Chương 27: Đêm qua em đi đâu?
Dư Ngã Bạch Lộc
04/12/2020
Sau khi lên xe, Trần Hiêu đưa túi giấy trong tay cho Chung Diệc Tâm, anh khẽ hất cằm, “Thầy em gửi cho em này.”
Xe chậm rãi lăn bánh, bầu không khí lúc này có vẻ yên tĩnh đến kỳ quái, chú tài xế không dám hỏi nhiều, ông chủ không dặn dò gì nên chú ấy lái thẳng về phía Cửu Khê Biệt Uyển.
Sắc mặt Chung Diệc Tâm dịu đi khá nhiều, sự việc phát sinh đột ngột, vốn dĩ cô không nên tỏ ra hoảng loạn như vậy, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị người ta chất vấn cùng một vấn đề. Thầy nói không sai, đúng là cô nghỉ ngơi quá lâu rồi, quá lâu không đối mặt với giới truyền thông phiền phức, cô đã quên phải đối phó với họ thế nào.
“Cái gì đây?”, cô nhìn túi giấy trong tay anh, đang định đón lấy thì anh lại đột nhiên giơ ra sau.
“Là video và audio màn biểu diễn của em, em có chắc là muốn xem không?”, Trần Hiêu có vẻ nghi ngờ.
Chung Diệc Tâm bất giác nhìn về phía anh, vừa rồi lúc Lương Tễ Thần nói chuyện với Trần Hiêu, cô ngồi ở trong xe, cửa sổ đóng chặt, cô không nghe rõ họ nói gì. Cô tin là, với tác phong và tính cách của Lương Tễ Thần, chắc chắn là không hơi đâu mà giải thích nhiều với Trần Hiêu. Sở dĩ Trần Hiêu hỏi như vậy chỉ là vì câu hỏi của tay phóng viên và thái độ khác thường của cô mà thôi.
Cô thản nhiên cười với Trần Hiêu, cũng không biết môi mình bị bợt hết son vì vừa nãy cắn môi quá chặt, “Cứ đưa cho tôi trước đi.”
Cô không nói là sẽ xem hay không, nhưng đây là thứ Hứa Xương Ngạn đưa cho cô, chắc chắn là ông có dụng ý của riêng mình. Người thầy này của cô đã qua tuổi năm mươi, trong giới nghệ thuật xứng đáng với danh xưng nghệ sĩ quốc tế, nhưng tính cách thì lại khá giống một đứa trẻ lớn đầu, lúc thì nghiêm khắc, lúc thì sôi nổi, thỉnh thoảng sẽ bất thình lình trêu chọc người khác, cũng sẽ hờn dỗi vì biểu hiện suy sút của cô.
Dạo gần đây, thầy rất hay nhờ Lương Tễ Thần gửi tư liệu về những lần biểu diễn cho cô, đương nhiên là có dụng ý.
“Được, em muốn thì tôi đưa cho em, nếu không thoải mái thì đừng xem.”, ánh mắt sắc bén của Trần Hiêu đảo qua đảo lại trên gương mặt cô, sắc mặt cô đã khôi phục như thường. Những vụn nhũ lấp lánh ở mi dưới của cô trông như nước mắt, nhưng lần này Trần Hiêu thấy rõ, cho dù ở thời điểm hoảng hốt nhất, cô cũng không khóc.
Trở lại Cửu Khê Biệt Uyển, Chung Diệc Tâm xuống xe. Trần Hiêu có công việc chưa xử lý xong nên quay về công ty luôn.
Chung Diệc Tâm đứng ở cửa biệt thự, nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, trên người vẫn còn khoác chiếc áo vest của Trần Hiêu, cô quên không trả lại cho anh. Nhớ lại dáng vẻ của anh lúc che chở cho mình khi nãy, cô không khỏi cong khóe môi.
Vô lương tâm mà nói, nếu vừa rồi không có Trần Hiêu ở bên cạnh, không có ai để dựa dẫm, hẳn là cô sẽ biểu hiện tốt hơn.
Chung Diệc Tâm lên tầng tắm rửa, tẩy trang, thay một bộ đồ thoải mái, sau đó một mình đi tới gara lấy xe rời khỏi Cửu Khê Biệt Uyển.
Kết thúc công việc đã là một giờ đêm, Trần Hiêu suy đi tính lại, cuối cùng vẫn bảo tài xế đưa mình về Cửu Khê Biệt Uyển, đỡ cho Chung Diệc Tâm lại mè nheo với anh là có kẻ biến thái trốn dưới gầm giường.
Anh vốn tưởng giờ này chắc chắn Chung Diệc Tâm đã ngủ rồi, thế nên anh nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ. Cửa phòng mở toang, đứng ở cửa đã cảm nhận được cơn gió lạnh, cô không đóng cửa số, đêm nay trời đổ gió lớn, hất tung hết mấy tấm rèm lên. Anh nhíu mày đi đến cạnh giường, không cần bật đèn cũng biết là trên giường không có ai.
Đêm nay, Trần Hiêu ngủ một mình ở Cửu Khê Biệt Uyển, mà Chung Diệc Tâm thì cả đêm không về.
…
Ngày hôm sau, Chung Diệc Tâm ngủ thẳng đến một giờ chiều mới dậy, là do trợ lý của Trần Hiêu đánh thức cô, nếu không có cuộc điện thoại đó thì chắc cô có thể ngủ đến tận tối.
Tối nay có tiệc sinh nhật của bố Trần Hiêu – Trần Lập Hành, từ mấy ngày trước Trần Hiêu đã nói với cô, rằng hai người cần đi cùng nhau. Cũng tại sự việc ồn ào tối qua, suýt chút nữa cô quên béng mất chuyện quan trọng này.
Cô và ông bố chồng trên danh nghĩa này không tiếp xúc nhiều lắm, chỉ gặp nhau mấy lần trước khi cưới. Sau khi kết hôn với Trần Hiêu, vì lý do hai cha con họ bất hòa, cô cũng không qua lại với nhà bên đó.
Bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay có thể coi là lần đầu tiên cô “về nhà chồng” sau khi cưới, cô không thể không coi trọng.
Chung Diệc Tâm ngồi dậy, đợi một lát cho tỉnh táo hẳn rồi mới xuống giường, rửa mặt, chải đầu qua loa, sau đó cô đeo kính râm, lái xe quay trở lại Cửu Khê Biệt Uyển.
Đêm qua cô ngủ muộn, lại còn gọi một cốc trà sữa cỡ lớn từ bên ngoài, cô nhìn khuôn mặt trong gương, mí mắt sưng vù, viền mắt thâm đen. Dựa vào hiểu biết của cô với thể trạng của chính mình, chỉ cần dậy vận động mấy tiếng là sẽ tự hết, nhưng hôm nay khá đặc biệt, cô phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Thế nên, cô cất công đi xả nước đầy bồn tắm, đắp mặt nạ mắt, xông hơi bằng tinh dầu hoa hồng Bulgari, tinh thần thư thái hẳn, suýt chút nữa thì ngủ quên mất.
Cô ép mình phải thật tỉnh táo, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cô cầm di động nhanh chóng kiểm tra Weibo và mấy trang web lớn, không có tin đồn gì bất lợi với mình cả, tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều.
Xem ra vẻ mặt uy hiếp của Trần Hiêu ngày hôm qua thật sự rất có tác dụng.
Mở mắt ra, cô đứng dậy khỏi bồn tắm lớn, đi vào phòng để đồ tìm một bộ váy tao nhã mà vẫn thời thượng. Tối nay chỉ tổ chức tiệc gia đình, không cần phải trịnh trọng lắm, nhưng cũng không thể quá xuề xòa, bằng không sẽ làm mất thể diện nhà mẹ đẻ.
Thay đồ xong, cô bước tới trước gương, tự trang điểm cho mình. Làm những bước cơ bản xong, cô chỉ đánh thêm một chút phấn hồng nhạt vào hai bên gò má, không dùng nhũ mắt. Có điều, nhìn thấy hộp nhũ mắt, cô lại chợt nghĩ đến chuyện Trần Hiêu hiểu lầm là cô khóc, còn định lau nước mắt cho cô nữa. Cô nhếch khóe miệng, lấy hộp nhũ ra, lấp lánh rực rỡ, đáng tiếc, tối nay không thể dùng được.
Lúc Trần Hiêu về đón cô, anh không lên tầng như hôm qua, mà bảo tài xế gọi điện cho Chung Diệc Tâm, kêu cô đi xuống. Đợi đến khi Chung Diệc Tâm thong thả đi tới, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, kể cả lúc cô ngồi vào ghế rồi, anh vẫn không nói với cô câu nào.
Chung Diệc Tâm ngơ ngác, không hiểu mình đã chọc giận gì anh nữa.
Cô ấn nút nâng tấm ngăn giữa hai khoang xe lên, sau đó chọc chọc cánh tay Trần Hiêu rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Ai lại chọc giận anh thế?”
Trần Hiêu lạnh lùng liếc cô một cái, dáng vẻ như chẳng thèm quan tâm đến cô.
Chung Diệc Tâm không nổi giận, cô lại chọc anh, Trần Hiêu khẽ liếc sang, qua khóe mắt, anh thấy cô đang đưa cho mình một túi đồ ăn vặt, màu sắc sặc sỡ, trên vỏ chi chít chữ tiếng Nhật. Anh lười đưa tay đón, chỉ hờ hững nói: “Không ăn.”
“Ai bảo là cho anh chứ? Xé hộ tôi.”, Chung Diệc Tâm mỉm cười, vẻ mặt như đang chê cười anh tưởng bở.
Trần Hiêu không muốn để ý đến cô, nhưng anh đã được lĩnh hội độ mặt dày của cô, nếu anh chưa chiều theo ý cô thì chắc chắn suốt chặng đường này cô sẽ lấy đống đồ ăn vặt ra đập anh mất. Nghĩ thế, anh chỉ có thể sa sầm nét mặt nhận lấy gói đồ ăn vặt, “xoạch” một cái xé miệng gói rồi quẳng lên người cô.
Gói đồ ăn vặt này cô mua ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay Tokyo từ hai tháng trước. Phần lớn những thứ mua về đều vào bụng Triệu Cẩm Tranh và Nghiêm Đông, hai người họ đều thích đồ ngọt, còn Chung Diệc Tâm chẳng mấy hứng thú với mấy loại kẹo dẻo có nhân như thế này. Tối qua cô bất ngờ phát hiện ra còn mấy gói nên bỏ vào túi xách, định sẽ cho Trần Hiêu.
Mới ăn hai miếng mà mặt đã nhăn như khỉ, cô nhặt một viên kẹo hình con thỏ đưa cho Trần Hiêu, “Cái này ngọt lắm, anh thử đi.”
“Chẳng phải nói là không cho tôi ăn sao?”, Trần Hiêu ngoảnh mặt sang hướng khác, chẳng buồn cảm kích.
Chung Diệc Tâm lại đưa viên kẹo tới sát miệng anh, đôi mắt hạnh nhân khẽ cong lên, nụ cười vô cùng rạng rỡ, “Anh thích đồ ngọt mà, tôi cố ý mang về cho anh đấy, ở trong còn có nhân, vị việt quất, anh nếm thử đi.”
“Nhìn em cười vui vẻ thế này, tôi lại cảm thấy em đang đầy một bụng xấu xa, đang nghĩ cách để chỉnh tôi.”, ngoài miệng thì nói thế, nhưng Trần Hiêu vẫn nhướn người về phía trước, cắn lấy viên kẹo trong tay cô. Ăn xong, anh bình luận bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, “Mùi vị chẳng ra làm sao.”
Chung Diệc Tâm cười híp mắt, đầu gật gù, cô đồng ý với ý kiến này, vì thế, cô lại lấy ra một miếng vị đào cho anh, “Thế ăn cái này đi.”
Trần Hiêu cụp mắt liếc nhìn những ngón tay nõn nà bên môi mình, anh im lặng há miệng cắn một cái.
“Sao anh lại cắn người ta!”, Chung Diệc Tâm rút tay về, phụng phịu nhìn anh. Vừa rồi cô cảm nhận được rõ ràng chiếc răng nanh của anh, loại xúc cảm sắc bén đó dù không đau nhưng lại mang đến cảm giác rất quái dị.
Khuôn mặt thoáng đỏ, cô ném túi kẹo chưa ăn hết lên người anh, “Tự anh ăn đi.”
Xe đã tiến vào khu biệt thự ở ngoại ô của nhà họ Trần, căn biệt thự được bảo vệ trông uy nghiêm hơn nhiều Cửu Khê Biệt Uyển, xung quanh cây cối xanh um tươi tốt. Ngoài cửa, Chung Diệc Tâm để ý thấy mấy chiếc xe hạng sang, không nhiều lắm, hẳn là xe của họ hàng thân thích trong nhà Trần Hiêu. Xem ra, hai người họ không được tính là đến sớm.
Tài xế mở cửa xe cho họ. Chung Diệc Tâm đang định đi xuống lại đột nhiên bị Trần Hiêu tóm lại, anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt vừa sâu vừa phức tạp, “Đêm qua em đi đâu?”
Cô không khỏi ngớ người, gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Có điều, chỉ một lát sau, Trần Hiêu đã thu tay lại, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh, anh nói, “Thôi, không muốn trả lời thì không cần trả lời.”
Anh mở cửa xe bên cạnh mình, xuống trước một bước, nhưng vẫn không đi vào ngay mà chờ ở trước xe. Đợi Chung Diệc Tâm cũng ra, anh mới để cô khoác tay lên khuỷu tay mình rồi cùng cô đi vào. Người giúp việc nhà họ Trần đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy Trần Hiêu, vẻ mặt họ lập tức hiện vẻ dè dặt hơn hẳn.
Bữa tiệc này đúng như Chung Diệc Tâm đoán, chỉ có người nhà họ Trần. Bố Trần Hiêu – Trần Lập Hành ngồi ở ghế đầu, hai bên là cô và chú của anh, bên cạnh là mấy anh chị em họ của anh. Chung Diệc Tâm không quen với những người này, ngay cả giao tiếp qua loa cũng chưa từng, chỉ mới trò chuyện với cô của anh.
Bầu không khí vừa khách sáo vừa câu nệ, chẳng giống như tiệc gia đình trong tưởng tượng của cô. Mọi người đều bàn luận về việc kinh doanh của tập đoàn Hành Sinh, ngay cả Trần Nhược Nam cũng chỉ yên lặng dùng bữa.
Bữa tiệc gia đình này, không giống tiệc gia đình một chút nào, Chung Diệc Tâm lẳng lặng ăn, chỉ thấy nhạt như nước ốc.
Trần Lập Hành có dáng người gầy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn kỹ thì gương mặt ông và Trần Hiêu giống nhau đến mấy phần, năm tháng để lại chút dấu vết phong sương trên khuôn mặt ông, nếp nhăn khóe miệng hằn sâu.
Chung Diệc Tâm từng nghe nói về chuyện phong lưu của ông. Cô thật sự không thể liên hệ người đàn ông trung niên lúc nào trông cũng nghiêm túc đang ngồi trước mặt mình, với người đàn ông vì một người ngoài mà vứt bỏ danh dự, thậm chí trở mặt thành thù với con trai.
Đây không phải lần đầu tiên cô tham dự bữa ăn kiểu như thế này, tuy không thoải mái nhưng vẫn có thể ứng phó được. Cũng may Trần Lập Hành và Trần Hiêu bất hòa, nên thái độ của ông với cô cũng lạnh nhạt. Chung Diệc Tâm cầu còn không được, chỉ mong bữa tiệc gia đình này nhanh kết thúc.
Đáng tiếc, trời không toại lòng người, cô vừa nghĩ như vậy thì đã bị Trần Lập Hành điểm danh.
“Tiểu Chung, ở Cửu Khê Biệt Uyển đã quen chưa? Người giúp việc bên đấy sắp xếp thỏa đáng chứ? Có gì không hài lòng có thể nói với bố bất cứ lúc nào.”, Trần Lập Hành này, ngay cả lúc cười cũng khiến người khác phải rúm ró.
Chung Diệc Tâm trả lời ngay lập tức, “Con ở quen rồi ạ, người giúp việc cũng làm rất tốt, cảm ơn bố đã quan tâm.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”, Trần Lập Hành tạm dừng một lát, ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giọng điệu thay đổi, “Nghe nói dạo trước con đi ăn với một người đàn ông họ Lương bị phóng viên quay được, sau đó clip ấy được Trần Hiêu mua về, có chuyện này không?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện này, cô kinh ngạc nhìn sang Trần Hiêu. Chuyện cô đi ăn với Lương Tễ Thần là thật, nhưng cô không hề biết những chuyện kia, anh…
“Thì làm sao?”, Trần Hiêu nhìn Trần Lập Hành với vẻ khiêu khích, đồng thời nắm lấy bàn tay ở dưới bàn ăn của Chung Diệc Tâm, như thể đang trấn an cô.
Trần Lập Hành tỏ vẻ không vui, “Không phải là bố không tin Tiểu Chung, nhưng anh phải biết thân phận của con bé! Con bé là dâu nhà họ Trần! Ngộ nhỡ bị người ta đăng lên mạng, thể diện của anh có còn nữa hay không?”
Trần Hiêu tức giận nhưng lại cười, bầu không khí xung quanh chợt lạnh xuống, “Thể diện của tôi hay của bố? Tôi biết rõ thân phận của cô ấy, cô ấy là vợ tôi, không ai có quyền khua chân múa tay với cô ấy trước mặt tôi!”
Nói xong, Trần Hiêu cầm khăn ăn trên đùi lên lau miệng, tùy ý ném xuống bàn rồi kéo Chung Diệc Tâm đi.
Trần Lập Hành cực kỳ tức giận, ông đập bàn một cái thật mạnh, “Trần Hiêu! Anh dám đi thì sau này đừng có mà về!”
Đám con cháu không dám nói lời nào, chỉ có Trần Nhược Nam là thấp giọng khuyên ông bớt giận.
Chung Diệc Thanh đi theo Trần Hiêu hai bước, càng nghĩ càng thấy tình hình này không ổn.
Không sai, câu nói vừa rồi của Trần Lập Hành khiến cô không vui, nhưng khi Trần Hiêu nắm tay cô, vì cô mà đứng dậy, chút không vui đó lập tức tan thành mây khói. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình thật là dễ dỗ.
Có điều, lần này Trần Hiêu về đây tham dự tiệc gia đình, thật ra là ngang với diễn trò. Đã đến rồi, chẳng lẽ lại bỏ nửa chừng? Nếu như lúc này bỏ đi, nghĩa là khiến Trần Lập Hành khó chịu, nếu không đi, có vẻ như sẽ khiến Trần Hiêu mất mặt…
Cuộc tranh cãi này là do cô mà ra, cô không dám tự cho mình là dâu thảo vợ hiền, nhưng ít ra, cô không thể là “gian phi” được.
Chung Diệc Tâm lắc lắc cánh tay anh, dùng giọng nói đủ để tất cả mọi người nghe thấy mà nói với anh, “Trần Hiêu, đưa em đi xem phòng anh được không?”
Trần Hiêu nhìn cô, không nói gì. Chung Diệc Tâm lại cười với anh, rồi kéo anh sang bên cạnh phòng ăn, “Bên này à?”
“Trên tầng hai, đừng chạy lung tung, đi theo anh.”, anh nhìn thấu ý đồ của cô nhưng không hề vạch trần, cứ thế dẫn cô lên phòng mình ở tầng hai. Đây là nơi anh ở từ nhỏ, mãi cho đến khi mẹ mất, anh mới rời đi.
Phòng của anh rất rộng, tràn ngập vết tích của tuổi thiếu niên. Trên tường gắn một khung lưới bóng rổ, trên bàn bày một chồng CD và băng cassetle. Đúng, thời của anh thịnh hành CD và băng cassetle, đều là của các ca sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ. Cô dùng đầu ngón tay lật từng cái một, các ca sĩ Hồng Kông, Đài Loan, tất nhiên là không cần phải nói, nhưng bất chợt, một bìa CD đen thu hút sự chú ý của cô.
“2pac?, cô tỏ vẻ kinh ngạc, “Anh mà cũng nghe nhạc của anh ấy sao?”
Chung Diệc Thanh từng đề cử cho cô chàng rapper người Mỹ này. Tuy cô học nhạc cổ điển, nhưng lại nhanh chóng bị lôi cuốn bởi âm nhạc của 2pac. Không giống như dòng nhạc hiphop hiện giờ, chỉ nói về nhà, xe, tiền của, chàng rapper này được phong lên hàng thần của các ca sĩ hiphop bởi âm nhạc của anh ta luôn tràn ngập sự đau khổ, quằn quại của hiện thực cuộc sống, và cả lý tưởng của anh ta nữa. Đáng tiếc, anh ta lại ra đi quá đột ngột, đến nay vẫn khiến cô cảm thấy tiếc nuối.
Trần Hiêu còn có vẻ kinh ngạc hơn cô, “Thế nào gọi là tôi mà cũng, phải là em mà cũng nghe nhạc của anh ta mới đúng chứ?”
Chung Diệc Tâm cười tít mắt, được rồi, ai “mà cũng” đều được, quan trọng là “họ mà cũng”. Có cùng một sở thích lạ lùng như thế, chẳng lẽ không đáng để người ta vui hay sao?
Cô cẩn thận đặt chiếc CD về chỗ cũ, sau đó quay đầu nhìn Trần Hiêu với ánh mắt chân thành, “Vừa rồi cảm ơn anh, thật ra, tôi không quan tâm bố anh nói gì đâu.”
Điều cô để ý, chỉ có anh thôi.
Trần Hiêu “ừ” một tiếng, lại ngượng ngùng quay mặt đi rồi ngạo mạn nói: “Em chẳng nói sớm một chút, nếu mà nói sớm thì tôi đã không nói đỡ em rồi, mặc xác em bị người ta mắng, quan tâm em làm gì chứ, hại tôi còn chưa kịp ăn no.”
Nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn, cô vô cùng thích anh như lúc này, nhất là khi anh kiêu ngạo ngoảnh mặt đi, cố ý không nhìn cô, nghĩ một đằng nói một nẻo, biểu hiện vừa lạnh lùng vừa tự mãn, nhưng người này, rõ ràng là vô cùng dịu dàng.
“Thế, cậu chủ Trần Hiêu muốn ăn gì nào? Tôi mời anh ăn cái gì ngon có được không?”, Chung Diệc Tâm kéo ống tay áo anh, giọng điệu như dỗ trẻ con.
Cô nũng nịu gọi anh là cậu chủ, Trần Hiêu vô cùng hưởng thụ. Anh gượng gạo đáp một tiếng, sau đó lôi gói kẹo sặc sỡ màu sắc trong túi quần ra, dốc hết vào miệng, lại vẩy cái vỏ không với cô, xòe tay phải ra rồi hỏi bằng vẻ rất đúng lý hợp tình, “Ăn hết rồi, còn không?” “
Xe chậm rãi lăn bánh, bầu không khí lúc này có vẻ yên tĩnh đến kỳ quái, chú tài xế không dám hỏi nhiều, ông chủ không dặn dò gì nên chú ấy lái thẳng về phía Cửu Khê Biệt Uyển.
Sắc mặt Chung Diệc Tâm dịu đi khá nhiều, sự việc phát sinh đột ngột, vốn dĩ cô không nên tỏ ra hoảng loạn như vậy, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị người ta chất vấn cùng một vấn đề. Thầy nói không sai, đúng là cô nghỉ ngơi quá lâu rồi, quá lâu không đối mặt với giới truyền thông phiền phức, cô đã quên phải đối phó với họ thế nào.
“Cái gì đây?”, cô nhìn túi giấy trong tay anh, đang định đón lấy thì anh lại đột nhiên giơ ra sau.
“Là video và audio màn biểu diễn của em, em có chắc là muốn xem không?”, Trần Hiêu có vẻ nghi ngờ.
Chung Diệc Tâm bất giác nhìn về phía anh, vừa rồi lúc Lương Tễ Thần nói chuyện với Trần Hiêu, cô ngồi ở trong xe, cửa sổ đóng chặt, cô không nghe rõ họ nói gì. Cô tin là, với tác phong và tính cách của Lương Tễ Thần, chắc chắn là không hơi đâu mà giải thích nhiều với Trần Hiêu. Sở dĩ Trần Hiêu hỏi như vậy chỉ là vì câu hỏi của tay phóng viên và thái độ khác thường của cô mà thôi.
Cô thản nhiên cười với Trần Hiêu, cũng không biết môi mình bị bợt hết son vì vừa nãy cắn môi quá chặt, “Cứ đưa cho tôi trước đi.”
Cô không nói là sẽ xem hay không, nhưng đây là thứ Hứa Xương Ngạn đưa cho cô, chắc chắn là ông có dụng ý của riêng mình. Người thầy này của cô đã qua tuổi năm mươi, trong giới nghệ thuật xứng đáng với danh xưng nghệ sĩ quốc tế, nhưng tính cách thì lại khá giống một đứa trẻ lớn đầu, lúc thì nghiêm khắc, lúc thì sôi nổi, thỉnh thoảng sẽ bất thình lình trêu chọc người khác, cũng sẽ hờn dỗi vì biểu hiện suy sút của cô.
Dạo gần đây, thầy rất hay nhờ Lương Tễ Thần gửi tư liệu về những lần biểu diễn cho cô, đương nhiên là có dụng ý.
“Được, em muốn thì tôi đưa cho em, nếu không thoải mái thì đừng xem.”, ánh mắt sắc bén của Trần Hiêu đảo qua đảo lại trên gương mặt cô, sắc mặt cô đã khôi phục như thường. Những vụn nhũ lấp lánh ở mi dưới của cô trông như nước mắt, nhưng lần này Trần Hiêu thấy rõ, cho dù ở thời điểm hoảng hốt nhất, cô cũng không khóc.
Trở lại Cửu Khê Biệt Uyển, Chung Diệc Tâm xuống xe. Trần Hiêu có công việc chưa xử lý xong nên quay về công ty luôn.
Chung Diệc Tâm đứng ở cửa biệt thự, nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, trên người vẫn còn khoác chiếc áo vest của Trần Hiêu, cô quên không trả lại cho anh. Nhớ lại dáng vẻ của anh lúc che chở cho mình khi nãy, cô không khỏi cong khóe môi.
Vô lương tâm mà nói, nếu vừa rồi không có Trần Hiêu ở bên cạnh, không có ai để dựa dẫm, hẳn là cô sẽ biểu hiện tốt hơn.
Chung Diệc Tâm lên tầng tắm rửa, tẩy trang, thay một bộ đồ thoải mái, sau đó một mình đi tới gara lấy xe rời khỏi Cửu Khê Biệt Uyển.
Kết thúc công việc đã là một giờ đêm, Trần Hiêu suy đi tính lại, cuối cùng vẫn bảo tài xế đưa mình về Cửu Khê Biệt Uyển, đỡ cho Chung Diệc Tâm lại mè nheo với anh là có kẻ biến thái trốn dưới gầm giường.
Anh vốn tưởng giờ này chắc chắn Chung Diệc Tâm đã ngủ rồi, thế nên anh nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ. Cửa phòng mở toang, đứng ở cửa đã cảm nhận được cơn gió lạnh, cô không đóng cửa số, đêm nay trời đổ gió lớn, hất tung hết mấy tấm rèm lên. Anh nhíu mày đi đến cạnh giường, không cần bật đèn cũng biết là trên giường không có ai.
Đêm nay, Trần Hiêu ngủ một mình ở Cửu Khê Biệt Uyển, mà Chung Diệc Tâm thì cả đêm không về.
…
Ngày hôm sau, Chung Diệc Tâm ngủ thẳng đến một giờ chiều mới dậy, là do trợ lý của Trần Hiêu đánh thức cô, nếu không có cuộc điện thoại đó thì chắc cô có thể ngủ đến tận tối.
Tối nay có tiệc sinh nhật của bố Trần Hiêu – Trần Lập Hành, từ mấy ngày trước Trần Hiêu đã nói với cô, rằng hai người cần đi cùng nhau. Cũng tại sự việc ồn ào tối qua, suýt chút nữa cô quên béng mất chuyện quan trọng này.
Cô và ông bố chồng trên danh nghĩa này không tiếp xúc nhiều lắm, chỉ gặp nhau mấy lần trước khi cưới. Sau khi kết hôn với Trần Hiêu, vì lý do hai cha con họ bất hòa, cô cũng không qua lại với nhà bên đó.
Bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay có thể coi là lần đầu tiên cô “về nhà chồng” sau khi cưới, cô không thể không coi trọng.
Chung Diệc Tâm ngồi dậy, đợi một lát cho tỉnh táo hẳn rồi mới xuống giường, rửa mặt, chải đầu qua loa, sau đó cô đeo kính râm, lái xe quay trở lại Cửu Khê Biệt Uyển.
Đêm qua cô ngủ muộn, lại còn gọi một cốc trà sữa cỡ lớn từ bên ngoài, cô nhìn khuôn mặt trong gương, mí mắt sưng vù, viền mắt thâm đen. Dựa vào hiểu biết của cô với thể trạng của chính mình, chỉ cần dậy vận động mấy tiếng là sẽ tự hết, nhưng hôm nay khá đặc biệt, cô phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Thế nên, cô cất công đi xả nước đầy bồn tắm, đắp mặt nạ mắt, xông hơi bằng tinh dầu hoa hồng Bulgari, tinh thần thư thái hẳn, suýt chút nữa thì ngủ quên mất.
Cô ép mình phải thật tỉnh táo, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cô cầm di động nhanh chóng kiểm tra Weibo và mấy trang web lớn, không có tin đồn gì bất lợi với mình cả, tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều.
Xem ra vẻ mặt uy hiếp của Trần Hiêu ngày hôm qua thật sự rất có tác dụng.
Mở mắt ra, cô đứng dậy khỏi bồn tắm lớn, đi vào phòng để đồ tìm một bộ váy tao nhã mà vẫn thời thượng. Tối nay chỉ tổ chức tiệc gia đình, không cần phải trịnh trọng lắm, nhưng cũng không thể quá xuề xòa, bằng không sẽ làm mất thể diện nhà mẹ đẻ.
Thay đồ xong, cô bước tới trước gương, tự trang điểm cho mình. Làm những bước cơ bản xong, cô chỉ đánh thêm một chút phấn hồng nhạt vào hai bên gò má, không dùng nhũ mắt. Có điều, nhìn thấy hộp nhũ mắt, cô lại chợt nghĩ đến chuyện Trần Hiêu hiểu lầm là cô khóc, còn định lau nước mắt cho cô nữa. Cô nhếch khóe miệng, lấy hộp nhũ ra, lấp lánh rực rỡ, đáng tiếc, tối nay không thể dùng được.
Lúc Trần Hiêu về đón cô, anh không lên tầng như hôm qua, mà bảo tài xế gọi điện cho Chung Diệc Tâm, kêu cô đi xuống. Đợi đến khi Chung Diệc Tâm thong thả đi tới, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, kể cả lúc cô ngồi vào ghế rồi, anh vẫn không nói với cô câu nào.
Chung Diệc Tâm ngơ ngác, không hiểu mình đã chọc giận gì anh nữa.
Cô ấn nút nâng tấm ngăn giữa hai khoang xe lên, sau đó chọc chọc cánh tay Trần Hiêu rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Ai lại chọc giận anh thế?”
Trần Hiêu lạnh lùng liếc cô một cái, dáng vẻ như chẳng thèm quan tâm đến cô.
Chung Diệc Tâm không nổi giận, cô lại chọc anh, Trần Hiêu khẽ liếc sang, qua khóe mắt, anh thấy cô đang đưa cho mình một túi đồ ăn vặt, màu sắc sặc sỡ, trên vỏ chi chít chữ tiếng Nhật. Anh lười đưa tay đón, chỉ hờ hững nói: “Không ăn.”
“Ai bảo là cho anh chứ? Xé hộ tôi.”, Chung Diệc Tâm mỉm cười, vẻ mặt như đang chê cười anh tưởng bở.
Trần Hiêu không muốn để ý đến cô, nhưng anh đã được lĩnh hội độ mặt dày của cô, nếu anh chưa chiều theo ý cô thì chắc chắn suốt chặng đường này cô sẽ lấy đống đồ ăn vặt ra đập anh mất. Nghĩ thế, anh chỉ có thể sa sầm nét mặt nhận lấy gói đồ ăn vặt, “xoạch” một cái xé miệng gói rồi quẳng lên người cô.
Gói đồ ăn vặt này cô mua ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay Tokyo từ hai tháng trước. Phần lớn những thứ mua về đều vào bụng Triệu Cẩm Tranh và Nghiêm Đông, hai người họ đều thích đồ ngọt, còn Chung Diệc Tâm chẳng mấy hứng thú với mấy loại kẹo dẻo có nhân như thế này. Tối qua cô bất ngờ phát hiện ra còn mấy gói nên bỏ vào túi xách, định sẽ cho Trần Hiêu.
Mới ăn hai miếng mà mặt đã nhăn như khỉ, cô nhặt một viên kẹo hình con thỏ đưa cho Trần Hiêu, “Cái này ngọt lắm, anh thử đi.”
“Chẳng phải nói là không cho tôi ăn sao?”, Trần Hiêu ngoảnh mặt sang hướng khác, chẳng buồn cảm kích.
Chung Diệc Tâm lại đưa viên kẹo tới sát miệng anh, đôi mắt hạnh nhân khẽ cong lên, nụ cười vô cùng rạng rỡ, “Anh thích đồ ngọt mà, tôi cố ý mang về cho anh đấy, ở trong còn có nhân, vị việt quất, anh nếm thử đi.”
“Nhìn em cười vui vẻ thế này, tôi lại cảm thấy em đang đầy một bụng xấu xa, đang nghĩ cách để chỉnh tôi.”, ngoài miệng thì nói thế, nhưng Trần Hiêu vẫn nhướn người về phía trước, cắn lấy viên kẹo trong tay cô. Ăn xong, anh bình luận bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, “Mùi vị chẳng ra làm sao.”
Chung Diệc Tâm cười híp mắt, đầu gật gù, cô đồng ý với ý kiến này, vì thế, cô lại lấy ra một miếng vị đào cho anh, “Thế ăn cái này đi.”
Trần Hiêu cụp mắt liếc nhìn những ngón tay nõn nà bên môi mình, anh im lặng há miệng cắn một cái.
“Sao anh lại cắn người ta!”, Chung Diệc Tâm rút tay về, phụng phịu nhìn anh. Vừa rồi cô cảm nhận được rõ ràng chiếc răng nanh của anh, loại xúc cảm sắc bén đó dù không đau nhưng lại mang đến cảm giác rất quái dị.
Khuôn mặt thoáng đỏ, cô ném túi kẹo chưa ăn hết lên người anh, “Tự anh ăn đi.”
Xe đã tiến vào khu biệt thự ở ngoại ô của nhà họ Trần, căn biệt thự được bảo vệ trông uy nghiêm hơn nhiều Cửu Khê Biệt Uyển, xung quanh cây cối xanh um tươi tốt. Ngoài cửa, Chung Diệc Tâm để ý thấy mấy chiếc xe hạng sang, không nhiều lắm, hẳn là xe của họ hàng thân thích trong nhà Trần Hiêu. Xem ra, hai người họ không được tính là đến sớm.
Tài xế mở cửa xe cho họ. Chung Diệc Tâm đang định đi xuống lại đột nhiên bị Trần Hiêu tóm lại, anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt vừa sâu vừa phức tạp, “Đêm qua em đi đâu?”
Cô không khỏi ngớ người, gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Có điều, chỉ một lát sau, Trần Hiêu đã thu tay lại, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh, anh nói, “Thôi, không muốn trả lời thì không cần trả lời.”
Anh mở cửa xe bên cạnh mình, xuống trước một bước, nhưng vẫn không đi vào ngay mà chờ ở trước xe. Đợi Chung Diệc Tâm cũng ra, anh mới để cô khoác tay lên khuỷu tay mình rồi cùng cô đi vào. Người giúp việc nhà họ Trần đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy Trần Hiêu, vẻ mặt họ lập tức hiện vẻ dè dặt hơn hẳn.
Bữa tiệc này đúng như Chung Diệc Tâm đoán, chỉ có người nhà họ Trần. Bố Trần Hiêu – Trần Lập Hành ngồi ở ghế đầu, hai bên là cô và chú của anh, bên cạnh là mấy anh chị em họ của anh. Chung Diệc Tâm không quen với những người này, ngay cả giao tiếp qua loa cũng chưa từng, chỉ mới trò chuyện với cô của anh.
Bầu không khí vừa khách sáo vừa câu nệ, chẳng giống như tiệc gia đình trong tưởng tượng của cô. Mọi người đều bàn luận về việc kinh doanh của tập đoàn Hành Sinh, ngay cả Trần Nhược Nam cũng chỉ yên lặng dùng bữa.
Bữa tiệc gia đình này, không giống tiệc gia đình một chút nào, Chung Diệc Tâm lẳng lặng ăn, chỉ thấy nhạt như nước ốc.
Trần Lập Hành có dáng người gầy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn kỹ thì gương mặt ông và Trần Hiêu giống nhau đến mấy phần, năm tháng để lại chút dấu vết phong sương trên khuôn mặt ông, nếp nhăn khóe miệng hằn sâu.
Chung Diệc Tâm từng nghe nói về chuyện phong lưu của ông. Cô thật sự không thể liên hệ người đàn ông trung niên lúc nào trông cũng nghiêm túc đang ngồi trước mặt mình, với người đàn ông vì một người ngoài mà vứt bỏ danh dự, thậm chí trở mặt thành thù với con trai.
Đây không phải lần đầu tiên cô tham dự bữa ăn kiểu như thế này, tuy không thoải mái nhưng vẫn có thể ứng phó được. Cũng may Trần Lập Hành và Trần Hiêu bất hòa, nên thái độ của ông với cô cũng lạnh nhạt. Chung Diệc Tâm cầu còn không được, chỉ mong bữa tiệc gia đình này nhanh kết thúc.
Đáng tiếc, trời không toại lòng người, cô vừa nghĩ như vậy thì đã bị Trần Lập Hành điểm danh.
“Tiểu Chung, ở Cửu Khê Biệt Uyển đã quen chưa? Người giúp việc bên đấy sắp xếp thỏa đáng chứ? Có gì không hài lòng có thể nói với bố bất cứ lúc nào.”, Trần Lập Hành này, ngay cả lúc cười cũng khiến người khác phải rúm ró.
Chung Diệc Tâm trả lời ngay lập tức, “Con ở quen rồi ạ, người giúp việc cũng làm rất tốt, cảm ơn bố đã quan tâm.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”, Trần Lập Hành tạm dừng một lát, ngay sau đó, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giọng điệu thay đổi, “Nghe nói dạo trước con đi ăn với một người đàn ông họ Lương bị phóng viên quay được, sau đó clip ấy được Trần Hiêu mua về, có chuyện này không?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện này, cô kinh ngạc nhìn sang Trần Hiêu. Chuyện cô đi ăn với Lương Tễ Thần là thật, nhưng cô không hề biết những chuyện kia, anh…
“Thì làm sao?”, Trần Hiêu nhìn Trần Lập Hành với vẻ khiêu khích, đồng thời nắm lấy bàn tay ở dưới bàn ăn của Chung Diệc Tâm, như thể đang trấn an cô.
Trần Lập Hành tỏ vẻ không vui, “Không phải là bố không tin Tiểu Chung, nhưng anh phải biết thân phận của con bé! Con bé là dâu nhà họ Trần! Ngộ nhỡ bị người ta đăng lên mạng, thể diện của anh có còn nữa hay không?”
Trần Hiêu tức giận nhưng lại cười, bầu không khí xung quanh chợt lạnh xuống, “Thể diện của tôi hay của bố? Tôi biết rõ thân phận của cô ấy, cô ấy là vợ tôi, không ai có quyền khua chân múa tay với cô ấy trước mặt tôi!”
Nói xong, Trần Hiêu cầm khăn ăn trên đùi lên lau miệng, tùy ý ném xuống bàn rồi kéo Chung Diệc Tâm đi.
Trần Lập Hành cực kỳ tức giận, ông đập bàn một cái thật mạnh, “Trần Hiêu! Anh dám đi thì sau này đừng có mà về!”
Đám con cháu không dám nói lời nào, chỉ có Trần Nhược Nam là thấp giọng khuyên ông bớt giận.
Chung Diệc Thanh đi theo Trần Hiêu hai bước, càng nghĩ càng thấy tình hình này không ổn.
Không sai, câu nói vừa rồi của Trần Lập Hành khiến cô không vui, nhưng khi Trần Hiêu nắm tay cô, vì cô mà đứng dậy, chút không vui đó lập tức tan thành mây khói. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình thật là dễ dỗ.
Có điều, lần này Trần Hiêu về đây tham dự tiệc gia đình, thật ra là ngang với diễn trò. Đã đến rồi, chẳng lẽ lại bỏ nửa chừng? Nếu như lúc này bỏ đi, nghĩa là khiến Trần Lập Hành khó chịu, nếu không đi, có vẻ như sẽ khiến Trần Hiêu mất mặt…
Cuộc tranh cãi này là do cô mà ra, cô không dám tự cho mình là dâu thảo vợ hiền, nhưng ít ra, cô không thể là “gian phi” được.
Chung Diệc Tâm lắc lắc cánh tay anh, dùng giọng nói đủ để tất cả mọi người nghe thấy mà nói với anh, “Trần Hiêu, đưa em đi xem phòng anh được không?”
Trần Hiêu nhìn cô, không nói gì. Chung Diệc Tâm lại cười với anh, rồi kéo anh sang bên cạnh phòng ăn, “Bên này à?”
“Trên tầng hai, đừng chạy lung tung, đi theo anh.”, anh nhìn thấu ý đồ của cô nhưng không hề vạch trần, cứ thế dẫn cô lên phòng mình ở tầng hai. Đây là nơi anh ở từ nhỏ, mãi cho đến khi mẹ mất, anh mới rời đi.
Phòng của anh rất rộng, tràn ngập vết tích của tuổi thiếu niên. Trên tường gắn một khung lưới bóng rổ, trên bàn bày một chồng CD và băng cassetle. Đúng, thời của anh thịnh hành CD và băng cassetle, đều là của các ca sĩ nổi tiếng lúc bấy giờ. Cô dùng đầu ngón tay lật từng cái một, các ca sĩ Hồng Kông, Đài Loan, tất nhiên là không cần phải nói, nhưng bất chợt, một bìa CD đen thu hút sự chú ý của cô.
“2pac?, cô tỏ vẻ kinh ngạc, “Anh mà cũng nghe nhạc của anh ấy sao?”
Chung Diệc Thanh từng đề cử cho cô chàng rapper người Mỹ này. Tuy cô học nhạc cổ điển, nhưng lại nhanh chóng bị lôi cuốn bởi âm nhạc của 2pac. Không giống như dòng nhạc hiphop hiện giờ, chỉ nói về nhà, xe, tiền của, chàng rapper này được phong lên hàng thần của các ca sĩ hiphop bởi âm nhạc của anh ta luôn tràn ngập sự đau khổ, quằn quại của hiện thực cuộc sống, và cả lý tưởng của anh ta nữa. Đáng tiếc, anh ta lại ra đi quá đột ngột, đến nay vẫn khiến cô cảm thấy tiếc nuối.
Trần Hiêu còn có vẻ kinh ngạc hơn cô, “Thế nào gọi là tôi mà cũng, phải là em mà cũng nghe nhạc của anh ta mới đúng chứ?”
Chung Diệc Tâm cười tít mắt, được rồi, ai “mà cũng” đều được, quan trọng là “họ mà cũng”. Có cùng một sở thích lạ lùng như thế, chẳng lẽ không đáng để người ta vui hay sao?
Cô cẩn thận đặt chiếc CD về chỗ cũ, sau đó quay đầu nhìn Trần Hiêu với ánh mắt chân thành, “Vừa rồi cảm ơn anh, thật ra, tôi không quan tâm bố anh nói gì đâu.”
Điều cô để ý, chỉ có anh thôi.
Trần Hiêu “ừ” một tiếng, lại ngượng ngùng quay mặt đi rồi ngạo mạn nói: “Em chẳng nói sớm một chút, nếu mà nói sớm thì tôi đã không nói đỡ em rồi, mặc xác em bị người ta mắng, quan tâm em làm gì chứ, hại tôi còn chưa kịp ăn no.”
Nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn, cô vô cùng thích anh như lúc này, nhất là khi anh kiêu ngạo ngoảnh mặt đi, cố ý không nhìn cô, nghĩ một đằng nói một nẻo, biểu hiện vừa lạnh lùng vừa tự mãn, nhưng người này, rõ ràng là vô cùng dịu dàng.
“Thế, cậu chủ Trần Hiêu muốn ăn gì nào? Tôi mời anh ăn cái gì ngon có được không?”, Chung Diệc Tâm kéo ống tay áo anh, giọng điệu như dỗ trẻ con.
Cô nũng nịu gọi anh là cậu chủ, Trần Hiêu vô cùng hưởng thụ. Anh gượng gạo đáp một tiếng, sau đó lôi gói kẹo sặc sỡ màu sắc trong túi quần ra, dốc hết vào miệng, lại vẩy cái vỏ không với cô, xòe tay phải ra rồi hỏi bằng vẻ rất đúng lý hợp tình, “Ăn hết rồi, còn không?” “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.