Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con
Chương 5
Băng Thuỷ Trung Đích Ngư
13/09/2022
Nam nhân chớp chớp mắt, nhìn Minh Huyên hoảng hốt lo sợ trốn chạy, cười khẽ nói với nam nhân đứng bên trái:
“Dung Nhược, ngươi dọa sợ cô nương người ta.”
Hắn thấy rõ ràng, cô nương này toàn quá trình không tỏ ra rung động vì sự tuấn tú của Dung Nhược.
Nam nhân tên Dung Nhược trợn trắng mắt, không chút khách khí nói: "Ba nam nhân cao lớn đứng ở đây, không bị dọa sao được?”
Tử Thanh thở dài hỏi:
“Chủ tử, còn bắt cá không”
Nam nhân nhướng mày nói:
“Các ngươi muốn ăn thì cứ đi bắt, không ăn thì thôi, dù sao trẫm có canh cá.”
Nam nhân tên Tử Thanh đều không biết nói cái gì, nồi to như vậy, chẳng lẽ hoàng thượng định ăn hết một mình?
Sau khi thử độc, ba người ngồi xuống ăn canh cá, cá tươi ngon, bên trong còn bỏ đậu hủ trơn mềm.
Khang Hi nhướng chân mày, ăn hăng say.
Chốc lát sau, bọn họ tắt lửa, đào ra một ụ đất.
Khang Hi nhíu mày hỏi:
“Cái thứ này có thể ăn sao?”
“Có thể.” Đây là món ăn nổi tiếng của Giang Tô tên là gà ăn mày, Tào Dần biết nó.
“Trẫm thấy nha đầu kia dọc đường đi cứ lầm bầm thịt thịt, kết quả chúng ta được hưởng? Ôi, tay nghề không tệ.” Một bát canh cá tươi ngon vào bụng, Khang Hi nhìn Tào Dần đập vỡ cục đất, mùi thơm nức xông vào mũi, cười nói.
Hoàng thượng làm người đi! Tiếng ‘xì’ vừa rồi rõ là hoàng thượng cố ý phát ra!
Nạp Lan Dung Nhược cúi đầu, trong lòng hơi khó chịu đối với chuyện bám theo một cô nương, còn dùng khinh công, càng miễn bàn bây giờ đang ăn thức ăn gần như cướp của người ta?
Minh Huyên vội vàng rời đi, mặt đen thui. Nàng bất chấp không được ăn thịt đã đến bên miệng, trong lòng có linh cảm không may.
Minh Huyên nhớ lúc trước mẹ buột miệng nói khi Khang Hi hoàng thượng còn nhỏ thì mắc thiên hoa (/) nên trên mặt để lại dấu vết!
(/) Thiên hoa: Bệnh đậu mùa.
"Cách cách, cẩn thận!”
Bởi vì suy nghĩ tâm sự nên Minh Huyên đi đường không tập trung, nếu không phải bị Ô Lan kéo lại thì nàng đã đụng vào cây.
Minh Huyên lấy lại tinh thần, nhìn cái cây trước mặt và vỏ như nhím rơi đầy đất, có con sóc nảy lên nhảy xuống trên cây gần đó, khẽ hỏi:
“Đây là . . . cây dẻ?”
Ô Lan kéo xuống xem, gật đầu, nói:
“Là cây dẻ.”
Sóc nhỏ cố gắng thu nhặt trái cây để sống qua mùa đông, bộ dáng bận rộn khiến Minh Huyên có chút buồn cười, thấy nó chọn lựa, tìm trái nào mà cảm thấy tạm được thì cất vào, nàng bỗng thả lỏng.
Người vừa gặp gỡ là Khang Hi thì sao chứ?
Chính mình hoàn toàn không cần sợ hãi, mỹ nhân trong cung tất nhiên là nhiều không đếm xuể, chính mình cớ gì người thường tự chuốc sầu?
“Trông khá ngọt, chúng ta cũng nhặt một ít đi?”
Tâm trạng tốt hơn, Minh Huyên không sốt ruột trở về nữa, mang theo Ô Lan nhặt nhiều hạt dẻ rồi mới chậm rãi trở lại.
“Nhặt cái này làm gì? Trái nhỏ như vậy?” Triệu Giai thị nhìn nữ nhi vẻ mặt hưng phấn chỉ huy nha hoàn lột hạt dẻ, lắc đầu cười hỏi.
Minh Huyên đáp lại: "Tuy kích cỡ hơi nhỏ nhưng chắc chắn rất ngọt mềm.”
Hạt dẻ rừng!
Đây là giống loài trong nông trường ảnh toàn ký không có!
Nghĩ đến đây, Minh Huyên lại không kiềm được thở dài, sau khi nàng xuyên qua thì có ngón tay vàng, nhưng mà . . . rất vô dụng với nàng!
Nông trường ảnh toàn ký nghe thì rất cao cấp, nhưng tất cả thao tác đều phải tự tay làm, nàng cần cù ngày đêm không ngủ cày bừa nhưng cách thăng cấp lên tự động hóa còn rất xa xăm. Tuy nàng là thứ nữ nhưng phải học nhiều thứ, nàng không có nhiều thời gian.
Huống chi suốt mười hai canh giờ luôn có người ở bên cạnh, dù vào am ni cô, Ô Lan cũng đi theo nàng suốt ngày.
Lúc mới xuyên qua Minh Huyên còn chăm chỉ xây dựng nông trường, nhưng dần dà . . . ăn mặc dư dả, dù là thứ nữ cũng hưởng thụ cẩm y ngọc thực, thứ trong nông trường hoàn toàn không thể lấy ra, một mình nàng không dùng được bao nhiêu, thế là nàng dần lười biếng.
Minh Huyên chỉ trồng một ít trái cây rau dưa mình thích ăn, bởi vì không thường xuyên gieo trồng nên qua sáu, bảy năm mới lên cấp hai.
“Dung Nhược, ngươi dọa sợ cô nương người ta.”
Hắn thấy rõ ràng, cô nương này toàn quá trình không tỏ ra rung động vì sự tuấn tú của Dung Nhược.
Nam nhân tên Dung Nhược trợn trắng mắt, không chút khách khí nói: "Ba nam nhân cao lớn đứng ở đây, không bị dọa sao được?”
Tử Thanh thở dài hỏi:
“Chủ tử, còn bắt cá không”
Nam nhân nhướng mày nói:
“Các ngươi muốn ăn thì cứ đi bắt, không ăn thì thôi, dù sao trẫm có canh cá.”
Nam nhân tên Tử Thanh đều không biết nói cái gì, nồi to như vậy, chẳng lẽ hoàng thượng định ăn hết một mình?
Sau khi thử độc, ba người ngồi xuống ăn canh cá, cá tươi ngon, bên trong còn bỏ đậu hủ trơn mềm.
Khang Hi nhướng chân mày, ăn hăng say.
Chốc lát sau, bọn họ tắt lửa, đào ra một ụ đất.
Khang Hi nhíu mày hỏi:
“Cái thứ này có thể ăn sao?”
“Có thể.” Đây là món ăn nổi tiếng của Giang Tô tên là gà ăn mày, Tào Dần biết nó.
“Trẫm thấy nha đầu kia dọc đường đi cứ lầm bầm thịt thịt, kết quả chúng ta được hưởng? Ôi, tay nghề không tệ.” Một bát canh cá tươi ngon vào bụng, Khang Hi nhìn Tào Dần đập vỡ cục đất, mùi thơm nức xông vào mũi, cười nói.
Hoàng thượng làm người đi! Tiếng ‘xì’ vừa rồi rõ là hoàng thượng cố ý phát ra!
Nạp Lan Dung Nhược cúi đầu, trong lòng hơi khó chịu đối với chuyện bám theo một cô nương, còn dùng khinh công, càng miễn bàn bây giờ đang ăn thức ăn gần như cướp của người ta?
Minh Huyên vội vàng rời đi, mặt đen thui. Nàng bất chấp không được ăn thịt đã đến bên miệng, trong lòng có linh cảm không may.
Minh Huyên nhớ lúc trước mẹ buột miệng nói khi Khang Hi hoàng thượng còn nhỏ thì mắc thiên hoa (/) nên trên mặt để lại dấu vết!
(/) Thiên hoa: Bệnh đậu mùa.
"Cách cách, cẩn thận!”
Bởi vì suy nghĩ tâm sự nên Minh Huyên đi đường không tập trung, nếu không phải bị Ô Lan kéo lại thì nàng đã đụng vào cây.
Minh Huyên lấy lại tinh thần, nhìn cái cây trước mặt và vỏ như nhím rơi đầy đất, có con sóc nảy lên nhảy xuống trên cây gần đó, khẽ hỏi:
“Đây là . . . cây dẻ?”
Ô Lan kéo xuống xem, gật đầu, nói:
“Là cây dẻ.”
Sóc nhỏ cố gắng thu nhặt trái cây để sống qua mùa đông, bộ dáng bận rộn khiến Minh Huyên có chút buồn cười, thấy nó chọn lựa, tìm trái nào mà cảm thấy tạm được thì cất vào, nàng bỗng thả lỏng.
Người vừa gặp gỡ là Khang Hi thì sao chứ?
Chính mình hoàn toàn không cần sợ hãi, mỹ nhân trong cung tất nhiên là nhiều không đếm xuể, chính mình cớ gì người thường tự chuốc sầu?
“Trông khá ngọt, chúng ta cũng nhặt một ít đi?”
Tâm trạng tốt hơn, Minh Huyên không sốt ruột trở về nữa, mang theo Ô Lan nhặt nhiều hạt dẻ rồi mới chậm rãi trở lại.
“Nhặt cái này làm gì? Trái nhỏ như vậy?” Triệu Giai thị nhìn nữ nhi vẻ mặt hưng phấn chỉ huy nha hoàn lột hạt dẻ, lắc đầu cười hỏi.
Minh Huyên đáp lại: "Tuy kích cỡ hơi nhỏ nhưng chắc chắn rất ngọt mềm.”
Hạt dẻ rừng!
Đây là giống loài trong nông trường ảnh toàn ký không có!
Nghĩ đến đây, Minh Huyên lại không kiềm được thở dài, sau khi nàng xuyên qua thì có ngón tay vàng, nhưng mà . . . rất vô dụng với nàng!
Nông trường ảnh toàn ký nghe thì rất cao cấp, nhưng tất cả thao tác đều phải tự tay làm, nàng cần cù ngày đêm không ngủ cày bừa nhưng cách thăng cấp lên tự động hóa còn rất xa xăm. Tuy nàng là thứ nữ nhưng phải học nhiều thứ, nàng không có nhiều thời gian.
Huống chi suốt mười hai canh giờ luôn có người ở bên cạnh, dù vào am ni cô, Ô Lan cũng đi theo nàng suốt ngày.
Lúc mới xuyên qua Minh Huyên còn chăm chỉ xây dựng nông trường, nhưng dần dà . . . ăn mặc dư dả, dù là thứ nữ cũng hưởng thụ cẩm y ngọc thực, thứ trong nông trường hoàn toàn không thể lấy ra, một mình nàng không dùng được bao nhiêu, thế là nàng dần lười biếng.
Minh Huyên chỉ trồng một ít trái cây rau dưa mình thích ăn, bởi vì không thường xuyên gieo trồng nên qua sáu, bảy năm mới lên cấp hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.