Chương 5: Nghĩ xấu
Diệp Sáp
28/06/2024
Hạ Linh Doanh thở dài, biết không thể không tuân theo lời của Tiêu Mạc Ngôn, nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, ngồi thẳng người. Nàng cầm hộp đồ ăn và chiếc đũa bên cạnh lên, mở hộp, xốc lên một ít thịt cá, quay đầu muốn đút Tiêu Mạc Ngôn, nhưng lại trông thấy cô đang ngậm miệng lắc đầu. Hạ Linh Doanh nhìn bỗng dưng tim thắt lại, chẳng lẽ là muốn mình dùng miệng ư?
Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh, hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, cũng không nói gì, mãi đến lúc thấy Hạ Linh Doanh bị doạ sợ đến sắc mặt tái nhợt, bực dọc trong lòng tiêu tan, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
"Tôi không thích ăn cá!"
"..."
Hạ Linh Doanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bỗng dưng có lửa giận tuôn ra, cô đang đùa bỡn tôi? Tiêu Mạc Ngôn gương mặt vẫn bình thản như cũ, biểu cảm kia nói rằng Hạ Linh Doanh nghĩ không sai, tôi chính là đùa giỡn cô đó. Bởi vì hiểu rõ, Tiêu Mạc Ngôn tuy rằng giọng nói vẫn coi thường, nhưng sắc mặt rõ ràng đã trở nên tốt hơn, ánh mắt của cô cũng không còn ngang ngược nữa. Không đợi Hạ Linh Doanh hỏi, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu phát huy năng lực chỉ đạo.
"Tôi muốn ăn cà bên kia!"
Hạ Linh Doanh sợ run lên, cứng nhắc xoay người, gắp một miếng cà, tay ngừng trên không trung một lát, rồi quay về phía Tiêu Mạc Ngôn đút cho cô.
Tiêu Mạc Ngôn hài lòng cười, tinh tế thưởng thức cà chua trong miệng.
"Ừm, mùi vị không tệ, chỉ là có chút dầu mỡ, của gà dính vào..."
"..."
"Cơm!"
"..."
Một bữa cơm, Tiêu Mạc Ngôn ăn hết sức sung sướng. Mà Hạ Linh Doanh lại chưa ăn một miếng nào, nàng như trước vẫn dửng dưng, ngồi ngay ngắn trên đùi Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau sạch dầu mỡ trên miệng, nhìn Hạ Linh Doanh gương mặt không lộ cảm xúc, trong nhất thời có chút ủ rũ. Ngay cả tìm cách chọc giận nàng cũng không được sao?
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, tự an ủi bản thân mình. Ta đây là đại nhân không tính toán với tiểu nhân, cô cùng một tiểu nha đầu đóng phim thì có gì trở ngại chứ. Sau khi tìm được lý do, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, theo thói quen duỗi người, cài nút chiếc áo khoác màu nâu để lộ đường cong phần eo hoàn mỹ. Cô nhìn Hạ Linh Doanh một cái, chậm rãi đi đến bên bàn giám đốc ngồi xuống, cầm văn kiện để trên bàn, thở nhẹ ra, bắt đầu xử lý. Mấy giây sau đó, hình như nhớ tới điều gì, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn gương mặt có vẻ ấm ức của Hạ Linh Doanh.
"Cô ăn cơm đi, cơm nước xong, ở trên sofa ngủ một giấc, buổi chiều còn đi đến studio!"
Hạ Linh Doanh nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy, chợt đem văn kiện trên tay vỗ lên bàn, tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh với mí mắt thâm quầng, cười lạnh.
"Tiêu Mạc Ngôn tôi nói là giữ lời, cô có thể yên tâm. Tôi cũng không muốn cô mang cái mặt người không ra người, ma không ra ma đó đi làm mất mặt tôi!"
"..."
Hạ Linh Doanh nhếch miệng, trầm mặc cầm đôi đũa trên bàn. Nàng hiểu rõ tấm lòng của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng nhất định phải dùng lời lẽ ác độc như vậy công kích sao? Nàng cầm đôi đũa cứng nhắc đưa cơm vào miệng, nhìn một bàn đầy thức ăn trước mắt, nhưng ăn cũng như nhai sáp nến, thậm chí quên mất lúc nãy nàng đút cho Tiêu Mạc Ngôn ăn bằng đôi đũa này.
Tiêu Mạc Ngôn cầm văn kiện che miệng lén mỉm cười, cũng không nói ra, tâm trí tụt dốc cũng vì chuyện nhỏ này mà nhảy nhót.
Trong nhất thời, trong phòng giám đốc im ắng, hương thơm café lan toả trong không gian, bay vào trong mũi hai người, Hạ Linh Doanh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ăn cơm, hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn.
Sau giờ trưa, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu sáng trong phòng, cả phòng đều là ánh dương sáng rực. Thời gian làm việc, Tiêu Mạc Ngôn cũng không giống ngày thường trang điểm xinh đẹp, cô chỉ mặc một bộ veston màu đậm, áo sơ mi xanh nhạt bên trong nhưng lại làm tăng lên vẻ năng động, đôi tay mảnh khảnh lướt trên đống văn kiện dày, miệng lẩm bẩm cái gì đó, đôi mi thanh tú khẽ chớp, ánh mắt cũng theo đó biến đổi, khi thì ôn hoà, khi thì sắc bén và những ngày qua Tiêu Mạc Ngôn đối với việc gì cũng thờ ơ dường như không thấy nữa. Hạ Linh Doanh cứ như vậy kinh ngạc nhìn, trong lòng lại sớm quấn quít cùng một chỗ, thử hỏi, nếu như cha nàng chưa từng bị Tiêu Niên hại, ngồi ở vị trí Tiêu Mạc Ngôn hiện nay chính là Hạ Linh Doanh nàng, nhưng... đây thực sự là điều nàng muốn sao? Đang lúc suy nghĩ lung tung, một đêm nàng không ngủ khiến mệt mỏi dâng lên, Hạ Linh Doanh thở dài, buông xuống đôi đũa trong tay, đem hộp đồ ăn dọn xong, nhắm mắt lại ngã người lên sofa nghỉ ngơi.
Tiêu Mạc Ngôn xử lí xong đống văn kiện còn đọng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, đã là hai giờ rồi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Linh Doanh đang dựa người một nửa lên sofa ngủ, khẽ mỉm cười. Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế giám đốc ra, từ từ đi đến bên Hạ Linh Doanh, hai tay đặt lên hai bên ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Linh Doanh lúc ngủ.
Lúc Hạ Linh Doanh ngủ, không hề có vẻ lạnh băng như trước, cả người dịu dàng nhu hoà, thân thể mềm mại toả ra mùi hương hoa thơm ngát, lông mi dài cong lên phủ bóng nho nhỏ, khiến cho Tiêu Mạc Ngôn có ý nghĩ muốn vuốt ve thôi thúc. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt híp lại như một đường may, cứ như là con mèo lười đáng yêu. Thuận theo ý nghĩ ngắm nghía, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa gò má trắng mịn, từ từ vuốt nhẹ, con ngươi màu hổ phách dần dần đậm lại.
Hạ Linh Doanh, em... rốt cục là người như thế nào?
Trong giấc mộng, Hạ Linh Doanh mơ hồ cảm thấy có người làm phiền, theo bản năng nắm lấy bàn tay đặt trên mặt mình, bĩu môi, ôm vào lòng, lại chìm vào giấc ngủ. Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nhìn bản thân mình bị cô gái này "bắt cóc", biết rõ là thu tay về sẽ khiến Hạ Linh Doanh thức giấc, thở dài, khẽ tựa vào bên người nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lại qua chừng nửa giờ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa đánh thức Tiêu Mạc Ngôn.
"Chuyện gì?"
Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say, nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
"Tiêu tổng, Hạ tiểu thư nên đi studio, xe đã chuẩn bị rồi!"
"Biết rồi!"
Hạ Linh Doanh nghe thấy động tĩnh cũng bị giật mình thức giấc, mím môi chậm rãi từ từ mở mắt, mơ màng nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tiêu Mạc Ngôn.
Như thế nào?
Dần dần, Hạ Linh Doanh cảm giác rằng có chút không tự nhiên, cuối cùng cảm thấy trong lòng có gì đó, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cánh tay mảnh khảnh trơn mềm đang đẹp đẽ hướng về xiêm áo của nàng, vừa mới tỉnh ngủ đã nhìn thấy một màn kinh người như vậy, Hạ Linh Doanh cả kinh toát mồ hôi lạnh, cơ hồ là theo bản năng, chợt đem cánh tay kia ném ra ngoài.
"Này!"
Bị vứt cánh tay khiến chủ nhân bị đau, Tiêu Mạc Ngôn vuốt cánh tay phải, híp mắt không vui nhìn Hạ Linh Doanh.
"Cô đúng là không có lương tâm, cho cô làm gối ôm một tiếng đồng hồ bị cô đối xử như vậy ư?"
"Tôi..."
Hạ Linh Doanh nghẹn họng, Tiêu Mạc Ngôn nói với ánh mắt nóng rực, gương mặt trắng nõn của nàng chuyển màu hồng nhạt.
Tiêu Mạc Ngôn lại không có ý định bỏ qua cho nàng như vậy, mặt dày đưa tay tới, giả vờ làm bộ dạng đáng thương.
"Thật là đau, xoa xoa..."
Hạ Linh Doanh nhìn trong lòng bị một cánh tay nhét vào, trên mặt nàng trong nháy mắt đỏ lên. Bởi vì bên trong phòng đã mở điều hoà, Tiêu Mạc Ngôn đã cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi bên trong. Tay áo hơi mở ra, áo sơ mi tơ lụa màu lam, sáng bóng nhu hoà, càng làm nổi bật một đoạn cánh tay trắng nõn. Cô hài lòng nhìn Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, dáng vẻ vô cùng khó xử, tuy rằng Hạ Linh Doanh vẫn không nhúc nhích, thân là cao thủ tình trường, Tiêu Mạc Ngôn sao lại không thấy được nàng là thiếu nữ ngây thơ, nhẹ nhàng cười một tiếng, thu cánh tay về.
Có những thứ, chỉ cần chạm nhẹ, như vậy cũng đủ rồi.
Cô muốn Hạ Linh Doanh hoàn toàn bị thuần phục, mà không phải là cam chịu.
=================
Đến studio, nam chính đã chờ ở đó từ lâu, vẻ mặt sốt ruột, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đến nơi, hai tay xoa vào nhau, bước nhanh đến đón, hắn trưng ra gương mặt đẹp trai, nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười nói,
"Tiêu tổng lại tự mình đến studio, rất vinh hạnh!"
Đôi mắt đầy ắp thâm tình, giọng nam trầm ấm làm say mê không biết bao nhiêu cô gái, mà Tiêu Mạc Ngôn chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, cũng không nhiều lời. Nam chính không khỏi có chút nổi giận, ánh hào quang trong mắt cũng nhanh chóng âm u, Hạ Linh Doanh vẫn ở bên cạnh im lặng nhìn. Đạo diễn bên kia đang cùng nhân viên studio làm việc, nghe thấy Phó tổng tới, vội vàng bỏ xuống công việc, tiến lên chào hỏi, mặt mũi mỗi người đều cười tươi rói, trong lòng lại sớm hiện lên băng lạnh, chỉ sợ chủ nhân trước mắt chỉ ra sai lầm nào đó.
Tiêu Mạc Ngôn nhàn nhạt đáp lại, đi lên trước vài bước, đứng gần đạo diễn nói mấy câu, đạo diễn nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc về phía Hạ Linh Doanh.
Biết mình lưu lại sẽ gây bất tiện, Tiêu Mạc Ngôn sau khi dặn dò xong, nhìn Hạ Linh Doanh một cái, xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho mọi người. Hạ Linh Doanh nhất thời có chút hốt hoảng, nàng thậm chí không rõ vì sao Tiêu Mạc Ngôn lại muốn cùng mình đến studio, một chung trà cũng không uống liền rời đi, đến hay không có gì khác biệt?
Nhưng rất nhanh, Hạ Linh Doanh liền nhìn thấy sự khác biệt kia. Studio dựng cảnh một bãi biển, nội dung MV rất đơn giản, nam chính muốn thể hiện hết vẻ mạnh mẽ đầy sức sống của hắn bằng một vũ điệu ở bãi biển, mà nữ nhân vật chính thì lại không quan tâm chút nào, làm ra bộ dáng lạnh nhạt cao quý nằm nghiêng trên ghế uống café lạnh, nam chính ra sức dùng bản lĩnh phía sau, nữ chính trở nên mê muội, nam chính rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về, nội dung là thế, rất tầm thường, nhưng cũng rất thương mại.
Hạ Linh Doanh kiên nhẫn nghe đạo diễn giới thiệu câu chuyện cơ bản, rất nhanh, chính xác là vì mình tìm được một vị trí, "bình hoa" thanh nhã cao quý.
Tháng 7 mùa hạ rất nóng, ánh mặt trời nóng rực khiến những hạt cát cũng trở nên nóng lạ thường, vốn rằng Hạ Linh Doanh phải phơi dưới cái nắng chang chang nhưng vì người nào đó đã đặc biệt chiếu cố, bên cạnh ghế dựa có thêm một cái ô to hình trái táo, nàng ở đó coi như mát mẻ dưới bóng râm uống nước hợp khẩu vị nhìn nam chính mồ hôi nhễ nhại muốn làm "soái ca", không nhịn được có phần thương hại hắn, phó đạo diễn ở một bên nhìn nam chính tiêu hao thể lực nghiêm trọng khẽ lắc đầu.
"Cần gì phải như vậy..."
"Hả?"
Trợ lý bên cạnh nghe thấy phó đạo diễn lên tiếng, vẻ mặt quái gở nhìn hắn, lẽ nào là có nguyên nhân? Phó đạo diễn trên mặt có một tia giễu cợt cười.
"Hắn cũng không nhìn thấy bản thân mình mất năng lượng nặng, một tên tiểu tử mới xuất hiện không lâu lại dám to gan theo đuổi tình yêu của Tiêu tổng."
"Nói như vậy..."
"Hừ, đúng ra cảnh quay MV đã định là ở vườn hoa, rất thoải mái, nơi này là cấp trên chỉ đạo đổi, cho nên mọi người trên cơ bản là không có chuẩn bị kịp mọi thứ."
Nói đến đây, Phó đạo diễn hướng về phía nam chính đang toàn thân ướt sũng mồ hôi, thay y phục bĩu môi.
"Đó, thấy không? Đây chính là kết quả của kẻ dám đắc tội với nữ vương."
"OH MY GOD!"
Trợ lý có phần khoa trương kêu lên, gương mặt ngạc nhiên, thì ra việc này là chỉ thị của Tiêu tổng a.
Mà ở cách họ không xa, Hạ Linh Doanh nghe thấy thế, trên mặt bất giác mỉm cười.
Quả nhiên là tác phong của Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh, hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, cũng không nói gì, mãi đến lúc thấy Hạ Linh Doanh bị doạ sợ đến sắc mặt tái nhợt, bực dọc trong lòng tiêu tan, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
"Tôi không thích ăn cá!"
"..."
Hạ Linh Doanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bỗng dưng có lửa giận tuôn ra, cô đang đùa bỡn tôi? Tiêu Mạc Ngôn gương mặt vẫn bình thản như cũ, biểu cảm kia nói rằng Hạ Linh Doanh nghĩ không sai, tôi chính là đùa giỡn cô đó. Bởi vì hiểu rõ, Tiêu Mạc Ngôn tuy rằng giọng nói vẫn coi thường, nhưng sắc mặt rõ ràng đã trở nên tốt hơn, ánh mắt của cô cũng không còn ngang ngược nữa. Không đợi Hạ Linh Doanh hỏi, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu phát huy năng lực chỉ đạo.
"Tôi muốn ăn cà bên kia!"
Hạ Linh Doanh sợ run lên, cứng nhắc xoay người, gắp một miếng cà, tay ngừng trên không trung một lát, rồi quay về phía Tiêu Mạc Ngôn đút cho cô.
Tiêu Mạc Ngôn hài lòng cười, tinh tế thưởng thức cà chua trong miệng.
"Ừm, mùi vị không tệ, chỉ là có chút dầu mỡ, của gà dính vào..."
"..."
"Cơm!"
"..."
Một bữa cơm, Tiêu Mạc Ngôn ăn hết sức sung sướng. Mà Hạ Linh Doanh lại chưa ăn một miếng nào, nàng như trước vẫn dửng dưng, ngồi ngay ngắn trên đùi Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau sạch dầu mỡ trên miệng, nhìn Hạ Linh Doanh gương mặt không lộ cảm xúc, trong nhất thời có chút ủ rũ. Ngay cả tìm cách chọc giận nàng cũng không được sao?
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, tự an ủi bản thân mình. Ta đây là đại nhân không tính toán với tiểu nhân, cô cùng một tiểu nha đầu đóng phim thì có gì trở ngại chứ. Sau khi tìm được lý do, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, theo thói quen duỗi người, cài nút chiếc áo khoác màu nâu để lộ đường cong phần eo hoàn mỹ. Cô nhìn Hạ Linh Doanh một cái, chậm rãi đi đến bên bàn giám đốc ngồi xuống, cầm văn kiện để trên bàn, thở nhẹ ra, bắt đầu xử lý. Mấy giây sau đó, hình như nhớ tới điều gì, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn gương mặt có vẻ ấm ức của Hạ Linh Doanh.
"Cô ăn cơm đi, cơm nước xong, ở trên sofa ngủ một giấc, buổi chiều còn đi đến studio!"
Hạ Linh Doanh nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy, chợt đem văn kiện trên tay vỗ lên bàn, tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh với mí mắt thâm quầng, cười lạnh.
"Tiêu Mạc Ngôn tôi nói là giữ lời, cô có thể yên tâm. Tôi cũng không muốn cô mang cái mặt người không ra người, ma không ra ma đó đi làm mất mặt tôi!"
"..."
Hạ Linh Doanh nhếch miệng, trầm mặc cầm đôi đũa trên bàn. Nàng hiểu rõ tấm lòng của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng nhất định phải dùng lời lẽ ác độc như vậy công kích sao? Nàng cầm đôi đũa cứng nhắc đưa cơm vào miệng, nhìn một bàn đầy thức ăn trước mắt, nhưng ăn cũng như nhai sáp nến, thậm chí quên mất lúc nãy nàng đút cho Tiêu Mạc Ngôn ăn bằng đôi đũa này.
Tiêu Mạc Ngôn cầm văn kiện che miệng lén mỉm cười, cũng không nói ra, tâm trí tụt dốc cũng vì chuyện nhỏ này mà nhảy nhót.
Trong nhất thời, trong phòng giám đốc im ắng, hương thơm café lan toả trong không gian, bay vào trong mũi hai người, Hạ Linh Doanh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ăn cơm, hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn.
Sau giờ trưa, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu sáng trong phòng, cả phòng đều là ánh dương sáng rực. Thời gian làm việc, Tiêu Mạc Ngôn cũng không giống ngày thường trang điểm xinh đẹp, cô chỉ mặc một bộ veston màu đậm, áo sơ mi xanh nhạt bên trong nhưng lại làm tăng lên vẻ năng động, đôi tay mảnh khảnh lướt trên đống văn kiện dày, miệng lẩm bẩm cái gì đó, đôi mi thanh tú khẽ chớp, ánh mắt cũng theo đó biến đổi, khi thì ôn hoà, khi thì sắc bén và những ngày qua Tiêu Mạc Ngôn đối với việc gì cũng thờ ơ dường như không thấy nữa. Hạ Linh Doanh cứ như vậy kinh ngạc nhìn, trong lòng lại sớm quấn quít cùng một chỗ, thử hỏi, nếu như cha nàng chưa từng bị Tiêu Niên hại, ngồi ở vị trí Tiêu Mạc Ngôn hiện nay chính là Hạ Linh Doanh nàng, nhưng... đây thực sự là điều nàng muốn sao? Đang lúc suy nghĩ lung tung, một đêm nàng không ngủ khiến mệt mỏi dâng lên, Hạ Linh Doanh thở dài, buông xuống đôi đũa trong tay, đem hộp đồ ăn dọn xong, nhắm mắt lại ngã người lên sofa nghỉ ngơi.
Tiêu Mạc Ngôn xử lí xong đống văn kiện còn đọng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, đã là hai giờ rồi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Linh Doanh đang dựa người một nửa lên sofa ngủ, khẽ mỉm cười. Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế giám đốc ra, từ từ đi đến bên Hạ Linh Doanh, hai tay đặt lên hai bên ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Linh Doanh lúc ngủ.
Lúc Hạ Linh Doanh ngủ, không hề có vẻ lạnh băng như trước, cả người dịu dàng nhu hoà, thân thể mềm mại toả ra mùi hương hoa thơm ngát, lông mi dài cong lên phủ bóng nho nhỏ, khiến cho Tiêu Mạc Ngôn có ý nghĩ muốn vuốt ve thôi thúc. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt híp lại như một đường may, cứ như là con mèo lười đáng yêu. Thuận theo ý nghĩ ngắm nghía, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa gò má trắng mịn, từ từ vuốt nhẹ, con ngươi màu hổ phách dần dần đậm lại.
Hạ Linh Doanh, em... rốt cục là người như thế nào?
Trong giấc mộng, Hạ Linh Doanh mơ hồ cảm thấy có người làm phiền, theo bản năng nắm lấy bàn tay đặt trên mặt mình, bĩu môi, ôm vào lòng, lại chìm vào giấc ngủ. Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nhìn bản thân mình bị cô gái này "bắt cóc", biết rõ là thu tay về sẽ khiến Hạ Linh Doanh thức giấc, thở dài, khẽ tựa vào bên người nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lại qua chừng nửa giờ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa đánh thức Tiêu Mạc Ngôn.
"Chuyện gì?"
Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn người bên cạnh vẫn còn ngủ say, nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
"Tiêu tổng, Hạ tiểu thư nên đi studio, xe đã chuẩn bị rồi!"
"Biết rồi!"
Hạ Linh Doanh nghe thấy động tĩnh cũng bị giật mình thức giấc, mím môi chậm rãi từ từ mở mắt, mơ màng nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tiêu Mạc Ngôn.
Như thế nào?
Dần dần, Hạ Linh Doanh cảm giác rằng có chút không tự nhiên, cuối cùng cảm thấy trong lòng có gì đó, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cánh tay mảnh khảnh trơn mềm đang đẹp đẽ hướng về xiêm áo của nàng, vừa mới tỉnh ngủ đã nhìn thấy một màn kinh người như vậy, Hạ Linh Doanh cả kinh toát mồ hôi lạnh, cơ hồ là theo bản năng, chợt đem cánh tay kia ném ra ngoài.
"Này!"
Bị vứt cánh tay khiến chủ nhân bị đau, Tiêu Mạc Ngôn vuốt cánh tay phải, híp mắt không vui nhìn Hạ Linh Doanh.
"Cô đúng là không có lương tâm, cho cô làm gối ôm một tiếng đồng hồ bị cô đối xử như vậy ư?"
"Tôi..."
Hạ Linh Doanh nghẹn họng, Tiêu Mạc Ngôn nói với ánh mắt nóng rực, gương mặt trắng nõn của nàng chuyển màu hồng nhạt.
Tiêu Mạc Ngôn lại không có ý định bỏ qua cho nàng như vậy, mặt dày đưa tay tới, giả vờ làm bộ dạng đáng thương.
"Thật là đau, xoa xoa..."
Hạ Linh Doanh nhìn trong lòng bị một cánh tay nhét vào, trên mặt nàng trong nháy mắt đỏ lên. Bởi vì bên trong phòng đã mở điều hoà, Tiêu Mạc Ngôn đã cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi bên trong. Tay áo hơi mở ra, áo sơ mi tơ lụa màu lam, sáng bóng nhu hoà, càng làm nổi bật một đoạn cánh tay trắng nõn. Cô hài lòng nhìn Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, dáng vẻ vô cùng khó xử, tuy rằng Hạ Linh Doanh vẫn không nhúc nhích, thân là cao thủ tình trường, Tiêu Mạc Ngôn sao lại không thấy được nàng là thiếu nữ ngây thơ, nhẹ nhàng cười một tiếng, thu cánh tay về.
Có những thứ, chỉ cần chạm nhẹ, như vậy cũng đủ rồi.
Cô muốn Hạ Linh Doanh hoàn toàn bị thuần phục, mà không phải là cam chịu.
=================
Đến studio, nam chính đã chờ ở đó từ lâu, vẻ mặt sốt ruột, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đến nơi, hai tay xoa vào nhau, bước nhanh đến đón, hắn trưng ra gương mặt đẹp trai, nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười nói,
"Tiêu tổng lại tự mình đến studio, rất vinh hạnh!"
Đôi mắt đầy ắp thâm tình, giọng nam trầm ấm làm say mê không biết bao nhiêu cô gái, mà Tiêu Mạc Ngôn chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, cũng không nhiều lời. Nam chính không khỏi có chút nổi giận, ánh hào quang trong mắt cũng nhanh chóng âm u, Hạ Linh Doanh vẫn ở bên cạnh im lặng nhìn. Đạo diễn bên kia đang cùng nhân viên studio làm việc, nghe thấy Phó tổng tới, vội vàng bỏ xuống công việc, tiến lên chào hỏi, mặt mũi mỗi người đều cười tươi rói, trong lòng lại sớm hiện lên băng lạnh, chỉ sợ chủ nhân trước mắt chỉ ra sai lầm nào đó.
Tiêu Mạc Ngôn nhàn nhạt đáp lại, đi lên trước vài bước, đứng gần đạo diễn nói mấy câu, đạo diễn nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc về phía Hạ Linh Doanh.
Biết mình lưu lại sẽ gây bất tiện, Tiêu Mạc Ngôn sau khi dặn dò xong, nhìn Hạ Linh Doanh một cái, xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho mọi người. Hạ Linh Doanh nhất thời có chút hốt hoảng, nàng thậm chí không rõ vì sao Tiêu Mạc Ngôn lại muốn cùng mình đến studio, một chung trà cũng không uống liền rời đi, đến hay không có gì khác biệt?
Nhưng rất nhanh, Hạ Linh Doanh liền nhìn thấy sự khác biệt kia. Studio dựng cảnh một bãi biển, nội dung MV rất đơn giản, nam chính muốn thể hiện hết vẻ mạnh mẽ đầy sức sống của hắn bằng một vũ điệu ở bãi biển, mà nữ nhân vật chính thì lại không quan tâm chút nào, làm ra bộ dáng lạnh nhạt cao quý nằm nghiêng trên ghế uống café lạnh, nam chính ra sức dùng bản lĩnh phía sau, nữ chính trở nên mê muội, nam chính rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về, nội dung là thế, rất tầm thường, nhưng cũng rất thương mại.
Hạ Linh Doanh kiên nhẫn nghe đạo diễn giới thiệu câu chuyện cơ bản, rất nhanh, chính xác là vì mình tìm được một vị trí, "bình hoa" thanh nhã cao quý.
Tháng 7 mùa hạ rất nóng, ánh mặt trời nóng rực khiến những hạt cát cũng trở nên nóng lạ thường, vốn rằng Hạ Linh Doanh phải phơi dưới cái nắng chang chang nhưng vì người nào đó đã đặc biệt chiếu cố, bên cạnh ghế dựa có thêm một cái ô to hình trái táo, nàng ở đó coi như mát mẻ dưới bóng râm uống nước hợp khẩu vị nhìn nam chính mồ hôi nhễ nhại muốn làm "soái ca", không nhịn được có phần thương hại hắn, phó đạo diễn ở một bên nhìn nam chính tiêu hao thể lực nghiêm trọng khẽ lắc đầu.
"Cần gì phải như vậy..."
"Hả?"
Trợ lý bên cạnh nghe thấy phó đạo diễn lên tiếng, vẻ mặt quái gở nhìn hắn, lẽ nào là có nguyên nhân? Phó đạo diễn trên mặt có một tia giễu cợt cười.
"Hắn cũng không nhìn thấy bản thân mình mất năng lượng nặng, một tên tiểu tử mới xuất hiện không lâu lại dám to gan theo đuổi tình yêu của Tiêu tổng."
"Nói như vậy..."
"Hừ, đúng ra cảnh quay MV đã định là ở vườn hoa, rất thoải mái, nơi này là cấp trên chỉ đạo đổi, cho nên mọi người trên cơ bản là không có chuẩn bị kịp mọi thứ."
Nói đến đây, Phó đạo diễn hướng về phía nam chính đang toàn thân ướt sũng mồ hôi, thay y phục bĩu môi.
"Đó, thấy không? Đây chính là kết quả của kẻ dám đắc tội với nữ vương."
"OH MY GOD!"
Trợ lý có phần khoa trương kêu lên, gương mặt ngạc nhiên, thì ra việc này là chỉ thị của Tiêu tổng a.
Mà ở cách họ không xa, Hạ Linh Doanh nghe thấy thế, trên mặt bất giác mỉm cười.
Quả nhiên là tác phong của Tiêu Mạc Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.