Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta
Chương 37: Không nhìn liền đi ra ngoài
Hàn Vũ Hi
10/07/2021
Rất nhanh, mấy người Thiệu Lỗi liền đem nước nóng khăn...chuẩn bị kỹ càng, Thiệu Ngôn cũng đem Nguyệt Dung dẫn theo lại đây, còn chưa vào nhà, thanh âm lo lắng của Nguyệt Dung liền vang lên. "Thái tử điện hạ đến cùng là thương tổn nơi nào. Lần này bị thương có nghiêm trọng không?"
"Ngươi nhanh vào đi thôi." Thiệu Ngôn nói xong cũng đem Nguyệt Dung mang tiến vào, mà chính mình lại lui ra ngoài phòng, giữ ở ngoài cửa chờ đợi chủ nhân dặn dò.
Nguyệt Dung vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ, vừa thấy Lãnh Mộ Hàn ngồi trên giường liền chạy tới, lo lắng nói: "Thái tử điện hạ, người không sao chứ? Nơi nào bị thương?" Nói liền muốn cầm lấy tay Lãnh Mộ Hàn mà bắt mạch.
Lãnh Mộ Hàn rút tay mình ra, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Nguyệt Dung, không phải ta, là nàng." Chỉ vào Linh Thứu ở trên giường: "Ngươi giúp nàng nhìn một chút."
Nguyệt Dung sững sờ, hả? Thái tử trong phòng còn có người khác? Theo Lãnh Mộ Hàn chỉ phương hướng quay đầu nhìn lại, không nhìn còn khá, vừa nhìn đến trên giường đang nằm là một nữ nhân, Nguyệt Dung lúc này có chút không kìm chế được nổi lòng, chỉ vào Linh Thứu liền hỏi: "Nàng là ai!"
Lãnh Mộ Hàn nhíu nhíu mày, không khí quanh thân lạnh mấy phần, Nguyệt Dung lúc này mới phát giác được xung quanh hơi thở biến hóa, tâm trạng cả kinh, vội vã quỳ xuống: "Thái tử điện hạ bớt giận, thuộc hạ, thuộc hạ càn quấy."
Lãnh Mộ Hàn lúc này mới thu rồi hơi thở. "Còn không nhanh trị liệu?"
"Vâng." Nguyệt Dung không cam lòng đáp, đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống, không nặng không nhẹ cầm lấy tay bị thương của Linh Thứu.
"Um..." Linh Thứu bởi vì đột nhiên lôi kéo, mắt dù nhắm lại nhưng đau đớn vẫn nhẹ rên một tiếng.
Giữa lúc Nguyệt Dung cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng còn muốn đợi lát nữa ra tay nặng hơn, lại nghe được một âm thanh không rõ tâm tình vang lên: "Nguyệt Dung, ta có phải là quá dung túng ngươi."
Nguyệt Dung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn. "Thái tử điện hạ!"
Nàng là cô nhi, lúc trước nếu không phải là Thái tử điện hạ xuất thủ cứu giúp, có thể nàng đã sớm chết, nàng vì báo đáp Thái tử điện hạ, cam nguyện trải qua thiên tân vạn khổ bái sư học y thuật, trở thành luyện đan sư, chỉ vì sau này có thể ở tại bên người hắn, giúp hắn một tay.
Nàng thừa nhận, theo nàng dần dần lớn lên, nàng càng ngày càng rõ ràng cảm tình của mình đối với Thái tử điện hạ, đã không đơn thuần chỉ là cảm ơn, càng nhiều chính là nữ tử đối đãi nam tử ái mộ, bằng không nàng cứu hắn một lần coi như thanh toán xong, cũng không cần thiết ở tại Thái tử phủ lâu như vậy, vẫn là lấy thân phận thuộc hạ.
Nàng vẫn cảm thấy Thái tử điện hạ không có xem nàng là thuộc hạ, nàng thậm chí cho rằng Thái tử đối với nàng cũng có tình, nhưng hiện tại Thái tử điện hạ bởi vì một nữ nhân mà nói với nàng nghiêm khắc như thế.!
Nguyệt Dung mang đôi mắt ướt nhẹp đầy lên án nhìn chằm chằm Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn lại là không hề bị lay động, trái lại nghiêm mặt.
"Mộ Hàn... Mộ Hàn..." Trên giường đột nhiên vang lên thanh âm yếu ớt.
Lãnh Mộ Hàn tiến lên, trực tiếp kéo Nguyệt Dung đang ngồi ở trên giường, lạnh lùng nói: "Không nhìn liền đi ra ngoài!"
Dứt lời tự mình vắt khô khăn ướt, giúp Linh Thứu xoa xoa cái trán đang đổ mồ hôi, sau đó nắm tay Linh Thứu, lần thứ hai vận linh lực chậm rãi tiến vào người Linh Thứu.
Nguyệt Dung thấy cảnh này, vốn là oan ức, tâm càng đau đớn, nước mắt lúc này đã tràn ra khỏi mi, oán hận trừng Linh Thứu còn đang hôn mê, chạy ra khỏi gian phòng.
Linh Thứu mê man hết sức không yên ổn, nàng mơ tới nàng thật giống như nhìn thấy Mộ Hàn, nhưng chỉ trong chớp mắt Mộ Hàn lại không thấy, mặc kệ nàng gọi, làm mọi thứ như thế nào, nàng cũng không tìm được Mộ Hàn, nàng phải làm sao, vì vậy cứ quát cứ kêu lên, nàng liền ríu rít khóc lên...
"Ngươi nhanh vào đi thôi." Thiệu Ngôn nói xong cũng đem Nguyệt Dung mang tiến vào, mà chính mình lại lui ra ngoài phòng, giữ ở ngoài cửa chờ đợi chủ nhân dặn dò.
Nguyệt Dung vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ, vừa thấy Lãnh Mộ Hàn ngồi trên giường liền chạy tới, lo lắng nói: "Thái tử điện hạ, người không sao chứ? Nơi nào bị thương?" Nói liền muốn cầm lấy tay Lãnh Mộ Hàn mà bắt mạch.
Lãnh Mộ Hàn rút tay mình ra, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Nguyệt Dung, không phải ta, là nàng." Chỉ vào Linh Thứu ở trên giường: "Ngươi giúp nàng nhìn một chút."
Nguyệt Dung sững sờ, hả? Thái tử trong phòng còn có người khác? Theo Lãnh Mộ Hàn chỉ phương hướng quay đầu nhìn lại, không nhìn còn khá, vừa nhìn đến trên giường đang nằm là một nữ nhân, Nguyệt Dung lúc này có chút không kìm chế được nổi lòng, chỉ vào Linh Thứu liền hỏi: "Nàng là ai!"
Lãnh Mộ Hàn nhíu nhíu mày, không khí quanh thân lạnh mấy phần, Nguyệt Dung lúc này mới phát giác được xung quanh hơi thở biến hóa, tâm trạng cả kinh, vội vã quỳ xuống: "Thái tử điện hạ bớt giận, thuộc hạ, thuộc hạ càn quấy."
Lãnh Mộ Hàn lúc này mới thu rồi hơi thở. "Còn không nhanh trị liệu?"
"Vâng." Nguyệt Dung không cam lòng đáp, đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống, không nặng không nhẹ cầm lấy tay bị thương của Linh Thứu.
"Um..." Linh Thứu bởi vì đột nhiên lôi kéo, mắt dù nhắm lại nhưng đau đớn vẫn nhẹ rên một tiếng.
Giữa lúc Nguyệt Dung cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng còn muốn đợi lát nữa ra tay nặng hơn, lại nghe được một âm thanh không rõ tâm tình vang lên: "Nguyệt Dung, ta có phải là quá dung túng ngươi."
Nguyệt Dung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn. "Thái tử điện hạ!"
Nàng là cô nhi, lúc trước nếu không phải là Thái tử điện hạ xuất thủ cứu giúp, có thể nàng đã sớm chết, nàng vì báo đáp Thái tử điện hạ, cam nguyện trải qua thiên tân vạn khổ bái sư học y thuật, trở thành luyện đan sư, chỉ vì sau này có thể ở tại bên người hắn, giúp hắn một tay.
Nàng thừa nhận, theo nàng dần dần lớn lên, nàng càng ngày càng rõ ràng cảm tình của mình đối với Thái tử điện hạ, đã không đơn thuần chỉ là cảm ơn, càng nhiều chính là nữ tử đối đãi nam tử ái mộ, bằng không nàng cứu hắn một lần coi như thanh toán xong, cũng không cần thiết ở tại Thái tử phủ lâu như vậy, vẫn là lấy thân phận thuộc hạ.
Nàng vẫn cảm thấy Thái tử điện hạ không có xem nàng là thuộc hạ, nàng thậm chí cho rằng Thái tử đối với nàng cũng có tình, nhưng hiện tại Thái tử điện hạ bởi vì một nữ nhân mà nói với nàng nghiêm khắc như thế.!
Nguyệt Dung mang đôi mắt ướt nhẹp đầy lên án nhìn chằm chằm Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn lại là không hề bị lay động, trái lại nghiêm mặt.
"Mộ Hàn... Mộ Hàn..." Trên giường đột nhiên vang lên thanh âm yếu ớt.
Lãnh Mộ Hàn tiến lên, trực tiếp kéo Nguyệt Dung đang ngồi ở trên giường, lạnh lùng nói: "Không nhìn liền đi ra ngoài!"
Dứt lời tự mình vắt khô khăn ướt, giúp Linh Thứu xoa xoa cái trán đang đổ mồ hôi, sau đó nắm tay Linh Thứu, lần thứ hai vận linh lực chậm rãi tiến vào người Linh Thứu.
Nguyệt Dung thấy cảnh này, vốn là oan ức, tâm càng đau đớn, nước mắt lúc này đã tràn ra khỏi mi, oán hận trừng Linh Thứu còn đang hôn mê, chạy ra khỏi gian phòng.
Linh Thứu mê man hết sức không yên ổn, nàng mơ tới nàng thật giống như nhìn thấy Mộ Hàn, nhưng chỉ trong chớp mắt Mộ Hàn lại không thấy, mặc kệ nàng gọi, làm mọi thứ như thế nào, nàng cũng không tìm được Mộ Hàn, nàng phải làm sao, vì vậy cứ quát cứ kêu lên, nàng liền ríu rít khóc lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.