Chương 57: Nặng lời
Diệp Sáp
28/06/2024
Anh chàng pha chế trong quầy đỏ mặt nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mắt, một ánh mắt lợi hại liếc ngang, anh chàng pha chế nhìn ra sự giận dữ trong mắt Tiêu Mạc Ngôn, liền chột dạ cúi đầu, cầm một miếng giẻ rách, điên cuồng lau ly rượu.
"Chị vẫn không yên lòng về cô ta phải không? Chị vẫn thích cô ta đúng không? Tiêu Mạc Ngôn, chị nhìn đi!"
Hồ Phi Phi cắn môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt rưng rưng. Tiêu Mạc Ngôn cũng không thèm nhìn, chỉ cúi đầu nhìn Hạ Linh Doanh, sờ sờ trán nàng, thản nhiên nói:
"Phi Phi, em nghĩ nhiều rồi, bây giờ nên động thủ với cô ấy đi!"
"Chị gạt người!"
Hai mắt Hồ Phi Phi ửng đỏ, đưa tay chỉ vào Hạ Linh Doanh trong vòng tay Tiêu Mạc Ngôn, căm giận nói:
"Chị không phải muốn đối phó Thiên Hoàng sao? Tiêu Mạc Ngôn, chị mở to hai mắt mà xem, người trong vòng tay chị chính là Hạ tổng của Thiên Hoàng. Muốn đối phó Thiên Hoàng, đầu tiên phải xử lý cô ta, em không cần chị tự mình thực hiện, nhưng chị ít nhất cũng đừng cản em, bây giờ, chị giao cô ta cho em!"
Hồ Phi Phi giận run, Tiêu Mạc Ngôn, chị có thể làm trái lời mà quan tâm cô ta sao? Thật sự như vậy sao?!
Nghe nói thế, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hồ Phi Phi, lạnh lùng nói:
"Đối phó Thiên Hoàng, Tiêu Mạc Ngôn tôi phải dùng đến thủ đoạn xấu xa vậy sao!"
"Tiêu Mạc Ngôn, chị từng nói muốn toàn tâm toàn ý đối phó Thiên Hoàng, không hề còn tình cảm gì, bây giờ chị lại mềm lòng, lại bắt đầu thương xót cô ta?"
"Đây là chuyện của tôi, không cần em quản!"
"Chị tránh ra, giao cô ta cho em!"
Hồ Phi Phi giận đến đỏ mặt, đưa tay muốn kéo Hạ Linh Doanh khỏi vòng tay Tiêu Mạc Ngôn, cả người bị lửa giận bao phủ.
Cô từ sớm đã phái người theo dõi Hạ Linh Doanh, một đường từ Tiêu gia đến quán bar, âm thầm mua chuộc người dùng thuốc mê, còn cố ý đem theo vài tên diễn viên hạ lưu của Nam Dương, muốn đem Hạ Linh Doanh đã say đến khách sạn, chụp vài tấm ảnh, bôi đen danh dự của nàng, khiến nó ảnh hưởng đến vị trí giám đốc của nàng. Đương nhiên, Hồ Phi Phi rất rõ vị trí của Hạ Linh Doanh trong lòng Tiêu MạcNgôn, nên không dám làm gì nàng, chỉ giả vờ chụp ảnh, tiếp đó giao ảnh cho phóng viên. Nhưng cô ta không ngờ, Tiêu Mạc Ngôn lại nhạy cảm như thế, bảo vệ Hạ Linh Doanh trong vòng tay, không để bất kì kẻ nào đụng đến. Còn nói đã quên, cái này là quên sao? Tiêu Mạc Ngôn lại một mình một đường theo Hạ Linh Doanh đến quán này.
Cổ tay bị Tiêu Mạc Ngôn nắm lấy, Hồ Phi Phi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt giận dữ của Tiêu Mạc Ngôn.
"Phi Phi, tôi nói rồi, trừ tôi, không ai được động đến cô ấy!"
"Nhưng chị cũng nói muốn quên cô ta!"
"Tiểu thư..."
Bảo vệ của Hồ Phi Phi nhìn thấy tình huống không tốt, bước lên vài bước muốn ngăn hai người. Tô Luyến Tuyết bên cạnh cũng nheo mắt lại, bước đến đứng chắn trước người Tiêu Mạc Ngôn. Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, Phương Nhược Lâm vừa đẩy cửa quán vào liền vội vàng cả kinh, lập tức tầm mắt dừng trên người Hạ Linh Doanh, dường như đã hiểu ra điều gì, cô hơi mím môi, bước lên kéo Hồ Phi Phi.
"Phi Phi, cô làm gì vậy, người một nhà cả mà."
Hồ Phi Phi ngẩng đầu nhìn Phương Nhược Lâm, cắn răng.
"Cô xem kìa! Muốn tôi nói thế nào đây? Bao nhiêu là cơ hội!"
Phương Nhược Lâm kéo tay Hồ Phi Phi, nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vẫn cúi đầu nhìn Hạ Linh Doanh, mày nhíu chặt.
Phương Nhược Lâm thở dài nhìn Hồ Phi Phi, chậm rãi nói nhỏ:
"Phi Phi, phương pháp như thế quả thật không thể thực hiện. Về phần Hạ Linh Doanh, tôi nghĩ Tiêu tự có cách giải quyết..."
"Có cách giải quyết? Nếu có thì chị ấy đã không rơi vào tình cảnh như hôm nay!"
"Phi Phi, cô đừng nói như vậy..."
Tô Luyến Tuyết biết tính tình Hồ Phi Phi, nói mà không suy nghĩ, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn lộ ra nét buồn bã, trong lòng khó mà không giận. Với vẻ mặt không biểu cảm, Tô Luyến Tuyết nhìn biểu tình yếu ớt của Phương Nhược Lâm, trong lòng đau xót, chân không tự chủ bước lên một bước, đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiêu Mạc Ngôn đang trầm mặc bỗng ngẩng đầu lên nhìn họ, lạnh lùng nói:
"Mọi người không cần lo. Phi Phi nói không sai, Tiêu MạcNgôn tôi còn yêu Hạ Linh Doanh, đúng là không muốn quên cô ấy, không muốn bất cứ ai chạm vào cô ấy! Đúng là hèn hạ, đúng là không chịu nổi! Nếu các người muốn dùng phương pháp thế này để giúp tôi, tôi tình nguyện một mình giải quyết!"
Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, đem áo choàng của mình khoác lên người Hạ Linh Doanh, ôm lấy nàng rồi đi ra khỏi quán, trong lúc đi cô không nhìn ai cả.
Ra khỏi quán, trời bên ngoài đã tối đen, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh, cẩn thận đi xuống bậc thang, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nét mặt của nàng, hai dáng người cao gầy, gương mặt tinh xảo ôm lấy nhau, người qua lại dừng chân đứng nhìn không ít. Tiêu Mạc Ngôn không thèm để ý, nhìn đôi má đỏ hồng của Hạ Linh Doanh, trong mắt là tình yêu thương không dứt, cô hôn lên trán nàng, thở dài, dìu Hạ Linh Doanh vào xe.
Dọc theo đường đi Hạ Linh Doanh không hề yên tĩnh, lúc thì huơ tay, miệng không ngừng lải nhải gọi tên Tiêu Mạc Ngôn, chau mày, bộ dạng rất không thoải mái.
Tiêu Mạc Ngôn phóng xe rất nhanh, đến bờ biển, Tiêu Mạc Ngôn xuống xe, thể lực gần cạn, cô chỉ có thể ngồi xuống, dùng lực cõng lấy Hạ Linh Doanh.
Giữa lúc mông lung, mùi hương bạc hà quen thuộc phảng phất bay vào mũi, tuy rằng Hạ Linh Doanh không có cảm giác, chỉ là than thở vài câu lung tung, Tiêu Mạc Ngôn vẫn có thể cảm thấy một mảng ẩm ướt sau lưng, trong lòng cô đau xót, siết chặt lấy nàng.
Vì sao lại như thế? Đường đường là tổng giám đốc Thiên Hoàng lại say rượu thế này, có giống không chứ?
Một đoạn đường khập khiễng đi vào phòng, mở cửa, Tiêu Mạc Ngôn cẩn thận đặt Hạ Linh Doanh lên giường, cởi giày của nàng, đắp chăn cho nàng, xoay người vào phòng tắm chuẩn bị một chậu nước, cầm khăn mặt đi ra.
Trên giường, Hạ Linh Doanh ngủ không yên giấc, hai tay nắm chặt lấy chăn, vùi đầu vào, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc kia, nước mắt chảy xuống thấm vào chăn.
Nàng biết Tiêu Mạc Ngôn sẽ không mặc kệ nàng, nàng biết trong lòng cô vẫn còn có nàng...
Tiêu Mạc Ngôn bưng chậu đi ra, nhẹ nhàng xắn tay áo lộ ra cánh tay trắng mịn, cô nhẹ lau nước mắt trên hai má Hạ Linh Doanh, một lúc sau cô dừng động tác, Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt lấy khăn, chăm chú nhìn nàng, đau khổ trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Không phải lừa gạt sao? Mọi chuyện không phải dối trá sao? Vì sao? Vì sao trong ngày quan trọng này lại khóc ở Tiêu gia, vì sao còn luôn nhắc tên cô? Tiếp nhận Thiên Hoàng lâu như vậy sao vẫn còn trẻ con thế? Không hề phòng bị người khác, hôm nay nếu không phải là cô đi theo nàng, e rằng...
Chiếc khăn bị nắm chặt, Tiêu Mạc Ngôn vẫn không thể khắc chế nội tâm, cô nâng tay, chậm rãi xoa má Hạ Linh Doanh.
Trên tay vẫn là cảm giác quen thuộc, trước mặt là người mà cô yêu, hơi thở cùng nhịp với nàng, mọi thứ đều rất tự nhiên, nhưng mà, vì sao lại không thể quay lại?
Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, trong lòng cuộn sóng không thôi. Giá như, giá như cô và Hạ Linh Doanh không có ân oán từ đời trước, giá như hai người chỉ là những đứa con trong gia đình bình thường, giá như không phải là người trong giới giải trí, giá như...
Đáng tiếc, không có giá như.
"Tiêu Tiêu..."
Đôi môi hé mở, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng gọi, nước mắt lăn ra từ đôi mắt nhắm chặt, đầu đau nhức, nàng theo bản năng dùng hai tay, bắt lấy bàn tay lạnh lạnh kia, lệ rơi đầy mặt.
"Em tỉnh rồi phải không?"
Bỗng dưng Tiêu Mạc Ngôn rút mạnh tay về, đứng thẳng dậy, lùi về sau vài bước, khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng. Hạ Linh Doanh hơi run rẩy, rất gian nan mở mắt, bất lực nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Tiêu..."
"Không dám nhận, Hạ tổng!"
Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên đáp lại, trên mặt là vẻ lạnh lùng.
Hạ Linh Doanh choáng váng, lại dùng lực ngẩng đầu, nhìn phía Tiêu Mạc Ngôn, tâm như bị dao cắt đau đớn.
Tiêu Mạc Ngôn rất gầy, gầy đi rất nhiều.
Mái tóc dài màu café buông xuống, cả người bị sự ủ rủ bao phủ, mà ánh mắt của cô hoàn toàn xa lạ như lần đầu họ gặp nhau, không có một chút cảm xúc gì.
Cố gắng nuốt nước mắt, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nghẹn ngào nói:
"Tiêu, chị không muốn như vậy, hai chúng ta đều không muốn như vậy đúng không?"
"Chúng ta thế nào?"
Tiêu Mạc Ngôn đáp lại nàng, Hạ Linh Doanh ôm chăn, thất thần nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bởi vì lời nói lạnh lùng của cô, trong lòng càng đau.
"Đã như thế, sao chị lại mang em về nhà? Vì sao không bỏ mặc em đi?"
Tiêu Mạc Ngôn không đổi sắc mặt nhìn nàng, hồi lâu cười lạnh.
"Em căn bản không say, rượu không có thuốc mê, đúng không? Hạ tổng, quả nhiên là thâm tàng bất lộ (giấu tài, không để lộ tài năng) ha!"
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một lát sau, nàng gục đầu, mím môi im lặng.
Quán bar bây giờ đã bị Hạ gia thu mua, ai lại lớn mật dám hạ thuốc mê trong rượu của thiên kim tiểu thư Hạ gia chứ? Nàng đã sớm nhìn ra người pha chế có vấn đề, nàng đã muốn rời đi, bây giờ khác xưa, mọi chuyện xảy ra nàng đều phải cẩn thận, nhưng vì nỗi nhớ tra tấn khiến nàng luôn nhớ lại chuyện cũ, nàng muốn mạo hiểm, muốn nắm lấy. Bởi vì nàng tin, Tiêu Mạc Ngôn nhất định sẽ xuất hiện.
Hạ Linh Doanh trầm mặc càng khẳng định suy đoán của cô, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng càng thêm lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Xem ra, là tôi xem nhẹ Hạ tổng, còn xem cô như ngày xưa không hiểu chuyện, không, có lẽ, ngày xưa cái gọi là không hiểu chuyện cũng là che giấu mà thôi."
"Không phải, Tiêu, không phải..."
"Thật không ngờ người lúc trước cứ gặp chuyện là núp sau lưng tôi, nay biến hóa nhanh chóng, trở thành giám đốc Hạ thị đa mưu túc trí, ha ha, không hổ là con gái của Hạ Nhiên."
Hạ Linh Doanh dùng lực lắc đầu, nước mắt ứa ra, nhìn Tiêu Mạc Ngôn nói nhỏ:
"Em chỉ muốn gặp chị!"
Tiêu, thật sự không phải nói dối, em chỉ muốn gặp chị, không còn cách nào mới phải như thế. Tuy rằng không bị hạ thuốc mê, nhưng mỗi ly rượu Hạ Linh Doanh đều nuốt vào bụng, bây giờ nghe Tiêu Mạc Ngôn nói thế, không chỉ đau đầu, mà cả tim cũng đau đến mất cảm giác.
"Gặp tôi? Gặp tôi làm gì? Chẳng lẽ Hạ tổng âm thầm phái người đào bới tung tích của tôi chưa đủ, cô ngày đêm sợ tôi giành lại Thiên Hoàng, đến báo thù cha con cô sao?"
Lại bị lừa khiến trong lòng Tiêu Mạc Ngôn giận dữ, cô muốn chọc giận Hạ Linh Doanh, giọng nói mang đầy tính châm chọc, mỗi câu đều như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Hạ Linh Doanh.
"Vẫn là, cô và Khâu Mục Doanh đều như nhau, đều là người lẳng lơ ong bướm? Sở trường là đùa trên tình cảm người khác, sau đó giả vờ vô tội?"
"Chị vẫn không yên lòng về cô ta phải không? Chị vẫn thích cô ta đúng không? Tiêu Mạc Ngôn, chị nhìn đi!"
Hồ Phi Phi cắn môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt rưng rưng. Tiêu Mạc Ngôn cũng không thèm nhìn, chỉ cúi đầu nhìn Hạ Linh Doanh, sờ sờ trán nàng, thản nhiên nói:
"Phi Phi, em nghĩ nhiều rồi, bây giờ nên động thủ với cô ấy đi!"
"Chị gạt người!"
Hai mắt Hồ Phi Phi ửng đỏ, đưa tay chỉ vào Hạ Linh Doanh trong vòng tay Tiêu Mạc Ngôn, căm giận nói:
"Chị không phải muốn đối phó Thiên Hoàng sao? Tiêu Mạc Ngôn, chị mở to hai mắt mà xem, người trong vòng tay chị chính là Hạ tổng của Thiên Hoàng. Muốn đối phó Thiên Hoàng, đầu tiên phải xử lý cô ta, em không cần chị tự mình thực hiện, nhưng chị ít nhất cũng đừng cản em, bây giờ, chị giao cô ta cho em!"
Hồ Phi Phi giận run, Tiêu Mạc Ngôn, chị có thể làm trái lời mà quan tâm cô ta sao? Thật sự như vậy sao?!
Nghe nói thế, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, híp mắt nhìn Hồ Phi Phi, lạnh lùng nói:
"Đối phó Thiên Hoàng, Tiêu Mạc Ngôn tôi phải dùng đến thủ đoạn xấu xa vậy sao!"
"Tiêu Mạc Ngôn, chị từng nói muốn toàn tâm toàn ý đối phó Thiên Hoàng, không hề còn tình cảm gì, bây giờ chị lại mềm lòng, lại bắt đầu thương xót cô ta?"
"Đây là chuyện của tôi, không cần em quản!"
"Chị tránh ra, giao cô ta cho em!"
Hồ Phi Phi giận đến đỏ mặt, đưa tay muốn kéo Hạ Linh Doanh khỏi vòng tay Tiêu Mạc Ngôn, cả người bị lửa giận bao phủ.
Cô từ sớm đã phái người theo dõi Hạ Linh Doanh, một đường từ Tiêu gia đến quán bar, âm thầm mua chuộc người dùng thuốc mê, còn cố ý đem theo vài tên diễn viên hạ lưu của Nam Dương, muốn đem Hạ Linh Doanh đã say đến khách sạn, chụp vài tấm ảnh, bôi đen danh dự của nàng, khiến nó ảnh hưởng đến vị trí giám đốc của nàng. Đương nhiên, Hồ Phi Phi rất rõ vị trí của Hạ Linh Doanh trong lòng Tiêu MạcNgôn, nên không dám làm gì nàng, chỉ giả vờ chụp ảnh, tiếp đó giao ảnh cho phóng viên. Nhưng cô ta không ngờ, Tiêu Mạc Ngôn lại nhạy cảm như thế, bảo vệ Hạ Linh Doanh trong vòng tay, không để bất kì kẻ nào đụng đến. Còn nói đã quên, cái này là quên sao? Tiêu Mạc Ngôn lại một mình một đường theo Hạ Linh Doanh đến quán này.
Cổ tay bị Tiêu Mạc Ngôn nắm lấy, Hồ Phi Phi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt giận dữ của Tiêu Mạc Ngôn.
"Phi Phi, tôi nói rồi, trừ tôi, không ai được động đến cô ấy!"
"Nhưng chị cũng nói muốn quên cô ta!"
"Tiểu thư..."
Bảo vệ của Hồ Phi Phi nhìn thấy tình huống không tốt, bước lên vài bước muốn ngăn hai người. Tô Luyến Tuyết bên cạnh cũng nheo mắt lại, bước đến đứng chắn trước người Tiêu Mạc Ngôn. Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, Phương Nhược Lâm vừa đẩy cửa quán vào liền vội vàng cả kinh, lập tức tầm mắt dừng trên người Hạ Linh Doanh, dường như đã hiểu ra điều gì, cô hơi mím môi, bước lên kéo Hồ Phi Phi.
"Phi Phi, cô làm gì vậy, người một nhà cả mà."
Hồ Phi Phi ngẩng đầu nhìn Phương Nhược Lâm, cắn răng.
"Cô xem kìa! Muốn tôi nói thế nào đây? Bao nhiêu là cơ hội!"
Phương Nhược Lâm kéo tay Hồ Phi Phi, nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vẫn cúi đầu nhìn Hạ Linh Doanh, mày nhíu chặt.
Phương Nhược Lâm thở dài nhìn Hồ Phi Phi, chậm rãi nói nhỏ:
"Phi Phi, phương pháp như thế quả thật không thể thực hiện. Về phần Hạ Linh Doanh, tôi nghĩ Tiêu tự có cách giải quyết..."
"Có cách giải quyết? Nếu có thì chị ấy đã không rơi vào tình cảnh như hôm nay!"
"Phi Phi, cô đừng nói như vậy..."
Tô Luyến Tuyết biết tính tình Hồ Phi Phi, nói mà không suy nghĩ, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn lộ ra nét buồn bã, trong lòng khó mà không giận. Với vẻ mặt không biểu cảm, Tô Luyến Tuyết nhìn biểu tình yếu ớt của Phương Nhược Lâm, trong lòng đau xót, chân không tự chủ bước lên một bước, đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiêu Mạc Ngôn đang trầm mặc bỗng ngẩng đầu lên nhìn họ, lạnh lùng nói:
"Mọi người không cần lo. Phi Phi nói không sai, Tiêu MạcNgôn tôi còn yêu Hạ Linh Doanh, đúng là không muốn quên cô ấy, không muốn bất cứ ai chạm vào cô ấy! Đúng là hèn hạ, đúng là không chịu nổi! Nếu các người muốn dùng phương pháp thế này để giúp tôi, tôi tình nguyện một mình giải quyết!"
Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, đem áo choàng của mình khoác lên người Hạ Linh Doanh, ôm lấy nàng rồi đi ra khỏi quán, trong lúc đi cô không nhìn ai cả.
Ra khỏi quán, trời bên ngoài đã tối đen, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh, cẩn thận đi xuống bậc thang, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nét mặt của nàng, hai dáng người cao gầy, gương mặt tinh xảo ôm lấy nhau, người qua lại dừng chân đứng nhìn không ít. Tiêu Mạc Ngôn không thèm để ý, nhìn đôi má đỏ hồng của Hạ Linh Doanh, trong mắt là tình yêu thương không dứt, cô hôn lên trán nàng, thở dài, dìu Hạ Linh Doanh vào xe.
Dọc theo đường đi Hạ Linh Doanh không hề yên tĩnh, lúc thì huơ tay, miệng không ngừng lải nhải gọi tên Tiêu Mạc Ngôn, chau mày, bộ dạng rất không thoải mái.
Tiêu Mạc Ngôn phóng xe rất nhanh, đến bờ biển, Tiêu Mạc Ngôn xuống xe, thể lực gần cạn, cô chỉ có thể ngồi xuống, dùng lực cõng lấy Hạ Linh Doanh.
Giữa lúc mông lung, mùi hương bạc hà quen thuộc phảng phất bay vào mũi, tuy rằng Hạ Linh Doanh không có cảm giác, chỉ là than thở vài câu lung tung, Tiêu Mạc Ngôn vẫn có thể cảm thấy một mảng ẩm ướt sau lưng, trong lòng cô đau xót, siết chặt lấy nàng.
Vì sao lại như thế? Đường đường là tổng giám đốc Thiên Hoàng lại say rượu thế này, có giống không chứ?
Một đoạn đường khập khiễng đi vào phòng, mở cửa, Tiêu Mạc Ngôn cẩn thận đặt Hạ Linh Doanh lên giường, cởi giày của nàng, đắp chăn cho nàng, xoay người vào phòng tắm chuẩn bị một chậu nước, cầm khăn mặt đi ra.
Trên giường, Hạ Linh Doanh ngủ không yên giấc, hai tay nắm chặt lấy chăn, vùi đầu vào, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc kia, nước mắt chảy xuống thấm vào chăn.
Nàng biết Tiêu Mạc Ngôn sẽ không mặc kệ nàng, nàng biết trong lòng cô vẫn còn có nàng...
Tiêu Mạc Ngôn bưng chậu đi ra, nhẹ nhàng xắn tay áo lộ ra cánh tay trắng mịn, cô nhẹ lau nước mắt trên hai má Hạ Linh Doanh, một lúc sau cô dừng động tác, Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt lấy khăn, chăm chú nhìn nàng, đau khổ trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Không phải lừa gạt sao? Mọi chuyện không phải dối trá sao? Vì sao? Vì sao trong ngày quan trọng này lại khóc ở Tiêu gia, vì sao còn luôn nhắc tên cô? Tiếp nhận Thiên Hoàng lâu như vậy sao vẫn còn trẻ con thế? Không hề phòng bị người khác, hôm nay nếu không phải là cô đi theo nàng, e rằng...
Chiếc khăn bị nắm chặt, Tiêu Mạc Ngôn vẫn không thể khắc chế nội tâm, cô nâng tay, chậm rãi xoa má Hạ Linh Doanh.
Trên tay vẫn là cảm giác quen thuộc, trước mặt là người mà cô yêu, hơi thở cùng nhịp với nàng, mọi thứ đều rất tự nhiên, nhưng mà, vì sao lại không thể quay lại?
Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, trong lòng cuộn sóng không thôi. Giá như, giá như cô và Hạ Linh Doanh không có ân oán từ đời trước, giá như hai người chỉ là những đứa con trong gia đình bình thường, giá như không phải là người trong giới giải trí, giá như...
Đáng tiếc, không có giá như.
"Tiêu Tiêu..."
Đôi môi hé mở, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng gọi, nước mắt lăn ra từ đôi mắt nhắm chặt, đầu đau nhức, nàng theo bản năng dùng hai tay, bắt lấy bàn tay lạnh lạnh kia, lệ rơi đầy mặt.
"Em tỉnh rồi phải không?"
Bỗng dưng Tiêu Mạc Ngôn rút mạnh tay về, đứng thẳng dậy, lùi về sau vài bước, khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng. Hạ Linh Doanh hơi run rẩy, rất gian nan mở mắt, bất lực nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Tiêu..."
"Không dám nhận, Hạ tổng!"
Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên đáp lại, trên mặt là vẻ lạnh lùng.
Hạ Linh Doanh choáng váng, lại dùng lực ngẩng đầu, nhìn phía Tiêu Mạc Ngôn, tâm như bị dao cắt đau đớn.
Tiêu Mạc Ngôn rất gầy, gầy đi rất nhiều.
Mái tóc dài màu café buông xuống, cả người bị sự ủ rủ bao phủ, mà ánh mắt của cô hoàn toàn xa lạ như lần đầu họ gặp nhau, không có một chút cảm xúc gì.
Cố gắng nuốt nước mắt, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nghẹn ngào nói:
"Tiêu, chị không muốn như vậy, hai chúng ta đều không muốn như vậy đúng không?"
"Chúng ta thế nào?"
Tiêu Mạc Ngôn đáp lại nàng, Hạ Linh Doanh ôm chăn, thất thần nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bởi vì lời nói lạnh lùng của cô, trong lòng càng đau.
"Đã như thế, sao chị lại mang em về nhà? Vì sao không bỏ mặc em đi?"
Tiêu Mạc Ngôn không đổi sắc mặt nhìn nàng, hồi lâu cười lạnh.
"Em căn bản không say, rượu không có thuốc mê, đúng không? Hạ tổng, quả nhiên là thâm tàng bất lộ (giấu tài, không để lộ tài năng) ha!"
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một lát sau, nàng gục đầu, mím môi im lặng.
Quán bar bây giờ đã bị Hạ gia thu mua, ai lại lớn mật dám hạ thuốc mê trong rượu của thiên kim tiểu thư Hạ gia chứ? Nàng đã sớm nhìn ra người pha chế có vấn đề, nàng đã muốn rời đi, bây giờ khác xưa, mọi chuyện xảy ra nàng đều phải cẩn thận, nhưng vì nỗi nhớ tra tấn khiến nàng luôn nhớ lại chuyện cũ, nàng muốn mạo hiểm, muốn nắm lấy. Bởi vì nàng tin, Tiêu Mạc Ngôn nhất định sẽ xuất hiện.
Hạ Linh Doanh trầm mặc càng khẳng định suy đoán của cô, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng càng thêm lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Xem ra, là tôi xem nhẹ Hạ tổng, còn xem cô như ngày xưa không hiểu chuyện, không, có lẽ, ngày xưa cái gọi là không hiểu chuyện cũng là che giấu mà thôi."
"Không phải, Tiêu, không phải..."
"Thật không ngờ người lúc trước cứ gặp chuyện là núp sau lưng tôi, nay biến hóa nhanh chóng, trở thành giám đốc Hạ thị đa mưu túc trí, ha ha, không hổ là con gái của Hạ Nhiên."
Hạ Linh Doanh dùng lực lắc đầu, nước mắt ứa ra, nhìn Tiêu Mạc Ngôn nói nhỏ:
"Em chỉ muốn gặp chị!"
Tiêu, thật sự không phải nói dối, em chỉ muốn gặp chị, không còn cách nào mới phải như thế. Tuy rằng không bị hạ thuốc mê, nhưng mỗi ly rượu Hạ Linh Doanh đều nuốt vào bụng, bây giờ nghe Tiêu Mạc Ngôn nói thế, không chỉ đau đầu, mà cả tim cũng đau đến mất cảm giác.
"Gặp tôi? Gặp tôi làm gì? Chẳng lẽ Hạ tổng âm thầm phái người đào bới tung tích của tôi chưa đủ, cô ngày đêm sợ tôi giành lại Thiên Hoàng, đến báo thù cha con cô sao?"
Lại bị lừa khiến trong lòng Tiêu Mạc Ngôn giận dữ, cô muốn chọc giận Hạ Linh Doanh, giọng nói mang đầy tính châm chọc, mỗi câu đều như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Hạ Linh Doanh.
"Vẫn là, cô và Khâu Mục Doanh đều như nhau, đều là người lẳng lơ ong bướm? Sở trường là đùa trên tình cảm người khác, sau đó giả vờ vô tội?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.