Chương 41: Anh rất muốn có em, rất muốn, rất muốn
Dư Ngã Bạch Lộc
04/12/2020
Vừa
vào cửa, Chung Diệc Tâm liền hối hận. Cô ra vẻ dữ dằn chỉ vào sô pha và
nói với Trần Hiêu: “Đêm nay anh ngủ ở đây, không được đi lên, em ở trên, anh ở dưới.”
Nói xong, nhìn thấy trong mắt Trần Hiêu hiện lên vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó bên miệng như có như không treo một nụ cười trêu chọc, cô nhanh chóng ý thức được rằng mình lỡ mồm rồi.
“Em không có ý đó, anh đừng nghĩ linh tinh!”, Chung Diệc Tâm xấu hổ, nhưng lại càng dữ dằn hơn, “Tóm lại, cấm anh đi lên đấy.”
Trần Hiêu cười, sau đó nghiêm túc đáp: “Ờ.”
Anh lại bổ sung một câu: “Anh không nghĩ linh tinh, là em nghĩ linh tinh.”
Nói xong, anh không để ý đến biểu cảm của Chung Diệc Tâm mà lập tức đi ngang qua cô để lên tầng. Chung Diệc Tâm ngây ra mất mấy giây, đến lúc hoàn hồn thì vội vàng chạy tới tóm anh lại, “Đã bảo không cho anh lên rồi cơ mà.”
Anh cứ hiên ngang đi lên như thế, coi cô là người mù phải không?
“Anh lên lấy quần áo đi tắm, thế mà cũng không được à?”, Trần Hiêu nói xong thì đi lên tiếp, đến chỗ ngoặt cầu thang, Chung Diệc Tâm tóm lấy tay anh, anh cũng không khách sáo, đổi lại thành nắm tay cô.
Cho anh vào nhà chưa đầy ba phút mà anh đã đảo khách thành chủ, dáng vẻ đáng thương lúc ở ngoài cửa chẳng thấy đâu nữa, giờ anh lên tầng, vào phòng ngủ, sau đó thì kiểu gì cũng được voi đòi tiên.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ, Chung Diệc Tâm bước nhanh qua anh, lao vào trong trước, cô chặn anh lại, “Anh chờ ở đây, em mang quần áo ra cho anh.”
Nói xong, cô chờ anh đáp lại, vốn tưởng Trần Hiêu sẽ không phối hợp, ai ngờ lần này anh lại ngoan ngoãn đứng ở cửa, không hề có vẻ gì là muốn xông vào.
Điều này khiến cô yên tâm hơn một chút, dù sao thì dựa vào thể lực của một người đàn ông, nếu đã muốn xông vào thì cô chẳng thể cản được.
Chung Diệc Tâm đóng cửa lại, đi vào phòng cất quần áo, mở ngăn quần áo của anh ra, vớ bừa một bộ đồ ngủ màu lam đậm rồi mang ra cửa cho anh.
Trần Hiêu chỉ nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc, anh nói: “Vẫn thiếu.”
Chung Diệc Tâm liếc nhìn anh với vẻ không hiểu, “Quần áo đây rồi, còn thiếu gì nữa?”
Anh mấp máy môi, lại không nói gì nữa, chỉ nhận lấy bộ đồ ngủ trong tay Chung Diệc Tâm, nói một câu “Thôi!”, sau đó xoay người đi xuống.
Khoan đã, sao tự dưng anh lại ngoan như vậy?
Điều này làm cho cô hơi phân vân, từ lúc đồng ý cho anh vào, cô đã đoán được sau đó anh sẽ làm gì, dùng cái cớ gì để vào phòng ngủ rồi leo lên cái giường kia. Nhưng không, anh thật sự cầm quần áo đi xuống.
Giống như sau khi xem xong một bộ phim kinh dị mới phát hiện ra là nhân vật chính bị tâm thần phân liệt, cô cảm thấy may mắn, nhưng cũng không khỏi thất vọng.
Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cô nghĩ ngợi lung tung, phí công diễn xuất.
Trần Hiêu đã đi xuống, rất dứt khoát. Chung Diệc Tâm ủ rũ đóng cửa lại, máy móc đi vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Hôm nay cô hơi mệt, vì thế muốn ngâm mình trong bồn tắm.
Xả nước, chuẩn bị muối tắm xong, cô nhìn vào gương, cởi bỏ quần áo. Cô không khóa cửa phòng tắm… Cửa phòng ngủ đã đóng, cô tin vào nhân phẩm của vị kia, mặc dù hai người ngủ chung phòng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không xông vào mà không gõ cửa.
Bọt xà phòng dâng lên, cô đóng vòi, vẫn có một ít nước tràn ra khỏi bồn. Cô thò chân vào, miệng vết thương ở gót chân vừa chạm phải nước ấm đã xót kinh khủng, cô vội vàng rụt chân lại, cau mày cúi xuống kiểm tra.
Trầy da rồi.
Không tắm bồn được, cô đành cố chịu cảm giác xon xót ở chân, dùng tốc độ nhanh nhất mà tắm qua loa. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Biết thừa ngoài Trần Hiêu ra thì không thể là người khác, cô vẫn cất tiếng hỏi, “Ai đấy?”
“Ngoài anh ra còn ai vào đây nữa?”, cách một cánh cửa, giọng anh nghe nặng nề hơn bình thường, lại càng không nghe ra cảm xúc gì.
Cô đi vào phòng cất quần áo, định tìm một bộ đồ ngủ rộng rãi, nhưng đống đồ trong tủ của cô, chiếc này còn thiếu vải hơn chiếc kia. Cô đảo ánh mắt qua tủ đối diện, vừa nãy lấy quần áo cho anh còn quên chưa đóng cửa lại, bên trong treo đầy quần áo sạch sẽ, phẳng phiu.
Ma xui quỷ khiến, Chung Diệc Tâm bước sang, lấy một chiếc áo xuống mặc vào người. Nhìn vào gương, cô cố kéo vạt áo sơ mi xuống nhưng gần như là không có tác dụng, chẳng thể che đi được cặp chân thon dài thẳng tắp.
Cô quyết định mặc kệ, dù sao trước đây lúc ngủ cùng giường với Trần Hiêu, có nhiều lần cô còn áp cả người lên người anh, giờ xấu hổ cũng quá muộn rồi.
Cô dứt khoát đi ra, hé mở cửa, “Làm sao?”
Vừa dứt lời, cô liền chú ý đến hòm thuốc trong tay Trần Hiêu, mà ánh mắt anh thì đang dừng trên chân cô, cô không khỏi co quắp ngón chân lại.
Cô biết thứ anh đang nhìn không phải là đùi cô.
“Để anh hay là tự em làm?”, anh không đi thẳng vào, mà hỏi ý kiến của cô trước. Chung Diệc Tâm nghĩ, người này thật biết lấy lùi làm tiến, anh biết thừa, anh đã chủ động mang hòm thuốc đến trước cửa, chẳng lẽ cô còn từ chối hay sao?
Chung Diệc Tâm lùi lại một bước, để cho anh đi vào.
Trần Hiêu vừa bước vào phòng ngủ đã ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng. Anh bảo Chung Diệc Tâm ngồi lên giường, còn mình thì xách một cái ghế tới, ngồi cạnh giường, sau đó vô cùng tự nhiên kéo chân Chung Diệc Tâm lên đùi mình. Anh mở hòm thuốc ra, đầu tiên là sát trùng, sau đó dán băng keo cá nhân, thao tác đâu vào đấy.
Trong cả quá trình, tay anh vẫn luôn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, như vậy là để đề phòng cô không ngồi yên trong lúc bôi thuốc. Cô rất ngoan ngoãn, mặc dù thuốc nước làm đau miệng vết thương nhưng cô vẫn chịu đựng được, cũng may là thao tác của anh thuần thục, chẳng mấy chốc đã xong.
Từ đầu đến cuối, anh không hề có bất kỳ hành động nào vượt quy củ cả. Thậm chí, anh còn không nhìn cô, cũng không nói lấy một câu.
Chung Diệc Tâm hơi mất hứng đá anh, “Sao anh không nói gì?”
Trần Hiêu để mặc cho cô đá, anh thật thà đáp: “Anh nói gì em cũng giận, thà anh không nói còn hơn, đỡ cho em lại đuổi anh ra.”
Chung Diệc Tâm mím môi, ngại ngùng cho chân vào trong chăn, cô lại hỏi anh: “Thế sao cũng không nhìn em lấy một cái?”
Trần Hiêu cười, đưa mắt nhìn dáng vẻ của cô trong chiếc áo của anh, sau đó không hề che giấu suy nghĩ của mình, cứ thế nói thẳng: “Nhìn em lại không nhịn được muốn hôn em, em cũng không cho, anh đành không nhìn thôi.”
Mặt Chung Diệc Tâm nóng lên, ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, cô thốt lên, “Em bảo không cho lúc nào?”
Nói xong, cô lại hối hận, vẻ mặt đúng kiểu nói sai mà không thu lại được. Trần Hiêu nghe thấy thế thì cong khóe miệng cười, anh hỏi với vẻ rất hợp tình hợp lý, “Vừa nãy lúc ở trên xe, em có biết em phản kháng kịch liệt đến mức nào không?”
“Tại vì anh hung hăng quá chứ sao, không dịu dàng chút nào! Khóe môi em toét cả ra rồi, anh nhìn xem.”, cô nhìn anh bằng vẻ đáng thương, một tay chỉ vào khóe miệng mình. Ánh mắt Trần Hiêu khẽ động, anh phối hợp khom lưng xuống, gương mặt tuấn tú hiện đầy vẻ kiềm chế. Điều này khiến Chung Diệc Tâm không nhịn được liền kéo caravat của anh lại, vội vàng hôn chụt một cái lên môi anh.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của anh khẽ biến đổi, cô vô cùng hài lòng.
Sau đó, cô ôm chăn lăn vào mé giường phía trong. Trần Hiêu ngẩn người trong giây lát, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng duỗi tay ra tóm lấy cô, “Chung Diệc Tâm, em cố ý phải không?”
Nhịp thở của cô dần hỗn loạn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh, “Đúng, em cố ý đấy, đây là em đang trả thù anh, anh không được hôn em, bằng không là cưỡng hôn!”
Trần Hiêu cười lạnh một tiếng, hai ba động tác đã kéo caravat ném xuống đất, ánh mắt ngạo nghễ, “Em tự chuốc lấy đấy nhé.”
Nói xong, anh ôm chầm lấy Chung Diệc Tâm, cô vừa hét lên một tiếng đã nằm gọn trong lòng anh. Cô tưởng anh muốn hôn mình nên giãy giụa muốn trốn, nhưng Trần Hiêu chỉ ôm cô, không làm gì khác, hơi thở ấm áp phả ra sau tai cô, hai tay ghì chặt, là che chở, cũng là kiềm chế.
Một lúc lâu sau, anh thì thầm nói: “Em nói xem, anh nên làm thế nào với em bây giờ?”
Đã lâu lắm rồi họ không ôm nhau trong dịu dàng như vậy, lần gần nhất là hôm bà nội Trần Hiêu qua đời. Chung Diệc Tâm cứ nhớ lại dáng vẻ suy sụp của anh hôm đó là lại xót xa, thế nên không hạ được quyết tâm đẩy anh ra.
“Chung Diệc Tâm, có phải trước kia mình từng gặp nhau rồi đúng không?”, giọng anh mang theo cả âm mũi.
Lòng cô thổn thức, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, “Ở đâu?”
Anh lắc đầu, “Anh không nhớ, thật sự là không nhớ.”
Cô thất vọng vô cùng, dùng sức đẩy anh ra, “Em biết ngay mà, anh quá đáng thật, không cho anh ôm em nữa, anh đi xuống cho em!”
Trần Hiêu siết chặt cánh tay, bất đắc dĩ hỏi cô: “Em không thể nói thẳng cho anh biết được à? Em muốn phán anh tử hình thì cũng phải nói xem rốt cuộc anh đã phạm tội gì chứ?”
Anh như nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi dò: “Có khi nào anh nói sai nên chọc giận em không?”
Cô ngẫm nghĩ, loáng một cái đã thở phì phò, “Đúng, là thế đấy, hồi cấp hai em thầm mến anh, chặn anh ở cổng trường đòi anh đưa em về. Anh có biết anh nói gì không?”
“Anh không nhớ, em nói xem.”, Trần Hiêu nhíu mày, cố nhớ lại xem có đúng là có chuyện này hay không.
“Anh bảo là trông em xấu hoắc, thế mà dám đòi anh đưa về, không biết tự lượng sức, còn bảo em về soi gương, rồi còn bảo em biến đi nữa!”, giọng điệu của Chung Diệc Tâm đầy ấm ức, cô mếu máo, tường thuật như thật.
“… Anh nói thế thật à?”, Trần Hiêu hơi xấu hổ, anh không có chút ấn tượng nào cả, nhưng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hồi đó không phải là anh chưa từng gặp những cô bé thích mình, nhưng cùng lắm là anh chẳng thèm để ý, chứ không đến mức nói những lời khó nghe như vậy.
Chung Diệc Tâm càng nói càng hăng, biểu cảm vô cùng hùng hồn, “Lúc đấy em đau lòng kinh khủng, trước mặt bao nhiêu người, em xấu hổ nên khóc suốt, còn níu lấy áo đồng phục của anh, thế mà anh lại gạt tay em ra, mắng em mặt dày!”
Nói xong, cô còn xụt xịt nức nở, diễn xuất rất nhập tâm.
Trần Hiêu nghe mà như rơi vào biển sương mù, cho dù Chung Diệc Tâm kể rất rành mạch, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy câu chuyện này có gì đó kỳ lạ, có chút ấn tượng, nhưng lại không dò ra được chính xác ở chỗ nào.
Anh thật sự không tưởng tượng nổi, Chung Diệc Tâm lại hạ thấp mình như vậy.
Vấn đề là, anh thật sự không nghĩ ra.
Anh vỗ lưng Chung Diệc Tâm, dịu dàng hôn lên hai má cô, giọng điệu muôn phần bất đắc dĩ, “Thế nên em ghi hận, suốt ngày gây khó dễ cho anh, không đá anh thì sẽ véo anh, bây giờ còn không cho anh chạm vào, đúng không?”
Chẳng trách đêm tân hôn, cô lại nói sớm muộn gì cũng có cách đối phó với anh.
Chung Diệc Tâm ngoan hiền tựa vào vai anh, lẳng lặng thút thít, tiếp tục lên án hành vi “vô liêm sỉ” của anh, “Em bảo anh theo đuổi em, anh không chịu, hồi đấy em theo đuổi anh một năm, giờ anh cũng phải bồi thường em một năm!”
Trần Hiêu cười thầm, anh giao cả bản thân cho cô rồi, còn muốn bồi thường thế nào nữa?
“Theo đuổi, anh sẽ theo đuổi, nhưng mà trước tiên phải thương lượng một chút, anh không giỏi chuyện này, em bảo theo đuổi thế nào anh sẽ theo đuổi thế ấy.”
Chung Diệc Tâm khịt khịt mũi, nói với vẻ không hài lòng, “Cái này mà còn cần người ta dạy sao, anh tự động não đi!”
“Được rồi, đã hiểu.”, Trần Hiêu nhếch môi, thả Chung Diệc Tâm ra, vừa cởi áo vừa đi vào nhà tắm.
Chung Diệc Tâm chợt ngẩn ra, cô gào lên: “Anh đi đâu đấy?”
“Anh đi tắm, tắm xong sẽ ôm em ngủ.”, anh cũng không quay đầu lại.
Tên này điên rồi sao?
Tình tiết này chuyển biến quá đột ngột, cô vội vàng nhảy khỏi giường, chạy đến cửa phòng tắm giữ chặt Trần Hiêu lại rồi ngơ ngác hỏi, “Ai cho anh tắm ở đây? Anh đi xuống! Còn nữa, ai cho anh ôm em ngủ?”
“Anh cho.”, Trần Hiêu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ bình tĩnh, tự tin, hệt như khi phát biểu về việc thu mua bất động sản, “Chung Diệc Tâm, anh hi vọng em hiểu, thế giới này không xoay xung quanh một mình em, muốn cái gì, đừng bắt người khác đoán, cũng đừng chờ người khác cho, em phải tự mình đoạt lấy, chuyện này không mất mặt chút nào.”
“Trước mặt anh, em có thể vừa cụt hứng là bỏ chạy, không sao, anh nhất định sẽ đuổi theo em, nhưng câu hỏi “Em là ai?”, nên là tự em định nghĩa, anh không trả lời được, cũng không giúp em được.”
Chung Diệc Tâm ngỡ ngàng nhìn anh. Một Trần Hiêu như vậy, vừa ngang tàng vừa xa lạ, rõ ràng là anh đang ở ngay trước mắt, nhưng lại khiến cô cảm giác như cách xa cả vạn dặm.
Lần đầu tiên cô ý thức được sự chênh lệch giữa hai người họ, ít nhất, anh chưa từng hỏi người khác, anh là ai.
Trần Hiêu cười cười, ánh mắt bình thản, điềm nhiên, “Anh không biết theo đuổi người khác, nhưng anh rất muốn có em, rất muốn, rất muốn. Có người thích kiểu lạt mềm buộc chặt, có người thích âm thầm, anh thì không, anh chỉ biết bám riết không buông thôi.”
Chung Diệc Tâm tính cẩn thận đến đâu, cũng không thể ngờ anh sẽ bày tỏ thẳng thắn, dạn dĩ như vậy.
Nói xong, nhìn thấy trong mắt Trần Hiêu hiện lên vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó bên miệng như có như không treo một nụ cười trêu chọc, cô nhanh chóng ý thức được rằng mình lỡ mồm rồi.
“Em không có ý đó, anh đừng nghĩ linh tinh!”, Chung Diệc Tâm xấu hổ, nhưng lại càng dữ dằn hơn, “Tóm lại, cấm anh đi lên đấy.”
Trần Hiêu cười, sau đó nghiêm túc đáp: “Ờ.”
Anh lại bổ sung một câu: “Anh không nghĩ linh tinh, là em nghĩ linh tinh.”
Nói xong, anh không để ý đến biểu cảm của Chung Diệc Tâm mà lập tức đi ngang qua cô để lên tầng. Chung Diệc Tâm ngây ra mất mấy giây, đến lúc hoàn hồn thì vội vàng chạy tới tóm anh lại, “Đã bảo không cho anh lên rồi cơ mà.”
Anh cứ hiên ngang đi lên như thế, coi cô là người mù phải không?
“Anh lên lấy quần áo đi tắm, thế mà cũng không được à?”, Trần Hiêu nói xong thì đi lên tiếp, đến chỗ ngoặt cầu thang, Chung Diệc Tâm tóm lấy tay anh, anh cũng không khách sáo, đổi lại thành nắm tay cô.
Cho anh vào nhà chưa đầy ba phút mà anh đã đảo khách thành chủ, dáng vẻ đáng thương lúc ở ngoài cửa chẳng thấy đâu nữa, giờ anh lên tầng, vào phòng ngủ, sau đó thì kiểu gì cũng được voi đòi tiên.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ, Chung Diệc Tâm bước nhanh qua anh, lao vào trong trước, cô chặn anh lại, “Anh chờ ở đây, em mang quần áo ra cho anh.”
Nói xong, cô chờ anh đáp lại, vốn tưởng Trần Hiêu sẽ không phối hợp, ai ngờ lần này anh lại ngoan ngoãn đứng ở cửa, không hề có vẻ gì là muốn xông vào.
Điều này khiến cô yên tâm hơn một chút, dù sao thì dựa vào thể lực của một người đàn ông, nếu đã muốn xông vào thì cô chẳng thể cản được.
Chung Diệc Tâm đóng cửa lại, đi vào phòng cất quần áo, mở ngăn quần áo của anh ra, vớ bừa một bộ đồ ngủ màu lam đậm rồi mang ra cửa cho anh.
Trần Hiêu chỉ nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc, anh nói: “Vẫn thiếu.”
Chung Diệc Tâm liếc nhìn anh với vẻ không hiểu, “Quần áo đây rồi, còn thiếu gì nữa?”
Anh mấp máy môi, lại không nói gì nữa, chỉ nhận lấy bộ đồ ngủ trong tay Chung Diệc Tâm, nói một câu “Thôi!”, sau đó xoay người đi xuống.
Khoan đã, sao tự dưng anh lại ngoan như vậy?
Điều này làm cho cô hơi phân vân, từ lúc đồng ý cho anh vào, cô đã đoán được sau đó anh sẽ làm gì, dùng cái cớ gì để vào phòng ngủ rồi leo lên cái giường kia. Nhưng không, anh thật sự cầm quần áo đi xuống.
Giống như sau khi xem xong một bộ phim kinh dị mới phát hiện ra là nhân vật chính bị tâm thần phân liệt, cô cảm thấy may mắn, nhưng cũng không khỏi thất vọng.
Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cô nghĩ ngợi lung tung, phí công diễn xuất.
Trần Hiêu đã đi xuống, rất dứt khoát. Chung Diệc Tâm ủ rũ đóng cửa lại, máy móc đi vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Hôm nay cô hơi mệt, vì thế muốn ngâm mình trong bồn tắm.
Xả nước, chuẩn bị muối tắm xong, cô nhìn vào gương, cởi bỏ quần áo. Cô không khóa cửa phòng tắm… Cửa phòng ngủ đã đóng, cô tin vào nhân phẩm của vị kia, mặc dù hai người ngủ chung phòng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không xông vào mà không gõ cửa.
Bọt xà phòng dâng lên, cô đóng vòi, vẫn có một ít nước tràn ra khỏi bồn. Cô thò chân vào, miệng vết thương ở gót chân vừa chạm phải nước ấm đã xót kinh khủng, cô vội vàng rụt chân lại, cau mày cúi xuống kiểm tra.
Trầy da rồi.
Không tắm bồn được, cô đành cố chịu cảm giác xon xót ở chân, dùng tốc độ nhanh nhất mà tắm qua loa. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Biết thừa ngoài Trần Hiêu ra thì không thể là người khác, cô vẫn cất tiếng hỏi, “Ai đấy?”
“Ngoài anh ra còn ai vào đây nữa?”, cách một cánh cửa, giọng anh nghe nặng nề hơn bình thường, lại càng không nghe ra cảm xúc gì.
Cô đi vào phòng cất quần áo, định tìm một bộ đồ ngủ rộng rãi, nhưng đống đồ trong tủ của cô, chiếc này còn thiếu vải hơn chiếc kia. Cô đảo ánh mắt qua tủ đối diện, vừa nãy lấy quần áo cho anh còn quên chưa đóng cửa lại, bên trong treo đầy quần áo sạch sẽ, phẳng phiu.
Ma xui quỷ khiến, Chung Diệc Tâm bước sang, lấy một chiếc áo xuống mặc vào người. Nhìn vào gương, cô cố kéo vạt áo sơ mi xuống nhưng gần như là không có tác dụng, chẳng thể che đi được cặp chân thon dài thẳng tắp.
Cô quyết định mặc kệ, dù sao trước đây lúc ngủ cùng giường với Trần Hiêu, có nhiều lần cô còn áp cả người lên người anh, giờ xấu hổ cũng quá muộn rồi.
Cô dứt khoát đi ra, hé mở cửa, “Làm sao?”
Vừa dứt lời, cô liền chú ý đến hòm thuốc trong tay Trần Hiêu, mà ánh mắt anh thì đang dừng trên chân cô, cô không khỏi co quắp ngón chân lại.
Cô biết thứ anh đang nhìn không phải là đùi cô.
“Để anh hay là tự em làm?”, anh không đi thẳng vào, mà hỏi ý kiến của cô trước. Chung Diệc Tâm nghĩ, người này thật biết lấy lùi làm tiến, anh biết thừa, anh đã chủ động mang hòm thuốc đến trước cửa, chẳng lẽ cô còn từ chối hay sao?
Chung Diệc Tâm lùi lại một bước, để cho anh đi vào.
Trần Hiêu vừa bước vào phòng ngủ đã ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng. Anh bảo Chung Diệc Tâm ngồi lên giường, còn mình thì xách một cái ghế tới, ngồi cạnh giường, sau đó vô cùng tự nhiên kéo chân Chung Diệc Tâm lên đùi mình. Anh mở hòm thuốc ra, đầu tiên là sát trùng, sau đó dán băng keo cá nhân, thao tác đâu vào đấy.
Trong cả quá trình, tay anh vẫn luôn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, như vậy là để đề phòng cô không ngồi yên trong lúc bôi thuốc. Cô rất ngoan ngoãn, mặc dù thuốc nước làm đau miệng vết thương nhưng cô vẫn chịu đựng được, cũng may là thao tác của anh thuần thục, chẳng mấy chốc đã xong.
Từ đầu đến cuối, anh không hề có bất kỳ hành động nào vượt quy củ cả. Thậm chí, anh còn không nhìn cô, cũng không nói lấy một câu.
Chung Diệc Tâm hơi mất hứng đá anh, “Sao anh không nói gì?”
Trần Hiêu để mặc cho cô đá, anh thật thà đáp: “Anh nói gì em cũng giận, thà anh không nói còn hơn, đỡ cho em lại đuổi anh ra.”
Chung Diệc Tâm mím môi, ngại ngùng cho chân vào trong chăn, cô lại hỏi anh: “Thế sao cũng không nhìn em lấy một cái?”
Trần Hiêu cười, đưa mắt nhìn dáng vẻ của cô trong chiếc áo của anh, sau đó không hề che giấu suy nghĩ của mình, cứ thế nói thẳng: “Nhìn em lại không nhịn được muốn hôn em, em cũng không cho, anh đành không nhìn thôi.”
Mặt Chung Diệc Tâm nóng lên, ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, cô thốt lên, “Em bảo không cho lúc nào?”
Nói xong, cô lại hối hận, vẻ mặt đúng kiểu nói sai mà không thu lại được. Trần Hiêu nghe thấy thế thì cong khóe miệng cười, anh hỏi với vẻ rất hợp tình hợp lý, “Vừa nãy lúc ở trên xe, em có biết em phản kháng kịch liệt đến mức nào không?”
“Tại vì anh hung hăng quá chứ sao, không dịu dàng chút nào! Khóe môi em toét cả ra rồi, anh nhìn xem.”, cô nhìn anh bằng vẻ đáng thương, một tay chỉ vào khóe miệng mình. Ánh mắt Trần Hiêu khẽ động, anh phối hợp khom lưng xuống, gương mặt tuấn tú hiện đầy vẻ kiềm chế. Điều này khiến Chung Diệc Tâm không nhịn được liền kéo caravat của anh lại, vội vàng hôn chụt một cái lên môi anh.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của anh khẽ biến đổi, cô vô cùng hài lòng.
Sau đó, cô ôm chăn lăn vào mé giường phía trong. Trần Hiêu ngẩn người trong giây lát, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng duỗi tay ra tóm lấy cô, “Chung Diệc Tâm, em cố ý phải không?”
Nhịp thở của cô dần hỗn loạn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh, “Đúng, em cố ý đấy, đây là em đang trả thù anh, anh không được hôn em, bằng không là cưỡng hôn!”
Trần Hiêu cười lạnh một tiếng, hai ba động tác đã kéo caravat ném xuống đất, ánh mắt ngạo nghễ, “Em tự chuốc lấy đấy nhé.”
Nói xong, anh ôm chầm lấy Chung Diệc Tâm, cô vừa hét lên một tiếng đã nằm gọn trong lòng anh. Cô tưởng anh muốn hôn mình nên giãy giụa muốn trốn, nhưng Trần Hiêu chỉ ôm cô, không làm gì khác, hơi thở ấm áp phả ra sau tai cô, hai tay ghì chặt, là che chở, cũng là kiềm chế.
Một lúc lâu sau, anh thì thầm nói: “Em nói xem, anh nên làm thế nào với em bây giờ?”
Đã lâu lắm rồi họ không ôm nhau trong dịu dàng như vậy, lần gần nhất là hôm bà nội Trần Hiêu qua đời. Chung Diệc Tâm cứ nhớ lại dáng vẻ suy sụp của anh hôm đó là lại xót xa, thế nên không hạ được quyết tâm đẩy anh ra.
“Chung Diệc Tâm, có phải trước kia mình từng gặp nhau rồi đúng không?”, giọng anh mang theo cả âm mũi.
Lòng cô thổn thức, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, “Ở đâu?”
Anh lắc đầu, “Anh không nhớ, thật sự là không nhớ.”
Cô thất vọng vô cùng, dùng sức đẩy anh ra, “Em biết ngay mà, anh quá đáng thật, không cho anh ôm em nữa, anh đi xuống cho em!”
Trần Hiêu siết chặt cánh tay, bất đắc dĩ hỏi cô: “Em không thể nói thẳng cho anh biết được à? Em muốn phán anh tử hình thì cũng phải nói xem rốt cuộc anh đã phạm tội gì chứ?”
Anh như nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi dò: “Có khi nào anh nói sai nên chọc giận em không?”
Cô ngẫm nghĩ, loáng một cái đã thở phì phò, “Đúng, là thế đấy, hồi cấp hai em thầm mến anh, chặn anh ở cổng trường đòi anh đưa em về. Anh có biết anh nói gì không?”
“Anh không nhớ, em nói xem.”, Trần Hiêu nhíu mày, cố nhớ lại xem có đúng là có chuyện này hay không.
“Anh bảo là trông em xấu hoắc, thế mà dám đòi anh đưa về, không biết tự lượng sức, còn bảo em về soi gương, rồi còn bảo em biến đi nữa!”, giọng điệu của Chung Diệc Tâm đầy ấm ức, cô mếu máo, tường thuật như thật.
“… Anh nói thế thật à?”, Trần Hiêu hơi xấu hổ, anh không có chút ấn tượng nào cả, nhưng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hồi đó không phải là anh chưa từng gặp những cô bé thích mình, nhưng cùng lắm là anh chẳng thèm để ý, chứ không đến mức nói những lời khó nghe như vậy.
Chung Diệc Tâm càng nói càng hăng, biểu cảm vô cùng hùng hồn, “Lúc đấy em đau lòng kinh khủng, trước mặt bao nhiêu người, em xấu hổ nên khóc suốt, còn níu lấy áo đồng phục của anh, thế mà anh lại gạt tay em ra, mắng em mặt dày!”
Nói xong, cô còn xụt xịt nức nở, diễn xuất rất nhập tâm.
Trần Hiêu nghe mà như rơi vào biển sương mù, cho dù Chung Diệc Tâm kể rất rành mạch, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy câu chuyện này có gì đó kỳ lạ, có chút ấn tượng, nhưng lại không dò ra được chính xác ở chỗ nào.
Anh thật sự không tưởng tượng nổi, Chung Diệc Tâm lại hạ thấp mình như vậy.
Vấn đề là, anh thật sự không nghĩ ra.
Anh vỗ lưng Chung Diệc Tâm, dịu dàng hôn lên hai má cô, giọng điệu muôn phần bất đắc dĩ, “Thế nên em ghi hận, suốt ngày gây khó dễ cho anh, không đá anh thì sẽ véo anh, bây giờ còn không cho anh chạm vào, đúng không?”
Chẳng trách đêm tân hôn, cô lại nói sớm muộn gì cũng có cách đối phó với anh.
Chung Diệc Tâm ngoan hiền tựa vào vai anh, lẳng lặng thút thít, tiếp tục lên án hành vi “vô liêm sỉ” của anh, “Em bảo anh theo đuổi em, anh không chịu, hồi đấy em theo đuổi anh một năm, giờ anh cũng phải bồi thường em một năm!”
Trần Hiêu cười thầm, anh giao cả bản thân cho cô rồi, còn muốn bồi thường thế nào nữa?
“Theo đuổi, anh sẽ theo đuổi, nhưng mà trước tiên phải thương lượng một chút, anh không giỏi chuyện này, em bảo theo đuổi thế nào anh sẽ theo đuổi thế ấy.”
Chung Diệc Tâm khịt khịt mũi, nói với vẻ không hài lòng, “Cái này mà còn cần người ta dạy sao, anh tự động não đi!”
“Được rồi, đã hiểu.”, Trần Hiêu nhếch môi, thả Chung Diệc Tâm ra, vừa cởi áo vừa đi vào nhà tắm.
Chung Diệc Tâm chợt ngẩn ra, cô gào lên: “Anh đi đâu đấy?”
“Anh đi tắm, tắm xong sẽ ôm em ngủ.”, anh cũng không quay đầu lại.
Tên này điên rồi sao?
Tình tiết này chuyển biến quá đột ngột, cô vội vàng nhảy khỏi giường, chạy đến cửa phòng tắm giữ chặt Trần Hiêu lại rồi ngơ ngác hỏi, “Ai cho anh tắm ở đây? Anh đi xuống! Còn nữa, ai cho anh ôm em ngủ?”
“Anh cho.”, Trần Hiêu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ bình tĩnh, tự tin, hệt như khi phát biểu về việc thu mua bất động sản, “Chung Diệc Tâm, anh hi vọng em hiểu, thế giới này không xoay xung quanh một mình em, muốn cái gì, đừng bắt người khác đoán, cũng đừng chờ người khác cho, em phải tự mình đoạt lấy, chuyện này không mất mặt chút nào.”
“Trước mặt anh, em có thể vừa cụt hứng là bỏ chạy, không sao, anh nhất định sẽ đuổi theo em, nhưng câu hỏi “Em là ai?”, nên là tự em định nghĩa, anh không trả lời được, cũng không giúp em được.”
Chung Diệc Tâm ngỡ ngàng nhìn anh. Một Trần Hiêu như vậy, vừa ngang tàng vừa xa lạ, rõ ràng là anh đang ở ngay trước mắt, nhưng lại khiến cô cảm giác như cách xa cả vạn dặm.
Lần đầu tiên cô ý thức được sự chênh lệch giữa hai người họ, ít nhất, anh chưa từng hỏi người khác, anh là ai.
Trần Hiêu cười cười, ánh mắt bình thản, điềm nhiên, “Anh không biết theo đuổi người khác, nhưng anh rất muốn có em, rất muốn, rất muốn. Có người thích kiểu lạt mềm buộc chặt, có người thích âm thầm, anh thì không, anh chỉ biết bám riết không buông thôi.”
Chung Diệc Tâm tính cẩn thận đến đâu, cũng không thể ngờ anh sẽ bày tỏ thẳng thắn, dạn dĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.