Quỷ Qiá

Chương 19

Công Tử Hoan Hỉ

27/04/2017

CHƯƠNG 18

“Sư huynh…” Một tiếng thở dài yếu ớt vụt ra khỏi miệng quỷ say.

Khẽ lắc đầu, đạo giả vươn tay ra định lấy chén rượu trong tay y đi. Ngón tay tái nhợt đột nhiên khẽ mấp máy, buông lỏng chén ra, nhưng lại tựa như dây leo quấn lấy ngón tay đạo giả, thật cẩn thận níu lấy lóng đầu tiên của ngón trỏ.

“Người đến rồi.” Hàn Thiền mở mắt ra, gò má phơn phớt hồng bởi hơi men.

“Ừ.” Đạo sĩ gỗ gật đầu.

Ánh nhìn của Hàn Thiền rơi xuống nơi ngón tay giao nhau của bọn họ, tính y khi say hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ, lấy ngón cái và ngón trỏ bóp nhè nhẹ lòng bàn tay của đạo giả, sau đó lại dùng ngón tay của mình khe khẽ cọ qua.

Tay quỷ lạnh như băng, thiếu độ nóng. Y càng chơi càng tỏ vẻ thích thú, ấn ấn gảy gảy trên ngón tay Phó Trường Đình ngồi bên cạnh. Xúc cảm lành lạnh thỉnh thoảng đậu trên lòng bàn tay, hệt hoa tuyết giữa núi Chung Nam.Người này say rồi, Phó Trường Đình thầm nghĩ. Nếu không thì đã chẳng còn nụ cười trên môi và bàn tay đang quấn quít. Vén vạt áo lên ngồi xuống ghế đá, y thả lỏng tay phải, để mặc Hàn Thiền lật qua lật lại lòng bàn tay và mu bàn tay rồi vẽ vòng tròn. Gương mặt quỷ say hình như đang cười mim mỉm, nhưng tựu trung vẫn không nói gì.Phó Trường Đình nhìn thấy bên cạnh bình rượu chỏng chơ là một thanh đao nhỏ được vót bằng gỗ. Một món đồ chơi trẻ con, dù chất liệu giản đơn, song gia công vô cùng khéo léo tỉ mỉ, từ mũi đao cho đến chuôi đao không hề thấy dằm gỗ nào, “Người làm ra sao?”

Đạo giả phán đoán thật bạo dạn, lòng cũng thoáng kinh ngạc.

“Ừ.” Hàn Thiền lơ đãng đáp. Gảy ngón tay thon dài của đạo giả, dường như y rất si luyến sự ấm áp của bàn tay này, đầu lắc lư, thuận miệng nói thêm, “Tôi còn làm nhiều lắm.”Không biết do nhìn thấy vẻ tươi cười vui vẻ hiếm gặp của y, hay là vì ngón thủ công khéo léo của y, Phó Trường Đình nhìn món đồ chơi tinh xảo trong tay, lòng không khỏi liên tục tán thưởng. Thấy người kia lại vươn tay định cầm chén rượu úp trên bàn, y vội vàng dùng tay phải bắt lấy tay người kia, kéo lại, “Đừng uống.”

Quỷ say khướt nghe lời thu tay lại, xoay qua, đối diện tìm lấy ánh mắt tĩnh lặng của đạo giả. Tôi người đều chẳng nói gì. Hàn Thiền chậm rãi nhếch môi, trong tích tắc, mắt chợt lóe sáng, vươn tay nhanh như chớp đoạt lấy thanh đao gỗ trong tay Phó Trường Đình, sẵn tiện ném đi, “chủm” một tiếng chìm xuống hồ.

“Người…” Phó Trường Đình hết sức kinh ngạc, vươn tay muốn tóm lại, nhưng đã muộn mất rồi. Chỉ đành quay đầu lại với dấu chấm hỏi to đùng nhìn con quỷ lưu linh đang trưng vẻ vô tội ra.“Giận sao?” Con quỷ say không còn biết trời trăng hồn nhiên không thèm để tâm đến vẻ phẫn nộ trên mặt đối phương, ngón tay quấn quíu lấy tay y lại càng thêm lớn mật, điểm trên khuôn mặt góc cạnh phân minh của y, “Đạo sĩ gỗ, người thích sao?”

Đầu ngón tay vờn qua cái cằm cương nghị, miết nhẹ từ tốn trượt trên lớp áo, cuối cùng, dừng chân tại vị trí trái tim của Phó Trường Đình. Cơn đau đầu dữ dội khiến Hàn Thiền phải nhắm mắt lại, xuyên qua lớp y phục là lớp da thịt mỏng manh ôm lấy dòng máu xuôi chảy cùng trái tim đập từng nhịp đều đặn khiến ngón tay của y khẽ chao động, “Đạo sĩ gỗ, chỗ này, có đau không?”

Ngón tay lại tiến thêm một tấc, độ ấm nóng hực theo đầu ngón tay truyền đến ***g ngực rỗng không của y. Ngón tay đột nhiên bị siết lại, Phó Trường Đình cầm tay hắn, ngăn cản ao ước muốn chọc sâu thêm nửa phân của y.

“Có.” Cầm lấy tay Hàn Thiền, đạo giả trầm giọng đáp.

Nheo mắt, Hàn Thiền ngẩng mặt, cố gắng hồi lâu mới có thể chếch choáng đối diện với ánh mắt lắng sâu của đối phương. Trăng ngần xa xôi sáng tỏ phản chiếu trong đồng tử của Phó Trường Đình, loang loáng hệt mặt nước hồ Lâm, dường như Hàn Thiền cũng mơ màng trông thấy hình bóng hoang mang của mình, “Nhưng tôi thì không.”



Y dùng tay trái chỉ vào ngực mình, than thở, “Chỗ này, không có gì hết, cho nên, sẽ không biết đau đâu.”

Trăng lưỡi liềm nom như lưỡi câu, liễu xanh liễu nối thành hàng, sắc hồ bóng núi trong màn đêm xanh xám biến thành những cái bóng sẫm trập trùng dị dạng. Gió ***g hương hoa thơm ngát, vương vấn vờn quanh khoang mũi, nhẹ nhàng như chú sên trườn vào lòng. Phó Trường Đình cũng nhìn người kia không chớp mắt, con quỷ tuy có tử khí chờn vờn nhưng khuôn mặt thanh khiết, ngóng vào mắt y, tìm kiếm tâm tư y, và bỗng thấy y nở nụ cười khó hiểu, cơ thể loạng choạng cử động.“Cẩn thận.”

Không kịp nghe lời nhắc, đầu Hàn Thiền đã liểng xiểng, muốn vịn bàn đứng dậy, nhưng chân mềm sụm, ngã nhào vào lòng Phó Trường Đình.

Mùi rượu nồng quá, đạo sĩ tính ưa sạch sẽ nhất thời cau mày. Con quỷ không giỏi uống rượu hết biết ất giáp gì ráo rồi, chuồi vào lòng Phó Trường Đình ngọ nguậy một hồi, cọ vào vai y, sau đó sung sướng chôn mặt vào trong cổ người kia, “Ấm quá.”

Hồ như quay về những đêm trong kinh các, bên cạnh bếp lò, đạo tử thơ ngây còn con nít tháo đạo quan ra, mái tóc dài rối xõa tung, ôm lấy chăn bông ngủ li bì, trong mộng hay ngoài mộng, chỉ có tiếng hoa rơi nhẹ hẫng.

Thật là… sợ y sẽ trượt người xuống đất, Phó Trường Đình đành vòng tay lại. Hơi hơi, hơi hơi thôi, trên khóe môi chưa từng nhếch lên bỗng nghiễm nhiên vẽ thành một đường với độ cong nhỏ đến mức có mà như không.Con quỷ say xỉn ngủ thật ngoan, im ắng không âm thanh, cũng không nhúc nhích. Trong hơi thở của y cũng có mấy phần âm hàn dày đặc, rơi rớt trên cổ, dấy lên cảm giác tê tê.Phó Trường Đình nghiêng đầu, khuôn mặt say ngủ của quỷ gần kề trong gang tấc. Hơi thở của y nhè nhẹ phất bay vài sợi tóc lõa xõa trước trán. Dưới bóng nguyệt, rặng mi dài của Hàn Thiền rợp thành một vòng râm mờ mờ. Tuốt khỏi vẻ xa cách phòng bị ban ngày, Hàn Thiền trong giấc ngủ hệt như đứa trẻ khi xưa còn ở núi Chung Nam, hễ cầm cuốn kinh lên sẽ gà gà gật gật.

Sư phụ viết trong thư, khí đồ Chung Nam Hàn Thiền bị xử tử năm hăm ba tuổi, nhỏ hơn Phó Trường Đình hiện giờ hai tuổi.

“Ít lời kiệm chữ, đơn độc vô danh.” Kim Vân Tử viết như thế.

Tiểu sư đệ được nhặt về tính cách kỳ lạ, không nũng nịu giả khờ lấy lòng sư phụ, cũng không ngon ngọt dễ thương mua chuộc các sư huynh. Do tuổi nhỏ nhất, tu vi thấp nhất, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bắt nạt của mọi người. Dần dà lại càng trở nên lập dị, lầm lì, luôn trừng mắt khi thấy người. Chỉ trừ sư huynh kia của y, y không bao giờ cười với ai.Chăm chú nhìn gương mặt gần sát, Phó Trường Đình có thể hình dung trong đầu hình ảnh người này năm xưa. Người gầy gò, do bao bọc bởi một thân đạo bào rộng thùng thình mà tiểu đạo sĩ vốn đã loắt choắt lại càng nhỏ thó hơn, đứng cách xa đám đông, đôi mắt mở to, lẳng lặng nhìn người ta nô đùa, lắng nghe tiếng cười âm vang của bọn họ. Một năm rồi lại một năm, cho đến khi bị trục xuất khỏi sư môn, cho đến khi bị một kiếm xuyên tim. Hai mươi năm, ngắn mà không ngắn, dài cũng chẳng dài, chỉ cần khắc từng nét bút lên vách, là đủ để tạo ra một vết tích nhìn mà nao lòng trên vách tường.

Dằn không được mà nhấc tay lên xoa mặt y, con quỷ da thịt lạnh lẽo hiềm như một con mèo sợ lạnh, nương theo mà chuyển đầu, đem mặt dán vào lòng bàn tay của Phó Trường Đình. Khóe miệng giãn ra, nở một nụ cười thỏa mãn.

Vết chai mỏng trên ngón tay dịu dàng tiếp xúc gương mặt y, Phó Trường Đình cẩn thận di động bàn tay, ngón trỏ điểm trên lúm đồng tiền lấp ló trên má, ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống khóe môi đang nhếch lên.

Nước vỗ bì bạch, sóng sau ào lên úp dìm sóng trước, vươn lên rồi lại đổ xuống, ngoài đình tơ liễu tung bay rợp trời. Nhành liễu mảnh khảnh nhờ gió tung lên, tựa như muốn níu trăng nơi xa xuống. Trong bóng tối nhập nhèm, có thể nương theo ánh trăng trông thấy dịch rượu lưu lại trên khóe môi Hàn Thiền, loang loáng bóng nước ướt át.

Có thể nghe thấy hơi thở của nhau, người kia tựa vào trong ngực y, say ngủ trong vòng tay y, cơ thể kề cận, tay đan lấy nhau. Ngón cái chậm rãi dời từ khóe miệng xuống cằm, mềm mại mịn màng, lưu luyến không nỡ rời đi. Phó Trường Đình dán sát khuôn mặt Hàn Thiền, đường nhìn đắn đo trên khóe môi hơi nhếch của y. Tia sáng sàng sàng trong mắt, khi thì thương tiếc, khi thì khó hiểu, khi thì mờ mịt, có lúc lại cương quyết… muôn hình vạn trạng.

Cúi thấp đầu, chỉ cần cúi thấp đầu, y có thể hôn người kia. Nắm lấy hai tay của y, áp lên ấn đường của y, áp lên tim y, chỉ cần một cái cúi đầu.

Thế nhưng, bình sinh Phó Trường Đình không bao giờ cúi đầu.Bên trong tiệm tạp hóa xuất hiện bóng đạo giả vội vàng lướt qua. Gian phòng đơn giản nhỏ hẹp, nói dễ nghe thì có phong cách hoài cổ, nói trắng ra là lụn bại. Nhẹ nhàng đặt con quỷ say rượu nằm ngay ngắn trên giường, rồi lại lau lớp mồ hôi mỏng trên trán. Quỷ không sinh bệnh cảm lạnh, Phó Trường Đình dịch khuôn mặt tái nhợt của Hàn Thiền đặt lên gối trúc trên giường, khựng một thoáng, rồi đứng dậy cởi ngoại bào trên người xuống.

Tuy là đêm giữa hạ, song thành Khúc Giang ban đêm cũng lạnh kinh người.



“Có trà giải rượu không?” Phó Trường Đình thấp giọng hỏi.Thỏ và mèo đứng cạnh cửa hết cả hồn, từ lúc đạo giả dìu Hàn Thiền gõ cửa tiệm, Hạnh Nhân và Sơn Tra vẫn thấp thỏm đứng một bên, níu lấy tấm rèm cửa lén nhìn vào trong.“Cái đó… là cho người uống. Với quỷ thì… cái này… dù sao chủ nhân vẫn thường vậy, ngủ một giấc, qua một đêm sáng mai là tỉnh rồi… Ối! Sao túm tóc tui!”

Con mèo còn chưa kịp nói xong, cái đầu chẳng còn mấy sợi lông bị con thỏ hung hăng giật lấy. Hạnh Nhân túm áo Sơn Tra, hai cây răng cửa nhè hết cỡ ra ngoài miệng, “Có! Có tác dụng! Ở đây không có, nhà thím Hạ kế bên có. Chúng ta phải đi xin…” Gã lui về phía sau, vẫn không quên khom người lấy lòng Phó Trường Đình.

Hai con yêu quái đứa kéo đứa lôi, nhặng xị đi ra ngoài, “Cái đồ mèo béo, chỉ biết ăn thôi. Đầu bị bánh gạo dán dính hết rồi! Dốt!”

“Ai dốt chứ? Ông mới không biết chuyện á! Chủ nhân, chủ nhân vẫn… Ối! Sao ông nhổ tóc tui! Trọc hết bây giờ…”

“Trọc mới tốt. Ông là đồ mèo ngốc, cho dù có nhổ hết lông cũng không khá hơn được. Chẳng phải đã có đạo trưởng sao?”

“Nhưng đạo sĩ đó…”

“Hừ… nói lung tung gì vậy? Có nhớ chủ nhân đã nói gì với chúng ta không?”

Tiếng ồn cách xa dần, sau đó im bặt. Hàn Thiền trên giường trở người, khuôn mặt yên tĩnh chìm phân nửa trong ánh nến, nửa còn lại ẩn giấu trong bóng tối.

Phó Trường Đình đưa tay qua ngọn nến, ánh sáng bên giường vụt tắt, thân ảnh của quỷ thoáng chốc dung nhập toàn phần vào bóng đen bao trùm trên tường.

Nhìn xung quanh, gian phòng nhỏ theo bố cục bốn góc, ngoại trừ vài món vật dụng đơn giản hầu như chẳng có gì. Một cái cửa sổ trên tường đối diện giường, trông ra song cửa, có thể nhìn thấy cây ngân hạnh sừng sững giữa sân.Phía bên phải giường đặt một chiếc bàn vuông kê sát tường ngay dưới song cửa, hai chiếc ghế bành bày kế bên, trên bàn còn có chén trà Hàn Thiền dùng ban sáng. Đặt bên song cửa là cái tủ gỗ lớn tróc sơn loang lổ. Tủ gỗ bị khóa. Phó Trường Đình đến gần nhìn cẩn thận, ngón trỏ tay phải phẩy một nét trong không khí, cái khóa lớn lặng lẽ mở ra. Bên trong là một ít y phục gấp ngay ngắn, một bên là những bộ đồ cũ thường mặc, một bên là những bộ thẳng thớm cứ như chưa từng dùng tới. Sâu trong ngăn tủ, Phó Trường Đình tìm thấy một gói y phục được bọc cẩn thận. Nhẹ mở nút thắt bên trên, một mảnh góc áo trượt ra ngoài. Lớp vải trắng tinh, mép áo viền màu lam, nương theo ánh nến leo lét có thể nhìn thấy hoa văn ám màu. Đây là đạo bào y đưa cho. Người kia cũng chưa từng mặc qua, chỉ gấp lại cẩn thận, gói bọc nhiều lớp rồi giấu thật sâu trong ngăn tủ.

Phó Trường Đình như bị bỏng tay, không còn lòng dạ nào mà lục lọi nữa, vội vã thắt nút buộc chặt lại, nhanh chóng để lại chỗ cũ. Đóng cửa tủ lại, ngón tay lại vẽ trong không trung, mọi thứ trở lại nguyên dạng, vẫn là sợi xích vàng xỉn có móc khóa như trước.

Hàn Thiền nằm trên giường vẫn không hay biết gì, gối đầu ngủ yên bình trong tiếng côn trùng kêu ran ngoài cửa sổ. Đẩy cửa sau, Phó Trường Đình đi ra sân nhỏ đằng sau. Trong sân cũng giản đơn như vậy, bóng cây đong đưa, cây ngân hạnh cao to cành nhánh vươn ra phóng khoáng trong đêm.

Phó Trường Đình men theo sân tường chậm rãi đi một vòng. Đạo giả thần thái nghiêm nghị có ánh mắt vô cùng sắc bén, xem xét tỉ mẩn từng ngọn cỏ gốc cây, sau đó đứng bên dưới tàng cây, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng bị khuất sau tầng lá rậm rì một hồi. Rồi lại ngồi xuống, dùng ngón tay khêu một ít bùn đất ẩm ướt, nhẹ nhàng chà xát giữa ngón tay. Kết thúc mọi chuyện xong, Phó Trường Đình phủi vạt áo, đứng lên, quay lại phòng.

Hàn Thiền vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mặt quay về song cửa, nằm nghiêng trên giường, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.Phó Trường Đình thổi tắt nến, lặng lẽ đứng bên giường nhìn một hồi, đôi đồng tử đen sẫm mạ kim không hề chớp lấy, tựa như mặt hồ sâu thẫm không thấy đáy, nặng nề nhìn con quỷ đang ngủ say. Giây lát sau, biểu cảm biến đổi, hết thảy trong mắt đều thu lại hết, khôi phục lại vẻ hờ hững lạnh lùng như băng. Phó Trường Đình bỗng nhiên xoay người, đi ra ngoài cửa.

Hàn Thiền khẽ cử động, một tay buông thõng xuống giường. Đầu ngón tay sượt qua vạt áo bay bay của đạo giả rời đi, phác thành một đường. Bước đi của Phó Trường Đình khoan thai nhịp nhàng, vượt qua những kệ hàng lúc nhúc đồ ở phòng khách, lướt qua cái chuông đồng treo trước cửa, đẩy nhẹ cửa gỗ, cuốn theo một cơn gió nhỏ. Chuông đồng kêu leng keng vài tiếng, sau tiếng cửa đóng kịch, mọi thứ trong bóng tối lại quay về trong thinh lặng. Hàn Thiền trở người, khuôn mặt bị bốn bề hắc ám phủ mờ, mở hai mắt ra. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quỷ Qiá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook