Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch)
Chương 25: Đừng Chọc Giận Bác Sĩ (1)
Bạch Hồ Từ
22/09/2023
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp há hốc mồm khi nghe thấy tiếng gầm của Giám đốc Lưu.
—— "Tại sao Chu Bạch còn đi vào?"
——"George từ Nhật Lạc Quốc cũng đến văn phòng giám đốc vừa rồi, nhưng anh ấy đã quay lại nên nhặt được một mạng."
—— "Giám đốc Lưu này trong tay còn có một con dao."
—— "Chu Bạch không sợ nhìn thấy thứ không nên thấy sẽ bị diệt khẩu sao?"
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Giám đốc Lưu trông khoảng 40 tuổi và mặc vest trắng, trên hai cánh tay có ít nhất hơn chục vết sẹo lớn nhỏ. Một số vết sẹo trông vẫn còn rất mới và da thịt phủ đầy vảy máu đông cứng.
Chu Bạch buộc mình phải bình tĩnh lại, rời mắt khỏi người đàn ông đang vùng vẫy trên mặt đất nói với giám đốc Lưu.
"Tôi là nhân viên gác cổng mới, đến đây để báo cáo."
Giám đốc Lưu nhìn Chu Bạch nói: "Được rồi, đây đều là chìa khóa lò mổ, ngươi cầm đi."
Chu Bạch nhận lấy chìa khóa do Giám đốc Lưu đưa. Sau đó Giám đốc Lưu chỉ vào người đàn ông nằm trên mặt đất đã ngất đi vì đau và nói.
“Đưa anh ta đi phòng y tế đi.”
Trong lò mổ còn có phòng y tế đặc biệt?
Có vẻ như các nhân viên ở đây thường xuyên bị thương.
"Dạ được."
Chu Bạch đồng ý, sau đó đi tới đỡ người đang ngất xỉu trên mặt đất.
Người đàn ông trên mặt đất trông giống như một người bán thịt, ước tính khách quan là trọng lượng khoảng 200 cân.
Cũng may, trong phó bản lần trước thì sức mạnh của Chu Bạch đã tăng 200%.
Vì vậy, tư thế nâng người bán thịt lên có vẻ rất thoải mái.
—— "Ồ, không ngờ Chu Bạch lại mạnh như vậy?"
——"Mặc quần áo có vẻ gầy gò, nhưng cởi quần áo lại trông cường tráng hơn nhỉ?”
—— "Tỷ tỷ lầu trên thèm muốn Thiên Tuyển Giả của chúng ta, các ngươi không đúng rồi"
Chu Bạch đỡ người bán thịt, ngẫu nhiên túm lấy một người hỏi đường đi phòng y tế, sau đó đưa anh ta đến phòng bệnh.
Một bên khác, Nguyễn Văn Lương Thiên Tuyển Giả của Hầu Tử Quốc cũng giúp người bán thịt đến phòng y tế. Tuy nhiên anh ấy quá gầy, đã ngã xuống nhiều lần một cách buồn cười trên đường đi.
Ngay cả những người xem truyền hình trực tiếp ở đất nước anh ta cũng không khỏi cười nhạo.
—— "Thật xấu hổ. Nguyễn Văn Lương, anh thực sự nên rèn luyện nhiều hơn."
—— "So với Chu Bạch ở nước Đại Hạ bên cạnh, ta thật sự không muốn nhận thức Thiên Tuyển Giả này."
——"Nguyễn Văn Lương gầy quá, nước khác có lẽ nghi ngờ chúng ta nghèo đến mức không có gì ăn."
Nguyễn Văn Lương mặc dù đi chậm nhưng lại xuất phát sớm hơn Chu Bạch.
Hai người trong buổi phát sóng trực tiếp gần như cùng lúc xuất hiện trước cửa phòng y tế.
Chu Bạch vịn người cụt tay bước vào phòng y tế. Tình cờ thấy còn một chỗ trống, từ từ giúp đỡ anh ta nằm xuống.
Bên kia, Nguyễn Văn Lượng cũng giúp người bán thịt vào phòng y tế. Tuy nhiên, anh không giữ vững được nên hai người nặng nề ngã xuống đất.
Giữa đường phòng y tế có một dọc các bình nước nóng, khi bị va phải thì ngã lăn ra, đồng thời có tiếng bị vỡ tan.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Hầu Tử Quốc bật cười lần nữa khi nhìn thấy Nguyễn Văn Lương lại bị ngã.
—— "Cái tên ngu ngốc Nguyễn Văn Lương này thật sự làm mất mặt Hầu Tử Quốc mà."
——"Xem anh ta ngu ngốc chưa kìa."
——"Ta cười đến đau ruột."
Nhưng rất nhanh, nụ cười của bọn họ đông cứng lại.
"Chết hết đi! Thế giới chết tiệt này ta không muốn nhẫn nhịn nữa! Đi chết đi! Đi chết đi! ”
Trong phòng y tế, tấm màn trắng được vén lên kèm theo một tiếng “vạch” giận dữ. Từ sau góc nhỏ, một bác sĩ bước ra, đôi mắt đỏ giận dữ điên cuồng lao tới cắn xé Nguyễn Văn Lương.
Nguyễn Văn Lương sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng vì quá yếu nên không thể chống lại bác sĩ, phòng phát sóng trực tiếp của Hầu Tử Quốc trở nên tối tăm.
Thiên Tuyển Giả của họ đã bị loại đầu tiên. Những câu chuyện quỷ dị phủ xuống Hầu Tử Quốc.
Khán giả Đại Hạ nhìn thấy cảnh này đều đổ mồ hôi lạnh cho Chu Bạch.
Phía sau Chu Bạch, tấm màn trắng theo gió lay động. Khán giả đều biết đằng sau bức màn trắng là bác sĩ điên. Mọi người đều cầu mong Chu bạch nhanh ra ngoài hoặc giữ im lặng để không thu hút bác sĩ.
Tại hiện trường, Chu Bạch thấy trong phòng y tế không có người, liền muốn dùng tìm băng giác để giúp người kia cầm máu. Tay hắn chạm vào chiếc đĩa trên kệ vang lên tiếng "cạch".
Khán giả ở Đại Hạ Quốc ngay lập tức bị doạ dựng tóc gáy.
“Ai ở bên ngoài?”
Chu Bạch nghe được thanh âm, nhìn về phía sau, nghĩ thầm có ai đó ở phòng y tế.
Bác sĩ mặc áo trắng mở tấm màn trắng bước ra bên ngoài, khán giả nhìn anh ta đầy lo lắng. Cũng may, mắt anh ta không có màu đỏ.
Có vẻ như Hầu Tử Quốc khiến anh ta giận dữ và làm anh ta phát điên. Khán giả Đại Hạ chỉ hy vọng Chu bạch cẩn thận, đừng chọc giận dữ bác sĩ này.
"Bác sĩ, ở đây có một bệnh nhân cần phải mau cầm máu cho anh ấy."
Bác sĩ không kiên nhẫn nhìn người cụt tay đang nằm trên giường.
"Gấp cái gì? Không chết được."
Sau đó anh ta quay lại cầm công cụ tới. Chu bạch vốn tưởng sau khi người được hỗ trợ, việc làm tiếp theo sẽ giao cho bác sĩ. Ở đây hắn không thể giúp đỡ gì được, vì vậy chuẩn bị rời khỏi.
Không ngờ lúc hắn bước tới cửa thì va phải bình nước nóng bên cạnh. Sau đó, cả một dãy bình nước nóng rơi xuống, lại một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên.
—— "Tại sao Chu Bạch còn đi vào?"
——"George từ Nhật Lạc Quốc cũng đến văn phòng giám đốc vừa rồi, nhưng anh ấy đã quay lại nên nhặt được một mạng."
—— "Giám đốc Lưu này trong tay còn có một con dao."
—— "Chu Bạch không sợ nhìn thấy thứ không nên thấy sẽ bị diệt khẩu sao?"
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Giám đốc Lưu trông khoảng 40 tuổi và mặc vest trắng, trên hai cánh tay có ít nhất hơn chục vết sẹo lớn nhỏ. Một số vết sẹo trông vẫn còn rất mới và da thịt phủ đầy vảy máu đông cứng.
Chu Bạch buộc mình phải bình tĩnh lại, rời mắt khỏi người đàn ông đang vùng vẫy trên mặt đất nói với giám đốc Lưu.
"Tôi là nhân viên gác cổng mới, đến đây để báo cáo."
Giám đốc Lưu nhìn Chu Bạch nói: "Được rồi, đây đều là chìa khóa lò mổ, ngươi cầm đi."
Chu Bạch nhận lấy chìa khóa do Giám đốc Lưu đưa. Sau đó Giám đốc Lưu chỉ vào người đàn ông nằm trên mặt đất đã ngất đi vì đau và nói.
“Đưa anh ta đi phòng y tế đi.”
Trong lò mổ còn có phòng y tế đặc biệt?
Có vẻ như các nhân viên ở đây thường xuyên bị thương.
"Dạ được."
Chu Bạch đồng ý, sau đó đi tới đỡ người đang ngất xỉu trên mặt đất.
Người đàn ông trên mặt đất trông giống như một người bán thịt, ước tính khách quan là trọng lượng khoảng 200 cân.
Cũng may, trong phó bản lần trước thì sức mạnh của Chu Bạch đã tăng 200%.
Vì vậy, tư thế nâng người bán thịt lên có vẻ rất thoải mái.
—— "Ồ, không ngờ Chu Bạch lại mạnh như vậy?"
——"Mặc quần áo có vẻ gầy gò, nhưng cởi quần áo lại trông cường tráng hơn nhỉ?”
—— "Tỷ tỷ lầu trên thèm muốn Thiên Tuyển Giả của chúng ta, các ngươi không đúng rồi"
Chu Bạch đỡ người bán thịt, ngẫu nhiên túm lấy một người hỏi đường đi phòng y tế, sau đó đưa anh ta đến phòng bệnh.
Một bên khác, Nguyễn Văn Lương Thiên Tuyển Giả của Hầu Tử Quốc cũng giúp người bán thịt đến phòng y tế. Tuy nhiên anh ấy quá gầy, đã ngã xuống nhiều lần một cách buồn cười trên đường đi.
Ngay cả những người xem truyền hình trực tiếp ở đất nước anh ta cũng không khỏi cười nhạo.
—— "Thật xấu hổ. Nguyễn Văn Lương, anh thực sự nên rèn luyện nhiều hơn."
—— "So với Chu Bạch ở nước Đại Hạ bên cạnh, ta thật sự không muốn nhận thức Thiên Tuyển Giả này."
——"Nguyễn Văn Lương gầy quá, nước khác có lẽ nghi ngờ chúng ta nghèo đến mức không có gì ăn."
Nguyễn Văn Lương mặc dù đi chậm nhưng lại xuất phát sớm hơn Chu Bạch.
Hai người trong buổi phát sóng trực tiếp gần như cùng lúc xuất hiện trước cửa phòng y tế.
Chu Bạch vịn người cụt tay bước vào phòng y tế. Tình cờ thấy còn một chỗ trống, từ từ giúp đỡ anh ta nằm xuống.
Bên kia, Nguyễn Văn Lượng cũng giúp người bán thịt vào phòng y tế. Tuy nhiên, anh không giữ vững được nên hai người nặng nề ngã xuống đất.
Giữa đường phòng y tế có một dọc các bình nước nóng, khi bị va phải thì ngã lăn ra, đồng thời có tiếng bị vỡ tan.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Hầu Tử Quốc bật cười lần nữa khi nhìn thấy Nguyễn Văn Lương lại bị ngã.
—— "Cái tên ngu ngốc Nguyễn Văn Lương này thật sự làm mất mặt Hầu Tử Quốc mà."
——"Xem anh ta ngu ngốc chưa kìa."
——"Ta cười đến đau ruột."
Nhưng rất nhanh, nụ cười của bọn họ đông cứng lại.
"Chết hết đi! Thế giới chết tiệt này ta không muốn nhẫn nhịn nữa! Đi chết đi! Đi chết đi! ”
Trong phòng y tế, tấm màn trắng được vén lên kèm theo một tiếng “vạch” giận dữ. Từ sau góc nhỏ, một bác sĩ bước ra, đôi mắt đỏ giận dữ điên cuồng lao tới cắn xé Nguyễn Văn Lương.
Nguyễn Văn Lương sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng vì quá yếu nên không thể chống lại bác sĩ, phòng phát sóng trực tiếp của Hầu Tử Quốc trở nên tối tăm.
Thiên Tuyển Giả của họ đã bị loại đầu tiên. Những câu chuyện quỷ dị phủ xuống Hầu Tử Quốc.
Khán giả Đại Hạ nhìn thấy cảnh này đều đổ mồ hôi lạnh cho Chu Bạch.
Phía sau Chu Bạch, tấm màn trắng theo gió lay động. Khán giả đều biết đằng sau bức màn trắng là bác sĩ điên. Mọi người đều cầu mong Chu bạch nhanh ra ngoài hoặc giữ im lặng để không thu hút bác sĩ.
Tại hiện trường, Chu Bạch thấy trong phòng y tế không có người, liền muốn dùng tìm băng giác để giúp người kia cầm máu. Tay hắn chạm vào chiếc đĩa trên kệ vang lên tiếng "cạch".
Khán giả ở Đại Hạ Quốc ngay lập tức bị doạ dựng tóc gáy.
“Ai ở bên ngoài?”
Chu Bạch nghe được thanh âm, nhìn về phía sau, nghĩ thầm có ai đó ở phòng y tế.
Bác sĩ mặc áo trắng mở tấm màn trắng bước ra bên ngoài, khán giả nhìn anh ta đầy lo lắng. Cũng may, mắt anh ta không có màu đỏ.
Có vẻ như Hầu Tử Quốc khiến anh ta giận dữ và làm anh ta phát điên. Khán giả Đại Hạ chỉ hy vọng Chu bạch cẩn thận, đừng chọc giận dữ bác sĩ này.
"Bác sĩ, ở đây có một bệnh nhân cần phải mau cầm máu cho anh ấy."
Bác sĩ không kiên nhẫn nhìn người cụt tay đang nằm trên giường.
"Gấp cái gì? Không chết được."
Sau đó anh ta quay lại cầm công cụ tới. Chu bạch vốn tưởng sau khi người được hỗ trợ, việc làm tiếp theo sẽ giao cho bác sĩ. Ở đây hắn không thể giúp đỡ gì được, vì vậy chuẩn bị rời khỏi.
Không ngờ lúc hắn bước tới cửa thì va phải bình nước nóng bên cạnh. Sau đó, cả một dãy bình nước nóng rơi xuống, lại một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.