Chương 88: Quay Về
Diệp Lạc Giang Hồ
13/09/2022
Lâm Trường Tư ở trên giường khó chịu cọ cọ ngắm nhìn Lâm Thiên Lí ngay bên cạnh cầu xin: “Chú hai, em muốn đi tắm trên người dính nhớp thật khó chịu.”
Từ ngày đó tỉnh lại đã được một tuần, nói cách khác hiện tại y đã một tuần chưa được tắm rửa chỉ cần nghĩ đến toàn thân đều sẽ ngứa ngáy khó chịu.
Lâm Thiên Lí đút cho y một ngụm canh lại lần nữa lặp lại câu nói n lần trước: “Ngoan, nhịn một chút thân thể của em đang yếu, trên bụng còn có vết thương đợi thêm vài ngày nữa được không?”
Lâm Thiên Lí cũng cảm thấy khó xử, thế nhưng Chương Chính Tề đã nói mấy ngày gần đây y không được chạm vào nước, đặc biệt là nước lạnh, tránh cho miệng vết thương bị cảm nhiễm về sau lưu lại di chứng gì đó vân vân.
Lại là mấy lời này! Lâm Trường Tư muốn phát điên trong miệng ngậm một ngụm canh, ở ngay trên giường không thuận theo cọ loạn lung tung, hiện tại nói cái gì cũng không thể nghe theo lời trấn an của chú hai, trong miệng tựa như niệm kinh bắt đầu ồn ào: “Em muốn đi tắm, em muốn đi tắm.”
Lâm Thiên Lí vội vàng buông chén giữ chặt y lại không cho y lộn xộn, Lâm Trường Tư ở trên giường không thể nhúc nhích tức giận rầm rì, Lâm Thiên Lí cẩn thận kéo vạt áo y lên kiểm tra vết khâu không có bị đứt lúc này mới thở phào một hơi, đánh vào nửa cánh mông y một cái ý bảo không được lộn xộn: “Thật là sợ em luôn ta đi hỏi một chút được chưa.”
Nháy mắt Lâm Trường Tư liền vui vẻ duỗi tay ôm lấy cổ hắn ở trên mặt hắn chụt một cái: “Chú hai, chú tốt quá!” Hôn xong thì nằm trở về đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn vẫy tay thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Lâm Thiên Lí giơ tay chạm vào nơi ướt át vừa rồi tựa như còn có thể cảm nhận được hơi ấm chưa phân tán, hắn nhìn y bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng giơ tay sờ đầu của y rồi đưa cho y chén canh bảo y uống hết, sau đó ra cửa tìm Chương Chính Tề.
Trong phòng Lan Lan chơi với Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, đôi mắt Tiểu Bảo híp lại thỉnh thoảng còn ngáp một cái đã sớm buồn ngủ, thế nhưng đối mặt với người chị họ chơi đến không biết ngừng nghỉ này bé con chỉ đành ngoan ngoãn mặc cho cô nàng xoa nắn.
Cô nàng ở đây thì Bạch Luyện Phi cũng ở, thế nhưng chỉ cần Bạch Luyện Phi nghĩ đến bé con này là do Trường Tư sinh cho lệ quỷ kia sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái, nội tâm không rõ là đố kỵ hay chua xót vì vậy khi trông thấy Tiểu Bảo hắn liền không được tự nhiên, nhìn Lan Lan đang chơi đùa với Tiểu Bảo hắn cũng không thò đến gần mà chỉ ngồi ngây ngốc tại một chỗ.
Sau khi Trường Tư sinh Tiểu Bảo ra thì sáng hôm sau Chương Chính Tề lập tức gọi điện cho hắn, tiếp đó hắn dẫn theo Lan Lan chạy như bay đến đây, thế nhưng lúc ấy Trường Tư vẫn còn suy yếu đã ngủ rồi, hiện tại hắn vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với y, song ngược lại Lan Lan lại quan tâm đến Tiểu Bảo, gặp được bé con cô nàng liền ôm đến không chịu rời tay, chơi đến quên trời quên đất.
Vài ngày sau đó Lan Lan thường xuyên thúc giục Bạch Luyện Phi chạy qua chỗ này, mà Bạch Luyện Phi cũng có tâm tư muốn nhìn Lâm Trường Tư một chút, vì vậy hai người mỗi ngày đều chạy qua nhà Chương Chính Tề xem xem, Lan Lan thì ngồi ôm Tiểu Bảo chơi hắn thì ngồi ở sofa nhìn. Đôi lúc bản thân hắn có nhiệm vụ cũng phải đưa Lan Lan vị tiểu tổ tông này qua đây trước rồi mới đi làm được.
Bạch Luyện Phi vừa trông thấy Lâm Thiên Lí từ trong phòng ngủ bước ra đôi mắt liền nhịn không được hướng vào trong nhìn xung quanh, Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn hắn một cái rồi mới trực tiếp vòng qua hắn đi về phía Chương Chính Tề, Chương Chính Tề là một ví dụ về trạch nam điển hình, gã đang ngồi ở đó mang tai nghe chơi game, lại lần nữa nghe thấy tiếng mắng chửi của gã vang lên: “Mẹ nó, tôi còn nghĩ chỉ có game LOL là dành cho học sinh tiểu học kết quả tôi thật ngây thơ quá rồi, mẹ kiếp đầu óc của tụi bây bị lừa đá hết rồi hả!
Gã tức giận ném tai nghe lên bàn phím vừa xoay người đứng dậy đã trông thấy Lâm Thiên Lí đứng ở phía sau: “Chuyện gì?”
Lâm Thiên Lí còn chưa nói lời nào thì đã nghe thấy Lan Lan đang ôm Tiểu Bảo hướng về phía Bạch Luyện Phi tò mò hỏi: “Bạch Bạch, mẹ nó có nghĩa là gì vậy? Vì sao hắn luôn mở miệng nói mẹ nó á?” Tiểu Bảo đang ngậm ngón út của mình nước miếng không ngừng rơi tí tách, trong mắt cũng tràn đầy sự tò mò.
Chương Chính Tề vốn đang tức giận không có chỗ phát hỏa vừa nghe thấy lời này thì lập tức nhướng mày, trong mắt toàn là ý xấu đi về phía Tiểu Bảo: “Bảo nhi muốn biết sao, đến đây anh chương nói cho cưng……”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Bạch Luyện Phi cú đầu: “Đừng có mà dạy hư trẻ con!”
Chương Chính Tề bị hắn gõ kêu lên một tiếng, gã che đầu nước mắt lưng tròng chỉ vào Bạch Luyện Phi tức giận mắng: “Anh là cái loại anh họ gì vậy!!! Đối với Trường Tư thì nhẹ nhàng ân cần còn đối với tôi thì không biết nặng nhẹ, cha Bảo nhi còn chưa lên tiếng kia kìa, anh đây là loại đức hạnh gì hả!”
Những lời này nói ra ngay trước mặt Lâm Thiên Lí sắc mặt Bạch Luyện Phi nháy mắt trở nên xấu hổ, hắn không nói gì mà nhanh chóng đứng dậy xoay người bước đi ra ngoài.
Chương Chính Tề nhìn bóng lưng hắn trong lòng có chút hối hận vì đã chạm vào vảy ngược của hắn, nhưng đảo mắt lại nghĩ mỗi ngày hắn đều phơi bày bộ dáng này trông mong một người không có kết quả, thì không bằng để hắn thức tỉnh, nghĩ đến đây gã ngập ngừng hai tiếng vẫn là không mở miệng giữ hắn lại.
Lan Lan nhìn biểu cảm vi diệu của gã thì ôm Tiểu Bảo đứng dậy đứng ở trước mặt gã tò mò nhìn xem, sau đó nghi hoặc hướng về phía Tiểu Bảo hỏi: “Bảo nhi, em nói coi có phải hắn đang ăn giấm của thím hai không?”
Chương Chính Tề nghe thấy Lan Lan hỏi ra một câu như vậy, thì nhìn đến Tiểu Bảo đang nằm trong lòng ngực cô bé ngậm ngón tay chẹp chẹp hai tiếng, nhóc con còn rất nghiêm túc gật đầu, trên gương mặt nhỏ của cả hai đều là biểu cảm ngiên cứu tìm tòi.
Gã nháy mắt bùng nổ: “Mẹ nó! Tôi làm sao có thể vì tên anh họ ngu như heo kia mà ăn giấm! Đi chết đi! Đi chết hết đi!”
Gã hùng hùng hổ hổ trốn vào trong phòng, ở bên ngoài còn có thể nghe thấy được tiếng la hét tựa như ma quỷ của gã ‘Làm sao tôi có thể ăn giấm được!”
Đối với bộ dáng thần kinh chạm mạch của gã Lâm Thiên Lí cũng không hỏi lại, hắn đem hai đứa nhỏ đang nói bậy bạ giáo huấn một trận rồi mới đi ứng phó Lâm Trường Tư.
Mấy ngày tiếp theo Bạch Luyện Phi cũng không có đến nên Lan Lan đã ở lại nhà Chương Chính Tề, lúc Tiểu Bảo thức cô nàng sẽ quấy rối Tiểu Bảo, khi Tiểu Bảo ngủ cô nàng liền quấy rầy Chương Chính Tề, Chương Chính Tề bị cô nàng quậy đến không chịu nổi, nhưng so với việc gọi cho Bạch Luyện Phi bảo hắn đưa cô nàng về, thì gã tình nguyện chịu đựng cô nàng quấy rầy mình.
Gã bị cô nàng lăn lộn hơn một tuần, Lâm Trường Tư đã có thể rời giường thì lúc này nhóm người Lâm Cửu Gia mới từ thành phố C quay về.
Ở thành phố C hơn một tuần sức khỏe của Mao Mao và Chu Hành mới tốt hơn dư lại một chút chấn thương cần phải chậm rãi điều dưỡng, vừa mới trở về đã nghe thấy tin tức của Lâm Trường Tư bên này bọn họ liền vội vàng chạy đến nhà Chương Chính Tề.
Bên trong ngôi nhà nhỏ của Chương Chính Tề nhét đầy người, nhóm người bọn họ vừa đến đây đã dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị nhìn đến xấu hổ ngại ngùng nhổ ngón tay út bị mình ngậm ra, sau đó quay đầu ủi vào lòng ngực của Lâm Thiên Lí.
Lâm Cửu Gia nhìn đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo, nghĩ đến đứa nhỏ là con của anh hai là cháu trai của mình thì nhịn không được muốn bế nó, Lâm Trường Tư ngồi xem ở bên cạnh thấy Lâm Thiên Lí đưa đứa nhỏ cho Lâm Cửu Gia thì trong lòng có chút lo lắng, thế nhưng y không biểu hiện ra ngoài mà chỉ dời lực chú ý hỏi Mao Mao kết quả đi tổ trạch của bọn họ.
Mao Mao do dự một lúc thì mới kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở tổ trạch, Lâm Trường Tư nghe xong thì cau mày trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ý của cậu là không thể phá trận từ mắt trận mà cần dùng người hiến tế để phá trận?!”
Từ trong lời nói có thể rõ ràng nghe ra người nói không vui Mao Mao vội vàng xua tay: “Cậu đừng lo chúng tôi sẽ không động vào Tiểu Bảo, chúng tôi trước tiên chỉ muốn bắt Mạch Linh đi thử.”
Lâm Trường Tư như cũ cau mày đi về phía Tiểu Bảo muốn từ trong tay Lâm Cửu Gia đoạt trở về bên mình, Lâm Thiên Lí nhìn y một cái rồi thở dài kéo y trở lại, hắn biết y sợ Thiên Thanh đánh chủ ý lên người Tiểu Bảo, hắn sờ đầu y an ủi hồi lâu y mới từ bỏ việc ôm Tiểu Bảo thế nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm.
Lâm Thiên Lí nhìn Lâm Thiên Thanh rồi kể lại chuyện buổi tối hôm ấy khi gặp được Lan Nạp và Mạch Linh ra, Đại Hắc nghe xong thì tức giận đến mức mắng hai người kia là đồ ác độc.
Chu Hành nhìn Lâm Trường Tư trong lòng cảm thấy có chút thấu hiểu, bé ngoan mạo hiểm cả mạng sống của mình để sinh ra Tiểu Bảo, nếu Lâm Cửu Gia bắt đứa bé kia đi hiến tế vậy thật sự cũng quá tàn nhẫn, giả như ngày ấy thật sự xuất hiện thì hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Lâm Trường Tư, trong nháy mắt hắn đối với Lâm Cửu Gia tăng thêm vài phần phòng bị.
Đương nhiên Lâm Cửu Gia biết rõ vì sao Lâm Trường Tư không thích mình, sâu trong lòng ông khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ở trong lòng rồi lại nhìn Lâm Thiên Lí nhất thời có chút không đành lòng, hiện tại anh hai hạnh phúc như vậy sao ông nỡ làm gậy đánh uyên ương?
Lát sau ông ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trường Tư: “Trường Tư, cậu đừng lo lắng Cửu Gia ở đây cho cậu một lời đảm bảo, nếu thật sự không còn cách nào khác, tôi đây tình nguyện tự mình ra tay phá hủy mắt trận chứ không để Tiểu Bảo làm vật hiến tế, cậu và anh hai tôi thật khó khăn mới có thể ở bên nhau, giữa người mẹ đã mất và người còn sống, đương nhiên người còn sống càng quan trọng hơn điều này Cửu Gia tôi biết rõ, cậu không cần lo sợ.”
“Thiên Thanh……” Lâm Thiên Lí gọi ông một tiếng, nhớ đến người phụ nữ dịu dàng kia; nhớ đến tình yêu mà nàng đã trao tặng cho bọn họ; nhớ đến sự quan tâm tỉ mỉ của nàng thì làm sao có thể xuống tay được? Hơn nữa nếu thật sự phải làm thì người đi phải là hắn, bởi mọi chuyện vì hắn mà bắt đầu muốn kết thúc cũng phải từ hắn mà chấm dứt.
Lâm Thiên Thanh thấy Lâm Thiên Lí nhìn mình thì nở nụ miễn cưỡng khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn: “Anh hai đừng lo, không phải còn có Mạch Linh sao? Mọi chuyện chưa đến nông nỗi đó mà nếu thật sự đến lúc ấy thì anh cũng đừng giành với em, hãy để cho em làm đi để em giúp mẹ giải thoát. Dù sao hiện tại em cũng là chiếc lá khô héo không còn sống được bao lâu nữa, nếu như mẹ có trách em, thì khi em xuống địa phủ em sẽ xin lỗi mẹ.”
Ông vừa nói xong Lan Lan ngồi ở bên cạnh liền òa khóc trong miệng ồn ào nói không muốn, Lâm Thiên Thanh kéo cô vào lòng, nội tâm cũng chua xót, ông vô cùng cảm kích trời cao đã cho ông sống đến bây giờ, rồi ban cho ông một người con gái để ông có thể hưởng thụ thú vui của người thường.
Tiểu Bảo thấy Lan Lan khóc thì cũng hu hu khóc theo, Lâm Trường Tư đau lòng bế lấy bé con dỗ dành.
Lâm Thiên Lí trông thấy lớn nhỏ khóc thành một đoàn nhịn không được vỗ vai Lâm Thiên Thanh: “Thiên Thanh hết thảy mọi thứ còn chưa có kết luận trước đừng lo lắng, ngày đó ta cùng Mạch Linh giao thủ ta đã cố ý dò xét mạch máu của gã, mạch tượng của gã vững vàng nhịp đập mạnh mẽ là có thân thể, vừa có linh thể lẫn cơ thể hắn có thể đem gã hiến tế, hiện tại ngồi đây suy nghĩ miên man cũng vô dụng không bằng cùng nhau tính kế bắt lấy gã.”
Lâm Thiên Thanh nhanh chóng lau mặt nhất thời vì sự thất thố của bản thân mà có chút xấu hổ: “Anh hai nói đúng là em buồn lo vô cớ.”
Lâm Thiên Lí khẽ gật đầu: “Ừm, ngày đó Mạch Linh đã bị ta đánh gãy xương vốn dĩ có thể bắt gã dễ như trở bàn tay, thế nhưng lúc ấy tình huống của Lâm Trường Tư không ổn ta liền không rảnh quan tâm đến gã, không biết hiện tại gã có đi khắp nơi gây án hay không nếu còn thì có thể lần nữa bắt lại.”
Mọi người đều gật đầu, nói đến gây án vậy thì người rõ ràng nhất chính là Bạch Luyện Phi, thế nhưng nhìn quanh một vòng lập tức phát hiện hắn ta không có ở đây, ánh mắt mọi người lần nữa tụ về phía Chương Chính Tề, Chương Chính Tề từ trên sofa nhảy dựng lên: “Ê, nói đến Bạch Luyện Phi thì các người nhìn tôi làm cái khỉ gì.”
Nhóm người Chu Hành không biết chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhìn hắn bởi vì hắn là em họ của Bạch Luyện Phi, cho nên hắn liên lạc với Bạch Luyện Phi sẽ tốt hơn. Vừa hay Lâm Trường Tư cũng có số điện thoại của Bạch Luyện Phi y bảo để y gọi hỏi gã cho.
Chương Chính Tề nghe vậy liền xù lông: “Để tôi gọi hỏi cho!” Nói xong lập tức cầm lấy điện thoại ấn số thế nhưng nhận lại chính là ‘Tút tút, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được……’ không từ bỏ ý định gọi thêm một lần nữa kết quả vẫn như cũ…….
Lâm Trường Tư không biết chuyện ngày đó Bạch Luyện Phi tức giận, thấy hắn gọi không được thì cũng lấy di động ra ấn chưa đến hai giây đã kết nối, bên trong còn truyền ra một giọng nói vô cùng nhiệt tình: “Hey, Trường Tư có chuyện gì hả?”
Chương Chính Tề đứng ở bên cạnh nháy mắt bùng nổ nhanh chóng giật lấy điện thoại của Lâm Trường Tư nổi điên rống lên: “Mẹ nó! Họ Bạch kia anh muốn trả thù đúng không! Về sau anh dám bước đến chỗ này của ông, ông đây lập tức băm chết anh!” Nói xong thì cúp máy trả lại điện thoại tiếp đó tức giận chạy đến bàn máy tính ‘rầm rầm rầm’ đập bàn phím.
Lan Lan nhìn Chương Chính Tề: “Anh ơi anh ghen hả?”
Lâm Trường Tư: “…….”
Xảy ra chuyện gì?
Từ ngày đó tỉnh lại đã được một tuần, nói cách khác hiện tại y đã một tuần chưa được tắm rửa chỉ cần nghĩ đến toàn thân đều sẽ ngứa ngáy khó chịu.
Lâm Thiên Lí đút cho y một ngụm canh lại lần nữa lặp lại câu nói n lần trước: “Ngoan, nhịn một chút thân thể của em đang yếu, trên bụng còn có vết thương đợi thêm vài ngày nữa được không?”
Lâm Thiên Lí cũng cảm thấy khó xử, thế nhưng Chương Chính Tề đã nói mấy ngày gần đây y không được chạm vào nước, đặc biệt là nước lạnh, tránh cho miệng vết thương bị cảm nhiễm về sau lưu lại di chứng gì đó vân vân.
Lại là mấy lời này! Lâm Trường Tư muốn phát điên trong miệng ngậm một ngụm canh, ở ngay trên giường không thuận theo cọ loạn lung tung, hiện tại nói cái gì cũng không thể nghe theo lời trấn an của chú hai, trong miệng tựa như niệm kinh bắt đầu ồn ào: “Em muốn đi tắm, em muốn đi tắm.”
Lâm Thiên Lí vội vàng buông chén giữ chặt y lại không cho y lộn xộn, Lâm Trường Tư ở trên giường không thể nhúc nhích tức giận rầm rì, Lâm Thiên Lí cẩn thận kéo vạt áo y lên kiểm tra vết khâu không có bị đứt lúc này mới thở phào một hơi, đánh vào nửa cánh mông y một cái ý bảo không được lộn xộn: “Thật là sợ em luôn ta đi hỏi một chút được chưa.”
Nháy mắt Lâm Trường Tư liền vui vẻ duỗi tay ôm lấy cổ hắn ở trên mặt hắn chụt một cái: “Chú hai, chú tốt quá!” Hôn xong thì nằm trở về đưa đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn vẫy tay thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Lâm Thiên Lí giơ tay chạm vào nơi ướt át vừa rồi tựa như còn có thể cảm nhận được hơi ấm chưa phân tán, hắn nhìn y bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng giơ tay sờ đầu của y rồi đưa cho y chén canh bảo y uống hết, sau đó ra cửa tìm Chương Chính Tề.
Trong phòng Lan Lan chơi với Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, đôi mắt Tiểu Bảo híp lại thỉnh thoảng còn ngáp một cái đã sớm buồn ngủ, thế nhưng đối mặt với người chị họ chơi đến không biết ngừng nghỉ này bé con chỉ đành ngoan ngoãn mặc cho cô nàng xoa nắn.
Cô nàng ở đây thì Bạch Luyện Phi cũng ở, thế nhưng chỉ cần Bạch Luyện Phi nghĩ đến bé con này là do Trường Tư sinh cho lệ quỷ kia sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái, nội tâm không rõ là đố kỵ hay chua xót vì vậy khi trông thấy Tiểu Bảo hắn liền không được tự nhiên, nhìn Lan Lan đang chơi đùa với Tiểu Bảo hắn cũng không thò đến gần mà chỉ ngồi ngây ngốc tại một chỗ.
Sau khi Trường Tư sinh Tiểu Bảo ra thì sáng hôm sau Chương Chính Tề lập tức gọi điện cho hắn, tiếp đó hắn dẫn theo Lan Lan chạy như bay đến đây, thế nhưng lúc ấy Trường Tư vẫn còn suy yếu đã ngủ rồi, hiện tại hắn vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với y, song ngược lại Lan Lan lại quan tâm đến Tiểu Bảo, gặp được bé con cô nàng liền ôm đến không chịu rời tay, chơi đến quên trời quên đất.
Vài ngày sau đó Lan Lan thường xuyên thúc giục Bạch Luyện Phi chạy qua chỗ này, mà Bạch Luyện Phi cũng có tâm tư muốn nhìn Lâm Trường Tư một chút, vì vậy hai người mỗi ngày đều chạy qua nhà Chương Chính Tề xem xem, Lan Lan thì ngồi ôm Tiểu Bảo chơi hắn thì ngồi ở sofa nhìn. Đôi lúc bản thân hắn có nhiệm vụ cũng phải đưa Lan Lan vị tiểu tổ tông này qua đây trước rồi mới đi làm được.
Bạch Luyện Phi vừa trông thấy Lâm Thiên Lí từ trong phòng ngủ bước ra đôi mắt liền nhịn không được hướng vào trong nhìn xung quanh, Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn hắn một cái rồi mới trực tiếp vòng qua hắn đi về phía Chương Chính Tề, Chương Chính Tề là một ví dụ về trạch nam điển hình, gã đang ngồi ở đó mang tai nghe chơi game, lại lần nữa nghe thấy tiếng mắng chửi của gã vang lên: “Mẹ nó, tôi còn nghĩ chỉ có game LOL là dành cho học sinh tiểu học kết quả tôi thật ngây thơ quá rồi, mẹ kiếp đầu óc của tụi bây bị lừa đá hết rồi hả!
Gã tức giận ném tai nghe lên bàn phím vừa xoay người đứng dậy đã trông thấy Lâm Thiên Lí đứng ở phía sau: “Chuyện gì?”
Lâm Thiên Lí còn chưa nói lời nào thì đã nghe thấy Lan Lan đang ôm Tiểu Bảo hướng về phía Bạch Luyện Phi tò mò hỏi: “Bạch Bạch, mẹ nó có nghĩa là gì vậy? Vì sao hắn luôn mở miệng nói mẹ nó á?” Tiểu Bảo đang ngậm ngón út của mình nước miếng không ngừng rơi tí tách, trong mắt cũng tràn đầy sự tò mò.
Chương Chính Tề vốn đang tức giận không có chỗ phát hỏa vừa nghe thấy lời này thì lập tức nhướng mày, trong mắt toàn là ý xấu đi về phía Tiểu Bảo: “Bảo nhi muốn biết sao, đến đây anh chương nói cho cưng……”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Bạch Luyện Phi cú đầu: “Đừng có mà dạy hư trẻ con!”
Chương Chính Tề bị hắn gõ kêu lên một tiếng, gã che đầu nước mắt lưng tròng chỉ vào Bạch Luyện Phi tức giận mắng: “Anh là cái loại anh họ gì vậy!!! Đối với Trường Tư thì nhẹ nhàng ân cần còn đối với tôi thì không biết nặng nhẹ, cha Bảo nhi còn chưa lên tiếng kia kìa, anh đây là loại đức hạnh gì hả!”
Những lời này nói ra ngay trước mặt Lâm Thiên Lí sắc mặt Bạch Luyện Phi nháy mắt trở nên xấu hổ, hắn không nói gì mà nhanh chóng đứng dậy xoay người bước đi ra ngoài.
Chương Chính Tề nhìn bóng lưng hắn trong lòng có chút hối hận vì đã chạm vào vảy ngược của hắn, nhưng đảo mắt lại nghĩ mỗi ngày hắn đều phơi bày bộ dáng này trông mong một người không có kết quả, thì không bằng để hắn thức tỉnh, nghĩ đến đây gã ngập ngừng hai tiếng vẫn là không mở miệng giữ hắn lại.
Lan Lan nhìn biểu cảm vi diệu của gã thì ôm Tiểu Bảo đứng dậy đứng ở trước mặt gã tò mò nhìn xem, sau đó nghi hoặc hướng về phía Tiểu Bảo hỏi: “Bảo nhi, em nói coi có phải hắn đang ăn giấm của thím hai không?”
Chương Chính Tề nghe thấy Lan Lan hỏi ra một câu như vậy, thì nhìn đến Tiểu Bảo đang nằm trong lòng ngực cô bé ngậm ngón tay chẹp chẹp hai tiếng, nhóc con còn rất nghiêm túc gật đầu, trên gương mặt nhỏ của cả hai đều là biểu cảm ngiên cứu tìm tòi.
Gã nháy mắt bùng nổ: “Mẹ nó! Tôi làm sao có thể vì tên anh họ ngu như heo kia mà ăn giấm! Đi chết đi! Đi chết hết đi!”
Gã hùng hùng hổ hổ trốn vào trong phòng, ở bên ngoài còn có thể nghe thấy được tiếng la hét tựa như ma quỷ của gã ‘Làm sao tôi có thể ăn giấm được!”
Đối với bộ dáng thần kinh chạm mạch của gã Lâm Thiên Lí cũng không hỏi lại, hắn đem hai đứa nhỏ đang nói bậy bạ giáo huấn một trận rồi mới đi ứng phó Lâm Trường Tư.
Mấy ngày tiếp theo Bạch Luyện Phi cũng không có đến nên Lan Lan đã ở lại nhà Chương Chính Tề, lúc Tiểu Bảo thức cô nàng sẽ quấy rối Tiểu Bảo, khi Tiểu Bảo ngủ cô nàng liền quấy rầy Chương Chính Tề, Chương Chính Tề bị cô nàng quậy đến không chịu nổi, nhưng so với việc gọi cho Bạch Luyện Phi bảo hắn đưa cô nàng về, thì gã tình nguyện chịu đựng cô nàng quấy rầy mình.
Gã bị cô nàng lăn lộn hơn một tuần, Lâm Trường Tư đã có thể rời giường thì lúc này nhóm người Lâm Cửu Gia mới từ thành phố C quay về.
Ở thành phố C hơn một tuần sức khỏe của Mao Mao và Chu Hành mới tốt hơn dư lại một chút chấn thương cần phải chậm rãi điều dưỡng, vừa mới trở về đã nghe thấy tin tức của Lâm Trường Tư bên này bọn họ liền vội vàng chạy đến nhà Chương Chính Tề.
Bên trong ngôi nhà nhỏ của Chương Chính Tề nhét đầy người, nhóm người bọn họ vừa đến đây đã dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị nhìn đến xấu hổ ngại ngùng nhổ ngón tay út bị mình ngậm ra, sau đó quay đầu ủi vào lòng ngực của Lâm Thiên Lí.
Lâm Cửu Gia nhìn đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo, nghĩ đến đứa nhỏ là con của anh hai là cháu trai của mình thì nhịn không được muốn bế nó, Lâm Trường Tư ngồi xem ở bên cạnh thấy Lâm Thiên Lí đưa đứa nhỏ cho Lâm Cửu Gia thì trong lòng có chút lo lắng, thế nhưng y không biểu hiện ra ngoài mà chỉ dời lực chú ý hỏi Mao Mao kết quả đi tổ trạch của bọn họ.
Mao Mao do dự một lúc thì mới kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ở tổ trạch, Lâm Trường Tư nghe xong thì cau mày trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ý của cậu là không thể phá trận từ mắt trận mà cần dùng người hiến tế để phá trận?!”
Từ trong lời nói có thể rõ ràng nghe ra người nói không vui Mao Mao vội vàng xua tay: “Cậu đừng lo chúng tôi sẽ không động vào Tiểu Bảo, chúng tôi trước tiên chỉ muốn bắt Mạch Linh đi thử.”
Lâm Trường Tư như cũ cau mày đi về phía Tiểu Bảo muốn từ trong tay Lâm Cửu Gia đoạt trở về bên mình, Lâm Thiên Lí nhìn y một cái rồi thở dài kéo y trở lại, hắn biết y sợ Thiên Thanh đánh chủ ý lên người Tiểu Bảo, hắn sờ đầu y an ủi hồi lâu y mới từ bỏ việc ôm Tiểu Bảo thế nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm.
Lâm Thiên Lí nhìn Lâm Thiên Thanh rồi kể lại chuyện buổi tối hôm ấy khi gặp được Lan Nạp và Mạch Linh ra, Đại Hắc nghe xong thì tức giận đến mức mắng hai người kia là đồ ác độc.
Chu Hành nhìn Lâm Trường Tư trong lòng cảm thấy có chút thấu hiểu, bé ngoan mạo hiểm cả mạng sống của mình để sinh ra Tiểu Bảo, nếu Lâm Cửu Gia bắt đứa bé kia đi hiến tế vậy thật sự cũng quá tàn nhẫn, giả như ngày ấy thật sự xuất hiện thì hắn chắc chắn sẽ đứng về phía Lâm Trường Tư, trong nháy mắt hắn đối với Lâm Cửu Gia tăng thêm vài phần phòng bị.
Đương nhiên Lâm Cửu Gia biết rõ vì sao Lâm Trường Tư không thích mình, sâu trong lòng ông khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ở trong lòng rồi lại nhìn Lâm Thiên Lí nhất thời có chút không đành lòng, hiện tại anh hai hạnh phúc như vậy sao ông nỡ làm gậy đánh uyên ương?
Lát sau ông ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trường Tư: “Trường Tư, cậu đừng lo lắng Cửu Gia ở đây cho cậu một lời đảm bảo, nếu thật sự không còn cách nào khác, tôi đây tình nguyện tự mình ra tay phá hủy mắt trận chứ không để Tiểu Bảo làm vật hiến tế, cậu và anh hai tôi thật khó khăn mới có thể ở bên nhau, giữa người mẹ đã mất và người còn sống, đương nhiên người còn sống càng quan trọng hơn điều này Cửu Gia tôi biết rõ, cậu không cần lo sợ.”
“Thiên Thanh……” Lâm Thiên Lí gọi ông một tiếng, nhớ đến người phụ nữ dịu dàng kia; nhớ đến tình yêu mà nàng đã trao tặng cho bọn họ; nhớ đến sự quan tâm tỉ mỉ của nàng thì làm sao có thể xuống tay được? Hơn nữa nếu thật sự phải làm thì người đi phải là hắn, bởi mọi chuyện vì hắn mà bắt đầu muốn kết thúc cũng phải từ hắn mà chấm dứt.
Lâm Thiên Thanh thấy Lâm Thiên Lí nhìn mình thì nở nụ miễn cưỡng khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn: “Anh hai đừng lo, không phải còn có Mạch Linh sao? Mọi chuyện chưa đến nông nỗi đó mà nếu thật sự đến lúc ấy thì anh cũng đừng giành với em, hãy để cho em làm đi để em giúp mẹ giải thoát. Dù sao hiện tại em cũng là chiếc lá khô héo không còn sống được bao lâu nữa, nếu như mẹ có trách em, thì khi em xuống địa phủ em sẽ xin lỗi mẹ.”
Ông vừa nói xong Lan Lan ngồi ở bên cạnh liền òa khóc trong miệng ồn ào nói không muốn, Lâm Thiên Thanh kéo cô vào lòng, nội tâm cũng chua xót, ông vô cùng cảm kích trời cao đã cho ông sống đến bây giờ, rồi ban cho ông một người con gái để ông có thể hưởng thụ thú vui của người thường.
Tiểu Bảo thấy Lan Lan khóc thì cũng hu hu khóc theo, Lâm Trường Tư đau lòng bế lấy bé con dỗ dành.
Lâm Thiên Lí trông thấy lớn nhỏ khóc thành một đoàn nhịn không được vỗ vai Lâm Thiên Thanh: “Thiên Thanh hết thảy mọi thứ còn chưa có kết luận trước đừng lo lắng, ngày đó ta cùng Mạch Linh giao thủ ta đã cố ý dò xét mạch máu của gã, mạch tượng của gã vững vàng nhịp đập mạnh mẽ là có thân thể, vừa có linh thể lẫn cơ thể hắn có thể đem gã hiến tế, hiện tại ngồi đây suy nghĩ miên man cũng vô dụng không bằng cùng nhau tính kế bắt lấy gã.”
Lâm Thiên Thanh nhanh chóng lau mặt nhất thời vì sự thất thố của bản thân mà có chút xấu hổ: “Anh hai nói đúng là em buồn lo vô cớ.”
Lâm Thiên Lí khẽ gật đầu: “Ừm, ngày đó Mạch Linh đã bị ta đánh gãy xương vốn dĩ có thể bắt gã dễ như trở bàn tay, thế nhưng lúc ấy tình huống của Lâm Trường Tư không ổn ta liền không rảnh quan tâm đến gã, không biết hiện tại gã có đi khắp nơi gây án hay không nếu còn thì có thể lần nữa bắt lại.”
Mọi người đều gật đầu, nói đến gây án vậy thì người rõ ràng nhất chính là Bạch Luyện Phi, thế nhưng nhìn quanh một vòng lập tức phát hiện hắn ta không có ở đây, ánh mắt mọi người lần nữa tụ về phía Chương Chính Tề, Chương Chính Tề từ trên sofa nhảy dựng lên: “Ê, nói đến Bạch Luyện Phi thì các người nhìn tôi làm cái khỉ gì.”
Nhóm người Chu Hành không biết chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhìn hắn bởi vì hắn là em họ của Bạch Luyện Phi, cho nên hắn liên lạc với Bạch Luyện Phi sẽ tốt hơn. Vừa hay Lâm Trường Tư cũng có số điện thoại của Bạch Luyện Phi y bảo để y gọi hỏi gã cho.
Chương Chính Tề nghe vậy liền xù lông: “Để tôi gọi hỏi cho!” Nói xong lập tức cầm lấy điện thoại ấn số thế nhưng nhận lại chính là ‘Tút tút, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được……’ không từ bỏ ý định gọi thêm một lần nữa kết quả vẫn như cũ…….
Lâm Trường Tư không biết chuyện ngày đó Bạch Luyện Phi tức giận, thấy hắn gọi không được thì cũng lấy di động ra ấn chưa đến hai giây đã kết nối, bên trong còn truyền ra một giọng nói vô cùng nhiệt tình: “Hey, Trường Tư có chuyện gì hả?”
Chương Chính Tề đứng ở bên cạnh nháy mắt bùng nổ nhanh chóng giật lấy điện thoại của Lâm Trường Tư nổi điên rống lên: “Mẹ nó! Họ Bạch kia anh muốn trả thù đúng không! Về sau anh dám bước đến chỗ này của ông, ông đây lập tức băm chết anh!” Nói xong thì cúp máy trả lại điện thoại tiếp đó tức giận chạy đến bàn máy tính ‘rầm rầm rầm’ đập bàn phím.
Lan Lan nhìn Chương Chính Tề: “Anh ơi anh ghen hả?”
Lâm Trường Tư: “…….”
Xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.