Chương 60: Cổ độc
Diệp Lạc Giang Hồ
13/09/2022
Lâm Trường Tư bị sương mù trắng xoá bao phủ không thể trốn thoát, chỉ có thể bất lực nhìn xung quanh, nhưng mà cái gì cũng không có, vừa rồi mọi thứ cứ thế biến mất không lý do, sân nhỏ, hành lang, sĩ quan, nam nhân, Lan Nạp đều không thấy, chỉ còn khung trời trắng xoá.
Lâm Trường Tư bị vây ở bên trong có chút luống cuống, y tựa như một con ruồi nhặng không đầu nơi nơi đâm loạn, bất kể có đi như thế nào thì cũng không thể rời khỏi vực sâu trắng xoá, y vẫn luôn đi, càng đi thì càng hoảng sợ, thế giới sương trắng giống như vô hạn, y bị nhốt ở bên trong.
Loại áp lực không thể thức giấc làm người cảm thấy thật kinh khủng, Lâm Trường Tư ngồi xổm xuống trong màn sương trắng, mặc cho sương mù vô hạn cắn nuốt chính mình.
Trong xe, Bạch Luyện Phi cùng Lan Lan vẫn còn cười đùa vui vẻ ở phía trước, Đại Hắc đi đến sắc mặt có chút phiền muộn ưu thương, từ lúc bắt đầu theo đuổi Tình Tình, hắn đương nhiên có thích cô gái ấy, lần đầu tiên hắn thấy cô chỉ vừa mới tháng hai, tết âm lịch cũng chưa đến.
Hắn vừa rời khỏi cục cảnh sát vì chuyện của Li Ly, tuy rằng hắn đã không còn thích Li Ly, nhưng cô đã từng là bạn gái của hắn, cô chết, khiến hắn vô cùng khiếp sợ, không đến nổi đau khổ nhưng bi thương đau đớn vẫn phải có.
Chính là ngay lúc ấy hắn gặp được cô gái có nụ cười ôn nhu sạch sẽ ở trong trường học, sắp đến tết âm lịch mọi người trong trường hầu như đều rời đi hết, sân trường thưa thớt người ở, cô gái này vừa xuất hiện đã đập vào trong mắt của hắn, nụ cười ấm áp ấy làm hắn nhịn không được sinh ra thiện cảm, sau khi lại gần hắn mới phát hiện cô gái đã có bạn trai thế nhưng hắn không bỏ cuộc.
Gia đình cô gái tương đối nghèo, cho nên đến tết âm lịch cô vẫn ở lại thành phố A làm việc, bạn trai của cô bởi vì người nhà thúc giục nên ngay lúc trường học cho nghỉ thì đã về nhà, chỉ còn cô gái ở lại, hắn ở trong thời gian này đối với cô gái quan tâm săn sóc vô cùng ân cần, cuối cùng một tháng sau, cô gái đã mềm lòng gọi điện thoại chia tay bạn trai rồi trở thành bạn gái của hắn.
Bọn họ cùng nhau trải qua tết âm lịch và cùng nhau trải qua một đoạn thời gian ngọt ngọt ngào ngào.
Hiện tại cô gái lại vì bạn trai cũ mà chia tay với hắn, Đại Hắc không biết chính mình có cảm giác gì, phiền muộn có, thương cảm có, nhưng lại không có không cam lòng và nuối tiếc, thật ra kết quả này đối với hắn mà nói cũng không tệ, hắn thích Tình Tình nhưng không phải quá sâu sắc, chỉ là cảm thấy cô rất đặc biệt không giống với bạn gái trước đây của hắn, mua túi xách mua hàng hiệu, cô gái này rất mộc mạc nghiêm túc, xứng với một người tốt hơn mà hắn không phải người đó.
Cô cùng Văn Hoành Viễn ở bên nhau mới đúng, hắn nhìn ra được Văn Hoành Viễn thật sự yêu cô, thậm chí gã còn có thể thành toàn lựa chọn của cô mà không hề vướng bận.
Làm tốt chuẩn bị cùng người trải qua một đời và cũng làm tốt chuẩn bị tuỳ thời người có thể rời đi, có lẽ đây là góc nhìn đẹp nhất của tình yêu, thâm tình nhưng không chút vướng bận.
Người không yêu tôi, tôi thả người đi, người muốn quay lại thì tôi vẫn ở nơi đó.
Đại Hắc ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm xám xịt, được rồi, hắn từ bỏ tiết tháo để một lần đi làm tiểu tam đào góc tường người ta, hiện tại bị người đào trở về cũng chỉ là quả báo không có gì đáng tiếc, hơn nữa… Đại Hắc cười cười, còn tính may mắn, tuy rằng đi một đoạn đường vòng nhưng cũng may mắn chưa phá hỏng một đoạn nhân duyên này.
Đại Hắc mò mẫn túi quần hơn nửa ngày nghĩ lấy một điếu thuốc ra hút, hồi lâu vẫn sờ không thấy, nhụt chí, bỏ đi, hắn là một đại lão gia ở chỗ này giả vờ u buồn như đám thanh niên làm gì.
Hắn hít sâu một hơi đi về phía xe mở cửa sau ngồi vào, Lan Lan cùng Bạch Luyện Phi nghe tiếng quay đầu nhìn hắn thì trông thấy Lâm Trường Tư đang ở bên cạnh ngủ đến nghiêng trái ngã phải, kỳ quái hửm một tiếng: “Chúng ta ồn ào như vậy, y cũng có thể ngủ được.”
Đại Hắc nghe vậy nhíu mày, bé ngoan cần ngủ trong một hoàn cảnh thật yên tĩnh mới được, thời điểm còn học năm nhất y vẫn còn ở trong ký túc xá thì vô cùng ghét bỏ việc hắn ngáy ngủ, hiện tại, hắn vươn tay đẩy nhẹ một cái, cơ thể Lâm Trường Tư dựa vào cửa sổ và ghế ngồi mềm như bông nhẹ nhàng trượt xuống.
Đại Hắc hoảng sợ nhanh chóng nâng y dậy, lúc này mới phát hiện thân thể Lâm Trường Tư nóng rực, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, nâng mặt y dậy thì phát hiện khuôn mặt của y ửng đỏ vì nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái ướt đẫm.
Đại Hắc trong lòng hoảng sợ: “Bé ngoan phát sốt!”
Ba người trong xe một trận gà bay chó sủa, Lan Lan sờ mặt Lâm Trường Tư, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng: “Thím ơi, thím thế nào rồi?”
Lâm Trường Tư đương nhiên không có khả năng đáp lời cô bé, y cau chặt mày trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, mặc kệ bọn họ gọi như thế nào thì y đều không thể mở mắt ra được.
Nay cả người đều sốt cao, hơn nữa phát sốt rất kỳ quái, ba người trong lúc nhất thời không biết làm sao, hiện tại đang là thời điểm chạng vạng vừa lúc là thời gian tan làm, đưa đến biện viện sợ lại kẹt xe.
Đại Hắc nhìn xung quanh, trước đây hắn thường xuyên đưa Tình Tình về nhà cho nên đối với mọi thứ xung quanh còn tính là quen thuộc, biết gần đây có một phòng khám nhỏ, vì vậy Bạch Luyện Phi nhanh chóng đánh xe chạy đến, phanh gấp trước cửa phòng khám.
Bạch Luyện Phi mở cửa xe vội vàng bế Lâm Trường Tư vào phòng khám, Đại Hắc và Lan Lan đuổi theo phía sau đi gọi bác sĩ, cũng may lúc này phòng khám không có người nào, bọn họ như vậy làm cho giống như bệnh tình nguy kịch, bác sĩ trung niên bị Lan Lan cưỡng chế lôi kéo từ trong phòng ra giật hết cả mình.
Bác sĩ trung niên xem cả buổi, nhóm người Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi ở bên cạnh tường thuật lại bệnh tình, nói là đột nhiên sốt cao ngay cả dấu hiệu cũng không có.
Lão bác sĩ sờ sờ cái trán, rồi nhìn cái lưỡi cuối cùng đưa ra xác định không mấy chắc chắn là phát sốt, sau đó vô nước biển, Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi cau mày nhìn bác sĩ cảm thấy như nào cũng không đáng tin.
Lan Lan kề mặt vào khuôn mặt nóng rực của Lâm Trường Tư, nước mắt lăn dài bẹp miệng khóc ròng: “Sao bây giờ, nhiệt độ cơ thể của thím lại cao lên.”
Sắc mặt Bạch Luyện Phi và Đại Hắc trầm xuống, vội vàng đi qua sờ trán Lâm Trường Tư, quả nhiên, nhiệt độ hiện tại so với trong xe cao hơn, tay đặt trên trán đều cảm thấy bỏng rát.
Bác sĩ bị ánh mắt dữ tợn của Đại Hắc làm cho sợ tới mức toàn thân run rẩy, nhanh chóng xua tay: “Chuyện này….. Chuyện này….. Các cậu nhanh chóng đi đến bệnh viện đi, phòng khám nhỏ của tôi không thể có người chết, sốt cao như vậy, có thể sốt thành viêm phổi viêm màng não.”
Đại Hắc tức đến mức muốn đánh ông: “Đậu má, ông nói bậy gì đó, ông mới chết!”
Bạch Luyện Phi giữ chặt lấy hắn, bảo hắn đừng ồn mau chóng chạy đến bệnh viện, Đại Hắc trừng mắt ác liệt nhìn bác sĩ kia một cái, sau đó xoay người rút kim tiêm trên cổ tay Lâm Trường Tư, vốn Lan Lan đang khóc thúc thít theo động tác của hắn mà nhìn cánh tay Lâm Trường Tư, đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Cổ độc!”
Đại Hắc bị cô làm cho kinh ngạc vội vàng hỏi là sao.
Lan Lan khóc đến rối tinh rối mù chỉ vào cánh tay Lâm Trường Tư, Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi đưa mắt nhìn qua thì thấy gân xanh trên cánh tay Lâm Trường Tư nhô lên, làn da xung quanh còn có văn tế màu đen nằm rải rác.
“Đây là cái gì?” Bạch Luyện Phi hoảng sợ trừng mắt.
Lan Lan nứt nở đột nhiên nhớ đến chuyện hồi sáng, thanh âm cũng trở nên kích động tức giận: “Chắc chắn là do tên thối tha hồi sáng làm ra, hắn nắm tay của thím rất lâu.”
“Tên thối tha?” Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc nghi hoặc nhíu mày, căn bản không biết Lan Lan đang nói đến ai, mà hiện tại xem tình trạng của cánh tay, rõ ràng không phải căn bệnh bình thường cho dù đưa vào bệnh viện cũng không thể chữa trị, trong lúc nhất thời cả hai đều cảm thấy khó khăn, tựa như con kiến bò trên chảo nóng vò đầu bứt tai, vị bác sĩ kia ở bên cạnh nhìn thấy cổ tay của y cũng trừng lớn đôi mắt, sợ đến mức rút sang một bên.
Đại Hắc gấp đến giậm chân đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó nắm lấy Lan Lan nhanh chóng hỏi: “Chú hai của em đâu? Trường Tư đã bị như vậy chú hai của em lại chạy đi đâu, mấy chuyện quỷ dị như này khẳng định hắn có cách giải quyết.”
Lan Lan vừa gấp vừa hồ đồ, hiện tại được hắn nhắc nhở mới nghĩ đến: “Đúng vậy, nhưng hiện tại chú hai không có xuất hiện nên chắc chắn không có ở đây, lần trước chú hai dung hồn đã không còn bị trận pháp trên người thím trói buộc, tôi cũng không biết chú hai đi đâu, á, chờ một chút, tôi triệu hoán cái đã.”
Cô nói, Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc thấy cô từ trong túi lấy ra một con hạt giấy, rắc một ít bột màu đỏ lên rồi đối với nó niệm vài câu gì đó, hạt giấy kia liền ở trong lòng bàn tay cô lay động tựa như vật sống, Lan Lan ở trên đầu hạt giấy hôn hôn hai cái: “Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu, mau đi tìm chú hai!”
Hạt giấy kia nghiêng đầu nhìn hai mắt Lan Lan rồi gật đầu, Lan Lan nâng hạt giấy lên, hạt giấy liền vỗ vỗ đôi cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Bạch Luyện Phi, Đại Hắc cùng vị bác sĩ kia trừng lớn đôi mắt suýt chút nữa lọt tròng, miệng cũng mở to thành chữ O, á đù, cô gái nhỏ ngưu X hay vẫn là kỳ nhân dị sĩ.
“Ài” Đại Hắc đẩy đẩy Lan Lan: “Cái thứ như giấy gấp kia có hiệu quả không?”
Cô gái nhỏ khinh thường liếc mắt nhìn Đại Hắc một cái: “Hừ, chú đừng xem thường Ngưu Ngưu, ba tôi làm cho đấy, đáng tiếc tôi không biết bày trận, nếu ba ở đây thì sẽ trực tiếp truyền lời bằng âm thanh.”
Đại Hắc bị ánh mắt “Kiến thức của chú quá nông cạn” của cô gái nhỏ khinh bỉ bắn đến, ôm ngực đau khổ ngã xuống đất, có cần như vậy không, một đứa bé cũng dám đến đây khinh bỉ hắn kìa.
Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư ở trên giường mặt đỏ tai hồng còn đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, ánh mắt nhiễm lên thần sắc lo lắng, hắn lại vươn tay sờ lên trán y, độ ấm kia thật là doạ người, còn có mồ hôi đầy đầu: “Không được rồi, nếu còn sốt như vậy chờ đến lúc chú hai em đến thì Trường Tư cũng đã sốt đến mơ hồ, mau lấy mấy viên đá đến đây giúp y hạ nhiệt.”
Đại Hắc nhanh chóng dựa theo lời nói mà đi tìm còn dùng cả khăn lông bao lấy đưa cho Bạch Luyện Phi, Bạch Luyện Phi dán khăn lông lên trán Lâm Trường Tư, trên người y vô cùng nóng ngay cả cái cổ đều đã ửng hồng, mà văn tế màu đen trên khuỷu tay cũng ngày càng rõ ràng.
Bạch Luyện Phi quay đầu nhìn Đại Hắc và Lan Lan: “Chúng ta ở đây chờ cũng không phải là cách tốt, ai biết chú hai của em khi nào mới đến, bằng không chúng ta đi tìm em họ của tôi đi, lúc chiều tôi thấy hắn có biện pháp trị cho Văn Hoành Viễn, nói không chừng hắn sẽ biết lý do vì sao lại như vậy, các người thấy thế nào?”
Đại Hắc và Lan Lan gật đầu, nói xong Đại Hắc liền ra ngoài chạy xe đến đây, Bạch Luyện Phi đem Lâm Trường Tư bế lên ngồi vào trong xe, Lan Lan cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Cũng may là xe cảnh sát, kỹ thuật lái xe của Đại Hắc rất lợi hại, tuy rằng trên đường nhiều xe thế nhưng Đại Hắc lái xe còn tính là lưu loát, thấy đèn đỏ thì trực tiếp vượt đèn đỏ, Lan Lan vẫn luôn nắm tay Lâm Trường Tư, Bạch Luyện Phi làm y dựa vào người mình không ngừng dùng đá băng giúp y giảm nhiệt, xe trực tiếp chạy vào tiểu khu rồi dừng lại, ba người bế Lâm Trường Tư lên chạy như bay về hướng nhà Chương Chính Tề.
Lúc trưa bọn họ đến đây thì Chương Chính Tề đang ngủ, sau đó bọn họ rời đi Chương Chính Tề bắt đầu đi ngủ tiếp, kết quả chưa ngủ được bao lâu lại bị đánh thức lần nữa, còn là cùng một đám người đánh thức, khỏi cần nghĩ cũng biết sắc mặt có bao nhiêu khó coi, hắn mở cửa nghiến răng nghiến lợi đối với đám người đối diện rống: “Lại chuyện gì nữa! Ông đây mới vừa ngủ!”
Bạch Luyện Phi không thèm quan tâm đẩy hắn ra trực tiếp đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Bớt nói nhảm, nhanh qua đây xem coi Trường Tư bị sao vậy, đột nhiên y sốt cao trên tay còn có hoa văn màu đen.”
Chương Chính Tề bị làm lơ trực tiếp nổi giận nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn hắn, phun ra một câu hung hăng: “Em gái mi! Đời trước ông đây mắc nợ anh, kiếp này phải làm trâu làm ngựa cho anh, một khi có chuyện gì chỉ biết chạy đến chỗ ông!”
Thế nhưng hắn mắng thì mắng, bản thân vẫn ngoan ngoãn đi qua nhìn xem cuối cùng là có chuyện gì.
Hắn vừa đi qua liền thấy khuôn mặt Lâm Trường Tư đỏ bừng, Lan Lan cũng nâng tay Lâm Trường Tư chỉ chỉ hoa văn màu đen cho hắn xem: “Cổ độc, chú ơi chú mau mau cứu thím của tôi đi!”
Chương Chính Tề liếc mắt nhìn cô một cái: “Thím?”
Lan Lan chưa kịp nói gì thì Bạch Luyện Phi đã nhịn không được mấy lời vô nghĩa của hắn, trực tiếp đánh một phát vào đầu hắn: “Mẹ nó, em nhanh coi coi Trường Tư bị cái gì!”
Được rồi, cảnh sát Bạch vẫn luôn là loại hình tương đối thoải mái rộng lượng, đột nhiên nổi bão cau mày gào thét xác thật vô cùng khủng khiếp, khí thế trường kỳ gắn bó với lập pháp trừng trị tội phạm đều được thể hiện ra, không nói đến Lan Lan, Đại Hắc đều bị hắn doạ sợ.
Chương Chính Tề bị hắn đánh một cái, phồng má trừng hắn nhưng mà dưới ánh mắt bốc hoả của ai kia cũng không dám đáp lời, hừ hừ vài tiếng không phục đẩy Bạch Luyện Phi ra, ngoan ngoãn đi đến nhìn xem tình trạng của Lâm Trường Tư.
Bạch Luyện Phi bị hắn đẩy ra cũng không giận đứng ở bên cạnh trông chừng, nhưng mà Chương Chính Tề xem đến xem lui cả một ngày không nói lời nào, hắn lại không nhịn được: “Em xem cả buổi rồi có cách nào hay không?”
Chương Chính Tề quét mắt nhìn hắn: “Có cách thì sao? Không có cách thì sao? Tôi cũng không thân với y, cho nên tại sao tôi phải cứu y, nhưng mà còn anh, y là cái gì của anh? Kích động như vậy làm gì?!”
Quan trọng nhất còn vì y mà đánh hắn, đậu má, ông đây không đòi lại được khẩu khí buổi tối sẽ ngủ không được!
Trên mặt Bạch Luyện Phi phủ lên một lớp sương mù kéo Chương Chính Tề đi qua: “Bớt nói nhảm, mau nói cho anh biết có cách nào hay không, anh khiến em khó chịu, đợi Trường Tư khoẻ lên anh sẽ trả lại cho em, tuỳ ý em xả được rồi chứ!”
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc lại nói mấy lời này, Chương Chính Tề bĩu môi thật ra từ lúc biết cái người đang nằm trên sofa nuôi quỷ thì thiện cảm của gã đối với y hầu như không còn, thế nhưng trông thấy Bạch Luyện Phi như vậy kẻ ngu cũng nhìn ra được, anh họ ngốc của gã đã thích người ta.
Chương Chính Tề liếc mắt nhìn Bạch Luyện Phi một cái, rồi mới chậm rãi nói: “Đây là cổ độc hơn nữa còn không rõ chủng loại, tôi cũng không có cách giải cổ, đoán chừng chỉ có nhân tài hạ cổ mới có cách.”
Hắn mò mực cả buổi đến cuối cùng vẫn là không có cách nào, ba người Bạch Luyện Phi tốn thời gian nghe hết mấy lời vô nghĩa của hắn trong lòng cả ba đều tràn đầy lửa giận, quả thật muốn đánh chết hắn, Chương Chính Tề nhìn thấy bọn họ một bộ hung thần ác sát cũng cảm thấy chính mình giả vờ giả vịt, nhanh chóng phất tay: “Khoan khoan, trước đừng tức giận, tuy rằng tôi không có cách giải cổ, nhưng tạm thời ngăn lại vẫn là có thể, đủ thời gian cho các cậu đi tìm người hạ cổ!”
Đây là lần đầu tiên Đại Hắc nhìn thấy có người thiếu đánh đến vậy, hắn nghẹn một bụng lửa giận, hướng về phía gã hét to một tiếng: “Vậy cậu còn nói nhảm gì nữa, sao không làm sớm đi, Trường Tư đã sốt thành như này!”
Lan Lan cũng trừng mắt liếc gã một cái: “Chú thật đáng ghét!”
Đậu mè, cứu người còn phải bị người ghét bỏ!
Chương Chính Tề buồn bực khó chịu: “Hiện tại ông đây liền đi làm được rồi chứ, trước lấy nước thuốc lau cho y, các người mau cởi quần áo của y.”
Nói xong hắn lại đi đến bãi rác nhỏ sau đó xách theo hòm thuốc đi vào phòng tắm, không quên quay đầu đối với ba người Bạch Luyện Phi rống to: “Các người nhanh lên!”
Nhanh lên nhanh lên…..Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc hai người nhìn nhau, cởi quần áo Trường Tư?
Biểu cảm trên mặt hai người đều rất kỳ quái, từ lúc Đại Hắc cùng Chu Hành trải qua một đêm thì hắn phát hiện quần áo đàn ông cũng không thể tuỳ tiện cởi, mà Bạch Luyện Phi sao? Không cần giải thích ắt hẳn mọi người đều biết.
Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư hôn mê nằm trên sofa không hề hay biết cái gì nuốt nuốt nước miếng, giọng nói đều khàn khàn, xấu hổ ho khan một tiếng: “Ặc….. Tôi…. Tôi làm đi…..”
Hắn tự cam anh dũng, đương nhiên Đại Hắc cũng không có ý kiến, Bạch Luyện Phi nói xong tay cũng cẩn thận vươn ra hướng về vạt áo của Lâm Trường Tư, hít sâu một hơi sạch sẽ lưu loát bắt đầu cởi quần áo y xuống, được rồi, tuy rằng chính mình cùng Trường Tư là không thể nào thế nhưng ha ha ăn đậu hủ cũng không tồi.
Hắn càng cởi càng thuận tay, đôi tay bắt đầu chuyển đến quần Lâm Trường Tư thế nhưng —
Tay còn chưa chạm đến lưng quần, hắn liền cảm thấy phía sau truyền đến hơi thở lạnh băng, có một lực lượng bên ngoài mạnh mẽ đánh vào người hắn, tiếp đó hắn phát hiện chính mình bay lên không trung rồi chớp mắt hung hăng ngã xuống mặt đất.
Bạch Luyện Phi đau đến kêu lên một tiếng, che lại cánh tay đau nhức ngồi dậy liền nhìn thấy bên cạnh sofa hiện lên một đám khói đen quay cuồng kịch liệt, thân ảnh một người đàn ông ở trong sương đen như ẩn như hiện, còn có đôi mắt trần trụi khoá chặt chính mình tràn đầy dục vọng tàn sát bừa bãi.
Thân thể Bạch Luyện Phi không tự chủ được run rẩy một chút, sau lưng lạnh lẽo nổi lên từng mảng da gà.
Lâm Trường Tư bị vây ở bên trong có chút luống cuống, y tựa như một con ruồi nhặng không đầu nơi nơi đâm loạn, bất kể có đi như thế nào thì cũng không thể rời khỏi vực sâu trắng xoá, y vẫn luôn đi, càng đi thì càng hoảng sợ, thế giới sương trắng giống như vô hạn, y bị nhốt ở bên trong.
Loại áp lực không thể thức giấc làm người cảm thấy thật kinh khủng, Lâm Trường Tư ngồi xổm xuống trong màn sương trắng, mặc cho sương mù vô hạn cắn nuốt chính mình.
Trong xe, Bạch Luyện Phi cùng Lan Lan vẫn còn cười đùa vui vẻ ở phía trước, Đại Hắc đi đến sắc mặt có chút phiền muộn ưu thương, từ lúc bắt đầu theo đuổi Tình Tình, hắn đương nhiên có thích cô gái ấy, lần đầu tiên hắn thấy cô chỉ vừa mới tháng hai, tết âm lịch cũng chưa đến.
Hắn vừa rời khỏi cục cảnh sát vì chuyện của Li Ly, tuy rằng hắn đã không còn thích Li Ly, nhưng cô đã từng là bạn gái của hắn, cô chết, khiến hắn vô cùng khiếp sợ, không đến nổi đau khổ nhưng bi thương đau đớn vẫn phải có.
Chính là ngay lúc ấy hắn gặp được cô gái có nụ cười ôn nhu sạch sẽ ở trong trường học, sắp đến tết âm lịch mọi người trong trường hầu như đều rời đi hết, sân trường thưa thớt người ở, cô gái này vừa xuất hiện đã đập vào trong mắt của hắn, nụ cười ấm áp ấy làm hắn nhịn không được sinh ra thiện cảm, sau khi lại gần hắn mới phát hiện cô gái đã có bạn trai thế nhưng hắn không bỏ cuộc.
Gia đình cô gái tương đối nghèo, cho nên đến tết âm lịch cô vẫn ở lại thành phố A làm việc, bạn trai của cô bởi vì người nhà thúc giục nên ngay lúc trường học cho nghỉ thì đã về nhà, chỉ còn cô gái ở lại, hắn ở trong thời gian này đối với cô gái quan tâm săn sóc vô cùng ân cần, cuối cùng một tháng sau, cô gái đã mềm lòng gọi điện thoại chia tay bạn trai rồi trở thành bạn gái của hắn.
Bọn họ cùng nhau trải qua tết âm lịch và cùng nhau trải qua một đoạn thời gian ngọt ngọt ngào ngào.
Hiện tại cô gái lại vì bạn trai cũ mà chia tay với hắn, Đại Hắc không biết chính mình có cảm giác gì, phiền muộn có, thương cảm có, nhưng lại không có không cam lòng và nuối tiếc, thật ra kết quả này đối với hắn mà nói cũng không tệ, hắn thích Tình Tình nhưng không phải quá sâu sắc, chỉ là cảm thấy cô rất đặc biệt không giống với bạn gái trước đây của hắn, mua túi xách mua hàng hiệu, cô gái này rất mộc mạc nghiêm túc, xứng với một người tốt hơn mà hắn không phải người đó.
Cô cùng Văn Hoành Viễn ở bên nhau mới đúng, hắn nhìn ra được Văn Hoành Viễn thật sự yêu cô, thậm chí gã còn có thể thành toàn lựa chọn của cô mà không hề vướng bận.
Làm tốt chuẩn bị cùng người trải qua một đời và cũng làm tốt chuẩn bị tuỳ thời người có thể rời đi, có lẽ đây là góc nhìn đẹp nhất của tình yêu, thâm tình nhưng không chút vướng bận.
Người không yêu tôi, tôi thả người đi, người muốn quay lại thì tôi vẫn ở nơi đó.
Đại Hắc ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm xám xịt, được rồi, hắn từ bỏ tiết tháo để một lần đi làm tiểu tam đào góc tường người ta, hiện tại bị người đào trở về cũng chỉ là quả báo không có gì đáng tiếc, hơn nữa… Đại Hắc cười cười, còn tính may mắn, tuy rằng đi một đoạn đường vòng nhưng cũng may mắn chưa phá hỏng một đoạn nhân duyên này.
Đại Hắc mò mẫn túi quần hơn nửa ngày nghĩ lấy một điếu thuốc ra hút, hồi lâu vẫn sờ không thấy, nhụt chí, bỏ đi, hắn là một đại lão gia ở chỗ này giả vờ u buồn như đám thanh niên làm gì.
Hắn hít sâu một hơi đi về phía xe mở cửa sau ngồi vào, Lan Lan cùng Bạch Luyện Phi nghe tiếng quay đầu nhìn hắn thì trông thấy Lâm Trường Tư đang ở bên cạnh ngủ đến nghiêng trái ngã phải, kỳ quái hửm một tiếng: “Chúng ta ồn ào như vậy, y cũng có thể ngủ được.”
Đại Hắc nghe vậy nhíu mày, bé ngoan cần ngủ trong một hoàn cảnh thật yên tĩnh mới được, thời điểm còn học năm nhất y vẫn còn ở trong ký túc xá thì vô cùng ghét bỏ việc hắn ngáy ngủ, hiện tại, hắn vươn tay đẩy nhẹ một cái, cơ thể Lâm Trường Tư dựa vào cửa sổ và ghế ngồi mềm như bông nhẹ nhàng trượt xuống.
Đại Hắc hoảng sợ nhanh chóng nâng y dậy, lúc này mới phát hiện thân thể Lâm Trường Tư nóng rực, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, nâng mặt y dậy thì phát hiện khuôn mặt của y ửng đỏ vì nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái ướt đẫm.
Đại Hắc trong lòng hoảng sợ: “Bé ngoan phát sốt!”
Ba người trong xe một trận gà bay chó sủa, Lan Lan sờ mặt Lâm Trường Tư, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng: “Thím ơi, thím thế nào rồi?”
Lâm Trường Tư đương nhiên không có khả năng đáp lời cô bé, y cau chặt mày trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, mặc kệ bọn họ gọi như thế nào thì y đều không thể mở mắt ra được.
Nay cả người đều sốt cao, hơn nữa phát sốt rất kỳ quái, ba người trong lúc nhất thời không biết làm sao, hiện tại đang là thời điểm chạng vạng vừa lúc là thời gian tan làm, đưa đến biện viện sợ lại kẹt xe.
Đại Hắc nhìn xung quanh, trước đây hắn thường xuyên đưa Tình Tình về nhà cho nên đối với mọi thứ xung quanh còn tính là quen thuộc, biết gần đây có một phòng khám nhỏ, vì vậy Bạch Luyện Phi nhanh chóng đánh xe chạy đến, phanh gấp trước cửa phòng khám.
Bạch Luyện Phi mở cửa xe vội vàng bế Lâm Trường Tư vào phòng khám, Đại Hắc và Lan Lan đuổi theo phía sau đi gọi bác sĩ, cũng may lúc này phòng khám không có người nào, bọn họ như vậy làm cho giống như bệnh tình nguy kịch, bác sĩ trung niên bị Lan Lan cưỡng chế lôi kéo từ trong phòng ra giật hết cả mình.
Bác sĩ trung niên xem cả buổi, nhóm người Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi ở bên cạnh tường thuật lại bệnh tình, nói là đột nhiên sốt cao ngay cả dấu hiệu cũng không có.
Lão bác sĩ sờ sờ cái trán, rồi nhìn cái lưỡi cuối cùng đưa ra xác định không mấy chắc chắn là phát sốt, sau đó vô nước biển, Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi cau mày nhìn bác sĩ cảm thấy như nào cũng không đáng tin.
Lan Lan kề mặt vào khuôn mặt nóng rực của Lâm Trường Tư, nước mắt lăn dài bẹp miệng khóc ròng: “Sao bây giờ, nhiệt độ cơ thể của thím lại cao lên.”
Sắc mặt Bạch Luyện Phi và Đại Hắc trầm xuống, vội vàng đi qua sờ trán Lâm Trường Tư, quả nhiên, nhiệt độ hiện tại so với trong xe cao hơn, tay đặt trên trán đều cảm thấy bỏng rát.
Bác sĩ bị ánh mắt dữ tợn của Đại Hắc làm cho sợ tới mức toàn thân run rẩy, nhanh chóng xua tay: “Chuyện này….. Chuyện này….. Các cậu nhanh chóng đi đến bệnh viện đi, phòng khám nhỏ của tôi không thể có người chết, sốt cao như vậy, có thể sốt thành viêm phổi viêm màng não.”
Đại Hắc tức đến mức muốn đánh ông: “Đậu má, ông nói bậy gì đó, ông mới chết!”
Bạch Luyện Phi giữ chặt lấy hắn, bảo hắn đừng ồn mau chóng chạy đến bệnh viện, Đại Hắc trừng mắt ác liệt nhìn bác sĩ kia một cái, sau đó xoay người rút kim tiêm trên cổ tay Lâm Trường Tư, vốn Lan Lan đang khóc thúc thít theo động tác của hắn mà nhìn cánh tay Lâm Trường Tư, đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Cổ độc!”
Đại Hắc bị cô làm cho kinh ngạc vội vàng hỏi là sao.
Lan Lan khóc đến rối tinh rối mù chỉ vào cánh tay Lâm Trường Tư, Đại Hắc cùng Bạch Luyện Phi đưa mắt nhìn qua thì thấy gân xanh trên cánh tay Lâm Trường Tư nhô lên, làn da xung quanh còn có văn tế màu đen nằm rải rác.
“Đây là cái gì?” Bạch Luyện Phi hoảng sợ trừng mắt.
Lan Lan nứt nở đột nhiên nhớ đến chuyện hồi sáng, thanh âm cũng trở nên kích động tức giận: “Chắc chắn là do tên thối tha hồi sáng làm ra, hắn nắm tay của thím rất lâu.”
“Tên thối tha?” Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc nghi hoặc nhíu mày, căn bản không biết Lan Lan đang nói đến ai, mà hiện tại xem tình trạng của cánh tay, rõ ràng không phải căn bệnh bình thường cho dù đưa vào bệnh viện cũng không thể chữa trị, trong lúc nhất thời cả hai đều cảm thấy khó khăn, tựa như con kiến bò trên chảo nóng vò đầu bứt tai, vị bác sĩ kia ở bên cạnh nhìn thấy cổ tay của y cũng trừng lớn đôi mắt, sợ đến mức rút sang một bên.
Đại Hắc gấp đến giậm chân đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó nắm lấy Lan Lan nhanh chóng hỏi: “Chú hai của em đâu? Trường Tư đã bị như vậy chú hai của em lại chạy đi đâu, mấy chuyện quỷ dị như này khẳng định hắn có cách giải quyết.”
Lan Lan vừa gấp vừa hồ đồ, hiện tại được hắn nhắc nhở mới nghĩ đến: “Đúng vậy, nhưng hiện tại chú hai không có xuất hiện nên chắc chắn không có ở đây, lần trước chú hai dung hồn đã không còn bị trận pháp trên người thím trói buộc, tôi cũng không biết chú hai đi đâu, á, chờ một chút, tôi triệu hoán cái đã.”
Cô nói, Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc thấy cô từ trong túi lấy ra một con hạt giấy, rắc một ít bột màu đỏ lên rồi đối với nó niệm vài câu gì đó, hạt giấy kia liền ở trong lòng bàn tay cô lay động tựa như vật sống, Lan Lan ở trên đầu hạt giấy hôn hôn hai cái: “Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu, mau đi tìm chú hai!”
Hạt giấy kia nghiêng đầu nhìn hai mắt Lan Lan rồi gật đầu, Lan Lan nâng hạt giấy lên, hạt giấy liền vỗ vỗ đôi cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Bạch Luyện Phi, Đại Hắc cùng vị bác sĩ kia trừng lớn đôi mắt suýt chút nữa lọt tròng, miệng cũng mở to thành chữ O, á đù, cô gái nhỏ ngưu X hay vẫn là kỳ nhân dị sĩ.
“Ài” Đại Hắc đẩy đẩy Lan Lan: “Cái thứ như giấy gấp kia có hiệu quả không?”
Cô gái nhỏ khinh thường liếc mắt nhìn Đại Hắc một cái: “Hừ, chú đừng xem thường Ngưu Ngưu, ba tôi làm cho đấy, đáng tiếc tôi không biết bày trận, nếu ba ở đây thì sẽ trực tiếp truyền lời bằng âm thanh.”
Đại Hắc bị ánh mắt “Kiến thức của chú quá nông cạn” của cô gái nhỏ khinh bỉ bắn đến, ôm ngực đau khổ ngã xuống đất, có cần như vậy không, một đứa bé cũng dám đến đây khinh bỉ hắn kìa.
Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư ở trên giường mặt đỏ tai hồng còn đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, ánh mắt nhiễm lên thần sắc lo lắng, hắn lại vươn tay sờ lên trán y, độ ấm kia thật là doạ người, còn có mồ hôi đầy đầu: “Không được rồi, nếu còn sốt như vậy chờ đến lúc chú hai em đến thì Trường Tư cũng đã sốt đến mơ hồ, mau lấy mấy viên đá đến đây giúp y hạ nhiệt.”
Đại Hắc nhanh chóng dựa theo lời nói mà đi tìm còn dùng cả khăn lông bao lấy đưa cho Bạch Luyện Phi, Bạch Luyện Phi dán khăn lông lên trán Lâm Trường Tư, trên người y vô cùng nóng ngay cả cái cổ đều đã ửng hồng, mà văn tế màu đen trên khuỷu tay cũng ngày càng rõ ràng.
Bạch Luyện Phi quay đầu nhìn Đại Hắc và Lan Lan: “Chúng ta ở đây chờ cũng không phải là cách tốt, ai biết chú hai của em khi nào mới đến, bằng không chúng ta đi tìm em họ của tôi đi, lúc chiều tôi thấy hắn có biện pháp trị cho Văn Hoành Viễn, nói không chừng hắn sẽ biết lý do vì sao lại như vậy, các người thấy thế nào?”
Đại Hắc và Lan Lan gật đầu, nói xong Đại Hắc liền ra ngoài chạy xe đến đây, Bạch Luyện Phi đem Lâm Trường Tư bế lên ngồi vào trong xe, Lan Lan cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Cũng may là xe cảnh sát, kỹ thuật lái xe của Đại Hắc rất lợi hại, tuy rằng trên đường nhiều xe thế nhưng Đại Hắc lái xe còn tính là lưu loát, thấy đèn đỏ thì trực tiếp vượt đèn đỏ, Lan Lan vẫn luôn nắm tay Lâm Trường Tư, Bạch Luyện Phi làm y dựa vào người mình không ngừng dùng đá băng giúp y giảm nhiệt, xe trực tiếp chạy vào tiểu khu rồi dừng lại, ba người bế Lâm Trường Tư lên chạy như bay về hướng nhà Chương Chính Tề.
Lúc trưa bọn họ đến đây thì Chương Chính Tề đang ngủ, sau đó bọn họ rời đi Chương Chính Tề bắt đầu đi ngủ tiếp, kết quả chưa ngủ được bao lâu lại bị đánh thức lần nữa, còn là cùng một đám người đánh thức, khỏi cần nghĩ cũng biết sắc mặt có bao nhiêu khó coi, hắn mở cửa nghiến răng nghiến lợi đối với đám người đối diện rống: “Lại chuyện gì nữa! Ông đây mới vừa ngủ!”
Bạch Luyện Phi không thèm quan tâm đẩy hắn ra trực tiếp đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Bớt nói nhảm, nhanh qua đây xem coi Trường Tư bị sao vậy, đột nhiên y sốt cao trên tay còn có hoa văn màu đen.”
Chương Chính Tề bị làm lơ trực tiếp nổi giận nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn hắn, phun ra một câu hung hăng: “Em gái mi! Đời trước ông đây mắc nợ anh, kiếp này phải làm trâu làm ngựa cho anh, một khi có chuyện gì chỉ biết chạy đến chỗ ông!”
Thế nhưng hắn mắng thì mắng, bản thân vẫn ngoan ngoãn đi qua nhìn xem cuối cùng là có chuyện gì.
Hắn vừa đi qua liền thấy khuôn mặt Lâm Trường Tư đỏ bừng, Lan Lan cũng nâng tay Lâm Trường Tư chỉ chỉ hoa văn màu đen cho hắn xem: “Cổ độc, chú ơi chú mau mau cứu thím của tôi đi!”
Chương Chính Tề liếc mắt nhìn cô một cái: “Thím?”
Lan Lan chưa kịp nói gì thì Bạch Luyện Phi đã nhịn không được mấy lời vô nghĩa của hắn, trực tiếp đánh một phát vào đầu hắn: “Mẹ nó, em nhanh coi coi Trường Tư bị cái gì!”
Được rồi, cảnh sát Bạch vẫn luôn là loại hình tương đối thoải mái rộng lượng, đột nhiên nổi bão cau mày gào thét xác thật vô cùng khủng khiếp, khí thế trường kỳ gắn bó với lập pháp trừng trị tội phạm đều được thể hiện ra, không nói đến Lan Lan, Đại Hắc đều bị hắn doạ sợ.
Chương Chính Tề bị hắn đánh một cái, phồng má trừng hắn nhưng mà dưới ánh mắt bốc hoả của ai kia cũng không dám đáp lời, hừ hừ vài tiếng không phục đẩy Bạch Luyện Phi ra, ngoan ngoãn đi đến nhìn xem tình trạng của Lâm Trường Tư.
Bạch Luyện Phi bị hắn đẩy ra cũng không giận đứng ở bên cạnh trông chừng, nhưng mà Chương Chính Tề xem đến xem lui cả một ngày không nói lời nào, hắn lại không nhịn được: “Em xem cả buổi rồi có cách nào hay không?”
Chương Chính Tề quét mắt nhìn hắn: “Có cách thì sao? Không có cách thì sao? Tôi cũng không thân với y, cho nên tại sao tôi phải cứu y, nhưng mà còn anh, y là cái gì của anh? Kích động như vậy làm gì?!”
Quan trọng nhất còn vì y mà đánh hắn, đậu má, ông đây không đòi lại được khẩu khí buổi tối sẽ ngủ không được!
Trên mặt Bạch Luyện Phi phủ lên một lớp sương mù kéo Chương Chính Tề đi qua: “Bớt nói nhảm, mau nói cho anh biết có cách nào hay không, anh khiến em khó chịu, đợi Trường Tư khoẻ lên anh sẽ trả lại cho em, tuỳ ý em xả được rồi chứ!”
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc lại nói mấy lời này, Chương Chính Tề bĩu môi thật ra từ lúc biết cái người đang nằm trên sofa nuôi quỷ thì thiện cảm của gã đối với y hầu như không còn, thế nhưng trông thấy Bạch Luyện Phi như vậy kẻ ngu cũng nhìn ra được, anh họ ngốc của gã đã thích người ta.
Chương Chính Tề liếc mắt nhìn Bạch Luyện Phi một cái, rồi mới chậm rãi nói: “Đây là cổ độc hơn nữa còn không rõ chủng loại, tôi cũng không có cách giải cổ, đoán chừng chỉ có nhân tài hạ cổ mới có cách.”
Hắn mò mực cả buổi đến cuối cùng vẫn là không có cách nào, ba người Bạch Luyện Phi tốn thời gian nghe hết mấy lời vô nghĩa của hắn trong lòng cả ba đều tràn đầy lửa giận, quả thật muốn đánh chết hắn, Chương Chính Tề nhìn thấy bọn họ một bộ hung thần ác sát cũng cảm thấy chính mình giả vờ giả vịt, nhanh chóng phất tay: “Khoan khoan, trước đừng tức giận, tuy rằng tôi không có cách giải cổ, nhưng tạm thời ngăn lại vẫn là có thể, đủ thời gian cho các cậu đi tìm người hạ cổ!”
Đây là lần đầu tiên Đại Hắc nhìn thấy có người thiếu đánh đến vậy, hắn nghẹn một bụng lửa giận, hướng về phía gã hét to một tiếng: “Vậy cậu còn nói nhảm gì nữa, sao không làm sớm đi, Trường Tư đã sốt thành như này!”
Lan Lan cũng trừng mắt liếc gã một cái: “Chú thật đáng ghét!”
Đậu mè, cứu người còn phải bị người ghét bỏ!
Chương Chính Tề buồn bực khó chịu: “Hiện tại ông đây liền đi làm được rồi chứ, trước lấy nước thuốc lau cho y, các người mau cởi quần áo của y.”
Nói xong hắn lại đi đến bãi rác nhỏ sau đó xách theo hòm thuốc đi vào phòng tắm, không quên quay đầu đối với ba người Bạch Luyện Phi rống to: “Các người nhanh lên!”
Nhanh lên nhanh lên…..Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc hai người nhìn nhau, cởi quần áo Trường Tư?
Biểu cảm trên mặt hai người đều rất kỳ quái, từ lúc Đại Hắc cùng Chu Hành trải qua một đêm thì hắn phát hiện quần áo đàn ông cũng không thể tuỳ tiện cởi, mà Bạch Luyện Phi sao? Không cần giải thích ắt hẳn mọi người đều biết.
Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư hôn mê nằm trên sofa không hề hay biết cái gì nuốt nuốt nước miếng, giọng nói đều khàn khàn, xấu hổ ho khan một tiếng: “Ặc….. Tôi…. Tôi làm đi…..”
Hắn tự cam anh dũng, đương nhiên Đại Hắc cũng không có ý kiến, Bạch Luyện Phi nói xong tay cũng cẩn thận vươn ra hướng về vạt áo của Lâm Trường Tư, hít sâu một hơi sạch sẽ lưu loát bắt đầu cởi quần áo y xuống, được rồi, tuy rằng chính mình cùng Trường Tư là không thể nào thế nhưng ha ha ăn đậu hủ cũng không tồi.
Hắn càng cởi càng thuận tay, đôi tay bắt đầu chuyển đến quần Lâm Trường Tư thế nhưng —
Tay còn chưa chạm đến lưng quần, hắn liền cảm thấy phía sau truyền đến hơi thở lạnh băng, có một lực lượng bên ngoài mạnh mẽ đánh vào người hắn, tiếp đó hắn phát hiện chính mình bay lên không trung rồi chớp mắt hung hăng ngã xuống mặt đất.
Bạch Luyện Phi đau đến kêu lên một tiếng, che lại cánh tay đau nhức ngồi dậy liền nhìn thấy bên cạnh sofa hiện lên một đám khói đen quay cuồng kịch liệt, thân ảnh một người đàn ông ở trong sương đen như ẩn như hiện, còn có đôi mắt trần trụi khoá chặt chính mình tràn đầy dục vọng tàn sát bừa bãi.
Thân thể Bạch Luyện Phi không tự chủ được run rẩy một chút, sau lưng lạnh lẽo nổi lên từng mảng da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.