Chương 94: Kết Cục (Ba)
Diệp Lạc Giang Hồ
13/09/2022
Một tiếng ‘ầm’ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh giả tạo, Lan Nạp thu lại nụ cười tỉnh táo trở lại.
Gã lau mặt bàn tay tức khắc dính đầy máu, gã lần nữa cúi đầu lau mặt cho sạch sẽ sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Lí, trong mắt vẫn còn đỏ tươi gã cười khổ một tiếng: “Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, nghĩ muốn lưu luyến thêm một chút nữa cũng không được, thế nhưng rút kinh nghiệm cho những bài học trước thì ta nên thỏa mãn, cho dù bây giờ có hồn phi phách tán ta cũng vĩnh viễn nhớ rõ khoảng khắc ấm áp này.”
Mao Mao đứng bên cạnh tường viện, đem ống mực chu sa còn lại đổ vào bức tượng điêu khắc linh thú cuối cùng của chốt thủ trận, bức tượng điêu khắc linh thú ầm một tiếng nổ thành bột phấn.
Lâm Cửu Gia và Chu Hành vẫn luôn chú ý tình trạng quỷ hồn bên trong sân viện, lúc này trông thấy trận pháp đã bị phá, thế nhưng quỷ hồn bên trong lại không chút phản ứng, thì nhịn không được trợn tròn mắt.
Mao Mao cũng buồn bực: “Chuyện gì thế này? Không phải ràng buộc của Địa Phược Linh đã bị phá vỡ rồi hả? Tại sao những quỷ hồn này còn không chạy?! Chẳng lẽ chúng ta làm sai rồi?”
“Không có sai, cơ quan không bị kích hoạt trận pháp đã bị phá, còn việc vì sao những quỷ hồn đó không chạy…. Hẳn là do Lan Nạp động tay động chân!” Lâm Cửu Gia nhìn vẻ mặt ngây ngốc của những quỷ hồn bên kia nói.
“Vậy phải làm gì bây giờ?!” Tốn nhiều công sức như vậy kết quả vẫn vô dụng, Chu Hành bực bội hận không thể đi chém Lan Nạp.
Lâm Cửu Gia liếc nhìn bọn họ một cái: “Đi, trước đến chỗ anh hai nhìn xem, giải quyết xong Lan Nạp thì hẳn mê hồn thuật sẽ được giải.” Nói xong ba người liền đi vào cửa chạy thẳng về phía có cây lớn.
Tuy rằng những quỷ hồn đó không có chạy nhưng mà chắc chắn bọn họ đã được giải thoát, hiện tại là do bị Lan Nạp dùng mê hồn vây lại, nhóm người Lâm Cửu Gia từ nơi kia chạy đến bởi vì không có hiệu lệnh của Lan Nạp, nên bọn họ vẫn như cũ đứng ngây ngốc không chút phản ứng.
Lan Nạp nhìn Lâm Thiên Lí: “Ba con chuột kia thật sự rất đáng ghét, thế nhưng nếu bọn họ đã phá được trận pháp thì ngươi cũng nên theo ta đi thôi.” Gương mặt của gã tựa như bị nhập ma cười đến ngớ ngẩn, tay gã chạm vào giữa mày của Lâm Thiên Lí ở trên miệng vết thương đi dạo một vòng: “Lần trước ngươi gạt ta khiến ta khiếp sợ và đau lòng, không nghĩ đến ngày hôm nay ta lại muốn chính mình tự thọc đi vào.”
Gã nói, đôi mắt cũng phát ra một tia hung ác đầu ngón tay ấn giữa mày của Lâm Thiên Lí chuẩn bị dùng sức, Lâm Thiên Lí nhanh chóng lui về sau hai bước: “Đợi một chút!”
Lan Nạp dừng lại: “Làm sao? Trận pháp cũng đã bị phá ngươi còn nghĩ muốn kéo dài thời gian? Hay là nói trước khi chết muốn gặp Lâm Trường Tư lần cuối? Ừ, không thể để hắn thấy được lúc ngươi hồn phi phách tán ta cũng thật có chút tiếc nuối. Đương nhiên khuôn mặt lộ ra đau khổ của hắn chắc chắn rất đẹp, ừm… Không thì bắt hắn đến đây xem nha?”
Gã cười ha hả đầy đắc ý Lâm Thiên Lí đánh gãy lời gã: “Không cần!” Nhìn vào đôi mắt xếch của Lan Nạp, hắn cau mày: “Ta không muốn gặp y, ta chỉ muốn trước khi chết nói với mẫu thân vài lời.”
Lan Nạp nhướng mày hừ một tiếng, không muốn gặp hắn là vì không muốn đẩy hắn vào nguy hiểm chứ gì! Thế nhưng không sao bởi vì rất nhanh thôi ngươi sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, vào khoảng khắc chúng ta hồn phi phách tán thì chuyện ngươi đã từng yêu ai, ngươi cũng không còn nhớ nữa.
Nhìn nữ thi đứng bên dưới táng cây: “Mẫu thân của ngươi? À, hiện tại nàng là con rối trên tay ta đã không còn là phu nhân, thế nhưng ta yêu ngươi như vậy, ngươi cũng chuẩn bị đi theo ta rồi, cho nên ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này của ngươi.”
Gã nói, chạy đến kéo nữ thi dưới táng cây ra đẩy tới trước mặt Lâm Thiên Lí: “Nói đi, nắm chặt thời gian.”
Nữ thi kia không còn ý thức của chính mình ngây ngốc bị Lan Nạp kéo đi, còn lảo đảo một chút suýt nữa thì bị té ngã, Lâm Thiên Thi vội vàng dùng thân thể đỡ lấy nàng, nàng mới lung lay đứng vững. Lâm Thiên Lí nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bời, nhịn không được muốn vươn tay giúp nàng chỉnh lý tóc, hắn đem tay bị trói chặt hướng về phía Lan Nạp: “Tháo ra đi ta sẽ không chạy đâu, quỷ hồn nơi đây đều nghe theo lệnh ngươi, mà ta thì nợ những người ở nơi đây cho nên ta sẽ không chạy.”
Lan Nạp nhìn chằm chằm vào hắn vài giây, trong lòng cân nhắc một chút rồi mới cởi trói cho hắn.
“Mẫu thân.” Lâm Thiên Lí đối với nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, đã cách rất nhiều thế hệ mới được gặp lại, cảnh còn người mất, một người là quỷ; một người là thi; một tiếng gọi này chất chứa biết bao nhiêu đau đớn cùng chua xót, sớm đã không thể diễn tả bằng lời, tất cả tư vị ở trong đó cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu rõ.
Một tiếng này được thốt ra nữ thi cũng không chút phản ứng, trong lòng Lâm Thiên Lí chua xót và khó chịu nhẹ nhàng vươn tay lên gạt đi mái tóc rối bù trước mặt nàng, lộ ra khuôn mặt của nàng.
Tay Lâm Thiên Lí khẽ run rẩy nàng đã trở thành một xác sống từ lâu cũng mất đi vẻ đẹp vốn có, khuôn mặt lấm lem sưng vù thối rữa, đôi mắt không còn sắc thái trống rỗng vô hồn, không còn là một vị phu nhân ôn nhu mỹ lệ trong trí nhớ hắn nữa.
Lâm Thiên Lí cầm tay áo giúp nàng lau đi bụi bẩn trên mặt, nhưng dù động tác có nhẹ đến đâu thì cũng cọ hư da thịt dính trên mặt nàng, Lâm Thiên Lí không dám tiếp tục nữa đáy mắt đỏ như máu, giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào: “Mẫu thân.”
Lan Nạp vẫn luôn chú ý hành động của hắn sợ hắn sẽ làm ra động tác nào đó, hơn nữa ngay giờ phút này gã đã bị thu hút bởi huyết lệ trong mắt hắn, cho nên không hề phát hiện khi thanh âm kia vừa phát ra thì thân thể của nữ thi hơi hơi run rẩy, tròng mắt khẽ xoay chuyển đối diện với đôi mắt của Lâm Thiên Lí.
Trong lòng Lâm Thiên Lí khiếp sợ nhưng khuôn mặt vẫn đè ép ra sức bình tĩnh, nữ thi kia dường như lơ đãng liếc nhìn Lâm Thiên Lí một cái chỉ trong giây lát đôi mắt lại dời đi.
Lâm Thiên Lí nắm lấy tay nàng đặt lên khuôn mặt mình, không hề quan tâm đến đôi tay lấm lem bùn đất của nàng: “Mẫu thân? Ngài còn nhớ con không? Lệ Trúc? Còn có Thanh Nhi?”
Tay nữ thi đặt trên mặt hắn run rẩy một chút, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn lúc này Lâm Thiên Lí có thể khẳng định ―― Mẫu thân của hắn thật sự có ý thức.
Lâm Thiên Lí nhẹ nhàng ôm nữ thi sưng vù vào lòng, tay thì ôn nhu vỗ vào lưng nàng: “Mẫu thân, có lẽ ngài sớm bị oán khí làm cho mất đi ý thức, nhưng mà ở trong lòng con trong lòng Thiên Thanh bất kể ngài có biến thành thế nào, thì ngài vẫn là người mẫu thân luôn luôn yêu thương chiều chuộng chúng con lúc nhỏ. Mọi chuyện xảy ra như bây giờ là do con sai, khiến ngài chịu khổ nhiều năm như vậy khi chết cũng không thể an ổn, là do Lệ Trúc vô dụng, Lệ Trúc xin lỗi mọi người.”
Hắn dịu dàng nói bàn tay cũng từ sau lưng nàng sờ đến mái tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Mẫu thân ngày hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, khi ngài còn sống ngài nói ngài không thể quay về, hiện tại ngài đã mất con nghĩ đem thi cốt của ngài trở về cố hương, nơi đó có những ký ức vui vẻ của ngài chắc chắc so với nơi đây càng đẹp hơn.”
Lan Nạp nhìn ba người Lâm Cửu Gia từ tường viện bên kia chạy đến, nhanh chóng kéo lấy tay Lâm Thiên Lí: “Được rồi đừng nói nữa, tạm biệt như vậy là đủ rồi.” Đôi mắt Lâm Thiên Lí trầm xuống trong lòng cuống lên tránh khỏi tay gã, hắn vội vàng sờ vào cổ của nữ thi nắm lấy hai cây kim châm bát quái vô cực rồi dùng sức rút ra.
Sắc mặt Lan Nạp biến đổi cổ họng cũng phát ra một tiếng gầm tràn đầy giận dữ: “Ngươi lại gạt ta!” Gã ta tức giận đến mức vung tay lên triệu hồi tất cả các con rối đất từ trên cây xuống, chúng nó tựa như phát điên lao về phía Lâm Thiên Lí.
Nữ thi đứng bên cạnh Lâm Thiên Lí di chuyển thân hình che chở cho Lâm Thiên Lí, nàng vừa nhấc tay quỷ hồn bên trong sân viện tựa như bị triệu hoán tất cả đều tập trung với tốc độ cực nhanh, bọn họ mặt không cảm xúc ra tay vô cùng hung ác, theo sau vài tia sáng lóe lên dư lại chỉ còn một bãi bùn ở trên mặt đất.
Giờ phút này ba người Lâm Cửu Gia cũng đã chạy đến, Lan Nạp hoàn toàn bị bao vây.
Lúc Lâm Cửu Gia đang chạy tới thì nhìn thấy những quỷ hồn đang ngây ngốc đứng yên không động, đột nhiên trở nên sắc bén di chuyển không ngừng còn bị dọa cho nhảy dựng, nhưng hiện tại chạy đến gần trông thấy nữ thi che chắn ở trước mặt Lâm Thiên Lí, ông cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Thiên Thanh mở to mắt không dám tin trong miệng nhịn không được thốt lên: “Mẹ?!”
Nữ thi vốn đang nhìn thẳng vào Lan Nạp bị tiếng gọi của ông mà nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, môi khẽ mấp máy, thế nhưng trong cổ họng cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng a a khàn khàn không thành lời.
Thời gian qua lâu, thân thể của bà cứng đờ cơ năng cũng đã bị hủy hoại, tuy rằng bà không nói được nhưng sâu trong đôi mắt ấy rõ ràng là nhận ra Lâm Thiên Thanh, hai hàng nước vẩn đục từ trong hốc mắt bà rơi xuống.
Hốc mắt của Lâm Thiên Thanh cũng nóng lên miệng nức nở không kìm được nước mắt già cỗi, sau bao nhiêu năm đứa con trai bé nhỏ ngày nào bị bà đặt ở trong giếng nay đã bị thời gian mài mòn trở thành một ông lão, khuôn mặt già nua từ sớm không dám đối diện với bà.
Con trai có lỗi với ngài, là do Thanh Nhi bất tài, chuyện năm đó ngài giao cho con đến bây giờ con vẫn chưa làm được, thế nhưng không sao bởi ngày hôm nay con có thể hoàn thành mọi thứ.
Bọn họ ở đây thương cảm rơi lệ song Lan Nạp chỉ có tràn đầy tuyệt vọng, bốn bề thụ địch tứ cố vô thân, chẳng lẽ cả hai đã chú định không thể vĩnh viễn ở bên nhau? Vì sao, vì sao ông trời lại đối xử với gã như vậy, gã đã vất vả tranh đấu trả giá biết bao nhiêu thứ, nhưng cuối cùng vì sao vẫn không có được? Gã đã không còn mong muốn ở bên hắn nữa, chẳng lẽ ngay cả cùng chết cũng không được?!
Không, gã đã làm đến mức này làm sao có thể cho phép thất bại?! Cho dù gã có sắp chết thì cũng phải giãy giụa đến cuối.
Đôi mắt Lan Nạp tối sầm gã mặc kệ hết thảy một lòng tiến về phía Lâm Thiên Lí, gã chỉ cần hắn; chỉ cần tiến đến gần hắn thọc phá giữa mày hắn là mọi thứ sẽ xong sẽ kết thúc, gã chỉ cần tiến đến gần hắn……..
Thái độ của gã kiên quyết nữ thi sao có thể để gã đi qua? Nàng tiến đến đón nhận một tay đặt lên giữa mày của gã, Mạch Linh vẫn luôn trốn ở chỗ tối nhịn không được bay ra, cả người vẫn như cũ xụi lơ mới từ cửa hiên nơi đó xuất hiện, dưới chân lần nữa mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Hắn lo lắng còn chưa kịp đứng dậy thì đã hướng về phía nhóm người Lâm Thiên Lí hô: “Đừng! Xin các ngươi buông tha hắn đi, ta sẽ dẫn hắn xuống địa ngục các ngươi mãi mãi không bao giờ gặp hắn nữa, cầu xin các ngươi đừng giết hắn.”
Lan Nạp bị nữ thi ấn ngay huyệt tử nhưng lại không hề có cảm giác bị người áp chế, gã quay đầu nhìn Mạch Linh cười nhạo một tiếng, khuôn mặt tràn đầy căm hận: “Ta không cần ngươi giúp ta cầu tình, đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi là tên vô sỉ hạ lưu biến thái! Ngươi đã hủy đi mọi thứ của ta, nếu ta sớm biết ngươi là Du Uy thì ta nhất định sẽ xuống tay giết ngươi thêm một lần nữa. Nếu không phải do ngươi thì ta đã không cần chịu khổ nhiều năm như vậy, ta sẽ có thể cùng với Lệ Trúc chung sống cả đời, hắn cũng vĩnh viễn thuộc về mình ta! Đều do ngươi, đều do ngươi! Ta hận ngươi không đi tìm chết! Ngươi đi chết đi!”
Gã điên cuồng la hét máu trong cơ thể đã sớm bị rút hết, lúc này trong mắt hắn chỉ còn hai hàng chất lỏng màu đen nhánh chảy xuống, tất cả đều là cốt tủy bị trùng cốt ở trong xương hút liếm gần như không còn tản ra mùi hương tanh tưởi.
Gã một bên thét một bên đẩy cánh tay nữ thi đang đè trên trán mình, tiếp tục như điên lao về phía Lâm Thiên Lí đứng ở đằng sau nữ thi, Lâm Thiên Lí nhìn thế tấn công điên cuồng của gã thì lắc mình tránh né, thế nhưng gã ta không chịu buông tha tiếp tục quấn lấy Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí kiềm chế bàn tay của gã rồi quay gã ta lại một chưởng đánh vào lưng gã.
Bộp một tiếng những mảnh xương cốt mỏng manh trên người gã bị vỡ thành nhiều mảnh, Lâm Thiên Lí đem gã đánh bay ra ngoài, nhìn đến khuôn mặt cuồng si của gã rồi lại nhớ đến cái người đã từng, trong nháy mắt Lâm Thiên Lí không thể xuống tay giết gã.
Mạch Linh nhìn Lan Nạp bị ngã trên mặt đất hộc máu thì nhanh chóng nhào qua xem gã, Lan Nạp đẩy tay hắn ra đôi mắt như cũ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí rồi lần nữa vọt đến, nhóm người Chu Hành và Mao Mao không biết phải làm sao.
Một người thâm trầm có chấp niệm sâu như thế thật đáng sợ, nhìn gã không ngừng lao về phía Lâm Thiên Lí sau đó bị đánh bay ra ngoài, bọn họ vừa cảm thấy đáng thương song cũng vừa cảm thấy đáng giận, thật ra chỉ cần lùi một bước gã sẽ phát hiện trên thế gian này còn rất nhiều người, có thể hắn không thuộc về mình nhưng một ngày nào đó chắc chắc gã sẽ gặp được một người thuộc về mình, vì sao lại không chịu buông? Lùi một bước sống yên biển rộng mà.
Trên thực tế Lâm Thiên Lí đang ở chỗ này cho gã thêm môt cơ hội, thế nhưng gã chỉ cần người này gã cố chấp với nhận định của mình, còn những thứ khác đối với gã đều không xứng đáng đặt vào mắt.
Nữ thi cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, nhìn gã lần nữa nhào đến thì nhịn không được đi lên tiếp đón, một tay chế trụ giữa mày gã, sau đó vung tay lên toàn bộ ác ma bên trong ngôi nhà đều nhe răng vọt đến.
Bọn chúng cố định giữa không trung, ánh sáng u lam của quỷ hồn tựa như những lưỡi dao sắc bén lần lượt xuyên qua thân thể Lan Nạp đâm thủng hàng ngàn lỗ hỏng, gã mở to đôi mắt khóe miệng chảy ra chất lỏng màu đen, Mạch Linh hét lớn một tiếng: “Không ——–” cơ thể lập tức nhào về phía Lan Nạp ở giữa không trung đem gã ôm vào lòng mình.
Mạch Linh muốn che chở cơ thể của gã, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể ở trong không trung ôm lấy gã cùng nhau bị quỷ hồn xuyên qua, màu lam u ám xuyên thấu cơ thể của Mạch Linh, máu lam trong cơ thể hắn từ từ tuôn trào, từ giữa không trung bắn ra tung tóe tựa như pháo hoa chói lọi bắt mắt.
Mọi người không ai ngờ đến kết quả này nhất thời đều sững sờ.
Quỷ hồn xuyên qua thân thể bọn họ hồi lâu rồi mới dừng lại, giữa không trung rơi xuống hai cổ thi thể, Mạch Linh ôm chặt lấy gã – cả hai đều nhuốm đầy máu tươi của Mạch Linh, máu tươi dày đặc và dinh dính phát ra ánh sáng mờ ảo bên trong bóng đêm.
Khi Lâm Trường Tư và Đại Hắc bốn người chạy đến vừa lúc trông thấy cảnh này, nhìn thấy bọn họ không có chuyện gì nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, trận pháp đã được phá giải khí lạnh bốn phía cũng không còn quá nặng nữa.
Lâm Trường Tư ôm lấy Tiểu Bảo nhanh chóng chạy vào cửa, vốn Lâm Thiên Lí đang nhìn hai cổ thi thể nằm trên mặt đất đến ngây ngẩn thì đảo mắt nhìn thấy y, hắn vội vàng đi lên đón lấy: “Sao em lại tới?”
Lâm Trường Tư liếc hắn một cái rồi chọc chọc Tiểu Bảo: “Mọi người đi lâu như vậy vẫn chưa về, chúng em chờ đến mất hết kiên nhẫn nên đành đến đây nhìn xem.”
Lâm Thiên Lí sờ đầu y, thở dài một tiếng: “Em đó khi nào mới chịu nghe lời không làm ta lo lắng nữa.”
Lâm Trường Tư hừ hừ hai tiếng: “Vậy đến khi nào chú ngừng lo lắng cho em, thì em mới ngừng làm chú lo lắng.” Tiểu Bảo thấy ba hừ hừ, bé con cũng học theo nhăn nhăn cái mũi hừ hừ hai tiếng, đáng tiếc chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Lâm Thiên Lí cười rộ lên đem bọn họ ôm chặt vào lòng đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn ôm hai người xoay lại chỉ vào nữ thi vừa định nói ‘Đây là mẫu thân của ta’ thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người bùng cháy với ngọn lửa màu lam đang lao về phía hắn.
Gã lao đến quá nhanh Lâm Thiên Lí chỉ kịp đẩy Lâm Trường Tư ra sau đó đã bị cái người mang theo ngọn lửa nhào lên người, Lâm Trường Tư ôm lấy Tiểu Bảo té lăn xuống đất, quay đầu nhìn lại đó là tiếng kêu thê lương: “Chú hai—-”
Biến cố xảy ra khiến cho nhóm người bị dọa đến ngây người, ngọn lửa quá lớn tựa như một quả cầu lửa nháy mắt đã nuốt chửng Lâm Thiên Lí, hiện tại hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, Lâm Trường Tư khóc thét còn chưa kịp đứng vững đã muốn nhào vào bên trong ngọn lửa: “Đừng! Đừng mà! Chú hai! Chú hai…. Hức…”
Đại Hắc đang đứng gần y nhanh chóng ôm chặt lấy y không cho y vọt vào.
“Không! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Y điên cuồng giãy giụa Tiểu Bảo bị vứt trên mặt đất cũng bắt đầu gào khóc.
Lâm Thiên Thanh đang đứng nói chuyện với nữ thi cũng bị dọa cho si ngốc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng ông làm sao cũng không ngờ đến Lan Nạp thế nhưng vẫn chưa chết, song gã còn có thể nương theo máu của Mạch Linh mà bốc cháy lên, máu của hoa u minh là chất dẫn dụ dễ cháy nhất, bất kể có ra sao cũng không thể dập được mà chỉ có thể chờ nó cháy hết….
Nữ thi vừa chuyển đầu lập tức trông thấy ngọn lửa màu lam cao vút tận trời, cổ họng khô khốc của bà tuôn ra một tiếng nghẹn ngào: “Trúc nhi —–”
Cùng với âm thanh vang lên Lâm Thiên Thanh liền nhìn thấy bà không chút do dự bổ nhào vào ngọn lửa: “Mẹ!” Lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của bà bị ngọn lửa nuốt chửng trong nháy mắt.
Nhóm người Chu Hành đều sững sờ căn bản không kịp phản ứng, bọn họ chỉ có thể nhìn ngọn lửa lam càng lúc càng cháy mạnh, mà tiếng khóc của Lâm Trường Tư càng ngày càng mỏng manh, bên trong không khí truyền đến một hương vị hôi thối.
Quỷ hồn trong viện không còn bị nữ thi trói buộc thân thể khẽ khàng lắc lư ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy khát vọng, cùng với một tiếng ‘tách’ ngọn lửa theo đó mà vụt tắt, quỷ hồn trong viện đều hét dài một tiếng, tiếng kêu thê lương cơ hồ kinh sợ cả một khung trời, linh hồn bị nhốt trăm năm nhanh chóng nhảy lên hóa thành từng vệt ánh sáng lam xông thẳng vào bầu trời rồi từ từ tan biến.
Ngọn lửa vụt tắt hai bộ xương cháy đen từ trên không trunng rơi xuống, những viên hồn châu mang theo ánh sáng lam cũng từ trên trời rớt hạ, các hồn châu màu trắng trong như pha lê tựa như một cơn mưa thay nhau chạm đất, qua hồi lâu bốn phía an tĩnh trời lại.
Nhìn bầu trời trống rỗng Lâm Trường Tư cả người vô lực ngã xuống mặt đất khóc nức, tiếp đó y rên rỉ một tiếng rồi hoàn toàn ngất đi.
Gã lau mặt bàn tay tức khắc dính đầy máu, gã lần nữa cúi đầu lau mặt cho sạch sẽ sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Lí, trong mắt vẫn còn đỏ tươi gã cười khổ một tiếng: “Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, nghĩ muốn lưu luyến thêm một chút nữa cũng không được, thế nhưng rút kinh nghiệm cho những bài học trước thì ta nên thỏa mãn, cho dù bây giờ có hồn phi phách tán ta cũng vĩnh viễn nhớ rõ khoảng khắc ấm áp này.”
Mao Mao đứng bên cạnh tường viện, đem ống mực chu sa còn lại đổ vào bức tượng điêu khắc linh thú cuối cùng của chốt thủ trận, bức tượng điêu khắc linh thú ầm một tiếng nổ thành bột phấn.
Lâm Cửu Gia và Chu Hành vẫn luôn chú ý tình trạng quỷ hồn bên trong sân viện, lúc này trông thấy trận pháp đã bị phá, thế nhưng quỷ hồn bên trong lại không chút phản ứng, thì nhịn không được trợn tròn mắt.
Mao Mao cũng buồn bực: “Chuyện gì thế này? Không phải ràng buộc của Địa Phược Linh đã bị phá vỡ rồi hả? Tại sao những quỷ hồn này còn không chạy?! Chẳng lẽ chúng ta làm sai rồi?”
“Không có sai, cơ quan không bị kích hoạt trận pháp đã bị phá, còn việc vì sao những quỷ hồn đó không chạy…. Hẳn là do Lan Nạp động tay động chân!” Lâm Cửu Gia nhìn vẻ mặt ngây ngốc của những quỷ hồn bên kia nói.
“Vậy phải làm gì bây giờ?!” Tốn nhiều công sức như vậy kết quả vẫn vô dụng, Chu Hành bực bội hận không thể đi chém Lan Nạp.
Lâm Cửu Gia liếc nhìn bọn họ một cái: “Đi, trước đến chỗ anh hai nhìn xem, giải quyết xong Lan Nạp thì hẳn mê hồn thuật sẽ được giải.” Nói xong ba người liền đi vào cửa chạy thẳng về phía có cây lớn.
Tuy rằng những quỷ hồn đó không có chạy nhưng mà chắc chắn bọn họ đã được giải thoát, hiện tại là do bị Lan Nạp dùng mê hồn vây lại, nhóm người Lâm Cửu Gia từ nơi kia chạy đến bởi vì không có hiệu lệnh của Lan Nạp, nên bọn họ vẫn như cũ đứng ngây ngốc không chút phản ứng.
Lan Nạp nhìn Lâm Thiên Lí: “Ba con chuột kia thật sự rất đáng ghét, thế nhưng nếu bọn họ đã phá được trận pháp thì ngươi cũng nên theo ta đi thôi.” Gương mặt của gã tựa như bị nhập ma cười đến ngớ ngẩn, tay gã chạm vào giữa mày của Lâm Thiên Lí ở trên miệng vết thương đi dạo một vòng: “Lần trước ngươi gạt ta khiến ta khiếp sợ và đau lòng, không nghĩ đến ngày hôm nay ta lại muốn chính mình tự thọc đi vào.”
Gã nói, đôi mắt cũng phát ra một tia hung ác đầu ngón tay ấn giữa mày của Lâm Thiên Lí chuẩn bị dùng sức, Lâm Thiên Lí nhanh chóng lui về sau hai bước: “Đợi một chút!”
Lan Nạp dừng lại: “Làm sao? Trận pháp cũng đã bị phá ngươi còn nghĩ muốn kéo dài thời gian? Hay là nói trước khi chết muốn gặp Lâm Trường Tư lần cuối? Ừ, không thể để hắn thấy được lúc ngươi hồn phi phách tán ta cũng thật có chút tiếc nuối. Đương nhiên khuôn mặt lộ ra đau khổ của hắn chắc chắn rất đẹp, ừm… Không thì bắt hắn đến đây xem nha?”
Gã cười ha hả đầy đắc ý Lâm Thiên Lí đánh gãy lời gã: “Không cần!” Nhìn vào đôi mắt xếch của Lan Nạp, hắn cau mày: “Ta không muốn gặp y, ta chỉ muốn trước khi chết nói với mẫu thân vài lời.”
Lan Nạp nhướng mày hừ một tiếng, không muốn gặp hắn là vì không muốn đẩy hắn vào nguy hiểm chứ gì! Thế nhưng không sao bởi vì rất nhanh thôi ngươi sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, vào khoảng khắc chúng ta hồn phi phách tán thì chuyện ngươi đã từng yêu ai, ngươi cũng không còn nhớ nữa.
Nhìn nữ thi đứng bên dưới táng cây: “Mẫu thân của ngươi? À, hiện tại nàng là con rối trên tay ta đã không còn là phu nhân, thế nhưng ta yêu ngươi như vậy, ngươi cũng chuẩn bị đi theo ta rồi, cho nên ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này của ngươi.”
Gã nói, chạy đến kéo nữ thi dưới táng cây ra đẩy tới trước mặt Lâm Thiên Lí: “Nói đi, nắm chặt thời gian.”
Nữ thi kia không còn ý thức của chính mình ngây ngốc bị Lan Nạp kéo đi, còn lảo đảo một chút suýt nữa thì bị té ngã, Lâm Thiên Thi vội vàng dùng thân thể đỡ lấy nàng, nàng mới lung lay đứng vững. Lâm Thiên Lí nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bời, nhịn không được muốn vươn tay giúp nàng chỉnh lý tóc, hắn đem tay bị trói chặt hướng về phía Lan Nạp: “Tháo ra đi ta sẽ không chạy đâu, quỷ hồn nơi đây đều nghe theo lệnh ngươi, mà ta thì nợ những người ở nơi đây cho nên ta sẽ không chạy.”
Lan Nạp nhìn chằm chằm vào hắn vài giây, trong lòng cân nhắc một chút rồi mới cởi trói cho hắn.
“Mẫu thân.” Lâm Thiên Lí đối với nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, đã cách rất nhiều thế hệ mới được gặp lại, cảnh còn người mất, một người là quỷ; một người là thi; một tiếng gọi này chất chứa biết bao nhiêu đau đớn cùng chua xót, sớm đã không thể diễn tả bằng lời, tất cả tư vị ở trong đó cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu rõ.
Một tiếng này được thốt ra nữ thi cũng không chút phản ứng, trong lòng Lâm Thiên Lí chua xót và khó chịu nhẹ nhàng vươn tay lên gạt đi mái tóc rối bù trước mặt nàng, lộ ra khuôn mặt của nàng.
Tay Lâm Thiên Lí khẽ run rẩy nàng đã trở thành một xác sống từ lâu cũng mất đi vẻ đẹp vốn có, khuôn mặt lấm lem sưng vù thối rữa, đôi mắt không còn sắc thái trống rỗng vô hồn, không còn là một vị phu nhân ôn nhu mỹ lệ trong trí nhớ hắn nữa.
Lâm Thiên Lí cầm tay áo giúp nàng lau đi bụi bẩn trên mặt, nhưng dù động tác có nhẹ đến đâu thì cũng cọ hư da thịt dính trên mặt nàng, Lâm Thiên Lí không dám tiếp tục nữa đáy mắt đỏ như máu, giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào: “Mẫu thân.”
Lan Nạp vẫn luôn chú ý hành động của hắn sợ hắn sẽ làm ra động tác nào đó, hơn nữa ngay giờ phút này gã đã bị thu hút bởi huyết lệ trong mắt hắn, cho nên không hề phát hiện khi thanh âm kia vừa phát ra thì thân thể của nữ thi hơi hơi run rẩy, tròng mắt khẽ xoay chuyển đối diện với đôi mắt của Lâm Thiên Lí.
Trong lòng Lâm Thiên Lí khiếp sợ nhưng khuôn mặt vẫn đè ép ra sức bình tĩnh, nữ thi kia dường như lơ đãng liếc nhìn Lâm Thiên Lí một cái chỉ trong giây lát đôi mắt lại dời đi.
Lâm Thiên Lí nắm lấy tay nàng đặt lên khuôn mặt mình, không hề quan tâm đến đôi tay lấm lem bùn đất của nàng: “Mẫu thân? Ngài còn nhớ con không? Lệ Trúc? Còn có Thanh Nhi?”
Tay nữ thi đặt trên mặt hắn run rẩy một chút, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn lúc này Lâm Thiên Lí có thể khẳng định ―― Mẫu thân của hắn thật sự có ý thức.
Lâm Thiên Lí nhẹ nhàng ôm nữ thi sưng vù vào lòng, tay thì ôn nhu vỗ vào lưng nàng: “Mẫu thân, có lẽ ngài sớm bị oán khí làm cho mất đi ý thức, nhưng mà ở trong lòng con trong lòng Thiên Thanh bất kể ngài có biến thành thế nào, thì ngài vẫn là người mẫu thân luôn luôn yêu thương chiều chuộng chúng con lúc nhỏ. Mọi chuyện xảy ra như bây giờ là do con sai, khiến ngài chịu khổ nhiều năm như vậy khi chết cũng không thể an ổn, là do Lệ Trúc vô dụng, Lệ Trúc xin lỗi mọi người.”
Hắn dịu dàng nói bàn tay cũng từ sau lưng nàng sờ đến mái tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Mẫu thân ngày hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, khi ngài còn sống ngài nói ngài không thể quay về, hiện tại ngài đã mất con nghĩ đem thi cốt của ngài trở về cố hương, nơi đó có những ký ức vui vẻ của ngài chắc chắc so với nơi đây càng đẹp hơn.”
Lan Nạp nhìn ba người Lâm Cửu Gia từ tường viện bên kia chạy đến, nhanh chóng kéo lấy tay Lâm Thiên Lí: “Được rồi đừng nói nữa, tạm biệt như vậy là đủ rồi.” Đôi mắt Lâm Thiên Lí trầm xuống trong lòng cuống lên tránh khỏi tay gã, hắn vội vàng sờ vào cổ của nữ thi nắm lấy hai cây kim châm bát quái vô cực rồi dùng sức rút ra.
Sắc mặt Lan Nạp biến đổi cổ họng cũng phát ra một tiếng gầm tràn đầy giận dữ: “Ngươi lại gạt ta!” Gã ta tức giận đến mức vung tay lên triệu hồi tất cả các con rối đất từ trên cây xuống, chúng nó tựa như phát điên lao về phía Lâm Thiên Lí.
Nữ thi đứng bên cạnh Lâm Thiên Lí di chuyển thân hình che chở cho Lâm Thiên Lí, nàng vừa nhấc tay quỷ hồn bên trong sân viện tựa như bị triệu hoán tất cả đều tập trung với tốc độ cực nhanh, bọn họ mặt không cảm xúc ra tay vô cùng hung ác, theo sau vài tia sáng lóe lên dư lại chỉ còn một bãi bùn ở trên mặt đất.
Giờ phút này ba người Lâm Cửu Gia cũng đã chạy đến, Lan Nạp hoàn toàn bị bao vây.
Lúc Lâm Cửu Gia đang chạy tới thì nhìn thấy những quỷ hồn đang ngây ngốc đứng yên không động, đột nhiên trở nên sắc bén di chuyển không ngừng còn bị dọa cho nhảy dựng, nhưng hiện tại chạy đến gần trông thấy nữ thi che chắn ở trước mặt Lâm Thiên Lí, ông cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Thiên Thanh mở to mắt không dám tin trong miệng nhịn không được thốt lên: “Mẹ?!”
Nữ thi vốn đang nhìn thẳng vào Lan Nạp bị tiếng gọi của ông mà nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, môi khẽ mấp máy, thế nhưng trong cổ họng cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng a a khàn khàn không thành lời.
Thời gian qua lâu, thân thể của bà cứng đờ cơ năng cũng đã bị hủy hoại, tuy rằng bà không nói được nhưng sâu trong đôi mắt ấy rõ ràng là nhận ra Lâm Thiên Thanh, hai hàng nước vẩn đục từ trong hốc mắt bà rơi xuống.
Hốc mắt của Lâm Thiên Thanh cũng nóng lên miệng nức nở không kìm được nước mắt già cỗi, sau bao nhiêu năm đứa con trai bé nhỏ ngày nào bị bà đặt ở trong giếng nay đã bị thời gian mài mòn trở thành một ông lão, khuôn mặt già nua từ sớm không dám đối diện với bà.
Con trai có lỗi với ngài, là do Thanh Nhi bất tài, chuyện năm đó ngài giao cho con đến bây giờ con vẫn chưa làm được, thế nhưng không sao bởi ngày hôm nay con có thể hoàn thành mọi thứ.
Bọn họ ở đây thương cảm rơi lệ song Lan Nạp chỉ có tràn đầy tuyệt vọng, bốn bề thụ địch tứ cố vô thân, chẳng lẽ cả hai đã chú định không thể vĩnh viễn ở bên nhau? Vì sao, vì sao ông trời lại đối xử với gã như vậy, gã đã vất vả tranh đấu trả giá biết bao nhiêu thứ, nhưng cuối cùng vì sao vẫn không có được? Gã đã không còn mong muốn ở bên hắn nữa, chẳng lẽ ngay cả cùng chết cũng không được?!
Không, gã đã làm đến mức này làm sao có thể cho phép thất bại?! Cho dù gã có sắp chết thì cũng phải giãy giụa đến cuối.
Đôi mắt Lan Nạp tối sầm gã mặc kệ hết thảy một lòng tiến về phía Lâm Thiên Lí, gã chỉ cần hắn; chỉ cần tiến đến gần hắn thọc phá giữa mày hắn là mọi thứ sẽ xong sẽ kết thúc, gã chỉ cần tiến đến gần hắn……..
Thái độ của gã kiên quyết nữ thi sao có thể để gã đi qua? Nàng tiến đến đón nhận một tay đặt lên giữa mày của gã, Mạch Linh vẫn luôn trốn ở chỗ tối nhịn không được bay ra, cả người vẫn như cũ xụi lơ mới từ cửa hiên nơi đó xuất hiện, dưới chân lần nữa mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Hắn lo lắng còn chưa kịp đứng dậy thì đã hướng về phía nhóm người Lâm Thiên Lí hô: “Đừng! Xin các ngươi buông tha hắn đi, ta sẽ dẫn hắn xuống địa ngục các ngươi mãi mãi không bao giờ gặp hắn nữa, cầu xin các ngươi đừng giết hắn.”
Lan Nạp bị nữ thi ấn ngay huyệt tử nhưng lại không hề có cảm giác bị người áp chế, gã quay đầu nhìn Mạch Linh cười nhạo một tiếng, khuôn mặt tràn đầy căm hận: “Ta không cần ngươi giúp ta cầu tình, đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi là tên vô sỉ hạ lưu biến thái! Ngươi đã hủy đi mọi thứ của ta, nếu ta sớm biết ngươi là Du Uy thì ta nhất định sẽ xuống tay giết ngươi thêm một lần nữa. Nếu không phải do ngươi thì ta đã không cần chịu khổ nhiều năm như vậy, ta sẽ có thể cùng với Lệ Trúc chung sống cả đời, hắn cũng vĩnh viễn thuộc về mình ta! Đều do ngươi, đều do ngươi! Ta hận ngươi không đi tìm chết! Ngươi đi chết đi!”
Gã điên cuồng la hét máu trong cơ thể đã sớm bị rút hết, lúc này trong mắt hắn chỉ còn hai hàng chất lỏng màu đen nhánh chảy xuống, tất cả đều là cốt tủy bị trùng cốt ở trong xương hút liếm gần như không còn tản ra mùi hương tanh tưởi.
Gã một bên thét một bên đẩy cánh tay nữ thi đang đè trên trán mình, tiếp tục như điên lao về phía Lâm Thiên Lí đứng ở đằng sau nữ thi, Lâm Thiên Lí nhìn thế tấn công điên cuồng của gã thì lắc mình tránh né, thế nhưng gã ta không chịu buông tha tiếp tục quấn lấy Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí kiềm chế bàn tay của gã rồi quay gã ta lại một chưởng đánh vào lưng gã.
Bộp một tiếng những mảnh xương cốt mỏng manh trên người gã bị vỡ thành nhiều mảnh, Lâm Thiên Lí đem gã đánh bay ra ngoài, nhìn đến khuôn mặt cuồng si của gã rồi lại nhớ đến cái người đã từng, trong nháy mắt Lâm Thiên Lí không thể xuống tay giết gã.
Mạch Linh nhìn Lan Nạp bị ngã trên mặt đất hộc máu thì nhanh chóng nhào qua xem gã, Lan Nạp đẩy tay hắn ra đôi mắt như cũ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí rồi lần nữa vọt đến, nhóm người Chu Hành và Mao Mao không biết phải làm sao.
Một người thâm trầm có chấp niệm sâu như thế thật đáng sợ, nhìn gã không ngừng lao về phía Lâm Thiên Lí sau đó bị đánh bay ra ngoài, bọn họ vừa cảm thấy đáng thương song cũng vừa cảm thấy đáng giận, thật ra chỉ cần lùi một bước gã sẽ phát hiện trên thế gian này còn rất nhiều người, có thể hắn không thuộc về mình nhưng một ngày nào đó chắc chắc gã sẽ gặp được một người thuộc về mình, vì sao lại không chịu buông? Lùi một bước sống yên biển rộng mà.
Trên thực tế Lâm Thiên Lí đang ở chỗ này cho gã thêm môt cơ hội, thế nhưng gã chỉ cần người này gã cố chấp với nhận định của mình, còn những thứ khác đối với gã đều không xứng đáng đặt vào mắt.
Nữ thi cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, nhìn gã lần nữa nhào đến thì nhịn không được đi lên tiếp đón, một tay chế trụ giữa mày gã, sau đó vung tay lên toàn bộ ác ma bên trong ngôi nhà đều nhe răng vọt đến.
Bọn chúng cố định giữa không trung, ánh sáng u lam của quỷ hồn tựa như những lưỡi dao sắc bén lần lượt xuyên qua thân thể Lan Nạp đâm thủng hàng ngàn lỗ hỏng, gã mở to đôi mắt khóe miệng chảy ra chất lỏng màu đen, Mạch Linh hét lớn một tiếng: “Không ——–” cơ thể lập tức nhào về phía Lan Nạp ở giữa không trung đem gã ôm vào lòng mình.
Mạch Linh muốn che chở cơ thể của gã, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể ở trong không trung ôm lấy gã cùng nhau bị quỷ hồn xuyên qua, màu lam u ám xuyên thấu cơ thể của Mạch Linh, máu lam trong cơ thể hắn từ từ tuôn trào, từ giữa không trung bắn ra tung tóe tựa như pháo hoa chói lọi bắt mắt.
Mọi người không ai ngờ đến kết quả này nhất thời đều sững sờ.
Quỷ hồn xuyên qua thân thể bọn họ hồi lâu rồi mới dừng lại, giữa không trung rơi xuống hai cổ thi thể, Mạch Linh ôm chặt lấy gã – cả hai đều nhuốm đầy máu tươi của Mạch Linh, máu tươi dày đặc và dinh dính phát ra ánh sáng mờ ảo bên trong bóng đêm.
Khi Lâm Trường Tư và Đại Hắc bốn người chạy đến vừa lúc trông thấy cảnh này, nhìn thấy bọn họ không có chuyện gì nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, trận pháp đã được phá giải khí lạnh bốn phía cũng không còn quá nặng nữa.
Lâm Trường Tư ôm lấy Tiểu Bảo nhanh chóng chạy vào cửa, vốn Lâm Thiên Lí đang nhìn hai cổ thi thể nằm trên mặt đất đến ngây ngẩn thì đảo mắt nhìn thấy y, hắn vội vàng đi lên đón lấy: “Sao em lại tới?”
Lâm Trường Tư liếc hắn một cái rồi chọc chọc Tiểu Bảo: “Mọi người đi lâu như vậy vẫn chưa về, chúng em chờ đến mất hết kiên nhẫn nên đành đến đây nhìn xem.”
Lâm Thiên Lí sờ đầu y, thở dài một tiếng: “Em đó khi nào mới chịu nghe lời không làm ta lo lắng nữa.”
Lâm Trường Tư hừ hừ hai tiếng: “Vậy đến khi nào chú ngừng lo lắng cho em, thì em mới ngừng làm chú lo lắng.” Tiểu Bảo thấy ba hừ hừ, bé con cũng học theo nhăn nhăn cái mũi hừ hừ hai tiếng, đáng tiếc chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Lâm Thiên Lí cười rộ lên đem bọn họ ôm chặt vào lòng đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn ôm hai người xoay lại chỉ vào nữ thi vừa định nói ‘Đây là mẫu thân của ta’ thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người bùng cháy với ngọn lửa màu lam đang lao về phía hắn.
Gã lao đến quá nhanh Lâm Thiên Lí chỉ kịp đẩy Lâm Trường Tư ra sau đó đã bị cái người mang theo ngọn lửa nhào lên người, Lâm Trường Tư ôm lấy Tiểu Bảo té lăn xuống đất, quay đầu nhìn lại đó là tiếng kêu thê lương: “Chú hai—-”
Biến cố xảy ra khiến cho nhóm người bị dọa đến ngây người, ngọn lửa quá lớn tựa như một quả cầu lửa nháy mắt đã nuốt chửng Lâm Thiên Lí, hiện tại hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, Lâm Trường Tư khóc thét còn chưa kịp đứng vững đã muốn nhào vào bên trong ngọn lửa: “Đừng! Đừng mà! Chú hai! Chú hai…. Hức…”
Đại Hắc đang đứng gần y nhanh chóng ôm chặt lấy y không cho y vọt vào.
“Không! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Y điên cuồng giãy giụa Tiểu Bảo bị vứt trên mặt đất cũng bắt đầu gào khóc.
Lâm Thiên Thanh đang đứng nói chuyện với nữ thi cũng bị dọa cho si ngốc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng ông làm sao cũng không ngờ đến Lan Nạp thế nhưng vẫn chưa chết, song gã còn có thể nương theo máu của Mạch Linh mà bốc cháy lên, máu của hoa u minh là chất dẫn dụ dễ cháy nhất, bất kể có ra sao cũng không thể dập được mà chỉ có thể chờ nó cháy hết….
Nữ thi vừa chuyển đầu lập tức trông thấy ngọn lửa màu lam cao vút tận trời, cổ họng khô khốc của bà tuôn ra một tiếng nghẹn ngào: “Trúc nhi —–”
Cùng với âm thanh vang lên Lâm Thiên Thanh liền nhìn thấy bà không chút do dự bổ nhào vào ngọn lửa: “Mẹ!” Lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của bà bị ngọn lửa nuốt chửng trong nháy mắt.
Nhóm người Chu Hành đều sững sờ căn bản không kịp phản ứng, bọn họ chỉ có thể nhìn ngọn lửa lam càng lúc càng cháy mạnh, mà tiếng khóc của Lâm Trường Tư càng ngày càng mỏng manh, bên trong không khí truyền đến một hương vị hôi thối.
Quỷ hồn trong viện không còn bị nữ thi trói buộc thân thể khẽ khàng lắc lư ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy khát vọng, cùng với một tiếng ‘tách’ ngọn lửa theo đó mà vụt tắt, quỷ hồn trong viện đều hét dài một tiếng, tiếng kêu thê lương cơ hồ kinh sợ cả một khung trời, linh hồn bị nhốt trăm năm nhanh chóng nhảy lên hóa thành từng vệt ánh sáng lam xông thẳng vào bầu trời rồi từ từ tan biến.
Ngọn lửa vụt tắt hai bộ xương cháy đen từ trên không trunng rơi xuống, những viên hồn châu mang theo ánh sáng lam cũng từ trên trời rớt hạ, các hồn châu màu trắng trong như pha lê tựa như một cơn mưa thay nhau chạm đất, qua hồi lâu bốn phía an tĩnh trời lại.
Nhìn bầu trời trống rỗng Lâm Trường Tư cả người vô lực ngã xuống mặt đất khóc nức, tiếp đó y rên rỉ một tiếng rồi hoàn toàn ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.