Quỷ Phu: Người Chồng Lúc Nửa Đêm
Chương 17: Hồn phách bị trục xuất
Tiểu Di
22/05/2023
Dương Ngữ Ninh chỉ thấy thầy Hứa nằm trong vũng máu, trên bụng còn bị đâm một nhát dao, máu là từ đó mà ra. Phía bên kia, Tạ Ngôn và vợ đang ôm lấy đứa con trai trong lòng, con dao vẫn được thằng bé nắm chặt trong tay.
“Chuyện này là sao?” Dương Ngữ Ninh khó hiểu.
“Đứa bé kia bị vong nhập, ngay lúc thầy Hứa đang truy theo quỷ hồn thì nó từ bụi rậm xông ra, đâm thẳng một nhát.” Ninh Ngọc Hiên tóm tắt lại vụ việc.
Dương Ngữ Ninh đăm chiêu suy nghĩ, thầy Hứa chắc chắn đang đuổi theo một linh hồn, đứa bé kia lại bị nhập thân, lao từ bụi rậm ra. Cô ở phía này bị quỷ vỗ vai, rồi chứng kiến một con quỷ khác. Không thể có chuyện một con quỷ phân làm mấy phần hồn như vậy được. Phải biết là hồn phách một khi đã tách ra thì sẽ suy yếu đi, càng tách làm nhiều phần linh hồn càng suy yếu.
Vậy thì…
Trong đầu Dương Ngữ Ninh chợt nảy ra một suy nghĩ:
“Không chỉ có một!” Cô và Ninh Ngọc Hiên đồng thời lên tiếng.
“Như vậy thì ắt hẳn vẫn còn một kẻ đứng đằng sau chi phối, chỉ không rõ đối phương là người hay ma.”
“Thông minh!” Ninh Ngọc Hiên xoa đầu Dương Ngữ Ninh khen ngợi, cô làm động tác xua tay chê bai. Lúc này Dương Giang đã đến bên cạnh, ông thấy hành động kỳ quặc của Dương Ngữ Ninh thì vô cùng lo lắng.
“A Ninh, cháu đang nói chuyện với ai hả?”
Dương Ngữ Ninh không muốn để cậu lo lắng, cũng không muốn kéo cậu vào những rắc rối phía sau, cô lắc đầu: “Không ạ, vườn này có muỗi, cháu chỉ đang xua muỗi thôi.” Nói rồi cô làm động tác xua tay đuổi muỗi.
Dương Giang thở phào một hơi: “Cậu cứ tưởng món này dễ xơi, nhưng mới chưa qua một đêm đã gặp nhiều chuyện bất ngờ thế này. A Ninh, cháu tuyệt đối không được tự ý đi lung tung, cũng đừng tò mò, nghe chưa?”
“Vâng ạ.” Dương Ngữ Ninh tỏ ra ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa.
Lúc này, vợ của Tạ Ngôn – Phương Chi Nhã đã cùng với quản gia bế đứa trẻ đi tới, trên khuôn mặt vị phu nhân trẻ tuổi nước mắt giàn giụa, đôi môi tái nhợt, run rẩy:
“Thầy Dương, đạo cô Diệu Hoa, hòa thượng đã đưa thầy Hứa đi viện rồi. Giờ chỉ còn lại hai người, hai người nhất định phải cứu con trai tôi.”
Nhắc đến đứa con trai của Tạ Ngôn, Dương Ngữ Ninh mới chú ý nhìn sang đứa trẻ được quản gia ôm trong lòng. Thằng bé mặt mày trắng bệch, môi nhợt nhạt, giữa ấn đường có vết đen mờ nhạt, hai mắt chớp liên hồi, bên trong chỉ thấy toàn lòng trắng. Đây là biểu hiện của hồn phách bị trục xuất khỏi cơ thể.
Tạ Ngôn đi theo phía sau, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày giờ đây cũng thoáng thấy nét tiều tụy, mệt mỏi.
“Phu nhân cứ yên tâm, thằng bé chỉ bị quỷ hồn điều khiển, tạm thời chiếm mất thân xác, chỉ cần tìm được hồn phách trước khi trời sáng là sẽ không sao cả.”
Đạo cô Diệu Hoa an ủi.
“Phải tìm thế nào, mời đạo cô cứ nói.” Tạ Ngôn đi tới, hai tay cung kính trước mặt.
Đạo cô Diệu Hoa quay sang nhìn Dương Giang, bình thản nói: “Tiếc là ta đây chỉ tu luyện việc độ hóa cho hồn phách, ở đây ngoài thầy Hứa ra, vẫn còn một người nữa có năng lực truy hồn.”
Dương Giang chủ động tiến lên một bước, xoa cằm: “Việc này quả thật không khó, chỉ là giờ này kiếm nguyên liệu hơi khan hiếm.”
“Thầy cứ việc nói, chúng tôi sẽ gắng hết sức.” Cha mẹ trên đời đều hết lòng vì con, Tạ Ngôn và Phương Chi Nhã cũng vậy, hai người họ khó khăn lắm mới sinh hạ được một cậu con trai, quý trọng còn hơn cả sinh mạng mình. Vì thế khi biết Dương Giang có cách cứu con mình, Phương Chi Nhã lập tức xông tới túm lấy vạt áo ông.
“Bình thường thân xác bị cưỡng chế chiếm đoạt sẽ phải giằng co một phen, hồn phách nguyên chủ ít nhất cũng mất bảy ngày mới có thể hoàn toàn bị trục ra khỏi thân xác. Tuy nhiên nhìn cậu bé này thì hồn phách đã bị đuổi đi lâu rồi. Ta đoán, chỉ có thể là người gần gũi nhất mới có thể khiến hồn phách nguyên chủ cam tâm tình nguyện nhường xác.” Dương Giang nghiền ngẫm suy nghĩ: “Trong nhà này cậu bé thân thiết với ai nhất?”
Tạ Ngôn và Phương Chi Nhã chìm vào suy nghĩ, một lúc sau nét mặt Phương Chi Nhã tái nhợt, òa khóc: “Người lớn trong nhà An An chỉ thích quấn quýt bên cụ nội và tôi, tôi vẫn ở đây, vậy có khi nào là ông cụ…”
Dương Giang trầm giọng đáp: “Ta đây cũng cho là vậy, ông cụ mới mất, hồn phách vẫn còn quanh quẩn tại đây, hơn nữa tư thế lúc chết của cụ cho thấy linh hồn đã bị trừng phạt rất nặng, có thể ông cụ không phải cam tâm tình nguyện làm vậy. Nếu thế thì dễ thôi, mau đi khấn vái xin lấy ngọn đèn dầu trên quan tài ông cụ, chuẩn bị cho ta ít giấy dầu cùng màu nước, nhanh lên!”
Dương Ngữ Ninh biết cậu mình định làm gì.
Ắt hẳn Dương Giang định dùng đèn dầu và hình nhân thế mạng để tìm lại hồn phách cho cậu nhóc kia.
Còn tại sao lại lấy đèn dầu trên quan tài của Tạ Lâm là bởi vì ông cụ bị bắt mất vía, chiếm xác cháu trai cũng vì bị điều khiển, như vậy thì mượn ngọn đèn hồn có thể nhận được sự chỉ dẫn của ông cụ. Tuy nhiên điều này cần phải tiến hành hết sức khéo léo, nếu để con quỷ đứng sau điều khiển phát hiện ra, chắc chắn cả ông cụ và cậu bé đều sẽ gặp nguy hiểm.
Một lát sau dụng cụ đã được đem tới.
Bình thường nhìn Dương Giang có vẻ cà lơ phất phơ, tính tình tùy tiện, cử chỉ bỗ bã, thế nhưng thật sự khi bắt tay vào hành nghề, thái độ của ông vô cùng nghiêm túc.
Bàn tay thoăn thoắt cắt giấy, dùng hồ nước dán những mảnh giấy với nhau, chỉ một lát đã thấy bóng dáng của hình nhân thế mạng trên tay.
Tiếp đó ông lại dùng bút vẽ đường nét cho khuôn mặt của hình nhân.
“Thầy Dương, thầy còn thiếu tròng mắt.” Phương Chi Nhã nhắc nhở.
Dương Giang bật cười khà khà: “Không phải thiếu, là không nên có.”
Đúng vậy, hình nhân không có mắt, vậy thì quỷ hồn bị giam giữ sẽ không thấy gì, miệng vẽ dạng bị chỉ khâu là để hình nhân câm miệng, không truyền tin về cho chủ nhân.
Mọi việc cậu Dương Giang làm đều có dụng ý, mà trước đây những kiến thức này cậu cũng đã dạy cho Dương Ngữ Ninh nghe.
“A Ninh, tới giúp cậu một tay nào.” Sau khi chuẩn bị xong hết đồ đạc cần thiết, Dương Giang gọi cô cháu gái lại.
“Vâng!” Dương Ngữ Ninh nghe lời, đáp lại rồi rảo bước đi tới, đứng bên trái cậu mình, tay đón lấy bấc đèn dầu đang hắt ánh lửa le lói…
“Chuyện này là sao?” Dương Ngữ Ninh khó hiểu.
“Đứa bé kia bị vong nhập, ngay lúc thầy Hứa đang truy theo quỷ hồn thì nó từ bụi rậm xông ra, đâm thẳng một nhát.” Ninh Ngọc Hiên tóm tắt lại vụ việc.
Dương Ngữ Ninh đăm chiêu suy nghĩ, thầy Hứa chắc chắn đang đuổi theo một linh hồn, đứa bé kia lại bị nhập thân, lao từ bụi rậm ra. Cô ở phía này bị quỷ vỗ vai, rồi chứng kiến một con quỷ khác. Không thể có chuyện một con quỷ phân làm mấy phần hồn như vậy được. Phải biết là hồn phách một khi đã tách ra thì sẽ suy yếu đi, càng tách làm nhiều phần linh hồn càng suy yếu.
Vậy thì…
Trong đầu Dương Ngữ Ninh chợt nảy ra một suy nghĩ:
“Không chỉ có một!” Cô và Ninh Ngọc Hiên đồng thời lên tiếng.
“Như vậy thì ắt hẳn vẫn còn một kẻ đứng đằng sau chi phối, chỉ không rõ đối phương là người hay ma.”
“Thông minh!” Ninh Ngọc Hiên xoa đầu Dương Ngữ Ninh khen ngợi, cô làm động tác xua tay chê bai. Lúc này Dương Giang đã đến bên cạnh, ông thấy hành động kỳ quặc của Dương Ngữ Ninh thì vô cùng lo lắng.
“A Ninh, cháu đang nói chuyện với ai hả?”
Dương Ngữ Ninh không muốn để cậu lo lắng, cũng không muốn kéo cậu vào những rắc rối phía sau, cô lắc đầu: “Không ạ, vườn này có muỗi, cháu chỉ đang xua muỗi thôi.” Nói rồi cô làm động tác xua tay đuổi muỗi.
Dương Giang thở phào một hơi: “Cậu cứ tưởng món này dễ xơi, nhưng mới chưa qua một đêm đã gặp nhiều chuyện bất ngờ thế này. A Ninh, cháu tuyệt đối không được tự ý đi lung tung, cũng đừng tò mò, nghe chưa?”
“Vâng ạ.” Dương Ngữ Ninh tỏ ra ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa.
Lúc này, vợ của Tạ Ngôn – Phương Chi Nhã đã cùng với quản gia bế đứa trẻ đi tới, trên khuôn mặt vị phu nhân trẻ tuổi nước mắt giàn giụa, đôi môi tái nhợt, run rẩy:
“Thầy Dương, đạo cô Diệu Hoa, hòa thượng đã đưa thầy Hứa đi viện rồi. Giờ chỉ còn lại hai người, hai người nhất định phải cứu con trai tôi.”
Nhắc đến đứa con trai của Tạ Ngôn, Dương Ngữ Ninh mới chú ý nhìn sang đứa trẻ được quản gia ôm trong lòng. Thằng bé mặt mày trắng bệch, môi nhợt nhạt, giữa ấn đường có vết đen mờ nhạt, hai mắt chớp liên hồi, bên trong chỉ thấy toàn lòng trắng. Đây là biểu hiện của hồn phách bị trục xuất khỏi cơ thể.
Tạ Ngôn đi theo phía sau, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày giờ đây cũng thoáng thấy nét tiều tụy, mệt mỏi.
“Phu nhân cứ yên tâm, thằng bé chỉ bị quỷ hồn điều khiển, tạm thời chiếm mất thân xác, chỉ cần tìm được hồn phách trước khi trời sáng là sẽ không sao cả.”
Đạo cô Diệu Hoa an ủi.
“Phải tìm thế nào, mời đạo cô cứ nói.” Tạ Ngôn đi tới, hai tay cung kính trước mặt.
Đạo cô Diệu Hoa quay sang nhìn Dương Giang, bình thản nói: “Tiếc là ta đây chỉ tu luyện việc độ hóa cho hồn phách, ở đây ngoài thầy Hứa ra, vẫn còn một người nữa có năng lực truy hồn.”
Dương Giang chủ động tiến lên một bước, xoa cằm: “Việc này quả thật không khó, chỉ là giờ này kiếm nguyên liệu hơi khan hiếm.”
“Thầy cứ việc nói, chúng tôi sẽ gắng hết sức.” Cha mẹ trên đời đều hết lòng vì con, Tạ Ngôn và Phương Chi Nhã cũng vậy, hai người họ khó khăn lắm mới sinh hạ được một cậu con trai, quý trọng còn hơn cả sinh mạng mình. Vì thế khi biết Dương Giang có cách cứu con mình, Phương Chi Nhã lập tức xông tới túm lấy vạt áo ông.
“Bình thường thân xác bị cưỡng chế chiếm đoạt sẽ phải giằng co một phen, hồn phách nguyên chủ ít nhất cũng mất bảy ngày mới có thể hoàn toàn bị trục ra khỏi thân xác. Tuy nhiên nhìn cậu bé này thì hồn phách đã bị đuổi đi lâu rồi. Ta đoán, chỉ có thể là người gần gũi nhất mới có thể khiến hồn phách nguyên chủ cam tâm tình nguyện nhường xác.” Dương Giang nghiền ngẫm suy nghĩ: “Trong nhà này cậu bé thân thiết với ai nhất?”
Tạ Ngôn và Phương Chi Nhã chìm vào suy nghĩ, một lúc sau nét mặt Phương Chi Nhã tái nhợt, òa khóc: “Người lớn trong nhà An An chỉ thích quấn quýt bên cụ nội và tôi, tôi vẫn ở đây, vậy có khi nào là ông cụ…”
Dương Giang trầm giọng đáp: “Ta đây cũng cho là vậy, ông cụ mới mất, hồn phách vẫn còn quanh quẩn tại đây, hơn nữa tư thế lúc chết của cụ cho thấy linh hồn đã bị trừng phạt rất nặng, có thể ông cụ không phải cam tâm tình nguyện làm vậy. Nếu thế thì dễ thôi, mau đi khấn vái xin lấy ngọn đèn dầu trên quan tài ông cụ, chuẩn bị cho ta ít giấy dầu cùng màu nước, nhanh lên!”
Dương Ngữ Ninh biết cậu mình định làm gì.
Ắt hẳn Dương Giang định dùng đèn dầu và hình nhân thế mạng để tìm lại hồn phách cho cậu nhóc kia.
Còn tại sao lại lấy đèn dầu trên quan tài của Tạ Lâm là bởi vì ông cụ bị bắt mất vía, chiếm xác cháu trai cũng vì bị điều khiển, như vậy thì mượn ngọn đèn hồn có thể nhận được sự chỉ dẫn của ông cụ. Tuy nhiên điều này cần phải tiến hành hết sức khéo léo, nếu để con quỷ đứng sau điều khiển phát hiện ra, chắc chắn cả ông cụ và cậu bé đều sẽ gặp nguy hiểm.
Một lát sau dụng cụ đã được đem tới.
Bình thường nhìn Dương Giang có vẻ cà lơ phất phơ, tính tình tùy tiện, cử chỉ bỗ bã, thế nhưng thật sự khi bắt tay vào hành nghề, thái độ của ông vô cùng nghiêm túc.
Bàn tay thoăn thoắt cắt giấy, dùng hồ nước dán những mảnh giấy với nhau, chỉ một lát đã thấy bóng dáng của hình nhân thế mạng trên tay.
Tiếp đó ông lại dùng bút vẽ đường nét cho khuôn mặt của hình nhân.
“Thầy Dương, thầy còn thiếu tròng mắt.” Phương Chi Nhã nhắc nhở.
Dương Giang bật cười khà khà: “Không phải thiếu, là không nên có.”
Đúng vậy, hình nhân không có mắt, vậy thì quỷ hồn bị giam giữ sẽ không thấy gì, miệng vẽ dạng bị chỉ khâu là để hình nhân câm miệng, không truyền tin về cho chủ nhân.
Mọi việc cậu Dương Giang làm đều có dụng ý, mà trước đây những kiến thức này cậu cũng đã dạy cho Dương Ngữ Ninh nghe.
“A Ninh, tới giúp cậu một tay nào.” Sau khi chuẩn bị xong hết đồ đạc cần thiết, Dương Giang gọi cô cháu gái lại.
“Vâng!” Dương Ngữ Ninh nghe lời, đáp lại rồi rảo bước đi tới, đứng bên trái cậu mình, tay đón lấy bấc đèn dầu đang hắt ánh lửa le lói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.