Chương 106: Hoắc Cải – Dũng Sĩ Trở Về
Nê Đản Hoàng
22/04/2017
CHƯƠNG 106: HOẮC CẢI – DŨNG SĨ TRỞ VỀ
Đuôi lông mày nhếch lên, Hoắc Cải hừ lạnh một tiếng, sóng mắt lưu chuyển ánh lên tia lạnh lẽo thấu xương, y hữu lễ gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng: “Làm phiền chưởng quỹ cho ta rút 10 tờ ngân phiếu 100 lượng, 2 lượng vàng và20 lượng bạc vụn.”
Chưởng quỹ lại bị nụ cười dịu dàng đó của Hoắc Cải dọa toát mồ hôi lạnh, ngón tay run lẩy bẩy nhanh chóng làm cho thỏa đáng, nghiêng đầu cung kính tiễn vị sát tinh này đi.
Hoắc Cải ngựa không dừng vó, xoay người liền đi đến y quán mời đại phu và dược đồng trở về tiểu viện tạm trú.
“Ngươi trở lại rồi… xảy ra chuyện rồi sao?” Sắc mặt đó của Hoắc Cải hoàn toàn không giấu giếm, Vũ Vô Chính vừa nhìn mặt đã biết có chuyện không ổn.
Hoắc Cải đưa ấn vàng và 15 lượng bạc vào tay Vũ Vô Chính, nghiêm sắc nói: “Đại ca ta xảy ra chuyện rồi, ta phải đi lo liệu giúp hắn một chút. Ngươi hãy ở nơi này dưỡng thương cho tốt, dược đồng và đại phu đều mời đến rồi, bọn họ đang đợi ở tiền sảnh. Dược đồng là ta đặc biệt thuê về, hắn sẽ lo liệu việc sắc thuốc, bôi thuốc cho ngươi.”
Vũ Vô Chính đã được dưỡng thành bản năng sinh vật Hoắc Cải vừa nói liền lập tức tìm ra điểm khả nghi, buột miệng hỏi ngược lại: “Đại ca ngươi? Không phải ngươi không hòa thuận với người trong nhà sao?”
Hoắc Cải cụp mắt nhìn xuống, giấu những tâm tư hỗn loạn dưới lớp lông mi đen dày: “Cha của Vạn Nhận Luân là một tên khốn, nhị ca của Vạn Nhận Luân là một tên súc sinh, nhưng đại ca của Vạn Nhận Luân là người tốt duy nhất trong Vạn gia. Từ trước đến nay, hắn đã giúp ta rất nhiều, ta cũng nợ hắn rất nhiều.”
“Cách nói này của ngươi… tại sao nghe có vẻ kỳ quái.” Vũ Vô Chính nghiêng nghiêng đầu, chau mày.
Hoắc Cải nhếch một nụ cười khó dò: “Ngươi chỉ cần biết hắn là ân nhân lớn nhất của ta là được.”
Vũ Vô Chính nhanh chóng lĩnh hội được ý trong lời nói của Hoắc Cải, bảo đảm: “Yên tâm, ca ngươi chính là ông anh vợ của ta, có lý nào ta không bảo vệ chu toàn.”
“Được thế thì tốt.” Hoắc Cải hài lòng nhếch khóe môi.
Hoắc Cải thấy Vạn Nhận Luân đó rõ ràng không cách nào nhận biết được tình hình bên ngoài lại vội vàng muốn mình trao lại thân thể, liền biết chỉ cần một khi hồn phách của ai về thân thể người ấy, Vạn Nhận Luân tám chín phần mười sẽ kế thừa ký ức của tấm thân thể này. Cho nên Hoắc Cải cố ý thuận thế nói về Vạn Tư Tề trước mặt Vũ Vô Chính, dụ hắn hứa. Vạn Nhận Luân tên đó trước nay quen trút giận lên người khác, ai biết được đến lúc đó có khi nào lại mượn tay Vũ Vô Chính giải quyết đứt Vạn Tư Tề để báo thù xã hội hay không. Hoắc Cải dứt khoát giành tiên cơ, không tin Vạn Nhận Luân sau này còn dám “lấy oán báo ân”.
“Đại ca ngươi xảy ra chuyện gì, ta giúp gì được không?” Vũ Vô Chính xác định được tầm quan trọng của ông anh vợ này rồi, lập tức nịnh bợ bày tỏ nhất định cùng một chiến tuyến với bà xã.
“Ta chỉ biết hắn gặp chuyện rồi, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng. Ta đi trước một bước, tìm hiểu rõ sự việc, ngươi hãy dưỡng thương cho lành, rồi đến Khôn thành tìm ta.” Hoắc Cải hoàn toàn không ngại mượn tay Vũ Vô Chính, làm những thủ đoạn đặc biệt trong thời khắc đặc biệt. Dù sao y cũng sắp đi rồi, nợ nhân tình gì đó, cứ để Vạn Nhận Luân từ từ trả!
“Khôn thành… Hình như Đông Phương Các chủ đó cũng ở đó phải không?” Vũ Vô Chính nhạy bén phát hiện ra sự tồn tại của nhân tố không ổn nào đó.
Hoắc Cải lừ mắt một cái: “Thì sao?”
“Không sao, ngươi cẩn thận.” Vũ Vô Chính vừa nhìn thấy ánh mắt đó của Hoắc Cải lại nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của y, biết điều ngậm miệng lại.
Hoắc Cải không chậm trễ thêm nữa, gói ghém hành lý xong, thuê một chiếc xe ngựa, lập tức chạy về hướng Khôn thành.
Vũ Vô Chính đứng trước cửa, khe khẽ thở dài, nhìn chiếc xe ngựa đó hoàn toàn để biến mất cuối đường, lặng lẽ nuốt xuống ngụm máu: Vạn Nhận Luân à Vạn Nhận Luân, tại sao ngươi dám để lộ yết hầu ra với ta, lại không chịu giao phó phía sau của mình cho ta?
Điều Hoắc Cải không ngờ đến là, y vừa vào đại môn Khôn thành liền bị bắt, ai khiến vệ binh cổng thành cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn trên cổ có đeo khóa phú quý nhành hoa hay không chứ. Vạn Tư Tề tuy không nói, nhưng sự lưu động của một món tiền lớn như thế nếu như muốn hoàn toàn tránh tai mắt của Thích sử một châu thì độ khó quả thực quá cao. Tiền trang thời đại này lại không có đạo đức nghề nghiệp như ngân hàng Thụy Sỹ. Cho nên, Hoắc Cải lập tức bị vệ binh khách khách khí khí áp giải đến Trần phủ.
Vẫn chưa vào cửa, Trần Bách Chu nhận được tin đã ra đón. Vẫn là phong thái nhà Nho hào hoa phong nhã, nhưng thân hình đã gầy đi nhiều, một thân nho sam màu xanh nhạt khiến khuôn mặt dường như cũng nhiễm sắc xanh, hiện ra vài phần mỏi mệt. Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải chăm chăm, trông chốc lát dường như si.
“Trần đại nhân, đã lâu không gặp.” Hoắc Cải sắc mặt bình thản.
“Cuối cùng cũng tìm được đệ rồi, ta chỉ sợ đệ bị… Thôi, chúng ta vào thư phòng nói chuyện.” Trần Bách Chu phất tay cho người hầu lui, cầm tay Hoắc Cải, đi về phía thư phòng. Hắn suốt dọc đường tham luyến nhìn đăm đắm khuôn mặt Hoắc Cải, tầm mắt chưa từng dời đi một giây.
Hoắc Cải bị ánh mắt tương tư đắm đuối đó của Trần Bách Chu nhìn khiến toàn thân nổi đầy da gà, không tự nhiên mà tìm bừa một đề tài để nói: “Ta ở trên đường còn đang lo lắng, điệu bộ thế này, chẳng lẽ là muốn bắt ta vào nhà lao? Không ngờ, lại là huynh muốn mời ta vào phủ. Chốc nữa huynh nói xong rồi, sẽ không kêu người tống ta vào lao đấy chứ?”
Bước chân của Trần Bách Chu lập tức khựng lại, hắn xoay người, nhìn trực diện Hoắc Cải, nhìn sâu vào mắt đối phương, từng câu từng chữ nói rất trịnh trọng và chân thành: “Tiểu Luân đệ nghe đây, chỉ cần Trần Bách Chu ta còn ở đây một ngày, vĩnh viễn sẽ không để đệ vào nơi như thế.”
“Ta… ta biết huynh sẽ không.” Hoắc Cải khóe miệng giần giật, cái không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc này là thế nào đây? Đùa một chút thôi mà, Tiểu Chu ngươi có nhất thiết phải thâm tình thề thốt như thế không?
“Ta hiểu, câu nói đó của đệ là cố ý nói cho ta nghe.” Trần Bách Chu hiểu rõ thở dài: “Đệ đang trách ta không thể thả đại ca đệ từ trong lao ra phải không?”
Hoắc Cải chấn kinh: Vạn Tư Tề không ngờ lại bị tống vào trong lao rồi! Hắn sao lại phải vào đó? Là do trốn thuế thiếu thuế bị quan phủ bắt được, hay là gian lận thương mại bị báo quan, hay là do… đẹp trai quá bị người cùng nghề hãm hại?
“Đệ rất ngạc nhiên sao?” Trần Bách Chu nghi hoặc.
“Chẳng lẽ ta không nên ngạc nhiên?” Hoắc Cải hỏi ngược lại. Chẳng lẽ trong mắt Trần Bách Chu, diện mạo của Vạn Tư Tề đúng là có tướng phạm tội?
Trần Bách Chu có chút hối hận đã để lộ sự việc cho Hoắc Cải, nếu như Hoắc Cải nghe được tin này, nhất thời manh động làm chuyện gì đó thì nguy hiểm rồi. “Đệ biết Vạn Tư Tề phạm tội gì không?”
“Ta biết hắn phạm phải tội lớn đủ để bị tịch biên tài sản.” Hoắc Cải ngữ khí chắc chắn, không để Trần Bách Chu giấu giếm nửa phần.
Trần Bách Chu thở dài, hắn giơ tay, khe khẽ vuốt đi vẻ lăng lệ giữa hai hàng mi Hoắc Cải, sau đó quay người đi nhanh hai bước, mở rộng cửa thư phòng, dẫn Hoắc Cải vào: “Trước hãy ngồi xuống, ta sẽ nói tỉ mỉ chuyện này cho đệ nghe.”
Hoắc Cải chọn một chiếc ghế gỗ lim trực tiếp ngồi xuống, nửa mặt đối diện cửa nửa mặt đối diện người, ánh sáng xuyên qua cửa vẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của y một bóng râm nhàn nhạt, thêm vài phần âm u.
“Buôn lậu muối, đây chính là tội danh Vạn Tư Tề phạm phải.” Trần Bách Chu đi thẳng vào vấn đề.
“Đủ để tru cửu tộc.” Hoắc Cải nhàn nhạt bình luận. Hoắc Cải không hề ngạc nhiên trước việc Vạn Tư Tề làm ăn phạm pháp, hắn giàu lên quá nhanh, tiền kiếm được quá nhiều, nếu như nói tích lũy dần dần từ con đường đúng đắn, với trí thông minh của Vạn Nhận Luân cũng không tin được. Buôn lậu muối vẫn dễ nghe hơn nhiều so với những hành vi như buôn người, mở quán nha phiến, đạo văn. (Í? Vừa rồi hình như có thứ gì đó kỳ quái lẫn vào rồi.)
“Đệ không cần lo những người khác trong Vạn gia, ta đã ra sức chu chuyển, hiện tại chỉ liên quan đến một mình Vạn Tư Tề. Phụ thân và nhị ca của đệ đều vô sự.” Trần Bách Chu an ủi.
Hoắc Cải mặt đầy hắc tuyến: Mụ! Ai quan tâm đến sống chết của hai tên diễn viên quần chúng đó chứ, boss Trần ngươi đem mấy vai diễn đối địch đó đến khoe công với gia là muốn để ta một gạch đập chết ngươi sao?
“Tạm thời không nói đến người khác, vụ án của đại ca ta có cơ may nào không?” Hoắc Cải hỏi thẳng.
Đôi mắt Trần Bách Chu đầy âu lo: “Vụ án này vì ta vẫn luôn đè lại, cho nên vẫn chưa thẩm vấn. Nhưng tội chứng đã bị đưa lên, nhân chứng vật chứng đầy đủ.”
“Ý của huynh là, chúng ta chỉ cần hủy nhân chứng vật chứng là được?” Hoắc Cải nhanh chóng nắm được trọng điểm.
Này này, vật chứng hủy thì được, hủy nhân chứng là thế nào?! Trần Bách Chu trầm mặc nhìn Hoắc Cải một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không đơn giản như thế, tất cả những thứ này đều từ tay một người, mà thế lực của hắn, ta và đệ không dễ gì chống chọi lại được.”
“Là ai?” Hoắc Cải híp mắt, cười đầy vẻ yêu khí tràn lan, tà khí tứ phía.
Trần Bách Chu bất giác rùng mình một cái, nhanh chóng cung khai ra tên đầu sỏ: “Đông Phương Vị Minh.”
Hoắc Cải sửng sốt: “Thời đại này mở tướng công quán đều có tiền đồ đến thế sao?”
Trần Bách Chu giải thích: “Khụ, Tú Bị Các chẳng qua chỉ là một nơi ăn chơi hắn xây cho riêng mình mà thôi, thân phận của hắn không chỉ là vậy.”
Hoắc Cải chợt nhớ đến huân cầu đó, huân cầu mà mình vẫn luôn mang theo người, chất liệu hoàn mỹ đó, kỹ thuật tinh xảo đó, thiết kế sang trọng đó, căn bản không phải vật một người bình thường có thể sở hữu. Chính như ban đầu mình đã thuận tay nhét cho Đông Phương Vị Minh không biết bao nhiêu đạo cụ điều giáo xa xỉ: ngọc thế dương chi, roi bện sợi vàng, nhũ hoàn ngọc thạch, dây xích đông chu…
Những thứ này trong văn đam mỹ rõ ràng đều là hàng thông dụng mà! Ai mà ngờ được một đống hàng thông dụng lại cũng có thể gieo mầm họa thế này chứ. Đúng vậy, ông chủ tướng công quán bình thường nếu như thực sự có một tầng lầu những đạo cụ thế này thì còn mở quán làm cái khỉ gì, trực tiếp ăn lợi tức là được rồi. Tiểu thuyết hiện thực hóa gì đó thực mụ nội nó hại cha mi rồi, tác giả sắp xếp đạo cụ cho quỷ súc theo trào lưu kết quả lại bị hệ thống thế giới bổ sung toàn vẹn đều là Lôi Chấn Tử gãy cánh! Gia thân kiều thể nhược chịu không nổi a, oa oa oa…
Hoắc Cải lặng lẽ cào tường, đập bàn, tông sàn, gào thét xong miễn cưỡng gom lại thần trí đã sụp đổ, hỏi: “Đông Phương Vị Minh, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Trần Bách Chu trầm ngâm một lúc, rồi mới hạ thấp giọng nói: “Tiểu Luân, đệ biết công chúa Kiêu Dương chứ?”
“Hửm?” Hoắc Cải mù mờ chớp chớp mắt.
Trần Bách Chu chậm rãi tiếp: “Công chúa Kiêu Dương, Cửu công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, em gái cùng mẹ duy nhất của đương kim thánh thượng, là công chúa tôn quý nhất của Dịch quốc ta.”
“Thì sao?” Hoắc Cải suy nghĩ, Đông Phương Vị Minh sẽ không phải là khách sau màn trướng của vị Thái Dương Cơ này đấy chứ? Có điều chiếu theo quan điểm chính của thế giới này, Đông Phương Vị Minh có rơi thì hẳn cũng phải rơi vào trong ma trảo của vương gia, sao có thể là một nữ nhân được.
“Công chúa Kiêu Dương còn trẻ đã mất chồng, sau đó một mực không tái giá, độc cư ở phủ công chúa. Nhưng mà…” Trần Bách Chu do dự một lát, cuối cùng mở miệng: “Nhưng vị công chúa này thường mời một đoàn hát kịch vào phủ biểu diễn. Hai mươi sáu năm trước, đoàn hát Lê Đường vang danh tại Kinh thành một thời trong một đêm đã mai danh ẩn tích, công chúa Kiêu Dương cũng từ đó suốt một năm không mời đoàn đến hát. Ba năm sau, công chúa Kiêu Dương đột ngột tuyên bố thu nhận một đứa trẻ hơn hai tuổi làm nghĩa tử, nghĩa tử này chính là Đông Phương Vị Minh. Theo người già trong kinh thành nói, diện mạo của Đông Phương Vị Minh giống y đúc vị trưởng đoàn hát Lê Đường năm đó.”
“Huynh là nói Đông Phương Vị Minh là do công chúa Kiêu Dương…”
Hoắc Cải chưa nói hết câu đã bị Trần Bách Chu bịt miệng lại, Trần Bách Chu lắc đầu, khẽ giọng nói: “Không thể nói.”
Hoắc Cải gật đầu tỏ ý đã hiểu. Rõ ràng là con một phú gia kinh đô, kết quả lại lăn lộn giống như con của cán bộ dưới quê, chẳng trách sao Đông Phương Vị Minh cả ngày một bộ dáng dục cầu bất mãn.
Trần Bách Chu buông Hoắc Cải ra, thấp giọng nói: “Hắn tuy rằng bề ngoài không có thân phận gì, để tránh hiềm nghi từ trước đến nay cũng chưa từng dính vào việc trong quan trường, nhưng thế lực ngầm của hắn thì… đệ hiểu đó.”
Đầu ngón tay tròn nhẵn vô thức vẽ vòng tròn vòng tròn trên bàn, giống như đang vẽ từng cái bẫy, đầu ngón tay chợt ngừng lại, Hoắc Cải hỏi: “Nếu như Đông Phương Vị Minh chủ động từ bỏ, huynh có thể bảo đảm Vạn Tư Tề an toàn thả ra chứ?”
“Đệ định đi cầu Đông Phương Vị Minh?” Trần Bách Chu nắm chặt lấy tay Hoắc Cải, lo lắng hỏi. Hắn sợ chính là tình hình này, đến lúc đó dê vào miệng hổ mới thực sự gay go.
Hoắc Cải tách ra từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt lấy tay mình, thong thả nói: “Đương nhiên không phải, ta nếu như thực sự chạy đến trước mặt Đông Phương Vị Minh khổ sở cầu xin hắn thả đại ca rồi, nói không chừng ngày mai Vạn Tư Tề liền mất mạng ngoài ý muốn. Ta tự có cách của mình, huynh chỉ cần trả lời ta có thể hay không.”
“Có thể.” Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải lời nói chắc chắn, âu lo trong mắt vẫn không bớt.
“Việc hôm nay ta và huynh gặp mặt sẽ không truyền đến tai Đông Phương Vị Minh chứ?” Hoắc Cải lại hỏi.
Trần Bách Chu bảo đảm : “Sẽ không.”
Hoắc Cải hạ thấp mi mắt, nhếch khóe miệng: “Vậy thì sự việc dễ làm rồi, ta sẽ để Đông Phương Vị Minh hớn hở mau mau chóng chóng thả đại ca ra.”
“Đệ rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải chăm chăm, đôi mày chau lại.
“Bất luận ta làm gì huynh đều sẽ ủng hộ ta, đúng không, Bách Chu?” Hoắc Cải tràn đầy hy vọng nhìn Trần Bách Chu, dịu giọng hỏi.
Dự cảm không tốt của Trần Bách Chu càng đậm, lo lắng: “Đông Phương Vị Minh bình thường vẫn là kẻ người không phạm ta ta không phạm người, đệ nhất định không được làm chuyện ngu ngốc!”
“Người không phạm ta ta không phạm người hả? Vậy nên Đông Phương Vị Minh đã ra tay với Vạn Tư Tề, người chưa từng phạm phải hắn?” Hoắc Cải cười lạnh, Đông Phương Vị Minh đứa trẻ hư hỏng này là tên ba ngày không ăn đòn liền đi lật mái ngói đây mà.
Trần Bách Chu thống thiết: “Hứa với ta, đừng hại bản thân. Nếu không cho dù đại ca đệ được thả ra rồi thì hắn cũng sẽ không yên tâm. “
“ Bách Chu, huynh chỉ cần biết rằng những việc ta sắp làm đều xuất phát từ trái tim ta. Ai cản ta người đó là kẻ địch của ta. Nếu như huynh đã không hứa hẹn với ta được cả đời thì đừng can thiệp vào cuộc đời của ta. “ Hoắc Cải khuôn mặt lạnh như băng, không nể chút mặt mũi. Quân tử đại thúc công gì đó đều là những kẻ bỏ đi, lực chiến đấu bằng 0.5. Đây vốn là họa mình rước lấy cho Vạn Tư Tề, tất nhiên mình phải kết thúc nó. Y không cần Vạn Tư Tề yên tâm, điều y cần chính là khiến Vạn Tư Tề chết lòng.
“Trần đại nhân, cáo từ.” Nói xong, Hoắc Cải nhanh chóng dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu Luân, đệ có muốn đi gặp hắn một chút không?” Sau lưng truyền đến tiếng Trần Bách hỏi.
Hoắc Cải khựng lại một chốc, sau đó lại tiếp tục rảo bước đi ra khỏi bậc cửa, không dừng lại nữa. “Không cần đâu.”
Hoắc Cải đang thuận theo hành lang đi ra cửa chính thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau. Chẳng lẽ là Trần Bách Chu đuổi theo?
Hoắc Cải không muốn giao lưu thân thiết với Trần Bách Chu trong khi cứ phải hứng chịu ánh mắt “Ta rất nhớ ngươi, ta rất lo cho ngươi, ta rất thương ngươi.” của hắn nữa, thế nên bước đi nhanh hơn.
Lập tức, một trận mắng chửi oang oang vang lên phía sau : “Cái thứ sửu quỷ nhà ngươi sao đã chạy được ra tiền viện rồi. Còn không mau đứng lại cho bà. Thích sử đại nhân nào có rảnh mà để ý đến thứ như ngươi, còn không mau ngoan ngoãn cút về viện tử cho bà. Cứ nhất quyết để thích sử cho người kéo lê ngươi về thì ngươi mới chịu phải không? Đã xấu xí còn hay tác quái, còn giày vò lão nương nữa thì ba bữa ngày mai cứ xác định nhịn đói cho bà!”
Hoắc Cải nghi hoặc ngừng bước, quay lại nhìn phía sau. Chỉ thấy một phụ nhân cao to đang vội vàng từ phía sau chạy đến, mặt đầy vẻ căng thẳng và không kiên nhẫn.
Phụ nhân này nhìn thấy chính diện Hoắc Cải thì đột ngột phanh gấp, vội vàng đổi khuôn mặt tươi cười, khom người xin lỗi liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận nhận nhầm Vạn công tử ngài. Mong ngài đại nhân đại lượng, lượng thứ cho tôi.”
Trong những vị khách quý không thể đắc tội tại Trần phủ, Vạn Nhận Luân đứng đầu, mỗi một kẻ hầu người hạ trong Trần phủ có thể không nhận ra Thích sử đại nhân nhưng không thể không nhận ra Vạn công tử. Đến giờ Trần phủ vẫn còn lưu truyền một truyền thuyết bí mật rằng từng có một tiểu tư vì không hầu hạ Vạn công tử cho tốt nên đã bị Trần đại nhân rút lưỡi, đánh bằng roi, sau đó bán khỏi phủ.
Hoắc Cải nhòm nhòm bộ y sam vải thô đầy bụi bặm mà mình thay cho tiện vào thành, kỳ quái hỏi: “Trong phủ thích sử cũng có người ăn mặc giống ta sao?”
Phụ nhân đó gượng gạo đáp: “Quần áo dính bụi bặm không phải đều như vầy sao… Có điều công tử ngài sáng sủa tuấn tú, thứ sửu quỷ đó sao sánh được với ngài.”
“Sửu quỷ?” Hoắc Cải trầm ngâm một chốc, hỏi: “Người ngươi nói chắc là Thường Cốc Phong?”
“Vâng vâng …” Phụ nhân vâng vâng dạ dạ.
“Ồ” Hoắc Cải gật gật đầu rồi đi mất. Để lại phụ nhân đó đứng tại chỗ răng trên đánh bò cạp với răng dưới, đắn đo không biết chữ “ồ” đó của vị Vạn công tử này có ý nghĩa sâu xa gì.
Hoắc Cải ra khỏi Trần phủ, đến tiệm quần áo trong thành, mua một bộ quần áo mới, sau đó tìm một gian khách ***, ngủ thẳng. Ngày mai y sẽ phải đến Tú Bị Các tìm Đông Phương Vị Minh chơi một chập, trước lúc đó, ngủ no say là quan trọng nhất.
Lời tác giả: Hoắc Cải không thể đến nhà lao nắm tay nắm chân bốn mắt nhìn nhau lệ rơi ào ào kể lể nỗi lòng với đại ca, có phải các bạn rất muốn đánh ta không?
Nếu như đều bị các bạn đoán được rồi thì đâu phải phong cách của Đản Hoàng, phải không nào? Nếu như Hoắc Cải thực sự chạy đến nhà lao ôm Vạn Tư Tề khóc lóc “Huynh yêu ta thật lòng, lẽ ra ta phải biết sớm hơn.” Ta đoán có lẽ sau khi các bạn sướng xong rồi sẽ phải nghi ngờ Hoắc Cải này phải chăng đã bị Vạn Nhận Luân xuyên vào.
Ta chơi là chơi mưu kế, bày là bày âm hiểm, đi là đi nguy đạo, hại là hại đại chúng… Nhưng ta biết quần chúng khoan dung sau khi bị lọt hố lần nữa vẫn rất vui vẻ cho Đản Hoàng hoa phải không nào?
Dự cáo kỳ sau:
Ta dự cáo mọi người có tin không? Tin thật à? Được rồi, vậy ta len lén kể cho mọi người vậy.
Tiểu Minh lon ta lon ton chạy đi phóng thích Vạn Tư Tề. Còn về việc Hoắc Cải sao làm được vậy thì… Mọi người hiểu đó, không thể xì poi đâu cưng. Ta biết mọi người sẽ nói ta lại dừng không đúng lúc… Không sao ta quen rồi! Tung hoa mạnh nữa lên!!!
Lôi Chấn Tử: Nhân vật trong truyện Phong Thần, diện mạo xấu xí nhưng có sức mạnh vô song.
Bụi: Hiện tại mình bận rộn với việc chăm sóc bé Bi nên không thể dịch nhiều được. Từ chương này còn phải dịch trên điện thoại. Thế nên các tình yêu hãy hài lòng với tiến độ 1 tuần 1 chương này và ủng hộ chủ nhà. Đừng giục giã mà khiến chủ nhà xì trét, chủ nhà mà xì trét là cha kế chưa chắc đã hoàn được đâu nha, thân Đăng bởi: admin
Đuôi lông mày nhếch lên, Hoắc Cải hừ lạnh một tiếng, sóng mắt lưu chuyển ánh lên tia lạnh lẽo thấu xương, y hữu lễ gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng: “Làm phiền chưởng quỹ cho ta rút 10 tờ ngân phiếu 100 lượng, 2 lượng vàng và20 lượng bạc vụn.”
Chưởng quỹ lại bị nụ cười dịu dàng đó của Hoắc Cải dọa toát mồ hôi lạnh, ngón tay run lẩy bẩy nhanh chóng làm cho thỏa đáng, nghiêng đầu cung kính tiễn vị sát tinh này đi.
Hoắc Cải ngựa không dừng vó, xoay người liền đi đến y quán mời đại phu và dược đồng trở về tiểu viện tạm trú.
“Ngươi trở lại rồi… xảy ra chuyện rồi sao?” Sắc mặt đó của Hoắc Cải hoàn toàn không giấu giếm, Vũ Vô Chính vừa nhìn mặt đã biết có chuyện không ổn.
Hoắc Cải đưa ấn vàng và 15 lượng bạc vào tay Vũ Vô Chính, nghiêm sắc nói: “Đại ca ta xảy ra chuyện rồi, ta phải đi lo liệu giúp hắn một chút. Ngươi hãy ở nơi này dưỡng thương cho tốt, dược đồng và đại phu đều mời đến rồi, bọn họ đang đợi ở tiền sảnh. Dược đồng là ta đặc biệt thuê về, hắn sẽ lo liệu việc sắc thuốc, bôi thuốc cho ngươi.”
Vũ Vô Chính đã được dưỡng thành bản năng sinh vật Hoắc Cải vừa nói liền lập tức tìm ra điểm khả nghi, buột miệng hỏi ngược lại: “Đại ca ngươi? Không phải ngươi không hòa thuận với người trong nhà sao?”
Hoắc Cải cụp mắt nhìn xuống, giấu những tâm tư hỗn loạn dưới lớp lông mi đen dày: “Cha của Vạn Nhận Luân là một tên khốn, nhị ca của Vạn Nhận Luân là một tên súc sinh, nhưng đại ca của Vạn Nhận Luân là người tốt duy nhất trong Vạn gia. Từ trước đến nay, hắn đã giúp ta rất nhiều, ta cũng nợ hắn rất nhiều.”
“Cách nói này của ngươi… tại sao nghe có vẻ kỳ quái.” Vũ Vô Chính nghiêng nghiêng đầu, chau mày.
Hoắc Cải nhếch một nụ cười khó dò: “Ngươi chỉ cần biết hắn là ân nhân lớn nhất của ta là được.”
Vũ Vô Chính nhanh chóng lĩnh hội được ý trong lời nói của Hoắc Cải, bảo đảm: “Yên tâm, ca ngươi chính là ông anh vợ của ta, có lý nào ta không bảo vệ chu toàn.”
“Được thế thì tốt.” Hoắc Cải hài lòng nhếch khóe môi.
Hoắc Cải thấy Vạn Nhận Luân đó rõ ràng không cách nào nhận biết được tình hình bên ngoài lại vội vàng muốn mình trao lại thân thể, liền biết chỉ cần một khi hồn phách của ai về thân thể người ấy, Vạn Nhận Luân tám chín phần mười sẽ kế thừa ký ức của tấm thân thể này. Cho nên Hoắc Cải cố ý thuận thế nói về Vạn Tư Tề trước mặt Vũ Vô Chính, dụ hắn hứa. Vạn Nhận Luân tên đó trước nay quen trút giận lên người khác, ai biết được đến lúc đó có khi nào lại mượn tay Vũ Vô Chính giải quyết đứt Vạn Tư Tề để báo thù xã hội hay không. Hoắc Cải dứt khoát giành tiên cơ, không tin Vạn Nhận Luân sau này còn dám “lấy oán báo ân”.
“Đại ca ngươi xảy ra chuyện gì, ta giúp gì được không?” Vũ Vô Chính xác định được tầm quan trọng của ông anh vợ này rồi, lập tức nịnh bợ bày tỏ nhất định cùng một chiến tuyến với bà xã.
“Ta chỉ biết hắn gặp chuyện rồi, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng. Ta đi trước một bước, tìm hiểu rõ sự việc, ngươi hãy dưỡng thương cho lành, rồi đến Khôn thành tìm ta.” Hoắc Cải hoàn toàn không ngại mượn tay Vũ Vô Chính, làm những thủ đoạn đặc biệt trong thời khắc đặc biệt. Dù sao y cũng sắp đi rồi, nợ nhân tình gì đó, cứ để Vạn Nhận Luân từ từ trả!
“Khôn thành… Hình như Đông Phương Các chủ đó cũng ở đó phải không?” Vũ Vô Chính nhạy bén phát hiện ra sự tồn tại của nhân tố không ổn nào đó.
Hoắc Cải lừ mắt một cái: “Thì sao?”
“Không sao, ngươi cẩn thận.” Vũ Vô Chính vừa nhìn thấy ánh mắt đó của Hoắc Cải lại nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của y, biết điều ngậm miệng lại.
Hoắc Cải không chậm trễ thêm nữa, gói ghém hành lý xong, thuê một chiếc xe ngựa, lập tức chạy về hướng Khôn thành.
Vũ Vô Chính đứng trước cửa, khe khẽ thở dài, nhìn chiếc xe ngựa đó hoàn toàn để biến mất cuối đường, lặng lẽ nuốt xuống ngụm máu: Vạn Nhận Luân à Vạn Nhận Luân, tại sao ngươi dám để lộ yết hầu ra với ta, lại không chịu giao phó phía sau của mình cho ta?
Điều Hoắc Cải không ngờ đến là, y vừa vào đại môn Khôn thành liền bị bắt, ai khiến vệ binh cổng thành cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn trên cổ có đeo khóa phú quý nhành hoa hay không chứ. Vạn Tư Tề tuy không nói, nhưng sự lưu động của một món tiền lớn như thế nếu như muốn hoàn toàn tránh tai mắt của Thích sử một châu thì độ khó quả thực quá cao. Tiền trang thời đại này lại không có đạo đức nghề nghiệp như ngân hàng Thụy Sỹ. Cho nên, Hoắc Cải lập tức bị vệ binh khách khách khí khí áp giải đến Trần phủ.
Vẫn chưa vào cửa, Trần Bách Chu nhận được tin đã ra đón. Vẫn là phong thái nhà Nho hào hoa phong nhã, nhưng thân hình đã gầy đi nhiều, một thân nho sam màu xanh nhạt khiến khuôn mặt dường như cũng nhiễm sắc xanh, hiện ra vài phần mỏi mệt. Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải chăm chăm, trông chốc lát dường như si.
“Trần đại nhân, đã lâu không gặp.” Hoắc Cải sắc mặt bình thản.
“Cuối cùng cũng tìm được đệ rồi, ta chỉ sợ đệ bị… Thôi, chúng ta vào thư phòng nói chuyện.” Trần Bách Chu phất tay cho người hầu lui, cầm tay Hoắc Cải, đi về phía thư phòng. Hắn suốt dọc đường tham luyến nhìn đăm đắm khuôn mặt Hoắc Cải, tầm mắt chưa từng dời đi một giây.
Hoắc Cải bị ánh mắt tương tư đắm đuối đó của Trần Bách Chu nhìn khiến toàn thân nổi đầy da gà, không tự nhiên mà tìm bừa một đề tài để nói: “Ta ở trên đường còn đang lo lắng, điệu bộ thế này, chẳng lẽ là muốn bắt ta vào nhà lao? Không ngờ, lại là huynh muốn mời ta vào phủ. Chốc nữa huynh nói xong rồi, sẽ không kêu người tống ta vào lao đấy chứ?”
Bước chân của Trần Bách Chu lập tức khựng lại, hắn xoay người, nhìn trực diện Hoắc Cải, nhìn sâu vào mắt đối phương, từng câu từng chữ nói rất trịnh trọng và chân thành: “Tiểu Luân đệ nghe đây, chỉ cần Trần Bách Chu ta còn ở đây một ngày, vĩnh viễn sẽ không để đệ vào nơi như thế.”
“Ta… ta biết huynh sẽ không.” Hoắc Cải khóe miệng giần giật, cái không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc này là thế nào đây? Đùa một chút thôi mà, Tiểu Chu ngươi có nhất thiết phải thâm tình thề thốt như thế không?
“Ta hiểu, câu nói đó của đệ là cố ý nói cho ta nghe.” Trần Bách Chu hiểu rõ thở dài: “Đệ đang trách ta không thể thả đại ca đệ từ trong lao ra phải không?”
Hoắc Cải chấn kinh: Vạn Tư Tề không ngờ lại bị tống vào trong lao rồi! Hắn sao lại phải vào đó? Là do trốn thuế thiếu thuế bị quan phủ bắt được, hay là gian lận thương mại bị báo quan, hay là do… đẹp trai quá bị người cùng nghề hãm hại?
“Đệ rất ngạc nhiên sao?” Trần Bách Chu nghi hoặc.
“Chẳng lẽ ta không nên ngạc nhiên?” Hoắc Cải hỏi ngược lại. Chẳng lẽ trong mắt Trần Bách Chu, diện mạo của Vạn Tư Tề đúng là có tướng phạm tội?
Trần Bách Chu có chút hối hận đã để lộ sự việc cho Hoắc Cải, nếu như Hoắc Cải nghe được tin này, nhất thời manh động làm chuyện gì đó thì nguy hiểm rồi. “Đệ biết Vạn Tư Tề phạm tội gì không?”
“Ta biết hắn phạm phải tội lớn đủ để bị tịch biên tài sản.” Hoắc Cải ngữ khí chắc chắn, không để Trần Bách Chu giấu giếm nửa phần.
Trần Bách Chu thở dài, hắn giơ tay, khe khẽ vuốt đi vẻ lăng lệ giữa hai hàng mi Hoắc Cải, sau đó quay người đi nhanh hai bước, mở rộng cửa thư phòng, dẫn Hoắc Cải vào: “Trước hãy ngồi xuống, ta sẽ nói tỉ mỉ chuyện này cho đệ nghe.”
Hoắc Cải chọn một chiếc ghế gỗ lim trực tiếp ngồi xuống, nửa mặt đối diện cửa nửa mặt đối diện người, ánh sáng xuyên qua cửa vẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của y một bóng râm nhàn nhạt, thêm vài phần âm u.
“Buôn lậu muối, đây chính là tội danh Vạn Tư Tề phạm phải.” Trần Bách Chu đi thẳng vào vấn đề.
“Đủ để tru cửu tộc.” Hoắc Cải nhàn nhạt bình luận. Hoắc Cải không hề ngạc nhiên trước việc Vạn Tư Tề làm ăn phạm pháp, hắn giàu lên quá nhanh, tiền kiếm được quá nhiều, nếu như nói tích lũy dần dần từ con đường đúng đắn, với trí thông minh của Vạn Nhận Luân cũng không tin được. Buôn lậu muối vẫn dễ nghe hơn nhiều so với những hành vi như buôn người, mở quán nha phiến, đạo văn. (Í? Vừa rồi hình như có thứ gì đó kỳ quái lẫn vào rồi.)
“Đệ không cần lo những người khác trong Vạn gia, ta đã ra sức chu chuyển, hiện tại chỉ liên quan đến một mình Vạn Tư Tề. Phụ thân và nhị ca của đệ đều vô sự.” Trần Bách Chu an ủi.
Hoắc Cải mặt đầy hắc tuyến: Mụ! Ai quan tâm đến sống chết của hai tên diễn viên quần chúng đó chứ, boss Trần ngươi đem mấy vai diễn đối địch đó đến khoe công với gia là muốn để ta một gạch đập chết ngươi sao?
“Tạm thời không nói đến người khác, vụ án của đại ca ta có cơ may nào không?” Hoắc Cải hỏi thẳng.
Đôi mắt Trần Bách Chu đầy âu lo: “Vụ án này vì ta vẫn luôn đè lại, cho nên vẫn chưa thẩm vấn. Nhưng tội chứng đã bị đưa lên, nhân chứng vật chứng đầy đủ.”
“Ý của huynh là, chúng ta chỉ cần hủy nhân chứng vật chứng là được?” Hoắc Cải nhanh chóng nắm được trọng điểm.
Này này, vật chứng hủy thì được, hủy nhân chứng là thế nào?! Trần Bách Chu trầm mặc nhìn Hoắc Cải một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không đơn giản như thế, tất cả những thứ này đều từ tay một người, mà thế lực của hắn, ta và đệ không dễ gì chống chọi lại được.”
“Là ai?” Hoắc Cải híp mắt, cười đầy vẻ yêu khí tràn lan, tà khí tứ phía.
Trần Bách Chu bất giác rùng mình một cái, nhanh chóng cung khai ra tên đầu sỏ: “Đông Phương Vị Minh.”
Hoắc Cải sửng sốt: “Thời đại này mở tướng công quán đều có tiền đồ đến thế sao?”
Trần Bách Chu giải thích: “Khụ, Tú Bị Các chẳng qua chỉ là một nơi ăn chơi hắn xây cho riêng mình mà thôi, thân phận của hắn không chỉ là vậy.”
Hoắc Cải chợt nhớ đến huân cầu đó, huân cầu mà mình vẫn luôn mang theo người, chất liệu hoàn mỹ đó, kỹ thuật tinh xảo đó, thiết kế sang trọng đó, căn bản không phải vật một người bình thường có thể sở hữu. Chính như ban đầu mình đã thuận tay nhét cho Đông Phương Vị Minh không biết bao nhiêu đạo cụ điều giáo xa xỉ: ngọc thế dương chi, roi bện sợi vàng, nhũ hoàn ngọc thạch, dây xích đông chu…
Những thứ này trong văn đam mỹ rõ ràng đều là hàng thông dụng mà! Ai mà ngờ được một đống hàng thông dụng lại cũng có thể gieo mầm họa thế này chứ. Đúng vậy, ông chủ tướng công quán bình thường nếu như thực sự có một tầng lầu những đạo cụ thế này thì còn mở quán làm cái khỉ gì, trực tiếp ăn lợi tức là được rồi. Tiểu thuyết hiện thực hóa gì đó thực mụ nội nó hại cha mi rồi, tác giả sắp xếp đạo cụ cho quỷ súc theo trào lưu kết quả lại bị hệ thống thế giới bổ sung toàn vẹn đều là Lôi Chấn Tử gãy cánh! Gia thân kiều thể nhược chịu không nổi a, oa oa oa…
Hoắc Cải lặng lẽ cào tường, đập bàn, tông sàn, gào thét xong miễn cưỡng gom lại thần trí đã sụp đổ, hỏi: “Đông Phương Vị Minh, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Trần Bách Chu trầm ngâm một lúc, rồi mới hạ thấp giọng nói: “Tiểu Luân, đệ biết công chúa Kiêu Dương chứ?”
“Hửm?” Hoắc Cải mù mờ chớp chớp mắt.
Trần Bách Chu chậm rãi tiếp: “Công chúa Kiêu Dương, Cửu công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, em gái cùng mẹ duy nhất của đương kim thánh thượng, là công chúa tôn quý nhất của Dịch quốc ta.”
“Thì sao?” Hoắc Cải suy nghĩ, Đông Phương Vị Minh sẽ không phải là khách sau màn trướng của vị Thái Dương Cơ này đấy chứ? Có điều chiếu theo quan điểm chính của thế giới này, Đông Phương Vị Minh có rơi thì hẳn cũng phải rơi vào trong ma trảo của vương gia, sao có thể là một nữ nhân được.
“Công chúa Kiêu Dương còn trẻ đã mất chồng, sau đó một mực không tái giá, độc cư ở phủ công chúa. Nhưng mà…” Trần Bách Chu do dự một lát, cuối cùng mở miệng: “Nhưng vị công chúa này thường mời một đoàn hát kịch vào phủ biểu diễn. Hai mươi sáu năm trước, đoàn hát Lê Đường vang danh tại Kinh thành một thời trong một đêm đã mai danh ẩn tích, công chúa Kiêu Dương cũng từ đó suốt một năm không mời đoàn đến hát. Ba năm sau, công chúa Kiêu Dương đột ngột tuyên bố thu nhận một đứa trẻ hơn hai tuổi làm nghĩa tử, nghĩa tử này chính là Đông Phương Vị Minh. Theo người già trong kinh thành nói, diện mạo của Đông Phương Vị Minh giống y đúc vị trưởng đoàn hát Lê Đường năm đó.”
“Huynh là nói Đông Phương Vị Minh là do công chúa Kiêu Dương…”
Hoắc Cải chưa nói hết câu đã bị Trần Bách Chu bịt miệng lại, Trần Bách Chu lắc đầu, khẽ giọng nói: “Không thể nói.”
Hoắc Cải gật đầu tỏ ý đã hiểu. Rõ ràng là con một phú gia kinh đô, kết quả lại lăn lộn giống như con của cán bộ dưới quê, chẳng trách sao Đông Phương Vị Minh cả ngày một bộ dáng dục cầu bất mãn.
Trần Bách Chu buông Hoắc Cải ra, thấp giọng nói: “Hắn tuy rằng bề ngoài không có thân phận gì, để tránh hiềm nghi từ trước đến nay cũng chưa từng dính vào việc trong quan trường, nhưng thế lực ngầm của hắn thì… đệ hiểu đó.”
Đầu ngón tay tròn nhẵn vô thức vẽ vòng tròn vòng tròn trên bàn, giống như đang vẽ từng cái bẫy, đầu ngón tay chợt ngừng lại, Hoắc Cải hỏi: “Nếu như Đông Phương Vị Minh chủ động từ bỏ, huynh có thể bảo đảm Vạn Tư Tề an toàn thả ra chứ?”
“Đệ định đi cầu Đông Phương Vị Minh?” Trần Bách Chu nắm chặt lấy tay Hoắc Cải, lo lắng hỏi. Hắn sợ chính là tình hình này, đến lúc đó dê vào miệng hổ mới thực sự gay go.
Hoắc Cải tách ra từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt lấy tay mình, thong thả nói: “Đương nhiên không phải, ta nếu như thực sự chạy đến trước mặt Đông Phương Vị Minh khổ sở cầu xin hắn thả đại ca rồi, nói không chừng ngày mai Vạn Tư Tề liền mất mạng ngoài ý muốn. Ta tự có cách của mình, huynh chỉ cần trả lời ta có thể hay không.”
“Có thể.” Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải lời nói chắc chắn, âu lo trong mắt vẫn không bớt.
“Việc hôm nay ta và huynh gặp mặt sẽ không truyền đến tai Đông Phương Vị Minh chứ?” Hoắc Cải lại hỏi.
Trần Bách Chu bảo đảm : “Sẽ không.”
Hoắc Cải hạ thấp mi mắt, nhếch khóe miệng: “Vậy thì sự việc dễ làm rồi, ta sẽ để Đông Phương Vị Minh hớn hở mau mau chóng chóng thả đại ca ra.”
“Đệ rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Bách Chu nhìn Hoắc Cải chăm chăm, đôi mày chau lại.
“Bất luận ta làm gì huynh đều sẽ ủng hộ ta, đúng không, Bách Chu?” Hoắc Cải tràn đầy hy vọng nhìn Trần Bách Chu, dịu giọng hỏi.
Dự cảm không tốt của Trần Bách Chu càng đậm, lo lắng: “Đông Phương Vị Minh bình thường vẫn là kẻ người không phạm ta ta không phạm người, đệ nhất định không được làm chuyện ngu ngốc!”
“Người không phạm ta ta không phạm người hả? Vậy nên Đông Phương Vị Minh đã ra tay với Vạn Tư Tề, người chưa từng phạm phải hắn?” Hoắc Cải cười lạnh, Đông Phương Vị Minh đứa trẻ hư hỏng này là tên ba ngày không ăn đòn liền đi lật mái ngói đây mà.
Trần Bách Chu thống thiết: “Hứa với ta, đừng hại bản thân. Nếu không cho dù đại ca đệ được thả ra rồi thì hắn cũng sẽ không yên tâm. “
“ Bách Chu, huynh chỉ cần biết rằng những việc ta sắp làm đều xuất phát từ trái tim ta. Ai cản ta người đó là kẻ địch của ta. Nếu như huynh đã không hứa hẹn với ta được cả đời thì đừng can thiệp vào cuộc đời của ta. “ Hoắc Cải khuôn mặt lạnh như băng, không nể chút mặt mũi. Quân tử đại thúc công gì đó đều là những kẻ bỏ đi, lực chiến đấu bằng 0.5. Đây vốn là họa mình rước lấy cho Vạn Tư Tề, tất nhiên mình phải kết thúc nó. Y không cần Vạn Tư Tề yên tâm, điều y cần chính là khiến Vạn Tư Tề chết lòng.
“Trần đại nhân, cáo từ.” Nói xong, Hoắc Cải nhanh chóng dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu Luân, đệ có muốn đi gặp hắn một chút không?” Sau lưng truyền đến tiếng Trần Bách hỏi.
Hoắc Cải khựng lại một chốc, sau đó lại tiếp tục rảo bước đi ra khỏi bậc cửa, không dừng lại nữa. “Không cần đâu.”
Hoắc Cải đang thuận theo hành lang đi ra cửa chính thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau. Chẳng lẽ là Trần Bách Chu đuổi theo?
Hoắc Cải không muốn giao lưu thân thiết với Trần Bách Chu trong khi cứ phải hứng chịu ánh mắt “Ta rất nhớ ngươi, ta rất lo cho ngươi, ta rất thương ngươi.” của hắn nữa, thế nên bước đi nhanh hơn.
Lập tức, một trận mắng chửi oang oang vang lên phía sau : “Cái thứ sửu quỷ nhà ngươi sao đã chạy được ra tiền viện rồi. Còn không mau đứng lại cho bà. Thích sử đại nhân nào có rảnh mà để ý đến thứ như ngươi, còn không mau ngoan ngoãn cút về viện tử cho bà. Cứ nhất quyết để thích sử cho người kéo lê ngươi về thì ngươi mới chịu phải không? Đã xấu xí còn hay tác quái, còn giày vò lão nương nữa thì ba bữa ngày mai cứ xác định nhịn đói cho bà!”
Hoắc Cải nghi hoặc ngừng bước, quay lại nhìn phía sau. Chỉ thấy một phụ nhân cao to đang vội vàng từ phía sau chạy đến, mặt đầy vẻ căng thẳng và không kiên nhẫn.
Phụ nhân này nhìn thấy chính diện Hoắc Cải thì đột ngột phanh gấp, vội vàng đổi khuôn mặt tươi cười, khom người xin lỗi liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận nhận nhầm Vạn công tử ngài. Mong ngài đại nhân đại lượng, lượng thứ cho tôi.”
Trong những vị khách quý không thể đắc tội tại Trần phủ, Vạn Nhận Luân đứng đầu, mỗi một kẻ hầu người hạ trong Trần phủ có thể không nhận ra Thích sử đại nhân nhưng không thể không nhận ra Vạn công tử. Đến giờ Trần phủ vẫn còn lưu truyền một truyền thuyết bí mật rằng từng có một tiểu tư vì không hầu hạ Vạn công tử cho tốt nên đã bị Trần đại nhân rút lưỡi, đánh bằng roi, sau đó bán khỏi phủ.
Hoắc Cải nhòm nhòm bộ y sam vải thô đầy bụi bặm mà mình thay cho tiện vào thành, kỳ quái hỏi: “Trong phủ thích sử cũng có người ăn mặc giống ta sao?”
Phụ nhân đó gượng gạo đáp: “Quần áo dính bụi bặm không phải đều như vầy sao… Có điều công tử ngài sáng sủa tuấn tú, thứ sửu quỷ đó sao sánh được với ngài.”
“Sửu quỷ?” Hoắc Cải trầm ngâm một chốc, hỏi: “Người ngươi nói chắc là Thường Cốc Phong?”
“Vâng vâng …” Phụ nhân vâng vâng dạ dạ.
“Ồ” Hoắc Cải gật gật đầu rồi đi mất. Để lại phụ nhân đó đứng tại chỗ răng trên đánh bò cạp với răng dưới, đắn đo không biết chữ “ồ” đó của vị Vạn công tử này có ý nghĩa sâu xa gì.
Hoắc Cải ra khỏi Trần phủ, đến tiệm quần áo trong thành, mua một bộ quần áo mới, sau đó tìm một gian khách ***, ngủ thẳng. Ngày mai y sẽ phải đến Tú Bị Các tìm Đông Phương Vị Minh chơi một chập, trước lúc đó, ngủ no say là quan trọng nhất.
Lời tác giả: Hoắc Cải không thể đến nhà lao nắm tay nắm chân bốn mắt nhìn nhau lệ rơi ào ào kể lể nỗi lòng với đại ca, có phải các bạn rất muốn đánh ta không?
Nếu như đều bị các bạn đoán được rồi thì đâu phải phong cách của Đản Hoàng, phải không nào? Nếu như Hoắc Cải thực sự chạy đến nhà lao ôm Vạn Tư Tề khóc lóc “Huynh yêu ta thật lòng, lẽ ra ta phải biết sớm hơn.” Ta đoán có lẽ sau khi các bạn sướng xong rồi sẽ phải nghi ngờ Hoắc Cải này phải chăng đã bị Vạn Nhận Luân xuyên vào.
Ta chơi là chơi mưu kế, bày là bày âm hiểm, đi là đi nguy đạo, hại là hại đại chúng… Nhưng ta biết quần chúng khoan dung sau khi bị lọt hố lần nữa vẫn rất vui vẻ cho Đản Hoàng hoa phải không nào?
Dự cáo kỳ sau:
Ta dự cáo mọi người có tin không? Tin thật à? Được rồi, vậy ta len lén kể cho mọi người vậy.
Tiểu Minh lon ta lon ton chạy đi phóng thích Vạn Tư Tề. Còn về việc Hoắc Cải sao làm được vậy thì… Mọi người hiểu đó, không thể xì poi đâu cưng. Ta biết mọi người sẽ nói ta lại dừng không đúng lúc… Không sao ta quen rồi! Tung hoa mạnh nữa lên!!!
Lôi Chấn Tử: Nhân vật trong truyện Phong Thần, diện mạo xấu xí nhưng có sức mạnh vô song.
Bụi: Hiện tại mình bận rộn với việc chăm sóc bé Bi nên không thể dịch nhiều được. Từ chương này còn phải dịch trên điện thoại. Thế nên các tình yêu hãy hài lòng với tiến độ 1 tuần 1 chương này và ủng hộ chủ nhà. Đừng giục giã mà khiến chủ nhà xì trét, chủ nhà mà xì trét là cha kế chưa chắc đã hoàn được đâu nha, thân Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.