Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta
Chương 167: Hoàng đế băng hà
Hàn Vũ Hi
10/07/2021
Tuy rằng Bộ Xương Máu với Gia Cát Vô Ưu kết hợp lại, nhưng mà khế ước vẫn còn tại, Linh Thứu nghĩ cái gì trong lòng hắn đều rõ ràng, đương nhiên, hắn nghĩ cái gì Linh Thứu cũng có thể biết được, nhưng tiền đề là nàng phải biết hắn cùng nàng có khế ước, đồng thời đi đọc tâm tư của hắn...
Gia Cát Vô Ưu con ngươi loé lên. "Nàng còn có nhớ hay không lần dự tiệc tại hoàng cung kia, nàng ở cùng với Lãnh Trạch Phong bị Lãnh Mộ Hàn nhìn thấy."
Linh Thứu hơi kinh ngạc. "Làm sao ngươi biết chuyện này?" Lần đó nàng đương nhiên nhớ tới, lúc đó nàng là thật sự cực kỳ sợ hãi, cũng cực kỳ hổ thẹn, dù sao khi đó nàng trọng sinh không bao lâu, còn không có từ trong bóng tối đời trước bước ra.
Gia Cát Vô Ưu sâu sắc nhìn nàng. "Ta không chỉ biết chuyện này, ta còn biết tất cả, tỷ như trọng sinh, tỷ như Quỷ vương nhân gian..."
Linh Thứu khiếp sợ trợn to hai mắt, sau đó lộ ra một tia đề phòng. "Ngươi đến cùng là ai?"
Nhìn ánh mắt đề phòng của Linh Thứu, Gia Cát Vô Ưu chỉ là nhợt nhạt nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia khiến người ta nhìn đến khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Xem ra nàng thật sự một chút ấn tượng đều không có...
'Ta tin tưởng ngươi, ngươi không phải cố ý, nàng yêu hắn, có đúng hay không?'
Hả? Linh Thứu vì lời này mà thay đổi ngẩn ngơ, liền nghe Gia Cát Vô Ưu tiếp tục nói, "Tại sao không nói cho hắn? Nói cho hắn tất cả những điều này.......... Nàng còn muốn trốn tránh sao? Vì từng phạm sai lầm....... Là nàng đang hãi sợ sao? Sợ hắn biết nàng từng đạp lên thật lòng của hắn, sợ hắn biết nàng từng tự tay giết hắn, sợ hắn đối với nanf thất vọng, sợ hắn thống hận nàng, sợ hắn biết, nàng, bất quá là bởi vì trọng sinh, lúc này mới không có hại hắn nữa?"
Lời nói quen thuộc này rốt cục để Linh Thứu cả người đều sửng sốt, thật giống có cái gì đó phá xác mà ra. "Ngươi..."
Gia Cát Vô Ưu thấy Linh Thứu rốt cục nghĩ tới, chậm rãi đem tất cả nói ra. "Lúc đó nàng rơi vào ác mộng, chỉ có tiến vào thế giới của nàng tìm được vấn đề xảy ra mới có thể đem nàng mang ra ngoài, cũng là từ khi đó, ta thấy được tất cả liên quan đến nàng... "
"Hóa ra là như vậy." Linh Thứu thoáng trầm mặc, đúng là không có bởi vì bị người dò xét tâm tư mà tức giận, có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao hắn luôn cho nàng có một loại cảm giác an tâm, bởi vì từ một khắc kia hắn đem nàng giải cứu ra, nàng liền bắt đầu tin cậy hắn, chẳng qua là nàng cũng không biết cảm giác quen thuộc như vậy là bởi vì hắn chính là hắn.
"Vì thế nàng hỏi ta tại sao nhìn thấy chúng nó, kỳ thực ta cũng không biết, có thể là bởi vì đã tiến vào giấc mộng kia." Lời giải thích nửa thật nửa giả dù là ở một bên Băng với Hỏa đều muốn cho hắn vỗ tay khen hay, bất quá bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao Ma Tôn cũng sẽ không thương tổn chủ nhân là được rồi, bọn họ vẫn là làm người trong suốt an toàn hơn.
Gia Cát Vô Ưu nghĩ đến kỳ thực cũng rất đơn giản, trước đây không nói là bởi vì mặc kệ là trong lòng nàng vẫn là bên trong thế giới của nàng đều không có hắn, hắn cũng không muốn lấy phương thức tự thuật làm cho nàng nhớ tới hắn, mà hiện tại hắn nói cho nàng, là bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể đem tất cả điểm đáng ngờ đều đẩy lên trên chuyện này, sau này nếu còn có cái gì 'Khác thường' hắn cũng không cần tìm lý do giải thích nữa.
Linh Thứu cũng quả thật bị lời nói này mà thuyết phục, nàng đã sớm nghe nói Gia Cát gia tộc là Đan Dược sư thế gia mà Gia Cát Vô Ưu lại càng là từ lúc sinh ra liền nắm giữ năng lực chữa trị kỳ lạ, huống chi thế gian vốn là có rất nhiều chuyện kỳ dị, thông qua ác mộng của nàng từ đây có thể nhìn thấy nàng có năng lực nhìn thấy quỷ hồn cũng không phải không có khả năng, cho nên nàng cũng không có hoài nghi lời nói của Gia Cát Vô Ưu.
Bị người biết được nhiều bí mật như vậy mặc dù đối với Linh Thứu mà nói cũng sẽ có chút không quá thích ứng, nhưng đây cũng là lần đầu để cho nàng có loại cảm giác thoải mái, thật giống như cuối cùng có người có thể hiểu rõ thế giới của nàng vậy, những thứ kia không cần nàng đi kể lể, hắn cũng đều biết.
Mới vừa tỉnh Linh Thứu còn rất yếu ớt, nói được một lúc lại tiếp nhận tin tức nhiều như vậy, khó tránh khỏi lại có chút mệt mỏi, mãi đến khi Linh Thứu ngủ, Gia Cát Vô Ưu đứng dậy ra không gian, hắn có thể không ăn, nhưng mà Linh Thứu lại là không thể, mà một mực món ăn dân dã cũng không thích hợp người bệnh nặng mới khỏi.
- ---
Đối lập với Linh thứu bên trong không gian bình tĩnh, Tề Dự quốc có thể nói là thật sự đại loạn, nguyên nhân không gì khác, hoàng đế băng hà, chiếu thư truyền ngôi lại viết tên hoàng tử mà Hoàng Thượng không thích nhất, tứ hoàng tử—— Lãnh Mạc Trần.
Lên tiếng phản đối tự nhiên là có, dù sao liền tính không có Thái tử, phía trước tứ hoàng tử Lãnh Mạc Trần còn có nhị Hoàng tử Lãnh Trạch Phong, tam Hoàng tử Lãnh Tiếu Tề còn có được sủng ái ngũ hoàng tử Lãnh Thượng Phi, bất kể như thế nào luân phiên cũng không tới lượt vị tứ hoàng tử này, không phải sao? Huống hồ Lãnh Mạc Trần không được tiên đế sủng ái là chuyện mọi người đều biết.
Không khỏi để mọi người nghĩ đến đủ loại tin tức, tỷ như ép cung..., nhưng mà Lãnh Mạc Trần làm việc quyết liện như lôi điện, rất nhanh bắt được tội chứng Lãnh Trạch Phong sai người bỏ độc hại tiên hoàng... lập tức liền chế trụ miệng của mọi người.
Chính là ngay cả bản thân Lãnh Trạch Phong chính mình cũng hoàn toàn không ngờ rằng sẽ là kết quả này, mà tên mật thám kia của hắn vẫn không dùng tới vì chính là sợ lộ ra kẽ hở, hắn đã sớm dự định tất cả, trên thánh chỉ nếu như đề tên Lãnh Mộ Hàn, như vậy hắn liền có thể lợi dụng sự tình của Linh Thứu, để mọi người phản đối Lãnh Mộ Hàn, còn nếu trên thánh chỉ ghi tên những hoàng tử khác, hắn liền có thể nói trong này nhất định có ẩn tình, dù sao hoàng đế đối với Lãnh Mộ Hàn sủng ái mọi người đều là nhìn ở trong mắt, tuy rằng Linh Thứu là ám hệ dị năng, tuy rằng Lãnh Mộ Hàn lưu luyến sắc đẹp, thà rằng tai hoạ quốc gia cũng không muốn giao Linh Thứu ra, nhưng hoàng đế đã sớm bệnh nặng hôn mê căn bản không biết những việc này, làm sao sẽ vì điều đó mà không truyền cho Thái tử lại truyền cho người khác?
Mà bây giờ trên chiếu thư truyền ngôi lại là đề tên Lãnh Mạc Trần, cứ như vậy, Lãnh Mạc Trần lại thành người bị hoài nghi lớn nhất, mặc dù trừ đi chỉ là một người không đủ lực sát thương, cuối cùng hắn cũng không có ảnh hưởng, chỉ cần xác thực tội mưu phản này để cho Lãnh Mạc Trần ngồi vững, mà vị trí Thái tử của Lãnh Mộ Hàn bị mọi người phản đối. Như vậy chỉ còn nhị hoàng tử hắn đây vô ý là lựa chọn thích hợp nhất leo lên đế vị.
Đáng tiếc tất cả những thứ này chung quy đều là ảo tưởng của Lãnh Trạch Phong, Lãnh Mạc Trần đã sớm bố trí kỹ càng tất cả, hắn bất quá là một cái bàn đạp để Lãnh Mạc Trần hắn ta thuận lợi đăng vị thôi.
Bởi vì ở một đêm trước...
Bên trong tẩm cung Hoàng đế, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc nồng nặc đến gay mũi, mà chung quanh đây từ lâu hoàn toàn đổi thành người của Lãnh Mạc Trần, Lãnh Mạc Trần ra hiệu mọi người lui ra, lúc này mới đi vào, ngồi ở bên giường.
"Phụ hoàng." Lãnh Mạc Trần dịu dàng sờ sờ Lãnh Long Tuyệt tóc mai, một luồn khí màu đen tiến vào trong cơ thể Lãnh Long Tuyệt, tiếp theo chỉ thấy Lãnh Long Tuyệt lông mi khẽ run, từ từ mở hai mắt ra.
"Trần Nhi?" Lãnh Long Tuyệt còn có chút mơ mơ màng màng, sau đó lại không ngừng ho khan, Lãnh Mạc Trần chỉ là đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, khóe miệng ý cười tàn nhẫn.
"Nhìn thần sắc, phụ hoàng dường như rất khó chịu?" Lãnh Mạc Trần xa xôi mở miệng nói. "Nhưng mà phụ hoàng có biết, Trần Nhi khi còn bé thân thể yếu đuối, thường thường sinh bệnh, giống như phụ hoàng bây giờ vậy, cả ngày lẫn đêm đều ho khan, cả ngày lẫn đêm nóng sốt hôn mê, tính ra có thể nói là đếm không xuể, nhiều lần đều suýt chút nữa muốn tính mạng của Trần Nhi rồi."
Lãnh Mạc Trần dừng một chút, nhìn về phía Lãnh Long Tuyệt lại tiếp tục nói. "Nhưng mà Trần Nhi lại không có may mắn như phụ hoàng, không có những ngự y lo sợ mặt mày tát mét vẫn quay chung quanh bên cạnh ngươif, không có những tần phi yểu điệu hỏi han ân cần, dù cho là những nhi tử kia trong lòng ước gì ngươi chết nhưng vẫn là sẽ nói được hai câu quan tâm, tất cả đều cũng không có a."
Không nhìn vẻ mặt Lãnh Long Tuyệt đang muốn nói điều gì, Lãnh Mạc Trần chỉ là lãnh đạm cười, quay đầu nhớ lại lúc nhỏ chính mình trải qua, lạnh lùng cười: "Trần Nhi là một người như vậy, lẻ loi nằm ở trên giường, đi tiêu đi tiểu đều ở trên giường, nhưng lại không có ai lo, không có một người quản, Trần Nhi không biết lúc nào sẽ chết đi..."
Lãnh Mạc Trần khuôn mặt lạnh lùng, có hơi ướt át, còn nhìn ra được vết tích của nước mắt. "Phụ hoàng khóc cái gì? Nha, đúng rồi, phụ hoàng đã nói, đó là phụ hoàng đang bảo vệ Trần Nhi nha, đó là ở rèn luyện Trần Nhi! Cũng nhờ có phụ hoàng, lúc này mới có Trần Nhi như bây giờ đây! "
"Không... Trẫm... Khụ khụ... Không biết..." Lãnh Long Tuyệt muốn giải thích, nhưng bị Lãnh Mạc Trần trực tiếp đánh gãy. "Ngài đương nhiên không biết! Tâm tư của ngài cả ngày đều đặt ở thế nào che chở ngôi vị hoàng đế của ngài! Ngài quan tâm vĩnh viễn chỉ có ngôi vị hoàng đế của ngài mà thôi!"
Lãnh Mạc Trần nói lại nở nụ cười. "Ha ha, bất quá phụ hoàng, Trần Nhi vẫn là phải cám ơn phụ hoàng nha, giữ giang sơn cả đời cuối cùng lại là vẫn là cho Trần Nhi, đây là Trần Nhi lần thứ nhất thu được phụ hoàng tặng lễ vật đấy, ha ha, cái thứ nhất lễ vật a..."
Lãnh Mạc Trần cười một hồi lâu mới dừng lại. "Phụ hoàng, nhận được ngài giáo dục, vì để cho Trần Nhi đăng cơ càng thuận lợi, Trần Nhi thế nhưng là không tiếc dùng tính mệnh của phụ hoàng đi trao đổi đâu!"
Nhìn Lãnh Long Tuyệt trợn to hai mắt nhìn mình, Lãnh Mạc Trần lại là không sao cả nhún vai. "Xem ra phụ hoàng còn không biết nha, phụ hoàng cảm thấy ngài là vì sao lại bởi vì một trận phong hàn nho nhỏ đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi chứ? Phụ hoàng liền không có một chút hoài nghi nào sao?"
"Là... Là ngươi..."
"Đương nhiên... không phải ta." Lãnh Mạc Trần trong mắt tràn đầy trào phúng. "Là nhi tử ngoan của phụ hoàng Lãnh Trạch Phong, mà Trần Nhi, bất quá là khoanh tay đứng nhìn mà thôi!"
Lãnh Long Tuyệt vẻ mặt kinh ngạc để Lãnh Mạc Trần có một chút khoái ý trả thù, bất quá trên mặt Lãnh Mạc Trần lại là một mặt đơn thuần ngây thơ, không biết lời của mình cực kỳ tàn nhẫn đến mức nào. "Phụ hoàng, ngài phải biết, ngài trực tiếp truyền ngôi cho Trần Nhi, dù cho là có các đại thần ủng hộ, Trần Nhi vẫn phải chịu đến không ít nghi kỵ, vì lẽ đó để Trần Nhi có thể càng thêm danh chính ngôn thuận, Trần Nhi chỉ có hi sinh phụ hoàng, phụ hoàng nếu thương yêu Trần Nhi, tất nhiên là đồng ý vì Trần Nhi hi sinh, có đúng hay không?"
"Phụ hoàng, ngủ yên đi..." Lãnh Mạc Trần nói xong câu cuối cùng, liền thấy Lãnh Long Tuyệt bắt đầu miệng to từng đợt tưởng muốn hô hấp, cổ họng lại như bị kẹp lại, ánh mắt và biểu tình đầy thống khổ, Lãnh Mạc Trần lại là mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn tất cả, biết Lãnh Long Tuyệt tắt thở, Lãnh Mạc Trần mới xoay người rời đi.
Chỉ là không có người thấy, hắn xoay người một khắc đó, trong mắt lộ ra cô tịch cùng đau thương.
Lãnh Mạc Trần thuận lợi xử lý xong Lãnh Trạch Phong, tuy rằng không biết Lãnh Mộ Hàn vì sao một mực cố chấp Linh Thứu còn ở trong phủ của hắn, nhưng mà chỉ bằng vào điểm này hắn ta liền mất đi tư cách cùng hắn cạnh tranh, mà hắn tiếp tới phải xử lý chính là Lãnh Tiếu Tề với Lãnh Thượng Phi.
Lãnh Mộ Hàn đối với chuyện chiếu thư ngược lại là không có ưu tư chấn động, ngược lại, cái kết quả này để cho hắn giải thích được nghi ngờ trong lòng nhiều năm qua.
Gia Cát Vô Ưu con ngươi loé lên. "Nàng còn có nhớ hay không lần dự tiệc tại hoàng cung kia, nàng ở cùng với Lãnh Trạch Phong bị Lãnh Mộ Hàn nhìn thấy."
Linh Thứu hơi kinh ngạc. "Làm sao ngươi biết chuyện này?" Lần đó nàng đương nhiên nhớ tới, lúc đó nàng là thật sự cực kỳ sợ hãi, cũng cực kỳ hổ thẹn, dù sao khi đó nàng trọng sinh không bao lâu, còn không có từ trong bóng tối đời trước bước ra.
Gia Cát Vô Ưu sâu sắc nhìn nàng. "Ta không chỉ biết chuyện này, ta còn biết tất cả, tỷ như trọng sinh, tỷ như Quỷ vương nhân gian..."
Linh Thứu khiếp sợ trợn to hai mắt, sau đó lộ ra một tia đề phòng. "Ngươi đến cùng là ai?"
Nhìn ánh mắt đề phòng của Linh Thứu, Gia Cát Vô Ưu chỉ là nhợt nhạt nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia khiến người ta nhìn đến khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Xem ra nàng thật sự một chút ấn tượng đều không có...
'Ta tin tưởng ngươi, ngươi không phải cố ý, nàng yêu hắn, có đúng hay không?'
Hả? Linh Thứu vì lời này mà thay đổi ngẩn ngơ, liền nghe Gia Cát Vô Ưu tiếp tục nói, "Tại sao không nói cho hắn? Nói cho hắn tất cả những điều này.......... Nàng còn muốn trốn tránh sao? Vì từng phạm sai lầm....... Là nàng đang hãi sợ sao? Sợ hắn biết nàng từng đạp lên thật lòng của hắn, sợ hắn biết nàng từng tự tay giết hắn, sợ hắn đối với nanf thất vọng, sợ hắn thống hận nàng, sợ hắn biết, nàng, bất quá là bởi vì trọng sinh, lúc này mới không có hại hắn nữa?"
Lời nói quen thuộc này rốt cục để Linh Thứu cả người đều sửng sốt, thật giống có cái gì đó phá xác mà ra. "Ngươi..."
Gia Cát Vô Ưu thấy Linh Thứu rốt cục nghĩ tới, chậm rãi đem tất cả nói ra. "Lúc đó nàng rơi vào ác mộng, chỉ có tiến vào thế giới của nàng tìm được vấn đề xảy ra mới có thể đem nàng mang ra ngoài, cũng là từ khi đó, ta thấy được tất cả liên quan đến nàng... "
"Hóa ra là như vậy." Linh Thứu thoáng trầm mặc, đúng là không có bởi vì bị người dò xét tâm tư mà tức giận, có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao hắn luôn cho nàng có một loại cảm giác an tâm, bởi vì từ một khắc kia hắn đem nàng giải cứu ra, nàng liền bắt đầu tin cậy hắn, chẳng qua là nàng cũng không biết cảm giác quen thuộc như vậy là bởi vì hắn chính là hắn.
"Vì thế nàng hỏi ta tại sao nhìn thấy chúng nó, kỳ thực ta cũng không biết, có thể là bởi vì đã tiến vào giấc mộng kia." Lời giải thích nửa thật nửa giả dù là ở một bên Băng với Hỏa đều muốn cho hắn vỗ tay khen hay, bất quá bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao Ma Tôn cũng sẽ không thương tổn chủ nhân là được rồi, bọn họ vẫn là làm người trong suốt an toàn hơn.
Gia Cát Vô Ưu nghĩ đến kỳ thực cũng rất đơn giản, trước đây không nói là bởi vì mặc kệ là trong lòng nàng vẫn là bên trong thế giới của nàng đều không có hắn, hắn cũng không muốn lấy phương thức tự thuật làm cho nàng nhớ tới hắn, mà hiện tại hắn nói cho nàng, là bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể đem tất cả điểm đáng ngờ đều đẩy lên trên chuyện này, sau này nếu còn có cái gì 'Khác thường' hắn cũng không cần tìm lý do giải thích nữa.
Linh Thứu cũng quả thật bị lời nói này mà thuyết phục, nàng đã sớm nghe nói Gia Cát gia tộc là Đan Dược sư thế gia mà Gia Cát Vô Ưu lại càng là từ lúc sinh ra liền nắm giữ năng lực chữa trị kỳ lạ, huống chi thế gian vốn là có rất nhiều chuyện kỳ dị, thông qua ác mộng của nàng từ đây có thể nhìn thấy nàng có năng lực nhìn thấy quỷ hồn cũng không phải không có khả năng, cho nên nàng cũng không có hoài nghi lời nói của Gia Cát Vô Ưu.
Bị người biết được nhiều bí mật như vậy mặc dù đối với Linh Thứu mà nói cũng sẽ có chút không quá thích ứng, nhưng đây cũng là lần đầu để cho nàng có loại cảm giác thoải mái, thật giống như cuối cùng có người có thể hiểu rõ thế giới của nàng vậy, những thứ kia không cần nàng đi kể lể, hắn cũng đều biết.
Mới vừa tỉnh Linh Thứu còn rất yếu ớt, nói được một lúc lại tiếp nhận tin tức nhiều như vậy, khó tránh khỏi lại có chút mệt mỏi, mãi đến khi Linh Thứu ngủ, Gia Cát Vô Ưu đứng dậy ra không gian, hắn có thể không ăn, nhưng mà Linh Thứu lại là không thể, mà một mực món ăn dân dã cũng không thích hợp người bệnh nặng mới khỏi.
- ---
Đối lập với Linh thứu bên trong không gian bình tĩnh, Tề Dự quốc có thể nói là thật sự đại loạn, nguyên nhân không gì khác, hoàng đế băng hà, chiếu thư truyền ngôi lại viết tên hoàng tử mà Hoàng Thượng không thích nhất, tứ hoàng tử—— Lãnh Mạc Trần.
Lên tiếng phản đối tự nhiên là có, dù sao liền tính không có Thái tử, phía trước tứ hoàng tử Lãnh Mạc Trần còn có nhị Hoàng tử Lãnh Trạch Phong, tam Hoàng tử Lãnh Tiếu Tề còn có được sủng ái ngũ hoàng tử Lãnh Thượng Phi, bất kể như thế nào luân phiên cũng không tới lượt vị tứ hoàng tử này, không phải sao? Huống hồ Lãnh Mạc Trần không được tiên đế sủng ái là chuyện mọi người đều biết.
Không khỏi để mọi người nghĩ đến đủ loại tin tức, tỷ như ép cung..., nhưng mà Lãnh Mạc Trần làm việc quyết liện như lôi điện, rất nhanh bắt được tội chứng Lãnh Trạch Phong sai người bỏ độc hại tiên hoàng... lập tức liền chế trụ miệng của mọi người.
Chính là ngay cả bản thân Lãnh Trạch Phong chính mình cũng hoàn toàn không ngờ rằng sẽ là kết quả này, mà tên mật thám kia của hắn vẫn không dùng tới vì chính là sợ lộ ra kẽ hở, hắn đã sớm dự định tất cả, trên thánh chỉ nếu như đề tên Lãnh Mộ Hàn, như vậy hắn liền có thể lợi dụng sự tình của Linh Thứu, để mọi người phản đối Lãnh Mộ Hàn, còn nếu trên thánh chỉ ghi tên những hoàng tử khác, hắn liền có thể nói trong này nhất định có ẩn tình, dù sao hoàng đế đối với Lãnh Mộ Hàn sủng ái mọi người đều là nhìn ở trong mắt, tuy rằng Linh Thứu là ám hệ dị năng, tuy rằng Lãnh Mộ Hàn lưu luyến sắc đẹp, thà rằng tai hoạ quốc gia cũng không muốn giao Linh Thứu ra, nhưng hoàng đế đã sớm bệnh nặng hôn mê căn bản không biết những việc này, làm sao sẽ vì điều đó mà không truyền cho Thái tử lại truyền cho người khác?
Mà bây giờ trên chiếu thư truyền ngôi lại là đề tên Lãnh Mạc Trần, cứ như vậy, Lãnh Mạc Trần lại thành người bị hoài nghi lớn nhất, mặc dù trừ đi chỉ là một người không đủ lực sát thương, cuối cùng hắn cũng không có ảnh hưởng, chỉ cần xác thực tội mưu phản này để cho Lãnh Mạc Trần ngồi vững, mà vị trí Thái tử của Lãnh Mộ Hàn bị mọi người phản đối. Như vậy chỉ còn nhị hoàng tử hắn đây vô ý là lựa chọn thích hợp nhất leo lên đế vị.
Đáng tiếc tất cả những thứ này chung quy đều là ảo tưởng của Lãnh Trạch Phong, Lãnh Mạc Trần đã sớm bố trí kỹ càng tất cả, hắn bất quá là một cái bàn đạp để Lãnh Mạc Trần hắn ta thuận lợi đăng vị thôi.
Bởi vì ở một đêm trước...
Bên trong tẩm cung Hoàng đế, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc nồng nặc đến gay mũi, mà chung quanh đây từ lâu hoàn toàn đổi thành người của Lãnh Mạc Trần, Lãnh Mạc Trần ra hiệu mọi người lui ra, lúc này mới đi vào, ngồi ở bên giường.
"Phụ hoàng." Lãnh Mạc Trần dịu dàng sờ sờ Lãnh Long Tuyệt tóc mai, một luồn khí màu đen tiến vào trong cơ thể Lãnh Long Tuyệt, tiếp theo chỉ thấy Lãnh Long Tuyệt lông mi khẽ run, từ từ mở hai mắt ra.
"Trần Nhi?" Lãnh Long Tuyệt còn có chút mơ mơ màng màng, sau đó lại không ngừng ho khan, Lãnh Mạc Trần chỉ là đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, khóe miệng ý cười tàn nhẫn.
"Nhìn thần sắc, phụ hoàng dường như rất khó chịu?" Lãnh Mạc Trần xa xôi mở miệng nói. "Nhưng mà phụ hoàng có biết, Trần Nhi khi còn bé thân thể yếu đuối, thường thường sinh bệnh, giống như phụ hoàng bây giờ vậy, cả ngày lẫn đêm đều ho khan, cả ngày lẫn đêm nóng sốt hôn mê, tính ra có thể nói là đếm không xuể, nhiều lần đều suýt chút nữa muốn tính mạng của Trần Nhi rồi."
Lãnh Mạc Trần dừng một chút, nhìn về phía Lãnh Long Tuyệt lại tiếp tục nói. "Nhưng mà Trần Nhi lại không có may mắn như phụ hoàng, không có những ngự y lo sợ mặt mày tát mét vẫn quay chung quanh bên cạnh ngươif, không có những tần phi yểu điệu hỏi han ân cần, dù cho là những nhi tử kia trong lòng ước gì ngươi chết nhưng vẫn là sẽ nói được hai câu quan tâm, tất cả đều cũng không có a."
Không nhìn vẻ mặt Lãnh Long Tuyệt đang muốn nói điều gì, Lãnh Mạc Trần chỉ là lãnh đạm cười, quay đầu nhớ lại lúc nhỏ chính mình trải qua, lạnh lùng cười: "Trần Nhi là một người như vậy, lẻ loi nằm ở trên giường, đi tiêu đi tiểu đều ở trên giường, nhưng lại không có ai lo, không có một người quản, Trần Nhi không biết lúc nào sẽ chết đi..."
Lãnh Mạc Trần khuôn mặt lạnh lùng, có hơi ướt át, còn nhìn ra được vết tích của nước mắt. "Phụ hoàng khóc cái gì? Nha, đúng rồi, phụ hoàng đã nói, đó là phụ hoàng đang bảo vệ Trần Nhi nha, đó là ở rèn luyện Trần Nhi! Cũng nhờ có phụ hoàng, lúc này mới có Trần Nhi như bây giờ đây! "
"Không... Trẫm... Khụ khụ... Không biết..." Lãnh Long Tuyệt muốn giải thích, nhưng bị Lãnh Mạc Trần trực tiếp đánh gãy. "Ngài đương nhiên không biết! Tâm tư của ngài cả ngày đều đặt ở thế nào che chở ngôi vị hoàng đế của ngài! Ngài quan tâm vĩnh viễn chỉ có ngôi vị hoàng đế của ngài mà thôi!"
Lãnh Mạc Trần nói lại nở nụ cười. "Ha ha, bất quá phụ hoàng, Trần Nhi vẫn là phải cám ơn phụ hoàng nha, giữ giang sơn cả đời cuối cùng lại là vẫn là cho Trần Nhi, đây là Trần Nhi lần thứ nhất thu được phụ hoàng tặng lễ vật đấy, ha ha, cái thứ nhất lễ vật a..."
Lãnh Mạc Trần cười một hồi lâu mới dừng lại. "Phụ hoàng, nhận được ngài giáo dục, vì để cho Trần Nhi đăng cơ càng thuận lợi, Trần Nhi thế nhưng là không tiếc dùng tính mệnh của phụ hoàng đi trao đổi đâu!"
Nhìn Lãnh Long Tuyệt trợn to hai mắt nhìn mình, Lãnh Mạc Trần lại là không sao cả nhún vai. "Xem ra phụ hoàng còn không biết nha, phụ hoàng cảm thấy ngài là vì sao lại bởi vì một trận phong hàn nho nhỏ đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi chứ? Phụ hoàng liền không có một chút hoài nghi nào sao?"
"Là... Là ngươi..."
"Đương nhiên... không phải ta." Lãnh Mạc Trần trong mắt tràn đầy trào phúng. "Là nhi tử ngoan của phụ hoàng Lãnh Trạch Phong, mà Trần Nhi, bất quá là khoanh tay đứng nhìn mà thôi!"
Lãnh Long Tuyệt vẻ mặt kinh ngạc để Lãnh Mạc Trần có một chút khoái ý trả thù, bất quá trên mặt Lãnh Mạc Trần lại là một mặt đơn thuần ngây thơ, không biết lời của mình cực kỳ tàn nhẫn đến mức nào. "Phụ hoàng, ngài phải biết, ngài trực tiếp truyền ngôi cho Trần Nhi, dù cho là có các đại thần ủng hộ, Trần Nhi vẫn phải chịu đến không ít nghi kỵ, vì lẽ đó để Trần Nhi có thể càng thêm danh chính ngôn thuận, Trần Nhi chỉ có hi sinh phụ hoàng, phụ hoàng nếu thương yêu Trần Nhi, tất nhiên là đồng ý vì Trần Nhi hi sinh, có đúng hay không?"
"Phụ hoàng, ngủ yên đi..." Lãnh Mạc Trần nói xong câu cuối cùng, liền thấy Lãnh Long Tuyệt bắt đầu miệng to từng đợt tưởng muốn hô hấp, cổ họng lại như bị kẹp lại, ánh mắt và biểu tình đầy thống khổ, Lãnh Mạc Trần lại là mang theo ánh mắt thưởng thức nhìn tất cả, biết Lãnh Long Tuyệt tắt thở, Lãnh Mạc Trần mới xoay người rời đi.
Chỉ là không có người thấy, hắn xoay người một khắc đó, trong mắt lộ ra cô tịch cùng đau thương.
Lãnh Mạc Trần thuận lợi xử lý xong Lãnh Trạch Phong, tuy rằng không biết Lãnh Mộ Hàn vì sao một mực cố chấp Linh Thứu còn ở trong phủ của hắn, nhưng mà chỉ bằng vào điểm này hắn ta liền mất đi tư cách cùng hắn cạnh tranh, mà hắn tiếp tới phải xử lý chính là Lãnh Tiếu Tề với Lãnh Thượng Phi.
Lãnh Mộ Hàn đối với chuyện chiếu thư ngược lại là không có ưu tư chấn động, ngược lại, cái kết quả này để cho hắn giải thích được nghi ngờ trong lòng nhiều năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.