Phi đang tổn thương lẫn nhau.

“Bệ hạ, nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong, xin hỏi là bây giờ dùng bữa sao?”

Vừa nghe đến có ăn ngon, Tiêu Hề Hề lập tức quên lời nói độc ác mang tới tổn thương, hưng phấn nói.

“Ăn ăn ăn! Bây giờ liền ăn!”

Chờ ngồi vào bàn ăn, Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề đang ngồi đối diện miệng lớn lùa cơm, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Vốn dĩ hắn trở về Vị Ương cung mang theo đầy mình xúc động cùng tình cảm, muốn nhân cơ hội này hâm nóng tình cảm giữa hai người, nhưng không hiểu sao bầu không khí lại thay đổi.

Giống như mặc kệ không khí mập mờ cỡ nào, chỉ cần Tiêu Hề Hề ở đây, đều có thể khiến mọi người dở khóc dở cười.



Tiêu Hề Hề múc một muôi hạt thông bắp ngô đưa tới trong chén của hắn, thúc giục hắn ăn mau.

Lạc Thanh Hàn nói: “Vân Tú cung bên kia sắp sửa xong, sau đó ta sẽ để cho Khâm Thiên Giám coi một ngày lành, cử hành chính thức sắc phong điển lễ cho nàng, chờ sắc phong xong, nàng liền có thể danh chính ngôn thuận chuyển vào Vân Tú cung.”

Tiêu Hề Hề đối với mấy cái này đều không để ý, vừa ăn vừa gật đầu: “tất cả nghe theo người.”

Ăn cơm trưa xong, hai người nằm ở trên giường, trong lúc nghỉ trưa, Lạc Thanh Hàn vòng tay ôm lấy nàng, thấp giọng hỏi.

“Nàng có cảm thấy cho nàng làm tần phi quá ủy khuất hay không?”

Tuy Quý Phi là phẩm cấp cao nhất trong phi tần, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một phi tần, cùng chính cung hoàng hậu khác nhau một trời một vực.

Tiêu Hề Hề ăn no rồi liền mệt rã rời.

Lúc này nàng đã rất buồn ngủ, nghe vậy cơ hồ không có gì suy xét liền nói.

“Không nha.”

Lạc Thanh Hàn: “thật sự?”

Tiêu Hề Hề dụi mặt vào ngực hắn, mơ hồ nói: "Đối với ta, làm phi tần chỉ là một địa vị. Điều duy nhất ta muốn là người. Chỉ cần người có ta trong lòng, những thứ khác không quan trọng. "

Trái tim của Lạc Thanh Hàn dường như được lấp đầy bởi kẹo bông, mềm mại ngọt ngào.

Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng.

“Ta nhất định không phụ ngươi.”

Lạc Thanh Hàn nghỉ trưa xong, tự mình đi một chuyến đến Trường Nhạc cung.

Vừa vặn trưởng công chúa Hoa An cũng ở đây, nàng là được Thái Hoàng Thái Hậu triệu tiến vào cung đến nói chuyện , nàng nhìn thấy hoàng đế tới, nhanh chóng đứng dậy chào.

“Thỉnh an bệ hạ.”

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Cô mẫu không cần đa lễ.”

trưởng công chúa Hoa An cười khanh khách nói: “ta và Thái Hoàng Thái Hậu đang nói về bệ hạ, không nghĩ tới bệ hạ lúc này liền tới, đây thật là trùng hợp.”

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, thản nhiên hỏi.

“Hoàng Tổ Mẫu cùng cô mẫu nói trẫm cái gì?”

Thái Hoàng Thái Hậu cũng bởi vì chuyện tối ngày hôm qua canh cánh trong lòng, lúc này thần sắc hơi có vẻ lạnh nhạt.

“Ai gia còn có thể nói cái gì? Không phải là nói ngươi trưởng thành, làm việc cũng càng ngày càng lưu loát, một điểm tình cảm cũng không lưu lại.”

Lạc Thanh Hàn từ trong tay cung nữ tiếp nhận ấm trà, tự mình rót chén trà cho Thái Hoàng Thái Hậu, trong miệng nói: “trẫm tối hôm qua thật sư là quá xúc động, mong Hoàng Tổ Mẫu chớ có cùng trẫm chấp nhặt.”

Trưởng công chúa Hoa An cười nói: “mẫu hậu người xem, hoàng đế trong lòng vẫn nhớ tới người, người không nên nói những lời tức giận kia nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook