Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!
Chương 23: Ca ca hắn là y quan cầm thú (23)
Quân Khuynh
02/05/2021
"Dạ."
Sở Từ nghiêng đầu nhỏ nói, đôi con ngươi sáng ngờ, từ đáy mắt cô nhìn ra đều không có một chút miễn cưỡng nào, ngược lại còn tràn đầy ánh sao.
Chính là chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, cảm xúc không thoải mái tích góp cả ngày trong người liền phảng phất tan thành mây khói.
Vừa mềm...
Vừa ngọt...
Khóe môi Lục Tấn hơi cong lên, cởi áo blouse của mình ra treo một bên, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây âu.
Nút tay áo tinh xảo, phiếm ánh sáng màu bạc, đem đôi bàn tay thon dài phá lệ đẹp, toàn thân đều mang theo một loại hơi thở cấm dục.
Anh hơi nâng mắt kính của mình, xoay người lấy từ ngăn kéo ra một chiếc Ipad, đem tới trước mặt Sở Từ.
Sở Từ:?
"Cầm lấy, dây sạc để ở kia." Môi mỏng phun ra một chuỗi con số, sau đó đưa Ipad cho Sở Từ.
Nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn cầm lấy, hai tay cầm Ipad nhìn, sau đó bật lên rồi ấn mật khẩu, nhìn ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, đáy mắt Lục Tấn hiện ra tia nóng nảy.
Xoa đầu Sở Từ một cái, thời điểm tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi lại cong lên mang theo tia sủng nịch, "Ngoan."
Nếu cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Sở Từ kéo tay anh đang để trên đầu mình xuống.
Cái loại cảm giác đụng chạm này thật làm người ta không nói lên lời.
Lục Tấn cong môi, thu tay lại, cầm lấy hộp cơm đang đặt ở lên bàn sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, anh cầm trong tay hộp cơm đã được rửa sạch sẽ trở về, đặt lên bàn, đảo mắt xem tiểu cô nương đang làm gì.
Cô cầm Ipad, cũng không biết từ khi nào mà đang ngồi chơi, đôi con ngươi sáng lấp lánh, bộ dạng hăng say.
Tính trẻ con.
Lục Tấn hướng đi đến căn phòng nhỏ cạnh văn phòng, đây là nơi anh nghỉ ngơi, nếu không kịp trở về liền có thể ở lại chỗ này qua đêm.
Nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi một chỗ chơi, Lục Tấn giơ tay đè huyệt Thái Dương, bước tới gần.
Sở Từ hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi, cảm giác như Lục Tấn đang lại gần, lập tức nhích sang một bên cho anh ngồi.
Cả một ánh mắt cũng không cho anh.
Lục Tấn nhịn không được khẽ cười một tiếng, cúi người.
Sở Từ giương mắt lên thì liền thấy Lục Tấn đang cúi nhìn mình.
"Làm gì vậy?"
Tiểu cô nương theo bản năng duỗi tay đẩy Lục Tấn ra, nhưng vì Trà Bạch kịp thời nhắc nhở, nên không dùng sức nhiều, chỉ yếu ớt đẩy.
"Bây giờ đã hơn 12 rưỡi, tôi đi nghỉ ngơi một lát, nếu cần gì thì cứ ở đây tìm, hiểu chưa?"
"Được được, anh mau đi nghỉ ngơi đi."
Nhìn kĩ thì thấy trong mắt anh mang theo một chút tơ máu, nghe nói hình như hôm qua anh nghiên cứu cái gì đó nguyên một đêm.
Sở Từ vạn phần ngoan ngoãn nói.
Ngoan đến không chịu được.
Càng khiến người muốn khi dễ.
Lục Tấn thấp giọng nói, bàn tay chạm vào tai Sở Từ, hoạt đến vành tai cô.
...
Tác giả có lời muốn nói: Ta phiếu nột? Ta nhắn lại nột? Các ngươi lương tâm sẽ không đau sao?
Anh ~ sớm an
Tấu chương xong.
Sở Từ nghiêng đầu nhỏ nói, đôi con ngươi sáng ngờ, từ đáy mắt cô nhìn ra đều không có một chút miễn cưỡng nào, ngược lại còn tràn đầy ánh sao.
Chính là chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, cảm xúc không thoải mái tích góp cả ngày trong người liền phảng phất tan thành mây khói.
Vừa mềm...
Vừa ngọt...
Khóe môi Lục Tấn hơi cong lên, cởi áo blouse của mình ra treo một bên, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây âu.
Nút tay áo tinh xảo, phiếm ánh sáng màu bạc, đem đôi bàn tay thon dài phá lệ đẹp, toàn thân đều mang theo một loại hơi thở cấm dục.
Anh hơi nâng mắt kính của mình, xoay người lấy từ ngăn kéo ra một chiếc Ipad, đem tới trước mặt Sở Từ.
Sở Từ:?
"Cầm lấy, dây sạc để ở kia." Môi mỏng phun ra một chuỗi con số, sau đó đưa Ipad cho Sở Từ.
Nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn cầm lấy, hai tay cầm Ipad nhìn, sau đó bật lên rồi ấn mật khẩu, nhìn ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, đáy mắt Lục Tấn hiện ra tia nóng nảy.
Xoa đầu Sở Từ một cái, thời điểm tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi lại cong lên mang theo tia sủng nịch, "Ngoan."
Nếu cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Sở Từ kéo tay anh đang để trên đầu mình xuống.
Cái loại cảm giác đụng chạm này thật làm người ta không nói lên lời.
Lục Tấn cong môi, thu tay lại, cầm lấy hộp cơm đang đặt ở lên bàn sau đó xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, anh cầm trong tay hộp cơm đã được rửa sạch sẽ trở về, đặt lên bàn, đảo mắt xem tiểu cô nương đang làm gì.
Cô cầm Ipad, cũng không biết từ khi nào mà đang ngồi chơi, đôi con ngươi sáng lấp lánh, bộ dạng hăng say.
Tính trẻ con.
Lục Tấn hướng đi đến căn phòng nhỏ cạnh văn phòng, đây là nơi anh nghỉ ngơi, nếu không kịp trở về liền có thể ở lại chỗ này qua đêm.
Nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi một chỗ chơi, Lục Tấn giơ tay đè huyệt Thái Dương, bước tới gần.
Sở Từ hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi, cảm giác như Lục Tấn đang lại gần, lập tức nhích sang một bên cho anh ngồi.
Cả một ánh mắt cũng không cho anh.
Lục Tấn nhịn không được khẽ cười một tiếng, cúi người.
Sở Từ giương mắt lên thì liền thấy Lục Tấn đang cúi nhìn mình.
"Làm gì vậy?"
Tiểu cô nương theo bản năng duỗi tay đẩy Lục Tấn ra, nhưng vì Trà Bạch kịp thời nhắc nhở, nên không dùng sức nhiều, chỉ yếu ớt đẩy.
"Bây giờ đã hơn 12 rưỡi, tôi đi nghỉ ngơi một lát, nếu cần gì thì cứ ở đây tìm, hiểu chưa?"
"Được được, anh mau đi nghỉ ngơi đi."
Nhìn kĩ thì thấy trong mắt anh mang theo một chút tơ máu, nghe nói hình như hôm qua anh nghiên cứu cái gì đó nguyên một đêm.
Sở Từ vạn phần ngoan ngoãn nói.
Ngoan đến không chịu được.
Càng khiến người muốn khi dễ.
Lục Tấn thấp giọng nói, bàn tay chạm vào tai Sở Từ, hoạt đến vành tai cô.
...
Tác giả có lời muốn nói: Ta phiếu nột? Ta nhắn lại nột? Các ngươi lương tâm sẽ không đau sao?
Anh ~ sớm an
Tấu chương xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.