Chương 81: Xuất phát
Diệp Lạc Giang Hồ
13/09/2022
Lâm Trường Tư một bên ăn một bên nghe bọn họ nói những thứ cần chuẩn bị, khi nào đi và làm những gì, y hiếu kỳ hỏi một câu chuẩn bị làm gì, Mao Mao nhìn y rồi kể lại kết quả thảo luận khi nảy của bọn họ, Lâm Trường Tư cắn một miếng trứng gà chỉ vào chính mình: “Tôi cũng đi theo các cậu.”
Mao Mao hả một tiếng nhìn bụng y môi mấp máy một chút không nói nữa.
Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm của hắn liền biết hắn có ý gì, y im lặng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, y thật sự muốn đi quan sát mọi chuyện ở tổ trạch kia, dù sao y cũng có cùng một nhịp thở với Tiểu Bảo cho nên đối với việc này vô cùng quan tâm, biết kết quả sớm một chút cũng có thể tính toán sớm một chút.
Mao Mao không ngăn cản y Lâm Cửu Gia lập tức nói: “Thân thể của cậu không tốt, không nên đi theo chúng tôi bôn ba ở nhà đều dưỡng thân mình đi.”
Lâm Trường Tư ăn thêm một miếng trứng gà như cũ im lặng không đáp, thế nhưng đôi mắt vẫn chưa từng nâng lên rõ ràng tỏ thái độ từ chối, Lâm Cửu Gia nhìn biểu tình của y thì ho khan một tiếng đanh mặt, ông đương nhiên biết y đang lo lắng chuyện gì, thế nhưng kéo theo thân thể đó đi bôn ba thật sự quá hồ nháo(1).
(1): tui không tra được từ hồ nháo trong từ điển Hán – Việt nghĩa là gì lun á.
Nếu là trước đây Lâm Cửu Gia ho khan y nhất định sẽ kinh sợ, thế nhưng sau khi biết được mục đích của việc minh hôn, thì sâu trong nội tâm y cũng đối với Lâm Thiên Lí đề phòng huống chi chỉ là một Lâm Cửu Gia, vì vậy y sẽ không như trước kia mà cung kính ông, đối mặt với kẻ có ý định giết chết đứa con của mình y còn có thể bình tĩnh như vậy đã là không tệ.
Hai người bọn họ giương cung bạt kiếm Lan Lan ở bên cạnh nhìn cái này trông cái kia liền đẩy Lâm Trường Tư một cái: “Thím hai……”
Lâm Trường Tư liếc cô bé một cái, lần trước nghe Lâm Thiên Lí nói Lan Lan kể hết mọi chuyện ở đây cho Lâm Cửu Gia biết, Lâm Trường Tư đã cẩn thận nghĩ lại hẳn Lâm Cửu Gia đã bảo Lan Lan đi theo là muốn giám thị y, khó trách lúc rời khỏi Lâm Trang còn nhắc nhở đứa nhỏ đừng quên chuyện đã hứa với ông, tất cả bọn họ đều muốn tính kế y.
Trong lúc nhất thời Lâm Trường Tư cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, bọn họ làm những việc này là vì tộc nhân của họ đều đó không sai, thế nhưng liên lụy đến y và Tiểu Bảo nghĩ đến nghĩ lui nội tâm lập tức vô cùng khó chịu. Y biết không nên tức giận lên đầu cô bé dù sao nói mọi chuyện cho Lâm Cửu Gia biết cũng không có gì là đáng trách, y trầm mặc hai giây hướng về phía Lan Lan miễn cưỡng cười trừ một cái, lắc đầu.
Cô gái nhỏ bị y liếc mắt một cái có chút hoảng sợ rụt tay trề môi đã không còn vui vẻ khi mới vào cửa, Lâm Cửu Gia cũng nhăn chặt mày.
Lâm Thiên Lí từ trong phòng ngủ xách giày ra thì trông thấy biểu tình kỳ quái của bọn họ, hắn biết kể từ ngày đó Lâm Trường Tư đã không muốn nhìn thấy Lâm Thiên Thanh, bây giờ hẳn là vì chuyện của Tiểu Bảo mà không thoải mái.
Đáy lòng Lâm Thiên Lí thở dài một tiếng, có lẽ đứa nhỏ vì chuyện kia mà ghi hận những người họ Lâm có liên quan đến. Nghĩ nghĩ hắn đi về phía Lâm Trường Tư vỗ đầu y, Lâm Trường Tư trông thấy hắn thì xê mông đến chỗ bên cạnh vỗ vỗ vị trí cạnh mình làm hắn ngồi xuống.
Lâm Trường Tư cắt một miếng trứng chiên đứa đến miệng Lâm Thiên Lí: “Chú hai, ăn!”
Lâm Thiên Lí kỳ quái liếc y một cái sao hôm nay đứa nhỏ lại hiểu chuyện như vậy? Còn muốn đút mình ăn.
Lâm Trường Tư thấy hắn không mở miệng lại thò đến a một tiếng, Lâm Thiên Lí phối hợp ăn lập tức nghe thấy Lâm Trường Tư kiêu ngạo nói một câu: “Chú hai, ngày hôm qua chú đã hứa với em sẽ không động đến Tiểu Bảo có được tính không?”
Rõ ràng là y đang hỏi Lâm Thiên Lí nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Cửu Gia, lúc này Lâm Thiên Lí làm sao không rõ ý đồ của y, nhìn dáng vẻ không yên tâm đó thì bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, hướng Lâm Thiên Thanh đáp: “Tính chứ, nếu chú hai đã hứa với em nhất định sẽ không đổi ý, cho dù Thiên Thanh có đến kết quả cũng như vậy.”
Lúc này Lâm Trường Tư mới vui vẻ đối với Lâm Cửu Gia hừ nhẹ một tiếng rồi lại thưởng cho Lâm Thiên Lí một miếng trứng.Từ khi bước ra từ phòng ngủ, Lâm Trường Tư đã phát hiện đôi mắt ý vị không rõ của Lâm Cửu Gia luôn đặt lên bụng mình, khiến cho nội tâm của y tràn ngập lo lắng hiện tại làm hắn nói rõ cũng tốt.
Lâm Thiên Thanh nhíu mày thế nhưng e ngại lời anh hai nói nên ông cũng không phản bác, ngược lại nói về chuyện Lâm Trường Tư muốn đi tổ trạch cho Lâm Thiên Lí nghe, Lâm Thiên Lí nghe xong thì nhìn Lâm Trường Tư trực tiếp từ chối, Lâm Trường Tư còn muốn cãi lại song Lâm Thiên Lí cũng không tiếp tục để ý đến y cùng Thiên Thanh bàn đến chuyện khác.
Lâm Trường Tư tức giận, lát sau buồn bực quay về phòng ngủ ngủ.
Lâm Trường Tư vừa đi Bạch Luyện Phi cũng đứng lên nói phải về, hắn sớm đã chịu không nổi cơn buồn ngủ, hiện tại người muốn thấy cũng đã thấy, người không còn hứng thú ở lại lập tức biến mất, thừa dịp còn sớm về nhà ngủ bù một giấc, Lan Lan trề môi theo hắn rời đi.
Bọn họ cũng thảo luận gần xong tính toán hôm nay về nhà thu dọn sáng mai lập tức xuất phát đi đến thành phố C, dù sao thành phố C cũng cách nơi này vài tỉnh có chút xa, nếu lái xe cũng cần phải mất một thời gian, hơn nữa buổi sáng còn muốn nhìn xem địa hình ở tổ trạch, buổi tối quỷ hồn hiện thân mới dễ tìm mắt trận cho nên nhanh nhất phải mất 4 – 5 ngày.
Lâm Thiên Lí dặn dò Lâm Thiên Thanh phải cẩn thận, Thiên Thanh gật đầu đồng ý sau đó đứng dậy ra cửa, Chu Hành cùng Mao Mao đương nhiên cũng đi theo ông, lúc ra đến cửa Chu Hành còn quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ một cái: “Chuyện kia…. Bé ngoan đã lâu không đến trường, giờ lên lớp cũng không đủ, tôi thấy tình trạng hiện tại của cậu ấy cũng không thích hợp đi học, lần trước nhân viên tư vấn có đến tôi đã nói cậu ấy bị bệnh cũng giúp xin giấy tạm nghỉ, ừm…ngài nên nói lại chuyện này với cậu ấy, dù sao cũng cần đến trường hoàn thành các thủ tục còn lại.”
Lâm Thiên Lí gật đầu tỏ vẻ đã biết Chu Hành liền xoay người đi ra ngoài, hai người đi xa Lâm Thiên Lí còn có thể nghe thấy âm thanh của Đại Hắc.
“Wow, bé ngoan xin tạm nghỉ một năm vậy không phải là đàn em của tôi rồi sao? Chậc chậc Hắc gia tôi đã được thăng cấp.”
“Ha, dựa vào cái đầu heo của cậu đoán chừng lại rớt mấy môn học, he he, nói không chừng hai người các cậu còn có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp…..”
“.…….”
Lâm Thiên Lí đi vào phòng ngủ mới phát hiện Lâm Trường Tư lại ngủ nữa, mới vừa rồi từ trên giường bò dậy ăn xong bữa sáng giờ lại ngủ tiếp, hắn gọi hai tiếng cũng không phản ứng lại, bỏ đi, xem ra là ngủ thật rồi.
Lâm Thiên Lí sờ đầu của y, ừm, không có mồ hôi. Y nói thời tiết rất nóng đáng tiếc hắn lại không thể cảm nhận được, có chút sợ y ngủ rồi bị cảm nên đã đắp một lớp chăn mỏng che lại bụng y.
Nhìn y nằm nghiêng lộ ra cái bụng tròn trịa Lâm Thiên Lí nhịn không được duỗi tay sờ lên, tính từ tháng 1 năm trước cho đến hiện tại cũng đã hơn sáu tháng, mang thai nửa người nửa quỷ đương nhiên cũng khác xa với người thường mang thai.
Ngày đó hắn đã hỏi qua Chương Chính Tề, gã nói thân thể cùng linh trí của thai quỷ phát triển tương đối nhanh bảy đến tám tháng là đã ra đời. Ví dụ ngày đầu tiên Lâm Trường Tư trông thấy Tiểu Bảo, nó vẫn chưa biết nói đi đường loạng choạng, thế nhưng sau một tháng gặp lại nó đã học nói xong đi đường còn vô cùng vững chắc.
Chỉ còn hơn một tháng, hắn nhíu mày không biết vì sao càng đến gần ngày đó trong lòng của hắn càng thêm bất an. Bọn họ bên này ngủ say Lâm Cửu Gia bên kia đã sớm thu dọn xong vật phẩm, hai tuần trước khi đến đây Lâm Cửu Gia đã mang theo rất nhiều pháp khí, ông chỉ huy mấy người từ Lâm Trang lái xe đến đây giúp ông phân loại cất vào trong xe.
Ông mang theo nhiều món như vậy tựa như là muốn đi trộm mộ vậy, hai người Chu Hành và Mao Mao mắt chữ A mồm chữ O nhìn ông chằm chằm, nhìn nhìn liền thấy túi tiền nhỏ được treo ở trên người từng người, cả hai nhất trí yên lặng đóng miệng.
Bọn họ cùng ngày đã thu thập xong mọi thứ, Lâm Cửu Gia đã nói cho bọn họ biết 6 giờ sáng sẽ xuất phát vì vậy bảo bọn họ đến sớm một chút, sau đó tống cổ bọn họ đi về.
Ngày hôm sau một đoàn người ở trên xe ngáp ngắn ngáp dài lên đường, người lái là Đại Hắc, vài người ở Lâm Trang – Lâm Cửu Gia không có mang theo bọn họ năm người ngồi chung một xe, Đại Hắc lái xe, Lâm Cửu Gia đương nhiên ngồi ở phó lái, Chu Hành; Mao Mao; Tô Giác ngồi ở phía sau, cũng may cả ba người bọn họ đều là thân hình mảnh khảnh nếu giống như hình thể của Đại Hắc… hẳn là chật muốn chết.
Mao Mao ngồi giữa hai người Chu Hành và Tô Giác, ba người ngủ gà ngủ gật, Chu Hành cùng Tô Giác dựa đầu lên vai Mao Mao. Đại Hắc nhìn lên kính chiếu hậu lập tức trông thấy Chu Hành tựa vào vai Mao Mao mặt còn bị đè đến đỏ bừng, không biết vì sao trong lòng lại có chút ngứa ngáy không rõ tư vị.
Nhàm chán lái xe vài tiếng Tô Giác tỉnh ngủ thế chỗ cho Đại Hắc, Đại Hắc cũng là dậy sớm hiện tại buồn ngủ muốn chết, Tô Giác vừa ra ngoài, hắn lập tức kéo Mao Mao ra theo, chính mình ngồi dựa vào Chu Hành, Chu Hành ngủ say bị Đại Hắc nâng đầu gác lên vai hắn cũng không có phản ứng gì.
Tay Đại Hắc cũng vói qua ôm lấy vai Chu Hành, nửa ôm hắn, làm hắn càng thoải mái dựa vào người chính mình, thấy hắn vô ý thức cọ cọ lên cổ mình rồi ngủ tiếp, Đại Hắc phát hiện cuối cùng thì lòng mình cũng thoải mái, siết chặt lấy hắn, cả hai dựa vào nhau ngủ.
Lúc sau Đại Hắc cùng Tô Giác luân phiên mấy lần cuối cùng vào thời điểm trời tối đen như mực mới đến được huyện kia, mỗi năm Lâm Cửu Gia đều tới đây một lần cho nên đối với nơi này tương đối quen thuộc, bởi vì đã trễ hơn nữa Đại Hắc cùng Tô Giác đều lái xe rất mệt vì vậy không bắt bọn họ chạy tiếp, mà trực tiếp ở trong huyện tìm một khách sạn sạch sẽ vào ngủ.
Đoán chừng huyện kia là một huyện nghèo, đường phố tồi tàn càng không cần nói đến khách sạn, sạch thì có sạch nhưng phòng lại ít đến đáng thương, chỉ còn một phòng giường đơn và một phòng hai người.
Nhóm người Chu Hành còn nghĩ đi tìm nơi khác thế nhưng Lâm Cửu Gia đã trực tiếp khiến cho bọn họ thất vọng, ở huyện này chỉ có duy nhất hai khách sạn nơi này coi như sạch sẽ, còn nơi kia…hừ, cậu hiểu mà.
Không còn cách nào khác bọn họ chỉ đành đi vào phòng hai người, được rồi, may mắn trong phòng đặt hai giường không cần phải ngủ ở dưới đất nếu không thật sự rất bi thảm. Phòng đơn kia đương nhiên thuộc về Lâm Cửu Gia, bốn người ngủ ở trong phòng hai người cũng thật rất đáng thương, Tô Giác vô cùng mệt mỏi kéo Mao Mao tùy tiện tẩy rửa, sau đó hai người ôm thành một đoàn rút ở trên giường ngủ.
Chu Hành cùng Đại Hắc mắt to trừng mắt nhỏ hai giây, Đại Hắc nhìn cái giường sau đó quăng dép lê nghĩ bò lên ngủ, Chu Hành hừ hừ một tiếng, Đại Hắc đau khổ hức hức hai cái nhận mệnh ôm chăn giường trải lên mặt đất nằm ngủ.
Chu Hành đắc ý hừ một tiếng tắt đèn tiếp đó leo lên giường, còn chưa kịp nằm ổn đã cảm thấy từ phía sau nhào đến một thân thể ấm áp, đem chính mình gắt gao đè ở trên giường. Hắn bị hoảng sợ muốn la lên Đại Hắc nhanh tay bịt miệng hắn lại, đôi mắt ngốc nghếch ở trong đêm đen sáng đến lạ thường.
Chu Hành bị hắn che miệng đôi tay thì bị khống chế đè trên đỉnh đầu, trong miệng phát ra thanh âm ưm ưm không rõ, thân thể liều mạng giãy giụa đôi mắt hung tợn nhìn vào Đại Hắc.
Đại Hắc cười với hắn hai tiếng chỉ chỉ Tô Giác cùng Mao Mao đang nằm bất động ở giường bên kia, Chu Hành càng ưm ưm dữ hơn, Đại Hắc không cần buông tay cũng biết hắn đang nói cái gì, ngoại trừ ‘tên ngốc này ăn gan hùm mật gấu hả, giết cậu.’ bla bla thì không còn gì khác.
Hai mắt Chu Hành càng thêm bốc hỏa, nếu Đại Hắc buông hắn ra thì đoán chừng hắn nhất định sẽ nhào đến cắn Đại Hắc hai phát, thân thể của hắn giãy giụa càng thêm lợi hại, Đại Hắc ngồi ở trên người hắn suýt nữa không thể khống chế, gã nổi lửa tay cách một lớp quần áo hung hăng nắm lấy ngực của đối phương.
Chu Hành bị che miệng trong cổ họng phát ra một tiếng a, nơi yếu ớt như vậy bị đối phương nắm lấy khóe mắt của hắn đều đỏ nước mắt cũng muốn tuôn ra, đợi cơn đau hòa hoãn một chút thì tiếp tục trừng mắt nhìn Đại Hắc tựa như muốn ăn thịt người.
Đại Hắc nhìn hắn cũng cảm thấy chính mình ra tay hơi nặng trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy biểu cảm hung dữ của hắn thì tia xấu hỏ vừa rồi lập tức bị ép xuống, cúi đầu áp sát vào mặt hắn đè thấp thanh âm nói: “Mẹ nó, cậu ngày ngày bắt tôi nô dịch sàn nhà dơ như vậy còn bắt tôi ngủ ở dưới đất, ông đây cũng không phải là người hầu của cậu, cậu cũng chưa từng phát lương cho tôi.”
Chu Hành nghe vậy càng thêm ra sức trừng hắn.
Đại Hắc vốn dĩ sợ hắn bị hắn trừng như vậy sau lưng lập tức lạnh lẽo đến dựng gáy, gã che đi đôi mắt của Chu Hành nhỏ giọng nói lắp: “Cậu….Cậu….Cậu không cần nhìn tôi như vậy, thấy….tôi thấy….sợ.”
Chu Hành bị gã che mắt cùng miệng hiện tại đã không còn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, gã nghĩ liền thò đầu qua hơi thở ấm áp phun lên tai Chu Hành: “Cậu bảo đảm không la cũng không đạp tôi xuống đất, tôi đây lập tức buông cậu ra thế nào?”
Chu Hành ở dưới thân không có phản ứng cũng dừng giãy giụa, Đại Hắc buông tay đang che lấy mắt hắn, trông thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Chu Hành tuy rằng vẫn còn vô cùng hung ác, thế nhưng tốt xấu gì cũng không dữ dằn như trước.
Đại Hắc hỏi lại lần nữa, Chu Hành nhìn vào mắt hắn ưm ưm hai tiếng gật đầu.
“Thật sao?”
Chu Hành lại gật đầu.
Đại Hắc thấy thế thì hơi hơi buông tay vừa mới rời khỏi miệng của Chu Hành, Chu Hành lập tức ngẩng đầu hướng về tay hắn cắn một phát thật mạnh, Đại Hắc suýt chút nữa thét lên chói tai nhanh chóng bịt lại cái miệng của chính mình rồi lần nữa áp Chu Hành trở về.
Đại Hắc đau đến hút khí: “Nhả ra! Mau nhả ra!”
Nhả ra? Trong mắt Chu Hành tràn đầy khinh miệt, cậu hay lắm tôi cắn chết cậu.
Đại Hắc vừa cầu xin vừa hung ác đe dọa thế nhưng Chu Hành đều là dầu muối không ăn, hết cách, trong lòng xoay chuyển lập tức đem tay vói vào quần áo của hắn từ eo bắt đầu sờ xuống, Chu Hành mở to mắt không dám tin tưởng đôi tay liều mạng đẩy gã, chân cũng bắt đầu đạp loạn, miệng thì bảo buông ra.
Đại Hắc tựa như một con bò hung mãn gắt gao đè lên người hắn quyết tâm đem tay sờ tiến đến nơi mẫn cảm kia, thân mình Chu Hành ưỡn lên trong miệng truyền ra thanh âm không thể ức chế, nhớ đến Tô Giác cùng Mao Mao đang nằm ở bên kia giường lập tức dùng tay bưng kín cái miệng của mình.
Đại Hắc cúi thân đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của đối phương: “Cậu không phải muốn cắn sao? Tôi cho cậu cắn.”
Mao Mao hả một tiếng nhìn bụng y môi mấp máy một chút không nói nữa.
Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm của hắn liền biết hắn có ý gì, y im lặng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, y thật sự muốn đi quan sát mọi chuyện ở tổ trạch kia, dù sao y cũng có cùng một nhịp thở với Tiểu Bảo cho nên đối với việc này vô cùng quan tâm, biết kết quả sớm một chút cũng có thể tính toán sớm một chút.
Mao Mao không ngăn cản y Lâm Cửu Gia lập tức nói: “Thân thể của cậu không tốt, không nên đi theo chúng tôi bôn ba ở nhà đều dưỡng thân mình đi.”
Lâm Trường Tư ăn thêm một miếng trứng gà như cũ im lặng không đáp, thế nhưng đôi mắt vẫn chưa từng nâng lên rõ ràng tỏ thái độ từ chối, Lâm Cửu Gia nhìn biểu tình của y thì ho khan một tiếng đanh mặt, ông đương nhiên biết y đang lo lắng chuyện gì, thế nhưng kéo theo thân thể đó đi bôn ba thật sự quá hồ nháo(1).
(1): tui không tra được từ hồ nháo trong từ điển Hán – Việt nghĩa là gì lun á.
Nếu là trước đây Lâm Cửu Gia ho khan y nhất định sẽ kinh sợ, thế nhưng sau khi biết được mục đích của việc minh hôn, thì sâu trong nội tâm y cũng đối với Lâm Thiên Lí đề phòng huống chi chỉ là một Lâm Cửu Gia, vì vậy y sẽ không như trước kia mà cung kính ông, đối mặt với kẻ có ý định giết chết đứa con của mình y còn có thể bình tĩnh như vậy đã là không tệ.
Hai người bọn họ giương cung bạt kiếm Lan Lan ở bên cạnh nhìn cái này trông cái kia liền đẩy Lâm Trường Tư một cái: “Thím hai……”
Lâm Trường Tư liếc cô bé một cái, lần trước nghe Lâm Thiên Lí nói Lan Lan kể hết mọi chuyện ở đây cho Lâm Cửu Gia biết, Lâm Trường Tư đã cẩn thận nghĩ lại hẳn Lâm Cửu Gia đã bảo Lan Lan đi theo là muốn giám thị y, khó trách lúc rời khỏi Lâm Trang còn nhắc nhở đứa nhỏ đừng quên chuyện đã hứa với ông, tất cả bọn họ đều muốn tính kế y.
Trong lúc nhất thời Lâm Trường Tư cũng không rõ trong lòng có cảm giác gì, bọn họ làm những việc này là vì tộc nhân của họ đều đó không sai, thế nhưng liên lụy đến y và Tiểu Bảo nghĩ đến nghĩ lui nội tâm lập tức vô cùng khó chịu. Y biết không nên tức giận lên đầu cô bé dù sao nói mọi chuyện cho Lâm Cửu Gia biết cũng không có gì là đáng trách, y trầm mặc hai giây hướng về phía Lan Lan miễn cưỡng cười trừ một cái, lắc đầu.
Cô gái nhỏ bị y liếc mắt một cái có chút hoảng sợ rụt tay trề môi đã không còn vui vẻ khi mới vào cửa, Lâm Cửu Gia cũng nhăn chặt mày.
Lâm Thiên Lí từ trong phòng ngủ xách giày ra thì trông thấy biểu tình kỳ quái của bọn họ, hắn biết kể từ ngày đó Lâm Trường Tư đã không muốn nhìn thấy Lâm Thiên Thanh, bây giờ hẳn là vì chuyện của Tiểu Bảo mà không thoải mái.
Đáy lòng Lâm Thiên Lí thở dài một tiếng, có lẽ đứa nhỏ vì chuyện kia mà ghi hận những người họ Lâm có liên quan đến. Nghĩ nghĩ hắn đi về phía Lâm Trường Tư vỗ đầu y, Lâm Trường Tư trông thấy hắn thì xê mông đến chỗ bên cạnh vỗ vỗ vị trí cạnh mình làm hắn ngồi xuống.
Lâm Trường Tư cắt một miếng trứng chiên đứa đến miệng Lâm Thiên Lí: “Chú hai, ăn!”
Lâm Thiên Lí kỳ quái liếc y một cái sao hôm nay đứa nhỏ lại hiểu chuyện như vậy? Còn muốn đút mình ăn.
Lâm Trường Tư thấy hắn không mở miệng lại thò đến a một tiếng, Lâm Thiên Lí phối hợp ăn lập tức nghe thấy Lâm Trường Tư kiêu ngạo nói một câu: “Chú hai, ngày hôm qua chú đã hứa với em sẽ không động đến Tiểu Bảo có được tính không?”
Rõ ràng là y đang hỏi Lâm Thiên Lí nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Cửu Gia, lúc này Lâm Thiên Lí làm sao không rõ ý đồ của y, nhìn dáng vẻ không yên tâm đó thì bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, hướng Lâm Thiên Thanh đáp: “Tính chứ, nếu chú hai đã hứa với em nhất định sẽ không đổi ý, cho dù Thiên Thanh có đến kết quả cũng như vậy.”
Lúc này Lâm Trường Tư mới vui vẻ đối với Lâm Cửu Gia hừ nhẹ một tiếng rồi lại thưởng cho Lâm Thiên Lí một miếng trứng.Từ khi bước ra từ phòng ngủ, Lâm Trường Tư đã phát hiện đôi mắt ý vị không rõ của Lâm Cửu Gia luôn đặt lên bụng mình, khiến cho nội tâm của y tràn ngập lo lắng hiện tại làm hắn nói rõ cũng tốt.
Lâm Thiên Thanh nhíu mày thế nhưng e ngại lời anh hai nói nên ông cũng không phản bác, ngược lại nói về chuyện Lâm Trường Tư muốn đi tổ trạch cho Lâm Thiên Lí nghe, Lâm Thiên Lí nghe xong thì nhìn Lâm Trường Tư trực tiếp từ chối, Lâm Trường Tư còn muốn cãi lại song Lâm Thiên Lí cũng không tiếp tục để ý đến y cùng Thiên Thanh bàn đến chuyện khác.
Lâm Trường Tư tức giận, lát sau buồn bực quay về phòng ngủ ngủ.
Lâm Trường Tư vừa đi Bạch Luyện Phi cũng đứng lên nói phải về, hắn sớm đã chịu không nổi cơn buồn ngủ, hiện tại người muốn thấy cũng đã thấy, người không còn hứng thú ở lại lập tức biến mất, thừa dịp còn sớm về nhà ngủ bù một giấc, Lan Lan trề môi theo hắn rời đi.
Bọn họ cũng thảo luận gần xong tính toán hôm nay về nhà thu dọn sáng mai lập tức xuất phát đi đến thành phố C, dù sao thành phố C cũng cách nơi này vài tỉnh có chút xa, nếu lái xe cũng cần phải mất một thời gian, hơn nữa buổi sáng còn muốn nhìn xem địa hình ở tổ trạch, buổi tối quỷ hồn hiện thân mới dễ tìm mắt trận cho nên nhanh nhất phải mất 4 – 5 ngày.
Lâm Thiên Lí dặn dò Lâm Thiên Thanh phải cẩn thận, Thiên Thanh gật đầu đồng ý sau đó đứng dậy ra cửa, Chu Hành cùng Mao Mao đương nhiên cũng đi theo ông, lúc ra đến cửa Chu Hành còn quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ một cái: “Chuyện kia…. Bé ngoan đã lâu không đến trường, giờ lên lớp cũng không đủ, tôi thấy tình trạng hiện tại của cậu ấy cũng không thích hợp đi học, lần trước nhân viên tư vấn có đến tôi đã nói cậu ấy bị bệnh cũng giúp xin giấy tạm nghỉ, ừm…ngài nên nói lại chuyện này với cậu ấy, dù sao cũng cần đến trường hoàn thành các thủ tục còn lại.”
Lâm Thiên Lí gật đầu tỏ vẻ đã biết Chu Hành liền xoay người đi ra ngoài, hai người đi xa Lâm Thiên Lí còn có thể nghe thấy âm thanh của Đại Hắc.
“Wow, bé ngoan xin tạm nghỉ một năm vậy không phải là đàn em của tôi rồi sao? Chậc chậc Hắc gia tôi đã được thăng cấp.”
“Ha, dựa vào cái đầu heo của cậu đoán chừng lại rớt mấy môn học, he he, nói không chừng hai người các cậu còn có thể tiếp tục làm bạn cùng lớp…..”
“.…….”
Lâm Thiên Lí đi vào phòng ngủ mới phát hiện Lâm Trường Tư lại ngủ nữa, mới vừa rồi từ trên giường bò dậy ăn xong bữa sáng giờ lại ngủ tiếp, hắn gọi hai tiếng cũng không phản ứng lại, bỏ đi, xem ra là ngủ thật rồi.
Lâm Thiên Lí sờ đầu của y, ừm, không có mồ hôi. Y nói thời tiết rất nóng đáng tiếc hắn lại không thể cảm nhận được, có chút sợ y ngủ rồi bị cảm nên đã đắp một lớp chăn mỏng che lại bụng y.
Nhìn y nằm nghiêng lộ ra cái bụng tròn trịa Lâm Thiên Lí nhịn không được duỗi tay sờ lên, tính từ tháng 1 năm trước cho đến hiện tại cũng đã hơn sáu tháng, mang thai nửa người nửa quỷ đương nhiên cũng khác xa với người thường mang thai.
Ngày đó hắn đã hỏi qua Chương Chính Tề, gã nói thân thể cùng linh trí của thai quỷ phát triển tương đối nhanh bảy đến tám tháng là đã ra đời. Ví dụ ngày đầu tiên Lâm Trường Tư trông thấy Tiểu Bảo, nó vẫn chưa biết nói đi đường loạng choạng, thế nhưng sau một tháng gặp lại nó đã học nói xong đi đường còn vô cùng vững chắc.
Chỉ còn hơn một tháng, hắn nhíu mày không biết vì sao càng đến gần ngày đó trong lòng của hắn càng thêm bất an. Bọn họ bên này ngủ say Lâm Cửu Gia bên kia đã sớm thu dọn xong vật phẩm, hai tuần trước khi đến đây Lâm Cửu Gia đã mang theo rất nhiều pháp khí, ông chỉ huy mấy người từ Lâm Trang lái xe đến đây giúp ông phân loại cất vào trong xe.
Ông mang theo nhiều món như vậy tựa như là muốn đi trộm mộ vậy, hai người Chu Hành và Mao Mao mắt chữ A mồm chữ O nhìn ông chằm chằm, nhìn nhìn liền thấy túi tiền nhỏ được treo ở trên người từng người, cả hai nhất trí yên lặng đóng miệng.
Bọn họ cùng ngày đã thu thập xong mọi thứ, Lâm Cửu Gia đã nói cho bọn họ biết 6 giờ sáng sẽ xuất phát vì vậy bảo bọn họ đến sớm một chút, sau đó tống cổ bọn họ đi về.
Ngày hôm sau một đoàn người ở trên xe ngáp ngắn ngáp dài lên đường, người lái là Đại Hắc, vài người ở Lâm Trang – Lâm Cửu Gia không có mang theo bọn họ năm người ngồi chung một xe, Đại Hắc lái xe, Lâm Cửu Gia đương nhiên ngồi ở phó lái, Chu Hành; Mao Mao; Tô Giác ngồi ở phía sau, cũng may cả ba người bọn họ đều là thân hình mảnh khảnh nếu giống như hình thể của Đại Hắc… hẳn là chật muốn chết.
Mao Mao ngồi giữa hai người Chu Hành và Tô Giác, ba người ngủ gà ngủ gật, Chu Hành cùng Tô Giác dựa đầu lên vai Mao Mao. Đại Hắc nhìn lên kính chiếu hậu lập tức trông thấy Chu Hành tựa vào vai Mao Mao mặt còn bị đè đến đỏ bừng, không biết vì sao trong lòng lại có chút ngứa ngáy không rõ tư vị.
Nhàm chán lái xe vài tiếng Tô Giác tỉnh ngủ thế chỗ cho Đại Hắc, Đại Hắc cũng là dậy sớm hiện tại buồn ngủ muốn chết, Tô Giác vừa ra ngoài, hắn lập tức kéo Mao Mao ra theo, chính mình ngồi dựa vào Chu Hành, Chu Hành ngủ say bị Đại Hắc nâng đầu gác lên vai hắn cũng không có phản ứng gì.
Tay Đại Hắc cũng vói qua ôm lấy vai Chu Hành, nửa ôm hắn, làm hắn càng thoải mái dựa vào người chính mình, thấy hắn vô ý thức cọ cọ lên cổ mình rồi ngủ tiếp, Đại Hắc phát hiện cuối cùng thì lòng mình cũng thoải mái, siết chặt lấy hắn, cả hai dựa vào nhau ngủ.
Lúc sau Đại Hắc cùng Tô Giác luân phiên mấy lần cuối cùng vào thời điểm trời tối đen như mực mới đến được huyện kia, mỗi năm Lâm Cửu Gia đều tới đây một lần cho nên đối với nơi này tương đối quen thuộc, bởi vì đã trễ hơn nữa Đại Hắc cùng Tô Giác đều lái xe rất mệt vì vậy không bắt bọn họ chạy tiếp, mà trực tiếp ở trong huyện tìm một khách sạn sạch sẽ vào ngủ.
Đoán chừng huyện kia là một huyện nghèo, đường phố tồi tàn càng không cần nói đến khách sạn, sạch thì có sạch nhưng phòng lại ít đến đáng thương, chỉ còn một phòng giường đơn và một phòng hai người.
Nhóm người Chu Hành còn nghĩ đi tìm nơi khác thế nhưng Lâm Cửu Gia đã trực tiếp khiến cho bọn họ thất vọng, ở huyện này chỉ có duy nhất hai khách sạn nơi này coi như sạch sẽ, còn nơi kia…hừ, cậu hiểu mà.
Không còn cách nào khác bọn họ chỉ đành đi vào phòng hai người, được rồi, may mắn trong phòng đặt hai giường không cần phải ngủ ở dưới đất nếu không thật sự rất bi thảm. Phòng đơn kia đương nhiên thuộc về Lâm Cửu Gia, bốn người ngủ ở trong phòng hai người cũng thật rất đáng thương, Tô Giác vô cùng mệt mỏi kéo Mao Mao tùy tiện tẩy rửa, sau đó hai người ôm thành một đoàn rút ở trên giường ngủ.
Chu Hành cùng Đại Hắc mắt to trừng mắt nhỏ hai giây, Đại Hắc nhìn cái giường sau đó quăng dép lê nghĩ bò lên ngủ, Chu Hành hừ hừ một tiếng, Đại Hắc đau khổ hức hức hai cái nhận mệnh ôm chăn giường trải lên mặt đất nằm ngủ.
Chu Hành đắc ý hừ một tiếng tắt đèn tiếp đó leo lên giường, còn chưa kịp nằm ổn đã cảm thấy từ phía sau nhào đến một thân thể ấm áp, đem chính mình gắt gao đè ở trên giường. Hắn bị hoảng sợ muốn la lên Đại Hắc nhanh tay bịt miệng hắn lại, đôi mắt ngốc nghếch ở trong đêm đen sáng đến lạ thường.
Chu Hành bị hắn che miệng đôi tay thì bị khống chế đè trên đỉnh đầu, trong miệng phát ra thanh âm ưm ưm không rõ, thân thể liều mạng giãy giụa đôi mắt hung tợn nhìn vào Đại Hắc.
Đại Hắc cười với hắn hai tiếng chỉ chỉ Tô Giác cùng Mao Mao đang nằm bất động ở giường bên kia, Chu Hành càng ưm ưm dữ hơn, Đại Hắc không cần buông tay cũng biết hắn đang nói cái gì, ngoại trừ ‘tên ngốc này ăn gan hùm mật gấu hả, giết cậu.’ bla bla thì không còn gì khác.
Hai mắt Chu Hành càng thêm bốc hỏa, nếu Đại Hắc buông hắn ra thì đoán chừng hắn nhất định sẽ nhào đến cắn Đại Hắc hai phát, thân thể của hắn giãy giụa càng thêm lợi hại, Đại Hắc ngồi ở trên người hắn suýt nữa không thể khống chế, gã nổi lửa tay cách một lớp quần áo hung hăng nắm lấy ngực của đối phương.
Chu Hành bị che miệng trong cổ họng phát ra một tiếng a, nơi yếu ớt như vậy bị đối phương nắm lấy khóe mắt của hắn đều đỏ nước mắt cũng muốn tuôn ra, đợi cơn đau hòa hoãn một chút thì tiếp tục trừng mắt nhìn Đại Hắc tựa như muốn ăn thịt người.
Đại Hắc nhìn hắn cũng cảm thấy chính mình ra tay hơi nặng trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy biểu cảm hung dữ của hắn thì tia xấu hỏ vừa rồi lập tức bị ép xuống, cúi đầu áp sát vào mặt hắn đè thấp thanh âm nói: “Mẹ nó, cậu ngày ngày bắt tôi nô dịch sàn nhà dơ như vậy còn bắt tôi ngủ ở dưới đất, ông đây cũng không phải là người hầu của cậu, cậu cũng chưa từng phát lương cho tôi.”
Chu Hành nghe vậy càng thêm ra sức trừng hắn.
Đại Hắc vốn dĩ sợ hắn bị hắn trừng như vậy sau lưng lập tức lạnh lẽo đến dựng gáy, gã che đi đôi mắt của Chu Hành nhỏ giọng nói lắp: “Cậu….Cậu….Cậu không cần nhìn tôi như vậy, thấy….tôi thấy….sợ.”
Chu Hành bị gã che mắt cùng miệng hiện tại đã không còn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, gã nghĩ liền thò đầu qua hơi thở ấm áp phun lên tai Chu Hành: “Cậu bảo đảm không la cũng không đạp tôi xuống đất, tôi đây lập tức buông cậu ra thế nào?”
Chu Hành ở dưới thân không có phản ứng cũng dừng giãy giụa, Đại Hắc buông tay đang che lấy mắt hắn, trông thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Chu Hành tuy rằng vẫn còn vô cùng hung ác, thế nhưng tốt xấu gì cũng không dữ dằn như trước.
Đại Hắc hỏi lại lần nữa, Chu Hành nhìn vào mắt hắn ưm ưm hai tiếng gật đầu.
“Thật sao?”
Chu Hành lại gật đầu.
Đại Hắc thấy thế thì hơi hơi buông tay vừa mới rời khỏi miệng của Chu Hành, Chu Hành lập tức ngẩng đầu hướng về tay hắn cắn một phát thật mạnh, Đại Hắc suýt chút nữa thét lên chói tai nhanh chóng bịt lại cái miệng của chính mình rồi lần nữa áp Chu Hành trở về.
Đại Hắc đau đến hút khí: “Nhả ra! Mau nhả ra!”
Nhả ra? Trong mắt Chu Hành tràn đầy khinh miệt, cậu hay lắm tôi cắn chết cậu.
Đại Hắc vừa cầu xin vừa hung ác đe dọa thế nhưng Chu Hành đều là dầu muối không ăn, hết cách, trong lòng xoay chuyển lập tức đem tay vói vào quần áo của hắn từ eo bắt đầu sờ xuống, Chu Hành mở to mắt không dám tin tưởng đôi tay liều mạng đẩy gã, chân cũng bắt đầu đạp loạn, miệng thì bảo buông ra.
Đại Hắc tựa như một con bò hung mãn gắt gao đè lên người hắn quyết tâm đem tay sờ tiến đến nơi mẫn cảm kia, thân mình Chu Hành ưỡn lên trong miệng truyền ra thanh âm không thể ức chế, nhớ đến Tô Giác cùng Mao Mao đang nằm ở bên kia giường lập tức dùng tay bưng kín cái miệng của mình.
Đại Hắc cúi thân đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của đối phương: “Cậu không phải muốn cắn sao? Tôi cho cậu cắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.