Chương 17: Long nữ
Thượng Quan Hiểu Tinh
08/12/2020
Long Tam công chúa mãn hạn phóng thích, Diêm La Vương tự mình tới nghênh đón.
Chuyện năm đó long nữ cũng có trách nhiệm nhất định, dĩ nhiên không cách nào trách tội người khác, huống hồ Diêm La Vương đích thân tới đón nàng, đã cho nàng đủ mặt mũi.
Diêm La Vương lấy ra bảo kính, nói với Long Tam công chúa: “Đại ca ngươi vì cứu ngươi, không tiếc lấy thân chịu khổ, ngộ nhập ma đạo, hiện nay cả người ma khí đã tiêu trừ, ngươi liền thả hắn ra đi.”
Long Tam công chúa nhận lấy bảo kính, hốc mắt ẩm ướt nói: “Đa tạ!”
Sau đó liền nghe được một tiếng rồng ngâm, một con thanh long từ trong gương cuồn cuộn bay ra, hóa thành hình người, chính là Long thái tử điện hạ. Hắn tiến lên một bước, ôm lấy Long Tam công chúa, hai huynh muội ôm nhau mà khóc.
Hồi lâu sau, Long Tam công chúa quay đầu nói với Diêm La Vương: “Chúng ta bây giờ trở về Long Cung, chuyện xưa như mây khói, ngươi và ta sau này còn có thể làm bằng hữu không?”
Diêm La Vương nói: “Dĩ nhiên là bằng hữu.”
Long Tam công chúa nín khóc mỉm cười. Long thái tử ôm quyền chắp tay thi lễ, nói: “Trước đây giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, đều là tiểu đệ không hiểu chuyện, mong ca ca bao dung. Đệ cùng với lục đệ của huynh tình đầu ý hợp, sau này mong rằng ca ca quan tâm nhiều hơn một chút.”
Diêm La Vương chỉ cười không nói, nhìn theo hai người đằng vân giá vũ mà đi.
Trở lại địa phủ, trước tiên liền đến thăm phủ đệ Tần Quảng Vương.
Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy đám Chuyển Luân Vương, Biện Thành Vương vây quanh bên người đại ca, rất náo nhiệt.
“Đã về rồi? Long nữ thế nào?”
Tần Quảng Vương cười chào đón, dắt hắn đến ngồi bên cạnh bàn.
“Long Thái Tử cùng Tam công chúa đã bình an trở lại Long Cung.”
Nhìn thấy Biện Thành Vương len lén thở phào một cái, Diêm La Vương cùng Tần Quảng Vương nhìn nhau cười.
Chuyển Luân Vương nói: “Ngũ ca đã về, đệ cùng lục ca liền về đây. Hôm khác sẽ tới.”
Sau đó liền kéo Biện Thành Vương chạy đi, lưu lại tiếng Biện Thành Vương hàm hồ không rõ: “Tạ ơn ngũ ca” phiêu tán trong gió.
Lưu lại hai người lúng túng một hồi.
Diêm La Vương nói: “Đệ chỉ tới thăm đại ca một chút thôi, bây giờ liền trở về.”
Tần Quảng Vương nhìn hắn nói: “Ở lại cùng ta dùng bữa tối không?”
Diêm La Vương lắc đầu: “Không cần đâu.” Rồi đứng dậy đi ra cửa.
Tần Quảng Vương vội vàng đuổi theo, kéo tay áo hắn lại: “Ta tiễn đệ”.
Hai người ra cửa, dọc theo Phong Đô thành đi một vòng, một đường đi qua Nhị Điện, Tam Điện... Thẳng đến khi đến bên ngoài Tiết thành, Diêm La Vương rốt cuộc dừng lại bên bụi bỉ ngạn hoa, đối mặt với Tần Quảng Vương nói: “Đại ca, huynh có phải có điều muốn nói không?”
Tần Quảng Vương đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, cọ xát hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Long Tam công chúa đã cùng đệ nói những gì?”
Diêm La Vương một bên khóe môi cong lên: “Đại ca, huynh tới gần chút nữa, đệ nói cho huynh nghe.”
Tần Quảng Vương nghi hoặc mà liếc hắn một cái, do dự đến gần.
“Lại gần một chút nữa”
Tần Quảng Vương mặt đỏ như nhỏ máu, khẩn trương hỏi: “Được, được chưa?”
Thẳng đến hai người mặt dán mặt, Diêm La Vương mới gật đầu. Duỗi tay đem Tần Quảng Vương kéo vào trong lòng ngực, để sát vào đối phương lỗ tai thấp giọng mà nói: “Nàng nói, chúc đệ và huynh cùng nhau vĩnh kết đồng tâm.”
Tần Quảng Vương nội tâm nhảy bang bang, không tin được mà hỏi lại: “Đệ nói cái gì?”
Diêm La Vương không tiếp tục nhiều lời, chỉ nâng lên khuôn mặt nhỏ của Tần Quảng Vương, cúi đầu hôn xuống.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không thắng nổi một nụ hôn thâm tình.
HOÀN
S: Đến hết mới hôn là có thật ╮(╯∀╰)╭
Chuyện năm đó long nữ cũng có trách nhiệm nhất định, dĩ nhiên không cách nào trách tội người khác, huống hồ Diêm La Vương đích thân tới đón nàng, đã cho nàng đủ mặt mũi.
Diêm La Vương lấy ra bảo kính, nói với Long Tam công chúa: “Đại ca ngươi vì cứu ngươi, không tiếc lấy thân chịu khổ, ngộ nhập ma đạo, hiện nay cả người ma khí đã tiêu trừ, ngươi liền thả hắn ra đi.”
Long Tam công chúa nhận lấy bảo kính, hốc mắt ẩm ướt nói: “Đa tạ!”
Sau đó liền nghe được một tiếng rồng ngâm, một con thanh long từ trong gương cuồn cuộn bay ra, hóa thành hình người, chính là Long thái tử điện hạ. Hắn tiến lên một bước, ôm lấy Long Tam công chúa, hai huynh muội ôm nhau mà khóc.
Hồi lâu sau, Long Tam công chúa quay đầu nói với Diêm La Vương: “Chúng ta bây giờ trở về Long Cung, chuyện xưa như mây khói, ngươi và ta sau này còn có thể làm bằng hữu không?”
Diêm La Vương nói: “Dĩ nhiên là bằng hữu.”
Long Tam công chúa nín khóc mỉm cười. Long thái tử ôm quyền chắp tay thi lễ, nói: “Trước đây giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, đều là tiểu đệ không hiểu chuyện, mong ca ca bao dung. Đệ cùng với lục đệ của huynh tình đầu ý hợp, sau này mong rằng ca ca quan tâm nhiều hơn một chút.”
Diêm La Vương chỉ cười không nói, nhìn theo hai người đằng vân giá vũ mà đi.
Trở lại địa phủ, trước tiên liền đến thăm phủ đệ Tần Quảng Vương.
Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy đám Chuyển Luân Vương, Biện Thành Vương vây quanh bên người đại ca, rất náo nhiệt.
“Đã về rồi? Long nữ thế nào?”
Tần Quảng Vương cười chào đón, dắt hắn đến ngồi bên cạnh bàn.
“Long Thái Tử cùng Tam công chúa đã bình an trở lại Long Cung.”
Nhìn thấy Biện Thành Vương len lén thở phào một cái, Diêm La Vương cùng Tần Quảng Vương nhìn nhau cười.
Chuyển Luân Vương nói: “Ngũ ca đã về, đệ cùng lục ca liền về đây. Hôm khác sẽ tới.”
Sau đó liền kéo Biện Thành Vương chạy đi, lưu lại tiếng Biện Thành Vương hàm hồ không rõ: “Tạ ơn ngũ ca” phiêu tán trong gió.
Lưu lại hai người lúng túng một hồi.
Diêm La Vương nói: “Đệ chỉ tới thăm đại ca một chút thôi, bây giờ liền trở về.”
Tần Quảng Vương nhìn hắn nói: “Ở lại cùng ta dùng bữa tối không?”
Diêm La Vương lắc đầu: “Không cần đâu.” Rồi đứng dậy đi ra cửa.
Tần Quảng Vương vội vàng đuổi theo, kéo tay áo hắn lại: “Ta tiễn đệ”.
Hai người ra cửa, dọc theo Phong Đô thành đi một vòng, một đường đi qua Nhị Điện, Tam Điện... Thẳng đến khi đến bên ngoài Tiết thành, Diêm La Vương rốt cuộc dừng lại bên bụi bỉ ngạn hoa, đối mặt với Tần Quảng Vương nói: “Đại ca, huynh có phải có điều muốn nói không?”
Tần Quảng Vương đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, cọ xát hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Long Tam công chúa đã cùng đệ nói những gì?”
Diêm La Vương một bên khóe môi cong lên: “Đại ca, huynh tới gần chút nữa, đệ nói cho huynh nghe.”
Tần Quảng Vương nghi hoặc mà liếc hắn một cái, do dự đến gần.
“Lại gần một chút nữa”
Tần Quảng Vương mặt đỏ như nhỏ máu, khẩn trương hỏi: “Được, được chưa?”
Thẳng đến hai người mặt dán mặt, Diêm La Vương mới gật đầu. Duỗi tay đem Tần Quảng Vương kéo vào trong lòng ngực, để sát vào đối phương lỗ tai thấp giọng mà nói: “Nàng nói, chúc đệ và huynh cùng nhau vĩnh kết đồng tâm.”
Tần Quảng Vương nội tâm nhảy bang bang, không tin được mà hỏi lại: “Đệ nói cái gì?”
Diêm La Vương không tiếp tục nhiều lời, chỉ nâng lên khuôn mặt nhỏ của Tần Quảng Vương, cúi đầu hôn xuống.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không thắng nổi một nụ hôn thâm tình.
HOÀN
S: Đến hết mới hôn là có thật ╮(╯∀╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.