Chương 3: Hôn duyên
Diệp Lạc Giang Hồ
13/09/2022
Hứa Gia một mảnh lặng im, chỉ có nghe thấy thanh âm ba Hứa hút thuốc. Hồi lâu ba Hứa mới dập tắt tẩu thuốc gõ gõ bàn gỗ.
Ba Hứa ngồi vào sofa, sau đó chỉ ghế dài ở đối diện: “Ngồi, ngồi xuống hết đi.”
Ông nội Hứa, bà nội Hứa, còn có cả mẹ Hứa đều nối đuôi nhau ngồi cạnh ba Hứa. Lâm Trường Tư nhìn bọn họ, sau đó cũng thuận theo mà ngồi ở đối diện.
“Thật ra, chuyện này hẳn là nên sớm cùng con nói rõ, là do ta và mẹ con vẫn luôn không mở miệng được, cho nên kéo dài đến tận bây giờ, hiện tại con cũng nên biết…” ba Hứa giọng nói nặng nề ngẩng đầu nhìn Lâm Trường Tư, thấy y không có tính toán mở miệng thì chỉ có thể nói tiếp, Lâm Trường Tư vẫn luôn lắng nghe không nói lời nào, chậm rãi hiểu rõ chuyện cầu hôn này từ đầu đến cuối.
Mười bảy năm trước lúc ấy mẹ Hứa cùng lắm chỉ mới mười tám, bởi vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà sinh non, Lâm Trường Tư vừa mới bảy tháng thì đã ra đời thân thể vô cùng gầy yếu, tiếng khóc cũng giống như một con mèo nhỏ hơi thở thoi thóp. Sau khi kiểm tra bác sĩ đã nói y bị rối loạn nhịp tim, còn mang theo bệnh tim bẩm sinh nặng, tiếp đó nói với ba Hứa một cách mơ hồ, sinh non còn mang theo bệnh tim đứa nhỏ vừa mới chào đời này sẽ rất dễ chết non, dù tính hiện tại có sống sót thì cũng không qua mấy tháng, bởi với y học hiện nay muốn lưu lại đứa nhỏ là không có khả năng.
Ba Hứa nghe xong tâm như tro tàn, bà nội Hứa nghe xong thì khóc lớn liều mạng lôi kéo quần áo của bác sĩ khẩn cầu cứu cháu của mình, cuối cùng nhận lại cũng chỉ là một tiếng thở dài bất lực.
Nháo ra sao cũng không có cách nào khác, đứa nhỏ vừa mới chào đời vẫn còn nằm ở trong khoang giữ nhiệt ổn định, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, ngay cả tiếng khóc cũng khó lòng mà nghe thấy. Người một nhà ngoại trừ đau đớn khóc lóc, thì cái gì cũng không thể làm chỉ có thể thay phiên nhau chăm sóc đứa nhỏ, sợ không chú ý một chút đứa nhỏ sẽ khó thở mà lên cơn sốc. Ngắn ngủi ba tháng đã xảy ra mấy chục lần sốc mà lần lượt đều được cứu trở về, nhưng cuối cùng lại không thể thắng nổi ông trời, sinh mệnh nho nhỏ đến với thế giới chỉ có thể tồn tại trong ba tháng, ngay cả tên cũng chưa kịp đặt thì đã không còn.
Mẹ Hứa ôm chặt lấy đứa con vẫn còn ấm áp nhưng mà lại không còn một chút hô hấp nào, rơi lệ ngã xuống mặt đất đau đớn muốn chết. Ba Hứa cùng ông nội Hứa hai người đàn ông đều là đau đớn khó nhịn, bà nội Hứa hai mắt phiếm hồng ôm chặt lấy vai của mẹ Hứa nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Toàn bộ bệnh xá đều là thanh âm khóc rống khó nhịn.
Bà nội Hứa giống như nghĩ đến gì đó bỗng nhiên đứng lên, đôi môi tái nhợt run rẩy hai mắt tuyệt vọng giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng mà hơi hơi lóe sáng. Nàng giống như điên rồi, một phen đoạt lấy đứa bé đang nằm ở trong lòng mẹ Hứa tông cửa xông ra, trong miệng còn lẩm bẩm đứt quãng: “Người kia, người kia… Khẳng định là có thể cứu nó…”
Nhóm người mẹ Hứa đều ngẩn ra, một người đã tử vong mất đi khả năng hô hấp làm sao có thể cứu sống? Đều cảm thấy bà nội Hứa quá yêu thương cháu trai, mà có chút thần trí không rõ hồ ngôn loạn ngữ. Lo lắng bà nội Hứa sẽ xảy ra chuyện vì vậy cũng ngay lập tức đuổi theo, một đường đi theo thì trông thấy bà nội Hứa lao ra khỏi phòng bệnh của Hứa Gia thôn đi về hướng Lâm Trang quỷ dị, chờ đến lúc bọn họ đuổi đến thì đã nhìn thấy bà nội Hứa bị thanh niên thủ vệ của Lâm Trang ngăn lại.
Chờ ba người chạy đến bên người bà nội Hứa, thì đã nhìn thấy bà nội Hứa ôm lấy thân thể đứa nhỏ đang dần dần lạnh ngắt, vô cùng đau khổ cầu xin hai người thanh niên cho nàng đi vào, nàng nói nàng muốn gặp Cửu Gia cầu hắn cứu cháu trai của mình.
Ba Hứa, mẹ Hứa cảm thấy bác sĩ đã tuyên cáo con mình đã chết, hơn nữa cũng đã ngưng thở thì cho dù cầu Cửu Gia giúp đỡ thì có ích gì? Chẳng lẽ còn có thể làm người chết sống lại? Càng nghĩ càng thấy việc này là vô căn cứ cũng cảm thấy bá nội Hứa vì đã vô cùng tuyệt vọng cho nên chuyện gì cũng muốn thử, vài người lôi kéo bà nội Hứa bảo nàng về nhà thôi, một bên khuyên nhũ bà nội Hứa chấp nhận sự thật, nhanh nhanh quay về an táng đứa nhỏ.
Bà nội Hứa căn bản không thèm để ý bạn già cùng con mình, như cũ khổ sở cầu xin hai vị thủ vệ, cuối cùng còn quỳ xuống than thở khóc lóc. Tình cảnh này không muốn làm người rung động cũng khó, hơn nữa ba Hứa, mẹ Hứa vừa nhìn thấy mẹ của mình quỳ xuống, trông thấy bản thân không thể khuyên nhũ bà nội Hứa thì cũng quỳ xuống theo, cùng nhau quỳ cầu hai vị thanh niên kia.
Hai vị thủ vệ kia cũng chỉ là một người đàn ông ngoài hai mươi, đều là người có cha có mẹ có con, nhìn thấy bọn họ thật sự là quá đáng thương, cho nên cũng phá lệ châm chước, để một người ở lại canh gác còn một người khác thì đem bọn họ đi gặp tộc trưởng, nếu như tự tiện mang người ngoài đi vào sẽ bị trừng phạt thì hai người bọn họ cũng sẽ chấp nhận chia sẻ cùng nhau.
Nam thanh niên đồng ý mang theo bốn người tiến vào Lâm Trang, ra hiệu bảo bốn người họ im lặng sau đó dẫn bốn người đi tìm tộc trưởng.
Vào Lâm Trang mới tiến thêm được một bước, biết được Lâm Trang cổ xưa huyền bí, mặt đất được lót những phiến đá xanh, nhà trúc sừng sững chót vót với nhiều màu sắc khác nhau, tinh xảo, lịch sự, cùng tao nhã, trong không khí dường như mang theo một cỗ hương vị thanh tao và tinh tế, giống như là hương vị của cây trúc mà dường như cũng có một cỗ đàn hương nhàn nhạt khiến người cảm thấy bình yên vô cùng. Càng đi vào sâu còn có thể nghe thấy thanh âm thanh thúy của chuông gió hòa với tiếng nước chảy róc rách.
Bảy rẽ tám quanh, cũng không biết là đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, lúc này nam thanh niên mới đứng trước một tòa nhà trúc hai tầng dừng lại, bốn góc nhà trúc đều được treo một cái lồng đèn màu trắng. Ở trước cửa có hai tượng thú cao lớn nhe răng trợn mắt, đôi mắt dữ tợn, cũng không biết đó là con cự thú gì… Toàn bộ ngôi nhà đều lộ ra hơi thở quái dị.
Nam thanh niên đi lên phía trước, gõ cửa… Qua nửa ngày, cửa được mở ra, một người phụ nữa hơn 50 tuổi dò đầu ra nhìn, nam thanh niên đi lên cung kính nói: “Thím cửu, mấy người này là đi đến đây tìm chú cửu, thật sự là rất đáng thương, cho nên…”
Nam thanh niên cũng không nói tiếp, thím cửu cũng lộ ra bộ dáng hiểu rõ, nhanh chóng mở cửa, không nói một lời trực tiếp đi vào bên trong. Nam thanh niên vội vàng ra hiệu ý bảo cha Hứa, mẹ Hứa đi theo sau, sau đó cười haha quay về.
Vị thím cửu này bước đi trầm ổn, vẫn luôn dẫn đường ở phía trước, ba Hứa có ý nói chuyện nhưng mà người phía trước cũng là một bộ xa cách, vì vậy ba Hứa dần dần không nói nữa, năm người cứ thế mà trầm mặc đi thẳng vào nhà trúc, rồi sau đó từ trong nhà trúc bước đến hậu viện phía sau, ngay lập tức trông thấy một ông lão tóc bạc ở trên ghế nằm làm bằng trúc, hưởng thụ sự mát lạnh dưới táng cây hòe.
Nhận thấy vài người đang bước đến, ông lão cũng không hề động đậy, chỉ là nhẹ nhàng mở mắt liếc nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt một bộ xa cách.
Bà nội Hứa cũng không có thời gian mà đi so đo, vừa nhìn thấy Lâm Cửu Gia thì nàng đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu, hai mắt sưng đỏ khẩn cầu ông cứu cháu của mình.
Lâm Cửu Gia nhíu mày như thể không chịu đựng được việc mình bị quấy rối, hất tay bà nội Hứa ra, mở mắt, nhìn thẳng vào đứa nhỏ đang ở trong lòng ngực bà nội Hứa.
Vị Lâm Cửu Gia này xét về tướng mạo thì cùng lắm chỉ hơn 50, vậy mà tóc đã bạc trắng thế nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén, khí độ bất phàm. Thân hình cường tráng cao lớn giờ phút này đứng lên càng thêm hung hãn.
Ông mặc kệ bà nội Hứa đang khóc lóc tang thương, trực tiếp ôm lấy thi thể đứa nhỏ, duỗi tay tìm tòi trong miệng thốt ra hai chữ: “Chết rồi.”
Ngay lập tức bà nội Hứa nhào qua cầu xin: “Cầu xin ông, Cửu Gia, tôi biết ông có cách, cầu xin ông cứu cháu của tôi, Hứa Gia tôi vẫn luôn là huyết mạch đơn truyền, tôi không thể để huyết mạch Hứa Gia bị đứt gãy. Cầu xin ông, chỉ cần ông cứu cháu tôi, thì cái gì tôi cũng sẽ cho ông, cầu ông, cầu ông thương xót mà giúp đỡ chúng tôi.”
Lâm Cửu Gia nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội Hứa: “Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn chết sớm, dương thọ chưa tận bảo tôi cứu cũng đúng. Thế nhưng bà hiểu quy tắc của tôi, muốn tôi cứu người thì phải trả giá rất lớn, bà thật sự đã chuẩn bị cho việc trả giá đó chưa?”
Bà nội Hứa ôm chặt đứa bé vào lòng, tay nắm thành quyền lời nói kiên định: “Chỉ cần cứu được cháu trai của tôi, thì cho dù có lấy đi mạng già này đều được.”
“Được, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ cứu nó. Thế nhưng, đứa nhỏ này từ nay về sau chỉ có thể là người của Lâm Gia.” Lâm Cửu Gia ngữ khí nhàn nhạt nói, nhìn ba Hứa và mẹ Hứa đang ngạc nhiên nói tiếp: “Trước 18 tuổi đứa nhỏ này có thể sống cùng với các ngươi, nhưng đến 18 tuổi thì phải gả vào Lâm Gia, cùng anh hai tôi kết minh hôn, trở thành vợ của anh tôi, từ đây không được tái hôn.”
Lâm Cửu Gia lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Hứa Gia, mở miệng cười nhạt, khuôn mặt nghiêm túc lạnh băng mang theo những đốm đồi mồi của người già, ánh mắt lộ ra thần sắc nhớ lại chuyện xưa, càng nhìn càng lộ ra hơi thở quái dị: “Anh hai của tôi là người nắm giữ quân phiệt ở phương bắc, vào năm 25 tuổi thì đã hi sinh trong chiến tranh đến nay đã hơn 50 năm.”
Bốn người Hứa Gia hai mắt nhìn nhau, trong ngực tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, không thể tin là có thể cứu sống rồi lại mang theo một cổ may mắn, đối với âm hôn thì là sợ hãi mờ mịt, đối với trách nhiệm nối dõi tông đường… Trong lòng đủ loại ý nghĩ, nhất thời không thể nói rõ là tư vị gì cũng không ai đứng ra nói lên chủ ý.
Trong lúc bốn người còn đang mê mang lại nghe Lâm Cửu Gia nói:” Các người có nửa tiếng để mà suy nghĩ, con người sau khi chết, qua hai giờ thì linh hồn sẽ chậm rãi tiêu tán, đến khi đó ngay cả tôi cũng không có biện pháp xoay chuyển. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, cứu hay không cứu là do các ngươi. Cứu, con của các ngươi sẽ sống lại, mà các ngươi cũng sẽ có thời gian mười tám năm ở cạnh y, cho dù sau này y không thể ở bên các ngươi, nhưng mà vẫn có thể sinh sống rất tốt, không cứu, vậy xem như đứa nhỏ cùng các ngươi vô duyên, để y chết đi.”
Nhìn khuôn mặt vẫn còn do dự giãy giụa của Hứa gia, Lâm Cửu Gia lại tiếp tục cho một liều thuốc mạnh: “Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, mệnh số rõ ràng là không nên chết, cả đời phú quý, bình thản, an khang, nhưng lại ngoài ý muốn sinh non, bát tự cũng vì vậy mà thay đổi, thiên mệnh cũng vì thế mà biến chuyển. Làm trái thiên mệnh mà ra đời, quỹ đạo sinh mệnh cũng đã thay đổi, không chừng mệnh số… Hầu hết những đứa nhỏ nghịch thiên sửa mệnh đều không có số mệnh trường thọ, sẽ luôn vì rất nhiều nguyên nhân mà chết sớm, nhưng lại vì dương thọ chưa tận mà chỉ có thể trở thành một cô hồn đơn độc. Mà cô hồn chết sớm như này thì linh hồn không được hoàn hảo, chỉ có thể làm một linh hồn vô ý thức, ở trên dương gian phiêu đãng bay bay cho đến khi hết dương thọ ở nhân gian, rồi mới có thể đi luân hồi chuyển thế thật là thê lương bi thảm.”
Sau khi nghe xong lời nói này mẹ Hứa cùng bà nội Hứa đã tràn ngập thống khổ, hốc mắt đỏ lên nói không ra lời. Các nàng không hi vọng đứa nhỏ sẽ bị khổ, ngay cả khi vô duyên không thể trở thành người một nhà thì cũng nên luân hồi chuyển thế tiếp tục sống tốt. Ông nội Hứa và ba Hứa hai mắt nhìn nhau lúc sau kiên định đối với Lâm Cửu Gia gật đầu.
“Cứu, vậy đứa nhỏ này đã là con cháu của Lâm Gia ta, vậy thì phải đi theo họ của anh hai tôi, cho nên tên cũng sẽ được đặt theo ý nghĩa cái tên của anh tôi ‘Thiên Lí triền miên, Trường Tư khả kiến.’ Anh hai tôi tên là Lâm Thiên Lí, đứa nhỏ này sẽ được gọi là Trường Tư, Lâm Trường Tư.” Lâm Cửu gia vỗ về lồng ngực lạnh băng của đứa nhỏ, nở nụ cười nói.
Ba Hứa ngồi vào sofa, sau đó chỉ ghế dài ở đối diện: “Ngồi, ngồi xuống hết đi.”
Ông nội Hứa, bà nội Hứa, còn có cả mẹ Hứa đều nối đuôi nhau ngồi cạnh ba Hứa. Lâm Trường Tư nhìn bọn họ, sau đó cũng thuận theo mà ngồi ở đối diện.
“Thật ra, chuyện này hẳn là nên sớm cùng con nói rõ, là do ta và mẹ con vẫn luôn không mở miệng được, cho nên kéo dài đến tận bây giờ, hiện tại con cũng nên biết…” ba Hứa giọng nói nặng nề ngẩng đầu nhìn Lâm Trường Tư, thấy y không có tính toán mở miệng thì chỉ có thể nói tiếp, Lâm Trường Tư vẫn luôn lắng nghe không nói lời nào, chậm rãi hiểu rõ chuyện cầu hôn này từ đầu đến cuối.
Mười bảy năm trước lúc ấy mẹ Hứa cùng lắm chỉ mới mười tám, bởi vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà sinh non, Lâm Trường Tư vừa mới bảy tháng thì đã ra đời thân thể vô cùng gầy yếu, tiếng khóc cũng giống như một con mèo nhỏ hơi thở thoi thóp. Sau khi kiểm tra bác sĩ đã nói y bị rối loạn nhịp tim, còn mang theo bệnh tim bẩm sinh nặng, tiếp đó nói với ba Hứa một cách mơ hồ, sinh non còn mang theo bệnh tim đứa nhỏ vừa mới chào đời này sẽ rất dễ chết non, dù tính hiện tại có sống sót thì cũng không qua mấy tháng, bởi với y học hiện nay muốn lưu lại đứa nhỏ là không có khả năng.
Ba Hứa nghe xong tâm như tro tàn, bà nội Hứa nghe xong thì khóc lớn liều mạng lôi kéo quần áo của bác sĩ khẩn cầu cứu cháu của mình, cuối cùng nhận lại cũng chỉ là một tiếng thở dài bất lực.
Nháo ra sao cũng không có cách nào khác, đứa nhỏ vừa mới chào đời vẫn còn nằm ở trong khoang giữ nhiệt ổn định, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, ngay cả tiếng khóc cũng khó lòng mà nghe thấy. Người một nhà ngoại trừ đau đớn khóc lóc, thì cái gì cũng không thể làm chỉ có thể thay phiên nhau chăm sóc đứa nhỏ, sợ không chú ý một chút đứa nhỏ sẽ khó thở mà lên cơn sốc. Ngắn ngủi ba tháng đã xảy ra mấy chục lần sốc mà lần lượt đều được cứu trở về, nhưng cuối cùng lại không thể thắng nổi ông trời, sinh mệnh nho nhỏ đến với thế giới chỉ có thể tồn tại trong ba tháng, ngay cả tên cũng chưa kịp đặt thì đã không còn.
Mẹ Hứa ôm chặt lấy đứa con vẫn còn ấm áp nhưng mà lại không còn một chút hô hấp nào, rơi lệ ngã xuống mặt đất đau đớn muốn chết. Ba Hứa cùng ông nội Hứa hai người đàn ông đều là đau đớn khó nhịn, bà nội Hứa hai mắt phiếm hồng ôm chặt lấy vai của mẹ Hứa nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Toàn bộ bệnh xá đều là thanh âm khóc rống khó nhịn.
Bà nội Hứa giống như nghĩ đến gì đó bỗng nhiên đứng lên, đôi môi tái nhợt run rẩy hai mắt tuyệt vọng giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng mà hơi hơi lóe sáng. Nàng giống như điên rồi, một phen đoạt lấy đứa bé đang nằm ở trong lòng mẹ Hứa tông cửa xông ra, trong miệng còn lẩm bẩm đứt quãng: “Người kia, người kia… Khẳng định là có thể cứu nó…”
Nhóm người mẹ Hứa đều ngẩn ra, một người đã tử vong mất đi khả năng hô hấp làm sao có thể cứu sống? Đều cảm thấy bà nội Hứa quá yêu thương cháu trai, mà có chút thần trí không rõ hồ ngôn loạn ngữ. Lo lắng bà nội Hứa sẽ xảy ra chuyện vì vậy cũng ngay lập tức đuổi theo, một đường đi theo thì trông thấy bà nội Hứa lao ra khỏi phòng bệnh của Hứa Gia thôn đi về hướng Lâm Trang quỷ dị, chờ đến lúc bọn họ đuổi đến thì đã nhìn thấy bà nội Hứa bị thanh niên thủ vệ của Lâm Trang ngăn lại.
Chờ ba người chạy đến bên người bà nội Hứa, thì đã nhìn thấy bà nội Hứa ôm lấy thân thể đứa nhỏ đang dần dần lạnh ngắt, vô cùng đau khổ cầu xin hai người thanh niên cho nàng đi vào, nàng nói nàng muốn gặp Cửu Gia cầu hắn cứu cháu trai của mình.
Ba Hứa, mẹ Hứa cảm thấy bác sĩ đã tuyên cáo con mình đã chết, hơn nữa cũng đã ngưng thở thì cho dù cầu Cửu Gia giúp đỡ thì có ích gì? Chẳng lẽ còn có thể làm người chết sống lại? Càng nghĩ càng thấy việc này là vô căn cứ cũng cảm thấy bá nội Hứa vì đã vô cùng tuyệt vọng cho nên chuyện gì cũng muốn thử, vài người lôi kéo bà nội Hứa bảo nàng về nhà thôi, một bên khuyên nhũ bà nội Hứa chấp nhận sự thật, nhanh nhanh quay về an táng đứa nhỏ.
Bà nội Hứa căn bản không thèm để ý bạn già cùng con mình, như cũ khổ sở cầu xin hai vị thủ vệ, cuối cùng còn quỳ xuống than thở khóc lóc. Tình cảnh này không muốn làm người rung động cũng khó, hơn nữa ba Hứa, mẹ Hứa vừa nhìn thấy mẹ của mình quỳ xuống, trông thấy bản thân không thể khuyên nhũ bà nội Hứa thì cũng quỳ xuống theo, cùng nhau quỳ cầu hai vị thanh niên kia.
Hai vị thủ vệ kia cũng chỉ là một người đàn ông ngoài hai mươi, đều là người có cha có mẹ có con, nhìn thấy bọn họ thật sự là quá đáng thương, cho nên cũng phá lệ châm chước, để một người ở lại canh gác còn một người khác thì đem bọn họ đi gặp tộc trưởng, nếu như tự tiện mang người ngoài đi vào sẽ bị trừng phạt thì hai người bọn họ cũng sẽ chấp nhận chia sẻ cùng nhau.
Nam thanh niên đồng ý mang theo bốn người tiến vào Lâm Trang, ra hiệu bảo bốn người họ im lặng sau đó dẫn bốn người đi tìm tộc trưởng.
Vào Lâm Trang mới tiến thêm được một bước, biết được Lâm Trang cổ xưa huyền bí, mặt đất được lót những phiến đá xanh, nhà trúc sừng sững chót vót với nhiều màu sắc khác nhau, tinh xảo, lịch sự, cùng tao nhã, trong không khí dường như mang theo một cỗ hương vị thanh tao và tinh tế, giống như là hương vị của cây trúc mà dường như cũng có một cỗ đàn hương nhàn nhạt khiến người cảm thấy bình yên vô cùng. Càng đi vào sâu còn có thể nghe thấy thanh âm thanh thúy của chuông gió hòa với tiếng nước chảy róc rách.
Bảy rẽ tám quanh, cũng không biết là đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, lúc này nam thanh niên mới đứng trước một tòa nhà trúc hai tầng dừng lại, bốn góc nhà trúc đều được treo một cái lồng đèn màu trắng. Ở trước cửa có hai tượng thú cao lớn nhe răng trợn mắt, đôi mắt dữ tợn, cũng không biết đó là con cự thú gì… Toàn bộ ngôi nhà đều lộ ra hơi thở quái dị.
Nam thanh niên đi lên phía trước, gõ cửa… Qua nửa ngày, cửa được mở ra, một người phụ nữa hơn 50 tuổi dò đầu ra nhìn, nam thanh niên đi lên cung kính nói: “Thím cửu, mấy người này là đi đến đây tìm chú cửu, thật sự là rất đáng thương, cho nên…”
Nam thanh niên cũng không nói tiếp, thím cửu cũng lộ ra bộ dáng hiểu rõ, nhanh chóng mở cửa, không nói một lời trực tiếp đi vào bên trong. Nam thanh niên vội vàng ra hiệu ý bảo cha Hứa, mẹ Hứa đi theo sau, sau đó cười haha quay về.
Vị thím cửu này bước đi trầm ổn, vẫn luôn dẫn đường ở phía trước, ba Hứa có ý nói chuyện nhưng mà người phía trước cũng là một bộ xa cách, vì vậy ba Hứa dần dần không nói nữa, năm người cứ thế mà trầm mặc đi thẳng vào nhà trúc, rồi sau đó từ trong nhà trúc bước đến hậu viện phía sau, ngay lập tức trông thấy một ông lão tóc bạc ở trên ghế nằm làm bằng trúc, hưởng thụ sự mát lạnh dưới táng cây hòe.
Nhận thấy vài người đang bước đến, ông lão cũng không hề động đậy, chỉ là nhẹ nhàng mở mắt liếc nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt một bộ xa cách.
Bà nội Hứa cũng không có thời gian mà đi so đo, vừa nhìn thấy Lâm Cửu Gia thì nàng đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu, hai mắt sưng đỏ khẩn cầu ông cứu cháu của mình.
Lâm Cửu Gia nhíu mày như thể không chịu đựng được việc mình bị quấy rối, hất tay bà nội Hứa ra, mở mắt, nhìn thẳng vào đứa nhỏ đang ở trong lòng ngực bà nội Hứa.
Vị Lâm Cửu Gia này xét về tướng mạo thì cùng lắm chỉ hơn 50, vậy mà tóc đã bạc trắng thế nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén, khí độ bất phàm. Thân hình cường tráng cao lớn giờ phút này đứng lên càng thêm hung hãn.
Ông mặc kệ bà nội Hứa đang khóc lóc tang thương, trực tiếp ôm lấy thi thể đứa nhỏ, duỗi tay tìm tòi trong miệng thốt ra hai chữ: “Chết rồi.”
Ngay lập tức bà nội Hứa nhào qua cầu xin: “Cầu xin ông, Cửu Gia, tôi biết ông có cách, cầu xin ông cứu cháu của tôi, Hứa Gia tôi vẫn luôn là huyết mạch đơn truyền, tôi không thể để huyết mạch Hứa Gia bị đứt gãy. Cầu xin ông, chỉ cần ông cứu cháu tôi, thì cái gì tôi cũng sẽ cho ông, cầu ông, cầu ông thương xót mà giúp đỡ chúng tôi.”
Lâm Cửu Gia nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội Hứa: “Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn chết sớm, dương thọ chưa tận bảo tôi cứu cũng đúng. Thế nhưng bà hiểu quy tắc của tôi, muốn tôi cứu người thì phải trả giá rất lớn, bà thật sự đã chuẩn bị cho việc trả giá đó chưa?”
Bà nội Hứa ôm chặt đứa bé vào lòng, tay nắm thành quyền lời nói kiên định: “Chỉ cần cứu được cháu trai của tôi, thì cho dù có lấy đi mạng già này đều được.”
“Được, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ cứu nó. Thế nhưng, đứa nhỏ này từ nay về sau chỉ có thể là người của Lâm Gia.” Lâm Cửu Gia ngữ khí nhàn nhạt nói, nhìn ba Hứa và mẹ Hứa đang ngạc nhiên nói tiếp: “Trước 18 tuổi đứa nhỏ này có thể sống cùng với các ngươi, nhưng đến 18 tuổi thì phải gả vào Lâm Gia, cùng anh hai tôi kết minh hôn, trở thành vợ của anh tôi, từ đây không được tái hôn.”
Lâm Cửu Gia lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Hứa Gia, mở miệng cười nhạt, khuôn mặt nghiêm túc lạnh băng mang theo những đốm đồi mồi của người già, ánh mắt lộ ra thần sắc nhớ lại chuyện xưa, càng nhìn càng lộ ra hơi thở quái dị: “Anh hai của tôi là người nắm giữ quân phiệt ở phương bắc, vào năm 25 tuổi thì đã hi sinh trong chiến tranh đến nay đã hơn 50 năm.”
Bốn người Hứa Gia hai mắt nhìn nhau, trong ngực tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, không thể tin là có thể cứu sống rồi lại mang theo một cổ may mắn, đối với âm hôn thì là sợ hãi mờ mịt, đối với trách nhiệm nối dõi tông đường… Trong lòng đủ loại ý nghĩ, nhất thời không thể nói rõ là tư vị gì cũng không ai đứng ra nói lên chủ ý.
Trong lúc bốn người còn đang mê mang lại nghe Lâm Cửu Gia nói:” Các người có nửa tiếng để mà suy nghĩ, con người sau khi chết, qua hai giờ thì linh hồn sẽ chậm rãi tiêu tán, đến khi đó ngay cả tôi cũng không có biện pháp xoay chuyển. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, cứu hay không cứu là do các ngươi. Cứu, con của các ngươi sẽ sống lại, mà các ngươi cũng sẽ có thời gian mười tám năm ở cạnh y, cho dù sau này y không thể ở bên các ngươi, nhưng mà vẫn có thể sinh sống rất tốt, không cứu, vậy xem như đứa nhỏ cùng các ngươi vô duyên, để y chết đi.”
Nhìn khuôn mặt vẫn còn do dự giãy giụa của Hứa gia, Lâm Cửu Gia lại tiếp tục cho một liều thuốc mạnh: “Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, mệnh số rõ ràng là không nên chết, cả đời phú quý, bình thản, an khang, nhưng lại ngoài ý muốn sinh non, bát tự cũng vì vậy mà thay đổi, thiên mệnh cũng vì thế mà biến chuyển. Làm trái thiên mệnh mà ra đời, quỹ đạo sinh mệnh cũng đã thay đổi, không chừng mệnh số… Hầu hết những đứa nhỏ nghịch thiên sửa mệnh đều không có số mệnh trường thọ, sẽ luôn vì rất nhiều nguyên nhân mà chết sớm, nhưng lại vì dương thọ chưa tận mà chỉ có thể trở thành một cô hồn đơn độc. Mà cô hồn chết sớm như này thì linh hồn không được hoàn hảo, chỉ có thể làm một linh hồn vô ý thức, ở trên dương gian phiêu đãng bay bay cho đến khi hết dương thọ ở nhân gian, rồi mới có thể đi luân hồi chuyển thế thật là thê lương bi thảm.”
Sau khi nghe xong lời nói này mẹ Hứa cùng bà nội Hứa đã tràn ngập thống khổ, hốc mắt đỏ lên nói không ra lời. Các nàng không hi vọng đứa nhỏ sẽ bị khổ, ngay cả khi vô duyên không thể trở thành người một nhà thì cũng nên luân hồi chuyển thế tiếp tục sống tốt. Ông nội Hứa và ba Hứa hai mắt nhìn nhau lúc sau kiên định đối với Lâm Cửu Gia gật đầu.
“Cứu, vậy đứa nhỏ này đã là con cháu của Lâm Gia ta, vậy thì phải đi theo họ của anh hai tôi, cho nên tên cũng sẽ được đặt theo ý nghĩa cái tên của anh tôi ‘Thiên Lí triền miên, Trường Tư khả kiến.’ Anh hai tôi tên là Lâm Thiên Lí, đứa nhỏ này sẽ được gọi là Trường Tư, Lâm Trường Tư.” Lâm Cửu gia vỗ về lồng ngực lạnh băng của đứa nhỏ, nở nụ cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.