Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 41: Tìm Người Giám Sát Nàng
Tô Vị Đạo
17/09/2024
"Ta vụng về lắm, hay là tìm một tỷ tỷ cẩn thận hơn đến đây đi?"
Lúc này nàng mới phát hiện, tòa tiểu lầu rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, chẳng có ai khác.
Ngay cả nha hoàn giữ đèn, bưng trà cũng không có!
Mộ Dung Thương: "Không cần, chỉ mình ngươi. Giờ ta muốn ăn khuya, thèm món gì mềm mềm, không ngọt lắm."
Tần Vũ không tài nào cười nổi.
Sao hôm qua không thấy hắn đòi ăn khuya?
"Không nên ăn thì hơn. Ăn khuya không tốt cho tiêu hóa."
Mộ Dung Thương đột nhiên đứng bật dậy khỏi suối nước thuốc, cơ thể ướt đẫm, túm lấy cổ tay nàng.
Biểu cảm của hắn vô cùng nghiêm túc, dường như vừa có phát hiện quan trọng nào đó.
Tần Vũ căng người không dám động đậy.
Một lát sau, một ngón tay chạm vào ngực nàng.
Giọng hắn mang theo ý cười nhẹ nhàng từ trên cao vọng xuống:
"Ngày mai là lũ nhện nhỏ bò đến đây rồi đấy."
Tần Vũ: "..."
Mộ Dung Thương cười lớn.
Sau khi nàng phồng má bỏ đi, hắn đối diện với khoảng không đen kịt phía trên xà nhà, rồi ra lệnh:
"Tìm người giám sát nàng, đừng để nàng gặp nguy hiểm."
Một cơn gió nhẹ nhàng cuốn ra khỏi phòng.
...
Tần Vũ cầm túi tiền chạy đi tìm tiểu ca ca… không, là đi mua đồ ăn khuya.
Bước chân của nàng gấp gáp, đi rất nhanh. Giờ vẫn còn sớm, có lẽ buổi yến tiệc bên suối chưa tàn đâu nhỉ?
Ngay khi nàng sắp bước ra khỏi rừng lá đỏ, bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt.
Ngay sau đó, mắt nàng tối sầm lại, ngã xuống bất tỉnh.
...
Không biết trôi qua bao lâu.
"Sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh?"
Giọng một nam nhân cất lên.
"Sắp rồi, sắp rồi."
Giọng nữ nhân trả lời.
Nam nhân nổi giận:
"Ta đã bảo thuốc ngươi cho quá liều rồi. Nữ nhi ta từ nhỏ đã yếu ớt, sao chịu nổi thế này?"
Nữ nhân: "…Im đi, ngươi còn học nữa hay không?"
Đầu Tần Vũ hơi choáng, tai bị tiếng cãi nhau quấy rầy, ngủ cũng không yên.
Đến khi nàng đủ sức mở mắt ra, thì một ngọn đèn sáng lên trước mặt nàng.
Bên cạnh đèn, một mỹ nhân xinh đẹp đang thoa chất lỏng lên móng tay, đôi mắt liếc nhìn nàng.
"Tỉnh rồi?"
Tần Vũ ngồi dậy.
Đây là khuê phòng của một cô nương.
Rèm lụa màu hồng phấn, cửa sổ thơm tho, bình mỹ nhân cắm hai nhành mẫu đơn nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Mỹ nhân mỉm cười, chống cằm nhìn mặt Tần Vũ.
"Không một lỗ chân lông nào nhỉ, da đẹp thật đấy."
"??"
Đây là cướp sắc à?
Lúc này nàng mới phát hiện, tòa tiểu lầu rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, chẳng có ai khác.
Ngay cả nha hoàn giữ đèn, bưng trà cũng không có!
Mộ Dung Thương: "Không cần, chỉ mình ngươi. Giờ ta muốn ăn khuya, thèm món gì mềm mềm, không ngọt lắm."
Tần Vũ không tài nào cười nổi.
Sao hôm qua không thấy hắn đòi ăn khuya?
"Không nên ăn thì hơn. Ăn khuya không tốt cho tiêu hóa."
Mộ Dung Thương đột nhiên đứng bật dậy khỏi suối nước thuốc, cơ thể ướt đẫm, túm lấy cổ tay nàng.
Biểu cảm của hắn vô cùng nghiêm túc, dường như vừa có phát hiện quan trọng nào đó.
Tần Vũ căng người không dám động đậy.
Một lát sau, một ngón tay chạm vào ngực nàng.
Giọng hắn mang theo ý cười nhẹ nhàng từ trên cao vọng xuống:
"Ngày mai là lũ nhện nhỏ bò đến đây rồi đấy."
Tần Vũ: "..."
Mộ Dung Thương cười lớn.
Sau khi nàng phồng má bỏ đi, hắn đối diện với khoảng không đen kịt phía trên xà nhà, rồi ra lệnh:
"Tìm người giám sát nàng, đừng để nàng gặp nguy hiểm."
Một cơn gió nhẹ nhàng cuốn ra khỏi phòng.
...
Tần Vũ cầm túi tiền chạy đi tìm tiểu ca ca… không, là đi mua đồ ăn khuya.
Bước chân của nàng gấp gáp, đi rất nhanh. Giờ vẫn còn sớm, có lẽ buổi yến tiệc bên suối chưa tàn đâu nhỉ?
Ngay khi nàng sắp bước ra khỏi rừng lá đỏ, bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt.
Ngay sau đó, mắt nàng tối sầm lại, ngã xuống bất tỉnh.
...
Không biết trôi qua bao lâu.
"Sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh?"
Giọng một nam nhân cất lên.
"Sắp rồi, sắp rồi."
Giọng nữ nhân trả lời.
Nam nhân nổi giận:
"Ta đã bảo thuốc ngươi cho quá liều rồi. Nữ nhi ta từ nhỏ đã yếu ớt, sao chịu nổi thế này?"
Nữ nhân: "…Im đi, ngươi còn học nữa hay không?"
Đầu Tần Vũ hơi choáng, tai bị tiếng cãi nhau quấy rầy, ngủ cũng không yên.
Đến khi nàng đủ sức mở mắt ra, thì một ngọn đèn sáng lên trước mặt nàng.
Bên cạnh đèn, một mỹ nhân xinh đẹp đang thoa chất lỏng lên móng tay, đôi mắt liếc nhìn nàng.
"Tỉnh rồi?"
Tần Vũ ngồi dậy.
Đây là khuê phòng của một cô nương.
Rèm lụa màu hồng phấn, cửa sổ thơm tho, bình mỹ nhân cắm hai nhành mẫu đơn nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Mỹ nhân mỉm cười, chống cằm nhìn mặt Tần Vũ.
"Không một lỗ chân lông nào nhỉ, da đẹp thật đấy."
"??"
Đây là cướp sắc à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.