Chương 7
W Sơn Võng
29/08/2022
Bùi Ôn Tư bị vải che mắt, Triệu Thanh Duyên lấy từ đâu ra một sợi dây đỏ trói người cậu.
Đây là cách chơi Triệu Thanh Duyên nghĩ ra, trong lúc cọ xát với Bùi Ôn Tư thì hắn nói muốn thử chơi kiểu trói dây, Bùi Ôn Tư là người lỗ tai mềm, Triệu Thanh Duyên còn chưa kì kèo hai lần cậu đã đồng ý.
(*) Lỗ tai mềm (耳根子软): Để chỉ người không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác. Người dễ mủi lòng và hay bị lừa gạt.
Người thì bị trói, mắt thì bị che kín không thể nhìn, Bùi Ôn Tư không có cảm giác chân thật, vùng vẫy theo bản năng. Chân bị kéo ra nâng lên, Triệu Thanh Duyên vươn ba ngón tay cắm rút ở lỗ sau của cậu, đợi bên trong ướt nhẹp hắn mới tiến vào, xâm nhập lối nhỏ đã được chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận hắn.
Toàn thân thấm đẫm sóng tình nóng bỏng, nóng không chịu thấu nhưng lại đọng một chút hơi lạnh giá khó hiểu, hình như là truyền từ trên ngươi Triệu Thanh Duyên, Bùi Ôn Tư thoáng lướt qua gì đó trong đầu nhưng một lần nữa rơi vào từng cơn sóng khoái cảm liên tiếp.
Có lẽ là do cơ thể bị khống chế nên Bùi Ôn Tư hưng phấn lạ thường.
Giữa chừng cuộc mây mưa, Triệu Thanh Duyên vuốt ve phần bụng mềm của Bùi Ôn Tư hỏi không rõ nghĩa: "Phu nhân, em muốn mang thai một đứa con không?"
Bùi Ôn Tư đang run run trong niềm khoái cảm, bây giờ đầu óc cậu trống rỗng, bị khoái cảm chấn động đến nỗi ngừng suy nghĩ, chỉ biết dựa vào người Triệu Thanh Duyên theo bản năng.
Nam nhân sao có thể mang thai chứ? Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ nghĩ.
"Có thể." Giọng Triệu Thanh Duyên khàn khàn như thể hiểu ngay mọi suy nghĩ của Bùi Ôn Tư, hắn càng dập mạnh vào trong cơ thể cậu, ấn bụng dưới cậu rồi khẽ ấn mạnh hơn, Bùi Ôn Tư mềm xương, "Chỉ cần ta rót đầy chỗ này của phu nhân thì chẳng bao lâu nữa bụng của phu nhân sẽ dần dần to hơn, thậm chí không thể bước đi, chỉ có thể to bụng nằm trên giường bị ta làm mỗi ngày."
Khung cảnh đó tuyệt vời đến độ Triệu Thanh Duyên cầm lòng không được nhếch môi cười, hắn đè lên Bùi Ôn Tư dụ dỗ từng bước: "Mang thai không tốt sao? Nhiều ngày qua ngày nào phu nhân cũng ăn sạch thứ của ta, ắt hẳn bụng cũng có động tĩnh rồi nhỉ?"
Nơi nào đó ở gáy lại bắt đầu phát nóng, ý thức của Bùi Ôn Tư ngày một rã rời, cậu khó nhịn vặn mông nghênh hợp động tác của Triệu Thanh Duyên, làm như bụng thật sự có động tĩnh giống Triệu Thanh Duyên miêu tả.
Bụng bị Triệu Thanh Duyên thúc đến nhô lên rồi trở về nguyên trạng.
Trong xóc nảy, Bùi Ôn Tư thất thần nghĩ.
Nói không chừng cậu thật sự có thể sinh một đứa con vì Triệu Thanh Duyên...
Đến khi Triệu Thanh Duyên bắn toàn bộ vào lỗ sau ướt át thì tay chân Bùi Ôn Tư mới được buông ra, cậu nằm trên giường thở hổn hển, toàn thân không còn sức lực. Triệu Thanh Duyên rút của mình ra, không biết lấy từ đâu một vật hình trụ làm bằng ngọc: "Phu nhân, ngoan, dạng chân ra nào."
Hắn đẩy chầm chậm ngọc thế lạnh lẽo vào trong người Bùi Ôn Tư, chặn tinh dịch tràn ra ngoài.
(*) Ngọc thế: Là một viên ngọc được điêu khắc theo hình thù "cái ấy ấy". Tạm hiểu là "ca giủ" của người cổ đại.
Bùi Ôn Tư bị nỗi sung sướng tập kích mờ cả mắt, gần như sắp quên mình là ai, cậu nhìn Triệu Thanh Duyên càng lúc càng áp sát, vòng lên cổ Triệu Thanh Duyên chủ động hôn hắn.
Trời sáng bửng, Triệu Thanh Duyên đã rời đi từ lúc nào, cửa bị đẩy ra, là Xuân Đào bưng nước để rửa mặt tiến vào. Có thể do tối hôm qua chơi quá đà nên khi Bùi Ôn Tư nhìn Xuân Đào đẩy cửa đi vào, trong nhất thời không nhớ nổi nàng là ai.
"Phu nhân, nên dậy rồi ạ." Xuân Đào gọi.
Cảm giác tồn tại của dị vật ở lỗ sau rất lớn, Bùi Ôn Tư có phần không thể thích ứng. Cậu được Xuân Đào nâng dậy, toàn thân trần trụi trải đầy dấu đỏ, Xuân Đào lau lưng cho cậu, khi chạm vào chỗ gáy Bùi Ôn Tư thì khẽ khựng lại khó nhận ra.
"Chàng ấy... muốn có đứa con lắm sao?" Bùi Ôn Tư khôi phục chút thần trí, bất an hỏi.
Mặt Xuân Đào tái nhợt, tay không ngừng nghỉ, giọng khàn đặc, nếu chỉ nghe giọng nói sẽ không có ai nghĩ nàng là nữ tử, dù Bùi Ôn Tư không nói là ai nhưng hiển nhiên Xuân Đào hiểu ý cậu: "Đại công tử không thích trẻ con."
Bùi Ôn Tư hơi ngớ ra: "Vậy vì sao..."
Xuân Đào nhếch môi như muốn mỉm cười với Bùi Ôn Tư nhưng rõ ràng đã thất bại, biểu cảm hiện tại có phần hung ác đáng sợ: "Đại công tử chỉ thích phu nhân."
"Phu nhân ngài dịu dàng khôn xiết, nếu phu nhân có con thì bắt đầu từ thời khắc nó được sinh ra sẽ có thể nhận được tình yêu thương của phu nhân đúng không?"
Trong mắt Xuân Đào lóe ra hung quang, nàng thả nhẹ động tác, giọng cũng dịu đi mấy phần: "Dựa vào cái gì?"
Rồi Xuân Đào không nói gì thêm, Bùi Ôn Tư trộm thở phào mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Cứ có linh cảm nếu nàng nói tiếp thì sẽ nghe được một số lời không hay.
Ngoài trời vẫn âm u làm lòng người bí bách khó chịu. Bùi Ôn Tư vừa khỏi phong hàn, muốn ra ngoài dạo mát một lát, ở dưới vẫn còn nhét thứ kia, Xuân Đào còn đi bên cạnh hầu hạ, Bùi Ôn Tư khó mở lời mà cũng không tìm được thời cơ lấy thứ kia ra. Bên ngoài khá lạnh, Xuân Đào khoác thêm lớp y phục cho Bùi Ôn Tư.
Không có ánh mặt trời mà hoa ở sân sau vẫn nở tươi tốt, sương đọng trên cánh hoa quả thật càng thêm tươi đẹp. Bùi Ôn Tư đi chưa được mấy bước xong không muốn đi nữa, cậu ngồi trong sân ngắm những bông hoa, ngắm một hồi không thể kìm lòng vươn tay ngắt một đóa.
"Phu nhân." Xuân Đào bất ngờ bắt lấy tay Bùi Ôn Tư.
Bùi Ôn Tư bối rối: "Ta chỉ muốn ngắt đóa hoa." Cậu ấm ức, chẳng lẽ này cũng không cho?
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một số âm thanh, Bùi Ôn Tư bị thu hút sự chú ý: "Bên ngoài có động tĩnh gì?"
Xuân Đào lên tiếng: "Không có âm thanh gì cả, phu nhân, ngài nghe lầm rồi."
Nàng dứt lời, Bùi Ôn Tư không nghe được tiếng động nào nữa thật. Bùi Ôn Tư chau mày, ngạc nhiên tỏ vẻ chẳng lẽ mình thật sự nghe lầm?
Nghĩ vậy cậu không còn hứng tiếp tục ngồi trong sân, đứng dậy toan về phòng thì có thứ gì đó rơi xuống từ trên người cậu, rớt xuống đất phát ra tiếng vỡ nát.
Xuân Đào hốt hoảng la một tiếng. Bùi Ôn Tư cúi đầu nhìn thấy vật bị rớt vỡ nát.
Là hoa tai ngọc của Tư Vãn.
Bùi Ôn Tư khom người nhặt mảnh vỡ chia năm xẻ bảy, buồn bã khó chịu.
Sao lại vỡ như thế này chứ?
Bên ngoài lại truyền đến âm thanh, lần này nghe rõ hơn. Bùi Ôn Tư nghe loáng thoáng được tiếng một vài người tranh chấp, cậu bình tâm lắng nghe, môt giọng nữ trong đó rất quen.
Bùi Ôn Tư lắng nghe thật kỹ, đột nhiên trợn to mắt: "Tư Vãn! Là giọng của Tư Vãn!"
Dường như Xuân Đào chịu ảnh hưởng nào đó, thân hình không ổn định, nàng tính cản Bùi Ôn Tư nhưng còn chưa kịp hành động thì Bùi Ôn Tư đã đi đến nơi phát ra âm thanh.
"Các ngươi thả ta ra! Ca ca của ta đang ở trong đó, ta muốn tìm ca ca ta!"
Ngoài cổng lớn, Tư Vãn bị người gác cổng chặn bên ngoài, nàng tốn bao miệng lưỡi mà hai người kia vẫn bất động như núi, nàng thử bất ngờ xông vào nhưng hai người kia phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chặn nàng lại, đẩy Tư Vãn ngã xuống đất không hề thương hương tiếc ngọc.
Bùi Ôn Tư vừa đi ra thì nhìn thấy tình huống như thế: "Tư Vãn!"
Tư Vãn nhìn thấy huynh trưởng, nàng không nóng nảy nữa, trưng vẻ rưng rưng nước mắt: "Ca ca."
Hôm nay muội muội mặc váy áo vàng nhạt, bây giờ đã bị làm bẩn, búi tóc cũng bị lệch, mắt rưng rưng nước muốn rơi mà không thể rơi, Bùi Ôn Tư cuống cuồng chạy lại, người gác cổng muốn ngăn nhưng sợ động vào Bùi Ôn Tư nên dừng tay, cậu suôn sẻ chạy ra ngoài phủ.
"Sao em đến đây?" Bùi Ôn Tư hỏi.
"Em thật sự nhớ ca ca." Tư Vãn níu tay Bùi Ôn Tư thân mật dính người, ánh mắt nàng gần như dán lên người Bùi Ôn Tư, "Vốn dĩ muốn đợi ngày ca ca quy ninh sẽ gặp lại, nhưng hơn nửa tháng qua không có tin tức gì phía ca ca."
(*) Quy ninh (归宁): Là sau hôn lễ về nhà thăm cha mẹ cô dâu và thân thuộc.
Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ, háa ra đã hơn nửa tháng rồi sao?
Xa cách nửa tháng, muội muội càng thêm xinh đẹp, nàng nhìn Bùi Ôn Tư tha thiết: "Ca ca nhớ ta không?"
"Ta..." Bùi Ôn Tư á khẩu không trả lời được.
Nửa tháng nay đại đa số thời gian cậu đều dành để đẩy đưa trên giường với Triệu Thanh Duyên, thú thật, thú thật không có thời gian...
"Phu nhân." Giọng Triệu Thanh Duyên vang lên ở phía sau.
Gia nô hành lễ với hắn, Bùi Ôn Tư ngoái đầu đối diện với hắn từ đằng xa, bất ngờ không thôi.
Đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Tư nhìn thấy hắn vào giữa ban ngày.
"Đó là ai? Là tẩu tẩu của ta?" Tư Vãn cười nói vui vẻ, dính Bùi Ôn Tư sát hơn nữa.
Không hiểu sao Bùi Ôn Tư cảm giác bầu không khí giữa hai người này khác thường: "Cũng, cũng có thể nói là vậy..."
"Đại công tử, ta tìm huynh trưởng của ta có việc, muốn dẫn huynh ấy đi một chuyến, ngài thấy thế nào?" Tư Vãn tựa vào bả vai Bùi Ôn Tư, mắt bình thản nhìn Triệu Thanh Duyên. Bùi Ôn Tư còn mặc nữ trang, cả hai vốn đã có ngoại hình giống nhau, thế này lại càng khó phân biệt.
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Giọng Triệu Thanh Duyên hờ hững.
Môi Tư Vãn đỏ sẫm, nàng ngước cao cằm, quay sang làm nũng với Bùi Ôn Tư: "Ca ca, đã lâu chúng ta chưa gặp nhau, ta có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn tâm sự với ca ca."
Bùi Ôn Tư hơi lưỡng lự: "Ta..."
"Thời gian qua ca ca không nhớ đến ta. Trước kia không phải ca ca thương ta nhất sao, đêm khuya ta sợ bóng tối không dám ngủ một mình, chỉ cần gọi ca ca thì ca ca sẽ qua ngủ cùng ta..."
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nghe thế nào cũng không hợp lý, Tư Vãn còn chưa nói xong dBùi Ôn Tư đã che miệng nàng, "Khi ấy muội còn nhỏ!"
Triệu Thanh Duyên im lặng. Tư Vãn bị che miệng, tinh nghịch nháy mắt với Bùi Ôn Tư.
"Phu nhân." Triệu Thanh Duyên không nhìn Tư Vãn, chỉ im lặng nhìn Bùi Ôn Tư, "Nếu em muốn đi ta cho Xuân Đào đi theo em."
Bùi Ôn Tư đoán có lẽ Triệu Thanh Duyên còn phải bận bịu những việc khác, không rảnh đi với cậu. Tư Vãn đến đây lạ nước lạ cái, không biết có người chăm sóc bên cạnh không, Xuân Đào đi theo chăm sóc cũng tốt. Bùi Ôn Tư nghĩ đây là một kế hoạch song toàn, đang tính đồng ý thì Tư Vãn lạnh lẽo mở miệng: "Không được."
Nàng ngả vào lòng Bùi Ôn Tư, trông cả hai rất thân mật, Bùi Ôn Tư thấy thế này không tốt muốn đẩy Tư Vãn ra nhưng nàng ôm siết hơn: "Trước nay luôn là hai người chúng ta, chúng ta không muốn có kẻ thứ ba đi theo."
Trong ánh mắt nhìn Triệu Thanh Duyên chứa sự khiêu khích.
Triệu Thanh Duyên không đổi sắc mặt, thậm chí còn không bước ra khỏi bậc cửa một bước, ngữ điệu dịu dàng: "Phu nhân, em nghĩ sao?"
Bùi Ôn Tư chuyển tầm mắt giữa hai người.
"... Ta và Tư Vãn đã lâu không gặp..." Bùi Ôn Tư cảm giác giọng mình không còn là của mình, "... Ta muốn đi với muội ấy."
"Được." Trên mặt Triệu Thanh Duyên toát ra ý cười, hắn vui vẻ đồng ý.
Tư Vãn mừng rỡ, vui đến độ suýt vung cánh tay đang ôm Bùi Ôn Tư lên.
"Đi thôi đi thôi, ca ca mình đi nhanh thôi!"
Bùi Ôn Tư bị Tư Vãn kéo đi.
"Phu nhân." Triệu Thanh Duyên bỗng gọi cậu lại.
"Vâng? Có chuyện gì?" Bùi Ôn Tư quay đầu hỏi.
Triệu Thanh Duyên đứng lặng ở cửa, chắp mu bàn tay ở sau lưng, nụ cười trên môi chưa truyền lên mắt: "... Em sẽ còn về chứ?"
Chắc hắn đang hỏi tối nay bao giờ cậu về. Bùi Ôn Tư suy tư, có vẻ Tư Vãn có việc muốn tìm mình nhưng chắc không tốn bao nhiêu thời gian, bèn trả lời: "Sẽ về chứ."
"Ừ, ta ở trong phủ đợi em về." Giọng Triệu Thanh Duyên trở nên hư ảo hơn.
"... Ngàn vạn lần, em đừng quên đấy..."
Tư Vãn kéo tay Bùi Ôn Tư bước đi, Bùi Ôn Tư dựa sát nàng, cảm nhận được người nàng run cầm cập cứ như đang cố gắng kìm nén nỗi sợ nào đó.
Quái lạ, Tư Vãn đang sợ điều gì? Bùi Ôn Tư muốn mở miệng hỏi thì Tư Vãn đi không vững, "Ối" một tiếng ngã xuống đất.
"Đi đường phải nhớ nhìn đường, cẩn thận vô tình gặp quỷ đấy." Giọng của Triệu Thanh Duyên vọng từ đằng sau, "Muội muội à."
Bùi Ôn Tư thấy nàng ngã không nhẹ, vội vã dìu nàng đứng dậy nhưng Tư Vãn còn run lẩy bẩy hơn.
"Ta không sao, ca ca." Thái dương Tư Vãn thấm mồ hôi, nàng kéo tay Bùi Ôn Tư nhỏ giọng nói, "Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi."
Đây là cách chơi Triệu Thanh Duyên nghĩ ra, trong lúc cọ xát với Bùi Ôn Tư thì hắn nói muốn thử chơi kiểu trói dây, Bùi Ôn Tư là người lỗ tai mềm, Triệu Thanh Duyên còn chưa kì kèo hai lần cậu đã đồng ý.
(*) Lỗ tai mềm (耳根子软): Để chỉ người không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác. Người dễ mủi lòng và hay bị lừa gạt.
Người thì bị trói, mắt thì bị che kín không thể nhìn, Bùi Ôn Tư không có cảm giác chân thật, vùng vẫy theo bản năng. Chân bị kéo ra nâng lên, Triệu Thanh Duyên vươn ba ngón tay cắm rút ở lỗ sau của cậu, đợi bên trong ướt nhẹp hắn mới tiến vào, xâm nhập lối nhỏ đã được chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận hắn.
Toàn thân thấm đẫm sóng tình nóng bỏng, nóng không chịu thấu nhưng lại đọng một chút hơi lạnh giá khó hiểu, hình như là truyền từ trên ngươi Triệu Thanh Duyên, Bùi Ôn Tư thoáng lướt qua gì đó trong đầu nhưng một lần nữa rơi vào từng cơn sóng khoái cảm liên tiếp.
Có lẽ là do cơ thể bị khống chế nên Bùi Ôn Tư hưng phấn lạ thường.
Giữa chừng cuộc mây mưa, Triệu Thanh Duyên vuốt ve phần bụng mềm của Bùi Ôn Tư hỏi không rõ nghĩa: "Phu nhân, em muốn mang thai một đứa con không?"
Bùi Ôn Tư đang run run trong niềm khoái cảm, bây giờ đầu óc cậu trống rỗng, bị khoái cảm chấn động đến nỗi ngừng suy nghĩ, chỉ biết dựa vào người Triệu Thanh Duyên theo bản năng.
Nam nhân sao có thể mang thai chứ? Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ nghĩ.
"Có thể." Giọng Triệu Thanh Duyên khàn khàn như thể hiểu ngay mọi suy nghĩ của Bùi Ôn Tư, hắn càng dập mạnh vào trong cơ thể cậu, ấn bụng dưới cậu rồi khẽ ấn mạnh hơn, Bùi Ôn Tư mềm xương, "Chỉ cần ta rót đầy chỗ này của phu nhân thì chẳng bao lâu nữa bụng của phu nhân sẽ dần dần to hơn, thậm chí không thể bước đi, chỉ có thể to bụng nằm trên giường bị ta làm mỗi ngày."
Khung cảnh đó tuyệt vời đến độ Triệu Thanh Duyên cầm lòng không được nhếch môi cười, hắn đè lên Bùi Ôn Tư dụ dỗ từng bước: "Mang thai không tốt sao? Nhiều ngày qua ngày nào phu nhân cũng ăn sạch thứ của ta, ắt hẳn bụng cũng có động tĩnh rồi nhỉ?"
Nơi nào đó ở gáy lại bắt đầu phát nóng, ý thức của Bùi Ôn Tư ngày một rã rời, cậu khó nhịn vặn mông nghênh hợp động tác của Triệu Thanh Duyên, làm như bụng thật sự có động tĩnh giống Triệu Thanh Duyên miêu tả.
Bụng bị Triệu Thanh Duyên thúc đến nhô lên rồi trở về nguyên trạng.
Trong xóc nảy, Bùi Ôn Tư thất thần nghĩ.
Nói không chừng cậu thật sự có thể sinh một đứa con vì Triệu Thanh Duyên...
Đến khi Triệu Thanh Duyên bắn toàn bộ vào lỗ sau ướt át thì tay chân Bùi Ôn Tư mới được buông ra, cậu nằm trên giường thở hổn hển, toàn thân không còn sức lực. Triệu Thanh Duyên rút của mình ra, không biết lấy từ đâu một vật hình trụ làm bằng ngọc: "Phu nhân, ngoan, dạng chân ra nào."
Hắn đẩy chầm chậm ngọc thế lạnh lẽo vào trong người Bùi Ôn Tư, chặn tinh dịch tràn ra ngoài.
(*) Ngọc thế: Là một viên ngọc được điêu khắc theo hình thù "cái ấy ấy". Tạm hiểu là "ca giủ" của người cổ đại.
Bùi Ôn Tư bị nỗi sung sướng tập kích mờ cả mắt, gần như sắp quên mình là ai, cậu nhìn Triệu Thanh Duyên càng lúc càng áp sát, vòng lên cổ Triệu Thanh Duyên chủ động hôn hắn.
Trời sáng bửng, Triệu Thanh Duyên đã rời đi từ lúc nào, cửa bị đẩy ra, là Xuân Đào bưng nước để rửa mặt tiến vào. Có thể do tối hôm qua chơi quá đà nên khi Bùi Ôn Tư nhìn Xuân Đào đẩy cửa đi vào, trong nhất thời không nhớ nổi nàng là ai.
"Phu nhân, nên dậy rồi ạ." Xuân Đào gọi.
Cảm giác tồn tại của dị vật ở lỗ sau rất lớn, Bùi Ôn Tư có phần không thể thích ứng. Cậu được Xuân Đào nâng dậy, toàn thân trần trụi trải đầy dấu đỏ, Xuân Đào lau lưng cho cậu, khi chạm vào chỗ gáy Bùi Ôn Tư thì khẽ khựng lại khó nhận ra.
"Chàng ấy... muốn có đứa con lắm sao?" Bùi Ôn Tư khôi phục chút thần trí, bất an hỏi.
Mặt Xuân Đào tái nhợt, tay không ngừng nghỉ, giọng khàn đặc, nếu chỉ nghe giọng nói sẽ không có ai nghĩ nàng là nữ tử, dù Bùi Ôn Tư không nói là ai nhưng hiển nhiên Xuân Đào hiểu ý cậu: "Đại công tử không thích trẻ con."
Bùi Ôn Tư hơi ngớ ra: "Vậy vì sao..."
Xuân Đào nhếch môi như muốn mỉm cười với Bùi Ôn Tư nhưng rõ ràng đã thất bại, biểu cảm hiện tại có phần hung ác đáng sợ: "Đại công tử chỉ thích phu nhân."
"Phu nhân ngài dịu dàng khôn xiết, nếu phu nhân có con thì bắt đầu từ thời khắc nó được sinh ra sẽ có thể nhận được tình yêu thương của phu nhân đúng không?"
Trong mắt Xuân Đào lóe ra hung quang, nàng thả nhẹ động tác, giọng cũng dịu đi mấy phần: "Dựa vào cái gì?"
Rồi Xuân Đào không nói gì thêm, Bùi Ôn Tư trộm thở phào mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Cứ có linh cảm nếu nàng nói tiếp thì sẽ nghe được một số lời không hay.
Ngoài trời vẫn âm u làm lòng người bí bách khó chịu. Bùi Ôn Tư vừa khỏi phong hàn, muốn ra ngoài dạo mát một lát, ở dưới vẫn còn nhét thứ kia, Xuân Đào còn đi bên cạnh hầu hạ, Bùi Ôn Tư khó mở lời mà cũng không tìm được thời cơ lấy thứ kia ra. Bên ngoài khá lạnh, Xuân Đào khoác thêm lớp y phục cho Bùi Ôn Tư.
Không có ánh mặt trời mà hoa ở sân sau vẫn nở tươi tốt, sương đọng trên cánh hoa quả thật càng thêm tươi đẹp. Bùi Ôn Tư đi chưa được mấy bước xong không muốn đi nữa, cậu ngồi trong sân ngắm những bông hoa, ngắm một hồi không thể kìm lòng vươn tay ngắt một đóa.
"Phu nhân." Xuân Đào bất ngờ bắt lấy tay Bùi Ôn Tư.
Bùi Ôn Tư bối rối: "Ta chỉ muốn ngắt đóa hoa." Cậu ấm ức, chẳng lẽ này cũng không cho?
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một số âm thanh, Bùi Ôn Tư bị thu hút sự chú ý: "Bên ngoài có động tĩnh gì?"
Xuân Đào lên tiếng: "Không có âm thanh gì cả, phu nhân, ngài nghe lầm rồi."
Nàng dứt lời, Bùi Ôn Tư không nghe được tiếng động nào nữa thật. Bùi Ôn Tư chau mày, ngạc nhiên tỏ vẻ chẳng lẽ mình thật sự nghe lầm?
Nghĩ vậy cậu không còn hứng tiếp tục ngồi trong sân, đứng dậy toan về phòng thì có thứ gì đó rơi xuống từ trên người cậu, rớt xuống đất phát ra tiếng vỡ nát.
Xuân Đào hốt hoảng la một tiếng. Bùi Ôn Tư cúi đầu nhìn thấy vật bị rớt vỡ nát.
Là hoa tai ngọc của Tư Vãn.
Bùi Ôn Tư khom người nhặt mảnh vỡ chia năm xẻ bảy, buồn bã khó chịu.
Sao lại vỡ như thế này chứ?
Bên ngoài lại truyền đến âm thanh, lần này nghe rõ hơn. Bùi Ôn Tư nghe loáng thoáng được tiếng một vài người tranh chấp, cậu bình tâm lắng nghe, môt giọng nữ trong đó rất quen.
Bùi Ôn Tư lắng nghe thật kỹ, đột nhiên trợn to mắt: "Tư Vãn! Là giọng của Tư Vãn!"
Dường như Xuân Đào chịu ảnh hưởng nào đó, thân hình không ổn định, nàng tính cản Bùi Ôn Tư nhưng còn chưa kịp hành động thì Bùi Ôn Tư đã đi đến nơi phát ra âm thanh.
"Các ngươi thả ta ra! Ca ca của ta đang ở trong đó, ta muốn tìm ca ca ta!"
Ngoài cổng lớn, Tư Vãn bị người gác cổng chặn bên ngoài, nàng tốn bao miệng lưỡi mà hai người kia vẫn bất động như núi, nàng thử bất ngờ xông vào nhưng hai người kia phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chặn nàng lại, đẩy Tư Vãn ngã xuống đất không hề thương hương tiếc ngọc.
Bùi Ôn Tư vừa đi ra thì nhìn thấy tình huống như thế: "Tư Vãn!"
Tư Vãn nhìn thấy huynh trưởng, nàng không nóng nảy nữa, trưng vẻ rưng rưng nước mắt: "Ca ca."
Hôm nay muội muội mặc váy áo vàng nhạt, bây giờ đã bị làm bẩn, búi tóc cũng bị lệch, mắt rưng rưng nước muốn rơi mà không thể rơi, Bùi Ôn Tư cuống cuồng chạy lại, người gác cổng muốn ngăn nhưng sợ động vào Bùi Ôn Tư nên dừng tay, cậu suôn sẻ chạy ra ngoài phủ.
"Sao em đến đây?" Bùi Ôn Tư hỏi.
"Em thật sự nhớ ca ca." Tư Vãn níu tay Bùi Ôn Tư thân mật dính người, ánh mắt nàng gần như dán lên người Bùi Ôn Tư, "Vốn dĩ muốn đợi ngày ca ca quy ninh sẽ gặp lại, nhưng hơn nửa tháng qua không có tin tức gì phía ca ca."
(*) Quy ninh (归宁): Là sau hôn lễ về nhà thăm cha mẹ cô dâu và thân thuộc.
Bùi Ôn Tư ngẩn ngơ, háa ra đã hơn nửa tháng rồi sao?
Xa cách nửa tháng, muội muội càng thêm xinh đẹp, nàng nhìn Bùi Ôn Tư tha thiết: "Ca ca nhớ ta không?"
"Ta..." Bùi Ôn Tư á khẩu không trả lời được.
Nửa tháng nay đại đa số thời gian cậu đều dành để đẩy đưa trên giường với Triệu Thanh Duyên, thú thật, thú thật không có thời gian...
"Phu nhân." Giọng Triệu Thanh Duyên vang lên ở phía sau.
Gia nô hành lễ với hắn, Bùi Ôn Tư ngoái đầu đối diện với hắn từ đằng xa, bất ngờ không thôi.
Đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Tư nhìn thấy hắn vào giữa ban ngày.
"Đó là ai? Là tẩu tẩu của ta?" Tư Vãn cười nói vui vẻ, dính Bùi Ôn Tư sát hơn nữa.
Không hiểu sao Bùi Ôn Tư cảm giác bầu không khí giữa hai người này khác thường: "Cũng, cũng có thể nói là vậy..."
"Đại công tử, ta tìm huynh trưởng của ta có việc, muốn dẫn huynh ấy đi một chuyến, ngài thấy thế nào?" Tư Vãn tựa vào bả vai Bùi Ôn Tư, mắt bình thản nhìn Triệu Thanh Duyên. Bùi Ôn Tư còn mặc nữ trang, cả hai vốn đã có ngoại hình giống nhau, thế này lại càng khó phân biệt.
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Giọng Triệu Thanh Duyên hờ hững.
Môi Tư Vãn đỏ sẫm, nàng ngước cao cằm, quay sang làm nũng với Bùi Ôn Tư: "Ca ca, đã lâu chúng ta chưa gặp nhau, ta có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn tâm sự với ca ca."
Bùi Ôn Tư hơi lưỡng lự: "Ta..."
"Thời gian qua ca ca không nhớ đến ta. Trước kia không phải ca ca thương ta nhất sao, đêm khuya ta sợ bóng tối không dám ngủ một mình, chỉ cần gọi ca ca thì ca ca sẽ qua ngủ cùng ta..."
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nghe thế nào cũng không hợp lý, Tư Vãn còn chưa nói xong dBùi Ôn Tư đã che miệng nàng, "Khi ấy muội còn nhỏ!"
Triệu Thanh Duyên im lặng. Tư Vãn bị che miệng, tinh nghịch nháy mắt với Bùi Ôn Tư.
"Phu nhân." Triệu Thanh Duyên không nhìn Tư Vãn, chỉ im lặng nhìn Bùi Ôn Tư, "Nếu em muốn đi ta cho Xuân Đào đi theo em."
Bùi Ôn Tư đoán có lẽ Triệu Thanh Duyên còn phải bận bịu những việc khác, không rảnh đi với cậu. Tư Vãn đến đây lạ nước lạ cái, không biết có người chăm sóc bên cạnh không, Xuân Đào đi theo chăm sóc cũng tốt. Bùi Ôn Tư nghĩ đây là một kế hoạch song toàn, đang tính đồng ý thì Tư Vãn lạnh lẽo mở miệng: "Không được."
Nàng ngả vào lòng Bùi Ôn Tư, trông cả hai rất thân mật, Bùi Ôn Tư thấy thế này không tốt muốn đẩy Tư Vãn ra nhưng nàng ôm siết hơn: "Trước nay luôn là hai người chúng ta, chúng ta không muốn có kẻ thứ ba đi theo."
Trong ánh mắt nhìn Triệu Thanh Duyên chứa sự khiêu khích.
Triệu Thanh Duyên không đổi sắc mặt, thậm chí còn không bước ra khỏi bậc cửa một bước, ngữ điệu dịu dàng: "Phu nhân, em nghĩ sao?"
Bùi Ôn Tư chuyển tầm mắt giữa hai người.
"... Ta và Tư Vãn đã lâu không gặp..." Bùi Ôn Tư cảm giác giọng mình không còn là của mình, "... Ta muốn đi với muội ấy."
"Được." Trên mặt Triệu Thanh Duyên toát ra ý cười, hắn vui vẻ đồng ý.
Tư Vãn mừng rỡ, vui đến độ suýt vung cánh tay đang ôm Bùi Ôn Tư lên.
"Đi thôi đi thôi, ca ca mình đi nhanh thôi!"
Bùi Ôn Tư bị Tư Vãn kéo đi.
"Phu nhân." Triệu Thanh Duyên bỗng gọi cậu lại.
"Vâng? Có chuyện gì?" Bùi Ôn Tư quay đầu hỏi.
Triệu Thanh Duyên đứng lặng ở cửa, chắp mu bàn tay ở sau lưng, nụ cười trên môi chưa truyền lên mắt: "... Em sẽ còn về chứ?"
Chắc hắn đang hỏi tối nay bao giờ cậu về. Bùi Ôn Tư suy tư, có vẻ Tư Vãn có việc muốn tìm mình nhưng chắc không tốn bao nhiêu thời gian, bèn trả lời: "Sẽ về chứ."
"Ừ, ta ở trong phủ đợi em về." Giọng Triệu Thanh Duyên trở nên hư ảo hơn.
"... Ngàn vạn lần, em đừng quên đấy..."
Tư Vãn kéo tay Bùi Ôn Tư bước đi, Bùi Ôn Tư dựa sát nàng, cảm nhận được người nàng run cầm cập cứ như đang cố gắng kìm nén nỗi sợ nào đó.
Quái lạ, Tư Vãn đang sợ điều gì? Bùi Ôn Tư muốn mở miệng hỏi thì Tư Vãn đi không vững, "Ối" một tiếng ngã xuống đất.
"Đi đường phải nhớ nhìn đường, cẩn thận vô tình gặp quỷ đấy." Giọng của Triệu Thanh Duyên vọng từ đằng sau, "Muội muội à."
Bùi Ôn Tư thấy nàng ngã không nhẹ, vội vã dìu nàng đứng dậy nhưng Tư Vãn còn run lẩy bẩy hơn.
"Ta không sao, ca ca." Thái dương Tư Vãn thấm mồ hôi, nàng kéo tay Bùi Ôn Tư nhỏ giọng nói, "Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.