Chương 7: Đêm nay anh có về ngủ không?
Dư Ngã Bạch Lộc
04/12/2020
Dáng vẻ cô lúc này trông rất nhu mì, giọng nói cũng nhẹ nhàng, hai mắt long lanh.
Vậy mà Trần Hiêu lại có chút do dự.
Không đợi anh trả lời, ánh mắt Chung Diệc Tâm tối lại, cô khẽ khàng nói: “À, không đồng ý thì thôi vậy.”
Cô nói câu này rất dứt khoát, nhưng lại lễ phép, khéo léo, không có vẻ cáu kỉnh như bình thường, làm Trần Hiêu đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
Trời tháng Tư thay đổi bất thường. Sáng còn nắng rực rỡ, giờ lại âm u, nhìn qua ô cửa sổ mới thấy cả bầu trời phủ đặc mây đen, sầm sì đến đáng sợ, chốc chốc lại có tiếng vang mơ hồ.
Bầu không khí bên ngoài thay đổi một cách kỳ lạ, mà bên trong cũng chẳng khá hơn chút nào. Tài xế tập trung lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc lung tung, nhưng vợ chồng ông chủ im lặng một cách kỳ quái, giống như một đôi bị bắt ép cùng nhau diễn kịch vậy.
Tài xế bất giác cảm thấy hơi bồn chồn, lúc đánh tay lái sang phải thì thoáng liếc ra phía sau, hai người kia trông vô cùng tự tại. Một người thì nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì nghịch di động, nếu ở giữa không xuất hiện “đường vĩ tuyến 38”[1] thì gần như có thể nói là hòa bình mỹ mãn.
Chung Diệc Tâm đang bấm điện thoại thì bỗng quay đầu sang nhìn Trần Hiêu với vẻ đăm chiêu. Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh, cuối cùng dừng trên cái cằm sạch sẽ, trơn bóng.
Trần Hiêu để ý thấy ánh mắt cô, anh lấy làm lạ hỏi, “Nhìn gì?”
Giọng anh rất lạnh lùng, lúc không cười trông có chút dữ dằn, dáng vẻ này có thể dọa cho trẻ con khóc bất cứ lúc nào.
Chung Diệc Tâm lại chẳng sợ, cô nghiêng người hẳn về phía anh rồi hỏi: “Trần Hiêu, đêm nay anh có về ngủ không?”
Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ cả tên anh, chỉ có hai chữ, nhưng cô lại gọi một cách rõ ràng.
Cô hơi lắc người, tay chống xuống ghế, mu bàn tay có một nốt ruồi nhỏ bằng hạt vừng, còn có mấy vết hồng hồng, vì da quá trắng nên trông lại càng rõ ràng.
Có lẽ là do hôm qua bị bắn nước nóng vào…
Môi Trần Hiêu mấp máy, vừa định mở miệng nói thì Chung Diệc Tâm lại cướp lời: “Không về phải không? Ừm, tôi biết rồi.”
“Cô biết cái gì?”
Trần Hiêu nhíu mày, cô lại biết cái gì rồi?
Chung Diệc Tâm ngồi thẳng dậy, gõ nốt hàng chữ dang dở trên điện thoại, miệng lẩm bẩm như đang tự nói với mình: “Biết anh không về ngủ chứ sao, tôi tự về ngủ một giấc ngon lành.”
Trần Hiêu nhất thời không biết nói gì.
Cô yên lặng dựa vào ghế, đầu nghiêng nghiêng, mái tóc dài buông xuống, khẽ cắn môi, thân mình nhỏ nhắn rụt hẳn sang một bên. Cô hơi lạnh, chốc chốc lại nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay mình.
Trần Hiêu thấy thế bèn thấp giọng bảo tài xế tăng nhiệt độ trên xe lên, rồi cởi áo vest trên người mình, phủ lên đùi cô.
“Cám ơn.”, Chung Diệc Tâm cười với anh rồi lại hỏi, “Sau này anh sẽ ở đâu?”
Trần Hiêu nói: “Tạm thời ở khách sạn.”
Chung Diệc Tâm hỏi tiếp: “Khách sạn nào?”
Trần Hiêu liếc cô một cái, trả lời ngắn gọn: “Lệ Đảo.”
Lệ Đảo là một trong những khách sạn thuộc tập đoàn Hành Sinh, lễ cưới đơn giản của Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm cũng được tổ chức ở đó.
“Là chỗ mình làm lễ cưới ư?”, Chung Diệc Tâm nhìn anh, ánh mắt đột nhiên sáng lên, rồi lại trầm xuống ngay lập tức.
Trần Hiêu nhíu mày, “Phải, thì sao?”
Chung Diệc Tâm rầu rĩ dụi mắt mấy cái, cô không đánh mascara, mí mắt lại mỏng, mới dụi khẽ vài cái mà viền mắt đã đỏ lên. Cô vừa dè dặt vừa phụng phịu nói: “Không có gì, chỉ là hơi khó chịu thôi.”
Ánh mắt mơ hồ của cô không để lộ ra cảm xúc gì, cô liếc anh một cái rồi lại cúi đầu, âm cuối kéo dài ra, cố tình khiến Trần Hiêu không nói được gì.
Chung Diệc Tâm cúi đầu, để mặc cho tóc xòa xuống, che đi cả nửa khuôn mặt. Cô mở di động ra, ngón tay lướt như bay, gõ một hàng chữ vào khung trò chuyện với cái icon hoạt hình kia: Đã xong, tối nay đến nhà tôi đi.
Sau đó, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nở một nụ cười.
…
Mười một giờ đêm, màn đêm tĩnh mịch, bên bờ Nguyệt Hồ vô cùng yên ắng, chỉ có Cửu Khê Biệt Uyển là ồn ào náo nhiệt.
Tầng một bật nhạc inh ỏi, đám trai gái quần áo là lượt cầm rượu lắc lư đi xung quanh biệt thự. Có người đi rồi lại có người khác tới, đa phần là không quen biết nhau, nhưng qua vài tuần rượu thì lại tự nhiên hợp thành một nhóm, chỗ thì chơi xúc xắc, chỗ thì hát hò ầm ĩ, chỗ khác lại thi nhau nhảy xuống bể bơi… Đâu đâu cũng thấy người.
Chung Diệc Tâm mở tủ lạnh lấy sữa chua, lách qua đám người để lên tầng, cô chợt phát hiện ra mình chẳng quen ai cả.
Cô trở lại ban công ở tầng ba, chỗ này hướng ra Nguyệt Hồ, tầm nhìn rộng mở, cách biệt với sự ồn ào bên dưới, không sợ bị người khác làm phiền.
Triệu Cẩm Tranh uống nhiều, cho đến khi dạ dày khó chịu mới oằn người nằm vật xuống ghế như con giun. Chung Diệc Tâm rót cho cô nàng một cốc sữa chua, ép cô nàng uống hết mới thôi.
“Xí, không uống được còn uống nhiều như thế, đáng đời!”, Nghiêm Đông ngồi xuống bên cạnh, đầu gối đặt một quyển sách, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Chung Diệc Tâm liếc xéo anh rồi nói: “Em bảo anh đến đây chơi, chứ không bảo anh kéo theo cả một đám yêu ma quỷ quái đến.”
Nghiêm Đông nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng, anh ta đáp không chút khách sáo: “Tại vì vừa khéo là ngày kỉ niệm thành lập văn phòng anh chứ sao, chỗ này của em rộng rãi, lại yên tĩnh, có bật tung cả nóc nhà cũng không ai nói gì, anh mượn dùng tạm không được à?”
“Anh đúng là không khách sáo thật đấy.”
“Hihi, bọn mình là người một nhà, nói chuyện rạch ròi thế làm gì!”
Nghiêm Đông là con thứ ba trong nhà, trên có hai anh trai phụ trách việc làm ăn của gia đình, còn anh thì thoải mái làm một ông em ăn chơi.
Hai năm trước, anh cùng một người bạn vừa có tiền vừa nhàn rỗi mở một phòng quan hệ công chúng, không vì lợi nhuận, chỉ để giết thời gian, vậy mà lại rất thành công.
Hôm nay vừa khéo là kỉ niệm ba năm thành lập văn phòng, Nghiêm Đông là chủ biên, từ hồi Tết đã nói sẽ tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng, có điều mãi mà anh vẫn chưa tìm được địa điểm. Trùng hợp là, hôm nay Chung Diệc Tâm tự dưng có hứng mời đến nhà chơi, giữa họ có mối giao tình hơn mười năm, đương nhiên là không cần khách sáo rồi.
Triệu Cẩm Tranh uống mấy ngụm sữa chua, cảm giác nóng rực trong bụng dịu đi hẳn, cô nàng ngồi dậy, trừng mắt nhìn Nghiêm Đông, vừa mở miệng liền mắng: “Cái đồ con rùa này, sao dám nói chuyện với Chung Chung nhà em hả? Giờ người ta đã là gái có chồng rồi, cẩn thận chồng người ta tẩn chết anh!”
Nghiêm Đông gân cổ lên cãi: “Đánh đi! Cho hắn đánh đấy! Để vợ ở nhà một mình xong đi ra ngoài bù khú à!”
Chung Diệc Tâm chớp mắt: “Bù khú?”
“Đàn ông mà, phải không…”, Nghiêm Đông nở nụ cười đầy ẩn ý.
Triệu Cẩm Tranh tiếp lời, “Dù sao cũng chẳng hay ho gì. Trưa nay em đi xem mặt, cái gã kia hỏi em lương lậu thế nào, có nhà có xe chưa thì cũng thôi, đằng này còn hỏi em định sinh mấy đứa. Mẹ kiếp, nhìn cái mặt trông như là yếu thận, vừa lên đã ỉu, chắc chỉ bằng cái nấm kim châm.”
Nghiêm Đông phun hết ngụm bia trong miệng ra. Anh chỉ vào Triệu Cẩm Tranh, nói bằng giọng chán chường như hận rèn sắt không thành thép: “Em tự xem em đi, có giống một đứa con gái không? Hả?”
“Em không giống chẳng lẽ anh giống à?”, Triệu Cẩm Tranh phỉ nhổ, “Lại còn đọc tiểu thuyết cơ, định học làm người có văn hóa đấy à?”
“Đây là Cuốn theo chiều gió! Kiệt tác của nhân loại đấy!”, Nghiêm Đông hết cách, đành quay ra than thở với Chung Diệc Tâm, “Chung Chung, cả bầu trời tư cách như anh em mình, sao lại làm bạn với thành phần như thế này cơ chứ?”
Chung Diệc Tâm cười đến run rẩy, “Đánh nhau xong mới thành bạn chứ sao.”
Nói đến tình bạn của ba người họ, đúng là phải đánh nhau rồi mới thành bạn thật.
Nửa học kỳ sau của năm lớp Mười, Chung Diệc Tâm chuyển đến trường Trung học số một của thành phố. Cô chủ nhiệm xếp cho cô ngồi cùng bàn với Triệu Cẩm Tranh.
Đến giờ Triệu Cẩm Tranh vẫn còn nhớ như in ngày Chung Diệc Tâm đến. Da dẻ trắng nõn, dáng vẻ nhu mì như búp bê sứ, tóc buộc đuôi ngựa, cô điềm tĩnh viết tên mình lên bảng, sau đó ngồi xuống cạnh Triệu Cẩm Tranh.
Cả lớp đều nín lặng, mỗi người một kiểu ánh mắt, bầu không khí trong lớp cũng yên tĩnh hẳn.
Hôm đó, sau khi tan học, Triệu Cẩm Tranh hùng hục chạy về nhà, vừa nhìn thấy mẹ, câu đầu tiên cô nói là: “Lớp con vừa mới có một tiểu tiên nữ chuyển đến.”
Tiểu tiên nữ đúng là rất có tiên khí, diện mạo đẹp, thành tích tốt, đầu tóc lúc nào cũng gọn gàng, váy áo sạch sẽ thơm tho. Từ sau khi cô chuyển tới, cửa lớp cô không khi nào thiếu đám con trai chạy đến nhìn trộm, có tên còn to gan gửi thư tình cho cô. Chung Diệc Tâm thì vẫn hờ hững, hết một lá lại đến một lá khác, cô chẳng thèm đọc mà ném thẳng vào sọt rác.
Không những không nói chuyện với đám ruồi nhặng đó, mà cô còn chẳng nói chuyện với bạn bè cùng lớp, đến trường, tan học, cứ lủi thủi một mình. Triệu Cẩm Tranh ngồi cùng bàn với cô hai tháng, vậy mà tổng cộng nói với cô không quá trăm câu.
Triệu Cẩm Tranh vốn là người thẳng tính, không hòa đồng được thì thôi, cô nàng cũng chẳng có hứng thú chơi trò “mặt nóng dán mông lạnh”[2].
Hồi đó Triệu Cẩm Tranh để tóc còn ngắn hơn bây giờ, giống hệt con trai, vóc dáng vừa cao vừa gầy, lại phẳng lì một cách tiêu chuẩn, trừ bạn cùng lớp ra, người khác đều tưởng cô là con trai.
Tiết đầu tiên của chiều thứ Tư là Thể dục. Lúc chơi bóng, cô vô tình đánh trúng đầu Nghiêm Đông. Khi ấy Nghiêm Đông vẫn bị cái bệnh công tử, xưng hùng xưng bá khắp trường, thế nên đã vô cùng tức tối.
Hai người cùng nhếch môi. Trước mặt thầy Thể dục, Nghiêm Đông không hề động tay chân, nhẫn nhịn đến lúc tan học để rủ mấy đứa bạn đến chặn Triệu Cẩm Tranh ở ngoài cổng, thề sẽ báo thù rửa hận.
Hôm đó, sau khi hết giờ, Chung Diệc Tâm đến văn phòng giáo viên giúp cô giáo sửa bài kiểm tra. Lúc về qua cửa lớp, thấy có hai nữ sinh lớp trên đang đứng đó, cô loáng thoáng nghe được mấy câu đứt quãng, “Triệu Cẩm Thành”, “Nghiêm Đông định đánh nó”, “Đang canh ở ngoài cổng rồi”… Chuyện xảy ra trong giờ Thể dục cô cũng thấy, thế nên ngay lập tức hiểu hai người kia đang nói gì.
Cô đi vào trong lớp, chỉ còn lại mấy bạn đang trực nhật, Triệu Cẩm Tranh mới chơi bóng xong, đang ngồi uống nước. Chung Diệc Tâm chậm chạp thu dọn sách vở, liếc nhìn cô nàng kia một cái, không nói gì, rồi lại lừng khừng đi ra ngoài.
Hai cô chị lớp trên vẫn đang quan sát cẩn thận. Cô lê bước đi đến cầu thang, rồi đột nhiên vòng về lớp, hùng hục xông đến chỗ Triệu Cẩm Tranh.
Thấy dáng vẻ hùng hổ khác hẳn vẻ nhu mì thường ngày của cô, Triệu Cẩm Tranh sửng sốt, quên cả việc uống nước.
“Cậu làm gì đấy?”
Chung Diệc Tâm một tay lôi cặp của Triệu Cẩm Tranh trong ngăn bàn ra, một tay tóm cổ tay Triệu Cẩm Tranh lôi cô nàng đi ra ngoài.
Triệu Cẩm Tranh không hiểu ra làm sao, “Làm gì đấy, cậu điên à?”
Chung Diệc Tâm lườm cô nàng một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trông dữ tợn hẳn, cô lớn tiếng nói: “Câm miệng! Đi theo tôi!”
Bị cô quát, Triệu Cẩm Tranh ngây ra, sau đó ngoan ngoãn đi theo cô, mà chính mình cũng không hiểu vì sao.
Vừa ra khỏi lớp, cô liền để ý thấy ánh mắt không mấy thiện ý của hai chị kia. Chung Diệc Tâm nắm chặt tay Triệu Cẩm Tranh, lườm hai người kia một cái, làm hai người kia không dám đuổi theo.
Hai người không nói gì suốt dọc đường đi, cứ thế im lặng xuyên qua sân trường.
Ngày đó gió rất lớn, ánh mặt trời đỏ như gạch phủ kín đến tận chân trời. Hai má của Chung Diệc Tâm đỏ hồng vì nắng, vạt áo bị gió thổi tung, cô mím chặt môi, chẳng để ý đến mái tóc rối xù.
Ra khỏi cổng trường, quả nhiên là Nghiêm Đông và mấy tên con trai khác đang ngồi ở quán nướng, vừa trông thấy hai người liền lập tức định xông lên.
Tài xế của nhà họ Chung đã chờ sẵn ở cửa, nhận cặp sách của hai cô gái xong liền mở cửa xe cho hai người lên.
Cho đến khi xe đỗ vững vàng trước cổng nhà Triệu Cẩm Tranh, Chung Diệc Tâm mới buông lỏng tay ra.
***
[1] Vĩ tuyến 38 là đường vĩ tuyến chia cắt Nam – Bắc Triều Tiên
[2] Ý nói một người thì nhiệt tình, còn người kia thì lại hờ hững.
Vậy mà Trần Hiêu lại có chút do dự.
Không đợi anh trả lời, ánh mắt Chung Diệc Tâm tối lại, cô khẽ khàng nói: “À, không đồng ý thì thôi vậy.”
Cô nói câu này rất dứt khoát, nhưng lại lễ phép, khéo léo, không có vẻ cáu kỉnh như bình thường, làm Trần Hiêu đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
Trời tháng Tư thay đổi bất thường. Sáng còn nắng rực rỡ, giờ lại âm u, nhìn qua ô cửa sổ mới thấy cả bầu trời phủ đặc mây đen, sầm sì đến đáng sợ, chốc chốc lại có tiếng vang mơ hồ.
Bầu không khí bên ngoài thay đổi một cách kỳ lạ, mà bên trong cũng chẳng khá hơn chút nào. Tài xế tập trung lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc lung tung, nhưng vợ chồng ông chủ im lặng một cách kỳ quái, giống như một đôi bị bắt ép cùng nhau diễn kịch vậy.
Tài xế bất giác cảm thấy hơi bồn chồn, lúc đánh tay lái sang phải thì thoáng liếc ra phía sau, hai người kia trông vô cùng tự tại. Một người thì nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì nghịch di động, nếu ở giữa không xuất hiện “đường vĩ tuyến 38”[1] thì gần như có thể nói là hòa bình mỹ mãn.
Chung Diệc Tâm đang bấm điện thoại thì bỗng quay đầu sang nhìn Trần Hiêu với vẻ đăm chiêu. Ánh mắt cô lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh, cuối cùng dừng trên cái cằm sạch sẽ, trơn bóng.
Trần Hiêu để ý thấy ánh mắt cô, anh lấy làm lạ hỏi, “Nhìn gì?”
Giọng anh rất lạnh lùng, lúc không cười trông có chút dữ dằn, dáng vẻ này có thể dọa cho trẻ con khóc bất cứ lúc nào.
Chung Diệc Tâm lại chẳng sợ, cô nghiêng người hẳn về phía anh rồi hỏi: “Trần Hiêu, đêm nay anh có về ngủ không?”
Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ cả tên anh, chỉ có hai chữ, nhưng cô lại gọi một cách rõ ràng.
Cô hơi lắc người, tay chống xuống ghế, mu bàn tay có một nốt ruồi nhỏ bằng hạt vừng, còn có mấy vết hồng hồng, vì da quá trắng nên trông lại càng rõ ràng.
Có lẽ là do hôm qua bị bắn nước nóng vào…
Môi Trần Hiêu mấp máy, vừa định mở miệng nói thì Chung Diệc Tâm lại cướp lời: “Không về phải không? Ừm, tôi biết rồi.”
“Cô biết cái gì?”
Trần Hiêu nhíu mày, cô lại biết cái gì rồi?
Chung Diệc Tâm ngồi thẳng dậy, gõ nốt hàng chữ dang dở trên điện thoại, miệng lẩm bẩm như đang tự nói với mình: “Biết anh không về ngủ chứ sao, tôi tự về ngủ một giấc ngon lành.”
Trần Hiêu nhất thời không biết nói gì.
Cô yên lặng dựa vào ghế, đầu nghiêng nghiêng, mái tóc dài buông xuống, khẽ cắn môi, thân mình nhỏ nhắn rụt hẳn sang một bên. Cô hơi lạnh, chốc chốc lại nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay mình.
Trần Hiêu thấy thế bèn thấp giọng bảo tài xế tăng nhiệt độ trên xe lên, rồi cởi áo vest trên người mình, phủ lên đùi cô.
“Cám ơn.”, Chung Diệc Tâm cười với anh rồi lại hỏi, “Sau này anh sẽ ở đâu?”
Trần Hiêu nói: “Tạm thời ở khách sạn.”
Chung Diệc Tâm hỏi tiếp: “Khách sạn nào?”
Trần Hiêu liếc cô một cái, trả lời ngắn gọn: “Lệ Đảo.”
Lệ Đảo là một trong những khách sạn thuộc tập đoàn Hành Sinh, lễ cưới đơn giản của Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm cũng được tổ chức ở đó.
“Là chỗ mình làm lễ cưới ư?”, Chung Diệc Tâm nhìn anh, ánh mắt đột nhiên sáng lên, rồi lại trầm xuống ngay lập tức.
Trần Hiêu nhíu mày, “Phải, thì sao?”
Chung Diệc Tâm rầu rĩ dụi mắt mấy cái, cô không đánh mascara, mí mắt lại mỏng, mới dụi khẽ vài cái mà viền mắt đã đỏ lên. Cô vừa dè dặt vừa phụng phịu nói: “Không có gì, chỉ là hơi khó chịu thôi.”
Ánh mắt mơ hồ của cô không để lộ ra cảm xúc gì, cô liếc anh một cái rồi lại cúi đầu, âm cuối kéo dài ra, cố tình khiến Trần Hiêu không nói được gì.
Chung Diệc Tâm cúi đầu, để mặc cho tóc xòa xuống, che đi cả nửa khuôn mặt. Cô mở di động ra, ngón tay lướt như bay, gõ một hàng chữ vào khung trò chuyện với cái icon hoạt hình kia: Đã xong, tối nay đến nhà tôi đi.
Sau đó, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nở một nụ cười.
…
Mười một giờ đêm, màn đêm tĩnh mịch, bên bờ Nguyệt Hồ vô cùng yên ắng, chỉ có Cửu Khê Biệt Uyển là ồn ào náo nhiệt.
Tầng một bật nhạc inh ỏi, đám trai gái quần áo là lượt cầm rượu lắc lư đi xung quanh biệt thự. Có người đi rồi lại có người khác tới, đa phần là không quen biết nhau, nhưng qua vài tuần rượu thì lại tự nhiên hợp thành một nhóm, chỗ thì chơi xúc xắc, chỗ thì hát hò ầm ĩ, chỗ khác lại thi nhau nhảy xuống bể bơi… Đâu đâu cũng thấy người.
Chung Diệc Tâm mở tủ lạnh lấy sữa chua, lách qua đám người để lên tầng, cô chợt phát hiện ra mình chẳng quen ai cả.
Cô trở lại ban công ở tầng ba, chỗ này hướng ra Nguyệt Hồ, tầm nhìn rộng mở, cách biệt với sự ồn ào bên dưới, không sợ bị người khác làm phiền.
Triệu Cẩm Tranh uống nhiều, cho đến khi dạ dày khó chịu mới oằn người nằm vật xuống ghế như con giun. Chung Diệc Tâm rót cho cô nàng một cốc sữa chua, ép cô nàng uống hết mới thôi.
“Xí, không uống được còn uống nhiều như thế, đáng đời!”, Nghiêm Đông ngồi xuống bên cạnh, đầu gối đặt một quyển sách, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Chung Diệc Tâm liếc xéo anh rồi nói: “Em bảo anh đến đây chơi, chứ không bảo anh kéo theo cả một đám yêu ma quỷ quái đến.”
Nghiêm Đông nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng, anh ta đáp không chút khách sáo: “Tại vì vừa khéo là ngày kỉ niệm thành lập văn phòng anh chứ sao, chỗ này của em rộng rãi, lại yên tĩnh, có bật tung cả nóc nhà cũng không ai nói gì, anh mượn dùng tạm không được à?”
“Anh đúng là không khách sáo thật đấy.”
“Hihi, bọn mình là người một nhà, nói chuyện rạch ròi thế làm gì!”
Nghiêm Đông là con thứ ba trong nhà, trên có hai anh trai phụ trách việc làm ăn của gia đình, còn anh thì thoải mái làm một ông em ăn chơi.
Hai năm trước, anh cùng một người bạn vừa có tiền vừa nhàn rỗi mở một phòng quan hệ công chúng, không vì lợi nhuận, chỉ để giết thời gian, vậy mà lại rất thành công.
Hôm nay vừa khéo là kỉ niệm ba năm thành lập văn phòng, Nghiêm Đông là chủ biên, từ hồi Tết đã nói sẽ tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng, có điều mãi mà anh vẫn chưa tìm được địa điểm. Trùng hợp là, hôm nay Chung Diệc Tâm tự dưng có hứng mời đến nhà chơi, giữa họ có mối giao tình hơn mười năm, đương nhiên là không cần khách sáo rồi.
Triệu Cẩm Tranh uống mấy ngụm sữa chua, cảm giác nóng rực trong bụng dịu đi hẳn, cô nàng ngồi dậy, trừng mắt nhìn Nghiêm Đông, vừa mở miệng liền mắng: “Cái đồ con rùa này, sao dám nói chuyện với Chung Chung nhà em hả? Giờ người ta đã là gái có chồng rồi, cẩn thận chồng người ta tẩn chết anh!”
Nghiêm Đông gân cổ lên cãi: “Đánh đi! Cho hắn đánh đấy! Để vợ ở nhà một mình xong đi ra ngoài bù khú à!”
Chung Diệc Tâm chớp mắt: “Bù khú?”
“Đàn ông mà, phải không…”, Nghiêm Đông nở nụ cười đầy ẩn ý.
Triệu Cẩm Tranh tiếp lời, “Dù sao cũng chẳng hay ho gì. Trưa nay em đi xem mặt, cái gã kia hỏi em lương lậu thế nào, có nhà có xe chưa thì cũng thôi, đằng này còn hỏi em định sinh mấy đứa. Mẹ kiếp, nhìn cái mặt trông như là yếu thận, vừa lên đã ỉu, chắc chỉ bằng cái nấm kim châm.”
Nghiêm Đông phun hết ngụm bia trong miệng ra. Anh chỉ vào Triệu Cẩm Tranh, nói bằng giọng chán chường như hận rèn sắt không thành thép: “Em tự xem em đi, có giống một đứa con gái không? Hả?”
“Em không giống chẳng lẽ anh giống à?”, Triệu Cẩm Tranh phỉ nhổ, “Lại còn đọc tiểu thuyết cơ, định học làm người có văn hóa đấy à?”
“Đây là Cuốn theo chiều gió! Kiệt tác của nhân loại đấy!”, Nghiêm Đông hết cách, đành quay ra than thở với Chung Diệc Tâm, “Chung Chung, cả bầu trời tư cách như anh em mình, sao lại làm bạn với thành phần như thế này cơ chứ?”
Chung Diệc Tâm cười đến run rẩy, “Đánh nhau xong mới thành bạn chứ sao.”
Nói đến tình bạn của ba người họ, đúng là phải đánh nhau rồi mới thành bạn thật.
Nửa học kỳ sau của năm lớp Mười, Chung Diệc Tâm chuyển đến trường Trung học số một của thành phố. Cô chủ nhiệm xếp cho cô ngồi cùng bàn với Triệu Cẩm Tranh.
Đến giờ Triệu Cẩm Tranh vẫn còn nhớ như in ngày Chung Diệc Tâm đến. Da dẻ trắng nõn, dáng vẻ nhu mì như búp bê sứ, tóc buộc đuôi ngựa, cô điềm tĩnh viết tên mình lên bảng, sau đó ngồi xuống cạnh Triệu Cẩm Tranh.
Cả lớp đều nín lặng, mỗi người một kiểu ánh mắt, bầu không khí trong lớp cũng yên tĩnh hẳn.
Hôm đó, sau khi tan học, Triệu Cẩm Tranh hùng hục chạy về nhà, vừa nhìn thấy mẹ, câu đầu tiên cô nói là: “Lớp con vừa mới có một tiểu tiên nữ chuyển đến.”
Tiểu tiên nữ đúng là rất có tiên khí, diện mạo đẹp, thành tích tốt, đầu tóc lúc nào cũng gọn gàng, váy áo sạch sẽ thơm tho. Từ sau khi cô chuyển tới, cửa lớp cô không khi nào thiếu đám con trai chạy đến nhìn trộm, có tên còn to gan gửi thư tình cho cô. Chung Diệc Tâm thì vẫn hờ hững, hết một lá lại đến một lá khác, cô chẳng thèm đọc mà ném thẳng vào sọt rác.
Không những không nói chuyện với đám ruồi nhặng đó, mà cô còn chẳng nói chuyện với bạn bè cùng lớp, đến trường, tan học, cứ lủi thủi một mình. Triệu Cẩm Tranh ngồi cùng bàn với cô hai tháng, vậy mà tổng cộng nói với cô không quá trăm câu.
Triệu Cẩm Tranh vốn là người thẳng tính, không hòa đồng được thì thôi, cô nàng cũng chẳng có hứng thú chơi trò “mặt nóng dán mông lạnh”[2].
Hồi đó Triệu Cẩm Tranh để tóc còn ngắn hơn bây giờ, giống hệt con trai, vóc dáng vừa cao vừa gầy, lại phẳng lì một cách tiêu chuẩn, trừ bạn cùng lớp ra, người khác đều tưởng cô là con trai.
Tiết đầu tiên của chiều thứ Tư là Thể dục. Lúc chơi bóng, cô vô tình đánh trúng đầu Nghiêm Đông. Khi ấy Nghiêm Đông vẫn bị cái bệnh công tử, xưng hùng xưng bá khắp trường, thế nên đã vô cùng tức tối.
Hai người cùng nhếch môi. Trước mặt thầy Thể dục, Nghiêm Đông không hề động tay chân, nhẫn nhịn đến lúc tan học để rủ mấy đứa bạn đến chặn Triệu Cẩm Tranh ở ngoài cổng, thề sẽ báo thù rửa hận.
Hôm đó, sau khi hết giờ, Chung Diệc Tâm đến văn phòng giáo viên giúp cô giáo sửa bài kiểm tra. Lúc về qua cửa lớp, thấy có hai nữ sinh lớp trên đang đứng đó, cô loáng thoáng nghe được mấy câu đứt quãng, “Triệu Cẩm Thành”, “Nghiêm Đông định đánh nó”, “Đang canh ở ngoài cổng rồi”… Chuyện xảy ra trong giờ Thể dục cô cũng thấy, thế nên ngay lập tức hiểu hai người kia đang nói gì.
Cô đi vào trong lớp, chỉ còn lại mấy bạn đang trực nhật, Triệu Cẩm Tranh mới chơi bóng xong, đang ngồi uống nước. Chung Diệc Tâm chậm chạp thu dọn sách vở, liếc nhìn cô nàng kia một cái, không nói gì, rồi lại lừng khừng đi ra ngoài.
Hai cô chị lớp trên vẫn đang quan sát cẩn thận. Cô lê bước đi đến cầu thang, rồi đột nhiên vòng về lớp, hùng hục xông đến chỗ Triệu Cẩm Tranh.
Thấy dáng vẻ hùng hổ khác hẳn vẻ nhu mì thường ngày của cô, Triệu Cẩm Tranh sửng sốt, quên cả việc uống nước.
“Cậu làm gì đấy?”
Chung Diệc Tâm một tay lôi cặp của Triệu Cẩm Tranh trong ngăn bàn ra, một tay tóm cổ tay Triệu Cẩm Tranh lôi cô nàng đi ra ngoài.
Triệu Cẩm Tranh không hiểu ra làm sao, “Làm gì đấy, cậu điên à?”
Chung Diệc Tâm lườm cô nàng một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trông dữ tợn hẳn, cô lớn tiếng nói: “Câm miệng! Đi theo tôi!”
Bị cô quát, Triệu Cẩm Tranh ngây ra, sau đó ngoan ngoãn đi theo cô, mà chính mình cũng không hiểu vì sao.
Vừa ra khỏi lớp, cô liền để ý thấy ánh mắt không mấy thiện ý của hai chị kia. Chung Diệc Tâm nắm chặt tay Triệu Cẩm Tranh, lườm hai người kia một cái, làm hai người kia không dám đuổi theo.
Hai người không nói gì suốt dọc đường đi, cứ thế im lặng xuyên qua sân trường.
Ngày đó gió rất lớn, ánh mặt trời đỏ như gạch phủ kín đến tận chân trời. Hai má của Chung Diệc Tâm đỏ hồng vì nắng, vạt áo bị gió thổi tung, cô mím chặt môi, chẳng để ý đến mái tóc rối xù.
Ra khỏi cổng trường, quả nhiên là Nghiêm Đông và mấy tên con trai khác đang ngồi ở quán nướng, vừa trông thấy hai người liền lập tức định xông lên.
Tài xế của nhà họ Chung đã chờ sẵn ở cửa, nhận cặp sách của hai cô gái xong liền mở cửa xe cho hai người lên.
Cho đến khi xe đỗ vững vàng trước cổng nhà Triệu Cẩm Tranh, Chung Diệc Tâm mới buông lỏng tay ra.
***
[1] Vĩ tuyến 38 là đường vĩ tuyến chia cắt Nam – Bắc Triều Tiên
[2] Ý nói một người thì nhiệt tình, còn người kia thì lại hờ hững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.