Chương 64: Trả đủ
Diệp Sáp
28/06/2024
"Ôi...ôi...ôi..."
Hai cô gái xinh đẹp hôn nhau giữa quán rượu khiến đám người xung quanh sôi trào hừng hực, không ngừng huýt sáo ồn ào. Tiêu Mạc Ngôn mơ hồ cảm giác được có chút không đúng, mày nhíu chặt, cô dùng lực đẩy bả vai Hồ Phi Phi, nói nhỏ:
"Đủ rồi!"
Hồ Phi Phi không để ý tới lời Tiêu Mạc Ngôn nói, cô ta ôm lấy cổ cô tiếp tục hôn, mùi hương của Tiêu Mạc Ngôn, đôi môi mềm mại khiến cô ta si mê. Mãi đến lúc trong miệng có vị tanh, hai tay cô ta mới chậm rãi buông ra, Hồ Phi Phi cúi đầu, cảm giác đau nhói ở môi do bị Tiêu Mạc Ngôn cắn truyền đến. Môi bị Tiêu Mạc Ngôn cắn rướm máu thấm vào lòng cô lạnh lẽo, nhiễm đỏ cả hai mắt cô ta. Thật lâu sau, Hồ Phi Phi mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, nói nhỏ:
"Tiêu, chị ghét em đến vậy sao?"
Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay trước ngực, không nói một lời, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn chằm chằm Hồ Phi Phi. Cô có cảm giác bất an, nhưng rốt cục không nói nên lời.
Không được đáp lại, Hồ Phi Phi đau lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dần dần trong mắt hiện lên một sự trầm ngâm, cô ta quay đầu nhìn về phía sau Tiêu Mạc Ngôn, mỉm cười.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn ánh mắt của Hồ Phi Phi, rất nhanh xoay người, cảnh giác nhìn xung quanh, phía sau chỉ có một đám người đang chen lấn, cô nghi hoặc dò tìm. Không lâu sau, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, nhìn Hồ Phi Phi.
"Vấn đề xuất ngoại của em, tôi sẽ nói chuyện với Hồ tổng, việc lần này về sau đừng lặp lại nữa."
Nói xong cô đẩy cửa đi ra ngoài mà không quay đầu lại. Hồ Phi Phi nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, một lúc lâu sau, uống cạn một ly rượu đầy.
Tiêu Mạc Ngôn, đây là lần đầu tiên em lừa chị, cũng là lần cuối cùng, xem như là cho em một chút hy vọng đi...
Bên trong xe, Tiêu Mạc Ngôn bất an nhìn xung quanh, một lát sau, cô thở dài, cầm lấy di động gọi cho A Sâm.
"A Sâm, ừ, là tôi."
"Tiểu thư."
A Sâm cung kính đáp lại.
"Anh điều tra những hành động gần đây của Hồ Phi Phi, rồi nói ngay cho tôi biết."
"Vâng, tiểu thư..."
A Sâm muốn nói nhưng lại thôi, Tiêu Mạc Ngôn ngưng một chút rồi hỏi lại:
"Có chuyện gì?"
"Tiểu thư, lão gia đã về, đang chờ cô."
"..."
Di động bị cúp ngang, một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng, cánh tay Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt tay lái. Hít sâu một hơi, cô nhấn chân ga, chạy về phía bờ biển.
Tiêu Niên, lúc này trở về có phải vì người phụ nữ kia hay không?
Cửa bị đẩy mạnh ra, Tiêu Mạc Ngôn bước nhanh vào phòng. Trong phòng, Tiêu Niên bắt chéo chân, ngồi hút thuốc, áo khoác để một bên, gương mặt thản nhiên có chút mệt mỏi. Nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đến, ông buông điếu thuốc, nheo hai mắt.
"Tiểu thư..."
Bà Từ đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn Tiêu Niên, kéo góc áo Tiêu Mạc Ngôn, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mau rời đi.
Tiêu Mạc Ngôn cắn môi, mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Tiêu Niên, chân đứng yên tại chỗ không cử động. Tiêu Niên nhìn cô, dụi điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy đi về phía Tiêu Mạc Ngôn. Cả người ông mặc bộ vest đen phẳng phiu, dáng người cao thẳng, mái tóc đen, trừ trên mặt có vài nếp nhăn, ông dường như vẫn là Tiêu Niên ngày trước mà Tiêu Mạc Ngôn từng yêu thương. Mặt ông không chút thay đổi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt dừng trên mặt cô rất lâu, ông giơ tay lên cao, bàn tay giáng thẳng lên mặt Tiêu Mạc Ngôn một cái tát mạnh.
"Con..."
"Tiểu thư!!!"
Bà Từ liều mạng ôm lấy eo Tiêu Mạc Ngôn, cô đưa tay phải che mặt, đôi mắt đỏ lên, tóc tai hỗn loạn, cắn răng, giận dữ nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên xoa mặt, đưa tay chỉ Tiêu Mạc Ngôn, oán giận nói:
"Chuyện của con và Hạ Linh Doanh, ba đã luôn mắt nhắm mắt mở mặc cho con làm loạn. Con hủy đi nhiều cổ phần của Thiên Hoàng, ba cũng chưa nói một câu. Con mở công ty mới, toàn bộ cổ phần bên ngoài đều do ba ngầm giúp đỡ. Bây giờ thì sao, con còn muốn khiến Mục Doanh quỳ xuống trước mộ phần mẹ con mới chịu sao?!"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Niên, gương mặt trắng hằn lên dấu tay đỏ dễ khiến người khác chú ý, khóe miệng có một ít máu, cô lớn tiếng:
"Mục Doanh? Tiêu Niên, cuối cùng trong lòng ông vẫn vì người phụ nữ khốn kiếp kia! Ông vứt mẹ tôi đi đâu rồi? Khiến cho bà ta quỳ xuống? Tôi sợ ô uế mộ phần của mẹ tôi! Tôi muốn bà ta thống khổ, tôi muốn bà ta chết đi!"
Tiêu Niên xông lên, gân xanh trên cổ nổi lên, hung hăng nắm lấy cánh tay Tiêu Mạc Ngôn. A Sâm từ bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ hãi, vọt vào kéo Tiêu Niên lại.
"Lão gia, cô ấy là tiểu thư, là con gái của ông mà!"
"Tôi không có quan hệ gì với ông ta!"
Tiêu Mạc Ngôn hét lớn, cánh tay bị Tiêu Niên nắm lấy đỏ lên, cô lại dường như không cảm thấy đau, chỉ dùng hết sức lực quơ tay. Tiêu Niên kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một lúc lâu, buông lỏng tay ra.
"Tiêu Tiêu, ba..."
Tiêu Niên ảo não không thôi, ông trở về vốn là muốn cùng Tiêu Mạc Ngôn nói chuyện, hổ dữ không ăn thịt con. Đã nhiều năm như vậy, sinh hoạt một mình, nhìn gia đình người khác đoàn tụ, không chỉ ngưỡng mộ mà còn là cảm giác bế tắc. Ở nước ngoài biết được tin tức Thiên Hoàng bị Hạ Nhiên cướp đi, Tiêu Niên lại thở ra nhẹ nhàng, ân oán mười mấy năm rốt cục cũng đã trả đủ. Ông âm thầm giúp Tiêu Mạc Ngôn mở công ty mới, thu nhận những người có tài ở nhiều lĩnh vực, Tiêu Niên đã từng tự hào "hổ phụ sinh hổ tử", nhưng khi ông nghe được tiếng khóc của Khâu Mục Doanh qua điện thoại... Không còn bình tĩnh, chỉ cảm thấy đau lòng.
Tiêu Niên nhìn gương mặt rất giống mình của Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng run rẩy đau, ông căn bản không ngờ, đã từng yêu, dù vật đổi sao dời cũng không thể quên. Tiêu Niên cúi đầu ủ rũ, không nhìn Tiêu Mạc Ngôn nữa.
Tiêu Tiêu... Con hẳn là cũng giống ba, con đối với Hạ Linh Doanh cũng giống như ba đối với Mục Doanh, không thể buông tay.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Niên, khí lạnh truyền khắp cả người, nhìn bộ dạng ủ rũ của ông, cô lại có chút khoái cảm khi được trả thù. Lạnh lùng cười, Tiêu Mạc Ngôn híp hai mắt nhìn Tiêu Niên.
"Đau lòng vì bà ta? Kế tiếp sẽ như thế nào?"
Tiêu Niên ngẩng đầu, đau lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Tiêu, nhất định phải như vậy sao?
"Ông cho rằng ông vẫn là Tiêu tổng kêu mưa gọi gió năm xưa sao? Tiêu Niên, ông tỉnh lại đi, tôi nói cho ông biết, thù này, Tiêu Mạc Ngôn tôi nhất định sẽ trả đủ!"
Lạnh lùng xoay người, Tiêu Mạc Ngôn không hề liếc mắt nhìn, đẩy cửa mà đi.
Bà Từ nhìn bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn rồi thở dài, lập tức quay đầu nhìn Tiêu Niên.
"Lão gia..."
Tiêu Niên vô lực phất tay, lắc đầu cười khổ.
"Nó cực kỳ giống tôi ngày xưa, chị Từ, tôi không ngờ lại như vậy."
Bà Từ lắc đầu, im lặng không lên tiếng. Năm đó bà tận mắt chứng kiến Tiêu Niên vì một người phụ nữ mà làm tan cửa nát nhà, anh em tương tàn, mà hôm nay Tiêu Mạc Ngôn cũng đi theo vết xe đổ của cha cô. Vì một cô gái mà giãy giụa giữa yêu và hận, không hề khác biệt, chỉ sợ cuối cùng đều làm tổn thương người họ yêu nhất... đúng là oan nghiệt...
============
Bước vào cửa Thiên Hoàng, không cô đơn như lúc cô rời đi, Tiêu Mạc Ngôn mặc sơ mi đen, quần ôm dài, thắt lưng màu bạc ôm lấy vòng eo, mái tóc màu café thả xuống lưng, cả người toát lên khí phách cao ngạo. Vài người bảo vệ cung kính đi phía sau, phóng viên đứng chật cả sảnh của Thiên Hoàng, đèn flash chớp liên tục. Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên cười, bình tĩnh đi vào để lại vô số những thắc mắc của người xung quanh.
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của Thiên Hoàng, nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Thiên Hoàng, món nợ này, tôi muốn đòi lại!
Trong phòng họp, nhóm cổ đông của Thiên Hoàng đang chờ từ lâu, thấy Tiêu Mạc Ngôn bước vào, tất cả đều đứng dậy. Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, không để ý. Cô đã sớm quen với lòng người ấm lạnh, nếu không phải tình hình Thiên Hoàng xuống dốc, mấy lão già đó sẽ chịu hạ mình mời cô trở về sao?
Cửa gỗ bị đẩy ra, Hạ Linh Doanh chậm rãi đi đến, lạnh lùng quét mắt qua Tiêu Mạc Ngôn, không nói gì, nàng ngồi xuống vị trí ở giữa. Mái tóc dài buông xõa, nàng mặc bộ âu phục đơn giản, cổ tay áo hơi xắn lên, lộ ra cổ tay. Hạ Linh Doanh hắng giọng nhẹ, bắt đầu cái gọi là "giãy giụa cuối cùng".
Rõ ràng, ban giám đốc đều quay sang Tiêu Mạc Ngôn, bọn họ cơ bản không quan tâm Hạ thị hay là Tiêu thị tiếp nhận Thiên Hoàng, họ nhìn trúng ai thì người đó sẽ có danh vọng và tài phú vô tận. Sau khi Hạ Linh Doanh trình bày ngắn gọn xong, mọi người vẫn kinh ngạc mở to mắt, ngay cả Tiêu Mạc Ngôn cũng không còn bình tĩnh, ngạc nhiên nhìn Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh không hề tránh né ánh mắt của cô, nàng lẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhưng bất kể Tiêu Mạc Ngôn cố gắng cách mấy cũng không thể đọc được lòng nàng, chỉ có thể nhận thấy sâu trong mắt nàng chợt lóe lên một tia... ủy khuất?
Hạ Linh Doanh không giải thích gì cả, một chút cũng không, hoàn toàn đem Thiên Hoàng giao cho Tiêu Mạc Ngôn. Có lẽ, nên nói là đem Thiên Hoàng trả cho Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt và trong lòng đều rất khó hiểu. Tuy rằng Hạ Linh Doanh từng nói sẽ đem Thiên Hoàng trả cho cô, nhưng Tiêu Mạc Ngôn cho rằng nàng chỉ nói thế thôi, chưa từng nghĩ nàng lại thản nhiên trước mặt ban giám đốc trao Thiên Hoàng cho cô. Thiên Hoàng, từ lúc được thành lập đến giờ, vô số ân oán đều do nó mà ra, Hạ Nhiên tốn bao sức lực đoạt lại nó, Tiêu Mạc Ngôn biết rõ, Hạ Linh Doanh làm như thế, ông ta làm sao chịu đồng ý?
Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên, Hạ Linh Doanh thản nhiên gọi 'Tiêu tổng', Tiêu Mạc Ngôn mới hoàn hồn, hoảng hốt nhìn hai mắt Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh mặt không chút thay đổi nhìn cô, đưa văn kiện trong tay cho cô, ánh mắt lạnh như băng không mang cảm xúc.
Tiêu Mạc Ngôn, sau khi ký xong, từ nay về sau hai bên không còn ân oán.
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hai mắt Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh lại không cho cô cơ hội, lạnh lùng quay đầu đi không nhìn cô.
Hai cô gái xinh đẹp hôn nhau giữa quán rượu khiến đám người xung quanh sôi trào hừng hực, không ngừng huýt sáo ồn ào. Tiêu Mạc Ngôn mơ hồ cảm giác được có chút không đúng, mày nhíu chặt, cô dùng lực đẩy bả vai Hồ Phi Phi, nói nhỏ:
"Đủ rồi!"
Hồ Phi Phi không để ý tới lời Tiêu Mạc Ngôn nói, cô ta ôm lấy cổ cô tiếp tục hôn, mùi hương của Tiêu Mạc Ngôn, đôi môi mềm mại khiến cô ta si mê. Mãi đến lúc trong miệng có vị tanh, hai tay cô ta mới chậm rãi buông ra, Hồ Phi Phi cúi đầu, cảm giác đau nhói ở môi do bị Tiêu Mạc Ngôn cắn truyền đến. Môi bị Tiêu Mạc Ngôn cắn rướm máu thấm vào lòng cô lạnh lẽo, nhiễm đỏ cả hai mắt cô ta. Thật lâu sau, Hồ Phi Phi mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, nói nhỏ:
"Tiêu, chị ghét em đến vậy sao?"
Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay trước ngực, không nói một lời, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn chằm chằm Hồ Phi Phi. Cô có cảm giác bất an, nhưng rốt cục không nói nên lời.
Không được đáp lại, Hồ Phi Phi đau lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dần dần trong mắt hiện lên một sự trầm ngâm, cô ta quay đầu nhìn về phía sau Tiêu Mạc Ngôn, mỉm cười.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn ánh mắt của Hồ Phi Phi, rất nhanh xoay người, cảnh giác nhìn xung quanh, phía sau chỉ có một đám người đang chen lấn, cô nghi hoặc dò tìm. Không lâu sau, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, nhìn Hồ Phi Phi.
"Vấn đề xuất ngoại của em, tôi sẽ nói chuyện với Hồ tổng, việc lần này về sau đừng lặp lại nữa."
Nói xong cô đẩy cửa đi ra ngoài mà không quay đầu lại. Hồ Phi Phi nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, một lúc lâu sau, uống cạn một ly rượu đầy.
Tiêu Mạc Ngôn, đây là lần đầu tiên em lừa chị, cũng là lần cuối cùng, xem như là cho em một chút hy vọng đi...
Bên trong xe, Tiêu Mạc Ngôn bất an nhìn xung quanh, một lát sau, cô thở dài, cầm lấy di động gọi cho A Sâm.
"A Sâm, ừ, là tôi."
"Tiểu thư."
A Sâm cung kính đáp lại.
"Anh điều tra những hành động gần đây của Hồ Phi Phi, rồi nói ngay cho tôi biết."
"Vâng, tiểu thư..."
A Sâm muốn nói nhưng lại thôi, Tiêu Mạc Ngôn ngưng một chút rồi hỏi lại:
"Có chuyện gì?"
"Tiểu thư, lão gia đã về, đang chờ cô."
"..."
Di động bị cúp ngang, một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng, cánh tay Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt tay lái. Hít sâu một hơi, cô nhấn chân ga, chạy về phía bờ biển.
Tiêu Niên, lúc này trở về có phải vì người phụ nữ kia hay không?
Cửa bị đẩy mạnh ra, Tiêu Mạc Ngôn bước nhanh vào phòng. Trong phòng, Tiêu Niên bắt chéo chân, ngồi hút thuốc, áo khoác để một bên, gương mặt thản nhiên có chút mệt mỏi. Nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đến, ông buông điếu thuốc, nheo hai mắt.
"Tiểu thư..."
Bà Từ đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn Tiêu Niên, kéo góc áo Tiêu Mạc Ngôn, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mau rời đi.
Tiêu Mạc Ngôn cắn môi, mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Tiêu Niên, chân đứng yên tại chỗ không cử động. Tiêu Niên nhìn cô, dụi điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy đi về phía Tiêu Mạc Ngôn. Cả người ông mặc bộ vest đen phẳng phiu, dáng người cao thẳng, mái tóc đen, trừ trên mặt có vài nếp nhăn, ông dường như vẫn là Tiêu Niên ngày trước mà Tiêu Mạc Ngôn từng yêu thương. Mặt ông không chút thay đổi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt dừng trên mặt cô rất lâu, ông giơ tay lên cao, bàn tay giáng thẳng lên mặt Tiêu Mạc Ngôn một cái tát mạnh.
"Con..."
"Tiểu thư!!!"
Bà Từ liều mạng ôm lấy eo Tiêu Mạc Ngôn, cô đưa tay phải che mặt, đôi mắt đỏ lên, tóc tai hỗn loạn, cắn răng, giận dữ nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên xoa mặt, đưa tay chỉ Tiêu Mạc Ngôn, oán giận nói:
"Chuyện của con và Hạ Linh Doanh, ba đã luôn mắt nhắm mắt mở mặc cho con làm loạn. Con hủy đi nhiều cổ phần của Thiên Hoàng, ba cũng chưa nói một câu. Con mở công ty mới, toàn bộ cổ phần bên ngoài đều do ba ngầm giúp đỡ. Bây giờ thì sao, con còn muốn khiến Mục Doanh quỳ xuống trước mộ phần mẹ con mới chịu sao?!"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Niên, gương mặt trắng hằn lên dấu tay đỏ dễ khiến người khác chú ý, khóe miệng có một ít máu, cô lớn tiếng:
"Mục Doanh? Tiêu Niên, cuối cùng trong lòng ông vẫn vì người phụ nữ khốn kiếp kia! Ông vứt mẹ tôi đi đâu rồi? Khiến cho bà ta quỳ xuống? Tôi sợ ô uế mộ phần của mẹ tôi! Tôi muốn bà ta thống khổ, tôi muốn bà ta chết đi!"
Tiêu Niên xông lên, gân xanh trên cổ nổi lên, hung hăng nắm lấy cánh tay Tiêu Mạc Ngôn. A Sâm từ bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ hãi, vọt vào kéo Tiêu Niên lại.
"Lão gia, cô ấy là tiểu thư, là con gái của ông mà!"
"Tôi không có quan hệ gì với ông ta!"
Tiêu Mạc Ngôn hét lớn, cánh tay bị Tiêu Niên nắm lấy đỏ lên, cô lại dường như không cảm thấy đau, chỉ dùng hết sức lực quơ tay. Tiêu Niên kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một lúc lâu, buông lỏng tay ra.
"Tiêu Tiêu, ba..."
Tiêu Niên ảo não không thôi, ông trở về vốn là muốn cùng Tiêu Mạc Ngôn nói chuyện, hổ dữ không ăn thịt con. Đã nhiều năm như vậy, sinh hoạt một mình, nhìn gia đình người khác đoàn tụ, không chỉ ngưỡng mộ mà còn là cảm giác bế tắc. Ở nước ngoài biết được tin tức Thiên Hoàng bị Hạ Nhiên cướp đi, Tiêu Niên lại thở ra nhẹ nhàng, ân oán mười mấy năm rốt cục cũng đã trả đủ. Ông âm thầm giúp Tiêu Mạc Ngôn mở công ty mới, thu nhận những người có tài ở nhiều lĩnh vực, Tiêu Niên đã từng tự hào "hổ phụ sinh hổ tử", nhưng khi ông nghe được tiếng khóc của Khâu Mục Doanh qua điện thoại... Không còn bình tĩnh, chỉ cảm thấy đau lòng.
Tiêu Niên nhìn gương mặt rất giống mình của Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng run rẩy đau, ông căn bản không ngờ, đã từng yêu, dù vật đổi sao dời cũng không thể quên. Tiêu Niên cúi đầu ủ rũ, không nhìn Tiêu Mạc Ngôn nữa.
Tiêu Tiêu... Con hẳn là cũng giống ba, con đối với Hạ Linh Doanh cũng giống như ba đối với Mục Doanh, không thể buông tay.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Niên, khí lạnh truyền khắp cả người, nhìn bộ dạng ủ rũ của ông, cô lại có chút khoái cảm khi được trả thù. Lạnh lùng cười, Tiêu Mạc Ngôn híp hai mắt nhìn Tiêu Niên.
"Đau lòng vì bà ta? Kế tiếp sẽ như thế nào?"
Tiêu Niên ngẩng đầu, đau lòng nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Tiêu, nhất định phải như vậy sao?
"Ông cho rằng ông vẫn là Tiêu tổng kêu mưa gọi gió năm xưa sao? Tiêu Niên, ông tỉnh lại đi, tôi nói cho ông biết, thù này, Tiêu Mạc Ngôn tôi nhất định sẽ trả đủ!"
Lạnh lùng xoay người, Tiêu Mạc Ngôn không hề liếc mắt nhìn, đẩy cửa mà đi.
Bà Từ nhìn bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn rồi thở dài, lập tức quay đầu nhìn Tiêu Niên.
"Lão gia..."
Tiêu Niên vô lực phất tay, lắc đầu cười khổ.
"Nó cực kỳ giống tôi ngày xưa, chị Từ, tôi không ngờ lại như vậy."
Bà Từ lắc đầu, im lặng không lên tiếng. Năm đó bà tận mắt chứng kiến Tiêu Niên vì một người phụ nữ mà làm tan cửa nát nhà, anh em tương tàn, mà hôm nay Tiêu Mạc Ngôn cũng đi theo vết xe đổ của cha cô. Vì một cô gái mà giãy giụa giữa yêu và hận, không hề khác biệt, chỉ sợ cuối cùng đều làm tổn thương người họ yêu nhất... đúng là oan nghiệt...
============
Bước vào cửa Thiên Hoàng, không cô đơn như lúc cô rời đi, Tiêu Mạc Ngôn mặc sơ mi đen, quần ôm dài, thắt lưng màu bạc ôm lấy vòng eo, mái tóc màu café thả xuống lưng, cả người toát lên khí phách cao ngạo. Vài người bảo vệ cung kính đi phía sau, phóng viên đứng chật cả sảnh của Thiên Hoàng, đèn flash chớp liên tục. Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên cười, bình tĩnh đi vào để lại vô số những thắc mắc của người xung quanh.
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của Thiên Hoàng, nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Thiên Hoàng, món nợ này, tôi muốn đòi lại!
Trong phòng họp, nhóm cổ đông của Thiên Hoàng đang chờ từ lâu, thấy Tiêu Mạc Ngôn bước vào, tất cả đều đứng dậy. Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, không để ý. Cô đã sớm quen với lòng người ấm lạnh, nếu không phải tình hình Thiên Hoàng xuống dốc, mấy lão già đó sẽ chịu hạ mình mời cô trở về sao?
Cửa gỗ bị đẩy ra, Hạ Linh Doanh chậm rãi đi đến, lạnh lùng quét mắt qua Tiêu Mạc Ngôn, không nói gì, nàng ngồi xuống vị trí ở giữa. Mái tóc dài buông xõa, nàng mặc bộ âu phục đơn giản, cổ tay áo hơi xắn lên, lộ ra cổ tay. Hạ Linh Doanh hắng giọng nhẹ, bắt đầu cái gọi là "giãy giụa cuối cùng".
Rõ ràng, ban giám đốc đều quay sang Tiêu Mạc Ngôn, bọn họ cơ bản không quan tâm Hạ thị hay là Tiêu thị tiếp nhận Thiên Hoàng, họ nhìn trúng ai thì người đó sẽ có danh vọng và tài phú vô tận. Sau khi Hạ Linh Doanh trình bày ngắn gọn xong, mọi người vẫn kinh ngạc mở to mắt, ngay cả Tiêu Mạc Ngôn cũng không còn bình tĩnh, ngạc nhiên nhìn Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh không hề tránh né ánh mắt của cô, nàng lẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhưng bất kể Tiêu Mạc Ngôn cố gắng cách mấy cũng không thể đọc được lòng nàng, chỉ có thể nhận thấy sâu trong mắt nàng chợt lóe lên một tia... ủy khuất?
Hạ Linh Doanh không giải thích gì cả, một chút cũng không, hoàn toàn đem Thiên Hoàng giao cho Tiêu Mạc Ngôn. Có lẽ, nên nói là đem Thiên Hoàng trả cho Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt và trong lòng đều rất khó hiểu. Tuy rằng Hạ Linh Doanh từng nói sẽ đem Thiên Hoàng trả cho cô, nhưng Tiêu Mạc Ngôn cho rằng nàng chỉ nói thế thôi, chưa từng nghĩ nàng lại thản nhiên trước mặt ban giám đốc trao Thiên Hoàng cho cô. Thiên Hoàng, từ lúc được thành lập đến giờ, vô số ân oán đều do nó mà ra, Hạ Nhiên tốn bao sức lực đoạt lại nó, Tiêu Mạc Ngôn biết rõ, Hạ Linh Doanh làm như thế, ông ta làm sao chịu đồng ý?
Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên, Hạ Linh Doanh thản nhiên gọi 'Tiêu tổng', Tiêu Mạc Ngôn mới hoàn hồn, hoảng hốt nhìn hai mắt Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh mặt không chút thay đổi nhìn cô, đưa văn kiện trong tay cho cô, ánh mắt lạnh như băng không mang cảm xúc.
Tiêu Mạc Ngôn, sau khi ký xong, từ nay về sau hai bên không còn ân oán.
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hai mắt Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh lại không cho cô cơ hội, lạnh lùng quay đầu đi không nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.