Quỷ Qiá

Chương 11

Công Tử Hoan Hỉ

27/04/2017

CHƯƠNG 10

Bẵng đi vài hôm, trong thành bỗng hết chuyện quái lạ. Người bán hàng rong mới tới than phiền với Dương quả phụ ở phố đông, cái trống bỏi trong gánh tự nhiên không cánh mà bay, trong túi tiền lại dôi ra một ít bạc vụn.

“Một cái trống bỏi không đáng giá vậy…” Người thanh niên thành thật hơi nhăn mày.

Dương quả phụ cười hì hì, móng tay vừa nhọn vừa dài túm lấy ống tay áo của người bán hàng, túm tới túm lui đã thấy túm hắn vào trong phòng.Quỷ kia trong tiệm tạp hóa lẳng lặng vén một góc rèm lên, đạo sĩ vẫn luôn đứng ngoài cửa hàng lập tức lọt vào tầm mắt. Trưa trờ trưa trật nắng tháng bảy chói gai cả mắt, dưới cái nắng chói chang, bạch y của đạo giả ngẩng cao đầu bay nhè nhẹ, chỉ đứng ở ngoài tiệm thôi đã thu hút ánh nhìn của mọi người.

Lát sau, Hàn Thiền nghe tiếng sột soạt bởi vạt áo của y lướt qua bậc cửa, tiếng bước chân chậm rãi từ xa đến gần, đều đều như giọng nói của y, trầm ổn, nghiêm trang, cứng ngắc.

Từ ba hôm trước, đạo sĩ chỉ đứng ngoài cửa nhìn hiện đã trực tiếp bước vào trong tiệm, dừng lại trước tấm rèm ngăn cách phòng trong, “Hàn công tử, tại hạ có một lời khuyên.”

Yêu quái bên ngoài lẫn con quỷ bên trong đều hết hồn, gióng tai nghe câu kế tiếp.

Đạo sĩ hiếm khi lộ ra vẻ do dự, “Nếu được thì…”

“Sao?” Hàn Thiền sốt cả ruột, “Chuyện gì?”

“Có thể dọn đồ đạc gọn gàng hơn không?” Dường như cảm thấy nói vậy chưa đủ huỵch toẹt, đạo giả ương gàn mặt tỉnh khô còn thẳng thắn chua thêm, “Quá lộn xộn.”

Thành thật là đáng yêu, nhưng thành thật quá đáng thì, ưa không vô.

Hàn Thiền im lặng thật lâu.Đạo giả đứng ở ngoài cửa tròn mười hôm, ngày ngày mặc gió mặc mưa kiên trì đến, hiện tại vẫn nghiêm mặt đứng ngoài mành, khăng khăng đợi một câu trả lời.

Quỷ trong phòng tối nghiến răng, “Hạnh Nhân, tiễn khách.”

Y cũng không tự ái, cằm hơi khuỵu xuống, khom lưng cáo từ, “Bần đạo đã quấy rầy.”



Đi đến cạnh cửa, quỷ bên trong kiềm chế cơn tức, lạnh lẽo giễu cợt, “Đạo trưởng là người đứng ngoài khói lửa nhân gian, tiệm nhỏ quê mùa, sợ rằng cho dù dọn dẹp kỹ càng cách mấy cũng không đạt đến mức ‘sạch sẽ’. Phiền đạo trưởng chỉ điểm chút ít được chứ?”

Bóng đạo sĩ rời đi bỗng khựng lại. Con quỷ phía sau rèm nhếch miệng cười đầy toan tính.

Cứ tưởng y sẽ hành động như thường lệ, hất cao cằm rồi phẩy tay áo bỏ đi một mách. Dè đâu y chịu ở lại thật, không nói tiếng nào, xắn cao tay áo, trèo lên thang gỗ, lôi toàn bộ hòm xiểng lớn nhỏ ở trên xuống, động tác gọn bâng, không cho Hàn Thiền kịp chõ vào một câu.

Sau mấy hôm mưa giông, trong tiệm ngai ngái hơi ẩm. Cái giá gỗ cũ kỹ bị đè răng rắc muốn đổ đến nơi. Phó Trường tiện tay lấy ra một cái hộp gỗ. Hộp cũng ẩm, bên trong xếp một tấm vải dệt vàng xỉn không còn nhận ra được màu sắc vốn có.“Cắt ra từ long bào của hoàng đế tiền triều đó.” Hạnh Nhân xoa xoa tay kè kè sát bên Phó Trường Đình, cặp mắt tròn xoe láo liên không chớp dõi theo cái hộp gỗ trong tay y, “Cẩn thận nha. Mua mất ba đồng đấy.”

Phó Trường Đình lại ngẩng đầu nhìn, lẫn trong đống đồ bằng đồng chỉ có một cái hộp vuông là bằng đồng thau. Hộp tuy nhỏ nhưng cực kỳ nặng, cầm lên tay thấy nặng trình trịch. Nín thở mở ra, vậy mà bên trong chỉ có một cái lông vũ hai màu vàng xanh đan xen nhau.“Lông Duy điểu.” Lười biếng trở người trên bàn sổ sách, Sơn Tra trong lốt nguyên hình khịt khịt mũi, “Loài chim ứng với điềm xấu, mang trên người sẽ gặp chuyện xúi quẩy.”

Vàng bạc vũ khí, gương đồng đồ thiếc, đủ mọi hình dáng màu sắc, nhiều vô số kể. Còn có bình rượu nước ngoài trong suốt, khăn thêu của tú nương, cành hoa khô nhặt được ven đường, di vật thượng cổ chỉ có trong truyền thuyết… hầu như trong tiệm cái gì cũng có, sưu tầm nhiều như cát ngoài bãi biển, dường như muốn nhét mọi thứ trong thiên hạ vào hết cái ấp bà tó này.

Qua hai ngày ngắn ngủi, tựa như đã xem sạch mọi vật trên đời. Phó Trường Đình dễ hay ngừng tay, xem xét kệ hàng cẩn thận. Con quỷ ở trong phòng tối kia gom nhặt mấy thứ đồ này để làm gì nhỉ?

Trên giá gỗ cao nhất gần với nội thất nhất, một chiếc lư hương nhỏ nằm trơ trọi. Không giống những món hàng sạch sẽ tinh tươm kia, lư hương vương đầy mạng nhện, tro đóng một lớp dày bên ngoài. Không dằn lòng được, Phó Trường Đình nhẹ tay nhấc nó xuống.“Hừ.” Sau rèm cửa bật ra một tiếng hừ nhẹ. Quỷ kia ngó trộm nãy giờ đứng khoanh tay tựa người bên khung cửa, rèm cửa hơi vén sang một bên, lạnh lùng nhìn cử chỉ của y.

Phủi lớp bụi đi, đây đúng là một cái lư hương tử kim chế tác tinh xảo. Ngón tay cẩn thận vuốt nhè nhẹ mặt trong, trong lư có khắc kinh văn, chỉ có vài chữ ít ỏi nói lên xuất xứ của nó —— lấy từ Côn Lôn, đúc tại Bồng Lai, cất ở Chung Nam.“Này…” Phó Trường Đình xoay người hướng vào trong.Rèm cửa đã che đi thân ảnh của Hàn Thiền, chỉ từ khe hở thấy được y rũ ống tay áo xuống, “Muốn lấy cứ lấy.” Thái độ lạnh lùng xa cách, điệu bộ bất cần.

“Ừ.” Đạo giả gật đầu, lấy tay lau đi lớp bụi trên lư hương một cách nâng niu, “Vật của Chung Nam không thể lưu lạc bên ngoài.”

Lời nói trịnh trọng, khẩu khí trịnh trọng, ánh mắt cũng trịnh trọng nốt.

“Phụt ——” con mèo lẫn con thỏ trong tiệm đều bật cười ra tiếng.

Trong mành cũng cùng lúc truyền ra tiếng cười nhạo. Hàng yêu phục ma là chính đạo, thu hồi vật cũ cũng là chính đạo, trong mắt người phái Chung Nam, chỉ cần họ nghĩ vậy, tức là chính đạo khỏi cần bàn cãi.



Lời châm chọc còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên tay người kia đưa vào trong rèm, mang theo một chuỗi tràng hạt. Hạt gỗ nhuốm mùi nhang khói lâu năm áo lên một lớp đen tuyền, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, hạt nào hạt nấy tròn trịa, nhẵn mịn, đã đeo trên tay đạo giả bấy lâu nay.

Hàn Thiền rũ mắt, lặng thinh nhìn bàn tay có khớp xương tách bạch của y. Đạo sĩ tính ưa sạch sẽ, ngay cả ngón tay cũng giữ gìn sạch sẽ, móng tay được cắt ngắn bầu bĩnh, trên đốt tay chỗ nào tiếp xúc với kiếm sẽ để lại vết chai dày cộm. Chuỗi tràng hạt đen bóng ở giữa ngón tay người đó khẽ lay động, ánh nhìn của y cũng không tự chủ mà lay lắt theo, “Làm gì thế?”

“Vật của Chung Nam, cũng là vật của công tử. Bần đạo lấy vật đổi vật.” Lời lẽ trước sau vẫn đương nhiên như thế, giống như trên đời này không có lời khó khăn nào mà Phó Trường Đình không dám nói thẳng ra.Giữa khung cửa và rèm chỉ tạo ra một khoảng rất hẹp, quỷ đứng bên trong cửa cúi đầu, chỉ lộ ra gần một nửa khuôn mặt tái nhợt hơn người thường. Đạo sĩ ngoài cửa vẫn cố chấp đưa tay vào trong, khuôn mặt luôn mang theo chính khí cũng bị mành che khuất hơn phân nửa.“Lư hương không đáng giá đến vậy.” Hàn Thiền mở mắt, đường nhìn dọc theo cánh tay để lưng chừng cho đến đôi mắt đen sâu thẳm tựa chuỗi tràng hạt trong tay kia, “Nếu đạo trưởng cảm thấy áy náy, tại hạ có thể xin lấy một vật của đạo trưởng.”

Mắt Phó Trường Đình chợt lóe lên, “Vật gì?”

“Đạo bào của người.” Con quỷ phía sau rèm ngửa đầu, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng không mang theo nét cười, “Tại hạ muốn đạo bào trên người đạo trưởng.”

Mặt đạo giả hiện lên vẻ ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi, y trịnh trọng gật đầu, “Được. Bần đạo sẽ mang đến cho công tử.”

Ngay cả câu tại sao cũng không hỏi, y phóng nhanh lên thang gỗ, đặt cái lư hương ngay ngắn lại chỗ cũ, phất ống tay áo ung dung rời đi. Dõi mắt theo bóng lưng khuất dạng của y hồi lâu, Hàn Thiền nghiêng người tựa vào khung cửa, sửng sốt đủ rồi, đôi mắt lại từ từ cong lên, “Đạo sĩ gỗ có khác.”

Đạo sĩ gỗ đi rồi không thấy quay lại. Hàn Thiền ngồi thẳng lưng bên khung cửa sổ trong phòng, nhìn tia nắng rực rỡ từ từ hóa thành sắc đỏ như ngọn lửa, rồi lại chuyển sang xám nhờ, cuối cùng chỉ còn một màu đen bao trùm. Trong tiệm thật vắng vẻ, không có khách vãng lai.

Cầm đèn ***g trong tay, con quỷ lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên, ánh lửa hắt ra một nụ cười tự trào. Cầm tiêu trúc, Hàn Thiền đi đến hồ Lâm.Cảnh non nước ở hồ Lâm vẫn thế, mặt nước âm u che giấu hết tất thảy, không để lại dấu vết gì. Trăng sáng mênh mông, sóng trùng điệp điệp, tiếng tiêu thoảng được thoảng mất. Thổi làn điệu gián đoạn được một lúc lâu, phút chốc đã bị gió bạt đi. Hàn Thiền thôi không thổi nữa, giơ bàn tay phải lên, nhìn ngón tay thiếu mất của mình. Thảo nào người ta hay nói muốn mất toàn thây, chỉ thiếu một ngón tay, không ngờ lại vất vả đến vậy.Duỗi dài tay ra, với tay lên cao thật cao, Hàn Thiền nghiêng đầu, thích thú nhìn ngắm ngón tay bị khuyết mất của mình. Khoảng trống giữa ngón giữa và ngón út vừa vặn chứa lấy mảnh trăng lưỡi liềm neo tại góc trời hẹp kia. Hai ngón tay khép lại, mở ra, ánh trăng cũng theo đó mà lúc ẩn lúc hiện, thoắt tối thoắt sáng. Chơi đủ rồi, Hàn Thiền hạ tay xuống, đôi mắt vốn trông vời nơi xa cũng hạ theo, ánh trăng giữa ngón tay đổi thành đạo giả đứng dưới đình.Gã đạo sĩ luôn mồm la hét yêu nghiệt này nọ, dường như cũng ẩn tính ranh ma, cứ luôn lẳng lặng xuất hiện trước mặt người khác. Hàn Thiền giơ tay lên, mỉm cười nhìn xuyên qua khoảng trống rồi mới thong thả đi đến chỗ người kia, “Tại hạ cho rằng, đạo trưởng đã đổi ý.”

Khuôn mặt cứng nhắc của Phó Trường Đình vốn vạn năm không đổi, ngạc nhiên thay, âm điệu khô như ngói bỗng có vài phần chênh vênh, “Đạo bào của bần đạo đã cũ, đây là của sư đệ.”

Để giúp đỡ bá tánh, đệ tử Chung Nam phân tán khắp thiên hạ. Có điều đạo quán gần nhất chỗ này cũng phải trong thành Doanh Thủy ở Minh châu. Bằng tốc độ của con người, ngựa khỏe dồn vó câu đi liên tục cũng phải mất tròn ba ngày mới đến. Cho dù y có pháp thuật cao thâm, muốn đi về trong vòng vài canh giờ cũng không phải dễ dàng gì.Trong mắt người thường, họa chăng chỉ là một lời nói đùa. Nào ngờ y lại tưởng thật. Hàn Thiền sững sờ, buông tay xuống, nương theo ánh trăng kinh ngạc nhìn vào mắt y. Đạo giả luôn áo mũ chỉnh tề, đi đứng thong dong, giờ thì ống tay áo trắng tinh không dính thế tục ám phải khói bụi, đôi giày đen không chạm cõi trần lấm đầy bùn ẩm, vài sợi tóc bên dưới đạo quan bay lòa xòa trước trán, ướt rượt mồ hôi. Ngực y phập phồng liên tục, ho nhẹ hai tiếng, âm thanh khô khốc cũng không át được tiếng thở dốc, “Đồ mới, chưa từng mặc qua.”

Đã thở hổn hển vậy rồi, mà cũng không quên giải thích đâu ra đấy.

Nét cười của Hàn Thiền càng đậm hơn, chống khuỷu tay lên bàn đá, một tay vuốt cằm, một tay cầm tiêu trúc phe phẩy chỉ thẳng vào ngực người kia, “Nếu tôi chỉ muốn bộ đồ trên người đạo trưởng thì sao?”

(còn tiếp…) Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quỷ Qiá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook