Chương 20: Con mèo đen
Võ Hoàng Phúc
11/07/2020
Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, không ngờ phía bên kia, lão Phan lại xuất ra một tuyệt chiêu bí ẩn.
Ổng ném một cái lưới màu đỏ lên người quỷ sông, cái lưới đỏ vừa chạm vào ả, một làn khói mỏng chợt xuất hiện, kèm theo đó là tiếng la hét của ả.
Lão Phan mỉm cười, nói "Đây là hồng huyết võng đã được nhuộm máu, tao định dùng nó để bắt giữ kẻ kia, nhưng không ngờ, hiện tại phải dùng nó với mày rồi".
Quỷ sông hừ lớn một tiếng, cố gắng dùng hết sức quát "Giỏi lắm lão già thúi, nhưng cho dù ông có phong ấn được ta đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ không trùng bước đâu, tâm ma của hắn rất lớn".
Nghe ả nói tôi càng cảm thấy mù mờ, rốt cuộc "hắn" mà ả nói là một kẻ ra sao? Tâm ma của hắn thiệt ra là gì? Mà khiến cho hắn phải giết nhiều người như vậy?.
"Chuyện về tên kia, tao đã có cách khác, hiện tại thì mày lo cho mày trước đi".
Lão Phan vừa nói vừa kéo cái lưới, quỷ sông tuy rất đau đớn, nhưng khí lực của ả không nhỏ chút nào, ả vội vàng dùng sức vùng vẫy để thoát khỏi hồng huyết võng.
Trong lúc đó, mớ tóc quấn ngay cổ chân của tôi cũng đã bắt đầu lỏng dần, Trần Tiến Khoa từ xa tiến lại gần, lo lắng hỏi "Phúc Phúc, cậu có sao không đa?".
Tuy sinh lực hiện tại của tôi rất yếu, nhưng mà tôi không muốn người khác lo lắng, liền lắc đầu đáp "Không sao".
Hắn nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng tháo mớ tóc trên cổ chân phụ tôi. Nhìn bằng mắt thường thì mớ tóc khá ít, nhưng mà khi tháo gỡ thì mới phát hiện chúng rất nhiều, tháo mãi vẫn chẳng hết.
"Kỳ lạ quá, sao tháo hoài mà không hết?".
Trần Tiến Khoa nghi hoặc hỏi, tôi hít một hơi sâu, đáp "Có lẽ sanh lực của quỷ sông chưa bị tiêu tán hết, nên vẫn chẳng thể nào tháo gỡ được".
Câu nói này của tôi, đồng nghĩa với việc, chỉ cần phong ấn được quỷ sông, thì ngay lập tức mớ tóc này sẽ tự tháo ra.
"Còn chưa chịu thua?".
Lão Phan ở phía bên kia quát lớn, trên nét mặt của ổng đã xuất hiện một tia kiệt sức, nếu như tình trạng này cứ tiếp tục, tôi e là tình thế sẽ bị lật ngược.
Quỷ sông cười lớn, đáp "Thua à, ông cũng tự cao quá đó đa".
Vừa dứt lời, ả vội vàng vẫy vùng, định thoát khỏi cái lưới.
Nhưng mà lão Phan vẫn quyết liệt kéo cái lưới, không cho nó thoát khỏi. Đột ngột gió nổi lên, khiến cho cây lá xào xạc tơi tả.
Làn khói sương cũng bắt đầu dày đặc hơn, phía sau quỷ sông như ẩn như hiện một bóng người.
"Meo".
Còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của kẻ kia, thì tiếng mèo gào lên. Âm thanh rất lớn, khiến cho tụi tôi không lạnh mà rùng mình.
Khi tiếng mèo dứt, trong làn sương khói một con mèo lao thẳng ra, hướng tới chỗ lão Phan. Do quá bất ngờ nên ổng không kịp né, và ngay lập tức bị con mèo cào một đường vào tay.
"A".
Lão Phan đau đớn la lên, tôi trong lòng cảm thấy có chuyện không tốt, liền vội vã chạy tới chỗ ổng, mặc cho mớ tóc của quỷ sông còn quấn lấy cổ chân.
Con mèo nhìn thấy tôi, liền ngưng hoạt động. Lúc này, tôi mới nhận ra nó chính là con mèo đen đã xuất hiện ở sau bếp nhà tôi. Nhưng mà chẳng phải nó là linh miêu sao? Tại sao vô duyên vô cớ lại tấn công người khác?
"Hắc miêu! Mau tấn công luôn thằng nhóc đó cho ta".
Một thanh âm lạnh lẽo vang vọng, nghe mà lạnh cả xương sống lưng. Con mèo nghe thấy mệnh lệnh, thì ngay lập tức nhào về phía tôi, lão Phan đứng ở bên cạnh liền đẩy tôi ra một bên.
Cú đẩy tuy không mạnh, nhưng khiến cho tôi té xuống đất, cũng vì vậy mà cú tấn công của con mèo đen không thành.
Nó đưa đôi mắt kinh dị nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nhào về phía tôi.
"Phằng".
Tiếng súng vang lên, tôi quay sang thì nhìn thấy Trần Tiến Khoa vội vàng chạy tới đỡ tôi đứng dậy.
Viên đạn nhắm tới con mèo đen, nhưng kỳ dị thay, nó đã né tránh được, hiện tại đang đứng cách xa tụi tôi vài mét, và đang quan sát nhất cử nhất động của tụi tôi.
"Cậu có sao không?".
Trần Tiến Khoa hỏi, tôi vội lắc đầu, đáp "Tôi không sao, nhưng mà lão Phan có vẻ không ổn".
Vết thương do linh miêu cào liên tục chảy máu, tôi không biết do lão Phan đã già nên máu đong chậm, hay là đây là linh lực của linh miêu gây ra.
"Ta vẫn ổn, chỉ có điều hiện tại không thể thi chuyển chú thuật, coi tình hình này, thì lành ít dữ nhiều rồi".
Lão Phan vừa nói, vừa xé một mảnh vải trên bộ bà ba ra băng bó vết thương. Những lời ổng nói rất chính xác, tụi tôi lúc này như trứng chọi với đá vậy.
"Phằng".
Trần Tiến Khoa lại tiếp tục bắn một phát đạn nữa, hắn quay sang tôi và lão Phan, lớn tiếng nói "Cho dù là có chết đi chăng nữa, tôi cũng phải chiến đấu tới cùng".
Nghe những lời này, tôi không biết nên nói gì, bởi lẽ dù sao Trần Tiến Khoa cũng là một cảnh sát, hắn có tinh thần hy sinh và chiến đấu tới cuối cùng. Nên cho dù nói gì đi nữa cũng vô ích.
Phát đạn kia của hắn dễ dàng bị mớ tóc của quỷ sông hất ra. Con mèo đen nắm lấy cơ hội, ngay lập tức nhào về phía Trần Tiến Khoa.
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, hiện tại ba người tụi tôi, chỉ có Trần Tiến Khoa là lợi hại nhất, vì vậy không thể để hắn bị thương được.
Con mèo đen không tấn công được Trần Tiến Khoa thì đổi hướng, nhào về phía tôi. Do không dự bị tình huống này, nên tôi bị nó cào một đường dài.
Máu bắt đầu chảy ra, do linh lực của nó quá lớn khiến cho máu cứ chảy ra không ngừng.
"Á".
Tôi còn chưa kịp định thần trước tình huống này, thì quỷ sông đột nhiên hét lên đau đớn.
Ả vừa vùng vẫy liên tục, lão Phan nhìn nhìn một hồi rồi như hiểu ra gì đó, vội nhìn tôi nói "Phúc Phúc, nhìn tóc của nó kìa".
Nghe ổng nói, tôi liền chú ý tới tóc của quỷ sông, những sợ tóc đầy quỷ lực khi nãy đã dần mềm nhũn, chúng như bị cái gì đó làm mất đi sức mạnh.
"Thì ra là mày, kẻ sanh ra để phong ấn quỷ sông".
Giọng nói vang vọng lạnh lẽo của tên kia vang lên, tôi còn chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, thì lão Phan vui mừng nói "Phúc Phúc, con coi, là do máu của con chạy xuống mớ tóc của quỷ sông, nên mới khiến cho nó mất đi quỷ lực".
"Nhưng mà sao có thể chứ, con không phải tiên nhân, cũng chưa từng học pháp thuật, làm sao có loại máu này được".
Tôi ngơ ngác hỏi, lão Phan bước tới gần, giải thích "Thiệt ra, không cần phải là tiên nhân, hay pháp sư mới có loại máu này, năm xưa cậu nhóc bị hiến tế cũng có loại máu như vầy".
Hai chữ "hiến tế" âm vang trong đầu, vậy là tôi không phải là nạn nhân tiếp theo, mà chính là người hiến tế.
"Cái gì mà hiến tế chứ? Ông nói gì tôi không hiểu?".
Trần Tiến Khoa mịt mù lên tiếng, lão Phan biết mình đã lỡ miệng, đành im lặng không trả lời.
Nhìn thấy mọi chuyện lúc này, tôi nghĩ chỉ có cách hiến tế bản thân, mới có thể phong ấn được nó, chắc chắn đây là do số phận đã định đoạt.
"Phúc Phúc, có phải cậu biết chuyện gì không?".
Thấy nét mặt trầm tư của tôi, Trần Tiến Khoa nghi hoặc hỏi. Tôi thở dài, cảm thấy mọi chuyện đã không thể giấu giếm được nữa, liền nói "Tôi nói anh nghe, dù anh tin hay không thì đây cũng là sự thật, án mạng năm xưa chính là do quỷ sông kia gây ra, có một vị tiên nhân giúp đỡ, bằng cách hiến tế một đồng nam có mạng cách đặc biệt để phong ấn nó, chính vì vậy mà án mạng không tiếp diễn nữa. Hiện tại, quỷ sông đã phá bỏ phong ấn, án mạng năm xưa lặp lại, và tôi là người được chọn đặng hiến tế đó đa".
"Cái gì chứ, đây chẳng phải là mê tín dị đoan sao?".
Trần Tiến Khoa kéo tôi ra xa lão Phan, hắn dữ tợn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi biết, anh là một người cảnh sát, luôn tin khoa học, chuyện hiến tế hết sức huyễn hoặc khiến cho người ta khó lòng tin tưởng được, nhưng mà năm xưa cách này đã hiệu nghiệm, nên tôi nghĩ tụi mình không còn cách lựa chọn nào khác nữa".
Nghe những lời này của tôi, Trần Tiến Khoa có chút hoang mang, có lẽ hắn biết đối với tình hình này, nếu không phong ấn quỷ sông thì có rất nhiều người chết nữa.
"Nói nhảm đủ rồi, bộ tụi mày nghĩ tao sẽ cho tụi mày dễ dàng hành động sao?".
Tên kia ở phía xa lên tiếng, giọng nói mang đầy vẻ ngạo mạn. Lão Phan ở phía bên kia kéo tôi về, ổng không nói không rằng, một đường lấy mấy của tôi, rồi vẽ gì đó lên thân trượng.
"Chữ là bùa, máu là chú, tâm niệm diệt trừ quỷ ma, đã là quỷ sông, trọn đời phải bị giam ở dưới đáy sông Hậu".
Ổng hô lớn câu khẩu quyết, sau đó ném cây trượng về phía quỷ sông. Tiếng chuông trấn hồn vang lên liên hồi, cây trượng cấm vào ngực của quỷ sông, khiến cho ả kêu la thảm thiết, vùng vẫy điên cuồng, cũng may nhờ có lưới máu phủ xung quanh nên đã giam cầm được ả.
"Hắc miêu, mau tấn công thằng nhóc thúi đó cho ta".
Âm thanh tức giận gào lớn, Trần Tiến Khoa vội vàng đứng ở phía trước cản lại, có vẻ hắn muốn đối phó với con mèo đen.
Tôi rất hoang mang, lần trước nó mới cào cái đã khiến cho tôi mất rất nhiều máu, nếu nó cào một lần nữa, nói không chừng tôi sẽ mất nữa cái mạng.
Nhưng mà tôi không tài nào ngờ được, con mèo đen không những không tấn công tụi tôi, mà ngược lại nó lại nhảy lên trên ngọn cây, hướng về phía tên kia.
"Ha ha ha, mày không ngờ tới trường hợp này đúng không?".
Lão Phan cười lớn, hướng tên kia nói. Tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói liền hỏi "Là sao vậy ông Phan?".
"Là như vầy, linh miêu bản thân nó đã có linh tánh, lúc đầu tấn công tụi ta là do nó chưa cảm nhận được máu của người sẽ phong ấn quỷ sông. Nhưng sau khi nó cào con chảy máu, chắc chắn trên móng vuốt của nó đã dính một ít máu, khiến cho bản thân nó hiểu được, người khắc chế quỷ sông đã xuất hiện, nó không thể làm càn được nữa".
Lời của lão Phan rất rõ ràng, nó làm tôi nhớ tới lời của Lâm bà bà trước đó đã nói, loài linh miêu này nếu không có người áp chế, nhất định sẽ bị quỷ sông lợi dụng. Vậy thì hiện tại tôi chính là người áp chế nó, nên nó không còn nghe lời tên kia nữa.
"Hừ, con mèo thúi, nếu mày không ra tay, thì để tự tao ra tay".
Tên kia gầm gừ, rồi tiến về phía tụi tôi. Hình ảnh của hắn bắt đầu rõ ràng hơn.
Ổng ném một cái lưới màu đỏ lên người quỷ sông, cái lưới đỏ vừa chạm vào ả, một làn khói mỏng chợt xuất hiện, kèm theo đó là tiếng la hét của ả.
Lão Phan mỉm cười, nói "Đây là hồng huyết võng đã được nhuộm máu, tao định dùng nó để bắt giữ kẻ kia, nhưng không ngờ, hiện tại phải dùng nó với mày rồi".
Quỷ sông hừ lớn một tiếng, cố gắng dùng hết sức quát "Giỏi lắm lão già thúi, nhưng cho dù ông có phong ấn được ta đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ không trùng bước đâu, tâm ma của hắn rất lớn".
Nghe ả nói tôi càng cảm thấy mù mờ, rốt cuộc "hắn" mà ả nói là một kẻ ra sao? Tâm ma của hắn thiệt ra là gì? Mà khiến cho hắn phải giết nhiều người như vậy?.
"Chuyện về tên kia, tao đã có cách khác, hiện tại thì mày lo cho mày trước đi".
Lão Phan vừa nói vừa kéo cái lưới, quỷ sông tuy rất đau đớn, nhưng khí lực của ả không nhỏ chút nào, ả vội vàng dùng sức vùng vẫy để thoát khỏi hồng huyết võng.
Trong lúc đó, mớ tóc quấn ngay cổ chân của tôi cũng đã bắt đầu lỏng dần, Trần Tiến Khoa từ xa tiến lại gần, lo lắng hỏi "Phúc Phúc, cậu có sao không đa?".
Tuy sinh lực hiện tại của tôi rất yếu, nhưng mà tôi không muốn người khác lo lắng, liền lắc đầu đáp "Không sao".
Hắn nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng tháo mớ tóc trên cổ chân phụ tôi. Nhìn bằng mắt thường thì mớ tóc khá ít, nhưng mà khi tháo gỡ thì mới phát hiện chúng rất nhiều, tháo mãi vẫn chẳng hết.
"Kỳ lạ quá, sao tháo hoài mà không hết?".
Trần Tiến Khoa nghi hoặc hỏi, tôi hít một hơi sâu, đáp "Có lẽ sanh lực của quỷ sông chưa bị tiêu tán hết, nên vẫn chẳng thể nào tháo gỡ được".
Câu nói này của tôi, đồng nghĩa với việc, chỉ cần phong ấn được quỷ sông, thì ngay lập tức mớ tóc này sẽ tự tháo ra.
"Còn chưa chịu thua?".
Lão Phan ở phía bên kia quát lớn, trên nét mặt của ổng đã xuất hiện một tia kiệt sức, nếu như tình trạng này cứ tiếp tục, tôi e là tình thế sẽ bị lật ngược.
Quỷ sông cười lớn, đáp "Thua à, ông cũng tự cao quá đó đa".
Vừa dứt lời, ả vội vàng vẫy vùng, định thoát khỏi cái lưới.
Nhưng mà lão Phan vẫn quyết liệt kéo cái lưới, không cho nó thoát khỏi. Đột ngột gió nổi lên, khiến cho cây lá xào xạc tơi tả.
Làn khói sương cũng bắt đầu dày đặc hơn, phía sau quỷ sông như ẩn như hiện một bóng người.
"Meo".
Còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của kẻ kia, thì tiếng mèo gào lên. Âm thanh rất lớn, khiến cho tụi tôi không lạnh mà rùng mình.
Khi tiếng mèo dứt, trong làn sương khói một con mèo lao thẳng ra, hướng tới chỗ lão Phan. Do quá bất ngờ nên ổng không kịp né, và ngay lập tức bị con mèo cào một đường vào tay.
"A".
Lão Phan đau đớn la lên, tôi trong lòng cảm thấy có chuyện không tốt, liền vội vã chạy tới chỗ ổng, mặc cho mớ tóc của quỷ sông còn quấn lấy cổ chân.
Con mèo nhìn thấy tôi, liền ngưng hoạt động. Lúc này, tôi mới nhận ra nó chính là con mèo đen đã xuất hiện ở sau bếp nhà tôi. Nhưng mà chẳng phải nó là linh miêu sao? Tại sao vô duyên vô cớ lại tấn công người khác?
"Hắc miêu! Mau tấn công luôn thằng nhóc đó cho ta".
Một thanh âm lạnh lẽo vang vọng, nghe mà lạnh cả xương sống lưng. Con mèo nghe thấy mệnh lệnh, thì ngay lập tức nhào về phía tôi, lão Phan đứng ở bên cạnh liền đẩy tôi ra một bên.
Cú đẩy tuy không mạnh, nhưng khiến cho tôi té xuống đất, cũng vì vậy mà cú tấn công của con mèo đen không thành.
Nó đưa đôi mắt kinh dị nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nhào về phía tôi.
"Phằng".
Tiếng súng vang lên, tôi quay sang thì nhìn thấy Trần Tiến Khoa vội vàng chạy tới đỡ tôi đứng dậy.
Viên đạn nhắm tới con mèo đen, nhưng kỳ dị thay, nó đã né tránh được, hiện tại đang đứng cách xa tụi tôi vài mét, và đang quan sát nhất cử nhất động của tụi tôi.
"Cậu có sao không?".
Trần Tiến Khoa hỏi, tôi vội lắc đầu, đáp "Tôi không sao, nhưng mà lão Phan có vẻ không ổn".
Vết thương do linh miêu cào liên tục chảy máu, tôi không biết do lão Phan đã già nên máu đong chậm, hay là đây là linh lực của linh miêu gây ra.
"Ta vẫn ổn, chỉ có điều hiện tại không thể thi chuyển chú thuật, coi tình hình này, thì lành ít dữ nhiều rồi".
Lão Phan vừa nói, vừa xé một mảnh vải trên bộ bà ba ra băng bó vết thương. Những lời ổng nói rất chính xác, tụi tôi lúc này như trứng chọi với đá vậy.
"Phằng".
Trần Tiến Khoa lại tiếp tục bắn một phát đạn nữa, hắn quay sang tôi và lão Phan, lớn tiếng nói "Cho dù là có chết đi chăng nữa, tôi cũng phải chiến đấu tới cùng".
Nghe những lời này, tôi không biết nên nói gì, bởi lẽ dù sao Trần Tiến Khoa cũng là một cảnh sát, hắn có tinh thần hy sinh và chiến đấu tới cuối cùng. Nên cho dù nói gì đi nữa cũng vô ích.
Phát đạn kia của hắn dễ dàng bị mớ tóc của quỷ sông hất ra. Con mèo đen nắm lấy cơ hội, ngay lập tức nhào về phía Trần Tiến Khoa.
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, hiện tại ba người tụi tôi, chỉ có Trần Tiến Khoa là lợi hại nhất, vì vậy không thể để hắn bị thương được.
Con mèo đen không tấn công được Trần Tiến Khoa thì đổi hướng, nhào về phía tôi. Do không dự bị tình huống này, nên tôi bị nó cào một đường dài.
Máu bắt đầu chảy ra, do linh lực của nó quá lớn khiến cho máu cứ chảy ra không ngừng.
"Á".
Tôi còn chưa kịp định thần trước tình huống này, thì quỷ sông đột nhiên hét lên đau đớn.
Ả vừa vùng vẫy liên tục, lão Phan nhìn nhìn một hồi rồi như hiểu ra gì đó, vội nhìn tôi nói "Phúc Phúc, nhìn tóc của nó kìa".
Nghe ổng nói, tôi liền chú ý tới tóc của quỷ sông, những sợ tóc đầy quỷ lực khi nãy đã dần mềm nhũn, chúng như bị cái gì đó làm mất đi sức mạnh.
"Thì ra là mày, kẻ sanh ra để phong ấn quỷ sông".
Giọng nói vang vọng lạnh lẽo của tên kia vang lên, tôi còn chưa hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, thì lão Phan vui mừng nói "Phúc Phúc, con coi, là do máu của con chạy xuống mớ tóc của quỷ sông, nên mới khiến cho nó mất đi quỷ lực".
"Nhưng mà sao có thể chứ, con không phải tiên nhân, cũng chưa từng học pháp thuật, làm sao có loại máu này được".
Tôi ngơ ngác hỏi, lão Phan bước tới gần, giải thích "Thiệt ra, không cần phải là tiên nhân, hay pháp sư mới có loại máu này, năm xưa cậu nhóc bị hiến tế cũng có loại máu như vầy".
Hai chữ "hiến tế" âm vang trong đầu, vậy là tôi không phải là nạn nhân tiếp theo, mà chính là người hiến tế.
"Cái gì mà hiến tế chứ? Ông nói gì tôi không hiểu?".
Trần Tiến Khoa mịt mù lên tiếng, lão Phan biết mình đã lỡ miệng, đành im lặng không trả lời.
Nhìn thấy mọi chuyện lúc này, tôi nghĩ chỉ có cách hiến tế bản thân, mới có thể phong ấn được nó, chắc chắn đây là do số phận đã định đoạt.
"Phúc Phúc, có phải cậu biết chuyện gì không?".
Thấy nét mặt trầm tư của tôi, Trần Tiến Khoa nghi hoặc hỏi. Tôi thở dài, cảm thấy mọi chuyện đã không thể giấu giếm được nữa, liền nói "Tôi nói anh nghe, dù anh tin hay không thì đây cũng là sự thật, án mạng năm xưa chính là do quỷ sông kia gây ra, có một vị tiên nhân giúp đỡ, bằng cách hiến tế một đồng nam có mạng cách đặc biệt để phong ấn nó, chính vì vậy mà án mạng không tiếp diễn nữa. Hiện tại, quỷ sông đã phá bỏ phong ấn, án mạng năm xưa lặp lại, và tôi là người được chọn đặng hiến tế đó đa".
"Cái gì chứ, đây chẳng phải là mê tín dị đoan sao?".
Trần Tiến Khoa kéo tôi ra xa lão Phan, hắn dữ tợn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi biết, anh là một người cảnh sát, luôn tin khoa học, chuyện hiến tế hết sức huyễn hoặc khiến cho người ta khó lòng tin tưởng được, nhưng mà năm xưa cách này đã hiệu nghiệm, nên tôi nghĩ tụi mình không còn cách lựa chọn nào khác nữa".
Nghe những lời này của tôi, Trần Tiến Khoa có chút hoang mang, có lẽ hắn biết đối với tình hình này, nếu không phong ấn quỷ sông thì có rất nhiều người chết nữa.
"Nói nhảm đủ rồi, bộ tụi mày nghĩ tao sẽ cho tụi mày dễ dàng hành động sao?".
Tên kia ở phía xa lên tiếng, giọng nói mang đầy vẻ ngạo mạn. Lão Phan ở phía bên kia kéo tôi về, ổng không nói không rằng, một đường lấy mấy của tôi, rồi vẽ gì đó lên thân trượng.
"Chữ là bùa, máu là chú, tâm niệm diệt trừ quỷ ma, đã là quỷ sông, trọn đời phải bị giam ở dưới đáy sông Hậu".
Ổng hô lớn câu khẩu quyết, sau đó ném cây trượng về phía quỷ sông. Tiếng chuông trấn hồn vang lên liên hồi, cây trượng cấm vào ngực của quỷ sông, khiến cho ả kêu la thảm thiết, vùng vẫy điên cuồng, cũng may nhờ có lưới máu phủ xung quanh nên đã giam cầm được ả.
"Hắc miêu, mau tấn công thằng nhóc thúi đó cho ta".
Âm thanh tức giận gào lớn, Trần Tiến Khoa vội vàng đứng ở phía trước cản lại, có vẻ hắn muốn đối phó với con mèo đen.
Tôi rất hoang mang, lần trước nó mới cào cái đã khiến cho tôi mất rất nhiều máu, nếu nó cào một lần nữa, nói không chừng tôi sẽ mất nữa cái mạng.
Nhưng mà tôi không tài nào ngờ được, con mèo đen không những không tấn công tụi tôi, mà ngược lại nó lại nhảy lên trên ngọn cây, hướng về phía tên kia.
"Ha ha ha, mày không ngờ tới trường hợp này đúng không?".
Lão Phan cười lớn, hướng tên kia nói. Tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói liền hỏi "Là sao vậy ông Phan?".
"Là như vầy, linh miêu bản thân nó đã có linh tánh, lúc đầu tấn công tụi ta là do nó chưa cảm nhận được máu của người sẽ phong ấn quỷ sông. Nhưng sau khi nó cào con chảy máu, chắc chắn trên móng vuốt của nó đã dính một ít máu, khiến cho bản thân nó hiểu được, người khắc chế quỷ sông đã xuất hiện, nó không thể làm càn được nữa".
Lời của lão Phan rất rõ ràng, nó làm tôi nhớ tới lời của Lâm bà bà trước đó đã nói, loài linh miêu này nếu không có người áp chế, nhất định sẽ bị quỷ sông lợi dụng. Vậy thì hiện tại tôi chính là người áp chế nó, nên nó không còn nghe lời tên kia nữa.
"Hừ, con mèo thúi, nếu mày không ra tay, thì để tự tao ra tay".
Tên kia gầm gừ, rồi tiến về phía tụi tôi. Hình ảnh của hắn bắt đầu rõ ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.