Chương 8
Công Tử Hoan Hỉ
27/04/2017
CHƯƠNG 7
Hai bên hồ Lâm liễu rũ thướt tha, phía sau hàng liễu dãy núi hùng vĩ trập trùng. Non xanh nước biếc ẩn hiện, trăng tròn vành vạnh sáng ngời.
Bên hàng liễu, dưới thạch đình, không hề có tiếng chim hót hay côn trùng rả rích, cũng không có tiếng tiêu nức nở như khóc than đêm ấy. Phó Trường Đình đứng trong đình, đối diện với hồ nước, chắp hai tay sau lưng. Hàn Thiền vẫn chưa xuất hiện, đạo giả chỉ có một mình, sắc mặt trầm tĩnh, tựa vào trường kiếm toàn tâm toàn ý chờ đợi. Trong tiềm thức, y luôn nghĩ rằng, người kia sẽ đến.Người đến lại không phải là y.
“Đêm dài đăng đẵng, cô đơn xiết bao. Chớ phí hoài ngày lành cảnh đẹp, để thiếp múa một điệu cho đạo trưởng hòng san sẻ đêm nay.” Ấm thanh nũng nịu đáng yêu đến từ đáy hồ.Sóng nước loang thành một vòng, mặt hồ tĩnh lặng bỗng thi nhau gợn sóng. Bọt nước bắn tung tóe, một cô gái toàn thân lụa đỏ màu hoa hồng phất phơ như ngọn gió vút lên từ mặt hồ, chân váy tựa sóng, nhẹ nhàng lướt đi không để lại vết tích.“Đạo trưởng thật tuấn tú.” Tiến đến gần, nàng ta che miệng cười yêu kiều, cặp mày ngài, đôi môi đỏ mọng, gò má ửng hồng, đôi mắt hoa đào quyến rũ, giữa trán là một đóa hồng đỏ thắm yêu dị, “Thiếp là Ly Cơ, bái kiến chân quân.”
Uyển chuyển cúi người, tựa liễu mềm gió nâng, tựa sen thắm mưa gột.
Đôi mày Phó Trường Đình cau lại, không để ý gì đến vẻ đẹp rực rỡ như mẫu đơn của nàng ta mà quắc mắt, “Lui ra!”
Cá chép tinh tu luyện hơn năm trăm năm, dù mang dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, cũng chưa chắc không chứa chấp bụng dạ ác độc gian xảo như rắn rết.“Đúng là một người vô tình.” Nàng ta tức khắc lộ vẻ tủi thân, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Đánh bạo tiến đến từng bước, dưới ánh trăng mồn một, bầu ngực đầy đặn lộ hơn phân nửa. Tay ngọc mềm mại như rong rêu không xương vươn đến, níu lấy tay áo của y, “Chàng ơi, cớ sao không ngó ngàng đến em?”Giọng ngọt lịm thấu tận xương, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, tựa lan mà không phải lan, tựa xạ mà không phải xạ, nhập vào tận tâm, dấy lên lửa dục rạo rực. Ánh mắt Phó Trường Đình càng thêm lạnh lẽo, sắc mặt sa sầm, vung tay áo gầm lên, “Láo xược!”
Thanh âm như chuông bạc, phá vỡ ma âm của nàng ta, tay áo phần phật gió, nhằm ngay mặt mà đánh ra một luồng kình khí.
“Ối ——” Ly Cơ kêu một tiếng thê thảm, vội vàng bưng tay che mặt, gò má ri rỉ máu. Bất chấp đau đớn, nàng ta chỉ lộ ra sắc mặt thê lương, “Đạo sĩ ngươi thật quá nhẫn tâm!”
Chính khí Bắc Đẩu chạy quanh thân, Phó Trường Đình lạnh lùng, chưởng phát ra chỉ có sát khí, không hề có lấy nửa phần thương hoa tiếc ngọc, “Yêu nghiệt, ngươi đã hại bao nhiêu mạng người rồi?”
“Sợ là đếm không xuể.” Ly Cơ chưa kịp đáp lại, trong rừng chợt vang lên tiếng cười khẽ. Hàn Thiền từ tốn bước ra. Nãy giờ hóng náo nhiệt đã lâu, con quỷ nở nụ cười ranh mãnh, “Hay cho người tu đạo lòng không tục niệm, giai nhân trước mặt vẫn vững tựa thái sơn.”
Không quan tâm đến lời trêu chọc của y, Phó Trường Đình hừ nhẹ, ngoảnh mặt qua, cằm hếch cao để lộ vẻ lãnh đạm.Hàn Thiền lắc đầu bước đến bên hồ, chân hơi nhấc lên, đạp sóng lướt đi, “Khổ cho Ly Cơ tỷ tỷ của chúng ta, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
“Không đến lượt ngươi xen mồm!” Hất cánh tay vươn đến của y, Ly Cơ nghiến răng hằn học.
“Vậy sao?” Sóng nước trong hồ cuồn cuộn, y chậm rãi cúi đầu, cất tiếng nói dịu dàng không kém gì động tác nâng gương mặt bị thương của nàng ta lên, xem xét với vẻ trìu mến. Dán sát bên tai Ly Cơ, Hàn Thiền chậm rãi nhả từng tiếng, “Y không phải là người mà chị có thể trêu vào. Chị nên cảm ơn bần đạo đêm nay đã cứu mạng đi, Ly – Cơ – tỷ – tỷ à.”
“Ngươi!” Nghiến hàm răng bạc, nữ tử kiều diễm tức giận đến độ mắt đỏ hoe, “Ngươi dám nói với ta như thế!”
“Tại sao không?” Quay đầu lại ra hiệu nàng ta nhìn đạo sĩ đứng ở trong đình, Phó Trường Đình sắc thái không tình cảm, hờ hững nhìn hai kẻ một yêu một quỷ trên mặt nước. Giúp nàng ta lau vết máu xong, Hàn Thiền đứng thẳng lên, lấy ra một cái khăn lụa tự lau máu trên tay mình, “Chị nên bỏ cuộc thì hơn. Trong mắt của y, cho dù chị có đẹp tựa thuyền quyên, cũng chẳng khác gì bạch cốt tinh. Mà bạch cốt tinh không chừng còn khá hơn chị, ít ra cũng không đến nỗi bị giập mũi.”
Nghe thoáng thì tưởng là quan tâm, kỳ thực đều là những câu đá xoáy, Ly Cơ tức cành hông trừng mắt, “Ngươi dám đối xử với ta vậy sao?”
“Đạo trưởng, tôi nói có đúng không?” Không buồn ngó đến cô ả kế bên đương ***g lộn, Hàn Thiền từ từ quay đầu lại, cười hỏi Phó Trường Đình.
Gương mặt thuần khiết hé môi cười, thoáng chốc lu mờ cả ánh trăng, thoáng chốc lấp kín muôn ánh sao, chỉ là một nụ cười thoảng trên môi, chỉ là một tia láu lỉnh dâng trong mắt, đã đem trọn cái đẹp trên đời hóa thành cát bụi.Phó Trường Đình mất hết ngôn từ, lời lẽ trong miệng đều bị ánh mắt biết cười của người kia níu lại. Trong đầu chỉ có một khoảng mênh mông trống rỗng, đường nhìn ngẩn ngơ mất hồn dừng lại trên mặt hồ. Sau này, khi Phó Trường Đình đã là chưởng môn phái Chung Nam, đứng bên hồ Thái Bình đằng sau điện Lâm An ở kinh thành, vẫn không tự chủ được mà nhớ đến cảnh này, ngày này, giờ này, Hàn Thiền đứng trên hồ, đôi mắt tạc trăng rằm, nét cười như gió thoảng, sóng đã xanh như thế, khóe mắt đã cong như thế, gom hết mọi hoan hỉ vào trong một nụ cười.Phía sau tiệm tạp hóa có một cái sân nhỏ. Trong sân không trồng hoa không mọc cỏ, không bố trí núi đá, cũng không có quỷ khí âm u, máu me loang lổ. Nơi ở của quỷ rất đơn sơ, một căn phòng toen hoẻn thiếu ánh sáng ở sau tiệm, trong phòng chỉ có vỏn vẹn một ô cửa sổ vuông vức, ngó ra có thể nhìn thấy cây ngân hạnh cao to trong sân. Dưới tán cây ngân hạnh là một cái bàn đá hình vuông, xung quanh là vài cái đôn đá thấp lè tè. Chỉ thiếu mỗi hồ nước xanh thẳm, còn lại hầu như bày trí không khác gì thạch đình bên hồ Lâm.
Y thích hồ Lâm. Phó Trường Đình ngầm suy đoán.
“Sơn Tra thích ăn quả ngân hạnh của cây này.” Hàn Thiền lơ đãng giải thích với Phó Trường Đình.
Đạo sĩ ngồi đối diện bẩm sinh không thích cười, chỉ hơi gần gật đầu coi như đáp lời.
Hàn Thiền không để ý đến sự đáp lại của y, chỉ rót rượu tự chiếu cố bản thân. Gương mặt của Phó Trường thoáng chốc có phần âm u.
“Đạo trưởng đến hồ để đợi tôi?”
“Phải.”
“Vì sao?”
Đôi môi bất giác mím chặt, Phó Trường Đình tháo món trang sức giắt bên hông xuống để trước mặt người kia. Hàn Thiền hiểu ra, đồng tử thấp thoáng một ít đắc ý, lẩm bẩm nói, “Không ngờ là đạo trưởng sẽ nhận thật.”
“Vì sao?” Y chăm chú theo dõi người kia, không muốn bỏ qua bất cứ nỗi lòng nào của người này.Hàn Thiền điềm nhiên nhìn y, “Đối với tôi là một nỗi canh cánh, còn đối với đạo trưởng là một lời cảnh báo. Cảnh báo người chớ có giết lầm kẻ vô tội.”
Không uổng là lòng dạ của quỷ, lúc nào cũng không quên mỉa mai trái tim rắn lạnh như sắt của y.“Cảnh báo…” Cúi đầu tự nói với chính mình, trong lòng không thể nói rõ là tức giận hay là hoang mang, ngọt mặn đắng cay cùng chua chát lẫn lộn. Đột nhiên y vươn tay ra giật lấy bầu rượu trong tay Hàn Thiền, rót đầy một chén rồi nốc thẳng vào họng, mùi vị cay nồng kích thích xộc lên đầy sảng khoái.Hàn Thiền cười nói, “Đạo trưởng, người phá giới.”
Trong khi gò má y đã ửng hồng, ánh mắt đạo giả lại không hề có lấy chếch choáng, “Vừa rồi người cũng tự xưng bần đạo. Đạo trưởng, người cũng phá giới.”
Chả trách lần đầu gặp y cũng mặc trang phục đạo sĩ. Chẳng biết vì cớ gì, đạo giả chuyên thu phục ma quỷ, chỉ hỏi đã gây nghiệt gì, không màng đến quá khứ, bỗng có hơi hiếu kỳ về lai lịch của y. Không biết vì sao chết mà thành quỷ, không biết vì cái gì mà vẫn chấp nhất nương náu chốn nhân gian?
“A…” Bắt chước người kia giật lại bầu rượu, Hàn Thiền ngửa đầu, rượu chảy xuống miệng, đi vào cổ họng, màu hồng đào lập tức lan tràn trên mặt. Dù đã ngà ngà nhưng vẫn còn thanh tỉnh, “Vậy là đạo trưởng đồng ý nghe lời khuyên bảo của tôi?”
Phó Trường Đình ngồi ngay ngắn, hai mắt sáng ngời, không hề chớp một cái nhìn thẳng vào mặt y. Khuôn mặt anh tuấn xuất chúng, khi đứng trên kim điện là một nhân tài rường cột mang khí chất long phượng, ra khỏi triều đình là một bậc phong lưu tài tử hớp mất hồn vía người khác. Cho dù sa vào cảnh túng quẫn cùng đường, mặc quần áo vải thô cũng không xua được phong thái ung dung toát lên khắp người. Chỉ là y luôn nhất mực cố chấp, không thích xu nịnh, không cam chịu khuất phục, không viết rõ bốn chữ ‘nghiêm chỉnh đứng đắn’ lên mặt thì không chịu nổi. Cứng ngắc rập khuôn, đầu ra đầu đũa ra đũa, vô tư bộc trực, “Hàng yêu phục ma là nền tảng của chính đạo, như người nói, yêu quái cũng có thiện. Nhưng chỉ cần làm ác, bần đạo tuyệt đối không nhân nhượng.”
Y nói với thái độ nghiêm túc, từng lời từng chữ đều như rèn sắt đúc đồng, lời lẽ mạnh mẽ hùng hồn. Hàn Thiền ngừng rót rượu, mặt ngây ra ngơ ngác nhìn y. Phó Trường Đình cũng không hề lảng tránh, sống lưng thẳng đừ, ngay ngắn như chuông đồng. Đây là đáp án mà y suy nghĩ bấy lâu, yêu phải bắt, quỷ phải tróc, phàm là làm việc ác, tuyệt đối không khoan dung.
Hàn Thiền nhắm mắt, lại cạn sạch một hơi, “Làm thiện là sao? Làm ác là sao?”
Phó Trường Đình nhận lấy chén rượu, cũng uống cạn một hơi, “Thiện ác đồng thời tồn tại, có thiện tức có ác.”“Trăm năm làm thiện, một ngày làm ác, thì sao?”
“Giết.”
“Tích đức ngàn năm, sai lầm một lần, thì sao?”
“Giết.”
“Tu hành vạn năm, dấy một ý niệm, thì sao?”
“Giết.”Đạo sĩ thật thà như đếm thế này, nên nói là ngay thẳng hay cố chấp đây? Hàn Thiền ngà ngà say, run run giơ ngón tay, cách một khoảng điểm vào giữa mi tâm người kia, “Người, người đúng là đạo sĩ gỗ…” Vài phần giễu cợt, vài phần thở dài, vài phần thất vọng.Phó Trường Đình mặc cho người kia cười, rượu vào đến miệng, vị cay nồng kích thích đến mấy cũng không xua tan được băng giá kết tủa trên mặt y. Con quỷ tửu lượng kém nhếch khóe miệng, hai mắt híp lại, khuôn mặt đỏ rực như ông trời con, chỉ có đôi mắt vẫn sáng trong như thường, tựa chấm nhỏ lạc lõng giữa đêm đen, tỏa sáng lập lòe, không dung chứa bất cứ điều gì khác trừ một Phó Trường Đình ngay thẳng.“Nếu như… nếu như tôi làm chuyện ác thì sao? Đạo trưởng có ngoại lệ khai ân?” Con sâu rượu nằm úp nửa người trên bàn xoay mặt qua, ngây thơ đặt câu hỏi.
Tay run run không cầm nổi chén rượu, rượu chỉ còn một ít men theo chiếc cốc sứ tráng màu trời xanh ngát sau cơn mưa, từ giữa ngón tay chảy xuống mặt bàn. Phó Trường Đình đau đáu nhìn bàn tay phải thiếu ngón áp út không trọn vẹn, vết tích đỏ thẫm vì say rượu nên trông càng chói mắt, “Không.”
Một từ thoát khỏi miệng, chắc như đinh đóng cột.Ngoài bờ ruộng, bên hồ Lâm, mặt hồ sáng loáng như gương. Ly Cơ nhấc tay lên chậm rãi lau đi vệt đỏ sau rốt trên má, “Ta không thể trêu vào? Hừm… ngươi thì đủ sức trêu vào chắc…? Hừ!”
Nàng ta hừ một tiếng, khuôn mặt đẹp như hoa phút chốc hung hãn không khác gì bà La Sát. Nàng giơ tay, ống tay áo dập dềnh, bọt nước dưới chân đùn đùn, ngọn sóng bạc đầu nâng lên một nam thanh niên có thân hình cao lớn. Ly Cơ cười nũng nịu kéo cổ hắn, “Chỉ có chàng mới tốt thôi, tiểu lang quân của ta.”
Ngón tay vấn vít hương thơm đắm say mơn trớn khuôn mặt đờ đẫn của gã, hai mắt gã mở to, đáy mắt rỗng không một màu đen đặc quánh, không tồn tại một tí biểu cảm. Ly Cơ thỏa mãn ôm gã, cười giòn giã rồi hai người chầm chậm chìm xuống đáy hồ.
Ánh trăng như váng sương, sắc bạc dát mặt hồ, chiếu sáng khuôn mặt gã đàn ông. Lông mày rậm, mắt to, nước da ngăm đen, đáng tiếc trên má trái lại có một nốt ruồi đen to lộ, phá hỏng tướng mạo của gã. (còn tiếp…) Đăng bởi: admin
Hai bên hồ Lâm liễu rũ thướt tha, phía sau hàng liễu dãy núi hùng vĩ trập trùng. Non xanh nước biếc ẩn hiện, trăng tròn vành vạnh sáng ngời.
Bên hàng liễu, dưới thạch đình, không hề có tiếng chim hót hay côn trùng rả rích, cũng không có tiếng tiêu nức nở như khóc than đêm ấy. Phó Trường Đình đứng trong đình, đối diện với hồ nước, chắp hai tay sau lưng. Hàn Thiền vẫn chưa xuất hiện, đạo giả chỉ có một mình, sắc mặt trầm tĩnh, tựa vào trường kiếm toàn tâm toàn ý chờ đợi. Trong tiềm thức, y luôn nghĩ rằng, người kia sẽ đến.Người đến lại không phải là y.
“Đêm dài đăng đẵng, cô đơn xiết bao. Chớ phí hoài ngày lành cảnh đẹp, để thiếp múa một điệu cho đạo trưởng hòng san sẻ đêm nay.” Ấm thanh nũng nịu đáng yêu đến từ đáy hồ.Sóng nước loang thành một vòng, mặt hồ tĩnh lặng bỗng thi nhau gợn sóng. Bọt nước bắn tung tóe, một cô gái toàn thân lụa đỏ màu hoa hồng phất phơ như ngọn gió vút lên từ mặt hồ, chân váy tựa sóng, nhẹ nhàng lướt đi không để lại vết tích.“Đạo trưởng thật tuấn tú.” Tiến đến gần, nàng ta che miệng cười yêu kiều, cặp mày ngài, đôi môi đỏ mọng, gò má ửng hồng, đôi mắt hoa đào quyến rũ, giữa trán là một đóa hồng đỏ thắm yêu dị, “Thiếp là Ly Cơ, bái kiến chân quân.”
Uyển chuyển cúi người, tựa liễu mềm gió nâng, tựa sen thắm mưa gột.
Đôi mày Phó Trường Đình cau lại, không để ý gì đến vẻ đẹp rực rỡ như mẫu đơn của nàng ta mà quắc mắt, “Lui ra!”
Cá chép tinh tu luyện hơn năm trăm năm, dù mang dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, cũng chưa chắc không chứa chấp bụng dạ ác độc gian xảo như rắn rết.“Đúng là một người vô tình.” Nàng ta tức khắc lộ vẻ tủi thân, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Đánh bạo tiến đến từng bước, dưới ánh trăng mồn một, bầu ngực đầy đặn lộ hơn phân nửa. Tay ngọc mềm mại như rong rêu không xương vươn đến, níu lấy tay áo của y, “Chàng ơi, cớ sao không ngó ngàng đến em?”Giọng ngọt lịm thấu tận xương, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, tựa lan mà không phải lan, tựa xạ mà không phải xạ, nhập vào tận tâm, dấy lên lửa dục rạo rực. Ánh mắt Phó Trường Đình càng thêm lạnh lẽo, sắc mặt sa sầm, vung tay áo gầm lên, “Láo xược!”
Thanh âm như chuông bạc, phá vỡ ma âm của nàng ta, tay áo phần phật gió, nhằm ngay mặt mà đánh ra một luồng kình khí.
“Ối ——” Ly Cơ kêu một tiếng thê thảm, vội vàng bưng tay che mặt, gò má ri rỉ máu. Bất chấp đau đớn, nàng ta chỉ lộ ra sắc mặt thê lương, “Đạo sĩ ngươi thật quá nhẫn tâm!”
Chính khí Bắc Đẩu chạy quanh thân, Phó Trường Đình lạnh lùng, chưởng phát ra chỉ có sát khí, không hề có lấy nửa phần thương hoa tiếc ngọc, “Yêu nghiệt, ngươi đã hại bao nhiêu mạng người rồi?”
“Sợ là đếm không xuể.” Ly Cơ chưa kịp đáp lại, trong rừng chợt vang lên tiếng cười khẽ. Hàn Thiền từ tốn bước ra. Nãy giờ hóng náo nhiệt đã lâu, con quỷ nở nụ cười ranh mãnh, “Hay cho người tu đạo lòng không tục niệm, giai nhân trước mặt vẫn vững tựa thái sơn.”
Không quan tâm đến lời trêu chọc của y, Phó Trường Đình hừ nhẹ, ngoảnh mặt qua, cằm hếch cao để lộ vẻ lãnh đạm.Hàn Thiền lắc đầu bước đến bên hồ, chân hơi nhấc lên, đạp sóng lướt đi, “Khổ cho Ly Cơ tỷ tỷ của chúng ta, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
“Không đến lượt ngươi xen mồm!” Hất cánh tay vươn đến của y, Ly Cơ nghiến răng hằn học.
“Vậy sao?” Sóng nước trong hồ cuồn cuộn, y chậm rãi cúi đầu, cất tiếng nói dịu dàng không kém gì động tác nâng gương mặt bị thương của nàng ta lên, xem xét với vẻ trìu mến. Dán sát bên tai Ly Cơ, Hàn Thiền chậm rãi nhả từng tiếng, “Y không phải là người mà chị có thể trêu vào. Chị nên cảm ơn bần đạo đêm nay đã cứu mạng đi, Ly – Cơ – tỷ – tỷ à.”
“Ngươi!” Nghiến hàm răng bạc, nữ tử kiều diễm tức giận đến độ mắt đỏ hoe, “Ngươi dám nói với ta như thế!”
“Tại sao không?” Quay đầu lại ra hiệu nàng ta nhìn đạo sĩ đứng ở trong đình, Phó Trường Đình sắc thái không tình cảm, hờ hững nhìn hai kẻ một yêu một quỷ trên mặt nước. Giúp nàng ta lau vết máu xong, Hàn Thiền đứng thẳng lên, lấy ra một cái khăn lụa tự lau máu trên tay mình, “Chị nên bỏ cuộc thì hơn. Trong mắt của y, cho dù chị có đẹp tựa thuyền quyên, cũng chẳng khác gì bạch cốt tinh. Mà bạch cốt tinh không chừng còn khá hơn chị, ít ra cũng không đến nỗi bị giập mũi.”
Nghe thoáng thì tưởng là quan tâm, kỳ thực đều là những câu đá xoáy, Ly Cơ tức cành hông trừng mắt, “Ngươi dám đối xử với ta vậy sao?”
“Đạo trưởng, tôi nói có đúng không?” Không buồn ngó đến cô ả kế bên đương ***g lộn, Hàn Thiền từ từ quay đầu lại, cười hỏi Phó Trường Đình.
Gương mặt thuần khiết hé môi cười, thoáng chốc lu mờ cả ánh trăng, thoáng chốc lấp kín muôn ánh sao, chỉ là một nụ cười thoảng trên môi, chỉ là một tia láu lỉnh dâng trong mắt, đã đem trọn cái đẹp trên đời hóa thành cát bụi.Phó Trường Đình mất hết ngôn từ, lời lẽ trong miệng đều bị ánh mắt biết cười của người kia níu lại. Trong đầu chỉ có một khoảng mênh mông trống rỗng, đường nhìn ngẩn ngơ mất hồn dừng lại trên mặt hồ. Sau này, khi Phó Trường Đình đã là chưởng môn phái Chung Nam, đứng bên hồ Thái Bình đằng sau điện Lâm An ở kinh thành, vẫn không tự chủ được mà nhớ đến cảnh này, ngày này, giờ này, Hàn Thiền đứng trên hồ, đôi mắt tạc trăng rằm, nét cười như gió thoảng, sóng đã xanh như thế, khóe mắt đã cong như thế, gom hết mọi hoan hỉ vào trong một nụ cười.Phía sau tiệm tạp hóa có một cái sân nhỏ. Trong sân không trồng hoa không mọc cỏ, không bố trí núi đá, cũng không có quỷ khí âm u, máu me loang lổ. Nơi ở của quỷ rất đơn sơ, một căn phòng toen hoẻn thiếu ánh sáng ở sau tiệm, trong phòng chỉ có vỏn vẹn một ô cửa sổ vuông vức, ngó ra có thể nhìn thấy cây ngân hạnh cao to trong sân. Dưới tán cây ngân hạnh là một cái bàn đá hình vuông, xung quanh là vài cái đôn đá thấp lè tè. Chỉ thiếu mỗi hồ nước xanh thẳm, còn lại hầu như bày trí không khác gì thạch đình bên hồ Lâm.
Y thích hồ Lâm. Phó Trường Đình ngầm suy đoán.
“Sơn Tra thích ăn quả ngân hạnh của cây này.” Hàn Thiền lơ đãng giải thích với Phó Trường Đình.
Đạo sĩ ngồi đối diện bẩm sinh không thích cười, chỉ hơi gần gật đầu coi như đáp lời.
Hàn Thiền không để ý đến sự đáp lại của y, chỉ rót rượu tự chiếu cố bản thân. Gương mặt của Phó Trường thoáng chốc có phần âm u.
“Đạo trưởng đến hồ để đợi tôi?”
“Phải.”
“Vì sao?”
Đôi môi bất giác mím chặt, Phó Trường Đình tháo món trang sức giắt bên hông xuống để trước mặt người kia. Hàn Thiền hiểu ra, đồng tử thấp thoáng một ít đắc ý, lẩm bẩm nói, “Không ngờ là đạo trưởng sẽ nhận thật.”
“Vì sao?” Y chăm chú theo dõi người kia, không muốn bỏ qua bất cứ nỗi lòng nào của người này.Hàn Thiền điềm nhiên nhìn y, “Đối với tôi là một nỗi canh cánh, còn đối với đạo trưởng là một lời cảnh báo. Cảnh báo người chớ có giết lầm kẻ vô tội.”
Không uổng là lòng dạ của quỷ, lúc nào cũng không quên mỉa mai trái tim rắn lạnh như sắt của y.“Cảnh báo…” Cúi đầu tự nói với chính mình, trong lòng không thể nói rõ là tức giận hay là hoang mang, ngọt mặn đắng cay cùng chua chát lẫn lộn. Đột nhiên y vươn tay ra giật lấy bầu rượu trong tay Hàn Thiền, rót đầy một chén rồi nốc thẳng vào họng, mùi vị cay nồng kích thích xộc lên đầy sảng khoái.Hàn Thiền cười nói, “Đạo trưởng, người phá giới.”
Trong khi gò má y đã ửng hồng, ánh mắt đạo giả lại không hề có lấy chếch choáng, “Vừa rồi người cũng tự xưng bần đạo. Đạo trưởng, người cũng phá giới.”
Chả trách lần đầu gặp y cũng mặc trang phục đạo sĩ. Chẳng biết vì cớ gì, đạo giả chuyên thu phục ma quỷ, chỉ hỏi đã gây nghiệt gì, không màng đến quá khứ, bỗng có hơi hiếu kỳ về lai lịch của y. Không biết vì sao chết mà thành quỷ, không biết vì cái gì mà vẫn chấp nhất nương náu chốn nhân gian?
“A…” Bắt chước người kia giật lại bầu rượu, Hàn Thiền ngửa đầu, rượu chảy xuống miệng, đi vào cổ họng, màu hồng đào lập tức lan tràn trên mặt. Dù đã ngà ngà nhưng vẫn còn thanh tỉnh, “Vậy là đạo trưởng đồng ý nghe lời khuyên bảo của tôi?”
Phó Trường Đình ngồi ngay ngắn, hai mắt sáng ngời, không hề chớp một cái nhìn thẳng vào mặt y. Khuôn mặt anh tuấn xuất chúng, khi đứng trên kim điện là một nhân tài rường cột mang khí chất long phượng, ra khỏi triều đình là một bậc phong lưu tài tử hớp mất hồn vía người khác. Cho dù sa vào cảnh túng quẫn cùng đường, mặc quần áo vải thô cũng không xua được phong thái ung dung toát lên khắp người. Chỉ là y luôn nhất mực cố chấp, không thích xu nịnh, không cam chịu khuất phục, không viết rõ bốn chữ ‘nghiêm chỉnh đứng đắn’ lên mặt thì không chịu nổi. Cứng ngắc rập khuôn, đầu ra đầu đũa ra đũa, vô tư bộc trực, “Hàng yêu phục ma là nền tảng của chính đạo, như người nói, yêu quái cũng có thiện. Nhưng chỉ cần làm ác, bần đạo tuyệt đối không nhân nhượng.”
Y nói với thái độ nghiêm túc, từng lời từng chữ đều như rèn sắt đúc đồng, lời lẽ mạnh mẽ hùng hồn. Hàn Thiền ngừng rót rượu, mặt ngây ra ngơ ngác nhìn y. Phó Trường Đình cũng không hề lảng tránh, sống lưng thẳng đừ, ngay ngắn như chuông đồng. Đây là đáp án mà y suy nghĩ bấy lâu, yêu phải bắt, quỷ phải tróc, phàm là làm việc ác, tuyệt đối không khoan dung.
Hàn Thiền nhắm mắt, lại cạn sạch một hơi, “Làm thiện là sao? Làm ác là sao?”
Phó Trường Đình nhận lấy chén rượu, cũng uống cạn một hơi, “Thiện ác đồng thời tồn tại, có thiện tức có ác.”“Trăm năm làm thiện, một ngày làm ác, thì sao?”
“Giết.”
“Tích đức ngàn năm, sai lầm một lần, thì sao?”
“Giết.”
“Tu hành vạn năm, dấy một ý niệm, thì sao?”
“Giết.”Đạo sĩ thật thà như đếm thế này, nên nói là ngay thẳng hay cố chấp đây? Hàn Thiền ngà ngà say, run run giơ ngón tay, cách một khoảng điểm vào giữa mi tâm người kia, “Người, người đúng là đạo sĩ gỗ…” Vài phần giễu cợt, vài phần thở dài, vài phần thất vọng.Phó Trường Đình mặc cho người kia cười, rượu vào đến miệng, vị cay nồng kích thích đến mấy cũng không xua tan được băng giá kết tủa trên mặt y. Con quỷ tửu lượng kém nhếch khóe miệng, hai mắt híp lại, khuôn mặt đỏ rực như ông trời con, chỉ có đôi mắt vẫn sáng trong như thường, tựa chấm nhỏ lạc lõng giữa đêm đen, tỏa sáng lập lòe, không dung chứa bất cứ điều gì khác trừ một Phó Trường Đình ngay thẳng.“Nếu như… nếu như tôi làm chuyện ác thì sao? Đạo trưởng có ngoại lệ khai ân?” Con sâu rượu nằm úp nửa người trên bàn xoay mặt qua, ngây thơ đặt câu hỏi.
Tay run run không cầm nổi chén rượu, rượu chỉ còn một ít men theo chiếc cốc sứ tráng màu trời xanh ngát sau cơn mưa, từ giữa ngón tay chảy xuống mặt bàn. Phó Trường Đình đau đáu nhìn bàn tay phải thiếu ngón áp út không trọn vẹn, vết tích đỏ thẫm vì say rượu nên trông càng chói mắt, “Không.”
Một từ thoát khỏi miệng, chắc như đinh đóng cột.Ngoài bờ ruộng, bên hồ Lâm, mặt hồ sáng loáng như gương. Ly Cơ nhấc tay lên chậm rãi lau đi vệt đỏ sau rốt trên má, “Ta không thể trêu vào? Hừm… ngươi thì đủ sức trêu vào chắc…? Hừ!”
Nàng ta hừ một tiếng, khuôn mặt đẹp như hoa phút chốc hung hãn không khác gì bà La Sát. Nàng giơ tay, ống tay áo dập dềnh, bọt nước dưới chân đùn đùn, ngọn sóng bạc đầu nâng lên một nam thanh niên có thân hình cao lớn. Ly Cơ cười nũng nịu kéo cổ hắn, “Chỉ có chàng mới tốt thôi, tiểu lang quân của ta.”
Ngón tay vấn vít hương thơm đắm say mơn trớn khuôn mặt đờ đẫn của gã, hai mắt gã mở to, đáy mắt rỗng không một màu đen đặc quánh, không tồn tại một tí biểu cảm. Ly Cơ thỏa mãn ôm gã, cười giòn giã rồi hai người chầm chậm chìm xuống đáy hồ.
Ánh trăng như váng sương, sắc bạc dát mặt hồ, chiếu sáng khuôn mặt gã đàn ông. Lông mày rậm, mắt to, nước da ngăm đen, đáng tiếc trên má trái lại có một nốt ruồi đen to lộ, phá hỏng tướng mạo của gã. (còn tiếp…) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.