Chương 24
Lê Vy Na
26/03/2023
Vẫn đang còn suy nghĩ, người đó lại lên tiếng.
" Được rồi, mau mời khách ngồi đi cũng không thể đứng mà nói chuyện mãi ".
Nói xong hai vị cô nương liền tiến tời hành lễ mời ngồi, sau đó rót trà cho bốn người bọn họ.
khi bọn họ đã yên vị, Nguyệt Sinh đã nôn nóng hỏi.
" không biết ta có thể gặp vị đạo sĩ đó hay không?".
" Người các ngươi đang tìm là ta ".
" Là cô?".
Nguyệt Sinh bất ngờ trước câu nói, sau đó lại cảm thấy bản thân có chút thất lễ rồi, liền xin lỗi.
" Thật ngại quá, thứ lỗi ta có chút hơi bất ngờ, ta cứ nghĩ vị đạo sĩ đó phải là nam nhân, vậy trên núi này vẫn còn người nữa sao?".
" Không còn ai cả, chỉ có ba chúng ta, nam nhân mà ngươi nói chính là thuật dịch dung do ta biến thành ".
" Tại sao phải làm vậy? ".
" Không thể để mọi người đều biết trên núi này chỉ có 3 nữ nhân sống nếu không bọn người không biết vị trí của mình hoặc có ý đồ bất chính lại tìm đến gây sự ".
" Thì ra là vậy ".
Ngẫm nghỉ thì lời nói đó cũng có phần đúng, một ngọn núi to lớn như vậy chỉ có ba người phụ nữ ở.
Không tránh khỏi nếu đồn ra ngoài sẽ có kẻ dòm ngó, không chừng lại còn nảy lên ý nghĩ xấu xa xảy ra chuyện như Chiêu Hoa.
Thế giới này quả thực là không máy tốt đẹp, vẫn đề phòng vẫn hơn.
Đang im lặng thì vị nữ đạo sĩ lên tiếng.
" Nói việc chính đi ".
" À, lần này chúng tôi đến đây là muốn mời người xuống núi, giúp bình ổn chuyện trong thành, hiện tại đang bị yêu quái quấy phá làm hại dân lành ".
" Tại sao ta phải giúp ngươi ".
" Tại hạ mạo muội, được biết người học đạo gánh trên vai trọng trách bảo vệ thái bình cho thiên hạ, người có đạo càng cao thì trọng trách càng nặng, chuyện này..... vẫn mong người ra tay giúp đỡ ".
" Hay lắm, nhưng ta cũng có yêu cầu muốn ngươi giúp ".
" Bất cứ chuyện gì nằm trong khả năng của Tri huyện ta đều có thể đáp ứng cho người ".
" Ta có chuyện cần nói riêng với ngươi ".
Nói xong hai vị cô nương đã mời ba người kia ra ngoài để Nguyệt Sinh ở lại bên trong đó cùng bà ấy.
" Không biết người có gì muốn bàn bạc".
Nguyệt Sinh không khỏi tò mò mà hỏi trước.
" Đi theo ta ". . Đam Mỹ H Văn
Bà ấy đứng dạy đi vòng ra lối đi phía sau sảnh chính, dẫn đến một hoa viên, họ đi ngang qua hoa viên rồi ngang qua một hồ sen, đứng trước một ngôi nhà tách biệt với ngôi nhà lúc nãy họ ở.
Vị đạo sĩ mở cửa bước vào, Nguyệt Sinh từ nãy đến giờ vẫn đi theo sau nhưng luôn giữ lễ, đứng cách bà ấy một khoảng.
Vào bên trong nơi này nhìn giống như.... Từ Đường.
Có rất nhiều bài vị được đặt trên bàn, hoa quả, bánh, nhang đèn mọi thứ đều chắc chắn đây là từ đường.
Nơi này nằm tách biệt, nhưng có vẻ thường xuyên được lau dọn, sạch sẽ không có một chút bụi bẩn nào.
Nhìn bên ngoài đây chỉ là một từ đường bình thường nhưng vị đạo sỉ đó lại đi đến bức tranh phật quan âm, chạm nhẹ lên bình cam lộ mà quan âm cầm.
Bức tường sau lưng rung rung rồi chuyển động lùi ra phía sau tạo nên một đường hầm mật đạo.
Vị đạo sĩ bước vào bên trong phất tay một cái, nến trong mật đạo được thắp lên sáng trưng cả căn hầm.
Bên trong chứa đầy những rương được đậy kín nắp, nhưng Nguyệt Sinh có thể chắc chắn những rương này là đựng kho báu, vòng vàng trang sức quý hiếm.
Bởi vì anh quan sát được có một ít vòng ngọc trai bị kẹt trên miệng cái rương chưa đóng lại được làm lộ ra bên ngoài một ánh sáng lấp lánh của các đồ trang sức quý.
Ở giữa hầm lại là một cổ quan tài màu sắc chất liệu có thể thấy được làm bằng loại gỗ rất quý.
Quái lạ là giữa một căn phòng kho báu lại có một cỗ quan tài.
Vị đạo sĩ đó đứng bên cạnh cổ quan tài, đưa tay chạm nhẹ lên lớp gỗ, nhắm mắt đứng đó.
Vì đứng xoay lưng với Nguyệt Sinh nên anh không thể thấy được rằng người trước mặt mình đang khóc.
Đến khi lấy lại bình tĩnh bà mới từ từ xoay đầu lại nói với anh.
" Giúp ta hồi sinh con bé, ta sẽ giúp ngươi mọi thứ ngươi cần ".
" Hồi sinh? ta....ta làm gì biết cách hồi sinh người đã chết".
Nguyệt Sinh hoang mang không hiểu bà ấy đang nói gì vậy, một đạo sĩ như bà còn không làm được mà lại đi nhờ anh giúp.
Anh có thể nói là biết võ công nhưng chỉ đủ bảo vệ mình và người xung quanh chứ làm gì biết cái gì mà hồi sinh.
" Ta biết ngươi không thể, nhưng cô ấy thì có thể ".
Vừa nói vị đạo sĩ vừa chỉ tay ra sau lưng Nguyệt Sinh, anh cũng tò mò nhìn theo, lúc này sau lưng anh lại xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Chiêu Hoa sao cô ấy lại ở đây, vừa nhận ra thân ảnh đó anh đã nghĩ trong đầu.
" Bà nhìn thấy tôi ".
Chiêu Hoa nghiêng đầu đứng sau lưng Nguyệt Sinh nghi vấn hỏi bà ấy.
" Đương nhiên là thấy, ta còn biết tại sao cô chết ".
Bà ấy ngữa đầu ra sau để ngăn bản thân không rơi nước mắt, tay từ nãy giờ vẫn chạm lên quan tài.
" Được rồi, mau mời khách ngồi đi cũng không thể đứng mà nói chuyện mãi ".
Nói xong hai vị cô nương liền tiến tời hành lễ mời ngồi, sau đó rót trà cho bốn người bọn họ.
khi bọn họ đã yên vị, Nguyệt Sinh đã nôn nóng hỏi.
" không biết ta có thể gặp vị đạo sĩ đó hay không?".
" Người các ngươi đang tìm là ta ".
" Là cô?".
Nguyệt Sinh bất ngờ trước câu nói, sau đó lại cảm thấy bản thân có chút thất lễ rồi, liền xin lỗi.
" Thật ngại quá, thứ lỗi ta có chút hơi bất ngờ, ta cứ nghĩ vị đạo sĩ đó phải là nam nhân, vậy trên núi này vẫn còn người nữa sao?".
" Không còn ai cả, chỉ có ba chúng ta, nam nhân mà ngươi nói chính là thuật dịch dung do ta biến thành ".
" Tại sao phải làm vậy? ".
" Không thể để mọi người đều biết trên núi này chỉ có 3 nữ nhân sống nếu không bọn người không biết vị trí của mình hoặc có ý đồ bất chính lại tìm đến gây sự ".
" Thì ra là vậy ".
Ngẫm nghỉ thì lời nói đó cũng có phần đúng, một ngọn núi to lớn như vậy chỉ có ba người phụ nữ ở.
Không tránh khỏi nếu đồn ra ngoài sẽ có kẻ dòm ngó, không chừng lại còn nảy lên ý nghĩ xấu xa xảy ra chuyện như Chiêu Hoa.
Thế giới này quả thực là không máy tốt đẹp, vẫn đề phòng vẫn hơn.
Đang im lặng thì vị nữ đạo sĩ lên tiếng.
" Nói việc chính đi ".
" À, lần này chúng tôi đến đây là muốn mời người xuống núi, giúp bình ổn chuyện trong thành, hiện tại đang bị yêu quái quấy phá làm hại dân lành ".
" Tại sao ta phải giúp ngươi ".
" Tại hạ mạo muội, được biết người học đạo gánh trên vai trọng trách bảo vệ thái bình cho thiên hạ, người có đạo càng cao thì trọng trách càng nặng, chuyện này..... vẫn mong người ra tay giúp đỡ ".
" Hay lắm, nhưng ta cũng có yêu cầu muốn ngươi giúp ".
" Bất cứ chuyện gì nằm trong khả năng của Tri huyện ta đều có thể đáp ứng cho người ".
" Ta có chuyện cần nói riêng với ngươi ".
Nói xong hai vị cô nương đã mời ba người kia ra ngoài để Nguyệt Sinh ở lại bên trong đó cùng bà ấy.
" Không biết người có gì muốn bàn bạc".
Nguyệt Sinh không khỏi tò mò mà hỏi trước.
" Đi theo ta ". . Đam Mỹ H Văn
Bà ấy đứng dạy đi vòng ra lối đi phía sau sảnh chính, dẫn đến một hoa viên, họ đi ngang qua hoa viên rồi ngang qua một hồ sen, đứng trước một ngôi nhà tách biệt với ngôi nhà lúc nãy họ ở.
Vị đạo sĩ mở cửa bước vào, Nguyệt Sinh từ nãy đến giờ vẫn đi theo sau nhưng luôn giữ lễ, đứng cách bà ấy một khoảng.
Vào bên trong nơi này nhìn giống như.... Từ Đường.
Có rất nhiều bài vị được đặt trên bàn, hoa quả, bánh, nhang đèn mọi thứ đều chắc chắn đây là từ đường.
Nơi này nằm tách biệt, nhưng có vẻ thường xuyên được lau dọn, sạch sẽ không có một chút bụi bẩn nào.
Nhìn bên ngoài đây chỉ là một từ đường bình thường nhưng vị đạo sỉ đó lại đi đến bức tranh phật quan âm, chạm nhẹ lên bình cam lộ mà quan âm cầm.
Bức tường sau lưng rung rung rồi chuyển động lùi ra phía sau tạo nên một đường hầm mật đạo.
Vị đạo sĩ bước vào bên trong phất tay một cái, nến trong mật đạo được thắp lên sáng trưng cả căn hầm.
Bên trong chứa đầy những rương được đậy kín nắp, nhưng Nguyệt Sinh có thể chắc chắn những rương này là đựng kho báu, vòng vàng trang sức quý hiếm.
Bởi vì anh quan sát được có một ít vòng ngọc trai bị kẹt trên miệng cái rương chưa đóng lại được làm lộ ra bên ngoài một ánh sáng lấp lánh của các đồ trang sức quý.
Ở giữa hầm lại là một cổ quan tài màu sắc chất liệu có thể thấy được làm bằng loại gỗ rất quý.
Quái lạ là giữa một căn phòng kho báu lại có một cỗ quan tài.
Vị đạo sĩ đó đứng bên cạnh cổ quan tài, đưa tay chạm nhẹ lên lớp gỗ, nhắm mắt đứng đó.
Vì đứng xoay lưng với Nguyệt Sinh nên anh không thể thấy được rằng người trước mặt mình đang khóc.
Đến khi lấy lại bình tĩnh bà mới từ từ xoay đầu lại nói với anh.
" Giúp ta hồi sinh con bé, ta sẽ giúp ngươi mọi thứ ngươi cần ".
" Hồi sinh? ta....ta làm gì biết cách hồi sinh người đã chết".
Nguyệt Sinh hoang mang không hiểu bà ấy đang nói gì vậy, một đạo sĩ như bà còn không làm được mà lại đi nhờ anh giúp.
Anh có thể nói là biết võ công nhưng chỉ đủ bảo vệ mình và người xung quanh chứ làm gì biết cái gì mà hồi sinh.
" Ta biết ngươi không thể, nhưng cô ấy thì có thể ".
Vừa nói vị đạo sĩ vừa chỉ tay ra sau lưng Nguyệt Sinh, anh cũng tò mò nhìn theo, lúc này sau lưng anh lại xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Chiêu Hoa sao cô ấy lại ở đây, vừa nhận ra thân ảnh đó anh đã nghĩ trong đầu.
" Bà nhìn thấy tôi ".
Chiêu Hoa nghiêng đầu đứng sau lưng Nguyệt Sinh nghi vấn hỏi bà ấy.
" Đương nhiên là thấy, ta còn biết tại sao cô chết ".
Bà ấy ngữa đầu ra sau để ngăn bản thân không rơi nước mắt, tay từ nãy giờ vẫn chạm lên quan tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.