Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 668: Theo Dõi

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Tiêu Hề Hề chú ý tới sắc mặt Nam Nguyệt vương đã trắng đến gần như trong suốt, bên khóe miệng còn chảy xuống một vết máu.

Nam Nguyệt vương vốn đã bệnh nặng, cơ thể cực kỳ yếu ớt, lúc này cưỡng ép điều động nội lực, cơ thể không chịu nổi gánh nặng, cổ họng có mùi tanh ngọt, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

Nhưng nàng vẫn kiên trì không gục ngã, tiếp tục thổi Trùng Địch.

Tiêu Hề Hề biết, đây là cơ hội cuối cùng để nàng và đại sư huynh rời đi.

Nhưng nếu như hai người bọn hắn đi thật, Nam Nguyệt vương chắc chắn không chống được quá lâu.

Một khi nàng thua, Đại vu tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

Đến lúc đó, nàng cũng chỉ có một con đường chết.

Tiêu Hề Hề không chút do dự, liền nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nàng hướng Nam Nguyệt vương đưa tay ra.

“Đem cây sáo cho ta, ta giúp ngươi thổi.”

Nam Nguyệt vương ngừng thổi.

Tiếng sáo đột ngột dừng lại.

Động tác của độc trùng cũng theo đó chậm lại, khoảng trống vừa mới tạo ra lập tức bị rắn độc lấp đầy.

Cơ thể của Nam Nguyệt vương bởi vì hao tổn quá lớn, lắc lư hai cái, suýt nữa thì ngã xuống, may mắn Tiêu Hề Hề tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ nàng.

Tiêu Hề Hề đỡ nàng sang một bên, nhờ sư huynh giúp chăm sóc nàng ấy, tiếp đó từ trong tay nàng cầm lấy Trùng Địch.

Nam Nguyệt vương cau mày nói: “Trùng Địch cùng các cây sáo khác không giống nhau, không phải chỉ cần thổi ra tiếng vang là được, nhất định phải thổi ra giai điệu tương ứng, ngươi có thể làm được không?"

Tiêu Hề Hề lau cây sáo, đáp: “thử một chút xem sao.”

Nàng đem Trùng Địch đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi.

Tiếng sáo lanh lảnh vang lên.

Lúc đầu, giai điệu nàng thổi còn hơi chệch nhịp, về sau dần dần trở nên thông thạo, giai điệu cũng biến thành càng ngày càng lưu loát.

Cuối cùng, giai điệu nàng thổi giống hệt như giai điệu Nam Nguyệt Vương vừa thổi, không có chút sai sót.

Nam Nguyệt vương nghe ngây người.

Nàng nhịn không được nhìn về phía bên cạnh Phương Vô Tửu, ngữ khí kinh ngạc.

"Sư muội của ngươi thổi sáo rất giỏi sao?"

Phương Vô tửu thần tình phức tạp: “không, nàng chỉ biết thổi kèn.”

Nam Nguyệt vương kinh ngạc...

Tiêu Hề Hề trước đây đi theo tam sư huynh học thổi kèn, tiện thể học được những nhạc khí khác, trong đó có cả sáo.

Nhưng tiếng sáo của Nàng không mượt mà như kèn sona, cho nên sau khi học được kỹ thuật thổi sáo cơ bản, nàng liền đem cây sáo vứt đi.

Cảm thụ âm nhạc của Nàng rất tốt, chỉ cần nghe qua một lần, Nàng đã ghi nhớ giai điệu mà Nam Nguyệt vương vừa thổi, hơn nữa còn có thể thổi lại giống hệt.

Nội lực của nàng không suy yếu như Nam Nguyệt vương , bởi vì cơ thể nàng khỏe mạnh, vận nội lực so Nam Nguyệt vương càng thêm thông thuận, thổi sáo cũng càng thêm vang dội.

Độc trùng được gọi bằng tiếng sáo, công kích trở nên càng ngày càng mãnh liệt.



Bọn chúng như ong vỡ tổ nhào tới, đảo mắt là có thể đem một con rắn độc gặm không còn một chút xương.

Thấy rắn độc số lượng không ngừng giảm xuống, Đại vu sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Hắn theo dõi Tiêu Hề Hề, ánh mắt giống như là tà độc, trầm giọng hạ lệnh.

“Đều lên cho ta!”

Mặc dù lực uy hiếp của Trùng Địch vô cùng kinh người, nhưng những người có mặt ở đây đã lên thuyền của Đại vu.

Bọn hắn đã triệt để đắc tội với Nam Nguyệt vương.

Tên đã bắn đi rồi không thể quay ngược lại, bọn hắn cũng chỉ có thể xông lên .

Hơn ba trăm người rút vũ khí ra, gào thét xông tới!

Tiêu Hề Hề vẫn đang thổi sáo, không thể đối phó với những người đó.

Nam Nguyệt vương lúc này không động được, hai người cũng không có năng lực đánh trả.

Cũng may còn có Phương Vô Tửu, hắn rút bội kiếm ra nghênh đón.

Thân thủ của hắn rất tốt, đảo mắt liền quật ngã mấy địch nhân, nhưng kẻ thù quá nhiều, còn kèm theo đủ loại độc dược rắn độc, đủ loại mánh khóe.

Phương Vô Tửu song quyền không địch được tứ thủ, vô ý bị rắn độc cắn bị thương.

Độc tính nhanh chóng lan tràn trong cơ thể, động tác của hắn bắt đầu trở nên chậm chạp.

Địch nhân nắm lấy cơ hội, vung đao liền hướng cổ của hắn chém tới!

Mắt thấy Phương Vô Tửu sắp chết dưới đao của kẻ thù.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Một cục đá bỗng nhiên từ bên cạnh bay ra ngoài, không nghiêng lệch vừa vặn đánh vào trên cổ tay người kia.

Người kia bị đau, vô thức buông lỏng ngón tay ra, đao trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất.

Phương Vô Tửu thừa cơ một kiếm cắt đứt cổ họng của đối phương.

Địch nhân ngã trong vũng máu, Phương Vô Tửu cũng theo đó lắc lư hai cái.

Trong cơ thể hắn độc càng ngày càng sâu .

Tiếp tục như vậy nữa, hắn coi như không bị địch nhân chém chết, cũng sẽ bị độc chết.

Kế tiếp không ngừng có đá từ chỗ tối bay ra, đánh bật tất cả những kẻ thù định tấn công Phương Vô Tửu.

Tiêu Hề Hề bên kia đã xử lý hầu hết những con rắn độc, cuối cùng có thể rảnh tay thao túng độc trùng đi công kích những người Nam Nguyệt kia.

Độc trùng giống như thảm hướng về phía trước bò, phát ra âm thanh huyên náo sột xoạt.

Bọn chúng cùng nhau xử lý, đảo mắt liền có thể đem một người sống sờ sờ ăn đến chỉ còn lại bộ xương khô.

Những người Nam Nguyệt kia thấy thế, tất cả đều bị dọa tơi bời.

Trùng độc hung ác như vậy, ai có thể chịu được?

Dù sao thì họ cũng không thể chịu đựng được nữa.



Bọn hắn không chút nghĩ ngợi liền chạy.

Đại vu thấy thế, biết mọi chuyện kết thúc, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng không thể không lui trước.

Nhìn thấy bọn hắn tất cả đều chạy không còn hình bóng , Tiêu Hề Hề lúc này mới đem độc trùng triệu hồi tới, để bọn chúng trở lại vạn trùng quật bên trong nghỉ ngơi.

Nàng thả Trùng Địch xuống, đi nhanh đến bên cạnh Phương Vô Tửu.

Phương Vô Tửu ngồi sập xuống đất, bờ môi phát tím, tứ chi bất lực, trên mặt tái nhợt tất cả đều là mồ hôi lạnh, toàn bộ não tê liệt, trông không ổn chút nào.

Tiêu Hề Hề gọi hắn mấy lần, nhưng không thấy hắn trả lời, ngay lập tức trở nên lo lắng.

Lúc này, Nam Nguyệt vương từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc tinh sảo.

“Nơi này có giải dược.”

Tiêu Hề Hề vội vàng chạy tới, tiếp nhận giải dược, tiếp đó đổ ra một viên dược hoàn, nhét vào miệng của Phương Vô Tửu.

May mắn Phương Vô Tửu còn có chút ý thức, biết nuốt.

Sau khi uống thuốc, sắc mặt của Phương Vô Tửu dần dần tốt lên.

Tiêu Hề Hề lại thử tiếng gọi sư huynh.

Phương Vô Tửu nhẹ nhàng đáp: “ân.”

Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng thở ra.

Nếu có phản ứng, nghĩa là đầu óc đã tỉnh táo, có vẻ như thuốc giải đã phát huy tác dụng.

Nàng hướng Nam Nguyệt vương cách đó không xa nói tiếng cám ơn, cũng đem Trùng Địch đưa cho Nam Nguyệt vương.

Nam Nguyệt vương lại vẫn luôn nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó.

Tiêu Hề Hề hỏi: "ngươi đang nhìn gì vậy?"

Nam Nguyệt vương suy yếu nói.

“Ta đang tìm người, vừa rồi có người ở âm thầm giúp chúng ta, ta muốn biết là ai.”

Trong nội tâm nàng kỳ thực có một suy đoán mơ hồ, nhưng nàng không tin đó là sự thật.

Nàng thực sự muốn biết đáp án.

Tiêu Hề Hề nhìn bốn phía, người nào cũng không thấy.

Lúc này nàng nghe được Phương Vô Tửu nhẹ nhàng nói câu.

“Là sư phụ tới.”

Tiêu Hề Hề cả kinh, không thể tin được nói: “không thể nào? Sư phụ không phải đang ở trong Huyền môn sao?"

Phương Vô Tửu bây giờ còn rất suy yếu, nói chuyện hữu khí vô lực.

“Sư phụ có thể tính ra Nam Nguyệt vương bệnh nặng, liền nhất định có thể tính ra chúng ta tại Nam Nguyệt sẽ gặp phải nguy hiểm.

Hắn sẽ không bỏ mặc chúng ta tới Nam Nguyệt chịu chết.

nếu ta không có đoán sai, từ lúc chúng ta rời khỏi Huyền môn bắt đầu từ ngày đó, sư phụ liền lặng lẽ đi theo phía sau chúng ta, hắn một đường ở trong bóng tối theo dõi chúng ta.”

Hắn cùng sư muội võ công tất nhiên rất cao, nhưng võ công cũng là sư phụ dạy dỗ, sư phụ nếu muốn giấu diếm hành tung không bị bọn hắn phát hiện, là chuyện rất đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook