Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch)
Chương 47: Còn Chưa Đầy 3 Tiếng
Bạch Hồ Từ
06/10/2023
Những lần đầu tiên nhìn thấy cánh cửa màu đỏ, thái độ của người bên trong rất tích cực.
Mà Chu Bạch có thể cảm giác được, người kia có thể khống chế vị trí cửa.
Lần này Chu Bạch cố ý muốn thả y ra ngoài, nhưng y lại biến mất.
Điều này có phần không hợp lý.
Tránh né sao?
Hay là y không có khả năng xuất hiện bây giờ?
Dù lý do là gì thì đó cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Trước khi kịp nhận ra thì đã là 3:30.
Ngoài cổng, bên trong có ánh đèn pha của một chiếc xe tải chiếu sáng.
"Này! Gác cổng tiểu ca! Tôi tới bốc hàng, giúp tôi mở cửa nào."
Chu Bạch nhìn thấy tài xế ngồi ở ghế lái đang lớn tiếng kêu hắn, chỉ có thể bước nhanh vài bước, giúp mở cửa cho xe tải đi qua, rồi hướng dẫn xe tải đậu đúng vị trí.
Sau đó, những chiếc xe tải nối tiếp nhau lao tới, ra vào liên tục khiến Chu Bạch không còn đường thoát.
Khán giả xem truyền hình trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp đều trở nên lo lắng cho Chu Bạch.
—— "Tại sao hôm nay có nhiều xe như vậy? Nếu Chu Bạch không tìm ra biện pháp loại bỏ nguồn ô nhiễm, hắn sẽ thông quan thất bại."
——“Thời gian còn lại thật không nhiều, đều nhanh gấp rút chết ta rồi, liền không thể mặc kệ những xe hàng này sao?”
—— "Khả năng thật không được, nếu như ở cổng hỗn loạn sẽ sớm có người phát hiện Chu Bạch dị thường."
Những chiếc xe tải đó cuối cùng cũng dừng lại khi bầu trời lóe lên một chút ánh sáng.
Chu Bạch nhìn thời gian trên điện thoại, đã là 5 giờ 15 phút.
Chỉ còn chưa đầy 3 giờ cho hắn.
Lúc này, bên trong lò mổ truyền đến một trận âm thanh rối loạn.
Tim Chu Bạch đập thình thịch, hắn đoán chuyện xảy ra ở Lò mổ số 8 đã bị phát hiện.
Tuy nhiên, khi Chu Bạch nhìn về hướng náo động, hắn nhìn thấy giám đốc Lưu đang đi giữa đám người, dẫn theo một nhóm người đi về phía phòng gác cổng của Chu Bạch.
Chu Bạch lập tức cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.
Giám đốc Lưu hiếm khi xuất hiện vào thời điểm này, hiện tại mang theo nhiều người như vậy đến đây chắc chắn không phải là điều tốt.
Chu Bạch nhìn bọn họ đi về phía mình, sau đó giấu bàn tay đầy lông ra sau lưng.
Khi họ đến gần, Chu Bạch nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt giám đốc Lưu lúc này cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng nhìn vào ánh mắt và dáng đi của anh ta, chắc chắn anh ta đã thanh tỉnh lại.
Rất nhanh, bọn họ đã tới trước mặt Chu Bạch.
Một đám bọn họ vây quanh Chu Bạch, nhìn tư thế này, tựa như bọn họ đến đây để hưng sư vấn tội.
Chu Bạch không khỏi ôm lấy bàn tay giấu sau lưng của mình, liếc nhìn mọi người và ước tính cơ hội trốn thoát của mình sẽ là bao nhiêu nếu xung đột thực sự nổ ra.
Cũng khó trách Chu Bạch chột dạ. Suy cho cùng, họ không thể biết được điều gì hắn làm đêm nay.
Giám đốc Lưu vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Trong ngăn kéo của tôi thiếu một chiếc chìa khóa màu đỏ.”
Chu Bạch nghe vậy lập tức siết chặt nắm tay hơn, hắn vẫn còn giữ chiếc chìa khóa màu đỏ trong túi.
Nếu Giám đốc Lưu nói muốn lục soát, có lẽ anh ta sẽ tìm thấy chiếc chìa khóa bị mất của mình ngay lập tức.
Thế nhưng, mặc kệ nội tâm sóng ngầm mãnh liệt cỡ nào, Chu Bạch ngoài mặt vẫn hành động rất bình tĩnh.
“Làm sao lại mất?”
Giám đốc Lưu cau mày, xem ra anh ta cũng gặp rắc rối vì vấn đề này.
"Tôi cũng không biết."
Chu Bạch nghe được anh ta trả lời liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra họ không đến đây để bắt hắn.
Giám đốc Lưu có vẻ không hài lòng với phản ứng của Chu Bạch. Sau đó biểu cảm trên mặt anh trở nên nghiêm túc hơn.
"Là bảo vệ, tài sản trong lò mổ bị thất lạc là lỗi của anh, anh đã nhận ra sai lầm trong công việc của mình chưa?"
Chu Bạch nghe xong liền nhanh chóng gật đầu.
"Quả thực là sai lầm của tôi."
Sau khi nghe điều này, Giám đốc Lưu hài lòng gật đầu.
"Tôi sẽ phạt anh nửa tháng lương coi như trừng phạt, anh có chịu phục không?"
“Chịu phục. Đương nhiên chịu phục, hiện tại tôi sẽ giúp anh lục soát toàn bộ lò mổ, nhất định sẽ giúp anh tìm ra chìa khóa."
Chu Bạch muốn tận dụng cơ hội tìm được chìa khóa, trắng trợn lục soát lại một lần toàn bộ lò mổ.
Không ngờ Giám đốc Lưu lại nói: "Không cần tìm, tôi sẽ không bao giờ sử dụng chiếc chìa khóa này. Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn cho việc này, cho dù có lấy được chìa khóa đỏ cũng không thể sử dụng được."
Chu Bạch nghe xong, nội tâm giật mình. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao vừa rồi mình không thể tìm thấy cánh cửa màu đỏ.
Thì ra Giám đốc Lưu đã có sự chuẩn bị từ trước. Chẳng trách chiếc chìa khóa quan trọng như vậy lại được cất vào ngăn kéo một cách tùy tiện như vậy. E rằng bây giờ việc tìm ra cánh cửa màu đỏ trở nên rất khó khăn đối với hắn.
Nghĩ đến đây, Chu Bạch đột nhiên cảm thấy cơ hội được biết phương pháp loại bỏ nguồn gốc ô nhiễm thông qua người trong cửa đã trở nên mong manh.
Trong phòng phát sóng trực tiếp Đại Hạ, áp suất không khí lúc này cũng trở nên cực kỳ thấp. Khán giả đều hiểu những gì Giám đốc Lưu nói và biết rằng cánh cửa màu đỏ sẽ rất khó tìm thấy.
Còn chưa đầy 3 tiếng nữa.
Chu Bạch thực sự rất khó tìm ra cách loại bỏ nguồn ô nhiễm trong thời gian ngắn như vậy.
Có rất nhiều khán giả không còn dám đặt nhiều kỳ vọng vào việc hoàn thành trò chơi, thậm chí có người đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện lạ giáng lâm.
Mà Chu Bạch có thể cảm giác được, người kia có thể khống chế vị trí cửa.
Lần này Chu Bạch cố ý muốn thả y ra ngoài, nhưng y lại biến mất.
Điều này có phần không hợp lý.
Tránh né sao?
Hay là y không có khả năng xuất hiện bây giờ?
Dù lý do là gì thì đó cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Trước khi kịp nhận ra thì đã là 3:30.
Ngoài cổng, bên trong có ánh đèn pha của một chiếc xe tải chiếu sáng.
"Này! Gác cổng tiểu ca! Tôi tới bốc hàng, giúp tôi mở cửa nào."
Chu Bạch nhìn thấy tài xế ngồi ở ghế lái đang lớn tiếng kêu hắn, chỉ có thể bước nhanh vài bước, giúp mở cửa cho xe tải đi qua, rồi hướng dẫn xe tải đậu đúng vị trí.
Sau đó, những chiếc xe tải nối tiếp nhau lao tới, ra vào liên tục khiến Chu Bạch không còn đường thoát.
Khán giả xem truyền hình trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp đều trở nên lo lắng cho Chu Bạch.
—— "Tại sao hôm nay có nhiều xe như vậy? Nếu Chu Bạch không tìm ra biện pháp loại bỏ nguồn ô nhiễm, hắn sẽ thông quan thất bại."
——“Thời gian còn lại thật không nhiều, đều nhanh gấp rút chết ta rồi, liền không thể mặc kệ những xe hàng này sao?”
—— "Khả năng thật không được, nếu như ở cổng hỗn loạn sẽ sớm có người phát hiện Chu Bạch dị thường."
Những chiếc xe tải đó cuối cùng cũng dừng lại khi bầu trời lóe lên một chút ánh sáng.
Chu Bạch nhìn thời gian trên điện thoại, đã là 5 giờ 15 phút.
Chỉ còn chưa đầy 3 giờ cho hắn.
Lúc này, bên trong lò mổ truyền đến một trận âm thanh rối loạn.
Tim Chu Bạch đập thình thịch, hắn đoán chuyện xảy ra ở Lò mổ số 8 đã bị phát hiện.
Tuy nhiên, khi Chu Bạch nhìn về hướng náo động, hắn nhìn thấy giám đốc Lưu đang đi giữa đám người, dẫn theo một nhóm người đi về phía phòng gác cổng của Chu Bạch.
Chu Bạch lập tức cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.
Giám đốc Lưu hiếm khi xuất hiện vào thời điểm này, hiện tại mang theo nhiều người như vậy đến đây chắc chắn không phải là điều tốt.
Chu Bạch nhìn bọn họ đi về phía mình, sau đó giấu bàn tay đầy lông ra sau lưng.
Khi họ đến gần, Chu Bạch nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt giám đốc Lưu lúc này cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng nhìn vào ánh mắt và dáng đi của anh ta, chắc chắn anh ta đã thanh tỉnh lại.
Rất nhanh, bọn họ đã tới trước mặt Chu Bạch.
Một đám bọn họ vây quanh Chu Bạch, nhìn tư thế này, tựa như bọn họ đến đây để hưng sư vấn tội.
Chu Bạch không khỏi ôm lấy bàn tay giấu sau lưng của mình, liếc nhìn mọi người và ước tính cơ hội trốn thoát của mình sẽ là bao nhiêu nếu xung đột thực sự nổ ra.
Cũng khó trách Chu Bạch chột dạ. Suy cho cùng, họ không thể biết được điều gì hắn làm đêm nay.
Giám đốc Lưu vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Trong ngăn kéo của tôi thiếu một chiếc chìa khóa màu đỏ.”
Chu Bạch nghe vậy lập tức siết chặt nắm tay hơn, hắn vẫn còn giữ chiếc chìa khóa màu đỏ trong túi.
Nếu Giám đốc Lưu nói muốn lục soát, có lẽ anh ta sẽ tìm thấy chiếc chìa khóa bị mất của mình ngay lập tức.
Thế nhưng, mặc kệ nội tâm sóng ngầm mãnh liệt cỡ nào, Chu Bạch ngoài mặt vẫn hành động rất bình tĩnh.
“Làm sao lại mất?”
Giám đốc Lưu cau mày, xem ra anh ta cũng gặp rắc rối vì vấn đề này.
"Tôi cũng không biết."
Chu Bạch nghe được anh ta trả lời liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra họ không đến đây để bắt hắn.
Giám đốc Lưu có vẻ không hài lòng với phản ứng của Chu Bạch. Sau đó biểu cảm trên mặt anh trở nên nghiêm túc hơn.
"Là bảo vệ, tài sản trong lò mổ bị thất lạc là lỗi của anh, anh đã nhận ra sai lầm trong công việc của mình chưa?"
Chu Bạch nghe xong liền nhanh chóng gật đầu.
"Quả thực là sai lầm của tôi."
Sau khi nghe điều này, Giám đốc Lưu hài lòng gật đầu.
"Tôi sẽ phạt anh nửa tháng lương coi như trừng phạt, anh có chịu phục không?"
“Chịu phục. Đương nhiên chịu phục, hiện tại tôi sẽ giúp anh lục soát toàn bộ lò mổ, nhất định sẽ giúp anh tìm ra chìa khóa."
Chu Bạch muốn tận dụng cơ hội tìm được chìa khóa, trắng trợn lục soát lại một lần toàn bộ lò mổ.
Không ngờ Giám đốc Lưu lại nói: "Không cần tìm, tôi sẽ không bao giờ sử dụng chiếc chìa khóa này. Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn cho việc này, cho dù có lấy được chìa khóa đỏ cũng không thể sử dụng được."
Chu Bạch nghe xong, nội tâm giật mình. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao vừa rồi mình không thể tìm thấy cánh cửa màu đỏ.
Thì ra Giám đốc Lưu đã có sự chuẩn bị từ trước. Chẳng trách chiếc chìa khóa quan trọng như vậy lại được cất vào ngăn kéo một cách tùy tiện như vậy. E rằng bây giờ việc tìm ra cánh cửa màu đỏ trở nên rất khó khăn đối với hắn.
Nghĩ đến đây, Chu Bạch đột nhiên cảm thấy cơ hội được biết phương pháp loại bỏ nguồn gốc ô nhiễm thông qua người trong cửa đã trở nên mong manh.
Trong phòng phát sóng trực tiếp Đại Hạ, áp suất không khí lúc này cũng trở nên cực kỳ thấp. Khán giả đều hiểu những gì Giám đốc Lưu nói và biết rằng cánh cửa màu đỏ sẽ rất khó tìm thấy.
Còn chưa đầy 3 tiếng nữa.
Chu Bạch thực sự rất khó tìm ra cách loại bỏ nguồn ô nhiễm trong thời gian ngắn như vậy.
Có rất nhiều khán giả không còn dám đặt nhiều kỳ vọng vào việc hoàn thành trò chơi, thậm chí có người đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện lạ giáng lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.