Chương 45: Trai thẳng số hai
Dư Ngã Bạch Lộc
04/12/2020
Đã bị ca cho một bài trước đó, lần này, Chung Diệc Tâm không dám tranh cãi với Trần Hiêu nữa. Trước mặt bà ngoại, cô gắp một miếng khoai đến bên
miệng Trần Hiêu, sau đó, cô cầm cả đĩa đi lên tầng, tránh xa phạm vi
khống chế của đối thủ.Đang ăn được một nửa thì Trần Hiêu lên theo.
Anh xuất hiện ở cửa ban công, còn chưa đến gần thì Chung Diệc Tâm đã đánh giá tình hình, quyết định nộp hết cả đĩa, tự bảo vệ an toàn cho mình.
Cô cực kỳ ân cần đưa cả đĩa cho anh, còn dịu dàng nói, “Chỗ này là của anh hết.”
Trần Hiêu chỉ nhìn lướt qua rồi hờ hững nói: “Anh không ăn, em ăn đi.”
Chung Diệc Tâm thấy anh có vẻ không hứng thú lắm thì nghĩ là anh giận, cô không khỏi oán thầm, tên này hẹp hòi thật, chỉ một đĩa đồ ngọt thôi mà, sao phải nghiêm túc như vậy?
Cô không nổi giận, chỉ gắp một miếng cho anh, dỗ dành như dỗ trẻ con, “Há miệng ra nào, a…”
Trần Hiêu nhìn miếng khoai dính đường óng ả, lại nhìn Chung Diệc Tâm, sau đó phối hợp cắn một miếng.
Ăn thôi mà cũng lâu, tay Chung Diệc Tâm mỏi nhừ rồi, anh cứ thong dong cắn từng miếng một, điều này khiến cô nhanh chóng mất đi tính nhẫn nại. Cô đặt đĩa khoai xuống cái bàn thấp cạnh tường, vừa xoa tay vừa nói: “Tự anh ăn đi.”
Trần Hiêu nhận lấy đôi đũa, hai mắt hiện rõ ý cười, “Em sợ bà ngoại mắng nên mới cho anh à? Nam Nam?”
Anh gọi cô là Nam Nam, kỳ lạ, rõ ràng là kiểu gọi thông thường, ông bà ngoại đều gọi cô như vậy, nhưng từ miệng Trần Hiêu thì lại không giống nữa.
“Đừng gọi em là Nam Nam, anh không phải là bà ngoại em.”, Chung Diệc Tâm hơi xấu hổ, miệng lẩm bẩm, “Em cũng không phải trẻ con.”
Trần Hiêu xoa đầu cô, “Có bảo em là trẻ con đâu.”, sau đó, anh lại so chiều cao với cô rồi cười nói, “Em gần đến bả vai anh rồi này, làm gì có đứa trẻ nào cao thế đâu?”
Trong lòng cô biết thừa là anh đang dỗ cô, nhìn đi, rõ ràng là chưa đến vai anh.
Từ cấp Một đến cấp Hai, Chung Diệc Tâm có một sự cố chấp cực kỳ nghiêm trọng với chiều cao. Năm lớp Sáu, chiều cao của cô tăng một cách nhanh chóng, thậm chí còn cao hơn nhiều đứa con trai trong khu. Nhưng từ lúc đến ngưỡng 1m6, là bắt đầu chuỗi ngày tăng chiều cao chậm rì rì. Đến bây giờ, cô chỉ miễn cưỡng được 1m68.
Có thể biết cô ngưỡng mộ chiều cao 1m78 của Triệu Cẩm Tranh đến mức nào.
Có lẽ là do đêm đó, những bước chân ngắn ngủn chạy theo cậu thiếu niên kia đã khắc sâu vào tâm trí, khiến cô luôn muốn cao thêm một chút, chân dài ra một chút, để đến khi gặp lại, cô sẽ không bị anh bỏ lại phía sau nữa.
Uống sữa thay nước, bổ sung bao nhiêu loại thực phẩm bổ dưỡng, vậy mà chẳng thấy chiều dọc phát triển nữa. Cũng may là chiều ngang không phì ra, còn cỡ áo lót thì ngày một lớn.
Khi Chung Diệc Tâm nhận ra cơ thể mình phát triển theo chiều hướng kỳ lạ, cô dứt khoát dừng các loại thuốc bổ, từ đó chấp nhận số phận, chỉ có thể khóc thương cho chiều cao của mình.
Dáng người cao như anh thật là thích, anh muốn hôn cô cũng chỉ cần hơi khom lưng là được, còn cô thì phải kiễng chân, ôm lấy cổ anh, đồng thời còn phải nhờ anh phối hợp thì mới thành công.
Càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
Cô ủ rũ hỏi anh, “Anh cao bao nhiêu?”
Trần Hiêu ngẫm nghĩ rồi nói: “1m88 rưỡi.”
Thôi thôi, biết anh cao rồi, lại còn cố tình thêm chữ rưỡi vào, đúng là trêu tức người ta.
“Thế với anh, chiều cao lý tưởng của người yêu là bao nhiêu?”
Chung Diệc Tâm hỏi như vậy không phải là cố ý làm khó anh hay là định làm nũng, bởi cô tin chắc, mỗi người đều có những yêu cầu với mẫu người yêu lý tưởng, có thể rất cụ thể, cũng có thể chỉ chung chung. Ví dụ như cô, mặc dù không cần phải như minh tinh, nhưng cô cũng sẽ có cảm tình nhiều hơn với những người đàn ông có dáng người cân đối, rắn rỏi, có phong thái điềm đạm, lạnh lùng.
Cô từng thông qua Nghiêm Đông mà quen với một vị luật sư họ Lục, tác phong nhanh nhẹn, trẻ tuổi mà giỏi giang, tờ đơn ly hôn của cô cũng là do anh ta soạn. Vị luật sư họ Lục này có ngoại hình không tồi, sự nghiệp thành đạt, chi tiền hào phóng, tốc độ thay bạn gái đủ để anh ta thường trú trên hot search Weibo.
Dần dần, Chung Diệc Tâm vô tình phát hiện ra, mỗi một cô bạn gái của anh ta đều có ít nhiều nét tương tự về dung mạo. Cụ thể là tương tự ở chỗ nào thì cô không nói rõ ra được, tuy nhiên, trực giác bảo cô, có lẽ anh ta đang tìm kiếm bóng dáng của người nào đó, hoặc là, anh ta luôn trung thành với hình mẫu lý tưởng trong lòng mình.
Trần Hiêu nghĩ một lát, không biết là vốn thiếu nhạy bén hay là cố ý trêu cô, anh đáp bằng vẻ nghiêm túc: “1m75.”
Sắc mặt Chung Diệc Tâm xấu hẳn đi, đáp án của anh có cần dứt khoát vậy không, tốt xấu gì cũng nên do dự một chút, coi như nể mặt cô chứ.
Cô phụng phịu hỏi anh vì sao.
“Chiều cao như thế phù hợp với anh, bốn bỏ năm lên, như thế là chênh lệch chiều cao vừa đẹp nhỉ? Lúc hôn cũng không cần cố sức quá…”, anh nói thẳng một mạch, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người khác.
“Thế thì anh đi mà tìm người 1m75.”, Chung Diệc Tâm càng nói càng tức, tịch thu luôn cái đĩa để trên bàn, “Không cho anh ăn nữa!”
Nhìn biểu hiện trẻ con của cô, rốt cuộc Trần Hiêu cũng không nhịn cười được nữa. Nụ cười của anh rất nông, nhưng lại in thật sâu trong đáy mắt, bất giác khiến Chung Diệc Tâm nhớ đến đêm Giáng Sinh năm đó, anh đứng cô độc dưới ngọn đèn đường, nhìn trông quạnh quẽ nhưng lại soi sáng lối về nhà cho cô.
“Lại bắt đầu giảng đạo lý phải không, đồ lừa đảo?”, Trần Hiêu đứng cách cái bàn, đưa tay véo má cô, anh bất đắc dĩ nói, “Em tự xem lại mình hỏi cái gì đi, chiều cao lý tưởng của người yêu, em tưởng là Nữ Oa tạo người à?”
Chung Diệc Tâm kinh ngạc nhìn anh, ngu ngơ một lúc mới nhận ra là ban nãy anh cố ý trêu mình, cô không nhịn được bèn cúi đầu cười, câu hỏi kia, đúng là quá ấu trĩ.
Dựa vào tính cách của anh, có lẽ chưa bao giờ suy xét đến vấn đề như vậy.
Tâm trạng cô bỗng tốt hẳn lên, cô đặt đĩa khoai xuống bàn, miệng cười tươi rói, “Cho anh ăn hết đấy.”
Trần Hiêu đã quen với tác phong thay đổi thất thường của cô, anh không từ chối, cầm đũa lên ăn. Chung Diệc Tâm ngồi xuống cạnh bàn, yên lặng nghịch điện thoại.
Mở Wechat ra, cô nhận được tin nhắn Lương Tễ Thần gửi từ ba tiếng trước, anh ta nói mình đã nhận được bưu thiếp, hiện tại đang ở thành phố Y, cũng đã mua một tấm bưu thiếp gửi chuyển phát nhanh cho cô, dặn cô để ý rồi ký nhận.
Nếu là người khác, Chung Diệc Tâm sẽ nhất định cảm thấy kỳ quặc, nào có ai gửi bưu thiếp bằng hình thức chuyển phát nhanh chứ, như vậy thì đâu có ý nghĩa gì. Nhưng vì đối phương là Lương Tễ Thần, nên cô lại thấy vô cùng hợp lý.
Từ lúc cô và sư huynh quen nhau, cũng đã từng xảy ra bao nhiêu tình huống như thế rồi. Có một lần Lương Tễ Thần theo sư mẫu đi Stockholm biểu diễn, anh ta cũng chuyển phát nhanh cho cô một tấm bưu thiếp. Cô từng hỏi anh ta sao lại làm vậy, anh ta liền tỏ vẻ rất nghiễm nhiên, dù sao gửi kiểu bình thường thì cũng vẫn là tấm bưu thiếp đó, khác mỗi cái gửi nhanh hay chậm, vậy thì sao không chọn gửi nhanh.
Chung Diệc Tâm cười mắng anh ta không lãng mạn.
Biểu cảm lúc đó của Lương Tễ Thần có thể dùng một câu nói để khái quát – lãng mạn là cái gì, có thể ăn được không?
Không hổ danh trai thẳng.
Trai thẳng còn gửi cho cô một tin nhắn khác, bảo cô rằng thứ Ba tuần này thầy sẽ tổ chức tọa đàm ở Học viện âm nhạc, thời gian và địa điểm cụ thể đều cung cấp rõ ràng, ngoài ra không có thêm một lời thừa thãi nào khác.
Đại ý là, có đi hay không, tùy cô.
Thầy về nước đã lâu như vậy rồi, thế mà cô vẫn chưa tìm được dịp nào để liên lạc với thầy. Chuyện năm đó, cô đã buông bỏ được, chỉ còn thấy hổ thẹn với thầy, mà thời gian càng lâu, cô lại càng do dự.
Buổi tọa đàm lần này, nhất định cô phải đi. Chắc chắn sẽ bị thầy mắng cho một trận, đằng nào cũng thế, cô không thể trốn tránh thầy mãi được.
“Chung Diệc Tâm là cái đồ sấu sa…, không đưa mình đi chơi cùng.”
Cô nghe thấy giọng Trần Hiêu, bỗng ngây ra sửng sốt. Anh đang ăn ngon lành, sao tự nhiên lại mắng người ta vậy?
Đến lúc cô ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra là anh đang chỉ vào hàng chữ ở trên tường. Cô hiểu ra, bèn nhoẻn miệng cười rồi ngả người nằm rạp ra bàn.
Hồi nhỏ Chung Diệc Thanh thích dùng bút chì vẽ tranh viết chữ lên tường. Tường trong nhà đã lâu không sơn lại, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa vẫn còn nguyên.
Cười xong, cô cũng nhòm đến xem. Khi đó Chung Diệc Thanh mới học tiểu học, chữ viết còn non nớt, đến chữ “xấu xa” mà còn viết sai. Cô vừa cười vừa giải thích với Trần Hiêu, lúc đó Chung Diệc Thanh giận cô vì không chịu đưa cậu đi chơi cùng, thế nên mới hậm hực viết hết những ấm ức trong lòng lên tường.
“Dám ứt hiếp mình, bà chị thối thây!”
“Lúc ngụ trông chị như con lợn, bà chị ngu ngốc.”
“Hôm nay chị đánh mình, còn không nói chuyện với mình, về sau mình cũng không thèm chơi với chị nữa.”
…
Trần Hiêu đọc hết hàng này đến hàng khác, ý cười trong mắt ngày một đậm lên. Chung Diệc Tâm xấu hổ bèn giơ tay ra che, nhưng lại bị anh tóm được, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô, anh nói: “Em trai em nói không sai mà, em đúng là vừa dữ dằn lại vừa xấu xa.”
Chung Diệc Tâm mở to hai mắt biện minh cho mình, “Em xấu thế nào cơ?”
“Ép anh đưa em về, mời em ăn, buộc tóc cho em, lúc cưới còn giả vờ không biết anh, không đá anh thì lại véo anh, còn bắt anh ngủ sô pha.”, ánh mắt Trần Hiêu sâu hun hút, anh nhìn cô chăm chăm, “Hôm cưới tại sao lại không nói? Giấu anh lâu như vậy.”
“Em muốn anh tự nhận ra.”, Chung Diệc Tâm muốn thu tay về nhưng lại như mất hết sức lực, chỉ có thể để mặc cho anh hôn.
“Tại sao?”
Chẳng trách người ta nói tay đứt ruột xót, độ ấm trên môi anh xuyên thấu của ngón tay cô, khuấy đảo tim cô một cách mãnh liệt, giọng nói cô bất giác trở nên mềm nhũn, “Tại vì như thế mới lãng mạn chứ sao.”
Trần Hiêu không thể ngờ lại là đáp án này, anh hơi ngớ ra, lại không nhịn được phải bật cười, “Chỉ vì như thế thôi?”
Dám cười nhạo tâm hồn thiếu nữ của cô, cô bực bội rút tay về, lườm anh một cái. Không cần phải nói nữa, đây chắc chắn là một tên trai thẳng chính hiệu.
Trai thẳng số hai.
Hai người ở ban công một lúc thì bà ngoại đi lên lấy đĩa xuống. Trần Hiêu vội vàng tự thu dọn rồi mang xuống phòng bếp, Chung Diệc Tâm cũng đi theo anh.
Bà cụ lại được dịp khen, nào là Tiểu Trần tốt thế này tốt thế kia, Tiểu Trần vừa thật thà lại vừa chịu khó, có đốt đèn lồng soi cũng không ra…
Chung Diệc Tâm cười thầm, bà ngoại đúng là có tài, nói chuyện còn biết gieo vần cho xuôi nữa.
Bà ngoại lớn tuổi, lúc xuống cầu thang phải đi từ từ. Chung Diệc Tâm đi bên cạnh đỡ bà, vừa xuống đến bậc cuối cùng thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, âm thanh dồn dập.
Chung Diệc Tâm bảo Trần Hiêu ra mở cửa. Anh chân dài bước nhanh, đã vào đến phòng bếp rồi, nghe thấy tiếng cô, anh lại đi ra, nhanh nhẹn bước đến mở cửa.
Chung Diệc Thanh mặc một bộ đồ thể thao, tay trái ôm quả bóng rổ, tay phải vẫn còn giơ lên định gõ cửa tiếp.
Nhìn thấy người đối diện, cậu sững sờ kinh ngạc, suýt chút nữa tưởng rằng mình gõ nhầm cửa.
Chung Diệc Tâm thầm thở dài, quả này hay rồi, trai thẳng số ba cũng đến luôn.
“Tiểu Thanh à? Ôi, khéo thật đấy, chị gái với anh rể cháu cũng đến này, tối nay ở đây ăn cơm, mau vào đi!”, bà ngoại rất thích nhà cửa náo nhiệt, đoàn tụ đông vui, hôm nay cả mấy đứa cháu đều có mặt, đương nhiên là bà rất vui rồi.
Chung Diệc Thanh đi vào, đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm, lại không nói câu nào, ngay cả lời chào chị cũng không luôn.
Trong lòng cậu vẫn còn khúc mắc, về điểm này, Chung Diệc Tâm hiểu. Không phải là Chung Diệc Thanh có ý hằn học với Trần Hiêu, chỉ là cậu chưa thể tiếp nhận được sự thay đổi đột ngột này ngay được.
Chung Diệc Thanh không biết đến câu chuyện vào đêm Giáng Sinh kia, không biết từng bước từng bước tiến triển giữa cô và Trần Hiêu. Với cậu mà nói, Trần Hiêu một người dưng bỗng nhiên xuất hiện, vậy mà lại bất ngờ kích thích sự phản nghịch trong cậu.
Bà ngoại múc canh đã hầm xong ra, mỗi người một bát. Ba người ngồi chung một bàn, mà mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, ngay cả người trước giờ thích nói cười như Chung Diệc Thanh cũng trầm mặc.
“Sao hôm nay mày lại đến đây?”, Chung Diệc Tâm phá bỏ tình huống bối rối.
Chung Diệc Thanh rầu rĩ cúi đầu ăn canh, đáp ngắn gọn, “Thi đấu với bạn ở cung thiếu niên, đang nghỉ giữa trận, tạt vào thăm bà.”
Cung thiếu niên nằm ngay cạnh thư viện trên phố Động Đình, cách nhà bà ngoại không quá ba trăm mét, từ hồi nhỏ Chung Diệc Thanh đã thích mấy hoạt động ở đó.
Cậu tỏ thái độ hờ hững, Chung Diệc Tâm ngại có Trần Hiêu ở đây nên không dám trêu đùa em trai ầm ĩ như thường ngày, bầu không khí lại rơi xuống 0 độ.
Bà ngoại không hiểu chuyện giữa họ, chỉ hiền hòa nói, “Tiểu Thanh nhà mình với anh rể nó đều cao nhỉ, nhìn thế này thì anh rể cao hơn một chút, nhưng Tiểu Thanh cũng cao lắm rồi.”
Chung Diệc Thanh không phục, “Con mới mười chín, còn cao được nữa.”
Bà ngoại phì cười, lại đi vào bếp.
Chung Diệc Thanh âm thầm đánh giá người đàn ông ngồi ở phía đối diện mình, ngẫm nghĩ một lát, cậu bỗng cao giọng hỏi: “Trong đội tôi có một người bị thương, Trần tổng, anh có biết chơi bóng không, anh vào thay nhé?”
Bà ngoại hơi lãng tai, đương nhiên không nghe được câu khiêu khích này của cậu. Chung Diệc Tâm ngồi bên cạnh thì hiểu ý của Chung Diệc Thanh, cô không chấp nhận được thái độ vô lễ của cậu với Trần Hiêu, đang định nhắc nhở thì bàn tay để trên bàn bỗng bị Trần Hiêu đè lại.
Tầm mắt của Chung Diệc Thanh dừng trên hai bàn tay của hai người, ánh mắt cậu hơi lóe sáng, nhưng lại càng nhìn Trần Hiêu chằm chằm hơn.
“Không thành vấn đề.”, Trần Hiêu lãnh đạm trả lời, không có chút do dự nào.
Anh xuất hiện ở cửa ban công, còn chưa đến gần thì Chung Diệc Tâm đã đánh giá tình hình, quyết định nộp hết cả đĩa, tự bảo vệ an toàn cho mình.
Cô cực kỳ ân cần đưa cả đĩa cho anh, còn dịu dàng nói, “Chỗ này là của anh hết.”
Trần Hiêu chỉ nhìn lướt qua rồi hờ hững nói: “Anh không ăn, em ăn đi.”
Chung Diệc Tâm thấy anh có vẻ không hứng thú lắm thì nghĩ là anh giận, cô không khỏi oán thầm, tên này hẹp hòi thật, chỉ một đĩa đồ ngọt thôi mà, sao phải nghiêm túc như vậy?
Cô không nổi giận, chỉ gắp một miếng cho anh, dỗ dành như dỗ trẻ con, “Há miệng ra nào, a…”
Trần Hiêu nhìn miếng khoai dính đường óng ả, lại nhìn Chung Diệc Tâm, sau đó phối hợp cắn một miếng.
Ăn thôi mà cũng lâu, tay Chung Diệc Tâm mỏi nhừ rồi, anh cứ thong dong cắn từng miếng một, điều này khiến cô nhanh chóng mất đi tính nhẫn nại. Cô đặt đĩa khoai xuống cái bàn thấp cạnh tường, vừa xoa tay vừa nói: “Tự anh ăn đi.”
Trần Hiêu nhận lấy đôi đũa, hai mắt hiện rõ ý cười, “Em sợ bà ngoại mắng nên mới cho anh à? Nam Nam?”
Anh gọi cô là Nam Nam, kỳ lạ, rõ ràng là kiểu gọi thông thường, ông bà ngoại đều gọi cô như vậy, nhưng từ miệng Trần Hiêu thì lại không giống nữa.
“Đừng gọi em là Nam Nam, anh không phải là bà ngoại em.”, Chung Diệc Tâm hơi xấu hổ, miệng lẩm bẩm, “Em cũng không phải trẻ con.”
Trần Hiêu xoa đầu cô, “Có bảo em là trẻ con đâu.”, sau đó, anh lại so chiều cao với cô rồi cười nói, “Em gần đến bả vai anh rồi này, làm gì có đứa trẻ nào cao thế đâu?”
Trong lòng cô biết thừa là anh đang dỗ cô, nhìn đi, rõ ràng là chưa đến vai anh.
Từ cấp Một đến cấp Hai, Chung Diệc Tâm có một sự cố chấp cực kỳ nghiêm trọng với chiều cao. Năm lớp Sáu, chiều cao của cô tăng một cách nhanh chóng, thậm chí còn cao hơn nhiều đứa con trai trong khu. Nhưng từ lúc đến ngưỡng 1m6, là bắt đầu chuỗi ngày tăng chiều cao chậm rì rì. Đến bây giờ, cô chỉ miễn cưỡng được 1m68.
Có thể biết cô ngưỡng mộ chiều cao 1m78 của Triệu Cẩm Tranh đến mức nào.
Có lẽ là do đêm đó, những bước chân ngắn ngủn chạy theo cậu thiếu niên kia đã khắc sâu vào tâm trí, khiến cô luôn muốn cao thêm một chút, chân dài ra một chút, để đến khi gặp lại, cô sẽ không bị anh bỏ lại phía sau nữa.
Uống sữa thay nước, bổ sung bao nhiêu loại thực phẩm bổ dưỡng, vậy mà chẳng thấy chiều dọc phát triển nữa. Cũng may là chiều ngang không phì ra, còn cỡ áo lót thì ngày một lớn.
Khi Chung Diệc Tâm nhận ra cơ thể mình phát triển theo chiều hướng kỳ lạ, cô dứt khoát dừng các loại thuốc bổ, từ đó chấp nhận số phận, chỉ có thể khóc thương cho chiều cao của mình.
Dáng người cao như anh thật là thích, anh muốn hôn cô cũng chỉ cần hơi khom lưng là được, còn cô thì phải kiễng chân, ôm lấy cổ anh, đồng thời còn phải nhờ anh phối hợp thì mới thành công.
Càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
Cô ủ rũ hỏi anh, “Anh cao bao nhiêu?”
Trần Hiêu ngẫm nghĩ rồi nói: “1m88 rưỡi.”
Thôi thôi, biết anh cao rồi, lại còn cố tình thêm chữ rưỡi vào, đúng là trêu tức người ta.
“Thế với anh, chiều cao lý tưởng của người yêu là bao nhiêu?”
Chung Diệc Tâm hỏi như vậy không phải là cố ý làm khó anh hay là định làm nũng, bởi cô tin chắc, mỗi người đều có những yêu cầu với mẫu người yêu lý tưởng, có thể rất cụ thể, cũng có thể chỉ chung chung. Ví dụ như cô, mặc dù không cần phải như minh tinh, nhưng cô cũng sẽ có cảm tình nhiều hơn với những người đàn ông có dáng người cân đối, rắn rỏi, có phong thái điềm đạm, lạnh lùng.
Cô từng thông qua Nghiêm Đông mà quen với một vị luật sư họ Lục, tác phong nhanh nhẹn, trẻ tuổi mà giỏi giang, tờ đơn ly hôn của cô cũng là do anh ta soạn. Vị luật sư họ Lục này có ngoại hình không tồi, sự nghiệp thành đạt, chi tiền hào phóng, tốc độ thay bạn gái đủ để anh ta thường trú trên hot search Weibo.
Dần dần, Chung Diệc Tâm vô tình phát hiện ra, mỗi một cô bạn gái của anh ta đều có ít nhiều nét tương tự về dung mạo. Cụ thể là tương tự ở chỗ nào thì cô không nói rõ ra được, tuy nhiên, trực giác bảo cô, có lẽ anh ta đang tìm kiếm bóng dáng của người nào đó, hoặc là, anh ta luôn trung thành với hình mẫu lý tưởng trong lòng mình.
Trần Hiêu nghĩ một lát, không biết là vốn thiếu nhạy bén hay là cố ý trêu cô, anh đáp bằng vẻ nghiêm túc: “1m75.”
Sắc mặt Chung Diệc Tâm xấu hẳn đi, đáp án của anh có cần dứt khoát vậy không, tốt xấu gì cũng nên do dự một chút, coi như nể mặt cô chứ.
Cô phụng phịu hỏi anh vì sao.
“Chiều cao như thế phù hợp với anh, bốn bỏ năm lên, như thế là chênh lệch chiều cao vừa đẹp nhỉ? Lúc hôn cũng không cần cố sức quá…”, anh nói thẳng một mạch, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người khác.
“Thế thì anh đi mà tìm người 1m75.”, Chung Diệc Tâm càng nói càng tức, tịch thu luôn cái đĩa để trên bàn, “Không cho anh ăn nữa!”
Nhìn biểu hiện trẻ con của cô, rốt cuộc Trần Hiêu cũng không nhịn cười được nữa. Nụ cười của anh rất nông, nhưng lại in thật sâu trong đáy mắt, bất giác khiến Chung Diệc Tâm nhớ đến đêm Giáng Sinh năm đó, anh đứng cô độc dưới ngọn đèn đường, nhìn trông quạnh quẽ nhưng lại soi sáng lối về nhà cho cô.
“Lại bắt đầu giảng đạo lý phải không, đồ lừa đảo?”, Trần Hiêu đứng cách cái bàn, đưa tay véo má cô, anh bất đắc dĩ nói, “Em tự xem lại mình hỏi cái gì đi, chiều cao lý tưởng của người yêu, em tưởng là Nữ Oa tạo người à?”
Chung Diệc Tâm kinh ngạc nhìn anh, ngu ngơ một lúc mới nhận ra là ban nãy anh cố ý trêu mình, cô không nhịn được bèn cúi đầu cười, câu hỏi kia, đúng là quá ấu trĩ.
Dựa vào tính cách của anh, có lẽ chưa bao giờ suy xét đến vấn đề như vậy.
Tâm trạng cô bỗng tốt hẳn lên, cô đặt đĩa khoai xuống bàn, miệng cười tươi rói, “Cho anh ăn hết đấy.”
Trần Hiêu đã quen với tác phong thay đổi thất thường của cô, anh không từ chối, cầm đũa lên ăn. Chung Diệc Tâm ngồi xuống cạnh bàn, yên lặng nghịch điện thoại.
Mở Wechat ra, cô nhận được tin nhắn Lương Tễ Thần gửi từ ba tiếng trước, anh ta nói mình đã nhận được bưu thiếp, hiện tại đang ở thành phố Y, cũng đã mua một tấm bưu thiếp gửi chuyển phát nhanh cho cô, dặn cô để ý rồi ký nhận.
Nếu là người khác, Chung Diệc Tâm sẽ nhất định cảm thấy kỳ quặc, nào có ai gửi bưu thiếp bằng hình thức chuyển phát nhanh chứ, như vậy thì đâu có ý nghĩa gì. Nhưng vì đối phương là Lương Tễ Thần, nên cô lại thấy vô cùng hợp lý.
Từ lúc cô và sư huynh quen nhau, cũng đã từng xảy ra bao nhiêu tình huống như thế rồi. Có một lần Lương Tễ Thần theo sư mẫu đi Stockholm biểu diễn, anh ta cũng chuyển phát nhanh cho cô một tấm bưu thiếp. Cô từng hỏi anh ta sao lại làm vậy, anh ta liền tỏ vẻ rất nghiễm nhiên, dù sao gửi kiểu bình thường thì cũng vẫn là tấm bưu thiếp đó, khác mỗi cái gửi nhanh hay chậm, vậy thì sao không chọn gửi nhanh.
Chung Diệc Tâm cười mắng anh ta không lãng mạn.
Biểu cảm lúc đó của Lương Tễ Thần có thể dùng một câu nói để khái quát – lãng mạn là cái gì, có thể ăn được không?
Không hổ danh trai thẳng.
Trai thẳng còn gửi cho cô một tin nhắn khác, bảo cô rằng thứ Ba tuần này thầy sẽ tổ chức tọa đàm ở Học viện âm nhạc, thời gian và địa điểm cụ thể đều cung cấp rõ ràng, ngoài ra không có thêm một lời thừa thãi nào khác.
Đại ý là, có đi hay không, tùy cô.
Thầy về nước đã lâu như vậy rồi, thế mà cô vẫn chưa tìm được dịp nào để liên lạc với thầy. Chuyện năm đó, cô đã buông bỏ được, chỉ còn thấy hổ thẹn với thầy, mà thời gian càng lâu, cô lại càng do dự.
Buổi tọa đàm lần này, nhất định cô phải đi. Chắc chắn sẽ bị thầy mắng cho một trận, đằng nào cũng thế, cô không thể trốn tránh thầy mãi được.
“Chung Diệc Tâm là cái đồ sấu sa…, không đưa mình đi chơi cùng.”
Cô nghe thấy giọng Trần Hiêu, bỗng ngây ra sửng sốt. Anh đang ăn ngon lành, sao tự nhiên lại mắng người ta vậy?
Đến lúc cô ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra là anh đang chỉ vào hàng chữ ở trên tường. Cô hiểu ra, bèn nhoẻn miệng cười rồi ngả người nằm rạp ra bàn.
Hồi nhỏ Chung Diệc Thanh thích dùng bút chì vẽ tranh viết chữ lên tường. Tường trong nhà đã lâu không sơn lại, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa vẫn còn nguyên.
Cười xong, cô cũng nhòm đến xem. Khi đó Chung Diệc Thanh mới học tiểu học, chữ viết còn non nớt, đến chữ “xấu xa” mà còn viết sai. Cô vừa cười vừa giải thích với Trần Hiêu, lúc đó Chung Diệc Thanh giận cô vì không chịu đưa cậu đi chơi cùng, thế nên mới hậm hực viết hết những ấm ức trong lòng lên tường.
“Dám ứt hiếp mình, bà chị thối thây!”
“Lúc ngụ trông chị như con lợn, bà chị ngu ngốc.”
“Hôm nay chị đánh mình, còn không nói chuyện với mình, về sau mình cũng không thèm chơi với chị nữa.”
…
Trần Hiêu đọc hết hàng này đến hàng khác, ý cười trong mắt ngày một đậm lên. Chung Diệc Tâm xấu hổ bèn giơ tay ra che, nhưng lại bị anh tóm được, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô, anh nói: “Em trai em nói không sai mà, em đúng là vừa dữ dằn lại vừa xấu xa.”
Chung Diệc Tâm mở to hai mắt biện minh cho mình, “Em xấu thế nào cơ?”
“Ép anh đưa em về, mời em ăn, buộc tóc cho em, lúc cưới còn giả vờ không biết anh, không đá anh thì lại véo anh, còn bắt anh ngủ sô pha.”, ánh mắt Trần Hiêu sâu hun hút, anh nhìn cô chăm chăm, “Hôm cưới tại sao lại không nói? Giấu anh lâu như vậy.”
“Em muốn anh tự nhận ra.”, Chung Diệc Tâm muốn thu tay về nhưng lại như mất hết sức lực, chỉ có thể để mặc cho anh hôn.
“Tại sao?”
Chẳng trách người ta nói tay đứt ruột xót, độ ấm trên môi anh xuyên thấu của ngón tay cô, khuấy đảo tim cô một cách mãnh liệt, giọng nói cô bất giác trở nên mềm nhũn, “Tại vì như thế mới lãng mạn chứ sao.”
Trần Hiêu không thể ngờ lại là đáp án này, anh hơi ngớ ra, lại không nhịn được phải bật cười, “Chỉ vì như thế thôi?”
Dám cười nhạo tâm hồn thiếu nữ của cô, cô bực bội rút tay về, lườm anh một cái. Không cần phải nói nữa, đây chắc chắn là một tên trai thẳng chính hiệu.
Trai thẳng số hai.
Hai người ở ban công một lúc thì bà ngoại đi lên lấy đĩa xuống. Trần Hiêu vội vàng tự thu dọn rồi mang xuống phòng bếp, Chung Diệc Tâm cũng đi theo anh.
Bà cụ lại được dịp khen, nào là Tiểu Trần tốt thế này tốt thế kia, Tiểu Trần vừa thật thà lại vừa chịu khó, có đốt đèn lồng soi cũng không ra…
Chung Diệc Tâm cười thầm, bà ngoại đúng là có tài, nói chuyện còn biết gieo vần cho xuôi nữa.
Bà ngoại lớn tuổi, lúc xuống cầu thang phải đi từ từ. Chung Diệc Tâm đi bên cạnh đỡ bà, vừa xuống đến bậc cuối cùng thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, âm thanh dồn dập.
Chung Diệc Tâm bảo Trần Hiêu ra mở cửa. Anh chân dài bước nhanh, đã vào đến phòng bếp rồi, nghe thấy tiếng cô, anh lại đi ra, nhanh nhẹn bước đến mở cửa.
Chung Diệc Thanh mặc một bộ đồ thể thao, tay trái ôm quả bóng rổ, tay phải vẫn còn giơ lên định gõ cửa tiếp.
Nhìn thấy người đối diện, cậu sững sờ kinh ngạc, suýt chút nữa tưởng rằng mình gõ nhầm cửa.
Chung Diệc Tâm thầm thở dài, quả này hay rồi, trai thẳng số ba cũng đến luôn.
“Tiểu Thanh à? Ôi, khéo thật đấy, chị gái với anh rể cháu cũng đến này, tối nay ở đây ăn cơm, mau vào đi!”, bà ngoại rất thích nhà cửa náo nhiệt, đoàn tụ đông vui, hôm nay cả mấy đứa cháu đều có mặt, đương nhiên là bà rất vui rồi.
Chung Diệc Thanh đi vào, đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm, lại không nói câu nào, ngay cả lời chào chị cũng không luôn.
Trong lòng cậu vẫn còn khúc mắc, về điểm này, Chung Diệc Tâm hiểu. Không phải là Chung Diệc Thanh có ý hằn học với Trần Hiêu, chỉ là cậu chưa thể tiếp nhận được sự thay đổi đột ngột này ngay được.
Chung Diệc Thanh không biết đến câu chuyện vào đêm Giáng Sinh kia, không biết từng bước từng bước tiến triển giữa cô và Trần Hiêu. Với cậu mà nói, Trần Hiêu một người dưng bỗng nhiên xuất hiện, vậy mà lại bất ngờ kích thích sự phản nghịch trong cậu.
Bà ngoại múc canh đã hầm xong ra, mỗi người một bát. Ba người ngồi chung một bàn, mà mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, ngay cả người trước giờ thích nói cười như Chung Diệc Thanh cũng trầm mặc.
“Sao hôm nay mày lại đến đây?”, Chung Diệc Tâm phá bỏ tình huống bối rối.
Chung Diệc Thanh rầu rĩ cúi đầu ăn canh, đáp ngắn gọn, “Thi đấu với bạn ở cung thiếu niên, đang nghỉ giữa trận, tạt vào thăm bà.”
Cung thiếu niên nằm ngay cạnh thư viện trên phố Động Đình, cách nhà bà ngoại không quá ba trăm mét, từ hồi nhỏ Chung Diệc Thanh đã thích mấy hoạt động ở đó.
Cậu tỏ thái độ hờ hững, Chung Diệc Tâm ngại có Trần Hiêu ở đây nên không dám trêu đùa em trai ầm ĩ như thường ngày, bầu không khí lại rơi xuống 0 độ.
Bà ngoại không hiểu chuyện giữa họ, chỉ hiền hòa nói, “Tiểu Thanh nhà mình với anh rể nó đều cao nhỉ, nhìn thế này thì anh rể cao hơn một chút, nhưng Tiểu Thanh cũng cao lắm rồi.”
Chung Diệc Thanh không phục, “Con mới mười chín, còn cao được nữa.”
Bà ngoại phì cười, lại đi vào bếp.
Chung Diệc Thanh âm thầm đánh giá người đàn ông ngồi ở phía đối diện mình, ngẫm nghĩ một lát, cậu bỗng cao giọng hỏi: “Trong đội tôi có một người bị thương, Trần tổng, anh có biết chơi bóng không, anh vào thay nhé?”
Bà ngoại hơi lãng tai, đương nhiên không nghe được câu khiêu khích này của cậu. Chung Diệc Tâm ngồi bên cạnh thì hiểu ý của Chung Diệc Thanh, cô không chấp nhận được thái độ vô lễ của cậu với Trần Hiêu, đang định nhắc nhở thì bàn tay để trên bàn bỗng bị Trần Hiêu đè lại.
Tầm mắt của Chung Diệc Thanh dừng trên hai bàn tay của hai người, ánh mắt cậu hơi lóe sáng, nhưng lại càng nhìn Trần Hiêu chằm chằm hơn.
“Không thành vấn đề.”, Trần Hiêu lãnh đạm trả lời, không có chút do dự nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.