Chương 12: Hồi ức
Võ Hoàng Phúc
11/07/2020
Bên ngoài phủ một màu đen huyền, ngọn gió đôi lúc lại lùa qua những rặng cây trước nhà, âm thanh rì rào vang lên từng hồi.
Lâm bà bà vì lo cho sức khỏe của tôi nên sẽ ngủ lại nhà tôi một đêm. Tiếng dọn chén dĩa sau khi ăn xong vang lên khe khẽ.
Sau khi dọn dẹp xong, Lâm bà bà châm thêm dầu lửa cho cây đèn dầu trên bàn, rồi ngồi xuống ghế, thì thào nói "Những chuyện vừa qua rất quỷ dị, nhưng sẽ sớm qua thôi".
Tôi gật đầu, đáp lại "Phải, con cũng mong sao cho mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi".
Lâm bà bà ừ ừ vài tiếng, rồi cầm cây quạt mo cau quơ quẩy. Tôi hiện tại không buồn ngủ, chắc có lẽ tâm trạng đang rất nôn nao sự thật của mọi chuyện.
Nhìn thấy Lâm bà bà cũng không ngủ, tôi liền hỏi "Lâm bà bà, bà có thể kể cho con nghe về sự việc Quỷ Sông năm xưa không?".
Lâm Bà bà có chút giựt mình, bả nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, khiến tôi vô thức cảm thấy câu chuyện năm xưa thực sự rất đáng sợ, thấy bả vẫn không trả lời, tôi tiếp tục hỏi "Thiệt ra con chỉ muốn biết sự việc cuối cùng diễn ra ra sao thôi, thiệt sự đó là chỉ sự tò mò thôi, bà có thể kể cho con nghe không vậy đa?".
"Được rồi".
Lâm bà bà gật đầu, bả tối sầm mặt lại, giọng nói có chút run run, nói " Năm xưa vụ việc này đã làm nhiều người cảm thấy rất đau khổ, khi những người thân yêu phải rời xa họ, con cũng biết rồi đó sự việc này hổng thể kể một cách chi tiết được, bởi năm xưa ta chỉ là một cô gái bình thường cũng chẳng biết về bùa phép".
Ngọn gió lay động theo từng lời kể ma mị của Lâm bà bà, thiệt tình câu chuyện vô cùng rắc rối, không thể hoàn hảo như đọc một cuốn tiểu thuyết được.
Năm xưa, Lâm bà bà vẫn còn là một thôn nữ bình thường, bả chẳng biết bùa phép cùng nghi thức cúng kiến gì hết, công việc lúc đó của bả chỉ là trồng rau nuôi gà vịt để bán trong khu chợ nhỏ của thôn.
Có một ngày, bả còn nhớ như in cái ngày đó, một ngày trời đang nắng chan chan, đột nhiên mưa ập tới, nói về cơn mưa này thì vô cùng quái dị, không giống những cơn mưa bình thường, nó không quầng mây, không nổi gió, chỉ đột ngột đổ mưa rất lớn, hột mưa cũng rất bự, rớt xuống đất làm khuyết vào một lỗ.
Những nhành cây, rau trồng bên ngoài đều bị nó làm xơ xác tiêu điều, chuyện kỳ lạ tưởng chừng chỉ có vậy. Ai ngờ, còn chưa kịp định thần lại, thì phía bên ngoài con đường nhỏ của thôn, xuất hiện vài người đàn ông đang bước đi một cách kỳ lạ. Khi nhìn kỹ hơn, bả mới nhận ra họ chính là những ngư dân trong thôn.
Cơn mưa quái dị kết thúc sau hai tiếng đồng hồ, Lâm bà bà cảm thấy chuyện những người ngư dân có chút kỳ lạ, bèn đi tới nhà một người trong số họ, hỏi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa tới cổng nhà, bả đã vô tình nghe thấy tiếng khóc than của vợ người kia, nhận thấy tình hình có điểm không bình thường, bả liền vào trong coi sao. Dù sao đi nữa, người này với bả cũng có chút thân thiết, nên việc vào nhà họ như vậy cũng không thể gọi là đường đột.
Vừa vào nhà đã nhìn thấy người vợ khóc bù lu bù loa cả lên, kế cô ta là người chồng đang nằm im trên giường. Khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, người vợ vừa khóc vừa kể "Em coi đi, ổng nói với chị là đi đánh cá, đột ngột hồi nãy cái quay dìa, hỏi tại sao lại quay dìa sớm quá, thì ổng không trả lời, một đường bước vào nhà, miệng thì cứ lảm nhảm "tiên nữ dưới sông", câu nói kỳ lạ đó, cứ lặp lại liên tục rất quái dị. Lúc này, chỉ đã cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, liền nhất quyết hỏi cho ra lẽ, ai ngờ hỏi một hồi thì ổng ngất xỉu luôn".
Chỉ nghe bao nhiêu, Lâm bà bà cũng đủ hiểu rằng mọi chuyện hình như phủ một màu kinh dị khó tả. Bả liền ngay lập tức trở về nhà.
Nhưng chuyện lại diễn biến quá nhanh so với bả nghĩ, những người đàn ông trong thôn bắt đầu nổi điên lên suốt ngày đều muốn ra sông Hậu để gặp tiên nữ.
Chuyện kỳ lạ này lan khắp thôn, mọi người đồn đại nhau rằng, chắc chắn bên dưới sông có một nữ quỷ, ả muốn bắt đàn ông trong thôn để ăn thịt.
Vậy là những người vợ có chồng, người mẹ có con như vậy đều bắt nhốt vào trong nhà không cho ra ngoài. Đồng thời mời thầy Pháp ở trấn Hà Tiên sang để trừ tà.
Trong lúc làm lễ, ông thầy Pháp ở trấn Hà Tiên đột ngột thổ huyết, cùng lúc này ở giữa dòng sông xuất hiện một vùng màu đỏ như máu, bên trên phủ đầy mây đen rất quái dị.
Trong khi mọi người đang sợ hãi, thì chiều ngày hôm đó, thôn dân phát hiện ra một cái xác nữ kỳ quặc. Ông thầy Pháp nói rằng cái xác này rất có thể là quỷ sông, liền sử dụng Chứng Quỷ để coi sao. Ai ngờ, vừa sử dụng cái xác kia liền biến thành một nữ quỷ vô cùng kinh dị, thôn dân trong làng cực kỳ sợ hãi liền xin thầy Pháp chỉ điểm cách giải trừ. Lúc đó, ổng có chút lo lắng, từ từ lấy trong người mình ra một sớ bùa được viết bằng mực đỏ chu sa ra, rồi lịnh cho thôn dân dùng nó và củi khô lấy trong rừng đốt cháy cái xác nữ này, may ra sẽ diệt trừ được quỷ hồn.
Sau khi mọi chuyện đã hoàn tất, ổng liền gấp gáp quay trở về trấn Hà Tiên, Lâm bà bà nhìn thấy ổng như vậy, liền nghĩ chuyện này chắc chắn chưa dừng lại.
Không ngờ, những điều bả nghĩ, hoàn toàn thành sự thật, khi thôn dân lại phát hiện ra một cái xác chết trôi sông khác nữa, cái xác nam này là một người trong thôn, và cũng là một trong những người đàn ông kỳ lạ muốn xuống sông Hậu tìm kiếm tiên nữ.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn, khi mọi người vớt được một cái xác chết trôi của một tên giàu có. Lúc đó, người thân của hắn lên thành Gia Định báo án, và mọi chuyện dù nhỏ dù lớn tới đâu đều được những người trên thành Gia Định ghi lại hết.
Tiếp đó mọi chuyện càng trở nên kinh khủng hơn, khi hàng loạt các vụ án chết trôi được tìm thấy. Khiến cho mọi người trong thôn hoảng loạn, kẻ thì rơi khỏi thôn, kẻ thì cúng bái liên tục bên bờ sông. Cái thôn thuở xưa rất nhôn nhịp giờ trở nên điều hiu, như một cái thôn hoang.
Nhưng mà trời không nỡ nhìn thấy quỷ ma hoành hành như vậy. Một ngày kia khi Lâm bà bà cùng với lão Phan đang trên đường tới trấn Hà Tiên, để mời cho bằng được thầy Pháp về để trừng trị Quỷ Sông, thì họ gặp một tiên nhân biết pháp thuật trên đường.
Ổng rất tài giỏi, vừa nhìn họ đã biết trong thôn có chuyện lạ, liền ngay lập tức cùng họ trở về thôn.
Khi bước chân vào cổng thôn, ổng có nói một câu "Họa này lớn lắm, cần Phúc mười đời mới trị nổi".
Nghe vậy trong lòng Lâm bà bà chợt nổi lên một trận lo sợ, câu này của ổng chẳng phải ám chỉ không có cách trừng trị tận gốc hay sao?.
Không đợi chờ hướng dẫn của Lâm bà bà cùng lão Phan, vị tiên sinh kia ngay lập tức chạy tới bên bờ sông Hậu.
Vừa tới nơi, sắc mặt ổng rất khó coi, miệng thì thào "Có oán khí rất nhiều, chuyện này không ổn chút nào hết".
Lão Phan đứng gần đó, ra vẻ hoang mang, nhỏ giọng hỏi "Tiên nhơn, ý của ngài là sao?".
"Hai người hãy nhìn ở giữa sông Hậu đi!".
Thay vì trả lời câu hỏi của lão Phan, ổng bỗng nhiên kêu họ nhìn theo hướng mình chỉ.
Tuy có chút khó hiểu, nhưng họ vẫn làm theo. Phía vị tiên nhân chỉ là khúc sông đối diện họ, vì vậy rất dễ nhìn.
Khúc sông đó có chút kỳ lạ, nhưng mà họ vẫn không biết điểm kỳ lạ đó là gì. Nhìn thấy hai người họ cứ chống mắt mà nhìn, vị tiên nhân liền cắn máu trên ngón tay trỏ rồi niệm chú gì đó, sau đó điểm vào trán họ.
Lúc này, trước mắt họ đột nhiên xuất hiện hiện một vùng tối đen sương khói rất quái dị.
"Vùng tối kia là sao vậy?".
Lâm bà bà nghi hoặc hỏi, vị tiên nhân chặc lưỡi một tiếng, rồi đáp "Đó chính là oán khí của những người chết, nó đang bị một thứ không sạch sẽ dưới đáy sông tụ hội lại".
Lão Phan tròn bự mắt, a một tiếng rồi nhìn sang vị tiên nhân mà hỏi "Nó tụ hội oán khí để làm gì?".
"Ta không biết".
Vị tiên sinh lạnh giọng trả lời, ổng nhìn về phía đám oán khí rồi nói tiếp "Nhưng mà chắc chắn đó không phải là chuyện tốt lành gì đâu, hổng chừng nó định gây họa cho trần gian".
"Vậy phải làm sao đây? Tiên nhơn?".
Lâm bà bà lo lắng hỏi, giọng của bả nghẹn ngào như thể cố gắng rất nhiều mới thốt ra được nhiêu đó. Vị tiên sinh nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời "Ta nghĩ trước tiên, tụi ta nên trấn giữ nó trước".
"Vậy ngài tới nhà tôi đi".
Lão Phan vội vàng lên tiếng, Lâm bà bà nghe vậy cũng gật đầu lia lịa. Vị tiên nhân nhìn thấy họ đã nhiệt tình như vậy, đành đồng ý.
Tụi họ còn chưa đi tới nhà lão Phan, thì đột ngột một người dân trong thôn tới báo, trên sông Hậu lại có người chết, mà lần này rất kinh khủng, xác chết lên tới 8, 9 người lận.
Lâm bà bà sợ hãi run lên từng trận, Lão Phan bình tĩnh hơn, liền bày ra bộ mặt hoang mang, nhỏ giọng hỏi "Tiên nhơn, chuyện càng ngày càng quan trọng rồi, hiện tại tụi ta nên làm sao đây?".
"Không xong rồi, sức mạnh của Quỷ Sông đã quá lớn, ta e rằng không thể sử dụng phép thuật để diệt trừ nó".
Vị tiên nhân chặc lưỡi vài cái, nét mặt lộ ra vẻ bất an. Lâm bà bà rùng mình một cái khi nghe câu nói này, bả dùng giọng nói run rẩy gấp gáp hỏi "Nếu vậy thì hổng lẽ cứ để cho nó hoành hành sao?".
"Không".
Lời nói của vị tiên nhân vang lên khá lớn, ổng hít một hơi lạnh, nói tiếp "Tuy không thể trừng trị nó được, nhưng mà ta sẽ tìm cách phong ấn nó lại".
"Vậy phong ấn nó bằng cách nào? Ngài cứ nói tôi sẽ cố gắng hết sức lực thực hiện".
Lão Phan nghiêm túc hỏi, vị tiên sinh không nhanh không chậm, liền đáp "Bây giờ, chàng trai (lão Phan) mau kêu trưởng thôn tới gặp ta. Còn cô gái (Lâm bà bà) nhanh chóng chuẩn bị trái cây, bông bánh, nhang đèn để ta làm phép đi đa".
Lâm bà bà vì lo cho sức khỏe của tôi nên sẽ ngủ lại nhà tôi một đêm. Tiếng dọn chén dĩa sau khi ăn xong vang lên khe khẽ.
Sau khi dọn dẹp xong, Lâm bà bà châm thêm dầu lửa cho cây đèn dầu trên bàn, rồi ngồi xuống ghế, thì thào nói "Những chuyện vừa qua rất quỷ dị, nhưng sẽ sớm qua thôi".
Tôi gật đầu, đáp lại "Phải, con cũng mong sao cho mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi".
Lâm bà bà ừ ừ vài tiếng, rồi cầm cây quạt mo cau quơ quẩy. Tôi hiện tại không buồn ngủ, chắc có lẽ tâm trạng đang rất nôn nao sự thật của mọi chuyện.
Nhìn thấy Lâm bà bà cũng không ngủ, tôi liền hỏi "Lâm bà bà, bà có thể kể cho con nghe về sự việc Quỷ Sông năm xưa không?".
Lâm Bà bà có chút giựt mình, bả nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, khiến tôi vô thức cảm thấy câu chuyện năm xưa thực sự rất đáng sợ, thấy bả vẫn không trả lời, tôi tiếp tục hỏi "Thiệt ra con chỉ muốn biết sự việc cuối cùng diễn ra ra sao thôi, thiệt sự đó là chỉ sự tò mò thôi, bà có thể kể cho con nghe không vậy đa?".
"Được rồi".
Lâm bà bà gật đầu, bả tối sầm mặt lại, giọng nói có chút run run, nói " Năm xưa vụ việc này đã làm nhiều người cảm thấy rất đau khổ, khi những người thân yêu phải rời xa họ, con cũng biết rồi đó sự việc này hổng thể kể một cách chi tiết được, bởi năm xưa ta chỉ là một cô gái bình thường cũng chẳng biết về bùa phép".
Ngọn gió lay động theo từng lời kể ma mị của Lâm bà bà, thiệt tình câu chuyện vô cùng rắc rối, không thể hoàn hảo như đọc một cuốn tiểu thuyết được.
Năm xưa, Lâm bà bà vẫn còn là một thôn nữ bình thường, bả chẳng biết bùa phép cùng nghi thức cúng kiến gì hết, công việc lúc đó của bả chỉ là trồng rau nuôi gà vịt để bán trong khu chợ nhỏ của thôn.
Có một ngày, bả còn nhớ như in cái ngày đó, một ngày trời đang nắng chan chan, đột nhiên mưa ập tới, nói về cơn mưa này thì vô cùng quái dị, không giống những cơn mưa bình thường, nó không quầng mây, không nổi gió, chỉ đột ngột đổ mưa rất lớn, hột mưa cũng rất bự, rớt xuống đất làm khuyết vào một lỗ.
Những nhành cây, rau trồng bên ngoài đều bị nó làm xơ xác tiêu điều, chuyện kỳ lạ tưởng chừng chỉ có vậy. Ai ngờ, còn chưa kịp định thần lại, thì phía bên ngoài con đường nhỏ của thôn, xuất hiện vài người đàn ông đang bước đi một cách kỳ lạ. Khi nhìn kỹ hơn, bả mới nhận ra họ chính là những ngư dân trong thôn.
Cơn mưa quái dị kết thúc sau hai tiếng đồng hồ, Lâm bà bà cảm thấy chuyện những người ngư dân có chút kỳ lạ, bèn đi tới nhà một người trong số họ, hỏi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa tới cổng nhà, bả đã vô tình nghe thấy tiếng khóc than của vợ người kia, nhận thấy tình hình có điểm không bình thường, bả liền vào trong coi sao. Dù sao đi nữa, người này với bả cũng có chút thân thiết, nên việc vào nhà họ như vậy cũng không thể gọi là đường đột.
Vừa vào nhà đã nhìn thấy người vợ khóc bù lu bù loa cả lên, kế cô ta là người chồng đang nằm im trên giường. Khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, người vợ vừa khóc vừa kể "Em coi đi, ổng nói với chị là đi đánh cá, đột ngột hồi nãy cái quay dìa, hỏi tại sao lại quay dìa sớm quá, thì ổng không trả lời, một đường bước vào nhà, miệng thì cứ lảm nhảm "tiên nữ dưới sông", câu nói kỳ lạ đó, cứ lặp lại liên tục rất quái dị. Lúc này, chỉ đã cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, liền nhất quyết hỏi cho ra lẽ, ai ngờ hỏi một hồi thì ổng ngất xỉu luôn".
Chỉ nghe bao nhiêu, Lâm bà bà cũng đủ hiểu rằng mọi chuyện hình như phủ một màu kinh dị khó tả. Bả liền ngay lập tức trở về nhà.
Nhưng chuyện lại diễn biến quá nhanh so với bả nghĩ, những người đàn ông trong thôn bắt đầu nổi điên lên suốt ngày đều muốn ra sông Hậu để gặp tiên nữ.
Chuyện kỳ lạ này lan khắp thôn, mọi người đồn đại nhau rằng, chắc chắn bên dưới sông có một nữ quỷ, ả muốn bắt đàn ông trong thôn để ăn thịt.
Vậy là những người vợ có chồng, người mẹ có con như vậy đều bắt nhốt vào trong nhà không cho ra ngoài. Đồng thời mời thầy Pháp ở trấn Hà Tiên sang để trừ tà.
Trong lúc làm lễ, ông thầy Pháp ở trấn Hà Tiên đột ngột thổ huyết, cùng lúc này ở giữa dòng sông xuất hiện một vùng màu đỏ như máu, bên trên phủ đầy mây đen rất quái dị.
Trong khi mọi người đang sợ hãi, thì chiều ngày hôm đó, thôn dân phát hiện ra một cái xác nữ kỳ quặc. Ông thầy Pháp nói rằng cái xác này rất có thể là quỷ sông, liền sử dụng Chứng Quỷ để coi sao. Ai ngờ, vừa sử dụng cái xác kia liền biến thành một nữ quỷ vô cùng kinh dị, thôn dân trong làng cực kỳ sợ hãi liền xin thầy Pháp chỉ điểm cách giải trừ. Lúc đó, ổng có chút lo lắng, từ từ lấy trong người mình ra một sớ bùa được viết bằng mực đỏ chu sa ra, rồi lịnh cho thôn dân dùng nó và củi khô lấy trong rừng đốt cháy cái xác nữ này, may ra sẽ diệt trừ được quỷ hồn.
Sau khi mọi chuyện đã hoàn tất, ổng liền gấp gáp quay trở về trấn Hà Tiên, Lâm bà bà nhìn thấy ổng như vậy, liền nghĩ chuyện này chắc chắn chưa dừng lại.
Không ngờ, những điều bả nghĩ, hoàn toàn thành sự thật, khi thôn dân lại phát hiện ra một cái xác chết trôi sông khác nữa, cái xác nam này là một người trong thôn, và cũng là một trong những người đàn ông kỳ lạ muốn xuống sông Hậu tìm kiếm tiên nữ.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn, khi mọi người vớt được một cái xác chết trôi của một tên giàu có. Lúc đó, người thân của hắn lên thành Gia Định báo án, và mọi chuyện dù nhỏ dù lớn tới đâu đều được những người trên thành Gia Định ghi lại hết.
Tiếp đó mọi chuyện càng trở nên kinh khủng hơn, khi hàng loạt các vụ án chết trôi được tìm thấy. Khiến cho mọi người trong thôn hoảng loạn, kẻ thì rơi khỏi thôn, kẻ thì cúng bái liên tục bên bờ sông. Cái thôn thuở xưa rất nhôn nhịp giờ trở nên điều hiu, như một cái thôn hoang.
Nhưng mà trời không nỡ nhìn thấy quỷ ma hoành hành như vậy. Một ngày kia khi Lâm bà bà cùng với lão Phan đang trên đường tới trấn Hà Tiên, để mời cho bằng được thầy Pháp về để trừng trị Quỷ Sông, thì họ gặp một tiên nhân biết pháp thuật trên đường.
Ổng rất tài giỏi, vừa nhìn họ đã biết trong thôn có chuyện lạ, liền ngay lập tức cùng họ trở về thôn.
Khi bước chân vào cổng thôn, ổng có nói một câu "Họa này lớn lắm, cần Phúc mười đời mới trị nổi".
Nghe vậy trong lòng Lâm bà bà chợt nổi lên một trận lo sợ, câu này của ổng chẳng phải ám chỉ không có cách trừng trị tận gốc hay sao?.
Không đợi chờ hướng dẫn của Lâm bà bà cùng lão Phan, vị tiên sinh kia ngay lập tức chạy tới bên bờ sông Hậu.
Vừa tới nơi, sắc mặt ổng rất khó coi, miệng thì thào "Có oán khí rất nhiều, chuyện này không ổn chút nào hết".
Lão Phan đứng gần đó, ra vẻ hoang mang, nhỏ giọng hỏi "Tiên nhơn, ý của ngài là sao?".
"Hai người hãy nhìn ở giữa sông Hậu đi!".
Thay vì trả lời câu hỏi của lão Phan, ổng bỗng nhiên kêu họ nhìn theo hướng mình chỉ.
Tuy có chút khó hiểu, nhưng họ vẫn làm theo. Phía vị tiên nhân chỉ là khúc sông đối diện họ, vì vậy rất dễ nhìn.
Khúc sông đó có chút kỳ lạ, nhưng mà họ vẫn không biết điểm kỳ lạ đó là gì. Nhìn thấy hai người họ cứ chống mắt mà nhìn, vị tiên nhân liền cắn máu trên ngón tay trỏ rồi niệm chú gì đó, sau đó điểm vào trán họ.
Lúc này, trước mắt họ đột nhiên xuất hiện hiện một vùng tối đen sương khói rất quái dị.
"Vùng tối kia là sao vậy?".
Lâm bà bà nghi hoặc hỏi, vị tiên nhân chặc lưỡi một tiếng, rồi đáp "Đó chính là oán khí của những người chết, nó đang bị một thứ không sạch sẽ dưới đáy sông tụ hội lại".
Lão Phan tròn bự mắt, a một tiếng rồi nhìn sang vị tiên nhân mà hỏi "Nó tụ hội oán khí để làm gì?".
"Ta không biết".
Vị tiên sinh lạnh giọng trả lời, ổng nhìn về phía đám oán khí rồi nói tiếp "Nhưng mà chắc chắn đó không phải là chuyện tốt lành gì đâu, hổng chừng nó định gây họa cho trần gian".
"Vậy phải làm sao đây? Tiên nhơn?".
Lâm bà bà lo lắng hỏi, giọng của bả nghẹn ngào như thể cố gắng rất nhiều mới thốt ra được nhiêu đó. Vị tiên sinh nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời "Ta nghĩ trước tiên, tụi ta nên trấn giữ nó trước".
"Vậy ngài tới nhà tôi đi".
Lão Phan vội vàng lên tiếng, Lâm bà bà nghe vậy cũng gật đầu lia lịa. Vị tiên nhân nhìn thấy họ đã nhiệt tình như vậy, đành đồng ý.
Tụi họ còn chưa đi tới nhà lão Phan, thì đột ngột một người dân trong thôn tới báo, trên sông Hậu lại có người chết, mà lần này rất kinh khủng, xác chết lên tới 8, 9 người lận.
Lâm bà bà sợ hãi run lên từng trận, Lão Phan bình tĩnh hơn, liền bày ra bộ mặt hoang mang, nhỏ giọng hỏi "Tiên nhơn, chuyện càng ngày càng quan trọng rồi, hiện tại tụi ta nên làm sao đây?".
"Không xong rồi, sức mạnh của Quỷ Sông đã quá lớn, ta e rằng không thể sử dụng phép thuật để diệt trừ nó".
Vị tiên nhân chặc lưỡi vài cái, nét mặt lộ ra vẻ bất an. Lâm bà bà rùng mình một cái khi nghe câu nói này, bả dùng giọng nói run rẩy gấp gáp hỏi "Nếu vậy thì hổng lẽ cứ để cho nó hoành hành sao?".
"Không".
Lời nói của vị tiên nhân vang lên khá lớn, ổng hít một hơi lạnh, nói tiếp "Tuy không thể trừng trị nó được, nhưng mà ta sẽ tìm cách phong ấn nó lại".
"Vậy phong ấn nó bằng cách nào? Ngài cứ nói tôi sẽ cố gắng hết sức lực thực hiện".
Lão Phan nghiêm túc hỏi, vị tiên sinh không nhanh không chậm, liền đáp "Bây giờ, chàng trai (lão Phan) mau kêu trưởng thôn tới gặp ta. Còn cô gái (Lâm bà bà) nhanh chóng chuẩn bị trái cây, bông bánh, nhang đèn để ta làm phép đi đa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.