Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con
Chương 1
Băng Thuỷ Trung Đích Ngư
13/09/2022
"A di đà phật, hoàng thượng rốt cuộc cũng đã lập trữ (*).”
(*) Lập trữ: Tuyển ra người thừa kế.
Trong phòng khách dành cho nữ ở hậu điện Triêu Dương Am, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đoan trang chắp hai tay vào nhau cung kính nói.
Minh Huyên rối rít gật đầu, nói:
"Nghe nói hoàng thượng rất thương thái tử, chẳng những cùng ăn cùng ở, còn tự mình nuôi nấng. Lập trữ chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn!”
Phụ nhân xinh đẹp Triệu Giai thị tuy chỉ là một thiếp thị trong Hách Xá Lý gia, nhưng vẫn tràn ngập mong đợi với thái tử, thái tử là chỗ dựa, cũng là ngọn nguồn tự tin của toàn bộ gia tộc! Dù sao gia tộc lớn mạnh thì khi nữ nhi của bà gả đi mới có cuộc sống tốt.
Thế là Triệu Giai thị cười khẽ nói:
“Chờ sau khi Lục cách cách vào cung cũng nên chuẩn bị việc hôn nhân của ngươi, kéo dài lâu như vậy, hài tử của Phú Sát gia đã hai mươi tuổi.”
Minh Huyên cứng người lại, đánh trống lảng hỏi:
"Ngạch nương, lần này thái thái có nói cho chúng ta ở lại đây bao lâu không? Chắc không đến mức chờ Lục muội vào cung mới khiến chúng ta trở về chứ?”
Hách Xá Lý gia phải có một người lại vào cung, nhưng không liên quan tới nàng, dù sao nàng đã định thân (/)!
(/) Định thân-đính thân: Đều mang nghĩa đính hôn.
Minh Huyên vô cùng cảm kích vì điều này, lúc tuyển tú vào năm Khang Hi thứ mười, đích tỷ làm hoàng hậu đã xin cho Minh Huyên được miễn ứng tuyển.
Bàn về thông minh tài trí, bàn về nhan sắc bối cảnh thì chính mình ở trong cung là làm vật hy sinh trăm phần trăm, mặc kệ đích tỷ làm vậy vì nguyên nhân gì, Minh Huyên đều không cảm thấy tiếc nuối.
Thật ra nếu không phải đích tỷ đột nhiên qua đời thì Minh Huyên đã xuất giá rồi.
Phu tế là tự Minh Huyên chọn, họ Phú Sát, một võ tướng chất phát, tuy nghe nói gia thế tầm thường, nhưng gia phong rất tốt.
Nhưng a mã kiếp này của nàng thật là không ra gì, kéo dài việc định thân của nàng, còn chuẩn bị hai tay, lỡ như hoàng thượng chướng mắt đích muội chỉ có mười tuổi thì sẽ đưa nàng vào cung thay thế.
Minh Huyên thầm cười nhạt, có tuyệt sắc giai nhân nào mà hoàng thượng chưa từng gặp? Tuy nàng cũng đẹp nhưng đã định thân, hoàng thượng đâu thèm thích nàng?
A mã trên trời rớt xuống của nàng đúng là trong óc có cái lỗ mà, thảo nào gia chủ Hách Xá Lý gia đời này là tam thúc thứ xuất-Tác Ngạch Đồ.
Thật ra chỉ bằng vào thân phận thứ muội của nguyên hoàng hậu, dì của thái tử, dù Minh Huyên gả cho ai cũng sẽ sống thoải mái.
Bởi vậy lúc đích ngạch nương bưng thuốc vào hỏi Minh Huyên có muốn tiến cung hay không, nàng dứt khoát phối hợp với bà ta, giả vờ bị bệnh, bị đưa ra ngoài phủ cách ly.
Nhưng không biết tại sao nói là đi trang tử mà biến thành am ni cô?
Nơi này trừ rau xanh đậu hủ ra chẳng có gì khác, toàn là món luộc, chỉ riêng điểm này khiến người phát chán.
Minh Huyên không có dã tâm phấn đấu, chỉ muốn sống hết kiếp này trong giàu có thoải mái, vì vậy không được ăn ngon khiến nàng đặc biệt không thể nhịn.
“Sắp xếp của đích phúc tấn đương nhiên có đạo lý của đích phúc tấn, Huyên Nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Triệu Giai thị nhìn vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ của nữ nhi, khi nhắc đến hôn sự thì chẳng hề tỏ ra thẹn thùng, bà khẽ thở dài.
Nữ nhi thông tuệ lanh lợi, xưa nay có chủ kiến, luôn nhìn xa hơn bà, ở chung với đích phúc tấn cũng hòa thuận, bởi vậy mới được xếp cho việc hôn nhân không tệ.
Hiện giờ Minh Huyên không muốn vào cung, cho nên phối hợp đích phúc tấn, sau khi Triệu Giai thị biết chuyện thì vừa tức giận vừa sốt ruột.
E rằng thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không yên lòng một mình Minh Huyên ra phủ dưỡng bệnh, Triệu Giai thị đành đi ra theo.
Nhưng tính tình của Triệu Giai thị yếu đuối, thấy các nàng bình an ra phủ, bên người có võ tỳ, ma ma, nha hoàn hầu hạ thì cảm thấy như bây giờ cũng tốt, ở trong am ni cô niệm kinh thay Minh Huyên, cầu xin thần phật phù hộ bình an cho nàng.
(*) Lập trữ: Tuyển ra người thừa kế.
Trong phòng khách dành cho nữ ở hậu điện Triêu Dương Am, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đoan trang chắp hai tay vào nhau cung kính nói.
Minh Huyên rối rít gật đầu, nói:
"Nghe nói hoàng thượng rất thương thái tử, chẳng những cùng ăn cùng ở, còn tự mình nuôi nấng. Lập trữ chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn!”
Phụ nhân xinh đẹp Triệu Giai thị tuy chỉ là một thiếp thị trong Hách Xá Lý gia, nhưng vẫn tràn ngập mong đợi với thái tử, thái tử là chỗ dựa, cũng là ngọn nguồn tự tin của toàn bộ gia tộc! Dù sao gia tộc lớn mạnh thì khi nữ nhi của bà gả đi mới có cuộc sống tốt.
Thế là Triệu Giai thị cười khẽ nói:
“Chờ sau khi Lục cách cách vào cung cũng nên chuẩn bị việc hôn nhân của ngươi, kéo dài lâu như vậy, hài tử của Phú Sát gia đã hai mươi tuổi.”
Minh Huyên cứng người lại, đánh trống lảng hỏi:
"Ngạch nương, lần này thái thái có nói cho chúng ta ở lại đây bao lâu không? Chắc không đến mức chờ Lục muội vào cung mới khiến chúng ta trở về chứ?”
Hách Xá Lý gia phải có một người lại vào cung, nhưng không liên quan tới nàng, dù sao nàng đã định thân (/)!
(/) Định thân-đính thân: Đều mang nghĩa đính hôn.
Minh Huyên vô cùng cảm kích vì điều này, lúc tuyển tú vào năm Khang Hi thứ mười, đích tỷ làm hoàng hậu đã xin cho Minh Huyên được miễn ứng tuyển.
Bàn về thông minh tài trí, bàn về nhan sắc bối cảnh thì chính mình ở trong cung là làm vật hy sinh trăm phần trăm, mặc kệ đích tỷ làm vậy vì nguyên nhân gì, Minh Huyên đều không cảm thấy tiếc nuối.
Thật ra nếu không phải đích tỷ đột nhiên qua đời thì Minh Huyên đã xuất giá rồi.
Phu tế là tự Minh Huyên chọn, họ Phú Sát, một võ tướng chất phát, tuy nghe nói gia thế tầm thường, nhưng gia phong rất tốt.
Nhưng a mã kiếp này của nàng thật là không ra gì, kéo dài việc định thân của nàng, còn chuẩn bị hai tay, lỡ như hoàng thượng chướng mắt đích muội chỉ có mười tuổi thì sẽ đưa nàng vào cung thay thế.
Minh Huyên thầm cười nhạt, có tuyệt sắc giai nhân nào mà hoàng thượng chưa từng gặp? Tuy nàng cũng đẹp nhưng đã định thân, hoàng thượng đâu thèm thích nàng?
A mã trên trời rớt xuống của nàng đúng là trong óc có cái lỗ mà, thảo nào gia chủ Hách Xá Lý gia đời này là tam thúc thứ xuất-Tác Ngạch Đồ.
Thật ra chỉ bằng vào thân phận thứ muội của nguyên hoàng hậu, dì của thái tử, dù Minh Huyên gả cho ai cũng sẽ sống thoải mái.
Bởi vậy lúc đích ngạch nương bưng thuốc vào hỏi Minh Huyên có muốn tiến cung hay không, nàng dứt khoát phối hợp với bà ta, giả vờ bị bệnh, bị đưa ra ngoài phủ cách ly.
Nhưng không biết tại sao nói là đi trang tử mà biến thành am ni cô?
Nơi này trừ rau xanh đậu hủ ra chẳng có gì khác, toàn là món luộc, chỉ riêng điểm này khiến người phát chán.
Minh Huyên không có dã tâm phấn đấu, chỉ muốn sống hết kiếp này trong giàu có thoải mái, vì vậy không được ăn ngon khiến nàng đặc biệt không thể nhịn.
“Sắp xếp của đích phúc tấn đương nhiên có đạo lý của đích phúc tấn, Huyên Nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Triệu Giai thị nhìn vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ của nữ nhi, khi nhắc đến hôn sự thì chẳng hề tỏ ra thẹn thùng, bà khẽ thở dài.
Nữ nhi thông tuệ lanh lợi, xưa nay có chủ kiến, luôn nhìn xa hơn bà, ở chung với đích phúc tấn cũng hòa thuận, bởi vậy mới được xếp cho việc hôn nhân không tệ.
Hiện giờ Minh Huyên không muốn vào cung, cho nên phối hợp đích phúc tấn, sau khi Triệu Giai thị biết chuyện thì vừa tức giận vừa sốt ruột.
E rằng thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không yên lòng một mình Minh Huyên ra phủ dưỡng bệnh, Triệu Giai thị đành đi ra theo.
Nhưng tính tình của Triệu Giai thị yếu đuối, thấy các nàng bình an ra phủ, bên người có võ tỳ, ma ma, nha hoàn hầu hạ thì cảm thấy như bây giờ cũng tốt, ở trong am ni cô niệm kinh thay Minh Huyên, cầu xin thần phật phù hộ bình an cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.