Chương 14
Lê Vy Na
26/03/2023
Thấy phu nhân tức giận Nghiêm đại nhân cũng lên tiếng.
" Hôn sự cũng đã thực hiện rồi, nên chôn cất sớm để Chiêu Hoa sớm an nghỉ ".
" Dạ, con biết rồi ".
Ai nấy ăn xong trở về phòng, Tam phu nhân vẫn luôn như vậy tức giận đùng đùng bỏ về phòng vừa về đến phòng liền tìm cách trút giận lên mấy con nha hoàn.
Ai làm nha hoàn cho cô ta thực sự số khổ luôn bị đem ra chửi bới đánh đập.
Tam trạng cô ta vui vẻ thì không nói gì mỗi khi có chuyện bực tức trong người là xem như hơn đó ăn đòn roi thế cho cơm rồi.
Nguyệt Sinh buồn bả, ngồi bên quan tài nhìn nương tử của mình.
Tuy anh không nỡ xa cô nhưng phụ thân nói cũng đúng phải mau chóng cử hành chôn cất cho Chiêu Hoa để nàng ấy sớm được an nghỉ.
Căn dặn gia nhân bên dưới chuẩn bị sáng sớm ngày mai cử hành lễ sự an táng cho Thiếu phu nhân, còn cho gọi thầy sư đến để tụng kinh siêu độ cho Chiêu Hoa.
Đêm đến, Nghiêm phủ bao trùm một sự âm u kì quái, Nguyệt Sinh vẫn vậy vẫn ôm khư khư thân xác nương tử bên mình như báu vật.
Nhưng đáp lại anh, lần này thân xác Chiêu Hoa có sự đáp trả với cái ôm của anh.
Khi anh đang mơ màng trong cơn mê, Anh cảm giác bàn tay đang ôm ngang eo của Chiêu Hoa đã có một bàn tay đặt lên.
Khuôn mặt mình cũng có ai đó chạm bàn tay lên.
Sau đó anh mơ màng nghe Chiêu Hoa gọi tên mình.
" Nguyệt Sinh, đợi thiếp, đợi thiếp ".
Sáng hôm sau thức dậy, Nguyệt Sinh vẫn thẩn thờ vì giấc mơ hôm qua quá đỗi chân thực làm anh cứ ngỡ như Chiêu Hoa thực sự trở về.
Nhưng có lẽ anh nhớ nàng đến đêm hoá mộng.
Buổi lễ an táng của Thiếu phu nhân được diễn ra vô cùng thuận lợi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tối đến khi mọi thứ đã trở nên yên lặng, trong khu mộ phần của nhà họ Nghiêm có một thân hình to lớn xuất hiện, hắn lén la lén lúc như kẻ trộm.
Trên tay xách theo một giỏ đựng bánh trái.
Hắn nhìn quanh giáo giác như đang tìm cái gì đó.
Sau đó hắn đứng trước mộ phần của một người nhìn có vẻ như vừa mới được chôn cất.
Phía trên bia mộ có viết Chu Chiêu Hoa, con dâu trưởng nhà họ Nghiêm.
Hắn quỳ trước bia mộ, đặt bánh trái và điểm tâm mà hắn đã chuẩn bị ra trước bia mộ rồi bắt đầu khấn vái.
" Chu tiểu thư là tôi có lỗi với cô, là tôi sai, là hôm đó tôi quá say đã thất lễ với cô, là tôi sai.... tôi quỳ ở đây dập đầu khấu lỗi với cô.... cô làm ơn tha cho tôi đừng về tìm tôi mà đòi mạng ".
Hắn vừa nói dứt câu thì một cơn gió lạnh liền thổi qua, làm cho lá cây đất cát bay tứ tung.
Cát bụi bay vào mắt khiến cho hắn ta phải lấy tay che mắt không thấy mọi thứ xung quanh.
Trong khi hắn còn đang dụi dụi mắt chưa thấy được mọi thứ xung quanh thì đã nghe thấy một tiếng cười thánh thót của nữ nhân.
" Hahaha, Ba trư đến rồi sao, điểm tâm này là cho ta sao, vị thật nhạt nhẽo khó nuốt ngươi mang về mà ăn ".
Gió hất bay cái đĩa điểm tâm mà hắn chuẩn bị, một cô gái mặc y phục đỏ phất phới bay trong gió.
Nằm dài trên phần mộ, nhìn xinh đẹp ma mị vô cùng.
Hắn nhìn thấy Chiêu Hoa trong bộ dạng như vậy sợ hãi đến muốn són ra quần.
Ba chân bốn cẳng mà chạy, vừa chạy vừa la hét, hận bản thân mình không thể mọc thêm chân để có thể chạy nhanh hơn.
Chiêu Hoa thấy hắn như vậy liền thích thú nằm cười, tiếng cười nghe vô cùng man rợ, nghe thôi mà đã lạnh hết cả gáy.
Rồi cô biếng mất khỏi hư không, để lại đó chỉ còn lại một làn sương khói mờ ảo.
Nguyệt Sinh đêm nay không ngủ được, chôn cất Chiêu Hoa cũng xong rồi bây giờ anh phải tìm được kẻ đã độc ác dám ra tay với cô.
Anh suy nghĩ đến những lời mà Tiểu Linh và hai gia nhân hôm đó chứng kiến kể lại.
Anh cho người điều tra xem khu vực gần đó gồm có nhà nào, vào thời điểm đó có gì bất thường hay không.
Thì phát hiện đó là dưới chân núi Huyền Long tự thì chỉ có nhà trọ đó là gần nhất, xa xa đó là máy lò giết mổ lợn.
Vì lượng máu và âm thanh của việc giết mổ rất ghê gớm nên cần làm xa nơi nhà dân sinh sống tránh việc làm ảnh hưởng đến mọi người.
Máu tanh và nội tạng của lợn vô cùng khó ngửi chính vì vậy phải làm cách xa thành.
Nguyệt Sinh tự nhủ ngày mai sẽ tự mình đi đến căng nhà hoang đó xem thử có tìm được manh mối gì không.
Nguyệt Sinh muốn tắt đèn đi ngủ nhưng nằm mãi trên giường anh không tài nào ngủ được.
Anh nhớ Chiêu Hoa, thực sự rất nhớ cô, anh càng nghĩ đến cô càng đau lòng không tài nào ngủ được.
Từ ngày trở về đây đến giờ không hôm nào là anh ngủ ngon, hôm nào cũng toàn là mệt quá rồi lả người đi.
Anh thực sự không ngờ lần này trở về lại là lo hậu sự cho Chiêu Hoa, tân nương tử của mình.
" Hôn sự cũng đã thực hiện rồi, nên chôn cất sớm để Chiêu Hoa sớm an nghỉ ".
" Dạ, con biết rồi ".
Ai nấy ăn xong trở về phòng, Tam phu nhân vẫn luôn như vậy tức giận đùng đùng bỏ về phòng vừa về đến phòng liền tìm cách trút giận lên mấy con nha hoàn.
Ai làm nha hoàn cho cô ta thực sự số khổ luôn bị đem ra chửi bới đánh đập.
Tam trạng cô ta vui vẻ thì không nói gì mỗi khi có chuyện bực tức trong người là xem như hơn đó ăn đòn roi thế cho cơm rồi.
Nguyệt Sinh buồn bả, ngồi bên quan tài nhìn nương tử của mình.
Tuy anh không nỡ xa cô nhưng phụ thân nói cũng đúng phải mau chóng cử hành chôn cất cho Chiêu Hoa để nàng ấy sớm được an nghỉ.
Căn dặn gia nhân bên dưới chuẩn bị sáng sớm ngày mai cử hành lễ sự an táng cho Thiếu phu nhân, còn cho gọi thầy sư đến để tụng kinh siêu độ cho Chiêu Hoa.
Đêm đến, Nghiêm phủ bao trùm một sự âm u kì quái, Nguyệt Sinh vẫn vậy vẫn ôm khư khư thân xác nương tử bên mình như báu vật.
Nhưng đáp lại anh, lần này thân xác Chiêu Hoa có sự đáp trả với cái ôm của anh.
Khi anh đang mơ màng trong cơn mê, Anh cảm giác bàn tay đang ôm ngang eo của Chiêu Hoa đã có một bàn tay đặt lên.
Khuôn mặt mình cũng có ai đó chạm bàn tay lên.
Sau đó anh mơ màng nghe Chiêu Hoa gọi tên mình.
" Nguyệt Sinh, đợi thiếp, đợi thiếp ".
Sáng hôm sau thức dậy, Nguyệt Sinh vẫn thẩn thờ vì giấc mơ hôm qua quá đỗi chân thực làm anh cứ ngỡ như Chiêu Hoa thực sự trở về.
Nhưng có lẽ anh nhớ nàng đến đêm hoá mộng.
Buổi lễ an táng của Thiếu phu nhân được diễn ra vô cùng thuận lợi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tối đến khi mọi thứ đã trở nên yên lặng, trong khu mộ phần của nhà họ Nghiêm có một thân hình to lớn xuất hiện, hắn lén la lén lúc như kẻ trộm.
Trên tay xách theo một giỏ đựng bánh trái.
Hắn nhìn quanh giáo giác như đang tìm cái gì đó.
Sau đó hắn đứng trước mộ phần của một người nhìn có vẻ như vừa mới được chôn cất.
Phía trên bia mộ có viết Chu Chiêu Hoa, con dâu trưởng nhà họ Nghiêm.
Hắn quỳ trước bia mộ, đặt bánh trái và điểm tâm mà hắn đã chuẩn bị ra trước bia mộ rồi bắt đầu khấn vái.
" Chu tiểu thư là tôi có lỗi với cô, là tôi sai, là hôm đó tôi quá say đã thất lễ với cô, là tôi sai.... tôi quỳ ở đây dập đầu khấu lỗi với cô.... cô làm ơn tha cho tôi đừng về tìm tôi mà đòi mạng ".
Hắn vừa nói dứt câu thì một cơn gió lạnh liền thổi qua, làm cho lá cây đất cát bay tứ tung.
Cát bụi bay vào mắt khiến cho hắn ta phải lấy tay che mắt không thấy mọi thứ xung quanh.
Trong khi hắn còn đang dụi dụi mắt chưa thấy được mọi thứ xung quanh thì đã nghe thấy một tiếng cười thánh thót của nữ nhân.
" Hahaha, Ba trư đến rồi sao, điểm tâm này là cho ta sao, vị thật nhạt nhẽo khó nuốt ngươi mang về mà ăn ".
Gió hất bay cái đĩa điểm tâm mà hắn chuẩn bị, một cô gái mặc y phục đỏ phất phới bay trong gió.
Nằm dài trên phần mộ, nhìn xinh đẹp ma mị vô cùng.
Hắn nhìn thấy Chiêu Hoa trong bộ dạng như vậy sợ hãi đến muốn són ra quần.
Ba chân bốn cẳng mà chạy, vừa chạy vừa la hét, hận bản thân mình không thể mọc thêm chân để có thể chạy nhanh hơn.
Chiêu Hoa thấy hắn như vậy liền thích thú nằm cười, tiếng cười nghe vô cùng man rợ, nghe thôi mà đã lạnh hết cả gáy.
Rồi cô biếng mất khỏi hư không, để lại đó chỉ còn lại một làn sương khói mờ ảo.
Nguyệt Sinh đêm nay không ngủ được, chôn cất Chiêu Hoa cũng xong rồi bây giờ anh phải tìm được kẻ đã độc ác dám ra tay với cô.
Anh suy nghĩ đến những lời mà Tiểu Linh và hai gia nhân hôm đó chứng kiến kể lại.
Anh cho người điều tra xem khu vực gần đó gồm có nhà nào, vào thời điểm đó có gì bất thường hay không.
Thì phát hiện đó là dưới chân núi Huyền Long tự thì chỉ có nhà trọ đó là gần nhất, xa xa đó là máy lò giết mổ lợn.
Vì lượng máu và âm thanh của việc giết mổ rất ghê gớm nên cần làm xa nơi nhà dân sinh sống tránh việc làm ảnh hưởng đến mọi người.
Máu tanh và nội tạng của lợn vô cùng khó ngửi chính vì vậy phải làm cách xa thành.
Nguyệt Sinh tự nhủ ngày mai sẽ tự mình đi đến căng nhà hoang đó xem thử có tìm được manh mối gì không.
Nguyệt Sinh muốn tắt đèn đi ngủ nhưng nằm mãi trên giường anh không tài nào ngủ được.
Anh nhớ Chiêu Hoa, thực sự rất nhớ cô, anh càng nghĩ đến cô càng đau lòng không tài nào ngủ được.
Từ ngày trở về đây đến giờ không hôm nào là anh ngủ ngon, hôm nào cũng toàn là mệt quá rồi lả người đi.
Anh thực sự không ngờ lần này trở về lại là lo hậu sự cho Chiêu Hoa, tân nương tử của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.