Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 527: Tri Âm Khó Tìm
Đại Quả Lạp
14/05/2024
Khi nghe được thưởng nhiều tiền như vậy, các môn khách trở nên phấn khích.
Các môn khách này đến từ ngũ hồ tứ hải, bản lĩnh không giống nhau.
Bọn họ mỗi người mỗi cách, các hiển thần thông, kết quả bọn họ tìm được dấu vết để lại.
"Khởi bẩm vương gia, xe ngựa của U vương biến mất ở Bình Đầu Sơn. Xung quanh đây không có quan đạo, hai đầu sơn đạo cũng rất gập ghềnh, xe ngựa không cách nào thông qua, chắc hẳn U Vương hẳn là còn ở xung quanh Bình Đầu Sơn."
Lạc Dạ Thần lập tức nói "Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng dẫn người lên núi đi tìm kiếm!"
Bình Đầu Sơn cũng không phải một sơn phong độc lập, trước sau liên tiếp mấy chục sơn lĩnh, chiếm diện tích cực lớn, nên việc tìm kiếm khá khó khăn.
Lạc Dạ Thần mang người tới không đủ dùng, hắn không thể không trở về Thịnh Kinh tìm tiếp viện.
Trong Thanh Ca điện, Tiêu Hề Hề đang ăn trưa với Thái tử thì Triệu Hiền đột nhiên cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn biết Triệu Hiền tới đây nhất định là có chuyện quan trọng, buông chén đũa xuống, lau khóe miệng rồi ra hiệu cho người vào.
Triệu Hiền bước nhanh vào.
"Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, có tin tức của U vương."
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho cung nữ thái giám trong phòng lui xuống.
Tiêu Hề Hề không nhúc nhích, nàng còn vùi đầu ăn cơm.
Lạc Thanh Hàn bảo Triệu Hiền nói tiếp.
Triệu Hiền đúng sự thật nói "Mạt tướng làm theo lệnh của người, cho người âm thầm theo dõi Anh Vương, biết được Anh Vương đã tra được tung tích U Vương, U Vương bây giờ hẳn là ở Bình Đầu Sơn, vị trí cụ thể còn không biết, Anh Vương đang trở về, dự định phái thêm người vào núi tìm kiếm."
Lạc Thanh Hàn biết rõ địa hình của Đại Thịnh, hắn nhớ tới vị trí Bình Đầu Sơn.
"Ta nhớ Bình Đầu Sơn diện tích rất lớn, trong đó có rất nhiều rừng sâu núi thẳm chưa có người đặt chân qua, muốn tìm U Vương ở Bình Đầu Sơn, sợ là phí không ít thời gian."
Triệu Hiền "Điện hạ nói phải."
Lạc Thanh Hàn nhất thời nghĩ không ra cách tốt hơn, đành nói "Phái người tiếp tục theo dõi Anh Vương, có tin tức lại đến hồi báo."
Tuy đầu óc Anh vương thiển cận, nhưng lại có một đặc điểm mà người bình thường không sánh bằng, đó là có tiền!
Với tính cách của Anh vương, nhất định sẽ dùng tiền mướn người đi lục soát núi.
Khi không thể điều động quân đội, thuê người là biện pháp tốt nhất lúc này, chuyện này để cho người ngốc nhiều tiền Anh Vương đi làm không thể thích hợp hơn.
Triệu Hiền nhận lệnh lui xuống.
Tiêu Hề Hề từ trong bát cơm ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi: “U Vương không thấy sao?”
Lạc Thanh Hàn "Ừm, hắn vừa rời Thịnh Kinh một ngày đã biến mất, hiện giờ không biết đã đi đâu."
Tiêu Hề Hề "Người nói sinh thần bát tự của hắn cho thần thϊếp, thần thϊếp giúp người bói xem."
"Không được."
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Vì cái gì không được? So với một đám người đi lục soát núi, tốc độ bói toán của thần thϊếp rõ ràng nhanh hơn rất nhiều."
Lạc Thanh Hàn không muốn lại thấy được nàng bởi vì bói toán mà cơ thể hư nhược, hắn không muốn thấy nàng khó chịu.
"Ta không thể chuyện gì cũng tìm ngươi hỗ trợ, ta phải học cách tự mình độc lập đi xử lý vấn đề."
Tiêu Hề Hề ngẩn người, chợt lộ ra bộ dạng từ mẫu vui mừng nở nụ cười "Điện hạ đã trưởng thành rồi."
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn nghiêm mặt hỏi "Biểu cảm này của nàng là gì?"
Tiêu Hề Hề "Thần thϊếp là thay người cảm thấy cao hứng."
Không cho Thái tử cơ hội hỏi tiếp, Tiêu Hề Hề cấp tốc nói sang chuyện khác.
"Điện hạ suy nghĩ rất chu đáo, quả thật người nên bồi dưỡng tinh thần độc lập. Dù sao, người vẫn còn một chặng đường dài phía trước, sau này chắc chắn người sẽ gặp phải rất nhiều chuyện khác nhau. Không ai có thể ở mãi bên cạnh người, cuối cùng người có thể dựa vào vẫn là bản thân mình."
Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày, hiển nhiên không thích nghe lời này.
"Nàng chẳng lẽ sẽ không bồi bên cạnh ta sao?"
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ "Điện hạ, thần thϊếp đương nhiên rất hy vọng có thể ở mãi bên cạnh người, nhưng đời người vô thường, rất nhiều chuyện cũng không thể nói chính xác."
Lạc Thanh Hàn cố chấp nói.
"Trên đời này, ngoại trừ sinh tử, không gì là ta không thể thay đổi."
Tiêu Hề Hề không nói gì.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng không nói lời nào, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, hắn nhìn chòng chọc Tiêu Hề Hề, truy vấn "Sao nàng lại không nói?"
Tiêu Hề Hề thở dài "Thần thϊếp cũng không biết nên nói cái gì cho phải, không bằng thần thiếp kể chuyện cười cho người, trước đó Tiểu Mã phải qua sông, lão trâu nước thấy được đối với hắn nói, đừng sợ, nước rất nông, chỉ đến đầu gối của ta. Sóc con lập tức chạy tới hô, không nên tin hắn! Nước rất sâu, bằng hữu của ta đã chết chìm. Tiểu Mã không biết nên nghe ai, mẫu thân Tiểu Mã đi đến, người đoán xem mẫu thân Tiểu Mã nói gì?"
Lạc Thanh Hàn mặt vô cảm nhìn nàng "Ta không muốn đoán."
Tiêu Hề Hề vỗ đùi "Thần thϊếp biết người chắc chắn không đoán ra mà. Mẹ của ngựa con nói, đừng nghe lời hai tên điên đó, chúng ta đi qua cầu! Ha ha ha, có phải rất buồn cười không?"
Lạc Thanh Hàn "......"
Tiêu Hề Hề "Sao người không cười?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng vẫn nên ăn cơm đi, ăn nhiều chút, nói ít lại."
Tiêu Hề Hề không muốn từ bỏ sự nghiệp kể chuyện tiếu lâm vĩ đại, truy vấn "Chắc người không phải là cảm thấy chuyện tiếu lâm không buồn cười chứ? Không quan hệ, thần thiếp còn có chuyện cười khác, thần thiếp kể cho người nghe, trước đó có con rùa đen, nó ngã bệnh, muốn cho ốc sên hỗ trợ đi mua thuốc ..."
Lạc Thanh Hàn gắp một miếng cá nhét vào miệng nàng, cưỡng ép nàng dừng lại.
Ăn thịt cá rất ngon, Tiêu Hề Hề lập tức quên việc kể chuyện tiếu lâm chuyện, tập trung vào niềm vui được ăn món ngon.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người cùng nhau ngủ trưa.
Tiêu Hề Hề nằm trên giường, vẫn không chịu bỏ cuộc "Người thật sự không muốn nghe thần thϊếp kể chuyện cười sao? Thần thϊếp cam đoan lần này sẽ kể chuyện cười cực kỳ buồn cười!"
Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói "Ngậm miệng, ngủ đi."
Tiêu Hề Hề thất vọng thở dài.
Rõ ràng nàng kể chuyện buồn cười như vậy, sao Thái tử lại không cười?
Đúng là thiên lý mã ở đâu cũng có, chỉ có Bá Nhạc là khó tìm.
Tri âm khó tìm mà!
Hai người ngủ một giấc thức dậy.
Bọn họ vừa mặc quần áo tử tế, Thường công công đã đi vào.
"Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi tới rồi, các nàng nói là có chuyện quan trọng cầu kiến."
Lạc Thanh Hàn thuận miệng nói "Để hai người họ chờ ở trắc điện đi."
"Vâng."
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi được đưa đến trắc điện.
Trên mặt cả hai nở nụ cười ôn nhu lương thiện, nhưng lời nói lại như sóng ngầm dâng trào, hiển nhiên là thấy ngứa mắt lẫn nhau.
Rất nhanh Thái tử đã đến.
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi lập tức nở nụ cười tươi nhất, bước tới hành lễ.
"Thần thϊếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn không có ý định cùng với các nàng hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề hỏi "Các ngươi tới tìm ta có việc gì?"
Cảnh trắc phi lên tiếng trước "chẳng mấy chốc sẽ đến Thọ yến của Thái hậu, Nhàn Phi nương nương để chúng ta chuẩn bị một tiết mục, thần thiếp tài sơ học thiển, chỉ có thể đánh đàn, muốn đánh đàn, Bạch muội muội lại nói cổ cầm quá mức buồn tẻ, không thích hợp thọ yến náo nhiệt."
Các môn khách này đến từ ngũ hồ tứ hải, bản lĩnh không giống nhau.
Bọn họ mỗi người mỗi cách, các hiển thần thông, kết quả bọn họ tìm được dấu vết để lại.
"Khởi bẩm vương gia, xe ngựa của U vương biến mất ở Bình Đầu Sơn. Xung quanh đây không có quan đạo, hai đầu sơn đạo cũng rất gập ghềnh, xe ngựa không cách nào thông qua, chắc hẳn U Vương hẳn là còn ở xung quanh Bình Đầu Sơn."
Lạc Dạ Thần lập tức nói "Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng dẫn người lên núi đi tìm kiếm!"
Bình Đầu Sơn cũng không phải một sơn phong độc lập, trước sau liên tiếp mấy chục sơn lĩnh, chiếm diện tích cực lớn, nên việc tìm kiếm khá khó khăn.
Lạc Dạ Thần mang người tới không đủ dùng, hắn không thể không trở về Thịnh Kinh tìm tiếp viện.
Trong Thanh Ca điện, Tiêu Hề Hề đang ăn trưa với Thái tử thì Triệu Hiền đột nhiên cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn biết Triệu Hiền tới đây nhất định là có chuyện quan trọng, buông chén đũa xuống, lau khóe miệng rồi ra hiệu cho người vào.
Triệu Hiền bước nhanh vào.
"Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, có tin tức của U vương."
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho cung nữ thái giám trong phòng lui xuống.
Tiêu Hề Hề không nhúc nhích, nàng còn vùi đầu ăn cơm.
Lạc Thanh Hàn bảo Triệu Hiền nói tiếp.
Triệu Hiền đúng sự thật nói "Mạt tướng làm theo lệnh của người, cho người âm thầm theo dõi Anh Vương, biết được Anh Vương đã tra được tung tích U Vương, U Vương bây giờ hẳn là ở Bình Đầu Sơn, vị trí cụ thể còn không biết, Anh Vương đang trở về, dự định phái thêm người vào núi tìm kiếm."
Lạc Thanh Hàn biết rõ địa hình của Đại Thịnh, hắn nhớ tới vị trí Bình Đầu Sơn.
"Ta nhớ Bình Đầu Sơn diện tích rất lớn, trong đó có rất nhiều rừng sâu núi thẳm chưa có người đặt chân qua, muốn tìm U Vương ở Bình Đầu Sơn, sợ là phí không ít thời gian."
Triệu Hiền "Điện hạ nói phải."
Lạc Thanh Hàn nhất thời nghĩ không ra cách tốt hơn, đành nói "Phái người tiếp tục theo dõi Anh Vương, có tin tức lại đến hồi báo."
Tuy đầu óc Anh vương thiển cận, nhưng lại có một đặc điểm mà người bình thường không sánh bằng, đó là có tiền!
Với tính cách của Anh vương, nhất định sẽ dùng tiền mướn người đi lục soát núi.
Khi không thể điều động quân đội, thuê người là biện pháp tốt nhất lúc này, chuyện này để cho người ngốc nhiều tiền Anh Vương đi làm không thể thích hợp hơn.
Triệu Hiền nhận lệnh lui xuống.
Tiêu Hề Hề từ trong bát cơm ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi: “U Vương không thấy sao?”
Lạc Thanh Hàn "Ừm, hắn vừa rời Thịnh Kinh một ngày đã biến mất, hiện giờ không biết đã đi đâu."
Tiêu Hề Hề "Người nói sinh thần bát tự của hắn cho thần thϊếp, thần thϊếp giúp người bói xem."
"Không được."
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Vì cái gì không được? So với một đám người đi lục soát núi, tốc độ bói toán của thần thϊếp rõ ràng nhanh hơn rất nhiều."
Lạc Thanh Hàn không muốn lại thấy được nàng bởi vì bói toán mà cơ thể hư nhược, hắn không muốn thấy nàng khó chịu.
"Ta không thể chuyện gì cũng tìm ngươi hỗ trợ, ta phải học cách tự mình độc lập đi xử lý vấn đề."
Tiêu Hề Hề ngẩn người, chợt lộ ra bộ dạng từ mẫu vui mừng nở nụ cười "Điện hạ đã trưởng thành rồi."
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn nghiêm mặt hỏi "Biểu cảm này của nàng là gì?"
Tiêu Hề Hề "Thần thϊếp là thay người cảm thấy cao hứng."
Không cho Thái tử cơ hội hỏi tiếp, Tiêu Hề Hề cấp tốc nói sang chuyện khác.
"Điện hạ suy nghĩ rất chu đáo, quả thật người nên bồi dưỡng tinh thần độc lập. Dù sao, người vẫn còn một chặng đường dài phía trước, sau này chắc chắn người sẽ gặp phải rất nhiều chuyện khác nhau. Không ai có thể ở mãi bên cạnh người, cuối cùng người có thể dựa vào vẫn là bản thân mình."
Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày, hiển nhiên không thích nghe lời này.
"Nàng chẳng lẽ sẽ không bồi bên cạnh ta sao?"
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ "Điện hạ, thần thϊếp đương nhiên rất hy vọng có thể ở mãi bên cạnh người, nhưng đời người vô thường, rất nhiều chuyện cũng không thể nói chính xác."
Lạc Thanh Hàn cố chấp nói.
"Trên đời này, ngoại trừ sinh tử, không gì là ta không thể thay đổi."
Tiêu Hề Hề không nói gì.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng không nói lời nào, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, hắn nhìn chòng chọc Tiêu Hề Hề, truy vấn "Sao nàng lại không nói?"
Tiêu Hề Hề thở dài "Thần thϊếp cũng không biết nên nói cái gì cho phải, không bằng thần thiếp kể chuyện cười cho người, trước đó Tiểu Mã phải qua sông, lão trâu nước thấy được đối với hắn nói, đừng sợ, nước rất nông, chỉ đến đầu gối của ta. Sóc con lập tức chạy tới hô, không nên tin hắn! Nước rất sâu, bằng hữu của ta đã chết chìm. Tiểu Mã không biết nên nghe ai, mẫu thân Tiểu Mã đi đến, người đoán xem mẫu thân Tiểu Mã nói gì?"
Lạc Thanh Hàn mặt vô cảm nhìn nàng "Ta không muốn đoán."
Tiêu Hề Hề vỗ đùi "Thần thϊếp biết người chắc chắn không đoán ra mà. Mẹ của ngựa con nói, đừng nghe lời hai tên điên đó, chúng ta đi qua cầu! Ha ha ha, có phải rất buồn cười không?"
Lạc Thanh Hàn "......"
Tiêu Hề Hề "Sao người không cười?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng vẫn nên ăn cơm đi, ăn nhiều chút, nói ít lại."
Tiêu Hề Hề không muốn từ bỏ sự nghiệp kể chuyện tiếu lâm vĩ đại, truy vấn "Chắc người không phải là cảm thấy chuyện tiếu lâm không buồn cười chứ? Không quan hệ, thần thiếp còn có chuyện cười khác, thần thiếp kể cho người nghe, trước đó có con rùa đen, nó ngã bệnh, muốn cho ốc sên hỗ trợ đi mua thuốc ..."
Lạc Thanh Hàn gắp một miếng cá nhét vào miệng nàng, cưỡng ép nàng dừng lại.
Ăn thịt cá rất ngon, Tiêu Hề Hề lập tức quên việc kể chuyện tiếu lâm chuyện, tập trung vào niềm vui được ăn món ngon.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người cùng nhau ngủ trưa.
Tiêu Hề Hề nằm trên giường, vẫn không chịu bỏ cuộc "Người thật sự không muốn nghe thần thϊếp kể chuyện cười sao? Thần thϊếp cam đoan lần này sẽ kể chuyện cười cực kỳ buồn cười!"
Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói "Ngậm miệng, ngủ đi."
Tiêu Hề Hề thất vọng thở dài.
Rõ ràng nàng kể chuyện buồn cười như vậy, sao Thái tử lại không cười?
Đúng là thiên lý mã ở đâu cũng có, chỉ có Bá Nhạc là khó tìm.
Tri âm khó tìm mà!
Hai người ngủ một giấc thức dậy.
Bọn họ vừa mặc quần áo tử tế, Thường công công đã đi vào.
"Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi tới rồi, các nàng nói là có chuyện quan trọng cầu kiến."
Lạc Thanh Hàn thuận miệng nói "Để hai người họ chờ ở trắc điện đi."
"Vâng."
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi được đưa đến trắc điện.
Trên mặt cả hai nở nụ cười ôn nhu lương thiện, nhưng lời nói lại như sóng ngầm dâng trào, hiển nhiên là thấy ngứa mắt lẫn nhau.
Rất nhanh Thái tử đã đến.
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi lập tức nở nụ cười tươi nhất, bước tới hành lễ.
"Thần thϊếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn không có ý định cùng với các nàng hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề hỏi "Các ngươi tới tìm ta có việc gì?"
Cảnh trắc phi lên tiếng trước "chẳng mấy chốc sẽ đến Thọ yến của Thái hậu, Nhàn Phi nương nương để chúng ta chuẩn bị một tiết mục, thần thiếp tài sơ học thiển, chỉ có thể đánh đàn, muốn đánh đàn, Bạch muội muội lại nói cổ cầm quá mức buồn tẻ, không thích hợp thọ yến náo nhiệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.