Chương 14: Vú em
Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ
07/07/2015
“Giống! Thật giống!”
“Không giống! Một chút cũng không giống!”
Ta vội vàng giơ chân hô to , chứng minh sự trong sạch của mình .
Người nọ bị phản ứng của ta khiến cho hoảng sợ , thì thào tự nói , “Không giống thì không giống , phản ứng lớn như vậy để hù dọa ai a!”
Ta xám xịt quay trở lại chỗ ngồi của mình mà vẫn chưa hoàn toàn ổn định tâm hồn , Lâm Lâm đột nhiên vỗ lên bả vai ta , “Nghe nói gì chưa , đêm qua tổ trưởng của chúng ta ở cùng một nữ nhân, ở trong công ty đến tận khuya mới về , hai người đặc biệt thân mật , lại còn ôm nhau đó.”
Lại tới nữa rồi , bắt đầu từ buổi sáng , toàn bộ công ty đều nghị luận đề tài này , may mắn An công tử chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ , vạn nhất anh ta mà là chủ tịch thì kia chẳng phải là toàn công ty đều không cần làm gì khác , chỉ cần bát quái về anh ta thôi sao ?
Càng khiến cho ta không rõ là , những người này thật nhàn rỗi không có việc gì để làm hay sao , xăm soi cái gì theo dõi cái gì a, nếu không xem thì cũng sẽ không phát hiện ra chuyện ta cùng An công tử ở công ty ngày hôm qua . Bất quá may mắn là trong camera thì ta vẫn đưa lưng về phía màn ảnh , chỉ thấy rõ ràng cái bản mặt đẹp đáng ăn đấm kia của An công tử .
“Tô Nhuận, sao tôi lại cảm thấy người kia có chút giống với cô cơ chứ ?” Lâm Lâm nhìn ta một hồi lâu , thế rồi mới vuốt cằm nói.
Ta hung hăng lắc đầu, “Tuyệt đối không phải tôi! Ngày hôm qua mọi người đi không bao lâu , tôi cũng về luôn . Tôi trở về gặp bạn trai tôi a !”
“Thật sự không phải cô sao ?” Lâm Lâm vẫn có chút không tin lời ta nói.
Ta trịnh trọng nói: “Đối với bóng đèn thề , tuyệt đối không phải tôi! Hơn nữa, tôi làm sao có thể ở cùng một chỗ với An tổ trưởng cơ chứ!”
“Cũng đúng.” Lâm Lâm suy nghĩ một chút rồi nói , xoay người đi làm việc.
Để lại một mình ta , mồ hôi chảy như thác nước a! Trong lòng có cái thanh âm tức giận bất bình, dựa vào cái gì không thể là ta a. Ta kém chỗ nào , An Tùy Dụ còn không xứng với ta đâu! Một thanh âm khác lại nói chõ vào , may mắn không bị phát hiện a, bằng không lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích , bà chị Khổng vốn không vừa mắt với ta a!
Nói đến chị Khổng , cái bản đề án của ta còn chưa có làm xong đâu, nhân viên thử việc đúng là sống không dễ dàng a!
Bận việc tối mắt tối mũi , cố tình di động lại vang vào lúc này , nguyên bản thì ta cũng không có tâm tình đi nhận , nhưng vì là số điện thoại lạ , nghĩ đến có khi có chuyện may mắn trúng thưởng nào tìm ta thì sao , đành phều phào alo một tiếng.
“Cô, ..au tới nhà của ..ôi!” Người bên đầu kia điện thoại nói.
“Anh nói cái gì? Phiền toái anh hãy nói tiếng phổ thông.”
“Tô Nhuận!”
Ta nhíu nhíu mày, “Anh bị hở răng à, có thể nói chuyện rõ ràng hay không hả? !”
Bên kia trầm mặc một lát, nhưng tựa hồ ta có nghe thấy có tiếng thở phì phì . Trong óc lóe sáng một cái , thanh âm vừa rồi nghe quen tai a , An công tử sao ?
“Tô Nhuận! Cô xong đời rồi !” Anh ta nói đầy hung tợn .
Ta trừng mắt rung rung một cái , thật sự là dây chun mắc vào họng , chẳng phải anh ta cũng thiếu cái răng sao, chẳng phải cũng là hở sao , nếu tự đánh mình mà không đau thì ta cũng sẽ thực ác độc mà cho mình hai cái vả vào miệng , họa là từ miệng mà ra a , sao cái gì đều nói ra miệng được cơ chứ?
Cái thể loại lòng dạ hẹp hòi như An công tử thể nào cũng sẽ làm mình làm mẩy ấy chứ ?
Ta nhanh nhanh cười ngây ngô vài tiếng, “An công tử tốt lành , có rảnh như vậy a.”
An công tử bên kia phỏng chừng đã biến thành mặt than , âm u nói: “Cô tới nhà của tôi , có việc tìm cô.”
“Tôi không đi! Tôi còn có rất nhiều công việc phải làm đây.” Ta liền há mồm cự tuyệt , ta cũng không ngốc, vừa rồi chèn ép anh ta vài câu, nếu ta mà đi , kia không phải là dữ nhiều lành ít sao.
“Cô là đồ vô lương tâm , định không chịu trách nhiệm sao ?” An công tử cố ý hô lớn tiếng .
Điện thoại của ta là sản phẩm nội địa , thực rẻ , công năng đầy đủ hết, nhưng chỉ có một điều không tốt là không cách âm , trong điện thoại nói cái gì thì người khác đều có thể nghe được hết.
Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh , quả nhiên ánh mắt bọn họ nhìn ta có chút kinh ngạc . Ta hắc hắc cười khan vài tiếng , chỉ chỉ điện thoại, “Bán bảo hiểm a , tôi muốn không mua nên mỗi ngày cứ quấn quít lấy tôi , không có việc gì đâu.”
Cạch ! An công tử tắt máy .
Ta cầm điện thoại đần mặt ra một lát , không khỏi bĩu môi , người đàn ông này thật nhỏ mọn , tôi không phải chỉ nói anh là người bán bảo hiểm sao, lại còn bãi sắc mặt nữa chứ , đấy là tôi còn chưa nói anh bán băng vệ sinh đâu đấy !
Chỉ chốc lát sau , điện thoại bàn của ta vang lên , chị Khổng bảo ta đi vào một chút.
Thánh mẫu Maria a , hoàng đế Võ tắc thiên a, xem ở mọi người đều là phụ nữ , xin hãy phù hộ cho ta đi !
Bất an đi vào văn phòng của chị Khổng , chị ấy ngẩng đầu nhìn ta một cái , nói: “Chỗ này có chút tư liệu , cô đưa đi cho tổ trưởng đi.”
“Vì sao lại là tôi? !” Ta cả kinh.
“Là do cô nhàn rỗi a . Mau đi đi , tổ trưởng đang chờ đó , cậu ấy bị bệnh không thể tới đi làm , chỉ có thể làm việc tại nhà , thật chuyên nghiệp , cô cũng nên học hỏi một chút đi , đừng cứ vì sao vì sao mãi thế, làm gì có chỗ nào nhiều sao trăng như vậy ! Chạy nhanh đi đi !” Chị Khổng đá cho ta một đống tư liệu , thúc giục ta rời đi.
Kiểu này tuyệt đối là An công tử giở trò quỷ , thằng nhãi này quả là độc ác, lạm dụng chức quyền đến tận đây, chẳng lẽ không sợ ta đi nói cho vị quản lý tiền nhiệm còn chưa đến sao? !
Bởi vì cái bản đề án còn chưa xong mà ta lại không muốn cứ như vậy buông xuống , cho nên mang theo cùng đi luôn , chuẩn bị để xem trên xe bus .
Chị Khổng cho ta một cái địa chỉ thập phần trừu tượng , thế cho nên sau khi ta nhảy xuống xe bus thì hoàn toàn phải trợn tròn mắt. Khu dân cư cao cấp to như vậy , rốt cuộc thì An công tử anh an dưỡng ở cái đầm rồng hang hổ nào đây ?
Bất đắc dĩ, ta đành phải gọi điện thoại cho An công tử , hy vọng anh ta có thể giải thoát ta ra khỏi sự mê muội này.
Nhưng tựa hồ là ta đã đánh giá cao năng lực biểu đạt ngôn ngữ của An công tử , hơn nữa bây giờ anh ta lại còn là kẻ thiếu răng , nói chuyện bị hở , làm cho ta hoàn toàn không thể nghe rõ ràng , tại cái khu nhà tráng lệ này đi tới đi lui , cuối cùng thì bị lạc phương hướng.
Ngồi ở trên bồn hoa , khi ta cả người mồ hôi mồ kê dính nhằng nhằng như keo , An công tử mới khoan thai chậm rãi đi đến , nhìn ta có vẻ thực khinh bỉ , một câu cũng không nói , quay đầu bước đi, ý bảo ta đuổi theo.
Oan ức tự nhiên sinh ra , ta đây là nợ nần ai , từ nơi xa xôi chạy tới , lại phải nhìn cái khuôn mặt giống như cà tím của anh ta , ta đến để tìm ngược a? Không đi , hôm nay bà đây chỗ nào cũng không đi!
An công tử quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, dùng cái miệng không thể nào lưu loát kia nói: “Cô ..ịnh tăng ca như ..ậy à ?”
“Như ngài nói thì đây là tôi phải làm hả ? Ngài có mệt hay không a, có cần tôi giúp đỡ ngài hay không a?”
An công tử thản nhiên nhìn ta có chút suy nghĩ , vẻ mặt ta tươi cười phỏng chừng giống như xuân về hoa nở , anh ta tựa hồ cũng xem có vẻ thư thái, đem cánh tay khoác lên trên vai ta , ngay sau đó là sức nặng cả người anh ta cũng khoác lên theo . Trong lòng ta thật phẫn hận , thân hình to lớn như vậy lại không biết xấu hổ đặt ở trên thân hình nhỏ bé quắt queo của ta .
An công tử mở cửa ra , trong nháy mắt khi ta bước vào , ta thật sự nghĩ rằng mình đi nhầm nhà , nhưng là thấy An công tử đứng ở chỗ này, bộ dáng lại hài hòa như vậy , ta cảm thấy An công tử sẽ không ngu ngốc mà mang ta đi nhầm nhà.
Vì thế ta hỏi, “Phòng ở này là anh mượn à ?”
“Sao ..ại hỏi như vậy?”
“Thuê hả ?”
“Mua .”
“Trả dần trong sáu mươi năm à?”
An công tử rốt cục nhíu mày , dùng cái miệng bất lợi kia giáo dục ta, “Trả góp có được trả dần trong sáu mươi ..ăm sao? Quyền sử hữu ..ài sản phòng ở tổng cộng chỉ ..ó bảy mươi năm, quá hai mươi năm thì tám phần ..à phải phá bỏ và chuyển đi ..ơi khác , mệt cô vẫn là làm ở ..ông ty bất động sản !”
Nói như vậy thì căn phòng ở này thật đúng là của An công tử , thằng nhãi này có tiền như vậy sao ? Một kẻ vào công ty còn trễ hơn ta , lại trực tiếp làm luôn tổ trưởng , còn ở trong căn phòng ở xa hoa như vậy , dùng tốt đồ đạc tốt như vậy , đi chiếc xe xịn như vậy , thế này là không bình thường a! Chẳng lẽ, An công tử là được bao dưỡng ?
An công tử không để ý đến ta đang miên man suy nghĩ , đi thẳng lên giường của mình .
Liếc mắt nhìn qua một cái thì phòng ở của anh ta vô cùng trống trải , bài trí không bám vào một khuôn mẫu nào cả , một chiếc nửa sopha nửa giường lớn tướng đặt trong phòng khách , cửa sổ trong suốt nhìn ra ngoài , bên cạnh bậc thang đặt chiếc sopha làm bằng da thật, phòng bếp bên cạnh phòng khách , bên trong có một cái hành lang, có thêm mấy cái phòng nữa , bộ dáng là sạch sẽ tươm tất .
“Làm chút gì ăn đi , đói bụng.”
An công tử tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt , thập phần tiều tụy , nhưng sai sử người vẫn là thập phần thuận buồm xuôi gió , xem ở chiếc răng bị ta xoá sạch kia , ta đành làm đồ ăn cho anh ta vậy !
Phòng bếp không nhiễm một hạt bụi , phỏng chừng căn bản là không có người làm cơm, nhưng khiến cho ta kinh ngạc là nguyên liệu trong tủ lạnh lại đầy đủ hết, ta ở trong não vơ vét hồi lâu, cuối cùng làm cho anh ta cháo trứng thịt nạc, vốn liếng nấu ăn của ta thật sự là hữu hạn .
An công tử nhận lấy bát cháo ta nấu , hừ một tiếng , yên lặng bắt đầu ăn.
“Ngài ăn đi, tôi đi trở về.” Ta đứng dậy cáo từ.
” Định ..i ..âu?” Anh ta nói.
Ta nghiêng tai qua , cẩn thận nghĩ nghĩ, phỏng chừng là hỏi đi nơi nào, đây là bi kịch chiếc răng nanh a, không phải là chỉ thiếu một cái thôi sao!
“Về… nhà.” Kỳ thật vốn định nói là về công ty , nhưng ta phát hiện, tính ra thì đã sớm đến thời gian tan tầm rồi .
An công tử không nói được một lời nhìn ta, đôi mắt nóng bỏng kia khiến lòng ta thật sự hốt hoảng , suy đoán hồi lâu mới hỏi anh ta, “An công tử anh bị bệnh đục tinh thể sao?”
“Ở lại đi.” An công tử thở dài nói.
“Anh anh anh… anh muốn… Tôi đâu cũng là người tùy tiện!” Ta nhất thời bị thắt đầu lưỡi , kỳ thật ta muốn nói , tôi cũng không phải là người tùy tiện.
An công tử nghe xong, nhíu nhíu mày, “Cô muốn làm gì?”
Lời này là nói như thế nào , ta một cái cô nương trong trắng đáng yêu như hoa cúc , đối với một tiểu nam sủng, ta có khả năng sao?
“Sáu giờ sáng ..ai , hẹn với nha sĩ, ..ô đi cùng với tôi.”
“Vì sao? Anh không biết đường à?”
An công tử lại dùng đôi mắt nóng bỏng kia nhìn ta , ta chợt phản ứng lại , thằng nhãi này có thể là sợ hãi, đại đa số mọi người đối với nha sĩ làm đủ mọi trò lách cách lạch cạch trong mồm mình vẫn là rất sợ hãi .
Hơn nữa, với khuôn mặt đẹp đẽ này của An công tử , hẹn ở sáu giờ sáng , khẳng định là sợ bị người khác thấy, cho nên ta chính là cái kẻ không hay ho bị kéo theo . Nhưng là, anh ta nói ta ở lại ta liền ở lại sao , vậy thì ta đây thành loại người nào a?
“Tính như ..ô tăng ca.” Anh ta nói.
“Thế này không tốt lắm đâu…” Ta do dự.
“Tiền lương ..ấp ba!”
“Nhưng là…” Tâm động a!
“Cái bản ..ề án khó giải quyết kia tôi ..àm cho cô!”
“Ai nha! An công tử , dựa vào quan hệ của hai chúng ta còn cần nói nhiều như vậy sao, anh mau mau nằm xuống đi!”
An công tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Tô Nhuận , sao tôi lại bất lực với cô như thế a ?”
“Không giống! Một chút cũng không giống!”
Ta vội vàng giơ chân hô to , chứng minh sự trong sạch của mình .
Người nọ bị phản ứng của ta khiến cho hoảng sợ , thì thào tự nói , “Không giống thì không giống , phản ứng lớn như vậy để hù dọa ai a!”
Ta xám xịt quay trở lại chỗ ngồi của mình mà vẫn chưa hoàn toàn ổn định tâm hồn , Lâm Lâm đột nhiên vỗ lên bả vai ta , “Nghe nói gì chưa , đêm qua tổ trưởng của chúng ta ở cùng một nữ nhân, ở trong công ty đến tận khuya mới về , hai người đặc biệt thân mật , lại còn ôm nhau đó.”
Lại tới nữa rồi , bắt đầu từ buổi sáng , toàn bộ công ty đều nghị luận đề tài này , may mắn An công tử chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ , vạn nhất anh ta mà là chủ tịch thì kia chẳng phải là toàn công ty đều không cần làm gì khác , chỉ cần bát quái về anh ta thôi sao ?
Càng khiến cho ta không rõ là , những người này thật nhàn rỗi không có việc gì để làm hay sao , xăm soi cái gì theo dõi cái gì a, nếu không xem thì cũng sẽ không phát hiện ra chuyện ta cùng An công tử ở công ty ngày hôm qua . Bất quá may mắn là trong camera thì ta vẫn đưa lưng về phía màn ảnh , chỉ thấy rõ ràng cái bản mặt đẹp đáng ăn đấm kia của An công tử .
“Tô Nhuận, sao tôi lại cảm thấy người kia có chút giống với cô cơ chứ ?” Lâm Lâm nhìn ta một hồi lâu , thế rồi mới vuốt cằm nói.
Ta hung hăng lắc đầu, “Tuyệt đối không phải tôi! Ngày hôm qua mọi người đi không bao lâu , tôi cũng về luôn . Tôi trở về gặp bạn trai tôi a !”
“Thật sự không phải cô sao ?” Lâm Lâm vẫn có chút không tin lời ta nói.
Ta trịnh trọng nói: “Đối với bóng đèn thề , tuyệt đối không phải tôi! Hơn nữa, tôi làm sao có thể ở cùng một chỗ với An tổ trưởng cơ chứ!”
“Cũng đúng.” Lâm Lâm suy nghĩ một chút rồi nói , xoay người đi làm việc.
Để lại một mình ta , mồ hôi chảy như thác nước a! Trong lòng có cái thanh âm tức giận bất bình, dựa vào cái gì không thể là ta a. Ta kém chỗ nào , An Tùy Dụ còn không xứng với ta đâu! Một thanh âm khác lại nói chõ vào , may mắn không bị phát hiện a, bằng không lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích , bà chị Khổng vốn không vừa mắt với ta a!
Nói đến chị Khổng , cái bản đề án của ta còn chưa có làm xong đâu, nhân viên thử việc đúng là sống không dễ dàng a!
Bận việc tối mắt tối mũi , cố tình di động lại vang vào lúc này , nguyên bản thì ta cũng không có tâm tình đi nhận , nhưng vì là số điện thoại lạ , nghĩ đến có khi có chuyện may mắn trúng thưởng nào tìm ta thì sao , đành phều phào alo một tiếng.
“Cô, ..au tới nhà của ..ôi!” Người bên đầu kia điện thoại nói.
“Anh nói cái gì? Phiền toái anh hãy nói tiếng phổ thông.”
“Tô Nhuận!”
Ta nhíu nhíu mày, “Anh bị hở răng à, có thể nói chuyện rõ ràng hay không hả? !”
Bên kia trầm mặc một lát, nhưng tựa hồ ta có nghe thấy có tiếng thở phì phì . Trong óc lóe sáng một cái , thanh âm vừa rồi nghe quen tai a , An công tử sao ?
“Tô Nhuận! Cô xong đời rồi !” Anh ta nói đầy hung tợn .
Ta trừng mắt rung rung một cái , thật sự là dây chun mắc vào họng , chẳng phải anh ta cũng thiếu cái răng sao, chẳng phải cũng là hở sao , nếu tự đánh mình mà không đau thì ta cũng sẽ thực ác độc mà cho mình hai cái vả vào miệng , họa là từ miệng mà ra a , sao cái gì đều nói ra miệng được cơ chứ?
Cái thể loại lòng dạ hẹp hòi như An công tử thể nào cũng sẽ làm mình làm mẩy ấy chứ ?
Ta nhanh nhanh cười ngây ngô vài tiếng, “An công tử tốt lành , có rảnh như vậy a.”
An công tử bên kia phỏng chừng đã biến thành mặt than , âm u nói: “Cô tới nhà của tôi , có việc tìm cô.”
“Tôi không đi! Tôi còn có rất nhiều công việc phải làm đây.” Ta liền há mồm cự tuyệt , ta cũng không ngốc, vừa rồi chèn ép anh ta vài câu, nếu ta mà đi , kia không phải là dữ nhiều lành ít sao.
“Cô là đồ vô lương tâm , định không chịu trách nhiệm sao ?” An công tử cố ý hô lớn tiếng .
Điện thoại của ta là sản phẩm nội địa , thực rẻ , công năng đầy đủ hết, nhưng chỉ có một điều không tốt là không cách âm , trong điện thoại nói cái gì thì người khác đều có thể nghe được hết.
Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh , quả nhiên ánh mắt bọn họ nhìn ta có chút kinh ngạc . Ta hắc hắc cười khan vài tiếng , chỉ chỉ điện thoại, “Bán bảo hiểm a , tôi muốn không mua nên mỗi ngày cứ quấn quít lấy tôi , không có việc gì đâu.”
Cạch ! An công tử tắt máy .
Ta cầm điện thoại đần mặt ra một lát , không khỏi bĩu môi , người đàn ông này thật nhỏ mọn , tôi không phải chỉ nói anh là người bán bảo hiểm sao, lại còn bãi sắc mặt nữa chứ , đấy là tôi còn chưa nói anh bán băng vệ sinh đâu đấy !
Chỉ chốc lát sau , điện thoại bàn của ta vang lên , chị Khổng bảo ta đi vào một chút.
Thánh mẫu Maria a , hoàng đế Võ tắc thiên a, xem ở mọi người đều là phụ nữ , xin hãy phù hộ cho ta đi !
Bất an đi vào văn phòng của chị Khổng , chị ấy ngẩng đầu nhìn ta một cái , nói: “Chỗ này có chút tư liệu , cô đưa đi cho tổ trưởng đi.”
“Vì sao lại là tôi? !” Ta cả kinh.
“Là do cô nhàn rỗi a . Mau đi đi , tổ trưởng đang chờ đó , cậu ấy bị bệnh không thể tới đi làm , chỉ có thể làm việc tại nhà , thật chuyên nghiệp , cô cũng nên học hỏi một chút đi , đừng cứ vì sao vì sao mãi thế, làm gì có chỗ nào nhiều sao trăng như vậy ! Chạy nhanh đi đi !” Chị Khổng đá cho ta một đống tư liệu , thúc giục ta rời đi.
Kiểu này tuyệt đối là An công tử giở trò quỷ , thằng nhãi này quả là độc ác, lạm dụng chức quyền đến tận đây, chẳng lẽ không sợ ta đi nói cho vị quản lý tiền nhiệm còn chưa đến sao? !
Bởi vì cái bản đề án còn chưa xong mà ta lại không muốn cứ như vậy buông xuống , cho nên mang theo cùng đi luôn , chuẩn bị để xem trên xe bus .
Chị Khổng cho ta một cái địa chỉ thập phần trừu tượng , thế cho nên sau khi ta nhảy xuống xe bus thì hoàn toàn phải trợn tròn mắt. Khu dân cư cao cấp to như vậy , rốt cuộc thì An công tử anh an dưỡng ở cái đầm rồng hang hổ nào đây ?
Bất đắc dĩ, ta đành phải gọi điện thoại cho An công tử , hy vọng anh ta có thể giải thoát ta ra khỏi sự mê muội này.
Nhưng tựa hồ là ta đã đánh giá cao năng lực biểu đạt ngôn ngữ của An công tử , hơn nữa bây giờ anh ta lại còn là kẻ thiếu răng , nói chuyện bị hở , làm cho ta hoàn toàn không thể nghe rõ ràng , tại cái khu nhà tráng lệ này đi tới đi lui , cuối cùng thì bị lạc phương hướng.
Ngồi ở trên bồn hoa , khi ta cả người mồ hôi mồ kê dính nhằng nhằng như keo , An công tử mới khoan thai chậm rãi đi đến , nhìn ta có vẻ thực khinh bỉ , một câu cũng không nói , quay đầu bước đi, ý bảo ta đuổi theo.
Oan ức tự nhiên sinh ra , ta đây là nợ nần ai , từ nơi xa xôi chạy tới , lại phải nhìn cái khuôn mặt giống như cà tím của anh ta , ta đến để tìm ngược a? Không đi , hôm nay bà đây chỗ nào cũng không đi!
An công tử quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, dùng cái miệng không thể nào lưu loát kia nói: “Cô ..ịnh tăng ca như ..ậy à ?”
“Như ngài nói thì đây là tôi phải làm hả ? Ngài có mệt hay không a, có cần tôi giúp đỡ ngài hay không a?”
An công tử thản nhiên nhìn ta có chút suy nghĩ , vẻ mặt ta tươi cười phỏng chừng giống như xuân về hoa nở , anh ta tựa hồ cũng xem có vẻ thư thái, đem cánh tay khoác lên trên vai ta , ngay sau đó là sức nặng cả người anh ta cũng khoác lên theo . Trong lòng ta thật phẫn hận , thân hình to lớn như vậy lại không biết xấu hổ đặt ở trên thân hình nhỏ bé quắt queo của ta .
An công tử mở cửa ra , trong nháy mắt khi ta bước vào , ta thật sự nghĩ rằng mình đi nhầm nhà , nhưng là thấy An công tử đứng ở chỗ này, bộ dáng lại hài hòa như vậy , ta cảm thấy An công tử sẽ không ngu ngốc mà mang ta đi nhầm nhà.
Vì thế ta hỏi, “Phòng ở này là anh mượn à ?”
“Sao ..ại hỏi như vậy?”
“Thuê hả ?”
“Mua .”
“Trả dần trong sáu mươi năm à?”
An công tử rốt cục nhíu mày , dùng cái miệng bất lợi kia giáo dục ta, “Trả góp có được trả dần trong sáu mươi ..ăm sao? Quyền sử hữu ..ài sản phòng ở tổng cộng chỉ ..ó bảy mươi năm, quá hai mươi năm thì tám phần ..à phải phá bỏ và chuyển đi ..ơi khác , mệt cô vẫn là làm ở ..ông ty bất động sản !”
Nói như vậy thì căn phòng ở này thật đúng là của An công tử , thằng nhãi này có tiền như vậy sao ? Một kẻ vào công ty còn trễ hơn ta , lại trực tiếp làm luôn tổ trưởng , còn ở trong căn phòng ở xa hoa như vậy , dùng tốt đồ đạc tốt như vậy , đi chiếc xe xịn như vậy , thế này là không bình thường a! Chẳng lẽ, An công tử là được bao dưỡng ?
An công tử không để ý đến ta đang miên man suy nghĩ , đi thẳng lên giường của mình .
Liếc mắt nhìn qua một cái thì phòng ở của anh ta vô cùng trống trải , bài trí không bám vào một khuôn mẫu nào cả , một chiếc nửa sopha nửa giường lớn tướng đặt trong phòng khách , cửa sổ trong suốt nhìn ra ngoài , bên cạnh bậc thang đặt chiếc sopha làm bằng da thật, phòng bếp bên cạnh phòng khách , bên trong có một cái hành lang, có thêm mấy cái phòng nữa , bộ dáng là sạch sẽ tươm tất .
“Làm chút gì ăn đi , đói bụng.”
An công tử tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt , thập phần tiều tụy , nhưng sai sử người vẫn là thập phần thuận buồm xuôi gió , xem ở chiếc răng bị ta xoá sạch kia , ta đành làm đồ ăn cho anh ta vậy !
Phòng bếp không nhiễm một hạt bụi , phỏng chừng căn bản là không có người làm cơm, nhưng khiến cho ta kinh ngạc là nguyên liệu trong tủ lạnh lại đầy đủ hết, ta ở trong não vơ vét hồi lâu, cuối cùng làm cho anh ta cháo trứng thịt nạc, vốn liếng nấu ăn của ta thật sự là hữu hạn .
An công tử nhận lấy bát cháo ta nấu , hừ một tiếng , yên lặng bắt đầu ăn.
“Ngài ăn đi, tôi đi trở về.” Ta đứng dậy cáo từ.
” Định ..i ..âu?” Anh ta nói.
Ta nghiêng tai qua , cẩn thận nghĩ nghĩ, phỏng chừng là hỏi đi nơi nào, đây là bi kịch chiếc răng nanh a, không phải là chỉ thiếu một cái thôi sao!
“Về… nhà.” Kỳ thật vốn định nói là về công ty , nhưng ta phát hiện, tính ra thì đã sớm đến thời gian tan tầm rồi .
An công tử không nói được một lời nhìn ta, đôi mắt nóng bỏng kia khiến lòng ta thật sự hốt hoảng , suy đoán hồi lâu mới hỏi anh ta, “An công tử anh bị bệnh đục tinh thể sao?”
“Ở lại đi.” An công tử thở dài nói.
“Anh anh anh… anh muốn… Tôi đâu cũng là người tùy tiện!” Ta nhất thời bị thắt đầu lưỡi , kỳ thật ta muốn nói , tôi cũng không phải là người tùy tiện.
An công tử nghe xong, nhíu nhíu mày, “Cô muốn làm gì?”
Lời này là nói như thế nào , ta một cái cô nương trong trắng đáng yêu như hoa cúc , đối với một tiểu nam sủng, ta có khả năng sao?
“Sáu giờ sáng ..ai , hẹn với nha sĩ, ..ô đi cùng với tôi.”
“Vì sao? Anh không biết đường à?”
An công tử lại dùng đôi mắt nóng bỏng kia nhìn ta , ta chợt phản ứng lại , thằng nhãi này có thể là sợ hãi, đại đa số mọi người đối với nha sĩ làm đủ mọi trò lách cách lạch cạch trong mồm mình vẫn là rất sợ hãi .
Hơn nữa, với khuôn mặt đẹp đẽ này của An công tử , hẹn ở sáu giờ sáng , khẳng định là sợ bị người khác thấy, cho nên ta chính là cái kẻ không hay ho bị kéo theo . Nhưng là, anh ta nói ta ở lại ta liền ở lại sao , vậy thì ta đây thành loại người nào a?
“Tính như ..ô tăng ca.” Anh ta nói.
“Thế này không tốt lắm đâu…” Ta do dự.
“Tiền lương ..ấp ba!”
“Nhưng là…” Tâm động a!
“Cái bản ..ề án khó giải quyết kia tôi ..àm cho cô!”
“Ai nha! An công tử , dựa vào quan hệ của hai chúng ta còn cần nói nhiều như vậy sao, anh mau mau nằm xuống đi!”
An công tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Tô Nhuận , sao tôi lại bất lực với cô như thế a ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.