Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 827: Yêu Cầu
Đại Quả Lạp
17/05/2024
ngày thứ hai, hắn muốn mang chút đồ ăn đi thái học, kết quả lại bị cung nhân hầu hạ hắn phát hiện, chuyện này truyền đến tai Tần hoàng hậu.
Hắn không tránh khỏi lại bị phạt một trận.
Đã cách nhiều năm, hắn sớm đã quên, mình bị phạt như thế nào , thế nhưng cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ăn mà chính mình chỉ có thể bị đói, hắn cho tới bây giờ lại nhớ rất rõ ràng.
Chịu đói kỳ thực không tính là gì, điều khiến Hắn thực sự khó chịu, là loại cảm giác cô độc không ai quan tâm.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng gõ trứng gà, lột vỏ, ăn quả trứng từng chút một.
Bây giờ hắn đã không cần phải hâm mộ người khác nữa.
Hắn cũng có người quan tâm mình.
Long liễn dừng lại trước cổng Trường Nhạc cung.
Lạc Thanh Hàn đi xuống.
Lúc này thái dương đã lên, mặt trời mới mọc nhiễm đỏ đám mây lớn, cả bầu trời đều trở nên rực rỡ.
Khổng Nữ Sử sớm đã chờ ở cửa, nàng bước nhanh về phía trước hành lễ, tiếp đó dẫn hoàng đế đi vào bên trong.
Cửa tẩm điện, lục Tâm Dao vẫn đang quỳ.
Nàng ở đây quỳ ròng rã một đêm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng đã lung lay sắp đổ.
Nàng nhìn thấy hoàng đế tới, cuống quít cúi đầu.
“Thần nữ bái kiến hoàng đế.”
Âm thanh bởi vì thời gian dài không uống nước, mà trở nên khàn khàn.
Nàng lúc này cúi thấp đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh khảnh, phối hợp với thân hình đơn bạc, thoạt nhìn phi thường yếu ớt đáng thương.
Lạc Thanh Hàn lại ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, trực tiếp đi vào tẩm điện.
Trong tẩm điện, Thái Hoàng Thái Hậu đã thay quần áo khác, nhưng không có chải đầu, tóc dài xõa sau lưng, thần sắc tiều tụy.
Bà thấy hoàng đế đang vững vàng đi vào, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bà từng cho rằng Lạc Thanh Hàn là một hài tử, nhu thuận nghe lời lại hiểu chuyện, nhưng bây giờ hóa ra bà đã nhầm.
Hắn kỳ thực là một con sói đội lốt cừu.
Trước đó biểu hiện hiểu chuyện hiếu thuận, đều chẳng qua là hắn ngụy trang mà thôi.
Xé đi lớp ngụy trang, hắn biểu hiện ra bá đạo chuyên chế, thậm chí vượt xa thịnh vĩnh đế.
Lạc Thanh Hàn: “tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu , Hoàng Tổ Mẫu thân thể đã khỏe hơn chưa?"
Thái Hoàng Thái Hậu thoáng ngồi ngay ngắn chút, âm thanh vẫn như cũ yếu ớt.
“Ai gia như thế nào, ngươi không phải đều thấy ở trong mắt sao? Cần gì phải hỏi như vậy?.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Khổng Nữ Sử một cái.
Khổng Nữ Sử hiểu ý, mang theo người trong phòng toàn bộ lui ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng lại, trong điện chỉ còn lại hai người hoàng đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu: "ai gia không hiểu, nếu như ai gia thật sự tức giận với ngươi, cuối cùng người bị chỉ trích chính là ngươi. Ngươi một chút cũng không lo lắng thanh danh của mình bị tổn hại sao?"
Lạc Thanh Hàn: “người khác bình phán trẫm như thế nào là chuyện của người khác, trẫm muốn làm gì là chuyện của trẫm, cả hai không liên quan gì đến nhau."
Thái Hoàng Thái Hậu yên lặng nhìn hắn, ánh mắt lợi hại giống như là muốn xuyên thấu da thịt của hắn, nhìn rõ tâm tư trong lòng hắn.
Nhưng mà vô luận bà nhìn thế nào, Lạc Thanh Hàn từ đầu đến cuối cũng là bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm kia.
Bà xem không thấu hắn.
Thái Hoàng Thái Hậu trầm mặc thật lâu , mới lên tiếng lần nữa.
“Binh phù đúng là ở chỗ Ai Gia."
Lạc Thanh Hàn đối với kết quả này cũng chẳng ngạc nhiên.
Thái Hoàng Thái Hậu thở dài: “ thời điểm tiên đế vẫn còn sống, tự tay đem binh phù giao cho ai gia.
Hắn nói thân thể của hắn càng ngày càng không được, sợ có người thừa dịp hắn bệnh nặng đem binh phù trộm đi, nên Hắn đã nhờ ta giúp giữ binh phù.
Kỳ thực binh phù đối với ai gia cũng không có tác dụng gì.
Lý do Ai gia giữ nó cũng chỉ để đề phòng.
Ai gia Vốn dĩ đều nghĩ tốt, chờ ngươi cưới hoàng hậu, có dòng dõi, triều đình hậu cung đều ổn định rồi, ai gia liền đem tấm binh phù kia giao cho ngươi.
Như thế ai gia cùng tiên đế liền đều có thể an tâm.
Ai có thể nghĩ đến, ngươi lại ngay cả chút thời gian này cũng không nguyện chờ, lại trực tiếp tới cướp binh phù trong tay ai gia.
Hành vi của Ngươi khiến Ai gia thực sự khó chịu."
Lạc Thanh Hàn đạm thanh nói: “Nếu binh phù đối với Người vô dụng, không bằng trực tiếp đưa cho trẫm, coi như giải quyết trong lòng trẫm một vấn đề lớn."
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia nói, ai gia không phải không nguyện ý đem binh phù cho ngươi, chỉ là bây giờ ngươi ngay cả hoàng tự cũng không có, hậu vị càng không, tiền triều thế cục cũng chưa ổn định, lúc này đem binh phù giao cho ngươi, đối với ngươi cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.”
Lạc Thanh Hàn: “chính là bởi vì triều cục bất ổn, trẫm mới càng cần đem binh quyền nắm ở trong tay hơn.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “nói cho cùng, ngươi chính là không tín nhiệm ai gia.”
Lạc Thanh Hàn hỏi lại: “Hoàng Tổ Mẫu đã từng tín nhiệm trẫm chưa?”
Thái Hoàng Thái Hậu không nói.
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh chết chóc.
Lần này, người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là Lạc Thanh Hàn.
Hắn hỏi: “Hoàng Tổ Mẫu cố ý kêu tôn nhi đến, chính là để nói những lời này sao?”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia có thể đem binh phù cho ngươi.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, yên tĩnh chờ đợi bà nói hết lời.
Quả nhiên, Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại chốc lát, lại tiếp tục nói.
“Xem như trao đổi, ngươi nhất định phải cam đoan người Lục gia an toàn.”
Lạc Thanh Hàn: “trẫm sẽ ban bố thánh chỉ, đặc xá tộc nhân Lục thị.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia còn có một điều kiện.”
Lạc Thanh Hàn: “Người nói.”
“Tâm Dao là một hài tử ngoan ngoãn.
Vốn dĩ ai gia hy vọng ngươi cưới nàng, bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn cũng không nguyện ý.
Nhưng Tân Dao đã vào cung rồi, nàng vì sao vào cung ai cũng rõ ràng trong lòng.
Cho dù mọi người trên mặt không nói, chắc chắn cũng sẽ bí mật nghị luận nàng, chuyện này không tốt cho thanh danh của nàng.
Lại thêm hồng quốc công đã xảy ra chuyện, Lục gia đã mất đi trụ cột, về sau Tâm Dao muốn gả một cái người trong sạch thì càng khó khăn.
Ai gia muốn ngươi giúp một tay ban hôn cho Tâm Dao, để cho nàng gả cho một gia đình tốt."
Đây chỉ là việc nhỏ, Lạc Thanh Hàn không có suy nghĩ nhiều, hỏi: “Hoàng Tổ Mẫu nhìn trúng người nào?”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia cảm thấy quận vương Trần Lưu Quận không tệ, hắn bây giờ đã 20 tuổi , vẫn chưa lập gia đình, một mực độc thân như vậy cũng không ổn. Không bằng ban hôn cho hắn cùng Tâm Dao, như vậy vừa có thể giải quyết chung thân đại sự của hắn, lại có thể giải quyết xong một việc lớn trong lòng ai gia.”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Lạc Thanh Hàn liền hiểu ý định của Thái Hoàng Thái Hậu.
quận vương Trần Lưu Quận Niếp Trường Bình, trong tay nắm 5 vạn Xích Tiêu Quân, là phiên vương chân chính thực quyền.
Hơn nữa hắn là kiên định bảo hoàng phái, chỉ cần Lạc Thanh Hàn tại vị một ngày, vị trí quận vương liền không thể lung lay.
Nếu vận khí tốt có cơ hội lập công, hắn còn có thể thăng lên thân vương.
Thái Hoàng Thái Hậu muốn lục Tâm Dao gả cho Niếp Trường Bình, hơn nữa còn lấy hình thức ban hôn, một mặt là muốn cho Lục gia cùng Niếp Trường Bình trói cùng nhau, một mặt khác cũng là muốn khiến người khác đều biết, Lục gia cũng không hoàn toàn mất đi Thánh tâm, Lục gia tương lai còn có hy vọng phục khởi.
Nhưng mà Lạc Thanh Hàn cũng không muốn cho Lục gia hy vọng phục khởi.
đem Ngoại thích cùng binh quyền kết hợp, tương đương với việc kề dao vào cổ hoàng đế.
Tần gia chính là một bài học xương máu trong quá khứ.
Lạc Thanh Hàn tuyệt đối không có khả năng lại dưỡng ra một Tần gia thứ hai .
Hắn nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu ánh mắt trở nên càng ngày càng lạnh lùng.
“hôn sự của quận vương Trần Lưu Quận, trẫm tự có chủ trương, xin thứ cho tôn nhi không thể đáp ứng yêu cầu của Người.”
Hắn không tránh khỏi lại bị phạt một trận.
Đã cách nhiều năm, hắn sớm đã quên, mình bị phạt như thế nào , thế nhưng cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ăn mà chính mình chỉ có thể bị đói, hắn cho tới bây giờ lại nhớ rất rõ ràng.
Chịu đói kỳ thực không tính là gì, điều khiến Hắn thực sự khó chịu, là loại cảm giác cô độc không ai quan tâm.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng gõ trứng gà, lột vỏ, ăn quả trứng từng chút một.
Bây giờ hắn đã không cần phải hâm mộ người khác nữa.
Hắn cũng có người quan tâm mình.
Long liễn dừng lại trước cổng Trường Nhạc cung.
Lạc Thanh Hàn đi xuống.
Lúc này thái dương đã lên, mặt trời mới mọc nhiễm đỏ đám mây lớn, cả bầu trời đều trở nên rực rỡ.
Khổng Nữ Sử sớm đã chờ ở cửa, nàng bước nhanh về phía trước hành lễ, tiếp đó dẫn hoàng đế đi vào bên trong.
Cửa tẩm điện, lục Tâm Dao vẫn đang quỳ.
Nàng ở đây quỳ ròng rã một đêm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng đã lung lay sắp đổ.
Nàng nhìn thấy hoàng đế tới, cuống quít cúi đầu.
“Thần nữ bái kiến hoàng đế.”
Âm thanh bởi vì thời gian dài không uống nước, mà trở nên khàn khàn.
Nàng lúc này cúi thấp đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh khảnh, phối hợp với thân hình đơn bạc, thoạt nhìn phi thường yếu ớt đáng thương.
Lạc Thanh Hàn lại ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, trực tiếp đi vào tẩm điện.
Trong tẩm điện, Thái Hoàng Thái Hậu đã thay quần áo khác, nhưng không có chải đầu, tóc dài xõa sau lưng, thần sắc tiều tụy.
Bà thấy hoàng đế đang vững vàng đi vào, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bà từng cho rằng Lạc Thanh Hàn là một hài tử, nhu thuận nghe lời lại hiểu chuyện, nhưng bây giờ hóa ra bà đã nhầm.
Hắn kỳ thực là một con sói đội lốt cừu.
Trước đó biểu hiện hiểu chuyện hiếu thuận, đều chẳng qua là hắn ngụy trang mà thôi.
Xé đi lớp ngụy trang, hắn biểu hiện ra bá đạo chuyên chế, thậm chí vượt xa thịnh vĩnh đế.
Lạc Thanh Hàn: “tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu , Hoàng Tổ Mẫu thân thể đã khỏe hơn chưa?"
Thái Hoàng Thái Hậu thoáng ngồi ngay ngắn chút, âm thanh vẫn như cũ yếu ớt.
“Ai gia như thế nào, ngươi không phải đều thấy ở trong mắt sao? Cần gì phải hỏi như vậy?.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Khổng Nữ Sử một cái.
Khổng Nữ Sử hiểu ý, mang theo người trong phòng toàn bộ lui ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng lại, trong điện chỉ còn lại hai người hoàng đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu: "ai gia không hiểu, nếu như ai gia thật sự tức giận với ngươi, cuối cùng người bị chỉ trích chính là ngươi. Ngươi một chút cũng không lo lắng thanh danh của mình bị tổn hại sao?"
Lạc Thanh Hàn: “người khác bình phán trẫm như thế nào là chuyện của người khác, trẫm muốn làm gì là chuyện của trẫm, cả hai không liên quan gì đến nhau."
Thái Hoàng Thái Hậu yên lặng nhìn hắn, ánh mắt lợi hại giống như là muốn xuyên thấu da thịt của hắn, nhìn rõ tâm tư trong lòng hắn.
Nhưng mà vô luận bà nhìn thế nào, Lạc Thanh Hàn từ đầu đến cuối cũng là bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm kia.
Bà xem không thấu hắn.
Thái Hoàng Thái Hậu trầm mặc thật lâu , mới lên tiếng lần nữa.
“Binh phù đúng là ở chỗ Ai Gia."
Lạc Thanh Hàn đối với kết quả này cũng chẳng ngạc nhiên.
Thái Hoàng Thái Hậu thở dài: “ thời điểm tiên đế vẫn còn sống, tự tay đem binh phù giao cho ai gia.
Hắn nói thân thể của hắn càng ngày càng không được, sợ có người thừa dịp hắn bệnh nặng đem binh phù trộm đi, nên Hắn đã nhờ ta giúp giữ binh phù.
Kỳ thực binh phù đối với ai gia cũng không có tác dụng gì.
Lý do Ai gia giữ nó cũng chỉ để đề phòng.
Ai gia Vốn dĩ đều nghĩ tốt, chờ ngươi cưới hoàng hậu, có dòng dõi, triều đình hậu cung đều ổn định rồi, ai gia liền đem tấm binh phù kia giao cho ngươi.
Như thế ai gia cùng tiên đế liền đều có thể an tâm.
Ai có thể nghĩ đến, ngươi lại ngay cả chút thời gian này cũng không nguyện chờ, lại trực tiếp tới cướp binh phù trong tay ai gia.
Hành vi của Ngươi khiến Ai gia thực sự khó chịu."
Lạc Thanh Hàn đạm thanh nói: “Nếu binh phù đối với Người vô dụng, không bằng trực tiếp đưa cho trẫm, coi như giải quyết trong lòng trẫm một vấn đề lớn."
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia nói, ai gia không phải không nguyện ý đem binh phù cho ngươi, chỉ là bây giờ ngươi ngay cả hoàng tự cũng không có, hậu vị càng không, tiền triều thế cục cũng chưa ổn định, lúc này đem binh phù giao cho ngươi, đối với ngươi cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.”
Lạc Thanh Hàn: “chính là bởi vì triều cục bất ổn, trẫm mới càng cần đem binh quyền nắm ở trong tay hơn.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “nói cho cùng, ngươi chính là không tín nhiệm ai gia.”
Lạc Thanh Hàn hỏi lại: “Hoàng Tổ Mẫu đã từng tín nhiệm trẫm chưa?”
Thái Hoàng Thái Hậu không nói.
Bầu không khí lâm vào yên tĩnh chết chóc.
Lần này, người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là Lạc Thanh Hàn.
Hắn hỏi: “Hoàng Tổ Mẫu cố ý kêu tôn nhi đến, chính là để nói những lời này sao?”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia có thể đem binh phù cho ngươi.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, yên tĩnh chờ đợi bà nói hết lời.
Quả nhiên, Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại chốc lát, lại tiếp tục nói.
“Xem như trao đổi, ngươi nhất định phải cam đoan người Lục gia an toàn.”
Lạc Thanh Hàn: “trẫm sẽ ban bố thánh chỉ, đặc xá tộc nhân Lục thị.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia còn có một điều kiện.”
Lạc Thanh Hàn: “Người nói.”
“Tâm Dao là một hài tử ngoan ngoãn.
Vốn dĩ ai gia hy vọng ngươi cưới nàng, bất quá nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn cũng không nguyện ý.
Nhưng Tân Dao đã vào cung rồi, nàng vì sao vào cung ai cũng rõ ràng trong lòng.
Cho dù mọi người trên mặt không nói, chắc chắn cũng sẽ bí mật nghị luận nàng, chuyện này không tốt cho thanh danh của nàng.
Lại thêm hồng quốc công đã xảy ra chuyện, Lục gia đã mất đi trụ cột, về sau Tâm Dao muốn gả một cái người trong sạch thì càng khó khăn.
Ai gia muốn ngươi giúp một tay ban hôn cho Tâm Dao, để cho nàng gả cho một gia đình tốt."
Đây chỉ là việc nhỏ, Lạc Thanh Hàn không có suy nghĩ nhiều, hỏi: “Hoàng Tổ Mẫu nhìn trúng người nào?”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia cảm thấy quận vương Trần Lưu Quận không tệ, hắn bây giờ đã 20 tuổi , vẫn chưa lập gia đình, một mực độc thân như vậy cũng không ổn. Không bằng ban hôn cho hắn cùng Tâm Dao, như vậy vừa có thể giải quyết chung thân đại sự của hắn, lại có thể giải quyết xong một việc lớn trong lòng ai gia.”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Lạc Thanh Hàn liền hiểu ý định của Thái Hoàng Thái Hậu.
quận vương Trần Lưu Quận Niếp Trường Bình, trong tay nắm 5 vạn Xích Tiêu Quân, là phiên vương chân chính thực quyền.
Hơn nữa hắn là kiên định bảo hoàng phái, chỉ cần Lạc Thanh Hàn tại vị một ngày, vị trí quận vương liền không thể lung lay.
Nếu vận khí tốt có cơ hội lập công, hắn còn có thể thăng lên thân vương.
Thái Hoàng Thái Hậu muốn lục Tâm Dao gả cho Niếp Trường Bình, hơn nữa còn lấy hình thức ban hôn, một mặt là muốn cho Lục gia cùng Niếp Trường Bình trói cùng nhau, một mặt khác cũng là muốn khiến người khác đều biết, Lục gia cũng không hoàn toàn mất đi Thánh tâm, Lục gia tương lai còn có hy vọng phục khởi.
Nhưng mà Lạc Thanh Hàn cũng không muốn cho Lục gia hy vọng phục khởi.
đem Ngoại thích cùng binh quyền kết hợp, tương đương với việc kề dao vào cổ hoàng đế.
Tần gia chính là một bài học xương máu trong quá khứ.
Lạc Thanh Hàn tuyệt đối không có khả năng lại dưỡng ra một Tần gia thứ hai .
Hắn nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu ánh mắt trở nên càng ngày càng lạnh lùng.
“hôn sự của quận vương Trần Lưu Quận, trẫm tự có chủ trương, xin thứ cho tôn nhi không thể đáp ứng yêu cầu của Người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.